Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 378
Chương 378: Kiểm tra tài sản
"Hai tỉ!"
Sở Phàm cất giọng hời hợt nhưng lại hệt như tiếng sấm giữa trời quang khiến cả hội trường nhốn nháo hẳn lên.
Chủ trì buổi đấu giá kinh ngạc.
Tề Đại Thuận kinh ngạc.
Kim Hân kinh ngạc.
Tất cả khách khứa có mặt đều trợn mắt há mồm, sửng sốt không nói nên lời.
"Soạt soạt soạt..."
Ngay sau đó, mấy trăm cặp mắt đều đổ dồn về gương mặt bình thản của Sở Phàm.
Vân Mộc Thanh thấy hơi không chịu nổi ánh mắt kiểu này, trong lòng cứ bồn chồn.
"Lại là mày?!"
Kim Hân nhận ra Sở Phàm, đồng tử co lại, cực kỳ tức giận.
Thằng khốn này vừa mở màn đã cướp mất thư họa của hắn, làm hắn cụt hứng.
Hắn đã nhịn rồi.
Nhưng bây giờ thằng oắt này được nước lấn tới, tơ tưởng đòi cướp đi mảnh đất vàng ở trung tâm thành phố Yên Kinh. Lần này Kim Hân không thể nhịn được nữa.
Đây là nhiệm vụ Tiểu Thiên Tế giao cho hắn, nếu làm không xong thì hắn sẽ mất nửa cái mạng đấy.
"Mày có hiểu quy tắc không thế? Rõ ràng tao đã nhắm miếng đất này trước, mày hét giá lộn xộn, gây rối à? Mày móc ra được hai tỷ không?"
Kim Hân tức giận thở hồng hộc, một lần ra giá của Sở Phàm đã đẩy giá đất lên gấp đôi, khiến hắn thấy đau đầu lắm.
Sở Phàm khinh bỉ liếc hắn: "Ai bảo là tôi gây rối? Không biết người nào ra giá cao hơn sẽ được à? Còn anh, anh vẫn luôn lấy Hiệp hội võ thuật gì đó ra để chèn ép khiến mọi người không dám ra giá, anh mới là người đang phạm quy đấy".
"Nhưng trùng hợp ghê, tôi lại không muốn nể mặt Hiệp hội võ thuật mấy người, anh có thể làm gì được tôi chứ?"
"Mày...", khóe miệng Kim Hân giật như điên, trong lòng thầm nghĩ, thằng lưu manh ở xó xỉnh nào chui ra mà không sợ cái danh vàng của Hiệp hội võ thuật luôn thế?
Rốt cuộc là thằng oắt này có lai lịch khủng gì nên mới không sợ quyền thế của Hiệp hội võ thuật, hay chỉ là thằng não phẳng không biết trời cao đất dày?
...
Kim Hân không chắc cho lắm, mắt hắn láo liên, nhìn lên Chủ tịch Tề Đại Thuận của buổi đấu giá, cất giọng uy hiếp: "Chủ tịch Tề, chuyện gì đây? Tôi đang cần lời giải thích từ ông đấy!"
“Sao thứ cặn bã gì cũng có thể vào hội trường đấu giá của các ông thế nhỉ? Làm lỡ việc đấu thầu của Hiệp hội võ thuật, ông có gánh nổi trách nhiệm không hả? Ông phải nhớ rằng rất nhiều vụ làm ăn dưới trướng của ông có hợp tác với Hiệp hội võ thuật của bọn tôi đấy. Tôi khuyên ông một câu, đừng vì cái lợi trước mắt mà vứt bỏ tiền đồ sau này”.
Hắn còn vênh váo lấy ra lệnh bài của Ngụy Kỳ Luân, cáo mượn oai hùm: "Trợn mắt lên mà nhìn, bây giờ tôi đang đại diện cho Tiểu Thiên Tế, toàn quyền xử lý thủ tục đấu giá. Chủ tịch Tề, ông phải suy nghĩ cho kỹ".
Tề Đại Thuận tức muốn nổ phổi, thầm chửi tục!
Rõ ràng là cậu lấy Hiệp hội võ thuật ra dọa dẫm người ta, ép người ta phải cúi đầu, sắp ngồi đánh rắm lên đầu người ta luôn rồi, thế mà cậu còn bảo người ta phải niềm nở khen cậu đánh rắm thơm.
Cái quái gì thế!
Ông ta tỏ vẻ khó chịu: "Cậu Kim, trước nay quy tắc đấu giá luôn là người nào ra giá cao hơn thì có được vật phẩm. Cậu Sở đây đã tham gia đấu giá thì chúng tôi chỉ có thể làm theo quy tắc mà thôi".
"Cho dù là Tiểu Thiên Tế, tôi nghĩ cậu ấy cũng có thể hiểu được điều này".
"Còn về việc cậu Sở có trả nổi tiền, có tư cách đấu giá hay không thì phía tổ chức đấu giá của chúng tôi sẽ kiểm tra, không cần cậu phải lo".
Lúc này, những khách khứa đến đấu giá nhịn tức đã lâu cũng lần lượt lên tiếng.
"Nói đúng quá, làm gì có cái lý ấy cơ chứ. Ép người khác không ra giá là bản lĩnh của Hiệp hội võ thuật đấy à?"
"Hừ, thứ gì vậy chứ, chỉ biết dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu này thôi!"
"Có giỏi thì bung tiền ra đi, cứ uy hiếp người khác thì giỏi giang gì đâu!"
Những ông chủ này ngày thường quyền cao chức trọng, trước đó chỉ là sợ thế lực của Hiệp hội võ thuật mới không lên tiếng mà thôi.
Bây giờ có kẻ không sợ trời không sợ đất như Sở Phàm đứng mũi chịu sào nên bọn họ cũng bạo dạn hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, càng lúc càng có nhiều người tỏ rõ sự bất mãn với Kim Hân, lời nói cũng càng chỉ trích Hiệp hội võ thuật nặng nề hơn.
Cứ tiếp tục thế này thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hiệp hội võ thuật, Kim Hân hắn không gánh nổi tội danh này.
"Được, nếu đã vậy thì chúng ta nói chuyện với nhau bằng tiền mặt, tao không tin mày theo được tao!"
Kim Hân tức lắm, nhưng chỉ đành nghiến răng hét giá: "Hai tỉ mốt!"
"Hai tỉ rưỡi!"
Sở Phàm cười khẩy rồi ra giá.
Mí mắt Kim Hân giật mạnh, rống lên: "Ba tỉ!"
Hắn sắp bùng nổ rồi, thằng khốn này hiếp người quá đáng.
"Bốn tỉ".
Sở Phàm lại giơ bảng, dáng vẻ kiểu "anh có tiền anh có quyền".
Với tài sản của anh bây giờ, dù hôm nay có tốn mấy chục tỉ thì cũng như con bò rụng cọng lông, cây me rụng lá mà thôi.
Há...
Toàn hội trường đều là tiếng hít sâu vào, nhìn hai bên vung tiền như nước thì thấy kinh ngạc, hoảng hốt.
Đây mới là giàu nứt đố đổ vách này!
Tề Đại Thuận cười toe toét, ông ta cược vào Sở Phàm là đúng rồi. Nếu hôm nay ông ta bán được mảnh đất này với giá bốn tỷ thì ông ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ với chính quyền Yên Kinh, đồng thời còn kiếm được một khoảng lời béo bở.
"Bốn tỉ rưỡi!"
Kim Hân nghiến răng ken két, tức giận trợn mắt nhìn, trong mắt toàn là tơ máu.
Sắc mặt người ngồi bên cạnh trắng bệch, sốt sắng nói: "Cậu Kim, không thể theo nữa, chúng ta đã vượt mức dự toán rồi".
"Tiểu Thiên Tế cho chúng ta nhiều nhất là bốn tỷ, năm trăm triệu dôi ra này..."
"Tôi biết, năm trăm triệu này tôi tự bỏ ra, tôi phải đè bẹp thằng khốn này mới hả giận!"
Kim Hân nghiến răng, tim nhỏ máu. Hắn cũng biết mình đã ra giá vượt dự toán chứ, nhưng đây là nhiệm vụ Tiểu Thiên Tế giao cho hắn, nếu không hoàn thành thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Thế nên hắn không tiếc móc túi bỏ ra năm trăm triệu nữa để hoàn thành nhiệm vụ.
Sở Phàm khinh bỉ liếc hắn một cái rồi lại giơ bảng lên: "Sáu tỉ!"
Ầm!
Tất cả mọi người đều thấy chấn động. Con số sáu tỉ này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của tất cả bọn họ.
Vốn dĩ mảnh đất này cao lắm cũng tầm năm tỉ mà thôi, bây giờ Sở Phàm trả cao hơn hẳn một tỉ!
Vân Mộc Thanh cũng kinh ngạc bưng miệng, không dám tin.
Phụt!
Kim Hân suýt chút thì hộc máu, vốn dĩ hắn nghĩ một tỉ đã lấy được mảnh đất này về nhưng bây giờ lại bị đôn lên đến sáu tỉ!
Giá nâng lên gấp sáu lần!
Tuy hắn dựa vào Hiệp hội võ thuật để làm mưa làm gió nhưng năm trăm triệu kia là toàn bộ tích góp của hắn rồi. Nếu tiếp tục ra giá cao thêm thì có đánh chết hắn cũng không moi ra được thêm đồng nào.
"Tôi, tôi từ bỏ đấu giá".
Kim Hân nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trợn mắt với Sở Phàm, ánh mắt như muốn giết luôn anh.
"Sáu tỉ lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba!"
Cạch!
"Chúc mừng cậu Sở đã đấu giá được quyền sử dụng mảnh đất trung tâm thành phố Yên Kinh với giá sáu tỉ".
Chủ trì buổi đấu giá vô cùng kích động, đây là khoản đấu giá lớn nhất ông ta giao dịch thành công từ khi vào nghề đến nay.
Bốp bốp bốp…
Tất cả mọi người có mặt ở hội trường đấy giá đều vỗ tay chúc mừng rôm rả. Bọn họ hả hê và cực kỳ vui mừng khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Kim Hân trước nay luôn ngông cuồng tàn ác.
Vân Mộc Thanh cắn cánh môi đỏ, hơi sốt ruột nói: "Anh đúng là đồ phá nhà đó. Sáu tỉ hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của chúng ta".
Sở Phàm cười, giọng nói vừa dịu dàng vừa thâm tình: "Chỉ cần là thứ em thích, dù có chục tỉ, trăm tỉ thì có đáng gì đâu?"
Vân Mộc Thanh vô cùng cảm động, mắt ngấn nước.
"Đợi chút!"
Lúc này, Kim Hân nãy giờ vẫn cúi đầu ủ rũ đột nhiên đứng ra. Hắn chỉ vào mặt Sở Phàm rồi nói như một con chó điên: "Tôi yêu cầu kiểm tra tài sản, tôi không tin hắn trả nổi sáu tỉ!"
"Hai tỉ!"
Sở Phàm cất giọng hời hợt nhưng lại hệt như tiếng sấm giữa trời quang khiến cả hội trường nhốn nháo hẳn lên.
Chủ trì buổi đấu giá kinh ngạc.
Tề Đại Thuận kinh ngạc.
Kim Hân kinh ngạc.
Tất cả khách khứa có mặt đều trợn mắt há mồm, sửng sốt không nói nên lời.
"Soạt soạt soạt..."
Ngay sau đó, mấy trăm cặp mắt đều đổ dồn về gương mặt bình thản của Sở Phàm.
Vân Mộc Thanh thấy hơi không chịu nổi ánh mắt kiểu này, trong lòng cứ bồn chồn.
"Lại là mày?!"
Kim Hân nhận ra Sở Phàm, đồng tử co lại, cực kỳ tức giận.
Thằng khốn này vừa mở màn đã cướp mất thư họa của hắn, làm hắn cụt hứng.
Hắn đã nhịn rồi.
Nhưng bây giờ thằng oắt này được nước lấn tới, tơ tưởng đòi cướp đi mảnh đất vàng ở trung tâm thành phố Yên Kinh. Lần này Kim Hân không thể nhịn được nữa.
Đây là nhiệm vụ Tiểu Thiên Tế giao cho hắn, nếu làm không xong thì hắn sẽ mất nửa cái mạng đấy.
"Mày có hiểu quy tắc không thế? Rõ ràng tao đã nhắm miếng đất này trước, mày hét giá lộn xộn, gây rối à? Mày móc ra được hai tỷ không?"
Kim Hân tức giận thở hồng hộc, một lần ra giá của Sở Phàm đã đẩy giá đất lên gấp đôi, khiến hắn thấy đau đầu lắm.
Sở Phàm khinh bỉ liếc hắn: "Ai bảo là tôi gây rối? Không biết người nào ra giá cao hơn sẽ được à? Còn anh, anh vẫn luôn lấy Hiệp hội võ thuật gì đó ra để chèn ép khiến mọi người không dám ra giá, anh mới là người đang phạm quy đấy".
"Nhưng trùng hợp ghê, tôi lại không muốn nể mặt Hiệp hội võ thuật mấy người, anh có thể làm gì được tôi chứ?"
"Mày...", khóe miệng Kim Hân giật như điên, trong lòng thầm nghĩ, thằng lưu manh ở xó xỉnh nào chui ra mà không sợ cái danh vàng của Hiệp hội võ thuật luôn thế?
Rốt cuộc là thằng oắt này có lai lịch khủng gì nên mới không sợ quyền thế của Hiệp hội võ thuật, hay chỉ là thằng não phẳng không biết trời cao đất dày?
...
Kim Hân không chắc cho lắm, mắt hắn láo liên, nhìn lên Chủ tịch Tề Đại Thuận của buổi đấu giá, cất giọng uy hiếp: "Chủ tịch Tề, chuyện gì đây? Tôi đang cần lời giải thích từ ông đấy!"
“Sao thứ cặn bã gì cũng có thể vào hội trường đấu giá của các ông thế nhỉ? Làm lỡ việc đấu thầu của Hiệp hội võ thuật, ông có gánh nổi trách nhiệm không hả? Ông phải nhớ rằng rất nhiều vụ làm ăn dưới trướng của ông có hợp tác với Hiệp hội võ thuật của bọn tôi đấy. Tôi khuyên ông một câu, đừng vì cái lợi trước mắt mà vứt bỏ tiền đồ sau này”.
Hắn còn vênh váo lấy ra lệnh bài của Ngụy Kỳ Luân, cáo mượn oai hùm: "Trợn mắt lên mà nhìn, bây giờ tôi đang đại diện cho Tiểu Thiên Tế, toàn quyền xử lý thủ tục đấu giá. Chủ tịch Tề, ông phải suy nghĩ cho kỹ".
Tề Đại Thuận tức muốn nổ phổi, thầm chửi tục!
Rõ ràng là cậu lấy Hiệp hội võ thuật ra dọa dẫm người ta, ép người ta phải cúi đầu, sắp ngồi đánh rắm lên đầu người ta luôn rồi, thế mà cậu còn bảo người ta phải niềm nở khen cậu đánh rắm thơm.
Cái quái gì thế!
Ông ta tỏ vẻ khó chịu: "Cậu Kim, trước nay quy tắc đấu giá luôn là người nào ra giá cao hơn thì có được vật phẩm. Cậu Sở đây đã tham gia đấu giá thì chúng tôi chỉ có thể làm theo quy tắc mà thôi".
"Cho dù là Tiểu Thiên Tế, tôi nghĩ cậu ấy cũng có thể hiểu được điều này".
"Còn về việc cậu Sở có trả nổi tiền, có tư cách đấu giá hay không thì phía tổ chức đấu giá của chúng tôi sẽ kiểm tra, không cần cậu phải lo".
Lúc này, những khách khứa đến đấu giá nhịn tức đã lâu cũng lần lượt lên tiếng.
"Nói đúng quá, làm gì có cái lý ấy cơ chứ. Ép người khác không ra giá là bản lĩnh của Hiệp hội võ thuật đấy à?"
"Hừ, thứ gì vậy chứ, chỉ biết dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu này thôi!"
"Có giỏi thì bung tiền ra đi, cứ uy hiếp người khác thì giỏi giang gì đâu!"
Những ông chủ này ngày thường quyền cao chức trọng, trước đó chỉ là sợ thế lực của Hiệp hội võ thuật mới không lên tiếng mà thôi.
Bây giờ có kẻ không sợ trời không sợ đất như Sở Phàm đứng mũi chịu sào nên bọn họ cũng bạo dạn hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, càng lúc càng có nhiều người tỏ rõ sự bất mãn với Kim Hân, lời nói cũng càng chỉ trích Hiệp hội võ thuật nặng nề hơn.
Cứ tiếp tục thế này thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Hiệp hội võ thuật, Kim Hân hắn không gánh nổi tội danh này.
"Được, nếu đã vậy thì chúng ta nói chuyện với nhau bằng tiền mặt, tao không tin mày theo được tao!"
Kim Hân tức lắm, nhưng chỉ đành nghiến răng hét giá: "Hai tỉ mốt!"
"Hai tỉ rưỡi!"
Sở Phàm cười khẩy rồi ra giá.
Mí mắt Kim Hân giật mạnh, rống lên: "Ba tỉ!"
Hắn sắp bùng nổ rồi, thằng khốn này hiếp người quá đáng.
"Bốn tỉ".
Sở Phàm lại giơ bảng, dáng vẻ kiểu "anh có tiền anh có quyền".
Với tài sản của anh bây giờ, dù hôm nay có tốn mấy chục tỉ thì cũng như con bò rụng cọng lông, cây me rụng lá mà thôi.
Há...
Toàn hội trường đều là tiếng hít sâu vào, nhìn hai bên vung tiền như nước thì thấy kinh ngạc, hoảng hốt.
Đây mới là giàu nứt đố đổ vách này!
Tề Đại Thuận cười toe toét, ông ta cược vào Sở Phàm là đúng rồi. Nếu hôm nay ông ta bán được mảnh đất này với giá bốn tỷ thì ông ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ với chính quyền Yên Kinh, đồng thời còn kiếm được một khoảng lời béo bở.
"Bốn tỉ rưỡi!"
Kim Hân nghiến răng ken két, tức giận trợn mắt nhìn, trong mắt toàn là tơ máu.
Sắc mặt người ngồi bên cạnh trắng bệch, sốt sắng nói: "Cậu Kim, không thể theo nữa, chúng ta đã vượt mức dự toán rồi".
"Tiểu Thiên Tế cho chúng ta nhiều nhất là bốn tỷ, năm trăm triệu dôi ra này..."
"Tôi biết, năm trăm triệu này tôi tự bỏ ra, tôi phải đè bẹp thằng khốn này mới hả giận!"
Kim Hân nghiến răng, tim nhỏ máu. Hắn cũng biết mình đã ra giá vượt dự toán chứ, nhưng đây là nhiệm vụ Tiểu Thiên Tế giao cho hắn, nếu không hoàn thành thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Thế nên hắn không tiếc móc túi bỏ ra năm trăm triệu nữa để hoàn thành nhiệm vụ.
Sở Phàm khinh bỉ liếc hắn một cái rồi lại giơ bảng lên: "Sáu tỉ!"
Ầm!
Tất cả mọi người đều thấy chấn động. Con số sáu tỉ này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của tất cả bọn họ.
Vốn dĩ mảnh đất này cao lắm cũng tầm năm tỉ mà thôi, bây giờ Sở Phàm trả cao hơn hẳn một tỉ!
Vân Mộc Thanh cũng kinh ngạc bưng miệng, không dám tin.
Phụt!
Kim Hân suýt chút thì hộc máu, vốn dĩ hắn nghĩ một tỉ đã lấy được mảnh đất này về nhưng bây giờ lại bị đôn lên đến sáu tỉ!
Giá nâng lên gấp sáu lần!
Tuy hắn dựa vào Hiệp hội võ thuật để làm mưa làm gió nhưng năm trăm triệu kia là toàn bộ tích góp của hắn rồi. Nếu tiếp tục ra giá cao thêm thì có đánh chết hắn cũng không moi ra được thêm đồng nào.
"Tôi, tôi từ bỏ đấu giá".
Kim Hân nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trợn mắt với Sở Phàm, ánh mắt như muốn giết luôn anh.
"Sáu tỉ lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba!"
Cạch!
"Chúc mừng cậu Sở đã đấu giá được quyền sử dụng mảnh đất trung tâm thành phố Yên Kinh với giá sáu tỉ".
Chủ trì buổi đấu giá vô cùng kích động, đây là khoản đấu giá lớn nhất ông ta giao dịch thành công từ khi vào nghề đến nay.
Bốp bốp bốp…
Tất cả mọi người có mặt ở hội trường đấy giá đều vỗ tay chúc mừng rôm rả. Bọn họ hả hê và cực kỳ vui mừng khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Kim Hân trước nay luôn ngông cuồng tàn ác.
Vân Mộc Thanh cắn cánh môi đỏ, hơi sốt ruột nói: "Anh đúng là đồ phá nhà đó. Sáu tỉ hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của chúng ta".
Sở Phàm cười, giọng nói vừa dịu dàng vừa thâm tình: "Chỉ cần là thứ em thích, dù có chục tỉ, trăm tỉ thì có đáng gì đâu?"
Vân Mộc Thanh vô cùng cảm động, mắt ngấn nước.
"Đợi chút!"
Lúc này, Kim Hân nãy giờ vẫn cúi đầu ủ rũ đột nhiên đứng ra. Hắn chỉ vào mặt Sở Phàm rồi nói như một con chó điên: "Tôi yêu cầu kiểm tra tài sản, tôi không tin hắn trả nổi sáu tỉ!"