Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101 “Cảnh giới Chân Khí?”
Đợi đến khi đi ra ngoài hành lang của bệnh viện, Lý Ngọc Mai đột ngột quay đầu, nhìn Thiệu Nhất Nguyên, hỏi: “Thiệu sư huynh, anh thấy anh ta thật sự có thực lực hay là đang khoác lác vậy?”
Trên gương mặt kiên định của Thiệu Nhất Nguyên có chút do dự, nghĩ một lúc mới nói: “Thực lực của anh ta thật sự rất mạnh. Chỉ là dù gì thì thầy Quách cũng bị thương từ trước, thực lực cũng đã suy giảm, nên không thể so sánh được. Tuy nhiên với uy lực Phong Lôi Bát Cực của thầy Quách, nếu thầy ấy khỏe mạnh, thì Đường Tuấn có lẽ không phải đối thủ của thầy ấy.”
“Có lẽ?”
Lý Ngọc Mai cau mày, hình như rất không hài lòng với đáp án này. Nhưng hai người trước mặt lại không phải cấp dưới của nhà họ Lý cô, cô cũng không dám nổi giận. Nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Vậy anh ta so với Thiệu sư huynh thì sao?”
VietWriter.vn
Thiệu Nhất Nguyên cười khổ, nói: “Hôm đó anh ta ra tay, tôi còn nghĩ, nếu mình có thể dốc toàn lực đánh một trận, vậy thì vẫn có thể năm mươi năm mươi với anh ta. Nhưng hôm nay một chưởng của anh ta đánh lùi cả thầy Quách, vậy thì thực lực của anh ta đã hơn tôi rồi, rất có khả năng là đã đạt đến thực lực nội công trung kỳ. Hôm đó là tôi đã nghĩ sai.”
“Ồ?” Lý Ngọc Mai lại hỏi tiếp: “Vậy anh ta so với lão Bạch thì sao?”
Vẻ mặt của Thiệu Nhất Nguyên đột nhiên nghiêm túc nói: “Vậy đương nhiên là không so sánh được rồi. Lão Bạch đã là cảnh giới Đại Thanh. Hai người họ giống như một người là trời, một người là đất vậy, sao mà so sánh được. Trừ phi tên nhóc đó ẩn giấu thực lực, là cao thủ Cảnh giới Chân Khí. Nếu không, sẽ chẳng thể nào là đối thủ của lão Bạch được!”
“Cảnh giới Chân Khí?”
Những sư muội đứng bên cạnh Thiệu Nhất Nguyên thốt lên: “Anh ta còn trẻ như vậy, sao có thể là cao thủ Cảnh giới Chân Khí chứ.”
Cho dù là trong Hình Ý Môn, cao thủ Cảnh giới Chân Khí cũng chỉ có hai ba người, hơn nữa người trẻ nhất đã gần sáu mươi tuổi rồi.
Thiệu Nhất Nguyên nói:
“Cho nên tên nhóc đó không thể nào là đối thủ của lão Bạch được. Cô Lý không cần lo lắng đâu.”
Ngay cả anh ta cũng thấy cách nghĩ của Lý Ngọc Mai rất buồn cười, một tên nhóc chưa đầy ba mươi tuổi thật sự có thể chạm tới Cảnh giới Chân Khí sao?
“Vậy thì tốt.”
Lý Ngọc Mai lúc này mới yên tâm, quay người ngồi vào trong xe.
Cho đến khi những người khác rời khỏi phòng bệnh, thì Diệp Nam Nhật và Diệp Thanh Phương vẫn chưa thôi kinh ngạc.
Dáng vẻ của Diệp Nam Nhật giống như là lần đầu tiên quen biết Đường Tuấn vậy, đôi mắt sắc bén như hổ không ngừng đánh giá Đường Tuấn, người này vẫn là cậu chủ Đường xuất thân từ nhà họ Đường, một lòng chỉ muốn hành y cứu người hay sao?
Còn trong lòng Diệp Thanh Phương lại rất phức tạp. Vốn dĩ anh ta vẫn nghĩ rằng bản thân mình thua Đường Tuấn là do bản thân sơ xuất. Tuy nhiên, vừa nãy Đường Tuấn chỉ dùng một chưởng mà có thể đánh lui được Quách Thịnh Minh! Thực lực của Quách Thịnh Minh như thế nào, anh ta đương nhiên biết rất rõ, có thể nói là bản thân anh ta cũng không chịu được một chiêu của Quách Thịnh Minh! Nhưng người mạnh như vậy lại bị một chưởng của Đường Tuấn nhẹ nhàng đánh bại, vậy có thể nói tối qua Đường Tuấn đã nương tay với Diệp Thanh Phương rồi!
Trên gương mặt kiên định của Thiệu Nhất Nguyên có chút do dự, nghĩ một lúc mới nói: “Thực lực của anh ta thật sự rất mạnh. Chỉ là dù gì thì thầy Quách cũng bị thương từ trước, thực lực cũng đã suy giảm, nên không thể so sánh được. Tuy nhiên với uy lực Phong Lôi Bát Cực của thầy Quách, nếu thầy ấy khỏe mạnh, thì Đường Tuấn có lẽ không phải đối thủ của thầy ấy.”
“Có lẽ?”
Lý Ngọc Mai cau mày, hình như rất không hài lòng với đáp án này. Nhưng hai người trước mặt lại không phải cấp dưới của nhà họ Lý cô, cô cũng không dám nổi giận. Nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Vậy anh ta so với Thiệu sư huynh thì sao?”
VietWriter.vn
Thiệu Nhất Nguyên cười khổ, nói: “Hôm đó anh ta ra tay, tôi còn nghĩ, nếu mình có thể dốc toàn lực đánh một trận, vậy thì vẫn có thể năm mươi năm mươi với anh ta. Nhưng hôm nay một chưởng của anh ta đánh lùi cả thầy Quách, vậy thì thực lực của anh ta đã hơn tôi rồi, rất có khả năng là đã đạt đến thực lực nội công trung kỳ. Hôm đó là tôi đã nghĩ sai.”
“Ồ?” Lý Ngọc Mai lại hỏi tiếp: “Vậy anh ta so với lão Bạch thì sao?”
Vẻ mặt của Thiệu Nhất Nguyên đột nhiên nghiêm túc nói: “Vậy đương nhiên là không so sánh được rồi. Lão Bạch đã là cảnh giới Đại Thanh. Hai người họ giống như một người là trời, một người là đất vậy, sao mà so sánh được. Trừ phi tên nhóc đó ẩn giấu thực lực, là cao thủ Cảnh giới Chân Khí. Nếu không, sẽ chẳng thể nào là đối thủ của lão Bạch được!”
“Cảnh giới Chân Khí?”
Những sư muội đứng bên cạnh Thiệu Nhất Nguyên thốt lên: “Anh ta còn trẻ như vậy, sao có thể là cao thủ Cảnh giới Chân Khí chứ.”
Cho dù là trong Hình Ý Môn, cao thủ Cảnh giới Chân Khí cũng chỉ có hai ba người, hơn nữa người trẻ nhất đã gần sáu mươi tuổi rồi.
Thiệu Nhất Nguyên nói:
“Cho nên tên nhóc đó không thể nào là đối thủ của lão Bạch được. Cô Lý không cần lo lắng đâu.”
Ngay cả anh ta cũng thấy cách nghĩ của Lý Ngọc Mai rất buồn cười, một tên nhóc chưa đầy ba mươi tuổi thật sự có thể chạm tới Cảnh giới Chân Khí sao?
“Vậy thì tốt.”
Lý Ngọc Mai lúc này mới yên tâm, quay người ngồi vào trong xe.
Cho đến khi những người khác rời khỏi phòng bệnh, thì Diệp Nam Nhật và Diệp Thanh Phương vẫn chưa thôi kinh ngạc.
Dáng vẻ của Diệp Nam Nhật giống như là lần đầu tiên quen biết Đường Tuấn vậy, đôi mắt sắc bén như hổ không ngừng đánh giá Đường Tuấn, người này vẫn là cậu chủ Đường xuất thân từ nhà họ Đường, một lòng chỉ muốn hành y cứu người hay sao?
Còn trong lòng Diệp Thanh Phương lại rất phức tạp. Vốn dĩ anh ta vẫn nghĩ rằng bản thân mình thua Đường Tuấn là do bản thân sơ xuất. Tuy nhiên, vừa nãy Đường Tuấn chỉ dùng một chưởng mà có thể đánh lui được Quách Thịnh Minh! Thực lực của Quách Thịnh Minh như thế nào, anh ta đương nhiên biết rất rõ, có thể nói là bản thân anh ta cũng không chịu được một chiêu của Quách Thịnh Minh! Nhưng người mạnh như vậy lại bị một chưởng của Đường Tuấn nhẹ nhàng đánh bại, vậy có thể nói tối qua Đường Tuấn đã nương tay với Diệp Thanh Phương rồi!
Bình luận facebook