Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218 Chúng ta cũng thử một chút.
Một người khác nói: "Đúng vậy, khà khà, ai bảo tên nhóc thối kia lớn lối như vậy, vừa rồi ở trên xe còn khoác lác không ngượng miệng thổi phồng bản thân thật lợi hại, còn nói một tay là đã có thể đánh gục sư phụ Trương, thực sự chính là vua nói khoác. Chỉ đáng thương cho cô gái kia."
"Ngừng. Có gì mà đáng thương, có thể được một cao thủ như sư phụ Trương vừa ý, đó chính là phần phước của cô ta. Chí ít cũng còn mạnh hơn đi theo tên họ Đường kia."
"Ha ha, vậy cũng đúng. Đi, xong chuyện rồi, đi vui vẻ một lúc. Nghe nói các cô gái trong thành cổ Bắc Ninh đều đặc biệt dũng mãnh, hăng hái, chúng ta cũng thử một chút."
Hai người lập tức hiểu rõ trong lòng, cười ra tiếng.
Bên ngoài thành cổ Bắc Ninh có con sông, hai bên bờ sông được trồng những cây liễu cao to. Bình thường mấy đứa nhỏ dân địa phương ở trong thành cổ Bắc Ninh khi không có việc gì thì hay bơi một vòng trên sông, nhưng mấy ngày nay thì không được, người lớn trong nhà đều cấm không cho con nhà mình đi bơi. Trước đêm thi đấu so quyền, dường như sẽ có không ít người có tiền có của, không phải là người mà bọn nhóc nông thôn của bọn họ có thể so được.
Thuê một chiếc thuyền ở bờ sông, Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu xuôi theo dòng nước, thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông. Nói là thuyền chứ thật ra chỉ là một chiếc bè trúc hơi lớn. Giờ phút này Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu đang ngồi yên trên hai cái ghế được đóng cố định vào bè trúc. Người chèo thuyền là một người dân địa phương ở độ tuổi trung niên, nói tiếng phổ thông pha lẫn khẩu âm rất nặng làm hướng dẫn viên du lịch cho hai người.
Ngay lúc người trung niên này giới thiệu danh lam thắng cảnh ven đường cho Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau bè trúc: "Ông Từ, dừng lại cho tôi!"
Người trung niên quay đầu, nhìn thấy người phía sau, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, sau một hồi thay đổi nét mặt, vẫn dừng động tác chèo thuyền.
Đường Tuấn cũng nhìn theo tiếng nói, tiếp theo nhờ ánh đèn mờ nhạt từ hai bên bờ sông, anh tinh mắt nhìn thấy một chiếc bè trúc lớn cỡ chừng chiếc của bọn họ đang gấp gáp chèo về phía này. Một người tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám dáng người đô con đứng phía trước bè trúc, còn có bảy, tám thanh niên đi cùng vừa nhìn là biết là mấy tên lưu manh gây hại.
"Hai cậu, đợi lát nữa tuyệt đối đừng kích động. Người kia là tên lưu manh ở nơi này của chúng tôi tên Hồ Tam, gã đánh nhau vô cùng giỏi, có người nói trước đây đã từng được một cao thủ chỉ dạy, người ở thành cổ Bắc Ninh này của chúng tôi, dường như không ai dám đi trêu chọc gã." Người trung niên cũng chính là ông Từ nhắc nhở Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu.
Vừa dứt lời, chiếc bè trúc của Hồ Tam chỉ cách chiếc bè của bọn Đường Tuấn một khoảng chưa tới năm mét. Lúc này, Hồ Tam đột nhiên giẫm lên bè trúc một cái, rướn người nhảy cao lên chừng ba, bốn mét, sau đó như chim ưng vồ thỏ đáp xuống về phía chiếc bè của bọn Đường Tuấn.
Ông Từ từ sớm đã sợ đến cứng người, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Trong nháy mắt Đường Tuấn nhìn thấy Hồ Tam thì đã cảm nhận được nội công gợn sóng trên người gã. Thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi này lại là một cao thủ nội công. Vì thế cho nên khi thấy anh ta nhảy lên cũng không ngạc nhiên chút nào.
"Ha ha." Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, bàn tay đưa vào trong nước quạt nhẹ một cái. chân khí mạnh mẽ hóa thành động lực, vậy mà có thể đẩy chiếc bè trúc đang đứng yên trôi ra xa thêm hai mét.
Hồ Tam vốn muốn lấy tư thế hung hăng xuất hiện làm người trên bè trúc phải sợ hãi, nhưng khi người đã ở trên không thì chợt thấy bè trúc trôi thêm hai mét về phía trước, nét mặt bỗng nhiên thay đổi. Trước khi gã nhảy lên thì đã có tính toán khoảng cách rồi. Nhưng bây giờ người đang ở trên không, không có cách nào mượn lực, chỉ còn một con đường thôi.
Tõm!
Cả người Hồ Tam rơi vào giữa sông, tiếng vang rất lớn.
Hì hì.
"Ngừng. Có gì mà đáng thương, có thể được một cao thủ như sư phụ Trương vừa ý, đó chính là phần phước của cô ta. Chí ít cũng còn mạnh hơn đi theo tên họ Đường kia."
"Ha ha, vậy cũng đúng. Đi, xong chuyện rồi, đi vui vẻ một lúc. Nghe nói các cô gái trong thành cổ Bắc Ninh đều đặc biệt dũng mãnh, hăng hái, chúng ta cũng thử một chút."
Hai người lập tức hiểu rõ trong lòng, cười ra tiếng.
Bên ngoài thành cổ Bắc Ninh có con sông, hai bên bờ sông được trồng những cây liễu cao to. Bình thường mấy đứa nhỏ dân địa phương ở trong thành cổ Bắc Ninh khi không có việc gì thì hay bơi một vòng trên sông, nhưng mấy ngày nay thì không được, người lớn trong nhà đều cấm không cho con nhà mình đi bơi. Trước đêm thi đấu so quyền, dường như sẽ có không ít người có tiền có của, không phải là người mà bọn nhóc nông thôn của bọn họ có thể so được.
Thuê một chiếc thuyền ở bờ sông, Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu xuôi theo dòng nước, thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông. Nói là thuyền chứ thật ra chỉ là một chiếc bè trúc hơi lớn. Giờ phút này Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu đang ngồi yên trên hai cái ghế được đóng cố định vào bè trúc. Người chèo thuyền là một người dân địa phương ở độ tuổi trung niên, nói tiếng phổ thông pha lẫn khẩu âm rất nặng làm hướng dẫn viên du lịch cho hai người.
Ngay lúc người trung niên này giới thiệu danh lam thắng cảnh ven đường cho Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau bè trúc: "Ông Từ, dừng lại cho tôi!"
Người trung niên quay đầu, nhìn thấy người phía sau, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, sau một hồi thay đổi nét mặt, vẫn dừng động tác chèo thuyền.
Đường Tuấn cũng nhìn theo tiếng nói, tiếp theo nhờ ánh đèn mờ nhạt từ hai bên bờ sông, anh tinh mắt nhìn thấy một chiếc bè trúc lớn cỡ chừng chiếc của bọn họ đang gấp gáp chèo về phía này. Một người tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám dáng người đô con đứng phía trước bè trúc, còn có bảy, tám thanh niên đi cùng vừa nhìn là biết là mấy tên lưu manh gây hại.
"Hai cậu, đợi lát nữa tuyệt đối đừng kích động. Người kia là tên lưu manh ở nơi này của chúng tôi tên Hồ Tam, gã đánh nhau vô cùng giỏi, có người nói trước đây đã từng được một cao thủ chỉ dạy, người ở thành cổ Bắc Ninh này của chúng tôi, dường như không ai dám đi trêu chọc gã." Người trung niên cũng chính là ông Từ nhắc nhở Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu.
Vừa dứt lời, chiếc bè trúc của Hồ Tam chỉ cách chiếc bè của bọn Đường Tuấn một khoảng chưa tới năm mét. Lúc này, Hồ Tam đột nhiên giẫm lên bè trúc một cái, rướn người nhảy cao lên chừng ba, bốn mét, sau đó như chim ưng vồ thỏ đáp xuống về phía chiếc bè của bọn Đường Tuấn.
Ông Từ từ sớm đã sợ đến cứng người, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Trong nháy mắt Đường Tuấn nhìn thấy Hồ Tam thì đã cảm nhận được nội công gợn sóng trên người gã. Thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi này lại là một cao thủ nội công. Vì thế cho nên khi thấy anh ta nhảy lên cũng không ngạc nhiên chút nào.
"Ha ha." Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, bàn tay đưa vào trong nước quạt nhẹ một cái. chân khí mạnh mẽ hóa thành động lực, vậy mà có thể đẩy chiếc bè trúc đang đứng yên trôi ra xa thêm hai mét.
Hồ Tam vốn muốn lấy tư thế hung hăng xuất hiện làm người trên bè trúc phải sợ hãi, nhưng khi người đã ở trên không thì chợt thấy bè trúc trôi thêm hai mét về phía trước, nét mặt bỗng nhiên thay đổi. Trước khi gã nhảy lên thì đã có tính toán khoảng cách rồi. Nhưng bây giờ người đang ở trên không, không có cách nào mượn lực, chỉ còn một con đường thôi.
Tõm!
Cả người Hồ Tam rơi vào giữa sông, tiếng vang rất lớn.
Hì hì.
Bình luận facebook