Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225 "Ông là người phương nào?"
Trong lòng Trần Bá Phước có chút giận, ngày thường Trương Tuyền nói rất hay, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt lại chẳng thấy có tác dụng gì, để cho ông ta ở trong hoàn cảnh lúng túng. Ông ta có chút kiêng kỵ liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Tần Nhu.
Người đàn ông này chừng bốn mươi tuổi, vóc người gầy gò, nhìn giống như con khỉ, để hai chòm râu dê, làm cho người ta cảm thấy có vẻ rất hèn mọn. Nhưng ban nãy Trần Bá Phước đã đánh vài chiêu đơn giản với người này, biết võ công của người này cực kỳ khủng bố, sợ là người bên này của bọn họ cũng chỉ có mỗi Trương Tuyền là có thể đối phó. Về phần Đường Tuấn mà ông ta hao hết tâm tư mời tới đã sớm bị ông ta lựa chọn bỏ quên.
Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu đứng ở phía sau đám người, nhưng Tần Nhu dường như có ý định muốn làm cho Trần Bá Phước lúng túng cho nên nói chuyện rất lớn tiếng, bọn họ cũng nghe được vô cùng rõ ràng.
Vào lúc này, trong đám người truyền đến từng đợt ồn ào.
"Sư phụ Trương đến rồi."
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía bên này, lúc sắp đụng vào đám đông lại nhảy lên thật cao, ước chừng có thể nhảy lên cao tới mười mét, mặt đất cũng bị chấn động nhẹ một lúc.
"Sư phụ Trương thật là lợi hại, nhảy lên một cái cao chừng mười mét, đây là người sao?" Có người lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Trương Tuyền tràn đầy khiếp sợ cùng ước ao.
Người luyện võ không thể dễ dàng thể hiện chiêu thức phi phàm trước mặt người bình thường, nếu không sẽ gây ra hoang mang. Nhưng ở thành cổ Bắc Ninh lại không có loại kiêng kỵ này, có thể đến đây gần như đều biết đến sự tồn tại của người luyện võ. Nhưng lập tức nhảy lên cao chừng mười mét vẫn làm cho người ta rung động thật sâu!
"Sư phụ Trương, nhờ cả vào ông." Trần Bá Phước hơi nâng tay.
Trên mặt Trương Tuyền lộ ra vẻ đắc ý, hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía Tần Nhu, nói: "Cô chính là tên nhóc nhà họ Tần kia?"
Tần Nhu nói: "Sư phụ Trương Tuyền đúng là bản lĩnh, chỉ là bán mạng cho họ Trần đúng là uổng phí, nếu không thì như vầy đi, Trần Bá Phước cho ông bao nhiêu tiền, tôi ra nhiều gấp đôi. Thế nào?"
Cô ta thế mà muốn đào góc tường nhà Trần Bá Phước trước mặt tất cả mọi người, mặt Trần Bá Phước phút chốc trắng bệch.
Trương Tuyền lắc đầu, nói: "Phú quý đối với tôi như là mây bay! Tôi cầu là võ đạo dũng mãnh kiên cường!"
Hai mắt ông ta đột nhiên trừng lớn, nơi sâu thẳm trong ánh mắt tựa như có vệt sáng lóe lên, nhìn chằm chằm vào Tần Nhu, nói: "Không phải cô vừa mới nói tôi sợ đến nhũn chân sao? Bây giờ tôi đến rồi, cô có thấy chân tôi run hay không?"
Tần Nhu chỉ là một người bình thường đến cả nội công cũng không thể luyện ra được, bị Trương Tuyền hùng hổ trừng mắt, trong phút chốc cảm thấy như đang bị một con mãnh thú theo dõi, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, liên tục lùi về sau vài bước.
"Hừ! Ỷ võ bắt nạt người! Đây chính là phong độ của Trương Tuyền ông sao?" Lúc này, người trung niên hèn mọn bên cạnh Tần Nhu đưa tay kéo cô ta qua, quát về phía Trương Tuyền.
"Ông là người phương nào?" Trương Tuyền lạnh lùng quát lên. Nhưng vẫn biểu hiện dáng vẻ phong độ của cao nhân như trước.
Người trung niên có khuôn mặt hèn mọn giúp Tần Nhu ổn định cơ thể, chắp tay nói: "Đinh Mạnh Phúc."
"Đinh Mạnh Phúc? Đây là ai vậy? Căn bản chưa từng nghe tới."
"Hừ! Mặc kệ ông ta là ai, dù sao chỉ cần có sư phụ Trương ra tay, cho dù ông ta có là Mạnh Phúc gì, cũng không phải là đối thủ."
Sau khi Đinh Mạnh Phúc tự giới thiệu, đám đông phía sau Trương Tuyền bỗng chốc vang lên từng đợt tiếng nghị luận. Hai ngày nay Trương Tuyền đã để lại cho bọn họ ấn tượng quá mức sâu sắc, ở trong mắt bọn họ, Trương Tuyền chính là tượng trưng cho vô địch.
Đương nhiên cũng có không ít người giữ im lặng, ánh mắt nhìn về phía Đinh Mạnh Phúc mang theo vài phần nghiêm túc. Trương Tuyền cũng nhìn thẳng vào Đinh Mạnh Phúc nói: "Đinh Mạnh Phúc của phái Bát quái."
"Đúng vậy." Đinh Mạnh Phúc mỉm cười.
"Đúng là Đinh Mạnh Phúc của phái Bát quái." Âu Dương Hồng Phượng đứng trên gác lửng cách quảng trường không xa, vẻ mặt cũng đồng thời cứng lại: "Mấy năm trước có người nói Đinh Mạnh Phúc tìm hiểu huyền bí của luyện công hóa khí, từng đánh với một vị tông sư gần trăm chiêu mới thua, nhưng vì sao đến bây giờ vẫn chưa thể đột phá? Có điều xem tình hình này, Trương Tuyền gặp nạn rồi. Tuy sức chiến đấu của ông ta siêu phàm, nhưng hẳn không phải là đối thủ của Đinh Mạnh Phúc."
Lầm bầm một mình, ánh mắt Âu Dương Hồng Phượng quét về phía đoàn người phía sau cùng với Đường Tuấn: "Anh vẫn dám đến thật, thật sự không sợ chết sao? Có điều như vậy cũng tốt, dù là Trương Tuyền hay là Đinh Mạnh Phúc, đều là cao thủ mà anh không thể nào chống lại được, nhìn thấy bọn họ ra tay, xem anh làm sao còn dám huênh hoang khoác lác!"
Người đàn ông này chừng bốn mươi tuổi, vóc người gầy gò, nhìn giống như con khỉ, để hai chòm râu dê, làm cho người ta cảm thấy có vẻ rất hèn mọn. Nhưng ban nãy Trần Bá Phước đã đánh vài chiêu đơn giản với người này, biết võ công của người này cực kỳ khủng bố, sợ là người bên này của bọn họ cũng chỉ có mỗi Trương Tuyền là có thể đối phó. Về phần Đường Tuấn mà ông ta hao hết tâm tư mời tới đã sớm bị ông ta lựa chọn bỏ quên.
Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu đứng ở phía sau đám người, nhưng Tần Nhu dường như có ý định muốn làm cho Trần Bá Phước lúng túng cho nên nói chuyện rất lớn tiếng, bọn họ cũng nghe được vô cùng rõ ràng.
Vào lúc này, trong đám người truyền đến từng đợt ồn ào.
"Sư phụ Trương đến rồi."
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía bên này, lúc sắp đụng vào đám đông lại nhảy lên thật cao, ước chừng có thể nhảy lên cao tới mười mét, mặt đất cũng bị chấn động nhẹ một lúc.
"Sư phụ Trương thật là lợi hại, nhảy lên một cái cao chừng mười mét, đây là người sao?" Có người lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Trương Tuyền tràn đầy khiếp sợ cùng ước ao.
Người luyện võ không thể dễ dàng thể hiện chiêu thức phi phàm trước mặt người bình thường, nếu không sẽ gây ra hoang mang. Nhưng ở thành cổ Bắc Ninh lại không có loại kiêng kỵ này, có thể đến đây gần như đều biết đến sự tồn tại của người luyện võ. Nhưng lập tức nhảy lên cao chừng mười mét vẫn làm cho người ta rung động thật sâu!
"Sư phụ Trương, nhờ cả vào ông." Trần Bá Phước hơi nâng tay.
Trên mặt Trương Tuyền lộ ra vẻ đắc ý, hai tay chắp sau lưng, nhìn về phía Tần Nhu, nói: "Cô chính là tên nhóc nhà họ Tần kia?"
Tần Nhu nói: "Sư phụ Trương Tuyền đúng là bản lĩnh, chỉ là bán mạng cho họ Trần đúng là uổng phí, nếu không thì như vầy đi, Trần Bá Phước cho ông bao nhiêu tiền, tôi ra nhiều gấp đôi. Thế nào?"
Cô ta thế mà muốn đào góc tường nhà Trần Bá Phước trước mặt tất cả mọi người, mặt Trần Bá Phước phút chốc trắng bệch.
Trương Tuyền lắc đầu, nói: "Phú quý đối với tôi như là mây bay! Tôi cầu là võ đạo dũng mãnh kiên cường!"
Hai mắt ông ta đột nhiên trừng lớn, nơi sâu thẳm trong ánh mắt tựa như có vệt sáng lóe lên, nhìn chằm chằm vào Tần Nhu, nói: "Không phải cô vừa mới nói tôi sợ đến nhũn chân sao? Bây giờ tôi đến rồi, cô có thấy chân tôi run hay không?"
Tần Nhu chỉ là một người bình thường đến cả nội công cũng không thể luyện ra được, bị Trương Tuyền hùng hổ trừng mắt, trong phút chốc cảm thấy như đang bị một con mãnh thú theo dõi, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, liên tục lùi về sau vài bước.
"Hừ! Ỷ võ bắt nạt người! Đây chính là phong độ của Trương Tuyền ông sao?" Lúc này, người trung niên hèn mọn bên cạnh Tần Nhu đưa tay kéo cô ta qua, quát về phía Trương Tuyền.
"Ông là người phương nào?" Trương Tuyền lạnh lùng quát lên. Nhưng vẫn biểu hiện dáng vẻ phong độ của cao nhân như trước.
Người trung niên có khuôn mặt hèn mọn giúp Tần Nhu ổn định cơ thể, chắp tay nói: "Đinh Mạnh Phúc."
"Đinh Mạnh Phúc? Đây là ai vậy? Căn bản chưa từng nghe tới."
"Hừ! Mặc kệ ông ta là ai, dù sao chỉ cần có sư phụ Trương ra tay, cho dù ông ta có là Mạnh Phúc gì, cũng không phải là đối thủ."
Sau khi Đinh Mạnh Phúc tự giới thiệu, đám đông phía sau Trương Tuyền bỗng chốc vang lên từng đợt tiếng nghị luận. Hai ngày nay Trương Tuyền đã để lại cho bọn họ ấn tượng quá mức sâu sắc, ở trong mắt bọn họ, Trương Tuyền chính là tượng trưng cho vô địch.
Đương nhiên cũng có không ít người giữ im lặng, ánh mắt nhìn về phía Đinh Mạnh Phúc mang theo vài phần nghiêm túc. Trương Tuyền cũng nhìn thẳng vào Đinh Mạnh Phúc nói: "Đinh Mạnh Phúc của phái Bát quái."
"Đúng vậy." Đinh Mạnh Phúc mỉm cười.
"Đúng là Đinh Mạnh Phúc của phái Bát quái." Âu Dương Hồng Phượng đứng trên gác lửng cách quảng trường không xa, vẻ mặt cũng đồng thời cứng lại: "Mấy năm trước có người nói Đinh Mạnh Phúc tìm hiểu huyền bí của luyện công hóa khí, từng đánh với một vị tông sư gần trăm chiêu mới thua, nhưng vì sao đến bây giờ vẫn chưa thể đột phá? Có điều xem tình hình này, Trương Tuyền gặp nạn rồi. Tuy sức chiến đấu của ông ta siêu phàm, nhưng hẳn không phải là đối thủ của Đinh Mạnh Phúc."
Lầm bầm một mình, ánh mắt Âu Dương Hồng Phượng quét về phía đoàn người phía sau cùng với Đường Tuấn: "Anh vẫn dám đến thật, thật sự không sợ chết sao? Có điều như vậy cũng tốt, dù là Trương Tuyền hay là Đinh Mạnh Phúc, đều là cao thủ mà anh không thể nào chống lại được, nhìn thấy bọn họ ra tay, xem anh làm sao còn dám huênh hoang khoác lác!"
Bình luận facebook