Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 416
Chương 416: Đông Hoa nhất định sẽ chiến thắng!
Sở Phàm phớt lờ sự căm hận của đám người nhà họ Diệp, đi thẳng vào đại sảnh của khách sạn.
Lúc này, các khách quý đều đã đến đủ, tụ tập thành nhóm đôi ba người, nói cười rôm rả, không khí rất hòa hợp.
“Sao cô cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đó thế, trên mặt tôi có gì à?”
Sở Phàm có hơi bất lực, khẽ nhún vai.
Từ khi bước vào đại sảnh, Thẩm Thu luôn dùng ánh mắt vừa tò mò vừa kỳ quái nhìn chằm chằm anh, nhìn lâu đến mức khiến anh rợn hết cả tóc gáy.
Thẩm Thu nhướng mày, nghiêm mặt nói: “Sở Phàm, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?”
“Vì sao những quân nhân đó đều cung kính cúi mình trước anh, còn gọi anh là thủ trưởng?”
“Anh thành thật giải thích cho tôi!”
Đôi mắt to của Thẩm Thu khẽ chớp, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, như muốn nhìn rõ từng lỗ chân lông trên mặt của anh.
Những ngày qua, mặc dù những quân nhân này luôn bảo vệ cô ta và Thẩm Vạn Tuyên, nhưng Thẩm Thu biết rõ, sự cao ngạo đã ăn sâu vào trong máu những quân nhân này.
Bọn họ chỉ hành động theo mệnh lệnh, đối với Thẩm Vạn Tuyên là mối quan hệ công việc đơn giản, vì thế mới tôn trọng lẫn nhau, Thẩm Thu hiểu rất rõ, nếu như có thể khiến nhóm quân nhân cao ngạo xa cách đó cung kính như vậy, nhất định là thân phận phải cao quý đến mức nào.
“Muốn biết hả?”
Sở Phàm cười, ngoắc ngón tay về phía cô ta.
Thẩm Thu vội vàng đi đến bên cạnh Sở Phảm, cảm nhận được hơi nóng từ người đàn ông truyền đến, khiến tai cô nóng bừng bừng, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc ửng hồng.
Sở Phàm thì thào nói: “Bởi vì, tôi là Quân Thần của Long Hồn”.
Đôi mắt đẹp của Thẩm Thu kinh ngạc mở to, quét mắt một lượt từ trên xuống dưới, quét qua người Sở Phàm đang cười ha ha.
Sau đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trầm xuống, lập tức vươn bàn tay nhỏ bé nhéo da thịt mềm mại ở eo Sở Phàm.
Á!
Sở Phàm hít một hơi.
“Cô nhéo tôi làm gì?”
“Không biết xấu hổ, anh đáng bị như vậy!”, Thẩm Thu thở dài tức giận nhìn anh: “Cái tên khốn kiếp nhà anh chẳng nói được câu nào thật lòng cả, anh thật sự coi bà cô này là đồ ngu sao?”
“Nếu như anh mà là Quân Thần của Long Hồn, bà cô tôi đây là nữ hoàng Anh Quốc nhé”.
Thẩm Thu bày ra dáng vẻ nghi ngờ, chê bai, trên mặt viết mấy chữ ‘tôi không tin’.
Sở Phàm không biết nói gì.
Anh chỉ đành cười bất lực: “Ông Trần đứng sau lưng tôi đây là một vị quan lớn, quyền cao chức trọng, vừa nãy binh lính đều là làm lễ với ông ấy, gọi ông ấy một tiếng thủ trưởng”.
“Tôi chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm thôi”.
Anh lấy đại một lý do.
Lần này, Thẩm Thu như bừng tỉnh, cô ta nhìn lướt qua người Trần Phong Hoàng, gật đầu: “Cũng đúng đấy, tôi sớm đã nhìn ra người này thân phận không bình thường rồi, không ngờ lại là quan lớn”.
“Nể tình người quen, lần sau anh còn dám nói dối bà cô đây nữa, tôi cho anh biết tay!”, Thẩm Thu tức giận vung nắm đấm, xoay người đắc ý rời đi.
Sở Phàm hoàn toàn cạn lời.
Mấy năm nay anh toàn nói thật mà chẳng ai tin, buồn phiền thật sự.
Trần Phong Hoàng đứng sau lưng anh cười phá lên: “Long thủ, thì ra cậu cũng có lúc bị đe dọa, ha ha, buồn cười quá đi mất”.
Sở Phàm nhướng mày, híp mắt nói: “Ông Trần, biểu hiện của ông gần đây rất tốt, tầm nhìn xa phết đấy nhỉ”.
“Nếu đã như vậy, ngày mai quân đội sẽ có một buổi biểu diễn, sao ông không chuẩn bị một tiết mục để biểu diễn trước mặt anh em, ông thấy thế nào?”
Nụ cười của Trần Phong Hoàng lập tức đông cứng lại, đột nhiên ông ta không cười nổi nữa.
Ông ta khóc không ra nước mắt: “Long thủ, cậu tha cho tôi đi, cậu bảo tôi xông pha chiến trường, giết chết kẻ địch tôi không một lời oán trách, nhưng nếu như bảo tôi biểu diễn tiết mục, chi bằng cậu giết tôi đi”.
“Cứ quyết định như vậy đi, ông chuẩn bị cho tốt, tôi đợi tiết mục của ông đấy”.
Sở Phàm trực tiếp ra quyết định, căn bản không thèm cho ông ta cơ hội phản kháng.
Trần Phong Hoàng không nói lên lời.
Bữa tiệc diễn ra rất sôi nổi, mọi người bàn tán xôn xao, tranh thủ cơ hội mở rộng các mối quan hệ của mình.
Ngay sau đó, nhân vật chính là Thẩm Vạn Tuyên xuất hiện, đám đông tại hội trường đột nhiên yên lặng, sau đó mọi người nổ một tràng pháo tay “bốp bốp bốp”.
Thẩm Vạn Tuyên mặc một bộ áo dài màu đen, giản dị không trang trọng, ông ấy nâng ly rượu và chào hỏi quan khách, thể hiện cá tính độc đáo và khả năng giao tiếp xã hội của mình.
Một người có thể kiếm được khối tài sản hàng trăm tỷ, trở thành người giàu nhất Tây Bắc chẳng lẽ lại là người bình thường?
“A, cậu Sở Phàm!”
Không lâu sau, Thẩm Vạn Tuyên nhìn thấy Sở Phàm, hai mắt sáng lên, hồ hởi đi tới.
Các vệ sĩ xung quanh Thẩm Vạn Tuyên cũng kính cẩn gật đầu với Sở Phàm, bọn họ đã bị một tên sát thủ ám sát trên tàu trước đó, nếu không có Sở Phàm giúp bọn họ, thì cái mạng của bọn họ đã không còn nữa rồi.
“Ông Thẩm”, Sở Phàm cười chào hỏi.
Thẩm Vạn Tuyên hăng hái đi tới, nói: “Ha ha, đợi nửa tháng, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi, cậu còn thần bí hơn cả Long thủ đấy”.
“Tôi đã đích thân phái người đến nhà họ Diệp mời cậu, cậu lại không nể mặt tôi?”
Thẩm Vạn Tuyên trêu đùa một câu, có hơi tò mò ngó nghiêng bốn xung quanh, hỏi: “Ơ? Gia đình cậu không đi cùng với cậu à? Rõ ràng là tôi đã mời bọn họ cùng đến tham gia bữa tiệc rồi mà”.
Sở Phàm chỉ cười tủm tỉm nói: “Nhà họ Diệp không phải là người nhà của tôi, chúng tôi không có quan hệ gì cả”.
Thẩm Vạn Tuyên nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Bố, là như vậy, con nói cho bố nghe, đám người nhà họ Diệp đó thật không biết xấu hổ, vô liêm sỉ”, lúc này Thẩm Thu đi tới, ôm lấy cánh tay của Thẩm Vạn Tuyên, tức giận kể hết những chuyện nhà họ Diệp đã làm.
Một vài vệ sĩ của nhà họ Thẩm đứng xung quanh cũng mắt tròn mắt dẹt.
Trên đời này sao lại có một gia đình quái đản như vậy? Não bọn chúng bị nhúng nước hết rồi sao, quá vô liêm sỉ.
Thẩm Vạn Tuyên là người học rộng biết nhiều, từ lâu ông ấy đã quen với loại tranh chấp trong gia đình như thế này, ông ấy cũng không dám nói nhiều, chỉ an ủi vài câu:
“Sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi, nhà họ Thẩm mãi mãi là bạn của cậu”.
Những lời này có thể coi là ủng hộ Sở Phàm, tạo bệ đỡ cho anh.
Mặc dù năng lực bối cảnh của Sở Phàm hoàn toàn không cần đến sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm, nhưng trong lòng anh vẫn có chút cảm động.
Anh trò chuyện với Thẩm Vạn Tuyên, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Thẩm Vạn Tuyên liếc nhìn đồng hồ trên tay, có chút tiếc nuối, thở dài nói: “Đáng tiếc quá, tổng bộ quân đội đã hứa với chúng tôi rằng Quân Thần của Long Hồn sẽ xuất hiện ở bữa tiệc tối nay, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy Long thủ đến”.
Ánh mắt Thẩm Thu khẽ lóe lên, có chút mất mát, thì thào nói: “Bố à, Long thủ anh ấy còn bận trăm công nghìn việc, chiến đấu với quân địch, còn phải đề phòng quân Tây Hạ xâm phạm, không có thời gian là lẽ đương nhiên”.
Thẩm Vạn Tuyên gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
Vẻ mặt Trần Phong Hoàng bất lực, trong lòng nghĩ, rõ ràng Long thủ đang đứng ngay trước mặt mấy người đây, còn thờ phụng bồ tát ở đâu xa.
Sở Phàm cười, nói: “Ông Thẩm yên tâm, tôi tin rằng, Long thủ không phải là người thất tín, hoặc là anh ấy đã đến hội trường này rồi, đang ở nơi nào đó âm thầm quan sát chúng ta thì sao”.
“Nghe nói anh ấy là người hành động kín tiếng, thấy đầu mà không thấy đuôi”.
Thẩm Thu và nhóm vệ sĩ đều ngây người ra, nhanh chóng quét mắt qua xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Long thủ.
Ánh mắt Thẩm Vạn Tuyên lóe lên, cẩn thận nghĩ lại những lời Sở Phàm nói, thấy rất có lý, ông ấy cười ha ha nói: “Người anh em Sở Phàm này nói rất đúng, Long thủ thần thông quảng đại, trên đời này làm gì có chuyện nào qua mắt được anh ấy”.
“Nếu đã như vậy, chúng ta bắt đầu buổi tiệc quyên góp từ thiện tối nay thôi, tôi tin rằng, Long thủ anh ấy nhất định sẽ nhìn thấy”.
Sở Phàm bất lực khoanh tay, anh làm gì có cái bản lĩnh cao siêu ấy.
Ngay sau đó, Thẩm Vạn Tuyên bước lên bục, đám đông đang thảo luận sôi nổi ngay lập tức im bặt, nhìn lên bục trước mắt một cách kính trọng.
Thẩm Vạn Tuyên khom lưng đáp lễ, nói: “Các vị khách quý, các vị bằng hữu, cảm ơn tất cả mọi người đã nể mặt Thẩm Vạn Tuyên tôi đây đến tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay. Đây là niềm vinh dự của Thẩm Vạn Tuyên tôi, cảm ơn tình cảm của tất cả mọi người”.
“Ai cũng có trách nhiệm với sự thăng trầm của đất nước, bây giờ đất nước rơi vào tình trạng khủng hoảng, Thẩm Vạn Tuyên tôi chỉ hận bản thân mình tay trói gà còn không chặt, không thể xông pha ra chiến trường, bảo vệ tổ quốc”.
“Tuy nhiên, đường đường là một người đàn ông được sinh ra trong trời đất này, phải đứng thẳng và có hoài bão cao cả! Thẩm Vạn Tuyên tôi cũng quyết định cống hiến hết mình cho những người lính ở tiền tuyến Đông Hoa, vì vậy tôi đã đi đầu chiến dịch gây quỹ quân sự và gửi chúng đến với quân đội ở tiền tuyến”.
“Ở đây có một số lãnh đạo cấp cao của bộ phận ngân hàng, bọn họ có trách nhiệm giám sát dòng tiền vào, mỗi một xu đều sẽ được công khai minh bạch, hoan nghênh tất cả mọi người thuộc các tầng lớp cùng tham gia vào quá trình giám sát, đồng thời tôi cũng chân thành kêu gọi tấm lòng hảo tâm của những người yêu nước, hãy cùng nhau chia sẻ sức mạnh cho những người lính ở tiền tuyến, không cần biết là bao nhiêu, chỉ cần chúng ta đoàn kết, cuộc chiến này nhất định sẽ thắng lợi, Đông Hoa nhất định sẽ thắng lợi!”
Bốp bốp bốp!
Thẩm Vạn Tuyên tràn đầy cảm xúc, bài phát biểu có sức ảnh hưởng lớn của ông ấy khiến mọi người vỗ tay như sấm.
“Đông Hoa nhất định sẽ thắng lợi!”
“Thắng lợi!”
Mọi người có mặt tại hội trường hò hét ầm ĩ, đám đông vô cùng phấn khích.
Các phóng viên của các phương tiện truyền thông đã quay lại toàn bộ. Đoạn video cảnh bữa tiệc đã được lan truyền ra thế giới bên ngoài thông qua internet, video này khi được phát ra ngoài, truyền cảm hứng cho mỗi một người dân yêu nước.
Thẩm Vạn Tuyên cúi đầu thêm lần nữa, lên tiếng nói: “Vì bữa tiệc từ thiện này là do tôi mở ra, vậy tôi cũng nên giúp đỡ một chút. Tập đoàn Thẩm thị quyên góp hai mươi tỷ!”
Nói xong, Thẩm Thu bỏ một tấm séc vào thùng quyên góp, ngay lập tức khiên toàn bộ hội trường bùng nổ.
“Tập đoàn Phương Tín chúng tôi quyên góp năm tỷ!”
“Nhà họ Lưu ở Tây Dã quyên góp ba tỷ!”
“Truyền thông Quảng Thiên quyên góp ba tỷ!”
…….
Âm thanh kích động lòng người không ngừng vang lên, trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, số tiền quyên góp đã lên đến con số năm mươi tỷ một cách đáng kinh ngạc!
Đây chỉ là một số những người giàu có ở hội trường, không bao gồm dân chúng đông đảo của thế giới bên ngoài. Những ngôi sao nhỏ tụ lại thành dải thiên hà rộng lớn!
Quân nhân một lòng, đoàn kết thống nhất.
Trần Phong Hoàng và tất cả binh lính ở hiện trường không khỏi đỏ bừng hai mắt, trong lòng vừa cảm động vừa sửng sốt.
Bọn họ lần lượt cúi đầu, bày tỏ lòng thành ý của mình.
Sở Phàm cũng hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén tràn đầy nhiệt huyết.
Có đồng bào như vậy, hà cớ gì phải sợ hãi đám quân lính Tây Hạ?
Một tháng, chỉ cần một tháng, tôi sẽ trả lại cho mọi người một đất nước hòa bình, một tương lai tươi sáng!
“Bụp!”
“Bụp bụp bụp!”
Khi cả hội trường đang hừng hực khí thế, đột nhiên cánh cửa bị bật tung, hàng chục người đàn ông mặc vest, đi giày da, oai phong lẫm liệt, xông vào đại sảnh với ánh mắt hung hãn như một đàn sói đang nhắm vào con mồi.
“Nhận được báo cáo rằng một số người ở đây đang tổ chức gây quỹ bất hợp pháp, phá hoại trật tự xã hội, không ai được phép cử động!”
Một nhóm cảnh sát mặc đồng phục, khí thế hùng hổ xông lên, khống chế toàn bộ hội trường.
Cả hội trường ngay lập tức náo loạn.
Sở Phàm khẽ chớp mắt, tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong ánh mắt anh!
Sở Phàm phớt lờ sự căm hận của đám người nhà họ Diệp, đi thẳng vào đại sảnh của khách sạn.
Lúc này, các khách quý đều đã đến đủ, tụ tập thành nhóm đôi ba người, nói cười rôm rả, không khí rất hòa hợp.
“Sao cô cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đó thế, trên mặt tôi có gì à?”
Sở Phàm có hơi bất lực, khẽ nhún vai.
Từ khi bước vào đại sảnh, Thẩm Thu luôn dùng ánh mắt vừa tò mò vừa kỳ quái nhìn chằm chằm anh, nhìn lâu đến mức khiến anh rợn hết cả tóc gáy.
Thẩm Thu nhướng mày, nghiêm mặt nói: “Sở Phàm, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?”
“Vì sao những quân nhân đó đều cung kính cúi mình trước anh, còn gọi anh là thủ trưởng?”
“Anh thành thật giải thích cho tôi!”
Đôi mắt to của Thẩm Thu khẽ chớp, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, như muốn nhìn rõ từng lỗ chân lông trên mặt của anh.
Những ngày qua, mặc dù những quân nhân này luôn bảo vệ cô ta và Thẩm Vạn Tuyên, nhưng Thẩm Thu biết rõ, sự cao ngạo đã ăn sâu vào trong máu những quân nhân này.
Bọn họ chỉ hành động theo mệnh lệnh, đối với Thẩm Vạn Tuyên là mối quan hệ công việc đơn giản, vì thế mới tôn trọng lẫn nhau, Thẩm Thu hiểu rất rõ, nếu như có thể khiến nhóm quân nhân cao ngạo xa cách đó cung kính như vậy, nhất định là thân phận phải cao quý đến mức nào.
“Muốn biết hả?”
Sở Phàm cười, ngoắc ngón tay về phía cô ta.
Thẩm Thu vội vàng đi đến bên cạnh Sở Phảm, cảm nhận được hơi nóng từ người đàn ông truyền đến, khiến tai cô nóng bừng bừng, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc ửng hồng.
Sở Phàm thì thào nói: “Bởi vì, tôi là Quân Thần của Long Hồn”.
Đôi mắt đẹp của Thẩm Thu kinh ngạc mở to, quét mắt một lượt từ trên xuống dưới, quét qua người Sở Phàm đang cười ha ha.
Sau đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trầm xuống, lập tức vươn bàn tay nhỏ bé nhéo da thịt mềm mại ở eo Sở Phàm.
Á!
Sở Phàm hít một hơi.
“Cô nhéo tôi làm gì?”
“Không biết xấu hổ, anh đáng bị như vậy!”, Thẩm Thu thở dài tức giận nhìn anh: “Cái tên khốn kiếp nhà anh chẳng nói được câu nào thật lòng cả, anh thật sự coi bà cô này là đồ ngu sao?”
“Nếu như anh mà là Quân Thần của Long Hồn, bà cô tôi đây là nữ hoàng Anh Quốc nhé”.
Thẩm Thu bày ra dáng vẻ nghi ngờ, chê bai, trên mặt viết mấy chữ ‘tôi không tin’.
Sở Phàm không biết nói gì.
Anh chỉ đành cười bất lực: “Ông Trần đứng sau lưng tôi đây là một vị quan lớn, quyền cao chức trọng, vừa nãy binh lính đều là làm lễ với ông ấy, gọi ông ấy một tiếng thủ trưởng”.
“Tôi chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm thôi”.
Anh lấy đại một lý do.
Lần này, Thẩm Thu như bừng tỉnh, cô ta nhìn lướt qua người Trần Phong Hoàng, gật đầu: “Cũng đúng đấy, tôi sớm đã nhìn ra người này thân phận không bình thường rồi, không ngờ lại là quan lớn”.
“Nể tình người quen, lần sau anh còn dám nói dối bà cô đây nữa, tôi cho anh biết tay!”, Thẩm Thu tức giận vung nắm đấm, xoay người đắc ý rời đi.
Sở Phàm hoàn toàn cạn lời.
Mấy năm nay anh toàn nói thật mà chẳng ai tin, buồn phiền thật sự.
Trần Phong Hoàng đứng sau lưng anh cười phá lên: “Long thủ, thì ra cậu cũng có lúc bị đe dọa, ha ha, buồn cười quá đi mất”.
Sở Phàm nhướng mày, híp mắt nói: “Ông Trần, biểu hiện của ông gần đây rất tốt, tầm nhìn xa phết đấy nhỉ”.
“Nếu đã như vậy, ngày mai quân đội sẽ có một buổi biểu diễn, sao ông không chuẩn bị một tiết mục để biểu diễn trước mặt anh em, ông thấy thế nào?”
Nụ cười của Trần Phong Hoàng lập tức đông cứng lại, đột nhiên ông ta không cười nổi nữa.
Ông ta khóc không ra nước mắt: “Long thủ, cậu tha cho tôi đi, cậu bảo tôi xông pha chiến trường, giết chết kẻ địch tôi không một lời oán trách, nhưng nếu như bảo tôi biểu diễn tiết mục, chi bằng cậu giết tôi đi”.
“Cứ quyết định như vậy đi, ông chuẩn bị cho tốt, tôi đợi tiết mục của ông đấy”.
Sở Phàm trực tiếp ra quyết định, căn bản không thèm cho ông ta cơ hội phản kháng.
Trần Phong Hoàng không nói lên lời.
Bữa tiệc diễn ra rất sôi nổi, mọi người bàn tán xôn xao, tranh thủ cơ hội mở rộng các mối quan hệ của mình.
Ngay sau đó, nhân vật chính là Thẩm Vạn Tuyên xuất hiện, đám đông tại hội trường đột nhiên yên lặng, sau đó mọi người nổ một tràng pháo tay “bốp bốp bốp”.
Thẩm Vạn Tuyên mặc một bộ áo dài màu đen, giản dị không trang trọng, ông ấy nâng ly rượu và chào hỏi quan khách, thể hiện cá tính độc đáo và khả năng giao tiếp xã hội của mình.
Một người có thể kiếm được khối tài sản hàng trăm tỷ, trở thành người giàu nhất Tây Bắc chẳng lẽ lại là người bình thường?
“A, cậu Sở Phàm!”
Không lâu sau, Thẩm Vạn Tuyên nhìn thấy Sở Phàm, hai mắt sáng lên, hồ hởi đi tới.
Các vệ sĩ xung quanh Thẩm Vạn Tuyên cũng kính cẩn gật đầu với Sở Phàm, bọn họ đã bị một tên sát thủ ám sát trên tàu trước đó, nếu không có Sở Phàm giúp bọn họ, thì cái mạng của bọn họ đã không còn nữa rồi.
“Ông Thẩm”, Sở Phàm cười chào hỏi.
Thẩm Vạn Tuyên hăng hái đi tới, nói: “Ha ha, đợi nửa tháng, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi, cậu còn thần bí hơn cả Long thủ đấy”.
“Tôi đã đích thân phái người đến nhà họ Diệp mời cậu, cậu lại không nể mặt tôi?”
Thẩm Vạn Tuyên trêu đùa một câu, có hơi tò mò ngó nghiêng bốn xung quanh, hỏi: “Ơ? Gia đình cậu không đi cùng với cậu à? Rõ ràng là tôi đã mời bọn họ cùng đến tham gia bữa tiệc rồi mà”.
Sở Phàm chỉ cười tủm tỉm nói: “Nhà họ Diệp không phải là người nhà của tôi, chúng tôi không có quan hệ gì cả”.
Thẩm Vạn Tuyên nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Bố, là như vậy, con nói cho bố nghe, đám người nhà họ Diệp đó thật không biết xấu hổ, vô liêm sỉ”, lúc này Thẩm Thu đi tới, ôm lấy cánh tay của Thẩm Vạn Tuyên, tức giận kể hết những chuyện nhà họ Diệp đã làm.
Một vài vệ sĩ của nhà họ Thẩm đứng xung quanh cũng mắt tròn mắt dẹt.
Trên đời này sao lại có một gia đình quái đản như vậy? Não bọn chúng bị nhúng nước hết rồi sao, quá vô liêm sỉ.
Thẩm Vạn Tuyên là người học rộng biết nhiều, từ lâu ông ấy đã quen với loại tranh chấp trong gia đình như thế này, ông ấy cũng không dám nói nhiều, chỉ an ủi vài câu:
“Sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi, nhà họ Thẩm mãi mãi là bạn của cậu”.
Những lời này có thể coi là ủng hộ Sở Phàm, tạo bệ đỡ cho anh.
Mặc dù năng lực bối cảnh của Sở Phàm hoàn toàn không cần đến sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm, nhưng trong lòng anh vẫn có chút cảm động.
Anh trò chuyện với Thẩm Vạn Tuyên, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Thẩm Vạn Tuyên liếc nhìn đồng hồ trên tay, có chút tiếc nuối, thở dài nói: “Đáng tiếc quá, tổng bộ quân đội đã hứa với chúng tôi rằng Quân Thần của Long Hồn sẽ xuất hiện ở bữa tiệc tối nay, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy Long thủ đến”.
Ánh mắt Thẩm Thu khẽ lóe lên, có chút mất mát, thì thào nói: “Bố à, Long thủ anh ấy còn bận trăm công nghìn việc, chiến đấu với quân địch, còn phải đề phòng quân Tây Hạ xâm phạm, không có thời gian là lẽ đương nhiên”.
Thẩm Vạn Tuyên gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
Vẻ mặt Trần Phong Hoàng bất lực, trong lòng nghĩ, rõ ràng Long thủ đang đứng ngay trước mặt mấy người đây, còn thờ phụng bồ tát ở đâu xa.
Sở Phàm cười, nói: “Ông Thẩm yên tâm, tôi tin rằng, Long thủ không phải là người thất tín, hoặc là anh ấy đã đến hội trường này rồi, đang ở nơi nào đó âm thầm quan sát chúng ta thì sao”.
“Nghe nói anh ấy là người hành động kín tiếng, thấy đầu mà không thấy đuôi”.
Thẩm Thu và nhóm vệ sĩ đều ngây người ra, nhanh chóng quét mắt qua xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Long thủ.
Ánh mắt Thẩm Vạn Tuyên lóe lên, cẩn thận nghĩ lại những lời Sở Phàm nói, thấy rất có lý, ông ấy cười ha ha nói: “Người anh em Sở Phàm này nói rất đúng, Long thủ thần thông quảng đại, trên đời này làm gì có chuyện nào qua mắt được anh ấy”.
“Nếu đã như vậy, chúng ta bắt đầu buổi tiệc quyên góp từ thiện tối nay thôi, tôi tin rằng, Long thủ anh ấy nhất định sẽ nhìn thấy”.
Sở Phàm bất lực khoanh tay, anh làm gì có cái bản lĩnh cao siêu ấy.
Ngay sau đó, Thẩm Vạn Tuyên bước lên bục, đám đông đang thảo luận sôi nổi ngay lập tức im bặt, nhìn lên bục trước mắt một cách kính trọng.
Thẩm Vạn Tuyên khom lưng đáp lễ, nói: “Các vị khách quý, các vị bằng hữu, cảm ơn tất cả mọi người đã nể mặt Thẩm Vạn Tuyên tôi đây đến tham gia bữa tiệc từ thiện tối nay. Đây là niềm vinh dự của Thẩm Vạn Tuyên tôi, cảm ơn tình cảm của tất cả mọi người”.
“Ai cũng có trách nhiệm với sự thăng trầm của đất nước, bây giờ đất nước rơi vào tình trạng khủng hoảng, Thẩm Vạn Tuyên tôi chỉ hận bản thân mình tay trói gà còn không chặt, không thể xông pha ra chiến trường, bảo vệ tổ quốc”.
“Tuy nhiên, đường đường là một người đàn ông được sinh ra trong trời đất này, phải đứng thẳng và có hoài bão cao cả! Thẩm Vạn Tuyên tôi cũng quyết định cống hiến hết mình cho những người lính ở tiền tuyến Đông Hoa, vì vậy tôi đã đi đầu chiến dịch gây quỹ quân sự và gửi chúng đến với quân đội ở tiền tuyến”.
“Ở đây có một số lãnh đạo cấp cao của bộ phận ngân hàng, bọn họ có trách nhiệm giám sát dòng tiền vào, mỗi một xu đều sẽ được công khai minh bạch, hoan nghênh tất cả mọi người thuộc các tầng lớp cùng tham gia vào quá trình giám sát, đồng thời tôi cũng chân thành kêu gọi tấm lòng hảo tâm của những người yêu nước, hãy cùng nhau chia sẻ sức mạnh cho những người lính ở tiền tuyến, không cần biết là bao nhiêu, chỉ cần chúng ta đoàn kết, cuộc chiến này nhất định sẽ thắng lợi, Đông Hoa nhất định sẽ thắng lợi!”
Bốp bốp bốp!
Thẩm Vạn Tuyên tràn đầy cảm xúc, bài phát biểu có sức ảnh hưởng lớn của ông ấy khiến mọi người vỗ tay như sấm.
“Đông Hoa nhất định sẽ thắng lợi!”
“Thắng lợi!”
Mọi người có mặt tại hội trường hò hét ầm ĩ, đám đông vô cùng phấn khích.
Các phóng viên của các phương tiện truyền thông đã quay lại toàn bộ. Đoạn video cảnh bữa tiệc đã được lan truyền ra thế giới bên ngoài thông qua internet, video này khi được phát ra ngoài, truyền cảm hứng cho mỗi một người dân yêu nước.
Thẩm Vạn Tuyên cúi đầu thêm lần nữa, lên tiếng nói: “Vì bữa tiệc từ thiện này là do tôi mở ra, vậy tôi cũng nên giúp đỡ một chút. Tập đoàn Thẩm thị quyên góp hai mươi tỷ!”
Nói xong, Thẩm Thu bỏ một tấm séc vào thùng quyên góp, ngay lập tức khiên toàn bộ hội trường bùng nổ.
“Tập đoàn Phương Tín chúng tôi quyên góp năm tỷ!”
“Nhà họ Lưu ở Tây Dã quyên góp ba tỷ!”
“Truyền thông Quảng Thiên quyên góp ba tỷ!”
…….
Âm thanh kích động lòng người không ngừng vang lên, trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, số tiền quyên góp đã lên đến con số năm mươi tỷ một cách đáng kinh ngạc!
Đây chỉ là một số những người giàu có ở hội trường, không bao gồm dân chúng đông đảo của thế giới bên ngoài. Những ngôi sao nhỏ tụ lại thành dải thiên hà rộng lớn!
Quân nhân một lòng, đoàn kết thống nhất.
Trần Phong Hoàng và tất cả binh lính ở hiện trường không khỏi đỏ bừng hai mắt, trong lòng vừa cảm động vừa sửng sốt.
Bọn họ lần lượt cúi đầu, bày tỏ lòng thành ý của mình.
Sở Phàm cũng hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén tràn đầy nhiệt huyết.
Có đồng bào như vậy, hà cớ gì phải sợ hãi đám quân lính Tây Hạ?
Một tháng, chỉ cần một tháng, tôi sẽ trả lại cho mọi người một đất nước hòa bình, một tương lai tươi sáng!
“Bụp!”
“Bụp bụp bụp!”
Khi cả hội trường đang hừng hực khí thế, đột nhiên cánh cửa bị bật tung, hàng chục người đàn ông mặc vest, đi giày da, oai phong lẫm liệt, xông vào đại sảnh với ánh mắt hung hãn như một đàn sói đang nhắm vào con mồi.
“Nhận được báo cáo rằng một số người ở đây đang tổ chức gây quỹ bất hợp pháp, phá hoại trật tự xã hội, không ai được phép cử động!”
Một nhóm cảnh sát mặc đồng phục, khí thế hùng hổ xông lên, khống chế toàn bộ hội trường.
Cả hội trường ngay lập tức náo loạn.
Sở Phàm khẽ chớp mắt, tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong ánh mắt anh!