Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216 Chúc mừng sư phụ Trương.
"Câm miệng! Lo việc lái xe của mình đi!" Đường Tuấn trực tiếp khiển trách.
Tài xế nghe vậy trong lòng nổi giận nhưng không có phát tác. Đường Tuấn dù sao cũng là khách do Trần Bá Phước dùng lễ tiếp đón, không phải người mà một tài xế như anh ta có thể làm mất lòng.
"Hừ! Lại là một tên công tử bột cái gì cũng không hiểu! Chờ đến đại hội so quyền, đến khi đó nhìn xem anh còn có thể nói ra những lời này hay không." Tài xế oán giận nói thầm trong lòng. Anh ta đã từng xem qua vài cuộc thi đấu so quyền, có rất nhiều cậu ấm cô chiêu miệng lưỡi như Đường Tuấn khi nhìn thấy cảnh tượng kia, có người còn bị dọa tè ra tại chỗ.
Đoàn xe chạy một đường về phía tây, giữa chừng ngừng ăn cơm trưa một lần. Trường Tuyền dưới sự nhắc nhở của Trần Bá Phước, cuối cùng cũng coi như không có tiếp tục trêu chọc tới Đường Tuấn nữa.
Đêm đến, đoàn xe mới dừng lại ở một trấn nhỏ. Trấn nhỏ này tên là thành cổ Bắc Ninh, là giao giới giữa ba thành phố là thành phố Vinh, thành phố Hà Nam và thành phố Hạ Long. Nói là trấn, thật ra chỉ là một ngôi làng khá lớn.
Bởi vì vị trí hẻo lánh, hơn nữa lại có vị trí địa lý đặc thù, làm cho thành cổ Bắc Ninh trở thành khu vực không người quản lý. Người dân trong thôn dũng mãnh, cho dù là nam hay nữ, dường như mỗi người đều sẽ biết hai ba chiêu kỹ năng. Cảnh tượng một lời không hợp là đánh nhau xảy ra thường như cơm bữa! Đặc biệt là giải thi đấu so quyền hằng năm, đại lão hội họp của mấy thành phố, vô cùng hỗn loạn.
"Sư phụ Trương, Đường Tuấn, cách ngày đại hội so quyền bắt đầu còn hai ngày, trong hai ngày này chúng ta sẽ tạm thời ở lại trong khách sạn Phúc Lai này. Cả khách sạn đều đã được tôi bao trọn, mọi người có thể ở tùy ý. Tôi phụ trách lên kế hoạch cho giải thi đấu so quyền lần này, tiếp sau đây còn có việc phải làm, sẽ không có thể theo hai vị được." Trần Bá Phước chỉ vào một khách sạn rồi nói có chút áy náy.
"Ông đi làm đi. Vừa hay tôi cũng đã lâu không tới thành cổ Bắc Ninh, đúng lúc mượn cơ hội lần này dạo chơi một vòng." Mắt Trương Tuyền nhìn chăm chú vào Thẩm Ngọc Nhu, cười ha ha nói.
"Sư phụ Trương, ông chơi thì chơi, cũng đừng quên giao hẹn của chúng ta." Trần Bá Phước nhắc nhở.
Trương Tuyền ra vẻ không có gì quan trọng nói: "Không phải là giải thi đấu so quyền thôi sao, còn có thể có cao thủ gì. Ông đây đã luyện tới dùng khí hóa kình rồi, trừ phi là những tông sư cảnh giới Chân Khí ra tay, bằng không thì ai có thể là đối thủ của tôi!"
Đang lúc nói chuyện, giữa bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm vang rền ầm ầm ầm, mấy giây sau, bắt đầu rơi xuống từng trận mưa. Mưa rơi như trút nước, xoay người chuẩn bị vào bên trong khách sạn trú mưa.
"Hừ! Chỉ là nước mưa thôi mà, có gì mà phải trốn!" Ngay đúng lúc này, Trương Truyền lại lên tiếng châm chọc.
Ông ta giẫm mũi chân một cái, một dòng khí từ trên người lan ra, hình thành một tấm chắn vô hình. Những giọt nước mưa kia rơi xuống người ông ta như rơi xuống hoa sen, trượt xuống theo tấm chắn vô hình. Mà trên người Trương Tuyền lại không dính một giọt nước!
"Cách nước!" Vẻ mặt Trần Bá Phước thay đổi kịch liệt, trong đôi mắt tràn ngập nét ngạc nhiên.
Cái gọi là cách nước, chính là thể hiện nội lực ra bên ngoài tới một trình độ nhất định. Nội lực chính là nội công được tu luyện ra ở trong cơ thể người học võ, tuy rằng lợi hại, nhưng không thể giết người từ xa. Chỉ có khi luyện đến cảnh giới Chân Khí, mới có thể đẩy nội lực ra bên ngoài, giết người trong vô hình. Mà Trương Tuyền tuy rằng còn chưa bước chân vào cảnh giới Chân Khí, nhưng lại có thể thả nội lực ra ngoài trong vòng ba mét quanh người, rất rõ ràng khoảng cách đến tông sư cảnh giới Chân Khí đã không còn xa!
Trương Tuyền nghe vậy, vẻ đắc ý trên mặt càng đậm, nói: "Coi như ông có chút mắt nhìn! Vốn là tôi không có ý định tham gia giải thi đấu so quyền đồ bỏ này với ông, nhưng vừa lúc dựa vào cơ hội lần này để đột phá thử xem, nói không chừng có thể rút ngắn thời gian tôi bước chân vào cảnh giới Chân Khí."
Trần Bá Phước cúi người, trên mặt lộ ra nét nghiêm nghị cùng nghiêm túc trước nay chưa hề có: "Chúc mừng sư phụ Trương. Chuyến này của sư phụ Trương ắt thành cảnh giới Tông Sư!"
Trương Tuyền nhếch mép cười khẩy, đưa mắt nhìn về phía Đương Tuấn đang ở một bên, nói: "Nhóc con, xem cho kĩ. Đây chính là phương hướng nỗ lực trong tương lai của cậu, vừa lúc cho cậu thêm kiến thức."
Tài xế nghe vậy trong lòng nổi giận nhưng không có phát tác. Đường Tuấn dù sao cũng là khách do Trần Bá Phước dùng lễ tiếp đón, không phải người mà một tài xế như anh ta có thể làm mất lòng.
"Hừ! Lại là một tên công tử bột cái gì cũng không hiểu! Chờ đến đại hội so quyền, đến khi đó nhìn xem anh còn có thể nói ra những lời này hay không." Tài xế oán giận nói thầm trong lòng. Anh ta đã từng xem qua vài cuộc thi đấu so quyền, có rất nhiều cậu ấm cô chiêu miệng lưỡi như Đường Tuấn khi nhìn thấy cảnh tượng kia, có người còn bị dọa tè ra tại chỗ.
Đoàn xe chạy một đường về phía tây, giữa chừng ngừng ăn cơm trưa một lần. Trường Tuyền dưới sự nhắc nhở của Trần Bá Phước, cuối cùng cũng coi như không có tiếp tục trêu chọc tới Đường Tuấn nữa.
Đêm đến, đoàn xe mới dừng lại ở một trấn nhỏ. Trấn nhỏ này tên là thành cổ Bắc Ninh, là giao giới giữa ba thành phố là thành phố Vinh, thành phố Hà Nam và thành phố Hạ Long. Nói là trấn, thật ra chỉ là một ngôi làng khá lớn.
Bởi vì vị trí hẻo lánh, hơn nữa lại có vị trí địa lý đặc thù, làm cho thành cổ Bắc Ninh trở thành khu vực không người quản lý. Người dân trong thôn dũng mãnh, cho dù là nam hay nữ, dường như mỗi người đều sẽ biết hai ba chiêu kỹ năng. Cảnh tượng một lời không hợp là đánh nhau xảy ra thường như cơm bữa! Đặc biệt là giải thi đấu so quyền hằng năm, đại lão hội họp của mấy thành phố, vô cùng hỗn loạn.
"Sư phụ Trương, Đường Tuấn, cách ngày đại hội so quyền bắt đầu còn hai ngày, trong hai ngày này chúng ta sẽ tạm thời ở lại trong khách sạn Phúc Lai này. Cả khách sạn đều đã được tôi bao trọn, mọi người có thể ở tùy ý. Tôi phụ trách lên kế hoạch cho giải thi đấu so quyền lần này, tiếp sau đây còn có việc phải làm, sẽ không có thể theo hai vị được." Trần Bá Phước chỉ vào một khách sạn rồi nói có chút áy náy.
"Ông đi làm đi. Vừa hay tôi cũng đã lâu không tới thành cổ Bắc Ninh, đúng lúc mượn cơ hội lần này dạo chơi một vòng." Mắt Trương Tuyền nhìn chăm chú vào Thẩm Ngọc Nhu, cười ha ha nói.
"Sư phụ Trương, ông chơi thì chơi, cũng đừng quên giao hẹn của chúng ta." Trần Bá Phước nhắc nhở.
Trương Tuyền ra vẻ không có gì quan trọng nói: "Không phải là giải thi đấu so quyền thôi sao, còn có thể có cao thủ gì. Ông đây đã luyện tới dùng khí hóa kình rồi, trừ phi là những tông sư cảnh giới Chân Khí ra tay, bằng không thì ai có thể là đối thủ của tôi!"
Đang lúc nói chuyện, giữa bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm vang rền ầm ầm ầm, mấy giây sau, bắt đầu rơi xuống từng trận mưa. Mưa rơi như trút nước, xoay người chuẩn bị vào bên trong khách sạn trú mưa.
"Hừ! Chỉ là nước mưa thôi mà, có gì mà phải trốn!" Ngay đúng lúc này, Trương Truyền lại lên tiếng châm chọc.
Ông ta giẫm mũi chân một cái, một dòng khí từ trên người lan ra, hình thành một tấm chắn vô hình. Những giọt nước mưa kia rơi xuống người ông ta như rơi xuống hoa sen, trượt xuống theo tấm chắn vô hình. Mà trên người Trương Tuyền lại không dính một giọt nước!
"Cách nước!" Vẻ mặt Trần Bá Phước thay đổi kịch liệt, trong đôi mắt tràn ngập nét ngạc nhiên.
Cái gọi là cách nước, chính là thể hiện nội lực ra bên ngoài tới một trình độ nhất định. Nội lực chính là nội công được tu luyện ra ở trong cơ thể người học võ, tuy rằng lợi hại, nhưng không thể giết người từ xa. Chỉ có khi luyện đến cảnh giới Chân Khí, mới có thể đẩy nội lực ra bên ngoài, giết người trong vô hình. Mà Trương Tuyền tuy rằng còn chưa bước chân vào cảnh giới Chân Khí, nhưng lại có thể thả nội lực ra ngoài trong vòng ba mét quanh người, rất rõ ràng khoảng cách đến tông sư cảnh giới Chân Khí đã không còn xa!
Trương Tuyền nghe vậy, vẻ đắc ý trên mặt càng đậm, nói: "Coi như ông có chút mắt nhìn! Vốn là tôi không có ý định tham gia giải thi đấu so quyền đồ bỏ này với ông, nhưng vừa lúc dựa vào cơ hội lần này để đột phá thử xem, nói không chừng có thể rút ngắn thời gian tôi bước chân vào cảnh giới Chân Khí."
Trần Bá Phước cúi người, trên mặt lộ ra nét nghiêm nghị cùng nghiêm túc trước nay chưa hề có: "Chúc mừng sư phụ Trương. Chuyến này của sư phụ Trương ắt thành cảnh giới Tông Sư!"
Trương Tuyền nhếch mép cười khẩy, đưa mắt nhìn về phía Đương Tuấn đang ở một bên, nói: "Nhóc con, xem cho kĩ. Đây chính là phương hướng nỗ lực trong tương lai của cậu, vừa lúc cho cậu thêm kiến thức."