Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56 Định sẵn là kẻ thất bại rồi
Tuy là nói như vậy nhưng thật ra trong lòng Ninh Đình Trung cũng không có tự tin như thế. Dù sao anh ta cũng chỉ gặp mặt Đường Tuấn một lần, còn chưa có hỏi kỹ càng. Sở dĩ mời anh tới cũng chỉ là có bệnh mới lo tìm thầy thôi.
“À. Tao đây sẽ chuẩn bị xem Ninh béo ú mày thể hiện sức mạnh.” Lâm Anh Tài cười nói: “Có điều lần này chắc chắn mày phải chạy sau mông tao hít khói thôi. Hứ hứ, lần này nhà họ Lâm đã bỏ một số tiền lớn để mời đại sư Hứa Tường Anh tới làm thầy kiểm định thuốc. Mày biết đại sư Hứa Tường Anh là ai không? Đó chính là đại sư chuyên khí công sư y học cổ truyền nổi danh khắp chốn Tây Bắc đấy, cho dù là những giáo sư trong các học viện y của thành phố Vinh cũng phải tôn sùng kính nể ông ấy đấy?”
“Hứa Tường Anh! Nhà họ Lâm mày mời được cả Hứa Tường Anh!” Ninh Đình Trung nghẹn ngào nói: Khoảng thời gian này tên tuổi của đại sư Hứa Tường Anh vô cùng vang dội ở thành phố Vinh, gần như tất cả những người có chút kiến thức thì đều nghe tới.
VietWriter
“Không sai!” Lâm Anh Tài ngạo nghễ nói: “Cho nên, cho dù mày có mời ai tới thì định sẵn là kẻ thất bại rồi.”
Đôi mắt anh ta liếc xéo Đường Tuấn một cái, một tiếng hừ truyền qua lỗ mũi, nói: “Dựa vào anh? Cũng xứng làm thầy kiểm định thuốc? Đúng là không biết phải nói gì!”
Nói xong, Lâm Anh Tài ôm eo cô gái trẻ đi mất.
Trên mặt Ninh Đình Trung lộ vẻ chán nản, nhìn dáng vẻ là bị những lời nói mới rồi của Lâm Anh Tài đả kích không nhẹ.
“Anh có thể nói tỉ mỉ cho tôi nghe về cái đại hội đấu giá thuốc Nam này không?” Đường Tuấn nhìn vẻ mặt khó coi của Ninh Đình Trung, hỏi.
Ninh Đình Trung ngẩng đầu nhìn thoáng qua đột nhiên, trong lòng có chút áy náy. Nếu không phải anh ta khăng khăng muốn kéo Đường Tuấn tới làm thầy kiểm định thuốc thì sao lại bị Lâm Anh Tài nhục nhã được. Xoa dịu bớt cõi lòng thấp thỏm, Ninh Đình Trung chậm rãi nói: “Chắc hẳn cậu cũng biết công ty dược phẩm lớn nhất thành phố Vinh chúng ta là Tập đoàn Nam Nhật ha?”
Nhìn thấy Đường Tuấn gật đầu, Ninh Đình Trung mới nói tiếp: “đại hội đấu giá thuốc Nam là do Tập đoàn Nam Nhật đứng ra tổ chức, cũng chỉ có công ty lớn như thế này mới có bản lĩnh tổ chức đại hội lớn như thế. Chỉ đáng tiếc là, tuy nhà họ Ninh có chút gia sản nhưng cũng không lọt vào mắt Tập đoàn Nam Nhật. Mà lần đại hội đấu giá này khác với những lần đại hội đấu giá trong quá khứ. Theo nguồn tin đáng tin cậy thì gần đây Tập đoàn Nam Nhật đang nghiên cứu phát minh ta hai loại thuốc mới, rất có thể sẽ nương theo đại hội đấu giá lần này để tìm kiếm người cùng hợp tác. Đó cũng là lý do ba tôi bắt tôi nhất định phải tham gia.”
Đường Tuấn nghe thế cuối cùng cũng hiểu được một chút. Hai loại thuốc mà Tập đoàn Nam Nhật muốn tuyên bố ra hẳn là thuốc Thông Thần và Tuyết Cơ Đài khoảng thời gian trước anh giao cho Diệp Nam Nhật. Anh suy nghĩ một hồi, sau đó cười nói: “Sao thế? Bây giờ còn muốn tôi làm thầy kiểm định thuốc không?”
Ninh Đình Trung sửng sốt, thở dài một hơi, nói: “Không cần đâu. Không nghĩ tới lần này nhà họ Lâm bỏ được cả gốc lẫn vốn như thế, đến đại sư Hứa Tường Anh cũng mời được. Cậu đi cũng không thay đổi được gì.”
Tuy là anh ta đã nói rất khéo léo rồi nhưng ý tứ trong đó cũng rất rõ ràng, Đường Tuấn không bằng đại sư Hứa Tường Anh, đi cũng không được việc.
Đường Tuấn lại nhớ tới một màn vừa nãy khiến cho Hứa Tường Anh chịu thiệt, không khỏi cười nhẹ, nói: “Làm sao? Lâm Anh Tài mới nói có mấy câu thôi mà anh đã không có dũng khí đi tới đó à!”
“À. Tao đây sẽ chuẩn bị xem Ninh béo ú mày thể hiện sức mạnh.” Lâm Anh Tài cười nói: “Có điều lần này chắc chắn mày phải chạy sau mông tao hít khói thôi. Hứ hứ, lần này nhà họ Lâm đã bỏ một số tiền lớn để mời đại sư Hứa Tường Anh tới làm thầy kiểm định thuốc. Mày biết đại sư Hứa Tường Anh là ai không? Đó chính là đại sư chuyên khí công sư y học cổ truyền nổi danh khắp chốn Tây Bắc đấy, cho dù là những giáo sư trong các học viện y của thành phố Vinh cũng phải tôn sùng kính nể ông ấy đấy?”
“Hứa Tường Anh! Nhà họ Lâm mày mời được cả Hứa Tường Anh!” Ninh Đình Trung nghẹn ngào nói: Khoảng thời gian này tên tuổi của đại sư Hứa Tường Anh vô cùng vang dội ở thành phố Vinh, gần như tất cả những người có chút kiến thức thì đều nghe tới.
VietWriter
“Không sai!” Lâm Anh Tài ngạo nghễ nói: “Cho nên, cho dù mày có mời ai tới thì định sẵn là kẻ thất bại rồi.”
Đôi mắt anh ta liếc xéo Đường Tuấn một cái, một tiếng hừ truyền qua lỗ mũi, nói: “Dựa vào anh? Cũng xứng làm thầy kiểm định thuốc? Đúng là không biết phải nói gì!”
Nói xong, Lâm Anh Tài ôm eo cô gái trẻ đi mất.
Trên mặt Ninh Đình Trung lộ vẻ chán nản, nhìn dáng vẻ là bị những lời nói mới rồi của Lâm Anh Tài đả kích không nhẹ.
“Anh có thể nói tỉ mỉ cho tôi nghe về cái đại hội đấu giá thuốc Nam này không?” Đường Tuấn nhìn vẻ mặt khó coi của Ninh Đình Trung, hỏi.
Ninh Đình Trung ngẩng đầu nhìn thoáng qua đột nhiên, trong lòng có chút áy náy. Nếu không phải anh ta khăng khăng muốn kéo Đường Tuấn tới làm thầy kiểm định thuốc thì sao lại bị Lâm Anh Tài nhục nhã được. Xoa dịu bớt cõi lòng thấp thỏm, Ninh Đình Trung chậm rãi nói: “Chắc hẳn cậu cũng biết công ty dược phẩm lớn nhất thành phố Vinh chúng ta là Tập đoàn Nam Nhật ha?”
Nhìn thấy Đường Tuấn gật đầu, Ninh Đình Trung mới nói tiếp: “đại hội đấu giá thuốc Nam là do Tập đoàn Nam Nhật đứng ra tổ chức, cũng chỉ có công ty lớn như thế này mới có bản lĩnh tổ chức đại hội lớn như thế. Chỉ đáng tiếc là, tuy nhà họ Ninh có chút gia sản nhưng cũng không lọt vào mắt Tập đoàn Nam Nhật. Mà lần đại hội đấu giá này khác với những lần đại hội đấu giá trong quá khứ. Theo nguồn tin đáng tin cậy thì gần đây Tập đoàn Nam Nhật đang nghiên cứu phát minh ta hai loại thuốc mới, rất có thể sẽ nương theo đại hội đấu giá lần này để tìm kiếm người cùng hợp tác. Đó cũng là lý do ba tôi bắt tôi nhất định phải tham gia.”
Đường Tuấn nghe thế cuối cùng cũng hiểu được một chút. Hai loại thuốc mà Tập đoàn Nam Nhật muốn tuyên bố ra hẳn là thuốc Thông Thần và Tuyết Cơ Đài khoảng thời gian trước anh giao cho Diệp Nam Nhật. Anh suy nghĩ một hồi, sau đó cười nói: “Sao thế? Bây giờ còn muốn tôi làm thầy kiểm định thuốc không?”
Ninh Đình Trung sửng sốt, thở dài một hơi, nói: “Không cần đâu. Không nghĩ tới lần này nhà họ Lâm bỏ được cả gốc lẫn vốn như thế, đến đại sư Hứa Tường Anh cũng mời được. Cậu đi cũng không thay đổi được gì.”
Tuy là anh ta đã nói rất khéo léo rồi nhưng ý tứ trong đó cũng rất rõ ràng, Đường Tuấn không bằng đại sư Hứa Tường Anh, đi cũng không được việc.
Đường Tuấn lại nhớ tới một màn vừa nãy khiến cho Hứa Tường Anh chịu thiệt, không khỏi cười nhẹ, nói: “Làm sao? Lâm Anh Tài mới nói có mấy câu thôi mà anh đã không có dũng khí đi tới đó à!”
Bình luận facebook