Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86 Vậy thì thật quá đáng tiếc.”
“Còn ông, ăn uống thất thường, dùng thuốc dạ dày là được. Nhưng phải chú ý thói quen nghỉ ngơi và ăn uống.”
Đường Tuấn đi qua trước mặt mấy người bọn họ, mạch cũng không thèm xem, chỉ ra bệnh tình của từng người một, nhưng mấy người kia sau khi nghe được lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hiển nhiên đã bị Đường Tuấn nói trúng hết rồi.
Trong lúc chẩn đoán, Đường Tuấn lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng viết đơn thuốc rồi đưa cho mấy người bọn họ.
“Thần y, còn tôi thì sao?”
Lúc này, chỉ còn lại người đàn ông trung niên mập mạp chưa được Đường Tuấn chuẩn bệnh, đang nhìn Đường Tuấn với vẻ mặt vô cùng chờ mong.
VietWriter
“Ông...” Đường Tuấn nói: “Suy thận!”
Mặt người đàn ông trung niên mập mạp nháy mắt đỏ bừng, nhưng lại không thể mở miệng mắng anh, bởi vì những gì Đường Tuấn nói đều là sự thật. Ông ta lần này tới đây thật sự là bởi vì có triệu chứng suy thận.
“Trở về uống thuốc theo đơn này, gần đây nên tập thể dục rèn luyện nhiều hơn, còn phải biết tiết chế rượu bia lại!”
Đường Tuấn không có ý muốn làm người đàn ông trung niên mập mạp khó xử, cũng viết một đơn thuốc đưa cho ông ta.
Người đàn ông mập mạp lập tức cảm ơn rối rít, sự xấu hổ khi tình trạng thân thể bị Đường Tuấn bóc trần đã sớm bị vứt lên chín tầng mây.
Đám người bệnh bị chú Đinh mời ra ngoài, ánh mắt của chú Đinh nhìn Đường Tuấn lúc này quả thực như là hận không thể nuốt anh vào bụng, ở địa bàn của nhà họ Vương mà bị một kẻ dùng y thuật đánh bại, chuyện này giống như là đang sống sờ sờ mà bị vả thẳng mặt.
“Đường Tuấn, y thuật của anh thật không tồi, không biết là học được ở đâu?”
Vương Tấn Lợi đột nhiên hỏi.
Đường Tuấn liếc nhìn Vương Tấn Lợi một cái, nói: “Gia truyền.”
“Ồ. Vậy không biết có tiện tiết lộ tên của trưởng bối nhà anh không?” Vương Tấn Lợi hỏi.
Đường Tuấn lắc đầu, đáp: “Y thuật của tôi là do ông nội truyền dạy, nhưng ông nội của tôi đã qua đời cách đây không lâu. Tên của ông nội tôi có nói ra anh cũng không biết, vậy thì việc gì phải làm điều thừa thãi.”
Thế nhân chỉ biết đến thánh y, nhưng có mấy ai biết tên thật của ông là Đường Hạo.
Vẻ mặt Vương Tấn Lợi lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: “Vậy thì thật quá đáng tiếc.”
Sau đó anh ta chuyển chủ đề: “Anh hẳn cũng biết, trên con đường y thuật cổ truyền, nếu chỉ có một thân một mình sẽ rất dễ đi chệch hướng. Nhà họ Vương tôi sưu tầm rất nhiều sách y học, nếu anh muốn thì có thể theo tôi trở về nhà họ Vương, tôi sẽ xin ông nội của tôi cho anh tiếp quản sách y học của nhà chúng tôi. Anh thấy thế nào?”
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Xin lỗi. Bây giờ tôi tạm thời không có ý định này, nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ ghé thăm nhà họ Vương.”
Đường Tuấn đi qua trước mặt mấy người bọn họ, mạch cũng không thèm xem, chỉ ra bệnh tình của từng người một, nhưng mấy người kia sau khi nghe được lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hiển nhiên đã bị Đường Tuấn nói trúng hết rồi.
Trong lúc chẩn đoán, Đường Tuấn lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng viết đơn thuốc rồi đưa cho mấy người bọn họ.
“Thần y, còn tôi thì sao?”
Lúc này, chỉ còn lại người đàn ông trung niên mập mạp chưa được Đường Tuấn chuẩn bệnh, đang nhìn Đường Tuấn với vẻ mặt vô cùng chờ mong.
VietWriter
“Ông...” Đường Tuấn nói: “Suy thận!”
Mặt người đàn ông trung niên mập mạp nháy mắt đỏ bừng, nhưng lại không thể mở miệng mắng anh, bởi vì những gì Đường Tuấn nói đều là sự thật. Ông ta lần này tới đây thật sự là bởi vì có triệu chứng suy thận.
“Trở về uống thuốc theo đơn này, gần đây nên tập thể dục rèn luyện nhiều hơn, còn phải biết tiết chế rượu bia lại!”
Đường Tuấn không có ý muốn làm người đàn ông trung niên mập mạp khó xử, cũng viết một đơn thuốc đưa cho ông ta.
Người đàn ông mập mạp lập tức cảm ơn rối rít, sự xấu hổ khi tình trạng thân thể bị Đường Tuấn bóc trần đã sớm bị vứt lên chín tầng mây.
Đám người bệnh bị chú Đinh mời ra ngoài, ánh mắt của chú Đinh nhìn Đường Tuấn lúc này quả thực như là hận không thể nuốt anh vào bụng, ở địa bàn của nhà họ Vương mà bị một kẻ dùng y thuật đánh bại, chuyện này giống như là đang sống sờ sờ mà bị vả thẳng mặt.
“Đường Tuấn, y thuật của anh thật không tồi, không biết là học được ở đâu?”
Vương Tấn Lợi đột nhiên hỏi.
Đường Tuấn liếc nhìn Vương Tấn Lợi một cái, nói: “Gia truyền.”
“Ồ. Vậy không biết có tiện tiết lộ tên của trưởng bối nhà anh không?” Vương Tấn Lợi hỏi.
Đường Tuấn lắc đầu, đáp: “Y thuật của tôi là do ông nội truyền dạy, nhưng ông nội của tôi đã qua đời cách đây không lâu. Tên của ông nội tôi có nói ra anh cũng không biết, vậy thì việc gì phải làm điều thừa thãi.”
Thế nhân chỉ biết đến thánh y, nhưng có mấy ai biết tên thật của ông là Đường Hạo.
Vẻ mặt Vương Tấn Lợi lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: “Vậy thì thật quá đáng tiếc.”
Sau đó anh ta chuyển chủ đề: “Anh hẳn cũng biết, trên con đường y thuật cổ truyền, nếu chỉ có một thân một mình sẽ rất dễ đi chệch hướng. Nhà họ Vương tôi sưu tầm rất nhiều sách y học, nếu anh muốn thì có thể theo tôi trở về nhà họ Vương, tôi sẽ xin ông nội của tôi cho anh tiếp quản sách y học của nhà chúng tôi. Anh thấy thế nào?”
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Xin lỗi. Bây giờ tôi tạm thời không có ý định này, nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ ghé thăm nhà họ Vương.”
Bình luận facebook