Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 392
Chương 392: Trừ phi cậu ta là Quân thần của Long Hồn
“Ầm ầm ầm”.
Khoảng bốn năm chiếc xe tải quân sự màu xanh đậm chạy nhanh như chớp, lao vút đi như những con thú cực kỳ hung dữ mạnh mẽ.
“Bộp bộp bộp!”
Gần một nghìn binh sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ, vai vác súng, đạn đã lên nòng, nhảy xuống xe xếp thành hai đội ngũ hình vuông, bao vây đàn em bang Rắn Độc của gã đầu trọc.
“Không được nhúc nhích!”
“Bỏ vũ khí xuống!”
“Giơ hai tay lên đầu, quỳ xuống!”
Mấy trăm họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trán làm đám côn đồ đó sợ suýt vãi ra quần…
Bình thường đám lưu manh côn đồ như chúng chỉ có thể ăn hiếp dân đen, gặp cảnh sát thì cụp đuôi xin tha, bây giờ thấy một toán người dám cầm cả súng thì chẳng dám ho he gì.
Ai cũng ném vũ khí xuống đất, đặt tay lên đầu, sợ đến nỗi hồn vía lên mây…
Đám người Thẩm Vạn Tuyên ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Mày là thủ lĩnh của đám người này đúng không? Mày là trời ở khu Tây Dã này đấy nhỉ?”, một Trung tá quân hàm hai sao hai vạch, khí thế hung hăng bước xuống nhìn gã đầu trọc.
Xoành xoạch…
Mấy trăm khẩu súng nhắm thẳng vào đầu gã như hổ rình mồi.
Cứ như một giây sau, họ sẽ biến gã thành bia tập bắn vậy.
Gã đầu trọc chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, chân bủn rủn, sợ đến mức đũng quần ướt đẫm, chất lỏng tanh tưởi chảy ra.
“Tôi, tôi, quan lớn ơi, tôi chỉ là tay sai thôi. Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, hiểu lầm thôi mà…”, gã đầu trọc giơ tay kiểu đầu hàng, khóc không ra nước mắt.
Bịch bịch…
Trung tá kia đá gã khuỵu xuống, cầm súng đánh làm miệng gã chảy máu, rụng vài cái răng, kêu gào rất thảm thiết.
“Không liên quan gì đến mày? Ban ngày ban mặt mà dám cướp của giết người? Thế này là không liên quan đến mày hả!”
“Gô cổ cả đám này lại cho tôi, thông báo cho cảnh sát địa phương điều tra cái bang Rắn Độc chó má này ngay, phải diệt gọn trong vòng ba ngày!”
Trung tá ra lệnh hùng hồn như sấm làm đám người của gã đầu trọc sợ mất hồn.
Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi, gặp phải nhân vật khó nhằn rồi.
Đội quân làm việc nhanh gọn, thoáng chốc đã bắt gã đầu trọc mặt mũi bầm dập và đám đàn em bang Rắn Độc lại.
Trung tá bước đến trước mặt Thẩm Vạn Tuyên khom lưng chào thật lịch sự: “Chắc ông là ông Thẩm Vạn Tuyên nhỉ”.
Thẩm Vạn Tuyên vừa mừng vừa lo, vội vã bắt tay cảm ơn: “Cảm ơn Trung tá, may mà mọi người đến kịp lúc, mọi người đã cứu chúng tôi”.
Trung tá áy náy nói: “Không, chúng tôi đã sơ suất làm ông Thẩm phải sợ hãi, chúng tôi mới là người cần xin lỗi”.
Thẩm Vạn Tuyên sững người, Thẩm Thu cũng trợn mắt há mồm, chuyện gì vậy?
Lúc này trung tá mới nói: “Ông Thẩm, tôi tên Lục Tuấn, là chỉ huy của Trung đoàn 368 thuộc Quân đoàn 2 của chiến khu Tây Dã. Tôi nghe theo lệnh của chỉ huy tối cao - Quân thần của Long Hồn đến đây để bảo vệ sự an toàn của ông Thẩm và chuẩn bị cho bữa tiệc từ thiện!”
“Ông Thẩm, sau này ông có gì cần giúp cứ dặn dò chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”.
“Sao… Sao cơ?”
Thẩm Vạn Tuyên vô cùng xúc động, dù ông ấy đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời nhưng bây giờ vẫn xúc động rưng rưng nước mắt: “Lệnh của Quân thần của Long Hồn sao? Long thủ biết chuyện của tôi à?”
Lục Tuấn kính trọng nói: “Đúng vậy, Long thủ nói ông Thẩm đây quan tâm việc nước, chuẩn bị tài nguyên cho bộ đội tiền tuyến, là một doanh nhân yêu nước, xứng đáng là “hiệp sĩ thương trường”. Bảo vệ ông Thẩm là trách nhiệm của chúng tôi!”
“Kính chào!”
Roẹt roẹt…
Gần một nghìn binh sĩ sau lưng đồng loạt cúi chào, ánh mắt vừa nhiệt huyết vừa kính trọng.
Bỗng nhiên Thẩm Vạn Tuyên thấy hơi nghẹn ngào, Thẩm Thu thì kích động che miệng bật khóc.
“Tôi có tài đức gì mà được Long thủ quan tâm, được các vị binh sĩ tin tưởng như vậy!”
Thẩm Vạn Tuyên rưng rưng nước mắt, nói một cách hùng hồn: “Thẩm Vạn Tuyên tôi sẽ không phụ lòng tin của mọi người, một tuần sau, hai mươi tỉ sẽ được chuyển đến tiền tuyến đúng hạn!”
“Cho dù mất mạng, tôi cũng liều!”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thu là sùng bái và kích động.
Rốt cuộc Long thủ là người thế nào mà có thể liệu việc như thần vậy?
Cô ta vừa căng thẳng mong chờ, vừa háo hức mong có thể gặp được người đàn ông trong truyền thuyết này.
Cho dù chỉ gặp một lần, cô ta bằng lòng giảm thọ hai mươi năm.
“Hắt xì!”
Lúc này, Sở Phàm đang đi xe tới nhà họ Diệp bỗng hắt xì.
Anh xoa mũi, thấy đến là kỳ lạ, ai bàn tán sau lưng anh thế nhỉ?
Dọc đường đi, Diệp Mỹ Na cứ líu ríu như chim sơn ca.
Lúc này Sở Phàm mới biết thì ra người nhà họ Diệp chỉ biết mẹ mình được gả tới Yên Kinh, về phần cưới ai, sống thế nào thì không biết.
Chỉ có một mình bà ngoại đã qua đời mới biết được mọi chuyện mà thôi.
Nghĩ cũng đúng, nếu người nhà họ Diệp biết mình đường đường là con trai của Vương gia Sở, chẳng phải đám người đó sẽ kích động đến mức cả lớn cả nhỏ trong nhà ùa đến đón mình hay sao?
“Sở Phàm, nói như vậy có nghĩa là em đến Tây Dã để ra tiền tuyến hả? Vĩ đại quá, chị hâm mộ em thật đấy”, Diệp Mỹ Na tò mò như trẻ nhỏ, cứ dính lấy Sở Phàm hỏi này hỏi nọ. Sau khi biết được mục đích của anh thì vừa hâm mộ vừa lo lắng.
“Vậy em phải tự bảo vệ bản thân nhé, tiền tuyến nguy hiểm lắm”.
Sở Phàm cười rồi gật đầu: “Em biết mà, chờ em chiến thắng trở về, em sẽ đến tìm chị chơi”.
“Ừm, chị sẽ tổ chức tiệc cho em, gọi thêm vài cô em xinh đẹp nữa, hi hi”, Diệp Mỹ Na thè lưỡi cười nói.
Diệp Vinh Hữu đang lái xe khinh thường lạnh lùng nói: “Tiểu Phàm à, tôi nói này, bây giờ trong tình hình này, lính quèn như cậu ra tiền tuyến không có tác dụng gì nhiều đâu”.
“Khoan nói đến việc bây giờ quân Tây Dã đang thất bại liên tục, thua hết trận này đến trận khác. Dù cậu có thắng trận thì công lao sẽ được quy về cho cấp trên của cậu, lính quèn như cậu thì được gì đâu”.
“Nói trắng ra là, đám người đó đang lừa các cậu ra làm bia đỡ đạn, chết thay họ mà thôi”.
“Anh Vinh Hữu!”, Diệp Mỹ Na bất mãn bĩu môi, nói ẩn ý: “Sở Phàm sắp ra tiền tuyến rồi, sao anh lại nói vậy? Lỡ như, lỡ như Sở Phàm lập được công lao, đuổi đám binh sĩ Tây Hạ đi, chắc chắn sẽ thành danh đó!"
Diệp Vinh Hữu cười phá lên, vẻ mặt giễu cợt: “Trừ phi cậu ta là Quân thần của Long Hồn. Ha ha, trên thế giới này, chỉ có vị chiến thần kia mới có năng lực này mà thôi”.
Mặt Diệp Mỹ Na đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ, Diệp Vinh Hữu thế này chẳng phải đang gây chuyện hay sao!
“Sở Phàm, em đừng quan tâm”.
“Không sao”.
Sở Phàm bình tĩnh cười cười, ung dung thong thả.
Thầm nghĩ Diệp Vinh Hữu này nói trúng phóc, nhìn thoáng qua là biết thân phận của mình rồi.
“Tiểu Phàm à, tôi là người từng trải rồi nên nói cho cậu nghe, cậu đừng ra tiền tuyến làm gì. Chưa kể đến việc nó cực kỳ nguy hiểm, dù có công thì cũng là công của quan trên, không tiền không thế, cậu không lên chức được đâu”.
Diệp Vinh Hữu nheo mắt: “Thôi thì cậu cứ theo tôi làm ăn, tôi đảm bảo thu nhập hằng năm tính bằng tiền triệu, đi xe xịn ở biệt thự, cưới vợ đẹp, đứng trên đỉnh cao, thế nào?”
Sở Phàm cười: “Được thôi, thế anh nói thử xem chúng ta làm ăn gì?”
“Đương nhiên là bất động sản rồi, đừng thấy biên giới Tây Dã đang đánh nhau rất máu lửa, thật ra chuyện đó chẳng hề ảnh hưởng đến khu trung tâm thành phố đâu. Đám đại gia giàu có vẫn ăn chơi đàng điếm, sung sướng lắm”.
Mắt Diệp Vinh Hữu sáng rỡ: “Tiểu Phàm à, tôi nghe nói bà nội có mua vài miếng đất trong khu trung tâm thành phố tặng cho cô làm của hồi môn”.
“Trước khi cô mất có đưa giấy tờ đất cho cậu không?”
“Ầm ầm ầm”.
Khoảng bốn năm chiếc xe tải quân sự màu xanh đậm chạy nhanh như chớp, lao vút đi như những con thú cực kỳ hung dữ mạnh mẽ.
“Bộp bộp bộp!”
Gần một nghìn binh sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ, vai vác súng, đạn đã lên nòng, nhảy xuống xe xếp thành hai đội ngũ hình vuông, bao vây đàn em bang Rắn Độc của gã đầu trọc.
“Không được nhúc nhích!”
“Bỏ vũ khí xuống!”
“Giơ hai tay lên đầu, quỳ xuống!”
Mấy trăm họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trán làm đám côn đồ đó sợ suýt vãi ra quần…
Bình thường đám lưu manh côn đồ như chúng chỉ có thể ăn hiếp dân đen, gặp cảnh sát thì cụp đuôi xin tha, bây giờ thấy một toán người dám cầm cả súng thì chẳng dám ho he gì.
Ai cũng ném vũ khí xuống đất, đặt tay lên đầu, sợ đến nỗi hồn vía lên mây…
Đám người Thẩm Vạn Tuyên ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Mày là thủ lĩnh của đám người này đúng không? Mày là trời ở khu Tây Dã này đấy nhỉ?”, một Trung tá quân hàm hai sao hai vạch, khí thế hung hăng bước xuống nhìn gã đầu trọc.
Xoành xoạch…
Mấy trăm khẩu súng nhắm thẳng vào đầu gã như hổ rình mồi.
Cứ như một giây sau, họ sẽ biến gã thành bia tập bắn vậy.
Gã đầu trọc chưa bao giờ thấy cảnh tượng này, chân bủn rủn, sợ đến mức đũng quần ướt đẫm, chất lỏng tanh tưởi chảy ra.
“Tôi, tôi, quan lớn ơi, tôi chỉ là tay sai thôi. Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, hiểu lầm thôi mà…”, gã đầu trọc giơ tay kiểu đầu hàng, khóc không ra nước mắt.
Bịch bịch…
Trung tá kia đá gã khuỵu xuống, cầm súng đánh làm miệng gã chảy máu, rụng vài cái răng, kêu gào rất thảm thiết.
“Không liên quan gì đến mày? Ban ngày ban mặt mà dám cướp của giết người? Thế này là không liên quan đến mày hả!”
“Gô cổ cả đám này lại cho tôi, thông báo cho cảnh sát địa phương điều tra cái bang Rắn Độc chó má này ngay, phải diệt gọn trong vòng ba ngày!”
Trung tá ra lệnh hùng hồn như sấm làm đám người của gã đầu trọc sợ mất hồn.
Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi, gặp phải nhân vật khó nhằn rồi.
Đội quân làm việc nhanh gọn, thoáng chốc đã bắt gã đầu trọc mặt mũi bầm dập và đám đàn em bang Rắn Độc lại.
Trung tá bước đến trước mặt Thẩm Vạn Tuyên khom lưng chào thật lịch sự: “Chắc ông là ông Thẩm Vạn Tuyên nhỉ”.
Thẩm Vạn Tuyên vừa mừng vừa lo, vội vã bắt tay cảm ơn: “Cảm ơn Trung tá, may mà mọi người đến kịp lúc, mọi người đã cứu chúng tôi”.
Trung tá áy náy nói: “Không, chúng tôi đã sơ suất làm ông Thẩm phải sợ hãi, chúng tôi mới là người cần xin lỗi”.
Thẩm Vạn Tuyên sững người, Thẩm Thu cũng trợn mắt há mồm, chuyện gì vậy?
Lúc này trung tá mới nói: “Ông Thẩm, tôi tên Lục Tuấn, là chỉ huy của Trung đoàn 368 thuộc Quân đoàn 2 của chiến khu Tây Dã. Tôi nghe theo lệnh của chỉ huy tối cao - Quân thần của Long Hồn đến đây để bảo vệ sự an toàn của ông Thẩm và chuẩn bị cho bữa tiệc từ thiện!”
“Ông Thẩm, sau này ông có gì cần giúp cứ dặn dò chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”.
“Sao… Sao cơ?”
Thẩm Vạn Tuyên vô cùng xúc động, dù ông ấy đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời nhưng bây giờ vẫn xúc động rưng rưng nước mắt: “Lệnh của Quân thần của Long Hồn sao? Long thủ biết chuyện của tôi à?”
Lục Tuấn kính trọng nói: “Đúng vậy, Long thủ nói ông Thẩm đây quan tâm việc nước, chuẩn bị tài nguyên cho bộ đội tiền tuyến, là một doanh nhân yêu nước, xứng đáng là “hiệp sĩ thương trường”. Bảo vệ ông Thẩm là trách nhiệm của chúng tôi!”
“Kính chào!”
Roẹt roẹt…
Gần một nghìn binh sĩ sau lưng đồng loạt cúi chào, ánh mắt vừa nhiệt huyết vừa kính trọng.
Bỗng nhiên Thẩm Vạn Tuyên thấy hơi nghẹn ngào, Thẩm Thu thì kích động che miệng bật khóc.
“Tôi có tài đức gì mà được Long thủ quan tâm, được các vị binh sĩ tin tưởng như vậy!”
Thẩm Vạn Tuyên rưng rưng nước mắt, nói một cách hùng hồn: “Thẩm Vạn Tuyên tôi sẽ không phụ lòng tin của mọi người, một tuần sau, hai mươi tỉ sẽ được chuyển đến tiền tuyến đúng hạn!”
“Cho dù mất mạng, tôi cũng liều!”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thu là sùng bái và kích động.
Rốt cuộc Long thủ là người thế nào mà có thể liệu việc như thần vậy?
Cô ta vừa căng thẳng mong chờ, vừa háo hức mong có thể gặp được người đàn ông trong truyền thuyết này.
Cho dù chỉ gặp một lần, cô ta bằng lòng giảm thọ hai mươi năm.
“Hắt xì!”
Lúc này, Sở Phàm đang đi xe tới nhà họ Diệp bỗng hắt xì.
Anh xoa mũi, thấy đến là kỳ lạ, ai bàn tán sau lưng anh thế nhỉ?
Dọc đường đi, Diệp Mỹ Na cứ líu ríu như chim sơn ca.
Lúc này Sở Phàm mới biết thì ra người nhà họ Diệp chỉ biết mẹ mình được gả tới Yên Kinh, về phần cưới ai, sống thế nào thì không biết.
Chỉ có một mình bà ngoại đã qua đời mới biết được mọi chuyện mà thôi.
Nghĩ cũng đúng, nếu người nhà họ Diệp biết mình đường đường là con trai của Vương gia Sở, chẳng phải đám người đó sẽ kích động đến mức cả lớn cả nhỏ trong nhà ùa đến đón mình hay sao?
“Sở Phàm, nói như vậy có nghĩa là em đến Tây Dã để ra tiền tuyến hả? Vĩ đại quá, chị hâm mộ em thật đấy”, Diệp Mỹ Na tò mò như trẻ nhỏ, cứ dính lấy Sở Phàm hỏi này hỏi nọ. Sau khi biết được mục đích của anh thì vừa hâm mộ vừa lo lắng.
“Vậy em phải tự bảo vệ bản thân nhé, tiền tuyến nguy hiểm lắm”.
Sở Phàm cười rồi gật đầu: “Em biết mà, chờ em chiến thắng trở về, em sẽ đến tìm chị chơi”.
“Ừm, chị sẽ tổ chức tiệc cho em, gọi thêm vài cô em xinh đẹp nữa, hi hi”, Diệp Mỹ Na thè lưỡi cười nói.
Diệp Vinh Hữu đang lái xe khinh thường lạnh lùng nói: “Tiểu Phàm à, tôi nói này, bây giờ trong tình hình này, lính quèn như cậu ra tiền tuyến không có tác dụng gì nhiều đâu”.
“Khoan nói đến việc bây giờ quân Tây Dã đang thất bại liên tục, thua hết trận này đến trận khác. Dù cậu có thắng trận thì công lao sẽ được quy về cho cấp trên của cậu, lính quèn như cậu thì được gì đâu”.
“Nói trắng ra là, đám người đó đang lừa các cậu ra làm bia đỡ đạn, chết thay họ mà thôi”.
“Anh Vinh Hữu!”, Diệp Mỹ Na bất mãn bĩu môi, nói ẩn ý: “Sở Phàm sắp ra tiền tuyến rồi, sao anh lại nói vậy? Lỡ như, lỡ như Sở Phàm lập được công lao, đuổi đám binh sĩ Tây Hạ đi, chắc chắn sẽ thành danh đó!"
Diệp Vinh Hữu cười phá lên, vẻ mặt giễu cợt: “Trừ phi cậu ta là Quân thần của Long Hồn. Ha ha, trên thế giới này, chỉ có vị chiến thần kia mới có năng lực này mà thôi”.
Mặt Diệp Mỹ Na đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ, Diệp Vinh Hữu thế này chẳng phải đang gây chuyện hay sao!
“Sở Phàm, em đừng quan tâm”.
“Không sao”.
Sở Phàm bình tĩnh cười cười, ung dung thong thả.
Thầm nghĩ Diệp Vinh Hữu này nói trúng phóc, nhìn thoáng qua là biết thân phận của mình rồi.
“Tiểu Phàm à, tôi là người từng trải rồi nên nói cho cậu nghe, cậu đừng ra tiền tuyến làm gì. Chưa kể đến việc nó cực kỳ nguy hiểm, dù có công thì cũng là công của quan trên, không tiền không thế, cậu không lên chức được đâu”.
Diệp Vinh Hữu nheo mắt: “Thôi thì cậu cứ theo tôi làm ăn, tôi đảm bảo thu nhập hằng năm tính bằng tiền triệu, đi xe xịn ở biệt thự, cưới vợ đẹp, đứng trên đỉnh cao, thế nào?”
Sở Phàm cười: “Được thôi, thế anh nói thử xem chúng ta làm ăn gì?”
“Đương nhiên là bất động sản rồi, đừng thấy biên giới Tây Dã đang đánh nhau rất máu lửa, thật ra chuyện đó chẳng hề ảnh hưởng đến khu trung tâm thành phố đâu. Đám đại gia giàu có vẫn ăn chơi đàng điếm, sung sướng lắm”.
Mắt Diệp Vinh Hữu sáng rỡ: “Tiểu Phàm à, tôi nghe nói bà nội có mua vài miếng đất trong khu trung tâm thành phố tặng cho cô làm của hồi môn”.
“Trước khi cô mất có đưa giấy tờ đất cho cậu không?”