Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186 Tôi đã nhìn nhầm cậu rồi.
Câu nói này của Trần Bá Phước được nói như kiểu tuyên truyền giác ngộ, gần như nửa số người trong Mãn Giang Lâu đều nghe thấy. Càng như vậy, vẻ mặt của Tần Nhu càng trở nên khó coi. Nhất là những người trước đó chế nhạo Đường Tuấn, lúc này đều nhìn Tần Nhu như nhìn một đứa ngốc vậy, điều này khiến cô ta rất khó chịu.
"Trần Bá Phước! Ông thật sự là vì tên này mà làm lớn chuyện với nhà họ Tần chúng tôi sao?" Tần Nhu đập vỡ bình xuống đất, nếu như cô ta thỏa hiệp vào lúc này thì mặt mũi của Tiểu Tần Diệp cô ta sẽ để ở đâu?
Trần Bá Phước nghe xong liền chế nhạo nói: "Ha ha! Chẳng lẽ không có chuyện này thì Trần Bá Phước tôi và nhà họ Tần cô là bạn bè sao? Uổng công cô được gọi là Tiểu Tần Diệp, ngay cả chuyện này cũng nhìn không hiểu. Đúng thật là mù mắt rồi! "
Tần Nhu sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt lại khó coi hơn một chút. Trần Bá Phước và nhà họ Tần mà Tần Nhu đang ở là hai thế lực lớn của thành phố Vinh và thành phố Hà Nam. Hơn nữa Vinh còn tiếp giáp với Hà Nam, nếu nói hai nhà không có ân oán gì với nhau thì e là nói ra cũng chẳng ai tin. Mà sự thật quả thật như thế, quan hệ của nhà họ Tần và Trần Bá Phước đúng thật là chưa được xem là tốt.
Đối mặt với ánh mắt đồng tình của mọi người và thái độ cứng rắn của Trần Bá Phước, Tần Nhu chỉ hận bản thân không mang theo người tới. Cô ta quay đầu lại nhìn u Dương Hồng Phượng, nhưng lúc này lại thấy u Dương Hồng Phượng đang thích thú đánh giá thằng nhóc họ Đường kia, căn bản là không chú ý đến cô ta!
“Chết tiệt!” Tần Nhu nắm chặt nắm tay, mắng thầm.
"Trần Bá Phước, chuyện ngày hôm nay tôi nhớ rồi đó! Tôi sẽ trở về nói cho cha tôi biết, hi vọng đến lúc đó ông sẽ không phải hối hận!" Tần Nhu lạnh lùng liếc nhìn Trần Bá Phước và Đường Tuấn. Nếu ánh mắt của cô ta có thể dùng để giết người thì lần này Đường Tuấn và Trần Bá Phước đã chết hàng nghìn lần rồi.
"Ha ha! Dựa vào cô thì vẫn không xứng để nói câu này, để Tần Nhan Tề nói thì còn được. Còn Tiểu Tần Diệp, tôi thấy cũng chỉ có nhiêu đó thôi!" Trần Bá Phước khinh thường nói.
“Hừ!” Mặt Tần Nhu lạnh như băng, không còn mặt mũi nào để ở lại Mãn Giang Lâu nữa, lập tức xoay người rời đi.
Lâm Anh Tài nhìn đám người trên lầu ba, do dự một chút, cuối cùng cũng nghiến răng đi theo sau Tần Nhu. Anh ta đã đắc tội với Ninh Đình Trung và Đường Tuấn rồi. Giờ đây, lúc này cũng chỉ có thể ôm chặt lấy chân của nhà họ Tần thì anh ta và nhà họ Lâm mới có con đường sống.
“Có gì vui chứ, giản tán đi!” Sau khi Tần Nhu rời đi, Trần Bá Phước hét lên với đám người đang đứng đó xem.
Những người có mặt ở đây đều là những người có lai lịch ở thành phố Vinh, đương nhiên biết năng lực của Trần Bá Phước lớn như nào. Ông ta đã buông lời rồi, thì bọn họ làm sao dám ở lại đó nữa chứ. Đám người nhìn thật kỹ Đường Tuấn đang ngồi vững vàng như núi, họ muốn ghi nhớ gương mặt của Đường Tuấn vào trong đầu. Có quan hệ với Trần Bá Phước, Đường Tuấn đã sớm trở thành một miếng bánh thơm, bọn họ đương nhiên sẽ cố nghĩ cách để ninh bợ anh.
Khi mọi người giải tán, tầng ba của Mãn Giang Lâu đột nhiên trở nên yên tĩnh.
u Dương Hồng Phượng đứng dậy, chào hỏi với Trần Bá Phước trước, sau đó đi tới chỗ Đường Tuấn, nói: "Không ngờ cậu lại quen biết với chú Trần, tôi đã nhìn nhầm cậu rồi."
Trần Bá Phước được u Dương Hồng Phượng gọi là chú Trần, ông ta vui mừng nói: "Cháu gái u Dương, tôi vừa mới gặp thằng em Đường cách đây không lâu. Nếu cháu đã ở đây, thì tôi giới thiệu cho cháu một chút." "
"Đây là cô u Dương con gái của u Dương Duệ ở thành phố Hạ Long. Đường Tuấn, cậu đừng thấy đứa cháu gái này của tôi còn trẻ nhưng võ công của con bé rất nổi tiếng đấy. Nếu thật sự so sánh thì sợ là tôi cũng không phải đối thủ của con bé. Ha ha ha. ”Trần Bá Phước chỉ vào u Dương Hồng Phượng rồi giới thiệu.
u Dương Hồng Phượng nghe thấy lời này, mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ở giữa hai đầu lông mày vẫn không tránh được một chút kiêu ngạo. Loại võ công mà cô ta tu luyện đặt vào trong các gia tộc võ thuật, môn phái kia thì có lẽ chỉ được coi ở mức trung bình, nhưng so với người bình thường thì đã được coi là một tài năng phi thường rồi. Giống với Tần Nhu, Diệp Thanh Phương, Tề Hưng thì gia cảnh của mấy người này cũng không thua gì cô, nhưng tiếc là họ không có tài năng về võ thuật, hoặc là bây giờ vẫn chưa có khoảng cách , nhưng tương lai sẽ kéo khoảng cách ra từng chút từng chút một.
"Trần Bá Phước! Ông thật sự là vì tên này mà làm lớn chuyện với nhà họ Tần chúng tôi sao?" Tần Nhu đập vỡ bình xuống đất, nếu như cô ta thỏa hiệp vào lúc này thì mặt mũi của Tiểu Tần Diệp cô ta sẽ để ở đâu?
Trần Bá Phước nghe xong liền chế nhạo nói: "Ha ha! Chẳng lẽ không có chuyện này thì Trần Bá Phước tôi và nhà họ Tần cô là bạn bè sao? Uổng công cô được gọi là Tiểu Tần Diệp, ngay cả chuyện này cũng nhìn không hiểu. Đúng thật là mù mắt rồi! "
Tần Nhu sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt lại khó coi hơn một chút. Trần Bá Phước và nhà họ Tần mà Tần Nhu đang ở là hai thế lực lớn của thành phố Vinh và thành phố Hà Nam. Hơn nữa Vinh còn tiếp giáp với Hà Nam, nếu nói hai nhà không có ân oán gì với nhau thì e là nói ra cũng chẳng ai tin. Mà sự thật quả thật như thế, quan hệ của nhà họ Tần và Trần Bá Phước đúng thật là chưa được xem là tốt.
Đối mặt với ánh mắt đồng tình của mọi người và thái độ cứng rắn của Trần Bá Phước, Tần Nhu chỉ hận bản thân không mang theo người tới. Cô ta quay đầu lại nhìn u Dương Hồng Phượng, nhưng lúc này lại thấy u Dương Hồng Phượng đang thích thú đánh giá thằng nhóc họ Đường kia, căn bản là không chú ý đến cô ta!
“Chết tiệt!” Tần Nhu nắm chặt nắm tay, mắng thầm.
"Trần Bá Phước, chuyện ngày hôm nay tôi nhớ rồi đó! Tôi sẽ trở về nói cho cha tôi biết, hi vọng đến lúc đó ông sẽ không phải hối hận!" Tần Nhu lạnh lùng liếc nhìn Trần Bá Phước và Đường Tuấn. Nếu ánh mắt của cô ta có thể dùng để giết người thì lần này Đường Tuấn và Trần Bá Phước đã chết hàng nghìn lần rồi.
"Ha ha! Dựa vào cô thì vẫn không xứng để nói câu này, để Tần Nhan Tề nói thì còn được. Còn Tiểu Tần Diệp, tôi thấy cũng chỉ có nhiêu đó thôi!" Trần Bá Phước khinh thường nói.
“Hừ!” Mặt Tần Nhu lạnh như băng, không còn mặt mũi nào để ở lại Mãn Giang Lâu nữa, lập tức xoay người rời đi.
Lâm Anh Tài nhìn đám người trên lầu ba, do dự một chút, cuối cùng cũng nghiến răng đi theo sau Tần Nhu. Anh ta đã đắc tội với Ninh Đình Trung và Đường Tuấn rồi. Giờ đây, lúc này cũng chỉ có thể ôm chặt lấy chân của nhà họ Tần thì anh ta và nhà họ Lâm mới có con đường sống.
“Có gì vui chứ, giản tán đi!” Sau khi Tần Nhu rời đi, Trần Bá Phước hét lên với đám người đang đứng đó xem.
Những người có mặt ở đây đều là những người có lai lịch ở thành phố Vinh, đương nhiên biết năng lực của Trần Bá Phước lớn như nào. Ông ta đã buông lời rồi, thì bọn họ làm sao dám ở lại đó nữa chứ. Đám người nhìn thật kỹ Đường Tuấn đang ngồi vững vàng như núi, họ muốn ghi nhớ gương mặt của Đường Tuấn vào trong đầu. Có quan hệ với Trần Bá Phước, Đường Tuấn đã sớm trở thành một miếng bánh thơm, bọn họ đương nhiên sẽ cố nghĩ cách để ninh bợ anh.
Khi mọi người giải tán, tầng ba của Mãn Giang Lâu đột nhiên trở nên yên tĩnh.
u Dương Hồng Phượng đứng dậy, chào hỏi với Trần Bá Phước trước, sau đó đi tới chỗ Đường Tuấn, nói: "Không ngờ cậu lại quen biết với chú Trần, tôi đã nhìn nhầm cậu rồi."
Trần Bá Phước được u Dương Hồng Phượng gọi là chú Trần, ông ta vui mừng nói: "Cháu gái u Dương, tôi vừa mới gặp thằng em Đường cách đây không lâu. Nếu cháu đã ở đây, thì tôi giới thiệu cho cháu một chút." "
"Đây là cô u Dương con gái của u Dương Duệ ở thành phố Hạ Long. Đường Tuấn, cậu đừng thấy đứa cháu gái này của tôi còn trẻ nhưng võ công của con bé rất nổi tiếng đấy. Nếu thật sự so sánh thì sợ là tôi cũng không phải đối thủ của con bé. Ha ha ha. ”Trần Bá Phước chỉ vào u Dương Hồng Phượng rồi giới thiệu.
u Dương Hồng Phượng nghe thấy lời này, mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ở giữa hai đầu lông mày vẫn không tránh được một chút kiêu ngạo. Loại võ công mà cô ta tu luyện đặt vào trong các gia tộc võ thuật, môn phái kia thì có lẽ chỉ được coi ở mức trung bình, nhưng so với người bình thường thì đã được coi là một tài năng phi thường rồi. Giống với Tần Nhu, Diệp Thanh Phương, Tề Hưng thì gia cảnh của mấy người này cũng không thua gì cô, nhưng tiếc là họ không có tài năng về võ thuật, hoặc là bây giờ vẫn chưa có khoảng cách , nhưng tương lai sẽ kéo khoảng cách ra từng chút từng chút một.
Bình luận facebook