Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 360
Chương 360: Coi lời của tôi như gió thoảng qua tai sao?
Ai dám động vào Trần Phong Hoàng thì sẽ giết hết chín đời nhà người đó!
Lời nói ngạo mạn này được thốt ra từ miệng một thanh niên khiến cho toàn bộ người nhà họ Tiêu đều cảm thấy sững sờ.
Là một trong những gia tộc hạng nhất ở Yên Kinh, thực lực nền tảng của nhà họ Tiêu không thể so sánh với ‘tám đại vương tộc’ và dòng dõi hoàng tộc của Đế Đô.
Nhưng dù sao cũng là phó thủ lĩnh của hiệp hội võ thuật, được Cửu Thiên Tế bảo vệ, loại chó mèo này làm sao dám ngạo mạn, nhe nanh múa vuốt trước mặt bọn họ được cơ chứ?
Tên Trần Phong Hoàng này dám to gian xông vào nhà bọn họ, đánh hơn một trăm cháu trai ưu tú của nhà bọn họ bị thương, khiến cho cô chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Hà chết ngay tại chỗ.
Bây giờ lại có một thằng nhãi không biết trời cao đất dày khác chạy tới, to gan dám uy hiếp sẽ tiêu diệt chín đời nhà bọn họ?
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, uy nghiêm của nhà họ Tiêu ở đâu, bọn họ làm gì còn mặt mũi nào sống ở cái đất Yên Kinh này nữa?
Thật đúng là không biết sống chết!
“Ha ha, thằng hề từ đâu chạy tới đây, cái loại không biết sống chết, dám xúc phạm người có quyền thế lớn, chán sống rồi đúng không”.
Trong doanh trại nhà họ Tiêu, một thanh niên trạc hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo bước ra, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Sở Phàm trước mặt.
Hắn là Tiêu Hùng, con trai út của Tiêu Vân Lung, từ nhỏ đã được nuông chiều, coi trời bằng vung.
Người nắm phần lớn tài nguyên của nhà họ Tiêu, Tiêu Hà vừa mới chết, các cháu trai trẻ tuổi của nhà họ Tiêu đã bắt đầu rục rịch trở mình, tuyệt nhiên không có một ai có chút đau thương, ngược lại còn hưng phấn lạ thường, giống như một đàn sói đói đang nhìn chằm chằm vào khối ‘di sản’ lớn mà Tiêu Hà để lại.
Tiêu Hùng là một trong số đó, hắn không học võ thuật, không có chuyên môn, hắn đang rất đau đầu nghĩ cách để được Tiêu Vân Lung coi trọng, chia cho một phần tài sản.
Đúng lúc, cái tên ‘không biết sống chết’ Sở Phàm này tự vác xác đến cửa!
Thời khắc then chốt này, nếu như Tiêu Hùng ra mặt, khiến vị khách không mời mà tới này sợ xanh mặt, vậy thì người thừa kế tiếp theo của nhà họ Tiêu không phải là hắn thì còn là ai được nữa?
Tiêu Hùng đang vô cùng kích động, thậm chí không chú ý đến khuôn mặt của Tiêu Vân Lung đã tái nhợt từ lâu, hắn hét vào mặt Sở Phàm một cách ngạo mạn:
“Mày lập tức quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi cho tao, tao sẽ cho mày đường lui, nếu không thì đừng trách ông đây đích thân ra tay, băm mày thành trăm mảnh để làm nhân thịt gói bánh bao đấy”.
Chắc hẳn mọi người trong nhà họ Tiêu sẽ lập tức đổ dồn ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ về phía Tiêu Hùng, lúc này hắn tỏa sáng như một vị thần trong lòng bọn họ.
Dù sao đây cũng là địa bàn của nhà họ Tiêu, cội nguồn hàng trăm năm, còn có sự bảo vệ của ba Đại Tông sư của Hiệp hội võ thuật, hắn không chút sợ hãi.
Sở Phàm hoàn toàn không thèm để ý đến những lời thừa thãi của Tiêu Hùng, chỉ hờ hững quét mắt về phía Tiêu Vân Lung ở phía sau, ánh mắt sáng rực như đuốc.
Sắc mặt Tiêu Vân Lung bình thản, nhưng một cơn sóng lớn dữ dội đã dấy lên trong lòng ông ta.
Ông ta không thể ngờ được, Quân thần của Long Hồn đã mất tích năm năm trước bây giờ vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ông ta!
Áp lực từ sâu thẳm trong tiềm thức khiến hai chân ông ta mềm nhũn chỉ muốn lập tức quỳ xuống.
Nhưng tôn nghiêm của chủ nhà họ Tiêu và niềm kiêu hãnh của phó thủ lĩnh Hiệp hội võ thuật đã giúp ông ta ngẩng cao đầu.
Ông ta đã từng nghe Cửu Thiên Tế nói không chỉ một lần rằng, trước đây vị Quân thần của Long Hồn này đã bị thương nặng, mất đi quyền cầm binh, giờ đã trở thành một con cọp giấy, không hề có mối đe dọa nào.
Hơn nữa, dựa theo thân phận và địa vị hiện tại, ông ta không việc gì phải sợ Sở Phàm cả!
Ông ta quyết định, để Tiêu Hùng thử lên thăm dò trước.
“Tao cho mày thời gian một phút, bò qua đây, xin lỗi, đây là cơ hội cuối cùng của mày”.
Tiêu Hùng bị anh phớt lờ khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn cảm thấy mình giống như một con khỉ trong rạp xiếc, đang làm trò cười cho thiên hạ.
Hắn ỷ có ba cao thủ Đại Tông sư của Hiệp hội võ thuật đứng sau lưng nên mạnh miệng uy hiếp Sở Phàm.
“Long thủ, xin lỗi, tôi không tiêu diệt được tận gốc tên phản bội này”.
Lúc này, Trần Phong Hoàng mới gắng gượng đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Phàm trầm giọng nói, vẻ mặt tràn đầy tội lỗi.
“Ông về nghỉ ngơi trước đi, ở đây giao cho tôi”.
Sở Phàm sắp xếp để Trần Phong Hoàng trở về xe.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Hùng bị lơ đi như thể hắn không hề tồn tại.
Hắn vô cùng tức giận, phẫn nộ gào lên: “Đồ chó má, chết đến nơi rồi còn kiêu căng ngạo mạn, ba vị trưởng lão, đánh gãy bốn chân của con chó này cho tôi”.
“Cậu chủ yên tâm, thành phần này chúng tôi có thể dễ dàng giải quyết”, ba vị trưởng lão của Hiệp hội võ thuật kiên định nói.
“Không chỉ đồ chó má này, còn có kẻ đã giết cô chủ nữa, xuống địa ngục hết cả lũ với nhau đi!”
Sau đó, ba bóng người lao đến, uy lực mạnh mẽ hướng về phía Trần Phong Hoàng.
Khóe miệng bọn họ hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, tên này không phải nói cái gì mà, ai dám động vào Trần Phong Hoàng thì sẽ tiêu diệt cả gia tộc nhà người đó sao?
Bọn họ xông lên giết chết Trần Phong Hoàng trước, sau đó đánh chết cái tên không biết trời cao đất dày kia, xem hắn có thể làm được gì?
Tuy nhiên, vào thời khắc then chốt.
Đột nhiên, Sở Phàm nheo mắt, năm ngón tay nắm chặt lại, năng lượng ẩn chứa trong đó dường như chấn động cả thế giới!
“Đây, đây là?”
Mắt của ba vị Đại Tông sư mở to, cảm thán một cách khó tin, giây tiếp theo, ba người cùng gầm lên một tiếng và ngã phịch xuống đất.
Bọn họ bay xa tới hơn hai mươi mét và đập vỡ bức tường của nhà họ Tiêu, toàn thân bị thương nặng, nôn ra một ngụm máu.
Đây, đây là cái mẹ gì thế?
Tiêu Hùng ngây người trong phút chốc, vẻ mặt Tiêu Vân Lung cực kỳ nghiêm trọng, đám người có mặt ở đó sợ đến mức co rúm người lại.
Ba cao thủ Đại Tông sư của Hiệp hội võ thuật bị một đòn làm cho tàn phế rồi?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sở Phàm nhấc tay lên, trong bóng tối dường như có một bàn tay to lớn, vô hình, trực tiếp bóp chặt cổ của ba cao thủ Đại Tông sư này, nhấc bổng bọn họ bay lơ lửng trên không trung.
“Không phải tôi đã nói với các người không được động vào ông ấy rồi à?”
“Coi lời của tôi như gió thoảng qua tai sao?”
Từng câu từng chữ rơi xuống như sấm rền bên tai khiến ba Đại Tông sư vô cùng hoảng sợ, bọn chúng liên tục van xin:
“Tôi, tôi sai rồi, đại sư xin đừng tức giận, xin đại sư tha mạng”.
“Muộn rồi”.
Bụp bụp bụp!
Sở Phàm vừa dứt lời, anh vung tay lên, ngay lập tức, cổ họng của ba Đại Tông sư này bị xuyên thủng, máu bắn ra tung tóe, chết ngay tại chỗ.
Trong vòng chưa đầy hai hiệp, chỉ trong thời gian vài giây, cả ba Đại Tông sư của Hiệp hội võ thuật đều chết hết.
Rốt, rốt cuộc thằng nhãi này là thần thánh phương nào?
Tiêu Hùng sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, khụy xuống đất, một chất lỏng bốc mùi tanh chảy ra.
Sợ hãi cực độ, hắn liên tục cầu xin: “Tôi, tôi sai rồi, đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi”.
Ngay cả Đại Tông sư của Hiệp hội võ thuật mà anh nói giết là giết, giết hạng người nhỏ bé yếu ớt như hắn cũng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được thế nào gọi là chọc phải người không nên chọc.
Sở Phàm nhấc chân, từng bước đi về phía Tiêu Vân Lung.
Từ đầu đến cuối vẫn hoàn toàn phớt lờ Tiêu Hùng, như thể hắn không hề tồn tại.
Xoạt xoạt xoạt.
Cả gia đình nhà họ Tiêu sợ hãi lùi lại, nhường đường cho anh.
Ở sân sau rộng lớn như vậy, giờ chỉ còn lại hai người Sở Phàm và Tiêu Vân Lung.
“Đã mấy năm không gặp, thần thái của ông rất tốt, xem ra, cuộc sống sau khi đến Hiệp hội võ thuật thoải mái hơn ở Tây Dã nhiều nhỉ”, Sở Phàm nhẹ giọng nói một câu.
Cổ họng Tiêu Vân Lung run lên, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng ông ta không thể mở miệng.
“Tôi còn đang nghĩ, vào buổi tiệc mừng năm mươi tuổi của ông, uống cùng ông một ly rượu, nhưng hôm nay xem ra, không đợi đến ngày đó được rồi”, Sở Phàm xua tay, trong giọng nói mang theo một chút tiếc nuối.
Khóe miệng Tiêu Vân Lung dính chặt vào nhau, ý của câu này sao giống như hôm nay ông ta sẽ phải chết vậy?
Ai dám động vào Trần Phong Hoàng thì sẽ giết hết chín đời nhà người đó!
Lời nói ngạo mạn này được thốt ra từ miệng một thanh niên khiến cho toàn bộ người nhà họ Tiêu đều cảm thấy sững sờ.
Là một trong những gia tộc hạng nhất ở Yên Kinh, thực lực nền tảng của nhà họ Tiêu không thể so sánh với ‘tám đại vương tộc’ và dòng dõi hoàng tộc của Đế Đô.
Nhưng dù sao cũng là phó thủ lĩnh của hiệp hội võ thuật, được Cửu Thiên Tế bảo vệ, loại chó mèo này làm sao dám ngạo mạn, nhe nanh múa vuốt trước mặt bọn họ được cơ chứ?
Tên Trần Phong Hoàng này dám to gian xông vào nhà bọn họ, đánh hơn một trăm cháu trai ưu tú của nhà bọn họ bị thương, khiến cho cô chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Hà chết ngay tại chỗ.
Bây giờ lại có một thằng nhãi không biết trời cao đất dày khác chạy tới, to gan dám uy hiếp sẽ tiêu diệt chín đời nhà bọn họ?
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, uy nghiêm của nhà họ Tiêu ở đâu, bọn họ làm gì còn mặt mũi nào sống ở cái đất Yên Kinh này nữa?
Thật đúng là không biết sống chết!
“Ha ha, thằng hề từ đâu chạy tới đây, cái loại không biết sống chết, dám xúc phạm người có quyền thế lớn, chán sống rồi đúng không”.
Trong doanh trại nhà họ Tiêu, một thanh niên trạc hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo bước ra, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Sở Phàm trước mặt.
Hắn là Tiêu Hùng, con trai út của Tiêu Vân Lung, từ nhỏ đã được nuông chiều, coi trời bằng vung.
Người nắm phần lớn tài nguyên của nhà họ Tiêu, Tiêu Hà vừa mới chết, các cháu trai trẻ tuổi của nhà họ Tiêu đã bắt đầu rục rịch trở mình, tuyệt nhiên không có một ai có chút đau thương, ngược lại còn hưng phấn lạ thường, giống như một đàn sói đói đang nhìn chằm chằm vào khối ‘di sản’ lớn mà Tiêu Hà để lại.
Tiêu Hùng là một trong số đó, hắn không học võ thuật, không có chuyên môn, hắn đang rất đau đầu nghĩ cách để được Tiêu Vân Lung coi trọng, chia cho một phần tài sản.
Đúng lúc, cái tên ‘không biết sống chết’ Sở Phàm này tự vác xác đến cửa!
Thời khắc then chốt này, nếu như Tiêu Hùng ra mặt, khiến vị khách không mời mà tới này sợ xanh mặt, vậy thì người thừa kế tiếp theo của nhà họ Tiêu không phải là hắn thì còn là ai được nữa?
Tiêu Hùng đang vô cùng kích động, thậm chí không chú ý đến khuôn mặt của Tiêu Vân Lung đã tái nhợt từ lâu, hắn hét vào mặt Sở Phàm một cách ngạo mạn:
“Mày lập tức quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi cho tao, tao sẽ cho mày đường lui, nếu không thì đừng trách ông đây đích thân ra tay, băm mày thành trăm mảnh để làm nhân thịt gói bánh bao đấy”.
Chắc hẳn mọi người trong nhà họ Tiêu sẽ lập tức đổ dồn ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ về phía Tiêu Hùng, lúc này hắn tỏa sáng như một vị thần trong lòng bọn họ.
Dù sao đây cũng là địa bàn của nhà họ Tiêu, cội nguồn hàng trăm năm, còn có sự bảo vệ của ba Đại Tông sư của Hiệp hội võ thuật, hắn không chút sợ hãi.
Sở Phàm hoàn toàn không thèm để ý đến những lời thừa thãi của Tiêu Hùng, chỉ hờ hững quét mắt về phía Tiêu Vân Lung ở phía sau, ánh mắt sáng rực như đuốc.
Sắc mặt Tiêu Vân Lung bình thản, nhưng một cơn sóng lớn dữ dội đã dấy lên trong lòng ông ta.
Ông ta không thể ngờ được, Quân thần của Long Hồn đã mất tích năm năm trước bây giờ vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ông ta!
Áp lực từ sâu thẳm trong tiềm thức khiến hai chân ông ta mềm nhũn chỉ muốn lập tức quỳ xuống.
Nhưng tôn nghiêm của chủ nhà họ Tiêu và niềm kiêu hãnh của phó thủ lĩnh Hiệp hội võ thuật đã giúp ông ta ngẩng cao đầu.
Ông ta đã từng nghe Cửu Thiên Tế nói không chỉ một lần rằng, trước đây vị Quân thần của Long Hồn này đã bị thương nặng, mất đi quyền cầm binh, giờ đã trở thành một con cọp giấy, không hề có mối đe dọa nào.
Hơn nữa, dựa theo thân phận và địa vị hiện tại, ông ta không việc gì phải sợ Sở Phàm cả!
Ông ta quyết định, để Tiêu Hùng thử lên thăm dò trước.
“Tao cho mày thời gian một phút, bò qua đây, xin lỗi, đây là cơ hội cuối cùng của mày”.
Tiêu Hùng bị anh phớt lờ khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn cảm thấy mình giống như một con khỉ trong rạp xiếc, đang làm trò cười cho thiên hạ.
Hắn ỷ có ba cao thủ Đại Tông sư của Hiệp hội võ thuật đứng sau lưng nên mạnh miệng uy hiếp Sở Phàm.
“Long thủ, xin lỗi, tôi không tiêu diệt được tận gốc tên phản bội này”.
Lúc này, Trần Phong Hoàng mới gắng gượng đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Phàm trầm giọng nói, vẻ mặt tràn đầy tội lỗi.
“Ông về nghỉ ngơi trước đi, ở đây giao cho tôi”.
Sở Phàm sắp xếp để Trần Phong Hoàng trở về xe.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Hùng bị lơ đi như thể hắn không hề tồn tại.
Hắn vô cùng tức giận, phẫn nộ gào lên: “Đồ chó má, chết đến nơi rồi còn kiêu căng ngạo mạn, ba vị trưởng lão, đánh gãy bốn chân của con chó này cho tôi”.
“Cậu chủ yên tâm, thành phần này chúng tôi có thể dễ dàng giải quyết”, ba vị trưởng lão của Hiệp hội võ thuật kiên định nói.
“Không chỉ đồ chó má này, còn có kẻ đã giết cô chủ nữa, xuống địa ngục hết cả lũ với nhau đi!”
Sau đó, ba bóng người lao đến, uy lực mạnh mẽ hướng về phía Trần Phong Hoàng.
Khóe miệng bọn họ hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, tên này không phải nói cái gì mà, ai dám động vào Trần Phong Hoàng thì sẽ tiêu diệt cả gia tộc nhà người đó sao?
Bọn họ xông lên giết chết Trần Phong Hoàng trước, sau đó đánh chết cái tên không biết trời cao đất dày kia, xem hắn có thể làm được gì?
Tuy nhiên, vào thời khắc then chốt.
Đột nhiên, Sở Phàm nheo mắt, năm ngón tay nắm chặt lại, năng lượng ẩn chứa trong đó dường như chấn động cả thế giới!
“Đây, đây là?”
Mắt của ba vị Đại Tông sư mở to, cảm thán một cách khó tin, giây tiếp theo, ba người cùng gầm lên một tiếng và ngã phịch xuống đất.
Bọn họ bay xa tới hơn hai mươi mét và đập vỡ bức tường của nhà họ Tiêu, toàn thân bị thương nặng, nôn ra một ngụm máu.
Đây, đây là cái mẹ gì thế?
Tiêu Hùng ngây người trong phút chốc, vẻ mặt Tiêu Vân Lung cực kỳ nghiêm trọng, đám người có mặt ở đó sợ đến mức co rúm người lại.
Ba cao thủ Đại Tông sư của Hiệp hội võ thuật bị một đòn làm cho tàn phế rồi?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sở Phàm nhấc tay lên, trong bóng tối dường như có một bàn tay to lớn, vô hình, trực tiếp bóp chặt cổ của ba cao thủ Đại Tông sư này, nhấc bổng bọn họ bay lơ lửng trên không trung.
“Không phải tôi đã nói với các người không được động vào ông ấy rồi à?”
“Coi lời của tôi như gió thoảng qua tai sao?”
Từng câu từng chữ rơi xuống như sấm rền bên tai khiến ba Đại Tông sư vô cùng hoảng sợ, bọn chúng liên tục van xin:
“Tôi, tôi sai rồi, đại sư xin đừng tức giận, xin đại sư tha mạng”.
“Muộn rồi”.
Bụp bụp bụp!
Sở Phàm vừa dứt lời, anh vung tay lên, ngay lập tức, cổ họng của ba Đại Tông sư này bị xuyên thủng, máu bắn ra tung tóe, chết ngay tại chỗ.
Trong vòng chưa đầy hai hiệp, chỉ trong thời gian vài giây, cả ba Đại Tông sư của Hiệp hội võ thuật đều chết hết.
Rốt, rốt cuộc thằng nhãi này là thần thánh phương nào?
Tiêu Hùng sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, khụy xuống đất, một chất lỏng bốc mùi tanh chảy ra.
Sợ hãi cực độ, hắn liên tục cầu xin: “Tôi, tôi sai rồi, đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi”.
Ngay cả Đại Tông sư của Hiệp hội võ thuật mà anh nói giết là giết, giết hạng người nhỏ bé yếu ớt như hắn cũng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được thế nào gọi là chọc phải người không nên chọc.
Sở Phàm nhấc chân, từng bước đi về phía Tiêu Vân Lung.
Từ đầu đến cuối vẫn hoàn toàn phớt lờ Tiêu Hùng, như thể hắn không hề tồn tại.
Xoạt xoạt xoạt.
Cả gia đình nhà họ Tiêu sợ hãi lùi lại, nhường đường cho anh.
Ở sân sau rộng lớn như vậy, giờ chỉ còn lại hai người Sở Phàm và Tiêu Vân Lung.
“Đã mấy năm không gặp, thần thái của ông rất tốt, xem ra, cuộc sống sau khi đến Hiệp hội võ thuật thoải mái hơn ở Tây Dã nhiều nhỉ”, Sở Phàm nhẹ giọng nói một câu.
Cổ họng Tiêu Vân Lung run lên, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng ông ta không thể mở miệng.
“Tôi còn đang nghĩ, vào buổi tiệc mừng năm mươi tuổi của ông, uống cùng ông một ly rượu, nhưng hôm nay xem ra, không đợi đến ngày đó được rồi”, Sở Phàm xua tay, trong giọng nói mang theo một chút tiếc nuối.
Khóe miệng Tiêu Vân Lung dính chặt vào nhau, ý của câu này sao giống như hôm nay ông ta sẽ phải chết vậy?