Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 415
Chương 415: Anh ta chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi
Sở Phàm bình tĩnh gật đầu trong ánh nhìn của các sĩ quan có mặt tại hội trường, cùng Trần Phong Hoàng đường hoàng bước vào đại sảnh.
Không bị cản trở!
Đôi mắt đẹp của Thẩm Thu sáng lên, cô ta kinh ngạc liếc nhìn bóng lưng vững chắc của Sở Phàm, chỉ cảm thấy anh chàng này đầy thần bí.
“Rốt cuộc anh ta có lai lịch như nào vậy?”
Trong lòng Thẩm Thu vừa ngạc nhiên, vừa tò mò, liền chạy theo.
“Đây, đây là tình huống gì vậy?”
Người nhà họ Diệp trợn tròn mắt, há hốc mồm đầy kinh ngạc, miệng của bọn chúng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả sầu riêng.
Những sĩ quan đó vừa nãy lại gọi Sở Phàm là ‘Thủ trưởng’?
Phải biết rằng, trong đó có biết bao nhiêu quan to chức lớn, đến Diệp Vinh Thiều là chủ của gia đình nhà họ Diệp cũng phải kính nể vài phần!
Nhưng bây giờ, tất cả đều tỏ ra kính trọng, đứng nghiêm và làm lễ với Sở Phàm!
Người nhà họ Diệp không thể nào tin vào mắt mình.
“Ông nội, bác à, cháu đã nói từ lâu rồi, em Phàm rất lợi hại, mọi người lại cứ khinh thường em ấy”, Diệp Mỹ Na vẻ mặt vui mừng, tràn đầy tự hào nói.
“Không, không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Vinh Hữu mặt biến sắc, không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc này: “Đây, đây đều là giả, đám người này đều do thằng con hoang Sở Phàm thuê tới, cố ý lừa dối chúng ta!”
Người nhà họ Diệp cũng bày ra bộ mặt nghi hoặc, Sở Phàm là loại con hoang không rõ lai lịch, bị bọn chúng dẫm đạp dưới chân, dựa vào đâu mà có thể một bước bay lên trời, biến thành ‘thủ trưởng’ được?
Bọn họ không thể tin được, cũng không dám tin.
“Giả sao? Ha ha, nhà họ Diệp các người toàn lũ não lợn, đóng giả quân đội là tội chặt đầu đấy, chuyện này ai dám mạo danh lừa dối được? Thấy bản thân sống lâu quá rồi à?”
Một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, vẻ mặt giễu cợt khinh thường ở bên cạnh nói: “Nhưng mà mấy người nói cũng không sai, người tên Sở Phàm đó cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, chỉ là ‘cáo giả hổ’ mà thôi, mấy người đúng là đã bị anh ta lừa rồi”.
“Hả?”
Người nhà họ Diệp ngẩn hết ra.
Diệp Vinh Hữu phấn khích chạy đến hỏi: “Ông có thể cho tôi biết, chuyện này là như thế nào không?”
Hắn chủ động châm một điếu thuốc cho người mặc âu phục, cúi thấp người hết mức có thể.
“Được rồi, thấy cậu hiểu chuyện như vậy, tôi cũng có lòng chỉ điểm cho cậu”, người đàn ông mặc âu phục hút thuốc lá với vẻ mặt đắc ý.
Ông ta quan sát bốn xung quanh không thấy ai mới nhỏ giọng nói: “Cái tên Sở Phàm đó quả thật chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không có thế lực gì cả, nhưng người đứng sau anh ta thì khác”.
“Vị quan chức tên Trần Phong Hoàng đó là người tiên phong của đội quân Long Hồn, là cánh tay phải đắc lực của Quân thần của Long Hồn, là người đại diện ở thế giới bên ngoài của Long thủ!”
“Vừa nãy các sĩ quan này đồng loạt nghênh đón, làm lễ với vị quan chức Trần Phong Hoàng kia, cái tên Sở Phàm mà mấy người nhắc tới chỉ là ‘thấy sang nên bắt quàng làm họ’ thôi, hiểu chưa?”
Bùng nổ!
Người nhà họ Diệp chợt bừng tỉnh.
Thì ra là như vậy!
Đám sĩ quan đó cúi đầu cung kính chào Trần Phong Hoàng, vị thủ trưởng kia cũng là Trần Phong Hoàng, Sở Phàm chỉ là một con cáo mượn oai hùm mà thôi.
Người nhà họ Diệp nhanh chóng cảm ơn người đàn ông mặc vest, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Sở Phàm không phải là thủ trưởng quân đội, vậy thì tốt rồi, suýt chút nữa dọa chết bọn họ.
“Chết tiệt, suýt chút nữa là bị cái thằng con hoang khốn kiếp đó lừa rồi, tôi đã nói rồi, thằng đó làm sao lại là ‘thủ trưởng’ được chứ?”
“Hừ, thằng nhãi này bấu víu vào ông Trần, đi vào được bên trong bữa tiệc, cũng gọi là có chút may mắn”.
“Mẹ nó chứ, tôi thật sự không nuốt trôi được cục tức này, dựa vào đâu mà nhà chúng ta thì phải ở bên ngoài hít khí lạnh, còn hắn được ở bên trong ăn uống no say, hưởng thụ mỹ nữ chứ”.
Người nhà họ Diệp cảm thấy không công bằng, bắt đầu phàn nàn.
Ngay cả loại con hoang thấp hèn như Sở Phàm cũng có thể vào được trong đó, vì sao những thanh niên xuất sắc nhà họ Diệp đến cửa cũng không vào được?
Diệp Vinh Thiều cau mày nói với Diệp Vinh Hữu: “Vinh Hữu, con gọi điện cho ông Thẩm, hỏi ông ấy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”.
Lúc này, người nhà họ Diệp người nào người nấy hai mắt sáng rực lên, đúng rồi, Diệp Vĩnh Hữu là bạn tốt của Thẩm Vạn Tuyên cơ mà, cứ gọi Thẩm Vạn Tuyên qua đây đón bọn họ vào bên trong không phải là càng thêm oai sao?
“Đúng vậy, Vinh Hữu à, con lập tức gọi điện cho ông Thẩm đi, xem xem là tên khốn nạn nào muốn chết, cho gia đình chúng ta vào danh sách đen”, Hoàng Phương lập tức nói.
“Hừ, lũ thấp hèn cho rằng ai cũng thấp hèn như mình, đợi ông Thẩm đích thân ra đây đón chúng ta, giáng cho chúng nó một vố đau mới được!”
“À, cái này….”
Khóe miệng Diệp Vinh Hữu co giật dữ dội, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Hắn nào có quen biết Thẩm Vạn Tuyên, đương nhiên là cũng không có phương thức liên lạc với ông ấy rồi.
Đến cả bức thư mời này cũng không nói rõ người nhận là ai, chẳng qua là do nhà họ Diệp tâng bốc hắn lên mây nên bản thân hắn cũng nghiễm nhiên cho là thật.
“Được rồi, để con thử xem”.
Ánh mắt của người nhà họ Diệp nhìn chằm chằm vào hắn, bây giờ Diệp Vinh Hữu đã cưỡi lên lưng hổ, không thể nào xuống được nữa. Lúc này thừa nhận mình không hề quen biết Thẩm Vạn Tuyên thì mất mặt chết mất, cả đợi này hắn sẽ bị gia tộc lọc xương rút thịt.
Đâm lao thì phải theo lao, hắn đành ấn bừa một số điện thoại.
“Xin lỗi, số bạn gọi không đúng….”
Diệp Vinh Hữu lập tức cúp điện thoại, chột dạ nói với mọi người: “Thẩm Vạn Tuyên không nghe điện, có thể, có thể là do đang bận….”
“Ông nội, bố mẹ, hay là chúng ta mau chóng đi thôi, bây giờ ông Thẩm đang bận quyên góp tiền viện trợ cho quân đội tiền tuyến, e là không có thời gian giải vây cho chúng ta đâu”.
Diệp Vinh Hữu vội vàng muốn chuồn, sợ rằng sẽ bị lật tẩy.
“Đúng vậy, bố ơi, con nghe nói mỗi một khách vào hội trường đều phải quyên góp ít nhất một tỷ đấy”, Diệp Kiến Lĩnh trong lòng sợ hãi: “Gia đình họ Diệp chúng ta, dù có vào được trong đó thì cũng không có khả năng quyên góp từng ấy tiền”.
Đó là tất cả tài sản của nhà họ Diệp.
Diệp Vinh Thiều như bừng tỉnh, hối hận vỗ vào trán: “Trách bố, già rồi còn hồ đồ, cứ ham hố ánh hào quang, sao lại quên mất chuyện này được cơ chứ”.
“Vinh Hữu nói đúng, chúng ta không vào được, một tỷ này, chúng ta cũng không quyên góp được”.
“Mau đi, mau đi thôi”.
Đám người nhà họ Diệp vội vàng rời đi, người nào người nấy cũng cúi gằm đầu, mặt mũi lầm lì như chó chết.
Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ngạo nghễ, đắc ý, khoa trương của bọn họ lúc vừa đến.
Trong lòng Diệp Vinh Hữu càng thêm hỗn độn phức tạp!
Vốn dĩ hắn muốn sỉ nhục Sở Phàm một cách nặng nề trước mặt tất cả những người có mặt ở bữa tiệc, khiến anh bị mọi người chỉ trỏ chê cười, khiến anh không thể ngẩng đầu lên được, khiến anh không còn mặt mũi nào mà làm người.
Nhưng bây giờ, xem ra người bị người ta chê người, người bị mất mặt chính là hắn, Diệp Vinh Hữu, là cả gia đình nhà họ Diệp.
Bắt đầu từ hôm nay, ‘công danh hiển hách’ của nhà họ Diệp có thể sẽ lan rộng khắp Tây Dã, sẽ trở thành một câu chuyện rôm rả sau bữa tối, khiến người ta cười rụng cả răng.
“Sở Phàm, đều là do thằng con hoang như mày hại bọn tao, là do tên khốn kiếp mày đầu têu. Mày đợi đấy cho tao, chuyện này vẫn chưa xong đâu!”
Người nhà họ Diệp ôm mối hận, đổ tất cả mọi lỗi lầm hôm nay lên người Sở Phàm, hận không thể băm anh ra thành trăm mảnh.
Trái tim con người có lúc bẩn thỉu ghê tởm như vậy, khiến người khác buồn nôn.
Sở Phàm bình tĩnh gật đầu trong ánh nhìn của các sĩ quan có mặt tại hội trường, cùng Trần Phong Hoàng đường hoàng bước vào đại sảnh.
Không bị cản trở!
Đôi mắt đẹp của Thẩm Thu sáng lên, cô ta kinh ngạc liếc nhìn bóng lưng vững chắc của Sở Phàm, chỉ cảm thấy anh chàng này đầy thần bí.
“Rốt cuộc anh ta có lai lịch như nào vậy?”
Trong lòng Thẩm Thu vừa ngạc nhiên, vừa tò mò, liền chạy theo.
“Đây, đây là tình huống gì vậy?”
Người nhà họ Diệp trợn tròn mắt, há hốc mồm đầy kinh ngạc, miệng của bọn chúng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả sầu riêng.
Những sĩ quan đó vừa nãy lại gọi Sở Phàm là ‘Thủ trưởng’?
Phải biết rằng, trong đó có biết bao nhiêu quan to chức lớn, đến Diệp Vinh Thiều là chủ của gia đình nhà họ Diệp cũng phải kính nể vài phần!
Nhưng bây giờ, tất cả đều tỏ ra kính trọng, đứng nghiêm và làm lễ với Sở Phàm!
Người nhà họ Diệp không thể nào tin vào mắt mình.
“Ông nội, bác à, cháu đã nói từ lâu rồi, em Phàm rất lợi hại, mọi người lại cứ khinh thường em ấy”, Diệp Mỹ Na vẻ mặt vui mừng, tràn đầy tự hào nói.
“Không, không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Vinh Hữu mặt biến sắc, không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc này: “Đây, đây đều là giả, đám người này đều do thằng con hoang Sở Phàm thuê tới, cố ý lừa dối chúng ta!”
Người nhà họ Diệp cũng bày ra bộ mặt nghi hoặc, Sở Phàm là loại con hoang không rõ lai lịch, bị bọn chúng dẫm đạp dưới chân, dựa vào đâu mà có thể một bước bay lên trời, biến thành ‘thủ trưởng’ được?
Bọn họ không thể tin được, cũng không dám tin.
“Giả sao? Ha ha, nhà họ Diệp các người toàn lũ não lợn, đóng giả quân đội là tội chặt đầu đấy, chuyện này ai dám mạo danh lừa dối được? Thấy bản thân sống lâu quá rồi à?”
Một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, vẻ mặt giễu cợt khinh thường ở bên cạnh nói: “Nhưng mà mấy người nói cũng không sai, người tên Sở Phàm đó cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, chỉ là ‘cáo giả hổ’ mà thôi, mấy người đúng là đã bị anh ta lừa rồi”.
“Hả?”
Người nhà họ Diệp ngẩn hết ra.
Diệp Vinh Hữu phấn khích chạy đến hỏi: “Ông có thể cho tôi biết, chuyện này là như thế nào không?”
Hắn chủ động châm một điếu thuốc cho người mặc âu phục, cúi thấp người hết mức có thể.
“Được rồi, thấy cậu hiểu chuyện như vậy, tôi cũng có lòng chỉ điểm cho cậu”, người đàn ông mặc âu phục hút thuốc lá với vẻ mặt đắc ý.
Ông ta quan sát bốn xung quanh không thấy ai mới nhỏ giọng nói: “Cái tên Sở Phàm đó quả thật chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không có thế lực gì cả, nhưng người đứng sau anh ta thì khác”.
“Vị quan chức tên Trần Phong Hoàng đó là người tiên phong của đội quân Long Hồn, là cánh tay phải đắc lực của Quân thần của Long Hồn, là người đại diện ở thế giới bên ngoài của Long thủ!”
“Vừa nãy các sĩ quan này đồng loạt nghênh đón, làm lễ với vị quan chức Trần Phong Hoàng kia, cái tên Sở Phàm mà mấy người nhắc tới chỉ là ‘thấy sang nên bắt quàng làm họ’ thôi, hiểu chưa?”
Bùng nổ!
Người nhà họ Diệp chợt bừng tỉnh.
Thì ra là như vậy!
Đám sĩ quan đó cúi đầu cung kính chào Trần Phong Hoàng, vị thủ trưởng kia cũng là Trần Phong Hoàng, Sở Phàm chỉ là một con cáo mượn oai hùm mà thôi.
Người nhà họ Diệp nhanh chóng cảm ơn người đàn ông mặc vest, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Sở Phàm không phải là thủ trưởng quân đội, vậy thì tốt rồi, suýt chút nữa dọa chết bọn họ.
“Chết tiệt, suýt chút nữa là bị cái thằng con hoang khốn kiếp đó lừa rồi, tôi đã nói rồi, thằng đó làm sao lại là ‘thủ trưởng’ được chứ?”
“Hừ, thằng nhãi này bấu víu vào ông Trần, đi vào được bên trong bữa tiệc, cũng gọi là có chút may mắn”.
“Mẹ nó chứ, tôi thật sự không nuốt trôi được cục tức này, dựa vào đâu mà nhà chúng ta thì phải ở bên ngoài hít khí lạnh, còn hắn được ở bên trong ăn uống no say, hưởng thụ mỹ nữ chứ”.
Người nhà họ Diệp cảm thấy không công bằng, bắt đầu phàn nàn.
Ngay cả loại con hoang thấp hèn như Sở Phàm cũng có thể vào được trong đó, vì sao những thanh niên xuất sắc nhà họ Diệp đến cửa cũng không vào được?
Diệp Vinh Thiều cau mày nói với Diệp Vinh Hữu: “Vinh Hữu, con gọi điện cho ông Thẩm, hỏi ông ấy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì”.
Lúc này, người nhà họ Diệp người nào người nấy hai mắt sáng rực lên, đúng rồi, Diệp Vĩnh Hữu là bạn tốt của Thẩm Vạn Tuyên cơ mà, cứ gọi Thẩm Vạn Tuyên qua đây đón bọn họ vào bên trong không phải là càng thêm oai sao?
“Đúng vậy, Vinh Hữu à, con lập tức gọi điện cho ông Thẩm đi, xem xem là tên khốn nạn nào muốn chết, cho gia đình chúng ta vào danh sách đen”, Hoàng Phương lập tức nói.
“Hừ, lũ thấp hèn cho rằng ai cũng thấp hèn như mình, đợi ông Thẩm đích thân ra đây đón chúng ta, giáng cho chúng nó một vố đau mới được!”
“À, cái này….”
Khóe miệng Diệp Vinh Hữu co giật dữ dội, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
Hắn nào có quen biết Thẩm Vạn Tuyên, đương nhiên là cũng không có phương thức liên lạc với ông ấy rồi.
Đến cả bức thư mời này cũng không nói rõ người nhận là ai, chẳng qua là do nhà họ Diệp tâng bốc hắn lên mây nên bản thân hắn cũng nghiễm nhiên cho là thật.
“Được rồi, để con thử xem”.
Ánh mắt của người nhà họ Diệp nhìn chằm chằm vào hắn, bây giờ Diệp Vinh Hữu đã cưỡi lên lưng hổ, không thể nào xuống được nữa. Lúc này thừa nhận mình không hề quen biết Thẩm Vạn Tuyên thì mất mặt chết mất, cả đợi này hắn sẽ bị gia tộc lọc xương rút thịt.
Đâm lao thì phải theo lao, hắn đành ấn bừa một số điện thoại.
“Xin lỗi, số bạn gọi không đúng….”
Diệp Vinh Hữu lập tức cúp điện thoại, chột dạ nói với mọi người: “Thẩm Vạn Tuyên không nghe điện, có thể, có thể là do đang bận….”
“Ông nội, bố mẹ, hay là chúng ta mau chóng đi thôi, bây giờ ông Thẩm đang bận quyên góp tiền viện trợ cho quân đội tiền tuyến, e là không có thời gian giải vây cho chúng ta đâu”.
Diệp Vinh Hữu vội vàng muốn chuồn, sợ rằng sẽ bị lật tẩy.
“Đúng vậy, bố ơi, con nghe nói mỗi một khách vào hội trường đều phải quyên góp ít nhất một tỷ đấy”, Diệp Kiến Lĩnh trong lòng sợ hãi: “Gia đình họ Diệp chúng ta, dù có vào được trong đó thì cũng không có khả năng quyên góp từng ấy tiền”.
Đó là tất cả tài sản của nhà họ Diệp.
Diệp Vinh Thiều như bừng tỉnh, hối hận vỗ vào trán: “Trách bố, già rồi còn hồ đồ, cứ ham hố ánh hào quang, sao lại quên mất chuyện này được cơ chứ”.
“Vinh Hữu nói đúng, chúng ta không vào được, một tỷ này, chúng ta cũng không quyên góp được”.
“Mau đi, mau đi thôi”.
Đám người nhà họ Diệp vội vàng rời đi, người nào người nấy cũng cúi gằm đầu, mặt mũi lầm lì như chó chết.
Hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ ngạo nghễ, đắc ý, khoa trương của bọn họ lúc vừa đến.
Trong lòng Diệp Vinh Hữu càng thêm hỗn độn phức tạp!
Vốn dĩ hắn muốn sỉ nhục Sở Phàm một cách nặng nề trước mặt tất cả những người có mặt ở bữa tiệc, khiến anh bị mọi người chỉ trỏ chê cười, khiến anh không thể ngẩng đầu lên được, khiến anh không còn mặt mũi nào mà làm người.
Nhưng bây giờ, xem ra người bị người ta chê người, người bị mất mặt chính là hắn, Diệp Vinh Hữu, là cả gia đình nhà họ Diệp.
Bắt đầu từ hôm nay, ‘công danh hiển hách’ của nhà họ Diệp có thể sẽ lan rộng khắp Tây Dã, sẽ trở thành một câu chuyện rôm rả sau bữa tối, khiến người ta cười rụng cả răng.
“Sở Phàm, đều là do thằng con hoang như mày hại bọn tao, là do tên khốn kiếp mày đầu têu. Mày đợi đấy cho tao, chuyện này vẫn chưa xong đâu!”
Người nhà họ Diệp ôm mối hận, đổ tất cả mọi lỗi lầm hôm nay lên người Sở Phàm, hận không thể băm anh ra thành trăm mảnh.
Trái tim con người có lúc bẩn thỉu ghê tởm như vậy, khiến người khác buồn nôn.