Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 517
Chương 517:
“Tập đoàn Vân Đình? Hả? Chẳng lẽ là dự án từ thiện công ích của tập đoàn Vân Đình?”
Tiết Trần rất thông minh, lập tức phản ứng lại.
“Đây không phải là biết rồi sao?”
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói.
“Nói đi, chuyện là thế nào? Tập đoàn Vân Đình tôi bỏ tiền ra làm dự án, sao dự án đó lại biến thành dự án của tập đoàn Tam Hưng rồi vậy?”
Diệp Quân Lâm cười nói.
Bỗng nhiên, sắc mặt anh thay đổi, giọng nói lạnh như băng: “Vừa nãy tôi đã tới liên đoàn từ thiện để hỏi, kết quả người ta cứ khăng khăng là tập đoàn Tam Hưng quyên tiền, còn đuổi tôi ra ngoài!”
“Rầằm!”
Diệp Quân Lâm vừa nói câu này ra, năm người Tiết Trấn sợ chết khiếp.
“Bùm bụp!”
Tiết Trấn đứng không vững, lảo đảo một cái ngã xuống đất.
Còn có cả chuyện này?
Vị nhân vật này tới liên đoàn từ thiện còn bị đuổi ra ngoài.
Cái này cái này cái này…
Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu thế hả?
Phạm phải sai lầm to lớn rồi!
Tiêu rồi!
Thế này là tiêu tùng rồi!
Tiết Trấn thở hổn hẻn: “Lãnh đạo Diệp, chúng tôi hoàn toàn không biết chuyện này?”
Diệp Quân Lâm gõ lên bàn rồi nói: “Đây là chuyện thứ hai, nói chuyện thứ nhất trước đi! Nếu mà nói không rõ, Diệp Quân Lâm tôi tự đi điều tra!”
“Phụt!”
Mấy người sắp sợ đến hộc máu.
Vị này đích thân điều tra thì còn gì nữa cơ chứ?
Nếu là trước đây, sợ là Chu Ngọc Hằng đã diệt bọn họ từ lâu rồi.
“Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói hết!”
Tiết Trần lập tức nói.
“Tổng đại diện của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạ là Dư Huy tới tìm tôi, bảo tôi sửa một tỷ tiền quyên góp của tập đoàn Vân Đình sang danh nghĩa của tập đoàn Tam Hưng, vừa khít với dự án quyên tặng của liên đoàn từ thiện! Anh ta hứa hẹn sau này sẽ quyên tặng cho Tô Hàng hai tỷ, lúc đấy tôi mới đồng ý!”
Tiết Trần kẻ lại rõ ràng.
Diệp Quân Lâm bật cười: “Anh ta hứa hẹn sau này sẽ quyên góp hai tỷ, xin hỏi là có làm hợp đồng với ông không?”
“Không sai, nhận lời ngoài miệng! Nhưng anh ta là tổng đại diện của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạ, tôi nghĩ anh ta sẽ giữ lời.”
Tiết Trấn giải thích.
“Rằm!”
Diệp Quân Lâm vỗ mạnh lên bàn.
Dọa mấy người Tiết Trần suýt thì tè ra quần.
“Anh con mẹ nó là học sinh tiểu học à? Người ta nói gì tin vậy?”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
“Tập đoàn Vân Đình? Hả? Chẳng lẽ là dự án từ thiện công ích của tập đoàn Vân Đình?”
Tiết Trần rất thông minh, lập tức phản ứng lại.
“Đây không phải là biết rồi sao?”
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói.
“Nói đi, chuyện là thế nào? Tập đoàn Vân Đình tôi bỏ tiền ra làm dự án, sao dự án đó lại biến thành dự án của tập đoàn Tam Hưng rồi vậy?”
Diệp Quân Lâm cười nói.
Bỗng nhiên, sắc mặt anh thay đổi, giọng nói lạnh như băng: “Vừa nãy tôi đã tới liên đoàn từ thiện để hỏi, kết quả người ta cứ khăng khăng là tập đoàn Tam Hưng quyên tiền, còn đuổi tôi ra ngoài!”
“Rầằm!”
Diệp Quân Lâm vừa nói câu này ra, năm người Tiết Trấn sợ chết khiếp.
“Bùm bụp!”
Tiết Trấn đứng không vững, lảo đảo một cái ngã xuống đất.
Còn có cả chuyện này?
Vị nhân vật này tới liên đoàn từ thiện còn bị đuổi ra ngoài.
Cái này cái này cái này…
Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu thế hả?
Phạm phải sai lầm to lớn rồi!
Tiêu rồi!
Thế này là tiêu tùng rồi!
Tiết Trấn thở hổn hẻn: “Lãnh đạo Diệp, chúng tôi hoàn toàn không biết chuyện này?”
Diệp Quân Lâm gõ lên bàn rồi nói: “Đây là chuyện thứ hai, nói chuyện thứ nhất trước đi! Nếu mà nói không rõ, Diệp Quân Lâm tôi tự đi điều tra!”
“Phụt!”
Mấy người sắp sợ đến hộc máu.
Vị này đích thân điều tra thì còn gì nữa cơ chứ?
Nếu là trước đây, sợ là Chu Ngọc Hằng đã diệt bọn họ từ lâu rồi.
“Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói hết!”
Tiết Trần lập tức nói.
“Tổng đại diện của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạ là Dư Huy tới tìm tôi, bảo tôi sửa một tỷ tiền quyên góp của tập đoàn Vân Đình sang danh nghĩa của tập đoàn Tam Hưng, vừa khít với dự án quyên tặng của liên đoàn từ thiện! Anh ta hứa hẹn sau này sẽ quyên tặng cho Tô Hàng hai tỷ, lúc đấy tôi mới đồng ý!”
Tiết Trần kẻ lại rõ ràng.
Diệp Quân Lâm bật cười: “Anh ta hứa hẹn sau này sẽ quyên góp hai tỷ, xin hỏi là có làm hợp đồng với ông không?”
“Không sai, nhận lời ngoài miệng! Nhưng anh ta là tổng đại diện của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạ, tôi nghĩ anh ta sẽ giữ lời.”
Tiết Trấn giải thích.
“Rằm!”
Diệp Quân Lâm vỗ mạnh lên bàn.
Dọa mấy người Tiết Trần suýt thì tè ra quần.
“Anh con mẹ nó là học sinh tiểu học à? Người ta nói gì tin vậy?”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
Bình luận facebook