Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 460
Chương 460: Dốc sức bảo vệ
"Sở Phàm là con của Vương gia Sở?"
"Trời ạ, Sở thị quả nhiên luôn sinh ra con cháu kỳ tài”.
"Hoàng tử Tô Nhân quả nhiên không bằng một góc anh ta...”
"Gây họa lớn rồi...”
Khi những người khác còn đang xì xào bán tán, nhóm người Ngụy Trung Hồ đã biết chuyện này từ trước nên ngoài mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như sóng cuộn biển gầm.
Theo tin tức ông ta có được, Sở Phàm tuy có huyết thống Sở thị nhưng không được nhận về vì là con riêng. Hoàng tộc Sở thị ở Đế Đô thậm chí còn xúi giục ông ta nhân lễ kỷ niệm này của Hiệp hội võ thuật mà diệt trừ Sở Phàm, thay họ tiễn đi vết nhơ ngoài giá thú, vì vậy ông ta mới dám trực tiếp đối đầu với anh.
Nhưng không ai ngờ rằng vào đúng giây phút quan trọng, Sở Trí Hậu lại đứng ra thừa nhận thân phận Sở Phàm!
Biến số quá lớn!
Sở Phàm đứng tại chỗ với vẻ mặt phức tạp. Khi nghe những lời ấy của Sở Trí Hậu, trái tim anh không khỏi thắt lại, bao nhiêu cảm xúc dâng trào trong phút chốc.
Ngược lại, Tô Nhân bàng hoàng, không dám tin những gì gã vừa nghe là thật.
Sở Phàm là con trai của Sở Trí Hậu, là hậu duệ của Hoàng tộc Sở thị ở Đế Đô ư?
Vừa rồi gã lại tuyên bố muốn bắt con của Sở Trí Hậu về làm nô lệ?
Chuyện này... thật sự gây họa lớn rồi!
Đúng như lời Sở Trí Hậu nói, hiện nay ông ta là nhân vật quan trọng trong Hoàng tộc Sở thị, là em kết nghĩa của tiên hoàng, là "Vương phụ" của Thái tử Hoa ở Đế Đô! Với thân phận con trai của ông ta, địa vị của Sở Phàm so với "thập ngũ Hoàng tử" của gã đúng là một trời một vực.
Nếu muốn luận tội, chỉ những lời ngông cuồng phách lối ban nãy thôi cũng khiến gã phải trả giá đắt. Mà dựa theo tính cách của Sở Trí Hậu, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng...
Huỵch!
Sắc mặt Tô Nhân như tro tàn, cuống quít quỳ xuống, nơm nớp nói: “Vương gia Sở, tôi sai rồi, tôi đáng chết, có mắt như mù”.
"Xin ông bỏ qua cho tôi lần này, tôi không dám tái phạm, cũng không dám nhúng tay vào chuyện của Hiệp hội võ thuật nữa”.
Bọn Cẩm Y Vệ cũng lần lượt quỳ mọp xuống, nghẹn ngào không dứt.
Sở Trí Hậu liếc nhìn Tô Nhân, làm ra vẻ quan tâm mà hỏi: “Cậu là người cháu thứ mười lăm của nhà họ Tô?"
"Đúng, đúng thế”, khát vọng sống lóe lên nơi khóe mắt Tô Nhân, gã nói: “Tôi được ông nội thương yêu nhất nhà. Vương gia Sở, ông và ông nội cháu quen biết nhiều năm, xin ông nể mặt ông ấy tha cho tôi lần này”.
Sở Trí Hậu khẽ gật gù, đoạn nói với bọn Cẩm Y Vệ.
"Tể tướng Tô vừa là bề trên vừa là bố vợ của bổn Vương, cũng nên nể mặt ông ấy mấy phần”.
Nhưng vào lúc Tô Nhân đang mừng rỡ dập đầu tạ ơn, ông lại bình thản tiếp lời: “Có điều bổn Vương cũng chỉ có một đứa con trai này. Các người về nói với ông tể tướng, từ hôm nay trở đi, ông ấy chỉ còn mười bốn đứa cháu trai mà thôi”.
Tô Nhân kinh hoàng gào lên: “Không! Đừng mà... Đừng...”
Lời còn chưa dứt, những tia máu vằn vện đột ngột nổi lên trên chân gã ta rồi biến mất, nỗi đau chúng mang lại khiến gã ta rú lên thảm thiết.
"Cứu tôi! Cứu tôi với! Cứu...”
Trong những tiếng thét hãi hùng, cơ thể gã ta chậm rãi tan thành một vũng máu, mãi cho đến khi xương cốt cũng không còn.
Những người có mặt chứng kiến cảnh ấy mà tóc gáy dựng ngược, sợ hãi vô cùng.
Trước đó, Sở Phàm tuy vung kiếm chém vỡ tòa nhà nhưng ít nhất còn để lại dấu vết, mà bây giờ Sở Trí Hậu chỉ vẫy tay thôi đã khiến một người sống hóa thành vũng máu, biến mất không còn dấu vết.
Năng lực của hai cha con Sở thị này... rốt cuộc đến mức nào?
Ai nấy đều xuýt xoa không thôi.
Sau đó, ánh mắt Sở Trí Hậu dừng lại trên người Ngụy Trung Hồ, lãnh đạm tuyên bố.
"Hiệp hội võ thuật sẽ biến mất từ hôm nay, ông có ý kiến gì không?"
Ngụy Trung Hồ hít sâu một hơi, khom mình thật thấp.
Sau trận chiến với Sở Phàm, kinh mạch trong người ông ta đã đứt đoạn, không khác gì kẻ tàn phế, có sống nữa cũng chỉ kéo dài hơi tàn. Tòa nhà Hiệp hội võ thuật đã sụp đổ, học trò tinh anh kẻ chết người trọng thương, tương lai xem như bị hủy sạch.
Cái chết của Hiệp hội võ thuật là điều hiển nhiên...
"Về nhà thôi”, Sở Trí Hậu nói.
Sở Phàm gật đầu. Hai bóng lưng một trước một sau dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Gió tuyết lùa qua, lễ kỷ niệm vốn nên tưng bừng náo nhiệt của Hiệp hội võ thuật giờ chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát, khiến người khác nhìn mà bùi ngùi.
Từ hôm nay trở đi, Hiệp hội võ thuật chính thức trở thành lịch sử.
"Quân thần Long Hồn đại thắng trở về, Hiệp hội võ thuật biến mất, Cửu Thiên Tế ở ẩn!"
"Đáng sợ, Quân thần Long Hồn chính là con của Vương gia Sở? Là hậu duệ của nhà Sở thị ở Đế Đô?"
"Một trận chiến rúng động với nhiều uẩn khúc được hé lộ...”
Trận chiến của Sở Phàm cùng Hiệp hội võ thuật và Hoàng tộc Tô thị nhanh chóng được lan truyền khắp Yên Kinh và các thành phố lớn trên Đông Hoa.
Vô số người kích động reo hò vì anh, cũng có không ít người sợ hãi thay anh.
Tô Nhân tốt xấu gì cũng là người của Hoàng tộc Tô thị. Sở Trí Hậu ra mặt thay Sở Phàm mà giết gã giữa ban ngày ban mặt, đến hài cốt cũng không còn. Tể tướng Tô sẽ từ bỏ ý định ư? Hoàng tộc Tô thị sẽ từ bỏ ý định ư?
Hơn nữa, Hiệp hội võ thuật vốn gồng gánh lợi ích của hàng trăm gia tộc quyền quý trên lưng. Một khi nó ngã xuống, sợi dây lợi ích này sẽ đứt đoạn, những gia tộc kia mỗi năm phải mất ít nhất mười tỉ tệ.
Những người này năm lần bảy lượt đến mời Ngụy Trung Hồ trở lại, xây dựng lại một Hiệp hội võ thuật thứ hai, nhưng đều bị gạt phắt đi.
"Lão già tàn tật tôi đây chỉ muốn sống yên ổn qua ngày mà thôi, các người đừng nói nữa”, Ngụy Trung Hồ tuy không cam lòng nhưng cũng biết tình hình đã không còn cách nào để cứu vãn nữa, đành thoái ẩn rút lui.
Chính vì vậy mà có không ít người ôm hận với Sở Phàm. Mấy ngày nay, tấu chương vạch tội anh gửi về sở công văn và Đế Đô đã chất cao như núi.
Ba ngày sau, dưới sự thảo luận và bàn bạc của ba Hoàng tộc lớn ở Đế Đô, tờ tấu chương do chính Thái tử Hoa chấp bút được truyền ra.
"Nhiều năm qua, Hiệp hội võ thuật không ngừng ức hiếp dân nghèo, gây họa cho cả quân đội lẫn chính trị, tội không thể tha”.
"Quân thần Long Hồn Sở Phàm không khuất phục trước cái ác, đứng lên đấu tranh diệt trừ Hiệp hội võ thuật, công cao như núi. Tuy nhiên vì phương pháp thiếu hụt nên gây ra hậu quả nghiêm trọng. Công tội bù đắp, không đáng truy cứu”.
Chỉ thị này của Thái tử Hoa và quyền lực của Sở Trí Hậu đã khiến những kẻ muốn chĩa mũi dùi vào Sở Phàm phải nhận thất bại cay đắng, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ hoặc phẫn nộ nghiến răng.
Cùng lúc ấy, tại phủ Vương gia Sở ở Yên Kinh.
Một người đàn ông khoác trên mình bộ trang phục quan sai phú quý trịnh trọng tuyên bố chỉ thị của Hoàng tộc xong, đưa mắt nhìn Sở Phàm.
"Hoàng tộc Đế Đô đã đưa ra quyết định, công tội bù đắp, không đáng truy cứu”.
"Sở Phàm, lần này cậu gây ra chuyện lớn như vậy, vừa san bằng tòa nhà Hiệp hội võ thuật, vừa giết chết Tô Nhân. Tội này nhẹ nhất là phế tước vị, đày biên cương, nhờ có Thái tử Hoa dốc sức bảo vệ mới có thể thoát được, cậu nên biết ơn”.
"Sở Phàm là con của Vương gia Sở?"
"Trời ạ, Sở thị quả nhiên luôn sinh ra con cháu kỳ tài”.
"Hoàng tử Tô Nhân quả nhiên không bằng một góc anh ta...”
"Gây họa lớn rồi...”
Khi những người khác còn đang xì xào bán tán, nhóm người Ngụy Trung Hồ đã biết chuyện này từ trước nên ngoài mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như sóng cuộn biển gầm.
Theo tin tức ông ta có được, Sở Phàm tuy có huyết thống Sở thị nhưng không được nhận về vì là con riêng. Hoàng tộc Sở thị ở Đế Đô thậm chí còn xúi giục ông ta nhân lễ kỷ niệm này của Hiệp hội võ thuật mà diệt trừ Sở Phàm, thay họ tiễn đi vết nhơ ngoài giá thú, vì vậy ông ta mới dám trực tiếp đối đầu với anh.
Nhưng không ai ngờ rằng vào đúng giây phút quan trọng, Sở Trí Hậu lại đứng ra thừa nhận thân phận Sở Phàm!
Biến số quá lớn!
Sở Phàm đứng tại chỗ với vẻ mặt phức tạp. Khi nghe những lời ấy của Sở Trí Hậu, trái tim anh không khỏi thắt lại, bao nhiêu cảm xúc dâng trào trong phút chốc.
Ngược lại, Tô Nhân bàng hoàng, không dám tin những gì gã vừa nghe là thật.
Sở Phàm là con trai của Sở Trí Hậu, là hậu duệ của Hoàng tộc Sở thị ở Đế Đô ư?
Vừa rồi gã lại tuyên bố muốn bắt con của Sở Trí Hậu về làm nô lệ?
Chuyện này... thật sự gây họa lớn rồi!
Đúng như lời Sở Trí Hậu nói, hiện nay ông ta là nhân vật quan trọng trong Hoàng tộc Sở thị, là em kết nghĩa của tiên hoàng, là "Vương phụ" của Thái tử Hoa ở Đế Đô! Với thân phận con trai của ông ta, địa vị của Sở Phàm so với "thập ngũ Hoàng tử" của gã đúng là một trời một vực.
Nếu muốn luận tội, chỉ những lời ngông cuồng phách lối ban nãy thôi cũng khiến gã phải trả giá đắt. Mà dựa theo tính cách của Sở Trí Hậu, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng...
Huỵch!
Sắc mặt Tô Nhân như tro tàn, cuống quít quỳ xuống, nơm nớp nói: “Vương gia Sở, tôi sai rồi, tôi đáng chết, có mắt như mù”.
"Xin ông bỏ qua cho tôi lần này, tôi không dám tái phạm, cũng không dám nhúng tay vào chuyện của Hiệp hội võ thuật nữa”.
Bọn Cẩm Y Vệ cũng lần lượt quỳ mọp xuống, nghẹn ngào không dứt.
Sở Trí Hậu liếc nhìn Tô Nhân, làm ra vẻ quan tâm mà hỏi: “Cậu là người cháu thứ mười lăm của nhà họ Tô?"
"Đúng, đúng thế”, khát vọng sống lóe lên nơi khóe mắt Tô Nhân, gã nói: “Tôi được ông nội thương yêu nhất nhà. Vương gia Sở, ông và ông nội cháu quen biết nhiều năm, xin ông nể mặt ông ấy tha cho tôi lần này”.
Sở Trí Hậu khẽ gật gù, đoạn nói với bọn Cẩm Y Vệ.
"Tể tướng Tô vừa là bề trên vừa là bố vợ của bổn Vương, cũng nên nể mặt ông ấy mấy phần”.
Nhưng vào lúc Tô Nhân đang mừng rỡ dập đầu tạ ơn, ông lại bình thản tiếp lời: “Có điều bổn Vương cũng chỉ có một đứa con trai này. Các người về nói với ông tể tướng, từ hôm nay trở đi, ông ấy chỉ còn mười bốn đứa cháu trai mà thôi”.
Tô Nhân kinh hoàng gào lên: “Không! Đừng mà... Đừng...”
Lời còn chưa dứt, những tia máu vằn vện đột ngột nổi lên trên chân gã ta rồi biến mất, nỗi đau chúng mang lại khiến gã ta rú lên thảm thiết.
"Cứu tôi! Cứu tôi với! Cứu...”
Trong những tiếng thét hãi hùng, cơ thể gã ta chậm rãi tan thành một vũng máu, mãi cho đến khi xương cốt cũng không còn.
Những người có mặt chứng kiến cảnh ấy mà tóc gáy dựng ngược, sợ hãi vô cùng.
Trước đó, Sở Phàm tuy vung kiếm chém vỡ tòa nhà nhưng ít nhất còn để lại dấu vết, mà bây giờ Sở Trí Hậu chỉ vẫy tay thôi đã khiến một người sống hóa thành vũng máu, biến mất không còn dấu vết.
Năng lực của hai cha con Sở thị này... rốt cuộc đến mức nào?
Ai nấy đều xuýt xoa không thôi.
Sau đó, ánh mắt Sở Trí Hậu dừng lại trên người Ngụy Trung Hồ, lãnh đạm tuyên bố.
"Hiệp hội võ thuật sẽ biến mất từ hôm nay, ông có ý kiến gì không?"
Ngụy Trung Hồ hít sâu một hơi, khom mình thật thấp.
Sau trận chiến với Sở Phàm, kinh mạch trong người ông ta đã đứt đoạn, không khác gì kẻ tàn phế, có sống nữa cũng chỉ kéo dài hơi tàn. Tòa nhà Hiệp hội võ thuật đã sụp đổ, học trò tinh anh kẻ chết người trọng thương, tương lai xem như bị hủy sạch.
Cái chết của Hiệp hội võ thuật là điều hiển nhiên...
"Về nhà thôi”, Sở Trí Hậu nói.
Sở Phàm gật đầu. Hai bóng lưng một trước một sau dần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Gió tuyết lùa qua, lễ kỷ niệm vốn nên tưng bừng náo nhiệt của Hiệp hội võ thuật giờ chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát, khiến người khác nhìn mà bùi ngùi.
Từ hôm nay trở đi, Hiệp hội võ thuật chính thức trở thành lịch sử.
"Quân thần Long Hồn đại thắng trở về, Hiệp hội võ thuật biến mất, Cửu Thiên Tế ở ẩn!"
"Đáng sợ, Quân thần Long Hồn chính là con của Vương gia Sở? Là hậu duệ của nhà Sở thị ở Đế Đô?"
"Một trận chiến rúng động với nhiều uẩn khúc được hé lộ...”
Trận chiến của Sở Phàm cùng Hiệp hội võ thuật và Hoàng tộc Tô thị nhanh chóng được lan truyền khắp Yên Kinh và các thành phố lớn trên Đông Hoa.
Vô số người kích động reo hò vì anh, cũng có không ít người sợ hãi thay anh.
Tô Nhân tốt xấu gì cũng là người của Hoàng tộc Tô thị. Sở Trí Hậu ra mặt thay Sở Phàm mà giết gã giữa ban ngày ban mặt, đến hài cốt cũng không còn. Tể tướng Tô sẽ từ bỏ ý định ư? Hoàng tộc Tô thị sẽ từ bỏ ý định ư?
Hơn nữa, Hiệp hội võ thuật vốn gồng gánh lợi ích của hàng trăm gia tộc quyền quý trên lưng. Một khi nó ngã xuống, sợi dây lợi ích này sẽ đứt đoạn, những gia tộc kia mỗi năm phải mất ít nhất mười tỉ tệ.
Những người này năm lần bảy lượt đến mời Ngụy Trung Hồ trở lại, xây dựng lại một Hiệp hội võ thuật thứ hai, nhưng đều bị gạt phắt đi.
"Lão già tàn tật tôi đây chỉ muốn sống yên ổn qua ngày mà thôi, các người đừng nói nữa”, Ngụy Trung Hồ tuy không cam lòng nhưng cũng biết tình hình đã không còn cách nào để cứu vãn nữa, đành thoái ẩn rút lui.
Chính vì vậy mà có không ít người ôm hận với Sở Phàm. Mấy ngày nay, tấu chương vạch tội anh gửi về sở công văn và Đế Đô đã chất cao như núi.
Ba ngày sau, dưới sự thảo luận và bàn bạc của ba Hoàng tộc lớn ở Đế Đô, tờ tấu chương do chính Thái tử Hoa chấp bút được truyền ra.
"Nhiều năm qua, Hiệp hội võ thuật không ngừng ức hiếp dân nghèo, gây họa cho cả quân đội lẫn chính trị, tội không thể tha”.
"Quân thần Long Hồn Sở Phàm không khuất phục trước cái ác, đứng lên đấu tranh diệt trừ Hiệp hội võ thuật, công cao như núi. Tuy nhiên vì phương pháp thiếu hụt nên gây ra hậu quả nghiêm trọng. Công tội bù đắp, không đáng truy cứu”.
Chỉ thị này của Thái tử Hoa và quyền lực của Sở Trí Hậu đã khiến những kẻ muốn chĩa mũi dùi vào Sở Phàm phải nhận thất bại cay đắng, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ hoặc phẫn nộ nghiến răng.
Cùng lúc ấy, tại phủ Vương gia Sở ở Yên Kinh.
Một người đàn ông khoác trên mình bộ trang phục quan sai phú quý trịnh trọng tuyên bố chỉ thị của Hoàng tộc xong, đưa mắt nhìn Sở Phàm.
"Hoàng tộc Đế Đô đã đưa ra quyết định, công tội bù đắp, không đáng truy cứu”.
"Sở Phàm, lần này cậu gây ra chuyện lớn như vậy, vừa san bằng tòa nhà Hiệp hội võ thuật, vừa giết chết Tô Nhân. Tội này nhẹ nhất là phế tước vị, đày biên cương, nhờ có Thái tử Hoa dốc sức bảo vệ mới có thể thoát được, cậu nên biết ơn”.
Bình luận facebook