Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 500
Chương 500:
Thứ nhất, Tập đoàn Tam Hưng thu được cả danh và lợi.
Thứ hai, làm cho Tập đoàn Đông Hưng suy sụp.
Ngày hôm sau, khi Lý Tử Nhiễm tới công ty, không khí trầm lặng.
Đám người Phó Quốc Thụy cả đêm không chợp mắt, hai mắt sưng như gấu trúc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Tử Nhiễm với ánh mắt cần giúp đỡ.
Rõ ràng là tình hình trước mát đã ra ngoài phạm vi năng lực của bọn họ, cơ bản không có biện pháp giải quyết.
“Lý tổng, đạo diễn Tiêu Dật Luân cùng với mấy biên kịch tới tìm ngài!”
Lúc này, trợ lý tới tìm Lý Tử Nhiễm và nói.
“Cho họ vào đi!”
Lý Tử Nhiễm đã cảm giác được điều gì đó.
Tiêu Dật Luân dẫn hơn ba mươi người cùng đi vào phòng làm việc.
“Xin lỗi Lý tổng, chúng tôi đến để từ chức! Với tình hình trước mắt, chúng tôi không thể tiếp tục làm việc ở tập đoàn Đông Thiên nữa, chúng tôi chỉ có thể từ chức!”
Tiêu Dật Luân nói.
Những người khác cúi mặt, họ cảm thấy khá là ngại ngùng.
Lý Tử Nhiễm mỉm cười: “Không vấn đề gì, đi ở tự do! Tôi đồng ý cho các anh nghỉ việc!”
Đám người Tiêu Dật Luân ngây ngắn cả người.
Không ngờ từ chức dễ dàng như vậy?
Hơn ba mươi đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất đều đã từ chức.
Đây là những vị trí bên trong tập đoàn Đông Thiên.
Trừ diễn viên ra thì bọn họ chính là những nhân vật quan trọng trong bộ máy sản xuất phim và Chương trình truyền hình.
Không sai.
Đám người Tiêu Dật Luân là bị Lô Minh Giai cướp đi!
Cướp được những tinh anh này, Dư Huy đã cho cậu ta ba mươi triệu!
Trước khi đi, Tiêu Dật Luân còn tới phòng làm việc của tổ kỹ xảo.
“Lão Ngụy đi cùng chúng tôi đi, ở lại tập đoàn Đông Thiên thì không có thị trường đâu!”
Tiêu Dật Luân còn muốn đào tổ kỹ xảo đi cùng.
Người phụ trách tổ kỹ xảo Ngụy Chung Tường cười cười: “Không cần đâu, các ông đi đi! Đông Thiên có ơn trọng dụng tôi, tôi từng dốc sức làm việc ở rất nhiều công ty, chỉ có Đông Thiên là thật sự tôn trọng tổ kỹ xảo chúng tôi, còn trọng dụng chúng tôi! Bất kể nó có ra sao thì tôi cũng sẽ không rời đi!”
Tiêu Dật Luân tức giận nói: “Đồ bảo thủ không hiểu tình hình! Kết cục của ông sẽ rất thảm!”
Ông ta dẫn một đám người rời đi vù vù.
“Đi cùng chúng tôi đi Tử Hàm? Bây giờ cô nổi như này, không nên ở lại đây!”
Tiêu Dật Luân muốn đưa Trịnh Tử Hàm đi.
Thứ nhất, Tập đoàn Tam Hưng thu được cả danh và lợi.
Thứ hai, làm cho Tập đoàn Đông Hưng suy sụp.
Ngày hôm sau, khi Lý Tử Nhiễm tới công ty, không khí trầm lặng.
Đám người Phó Quốc Thụy cả đêm không chợp mắt, hai mắt sưng như gấu trúc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Tử Nhiễm với ánh mắt cần giúp đỡ.
Rõ ràng là tình hình trước mát đã ra ngoài phạm vi năng lực của bọn họ, cơ bản không có biện pháp giải quyết.
“Lý tổng, đạo diễn Tiêu Dật Luân cùng với mấy biên kịch tới tìm ngài!”
Lúc này, trợ lý tới tìm Lý Tử Nhiễm và nói.
“Cho họ vào đi!”
Lý Tử Nhiễm đã cảm giác được điều gì đó.
Tiêu Dật Luân dẫn hơn ba mươi người cùng đi vào phòng làm việc.
“Xin lỗi Lý tổng, chúng tôi đến để từ chức! Với tình hình trước mắt, chúng tôi không thể tiếp tục làm việc ở tập đoàn Đông Thiên nữa, chúng tôi chỉ có thể từ chức!”
Tiêu Dật Luân nói.
Những người khác cúi mặt, họ cảm thấy khá là ngại ngùng.
Lý Tử Nhiễm mỉm cười: “Không vấn đề gì, đi ở tự do! Tôi đồng ý cho các anh nghỉ việc!”
Đám người Tiêu Dật Luân ngây ngắn cả người.
Không ngờ từ chức dễ dàng như vậy?
Hơn ba mươi đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất đều đã từ chức.
Đây là những vị trí bên trong tập đoàn Đông Thiên.
Trừ diễn viên ra thì bọn họ chính là những nhân vật quan trọng trong bộ máy sản xuất phim và Chương trình truyền hình.
Không sai.
Đám người Tiêu Dật Luân là bị Lô Minh Giai cướp đi!
Cướp được những tinh anh này, Dư Huy đã cho cậu ta ba mươi triệu!
Trước khi đi, Tiêu Dật Luân còn tới phòng làm việc của tổ kỹ xảo.
“Lão Ngụy đi cùng chúng tôi đi, ở lại tập đoàn Đông Thiên thì không có thị trường đâu!”
Tiêu Dật Luân còn muốn đào tổ kỹ xảo đi cùng.
Người phụ trách tổ kỹ xảo Ngụy Chung Tường cười cười: “Không cần đâu, các ông đi đi! Đông Thiên có ơn trọng dụng tôi, tôi từng dốc sức làm việc ở rất nhiều công ty, chỉ có Đông Thiên là thật sự tôn trọng tổ kỹ xảo chúng tôi, còn trọng dụng chúng tôi! Bất kể nó có ra sao thì tôi cũng sẽ không rời đi!”
Tiêu Dật Luân tức giận nói: “Đồ bảo thủ không hiểu tình hình! Kết cục của ông sẽ rất thảm!”
Ông ta dẫn một đám người rời đi vù vù.
“Đi cùng chúng tôi đi Tử Hàm? Bây giờ cô nổi như này, không nên ở lại đây!”
Tiêu Dật Luân muốn đưa Trịnh Tử Hàm đi.
Bình luận facebook