Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165 Nhìn càng thêm đáng thương
Nói chỗ này là khu ổ chuột, hay có thể nói đây là một bãi rác được chính quyền hỗ trợ mấy năm nay, người dân sống trong khu ổ chuột đã được chuyển chỗ ở, bây giờ những người còn sống trong khu ổ chuột phần lớn là những tên ham ăn lười làm, một số tên thì nghiện ngập, và một số tên không còn thiết sống. Con đường vốn đã cũ nát, còn có rác rưởi bẩn thỉu nên càng đi vào, mùi hôi càng nồng nặc.
Đường Tuấn đi theo lời chỉ dẫn của bà Độc, đi thẳng vào tận trong khu ổ chuột. Sau khoảng mười phút, anh dừng lại trước một khoảng sân sạch sẽ. Đây là một khoảng sân riêng biệt, không giống như những ngôi nhà xung quanh, nó rất sạch sẽ, dường như có mùi thơm thoang thoảng từ sân bay ra.
Cửa bị đóng chặt, Đường Tuấn gõ cửa.
Không có ai đáp lại.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Anh lại gõ cửa.
Vẫn không ai đáp lại.
"Mình nhớ nhầm à?" Đường Tuấn lẩm bẩm.
Nhưng đúng lúc này, Đường Tuấn nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ từ trong nhà, chủ nhân của giọng nói có vẻ rất yếu ớt, tiếng khóc đứt quãng, nghe rất thống khổ. Tiếng khóc còn kèm theo tiếng kêu yếu ớt "bà ơi, bà ơi".
"Có chuyện rồi!"
Vẻ mặt Đường Tuấn đanh lại, dùng cả hai tay đẩy cửa. Bước vào trong, sau khi xác định âm thanh phát ra từ sân sau, anh liền chạy tới. Vừa mới bước vào sân sau, một con rắn đen đột ngột vồ tới!
Đùng!
Đường Tuấn đánh ra một chưởng, đánh lui con rắn đen.
"Mới có hai ngày, đã không nhận ra tôi rồi à!" Đường Tuấn lạnh lùng nói, nhìn về phía con rắn lớn màu đen.
Con rắn đen cũng nhận ra Đường Tuấn, thân rắn co lại.
Đường Tuấn lúc này mới nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn dễ thương đang ngồi phía sau con rắn lớn.
Cô gái mặc một bộ đồ màu trắng, nhưng bộ đồ không trắng bằng làn da của cô. Cánh tay cô vừa nhỏ lại vừa trắng, có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ dưới da. Dưới ánh ban mai, làn da như pha lê tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rực rỡ mỹ lệ. Có lẽ chỉ có câu 'da trắng như tuyết' mới miêu tả đúng làn da của cô.
Vẻ đẹp tuyệt trần của cô ta, cho dù là Thẩm Ngọc Nhu, hay là Lý Ngọc Mai cũng không sánh được. Cô ta mang trên người khí chất thanh tao. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt, dáng người một mét sáu nhỏ nhắn, nhìn càng thêm đáng thương.
Đường Tuấn đi theo lời chỉ dẫn của bà Độc, đi thẳng vào tận trong khu ổ chuột. Sau khoảng mười phút, anh dừng lại trước một khoảng sân sạch sẽ. Đây là một khoảng sân riêng biệt, không giống như những ngôi nhà xung quanh, nó rất sạch sẽ, dường như có mùi thơm thoang thoảng từ sân bay ra.
Cửa bị đóng chặt, Đường Tuấn gõ cửa.
Không có ai đáp lại.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Anh lại gõ cửa.
Vẫn không ai đáp lại.
"Mình nhớ nhầm à?" Đường Tuấn lẩm bẩm.
Nhưng đúng lúc này, Đường Tuấn nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ từ trong nhà, chủ nhân của giọng nói có vẻ rất yếu ớt, tiếng khóc đứt quãng, nghe rất thống khổ. Tiếng khóc còn kèm theo tiếng kêu yếu ớt "bà ơi, bà ơi".
"Có chuyện rồi!"
Vẻ mặt Đường Tuấn đanh lại, dùng cả hai tay đẩy cửa. Bước vào trong, sau khi xác định âm thanh phát ra từ sân sau, anh liền chạy tới. Vừa mới bước vào sân sau, một con rắn đen đột ngột vồ tới!
Đùng!
Đường Tuấn đánh ra một chưởng, đánh lui con rắn đen.
"Mới có hai ngày, đã không nhận ra tôi rồi à!" Đường Tuấn lạnh lùng nói, nhìn về phía con rắn lớn màu đen.
Con rắn đen cũng nhận ra Đường Tuấn, thân rắn co lại.
Đường Tuấn lúc này mới nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn dễ thương đang ngồi phía sau con rắn lớn.
Cô gái mặc một bộ đồ màu trắng, nhưng bộ đồ không trắng bằng làn da của cô. Cánh tay cô vừa nhỏ lại vừa trắng, có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ dưới da. Dưới ánh ban mai, làn da như pha lê tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rực rỡ mỹ lệ. Có lẽ chỉ có câu 'da trắng như tuyết' mới miêu tả đúng làn da của cô.
Vẻ đẹp tuyệt trần của cô ta, cho dù là Thẩm Ngọc Nhu, hay là Lý Ngọc Mai cũng không sánh được. Cô ta mang trên người khí chất thanh tao. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt, dáng người một mét sáu nhỏ nhắn, nhìn càng thêm đáng thương.
Bình luận facebook