Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401
Chương 401: Con hát không hiểu được nỗi hận mất nước
Một trăm nghìn quân lính đều thất bại thảm hại!
Ba mươi nghìn quân lính ôm hận bỏ mạng trên chiến trường, xương cốt không còn…
Người làm chủ tướng vốn phải chịu trách nhiệm lớn nhất, tự nhận lỗi về mình giờ đây lại không hề bị tổn hại một chút nào mà vẫn hiên ngang ngồi trên vị trí chủ tướng làm mưa làm gió.
Chỉ vì hắn là Ngô Ứng La, là con trai của Bình Tây Vương Ngô Trấn Quân?
Sở Phàm càng nghe càng nổi trận lôi đình. Anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lạnh lùng hỏi: “Hiện giờ cậu chủ nhà họ Ngô này đang ở chốn nào?”
Trần Phong Hoàng trầm giọng đáp: “Ở Đại doanh Phong Đài, hiện đang bày tiệc rượu chúc mừng”.
“Nhà họ Ngô muốn giữ vững uy quyền của Vương Tộc nên không những xóa sạch sẽ trách nhiệm gây ra thất bại trong cuộc chiến lần này của Ngô Ứng La mà còn quay ngược lại trả đũa một phen, đổ toàn bộ tội lỗi lên mấy vị phó tướng. Còn về công lao và cái tiếng “yêu nước” thì nhà họ Ngô bọn họ đều nhận về phía mình”.
“Hiện giờ tên Ngô Ứng La đó lại trở thành anh hùng”.
“Chúc mừng?” Sở Phàm cau mày lại rồi bật cười thành tiếng.
Hay lắm!
Ba mươi nghìn quân lính bỏ mạng không còn xương cốt.
Một trăm nghìn quân lính liên tục bại trận bị buộc phải lui quân.
Biên giới Tây Dã đang gặp nguy hiểm…
Ngô Ứng La đã gây ra họa lớn ngập trời, làm cho cục diện hiện giờ trở nên nguy cấp như vậy. Thế mà hắn ta vẫn còn mặt mũi tổ chức tiệc mừng?
Sở Phàm khép hờ hai mắt, trong mắt chỉ còn lại sát khí tàn nhẫn.
“Đi, hãy đi một chuyến tới Đại doanh Phong Đài, gặp mặt cậu cả Ngô Ứng La kia xem sao.”
Anh thực sự muốn xem thử, có phải nhà họ Ngô bọn họ có thể một tay che trời, không ai trị nổi hay không.
“Vâng!”
Trần Phong Hoàng thấp giọng đáp, âm thầm hít sâu một hơi.
Không khí xung quanh như phảng phất mùi máu tươi.
Ngày hôm nay e là có người phải chịu kết cục máu chảy thành sông.
Đại doanh Phong Đài đóng quân ở trên sa mạc hoang vu nơi biên cương Tây Dã, gió cát cuốn đầy trời, cảnh tượng thê lương mà bi tráng.
Một trăm nghìn quân lính của Ngô Ứng La đều đang đóng quân ở đây. Bọn họ dựng hàng rào bằng dây thép và lưới điện, bốn phía xung quanh đều có quân lính được trang bị súng ống đầy đủ thay nhau tuần tra. Ai nấy đều mang theo gương mặt dữ tợn dọa người.
“Kít”.
Đúng lúc này, chiếc xe việt dã của Sở Phàm đã dừng lại trước cổng đại doanh. Mấy người lính đứng canh gác ở ngoài cổng lập tức thẳng lưng nâng cao cảnh giác, nắm chặt vũ khí trong tay.
“Đứng lại! Làm gì vậy?”
“Đây là địa bàn của quân đội, người ngoài không được đi vào. Mau trở về ngay cho tôi”.
Không gian xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió cát rít gào từng cơn.
Một lúc lâu sau, trong xe mới truyền ra một giọng nam lạnh lùng, trầm lắng: “Đây chính là quân lính của Tây Dã?”
“Một đám ô hợp, khó tránh vừa đánh đã bại trận”.
Ầm ầm.
Trong giây phút ấy, đám người đang có mặt đều nhao nhao như ong vỡ tổ.
Mặc dù trong những ngày gần đây chiến tích của quân đội Tây Dã bọn họ không được tốt cho lắm nhưng bị người khác chỉ thẳng mặt trách mắng như vậy vẫn là lần đầu tiên.
“Không cần biết mày là ai, có bối cảnh như thế nào, mày dám khinh nhờn uy nghiêm của quân đội, có ý đồ làm rối loạn tinh thần của quân lính. Đây chính là tội lớn phải chém đầu ngay lập tức”, tên lính dẫn đầu sa sầm nét mặt, giơ súng chỉ vào cửa xe rồi hét lớn: “Mau xuống xe!”
“Xuống xe, mau xuống ngay!”
“Tao cũng muốn xem thử rốt cuộc mày là thần tiên nơi nào, có tư cách gì mà dám khoa chân múa tay với bọn tao”.
Mấy tên lính còn lại cũng mặt đầy tức giận, lớn tiếng quát
Rầm.
Ngay lúc ấy, cửa xe được mở ra. Một bóng người cao lớn đi giày chiến chậm rãi bước ra ngoài, khí thế vững vàng như núi Thái Sơn ập tới khiến mấy tên lính kia đều sững sờ tại chỗ. Bọn họ vô thức nắm chặt vũ khí trong tay vì sợ hãi.
Nhưng chỉ một giây sau, đôi ngươi của bọn họ đều co lại, mặt mũi trở nên trắng bệch.
Đập vào mắt bọn họ là một bộ quân phục thêu hình Thương Long, năm chiếc móng vuốt vung lên, khí thế hùng hồn. Trên bờ vai rộng của anh là quân hàm năm ngôi sao chói lọi. Gương mặt của anh lạnh lùng như núi băng nhưng lại tỏa ra vô vàn ánh sáng chiếu rọi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Quân phục Thương Long, quân hàm năm sao, chẳng lẽ ngài là…”
Giọng nói của kẻ cầm đầu đám lính run rẩy không ngừng. Hắn ta vừa kích động lại vừa sợ hãi, không nói nên lời.
Mấy tên lính còn lại cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Đầu óc của bọn họ như bị sét đánh, mất đi khả năng suy nghĩ, ngơ ngác đứng đó không kịp phản ứng lại.
Sở Phàm đảo mắt nhìn qua bọn họ một lượt rồi lạnh lùng nói một câu: “Các người cảm thấy tôi có tư cách khoa chân múa tay với các người hay không?”
“Bịch”.
Mấy tên lính kia lập tức quỳ một chân xuống đất, giọng nói chứa đựng sự cuồng nhiệt và cung kính hết mực.
“Cung nghênh Quân thần của Long Hồn!”
Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được rằng Long Thủ trước giờ vẫn luôn hành động bí mật, ít khi lộ mặt lại xuất hiện ở đây, đang đứng ngay trước mặt bọn họ!
Trong lòng những tên lính này không chỉ có sự kinh hãi mà còn có cả sự kích động và cuồng nhiệt!
Đây là Quân thần của bọn họ, là hồn quân, là tín ngưỡng của bọn họ!
“Đứng dậy cả đi”.
Sở Phàm khẽ gật đầu. Anh giương mắt nhìn về phía các đại doanh xếp san sát nhau ở phía xa.
“Đại doanh của Ngô Ứng La là doanh trại nào?”
“Chuyện này…”
Một tên lính cố tình trốn tránh ánh mắt của anh. Cuối cùng, hắn ta vẫn cắn răng lên tiếng: “Ở chính giữa, nơi xa hoa và náo nhiệt nhất”.
Sở Phàm đảo mắt nhìn về nơi hắn ta nói.
Ở giữa sa mạc cát bụi tung mù mịt, hoang tàn xơ xác chỉ có một doanh trại tráng lệ náo nhiệt lạ thường.
Xa hoa trụy lạc, vô cùng hoành tráng.
Thỉnh thoảng còn có thể ngửi thấy mùi rượu thịt thơm phức lan truyền trong không khí.
Cẩn thận lắng nghe, dường như còn có cả tiếng con gái cười đùa, tiếng đàn ông đố nhau phạt rượu, tiếng nói cười vui vẻ vang vọng khắp chốn.
Nơi đó chẳng hề phù hợp với hoàn cảnh xung quanh. Hình ảnh trước mắt đâu có giống với đại bản doanh của một vị chủ tướng nơi tiền tuyến? Người nào không biết còn tưởng là hộp đêm nào đó đang mở cửa đón khách cũng nên.
Mấy tên lính kia đều cúi gằm mặt xuống, không có gan dò xét sắc mặt hiện giờ của Sở Phàm.
Bản thân bọn họ cũng biết rất rõ ràng, hành vi này khiến người ta căm hận, đau đớn biết bao nhiêu.
“Con hát không biết nỗi hận mất nước, cách sông vẫn hát khúc Hoa Hậu Đình”, Sở Phàm nhìn thấy cảnh tượng xa hoa trước mặt, thấp giọng than thở một câu.
Anh phất tay một cái, sắc mặt rét lạnh như băng: “Đi đánh trống trận cho tôi, bảo Ngô Ứng La đi tới gặp tôi”.
“Hả, chuyện này…”
Mấy tên lính đứng đó bốn mắt nhìn nhau, tỏ vẻ khó xử.
Chỉ khi gặp phải tình huống nguy cấp mới có thể đánh trống trận. Đây chính là tiếng trống báo hiệu toàn quân nhanh chóng tập hợp.
Nếu tự ý động vào sẽ là tội lớn phải bị chặt đầu!
Trần Phong Hoàng lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ rồi nói: “Đây là mệnh lệnh của Long thủ. Sao hả, các người còn dám chống đối hay sao?”
“Không, không dám, chúng tôi không dám!”
Mấy tên lính vội vàng nói.
Dù sao thì cũng có Quân thần của Long Hồn làm chỗ dựa, chẳng lẽ Ngô Ứng La kia còn dám giết bọn họ? Hơn nữa, trước giờ bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn cam chịu không dám làm gì cái tên chủ tướng chỉ biết hưởng thụ kia, quả thực rất khó chịu!
Bọn họ cắn răng quyết định rồi cùng nhau đứng dậy chạy tới đài cao, dùng hết sức lực toàn thân đánh thật mạnh vào chiếc trống trận khổng lồ to bằng một người trưởng thành kia.
“Tùng!”
“Tùng tùng tùng!”
Tiếng trống trầm thấp mà hùng hồn vang vọng như tiếng sấm rền vang trong không gian yên tĩnh. Ngay lập tức, cả đại doanh đều trở nên hỗn loạn.
Khắp nơi hỗn loạn.
Chỉ một giây sau đó, tất cả người ngựa ở trong đại doanh đều nhanh chóng xếp hàng tập hợp.
Ở bên trong đại doanh của chủ tướng lại càng rối loạn hơn cả. Một người đàn ông trẻ tuổi lảo đảo mặc áo giáp vào người rồi chạy vọt ra ngoài, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Chạy đằng sau hắn là một đám phụ nữ quần áo rách rưới lộ ra da thịt trắng nõn như hoa như ngọc, cô nào cô nấy sợ hãi mặt mũi trắng bệch.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ quân Tây Hạ tập kích đại doanh của quân ta hay sao?”
Ngô Ứng La vừa vụng về mặc áo giáp lên người vừa chạy trối chết. Hắn thở hồng hộc, hoảng sợ hét lớn: “Mau, có ai không? Mau tới bảo vệ tao, bảo vệ tao rút lui ngay!”
“Còn cả vàng bạc đá quý ở trong đại doanh của tao và mấy người đẹp này nữa, nhất định phải đưa bọn họ an toàn tới phủ của Bình Tây Vương. Nếu có người bị thiếu một sợi lông tơ, tao sẽ lấy đầu tất cả bọn mày”.
“Có nghe thấy không hả? Mau hành động đi!”
Một trăm nghìn quân lính đều thất bại thảm hại!
Ba mươi nghìn quân lính ôm hận bỏ mạng trên chiến trường, xương cốt không còn…
Người làm chủ tướng vốn phải chịu trách nhiệm lớn nhất, tự nhận lỗi về mình giờ đây lại không hề bị tổn hại một chút nào mà vẫn hiên ngang ngồi trên vị trí chủ tướng làm mưa làm gió.
Chỉ vì hắn là Ngô Ứng La, là con trai của Bình Tây Vương Ngô Trấn Quân?
Sở Phàm càng nghe càng nổi trận lôi đình. Anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lạnh lùng hỏi: “Hiện giờ cậu chủ nhà họ Ngô này đang ở chốn nào?”
Trần Phong Hoàng trầm giọng đáp: “Ở Đại doanh Phong Đài, hiện đang bày tiệc rượu chúc mừng”.
“Nhà họ Ngô muốn giữ vững uy quyền của Vương Tộc nên không những xóa sạch sẽ trách nhiệm gây ra thất bại trong cuộc chiến lần này của Ngô Ứng La mà còn quay ngược lại trả đũa một phen, đổ toàn bộ tội lỗi lên mấy vị phó tướng. Còn về công lao và cái tiếng “yêu nước” thì nhà họ Ngô bọn họ đều nhận về phía mình”.
“Hiện giờ tên Ngô Ứng La đó lại trở thành anh hùng”.
“Chúc mừng?” Sở Phàm cau mày lại rồi bật cười thành tiếng.
Hay lắm!
Ba mươi nghìn quân lính bỏ mạng không còn xương cốt.
Một trăm nghìn quân lính liên tục bại trận bị buộc phải lui quân.
Biên giới Tây Dã đang gặp nguy hiểm…
Ngô Ứng La đã gây ra họa lớn ngập trời, làm cho cục diện hiện giờ trở nên nguy cấp như vậy. Thế mà hắn ta vẫn còn mặt mũi tổ chức tiệc mừng?
Sở Phàm khép hờ hai mắt, trong mắt chỉ còn lại sát khí tàn nhẫn.
“Đi, hãy đi một chuyến tới Đại doanh Phong Đài, gặp mặt cậu cả Ngô Ứng La kia xem sao.”
Anh thực sự muốn xem thử, có phải nhà họ Ngô bọn họ có thể một tay che trời, không ai trị nổi hay không.
“Vâng!”
Trần Phong Hoàng thấp giọng đáp, âm thầm hít sâu một hơi.
Không khí xung quanh như phảng phất mùi máu tươi.
Ngày hôm nay e là có người phải chịu kết cục máu chảy thành sông.
Đại doanh Phong Đài đóng quân ở trên sa mạc hoang vu nơi biên cương Tây Dã, gió cát cuốn đầy trời, cảnh tượng thê lương mà bi tráng.
Một trăm nghìn quân lính của Ngô Ứng La đều đang đóng quân ở đây. Bọn họ dựng hàng rào bằng dây thép và lưới điện, bốn phía xung quanh đều có quân lính được trang bị súng ống đầy đủ thay nhau tuần tra. Ai nấy đều mang theo gương mặt dữ tợn dọa người.
“Kít”.
Đúng lúc này, chiếc xe việt dã của Sở Phàm đã dừng lại trước cổng đại doanh. Mấy người lính đứng canh gác ở ngoài cổng lập tức thẳng lưng nâng cao cảnh giác, nắm chặt vũ khí trong tay.
“Đứng lại! Làm gì vậy?”
“Đây là địa bàn của quân đội, người ngoài không được đi vào. Mau trở về ngay cho tôi”.
Không gian xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió cát rít gào từng cơn.
Một lúc lâu sau, trong xe mới truyền ra một giọng nam lạnh lùng, trầm lắng: “Đây chính là quân lính của Tây Dã?”
“Một đám ô hợp, khó tránh vừa đánh đã bại trận”.
Ầm ầm.
Trong giây phút ấy, đám người đang có mặt đều nhao nhao như ong vỡ tổ.
Mặc dù trong những ngày gần đây chiến tích của quân đội Tây Dã bọn họ không được tốt cho lắm nhưng bị người khác chỉ thẳng mặt trách mắng như vậy vẫn là lần đầu tiên.
“Không cần biết mày là ai, có bối cảnh như thế nào, mày dám khinh nhờn uy nghiêm của quân đội, có ý đồ làm rối loạn tinh thần của quân lính. Đây chính là tội lớn phải chém đầu ngay lập tức”, tên lính dẫn đầu sa sầm nét mặt, giơ súng chỉ vào cửa xe rồi hét lớn: “Mau xuống xe!”
“Xuống xe, mau xuống ngay!”
“Tao cũng muốn xem thử rốt cuộc mày là thần tiên nơi nào, có tư cách gì mà dám khoa chân múa tay với bọn tao”.
Mấy tên lính còn lại cũng mặt đầy tức giận, lớn tiếng quát
Rầm.
Ngay lúc ấy, cửa xe được mở ra. Một bóng người cao lớn đi giày chiến chậm rãi bước ra ngoài, khí thế vững vàng như núi Thái Sơn ập tới khiến mấy tên lính kia đều sững sờ tại chỗ. Bọn họ vô thức nắm chặt vũ khí trong tay vì sợ hãi.
Nhưng chỉ một giây sau, đôi ngươi của bọn họ đều co lại, mặt mũi trở nên trắng bệch.
Đập vào mắt bọn họ là một bộ quân phục thêu hình Thương Long, năm chiếc móng vuốt vung lên, khí thế hùng hồn. Trên bờ vai rộng của anh là quân hàm năm ngôi sao chói lọi. Gương mặt của anh lạnh lùng như núi băng nhưng lại tỏa ra vô vàn ánh sáng chiếu rọi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Quân phục Thương Long, quân hàm năm sao, chẳng lẽ ngài là…”
Giọng nói của kẻ cầm đầu đám lính run rẩy không ngừng. Hắn ta vừa kích động lại vừa sợ hãi, không nói nên lời.
Mấy tên lính còn lại cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Đầu óc của bọn họ như bị sét đánh, mất đi khả năng suy nghĩ, ngơ ngác đứng đó không kịp phản ứng lại.
Sở Phàm đảo mắt nhìn qua bọn họ một lượt rồi lạnh lùng nói một câu: “Các người cảm thấy tôi có tư cách khoa chân múa tay với các người hay không?”
“Bịch”.
Mấy tên lính kia lập tức quỳ một chân xuống đất, giọng nói chứa đựng sự cuồng nhiệt và cung kính hết mực.
“Cung nghênh Quân thần của Long Hồn!”
Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được rằng Long Thủ trước giờ vẫn luôn hành động bí mật, ít khi lộ mặt lại xuất hiện ở đây, đang đứng ngay trước mặt bọn họ!
Trong lòng những tên lính này không chỉ có sự kinh hãi mà còn có cả sự kích động và cuồng nhiệt!
Đây là Quân thần của bọn họ, là hồn quân, là tín ngưỡng của bọn họ!
“Đứng dậy cả đi”.
Sở Phàm khẽ gật đầu. Anh giương mắt nhìn về phía các đại doanh xếp san sát nhau ở phía xa.
“Đại doanh của Ngô Ứng La là doanh trại nào?”
“Chuyện này…”
Một tên lính cố tình trốn tránh ánh mắt của anh. Cuối cùng, hắn ta vẫn cắn răng lên tiếng: “Ở chính giữa, nơi xa hoa và náo nhiệt nhất”.
Sở Phàm đảo mắt nhìn về nơi hắn ta nói.
Ở giữa sa mạc cát bụi tung mù mịt, hoang tàn xơ xác chỉ có một doanh trại tráng lệ náo nhiệt lạ thường.
Xa hoa trụy lạc, vô cùng hoành tráng.
Thỉnh thoảng còn có thể ngửi thấy mùi rượu thịt thơm phức lan truyền trong không khí.
Cẩn thận lắng nghe, dường như còn có cả tiếng con gái cười đùa, tiếng đàn ông đố nhau phạt rượu, tiếng nói cười vui vẻ vang vọng khắp chốn.
Nơi đó chẳng hề phù hợp với hoàn cảnh xung quanh. Hình ảnh trước mắt đâu có giống với đại bản doanh của một vị chủ tướng nơi tiền tuyến? Người nào không biết còn tưởng là hộp đêm nào đó đang mở cửa đón khách cũng nên.
Mấy tên lính kia đều cúi gằm mặt xuống, không có gan dò xét sắc mặt hiện giờ của Sở Phàm.
Bản thân bọn họ cũng biết rất rõ ràng, hành vi này khiến người ta căm hận, đau đớn biết bao nhiêu.
“Con hát không biết nỗi hận mất nước, cách sông vẫn hát khúc Hoa Hậu Đình”, Sở Phàm nhìn thấy cảnh tượng xa hoa trước mặt, thấp giọng than thở một câu.
Anh phất tay một cái, sắc mặt rét lạnh như băng: “Đi đánh trống trận cho tôi, bảo Ngô Ứng La đi tới gặp tôi”.
“Hả, chuyện này…”
Mấy tên lính đứng đó bốn mắt nhìn nhau, tỏ vẻ khó xử.
Chỉ khi gặp phải tình huống nguy cấp mới có thể đánh trống trận. Đây chính là tiếng trống báo hiệu toàn quân nhanh chóng tập hợp.
Nếu tự ý động vào sẽ là tội lớn phải bị chặt đầu!
Trần Phong Hoàng lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ rồi nói: “Đây là mệnh lệnh của Long thủ. Sao hả, các người còn dám chống đối hay sao?”
“Không, không dám, chúng tôi không dám!”
Mấy tên lính vội vàng nói.
Dù sao thì cũng có Quân thần của Long Hồn làm chỗ dựa, chẳng lẽ Ngô Ứng La kia còn dám giết bọn họ? Hơn nữa, trước giờ bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn cam chịu không dám làm gì cái tên chủ tướng chỉ biết hưởng thụ kia, quả thực rất khó chịu!
Bọn họ cắn răng quyết định rồi cùng nhau đứng dậy chạy tới đài cao, dùng hết sức lực toàn thân đánh thật mạnh vào chiếc trống trận khổng lồ to bằng một người trưởng thành kia.
“Tùng!”
“Tùng tùng tùng!”
Tiếng trống trầm thấp mà hùng hồn vang vọng như tiếng sấm rền vang trong không gian yên tĩnh. Ngay lập tức, cả đại doanh đều trở nên hỗn loạn.
Khắp nơi hỗn loạn.
Chỉ một giây sau đó, tất cả người ngựa ở trong đại doanh đều nhanh chóng xếp hàng tập hợp.
Ở bên trong đại doanh của chủ tướng lại càng rối loạn hơn cả. Một người đàn ông trẻ tuổi lảo đảo mặc áo giáp vào người rồi chạy vọt ra ngoài, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Chạy đằng sau hắn là một đám phụ nữ quần áo rách rưới lộ ra da thịt trắng nõn như hoa như ngọc, cô nào cô nấy sợ hãi mặt mũi trắng bệch.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ quân Tây Hạ tập kích đại doanh của quân ta hay sao?”
Ngô Ứng La vừa vụng về mặc áo giáp lên người vừa chạy trối chết. Hắn thở hồng hộc, hoảng sợ hét lớn: “Mau, có ai không? Mau tới bảo vệ tao, bảo vệ tao rút lui ngay!”
“Còn cả vàng bạc đá quý ở trong đại doanh của tao và mấy người đẹp này nữa, nhất định phải đưa bọn họ an toàn tới phủ của Bình Tây Vương. Nếu có người bị thiếu một sợi lông tơ, tao sẽ lấy đầu tất cả bọn mày”.
“Có nghe thấy không hả? Mau hành động đi!”