Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 418
Chương 418: Đến thật sao?
Nghe vậy, các ông chủ nhà giàu đều cúi đầu, cảm thấy uất hận nhưng lực bất tòng tâm.
Mặc dù với những người thường khác, họ là đám nhà giàu có giá trị hàng trăm triệu.
Nhưng khi đối mặt với các lãnh đạo nắm trong tay ‘kiếm quyền lực’, họ chẳng khác gì đám lợn béo bở sắp lên thớt.
“Ha ha, thằng ranh, tôi nói cho cậu biết, Tây Dã là địa bàn của tôi, mọi chuyện đều do tôi quyết định”, Trương Sam chỉ vào Sở Phàm cao ngạo nói.
“Bây giờ cậu mau cúi đầu xin lỗi tôi, nếu tâm trạng tôi tốt, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống”.
Mấy vị lãnh đạo phía sau ông ta cũng bật cười, hả hê khi thấy người gặp họa.
Sở Phàm không thèm để tâm đến Trương Sam, anh chỉ xoay người bấm điện thoại: “Quản Bá Anh, mảnh đất Tây Dã này còn là do ông làm quản lý không vậy? Ông bị người ta biến thành chỉ huy bù nhìn rồi kìa”.
Cú điện thoại của Sở Phàm khiến đám người Trương Sam sửng sốt.
Mấy người Thẩm Vạn Tuyên cũng há hốc mồm kinh ngạc.
“Cậu, cậu ta gọi cho ai?”, Trương Sam nhíu mày tưởng mình nghe lầm.
Trần Phong Hoàng lạnh lùng nhìn ông ta nó: “Chủ tịch tỉnh Tây Dã, Quản Bá Anh”.
Cái gì?
Đám Trương Sam sửng sốt.
“Ha ha ha…”
Nhưng sau đó, họ đồng loạt bật cười.
Dường như nghe thấy chuyện cười kinh thiên động địa.
“Cậu ta gọi cho Chủ tịch Quản? Đúng là buồn cười, Chủ tịch Quản là người nào chứ, ông ấy là đại sứ vùng biên cương, là quan chức cấp cao đấy”.
“Ha ha, ngay cả bọn tôi cũng hiếm khi gặp được người có cấp bậc như Chủ tịch Quản mà cậu ta lại có thể gọi cho ông ấy?”
“Sợ quá đi, làm tôi sợ quá này”.
Đám Trương Sam cười mỉa mai.
Thẩm Thu cũng tức đến đỏ mặt, cô ta nghĩ Sở Phàm thực sự làm mất mặt mọi người.
Thẩm Vạn Tuyên bất lực lắc đầu thầm nghĩ Sở Phàm còn quá trẻ, chút thủ đoạn nhỏ nhặt này sao có thể gạt được đám cáo già Trương Sam chứ.
Chỉ có Trần Phong Hoàng cười nhạt, trong lòng cực kỳ khinh thường: Cứ cười đi, rồi các ông sẽ khóc cho mà xem.
Bên kia, sau khi nhận được điện thoại của Sở Phàm, Quản Bá Anh hoảng sợ: “Long thủ, có người, có người không có mắt chọc đến cậu sao?’
Từ lúc Sở Phàm giết Ngô Ứng La, ép Ngô Trấn Quân rút lui, nhà họ Ngô kết thúc, Quản Bá Anh vẫn còn hoảng sợ, cầu mong đừng có ai chọc vào vị thần này.
Không ngờ còn có người gây rắc rối cho mình, vậy chẳng phải muốn lấy cái mạng già của ông ta sao?
Sở Phàm chỉ thờ ơ đáp: “Khách sạn Vạn Giang, cho ông mười phút!”
“Được được, tôi đến ngay”.
Bên kia cúp điện thoại rồi vội vã chạy đến.
Thấy vậy, Trương Sam càng giễu cợt: “Đúng là não tàn, cậu còn ra lệnh cho Chủ tịch Quản phải đến trong vòng mười phút? Giỏi phết nhỉ, cậu nghĩ cậu là ai? Quân thần của Long Hồn à?”
“Ha ha ha”.
“Cũng được, bọn tôi đợi mười phút xem cậu ta có thể gọi người nào đến”.
Đám Trương Sam đều khinh thường cười cợt.
Chỉ dựa vào loại người như Sở Phàm cũng có thể liên lạc được với Quản Bá Anh – đại sứ vùng biên cương à? Hơn nữa còn ra lệnh cho người ta phải đến trong vòng mười phút nữa.
Chuyện này chắc chỉ đơn thuần là khoác lác thôi.
Trương Sam càng ngạo mạn khinh thường nhìn Sở Phàm: “Thằng ranh, đừng nói là Chủ tịch Quản, dù cậu có thể gọi một vị làm chức vị phó chủ tịch tỉnh đến thì hôm nay tôi cũng sẽ bỏ qua cho cậu”.
Ông ta khinh thường cười khẩy, ông ta vốn là phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn đương nhiệm ở vị trí béo bở kiếm được mớ tiền - bộ phận hậu cần của quân đội này. Ông ta luôn xem thường người khác dù người đó là lãnh đạo cấp tỉnh bình thường.
Càng không nhắc đến phía sau ông ta còn có vương tộc nhà họ Ngô ủng hộ!
Ông ta đến bữa tiệc của Thẩm Vạn Tuyên để gây rối, bắt người và cướp năm mươi tỷ quyên góp, mọi chuyện đều là ý của Bình Tây Vương Ngô Trấn Quân.
Nếu không chỉ dựa vào sức lực của ông ta, sao có thể cùng làm việc xấu với các lãnh đạo ở nhiều bộ phận như vậy?
Chỉ tiếc là tên này lại là một tên não tàn chết tiết, có mắt như mù!
Trương Sam khinh thường thầm nghĩ, ông ta liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: “Sắp đến giờ rồi, người của cậu đâu? Ông đây không rảnh lãng phí thời gian với cậu, người đâu mau bắt cậu ta lại…”
Rầm!
Ông ta còn chưa dứt lời thì bỗng có người đạp cửa lao đến.
Ngay sau đó, một đám người mặc vest sắc mặt u ám xông vào.
Đám Trương Sam sửng sốt, họ đều biết những người này, đều là các lãnh đạo có quyền ở các bộ phận, thấp nhất là bậc phó cơ quan.
Lẽ nào Sở Phàm thật sự có khả năng gọi nhiều người như vậy đến?
Còn đến tận mười người!
Trương Sam hơi hoảng sợ đứng dậy chào:
“Chủ tịch Vương”.
“Bộ trưởng Lý”.
“Chủ tịch Trần”.
Những người này đều cùng cấp bậc với ông ta, ngay cả ông ta cũng phải nể mặt vài phần.
Nhưng các lãnh đạo này lại đang lạnh lùng trợn mắt nhìn Trương Sam rồi đứng sang một bên.
Trương Sam sững sờ, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận. Ông ta có ý tốt chào họ mà đám người này tỏ thái độ gì đây?
Lúc ông ta tưởng chừng đã xong thì lại có người đến.
Từng chiếc ô tô mang biển số xe quân đội tiến vào khách sạn, ngay sau đó từng người đàn ông dũng mãnh, mặc quân phục, hùng hổ tiến vào.
Quân hàm trên vai thấp nhất cũng là Thiếu tướng!
Gần như một nửa tướng lĩnh quân khu Tây Dã đều đến!
“Các vị, các vị lãnh đạo có gì cần căn dặn?”
Đám Trương Sam sợ tới mức trợn mắt ngoác mồm, tay chân thất thố, chân mềm nhũn suýt quỳ luôn xuống đất.
Những người này đều là các tướng sĩ nắm quân quyền, tùy ý chọn ra một người cũng có thể bóp chết ông ta một cách dễ dàng, chứ đừng nói đến một đám người!
“Hừ!”
“Cái thứ gì đâu”.
Đám tướng sĩ không hề có thiện cảm trừng mắt nhìn đám Trương Sam, sau đó cũng cung kính đứng sang một bên.
Chuyện này…
Mấy người Thẩm Vạn Tuyên cũng trợn mắt há hốc mồm không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Đám người Trương Sam hít một hơi khí lạnh, ông ta không quen mấy người này, sao tự dưng lại chạy đến đây làm gì?
Lẽ nào…
Trong đầu ông ta bỗng xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
Ông ta cực kỳ hoảng hốt nhìn Sở Phàm bình tĩnh ngồi một bên.
Sở Phàm chỉ khẽ cười liếc nhìn ông ta, tâm trạng cực kỳ tốt!
Lẽ nào mấy người này là do cậu ta gọi đến?
Không phải, không trùng hợp vậy chứ?
Trương Sam toát mồ hôi lạnh, liên tục trấn an mình: “Trùng hợp, trùng hợp thôi, tên này chỉ là một tên vô dụng”.
Đúng lúc này lại có một chiếc xe dừng trong sân.
Ngay sau đó, từng tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tiếng hô lớn: “Chủ tịch tỉnh Quản đến!”
Quản Bá Anh mặc một bộ đồ Trung Sơn, vẻ mặt lo lắng bước nhanh vào trong.
Ầm.
Mọi người đều sững sờ.
Quản Bá Anh đến thật à?
Hai chân Trương Sam mềm nhũn, hoảng sợ ngã xuống đất.
Nghe vậy, các ông chủ nhà giàu đều cúi đầu, cảm thấy uất hận nhưng lực bất tòng tâm.
Mặc dù với những người thường khác, họ là đám nhà giàu có giá trị hàng trăm triệu.
Nhưng khi đối mặt với các lãnh đạo nắm trong tay ‘kiếm quyền lực’, họ chẳng khác gì đám lợn béo bở sắp lên thớt.
“Ha ha, thằng ranh, tôi nói cho cậu biết, Tây Dã là địa bàn của tôi, mọi chuyện đều do tôi quyết định”, Trương Sam chỉ vào Sở Phàm cao ngạo nói.
“Bây giờ cậu mau cúi đầu xin lỗi tôi, nếu tâm trạng tôi tốt, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống”.
Mấy vị lãnh đạo phía sau ông ta cũng bật cười, hả hê khi thấy người gặp họa.
Sở Phàm không thèm để tâm đến Trương Sam, anh chỉ xoay người bấm điện thoại: “Quản Bá Anh, mảnh đất Tây Dã này còn là do ông làm quản lý không vậy? Ông bị người ta biến thành chỉ huy bù nhìn rồi kìa”.
Cú điện thoại của Sở Phàm khiến đám người Trương Sam sửng sốt.
Mấy người Thẩm Vạn Tuyên cũng há hốc mồm kinh ngạc.
“Cậu, cậu ta gọi cho ai?”, Trương Sam nhíu mày tưởng mình nghe lầm.
Trần Phong Hoàng lạnh lùng nhìn ông ta nó: “Chủ tịch tỉnh Tây Dã, Quản Bá Anh”.
Cái gì?
Đám Trương Sam sửng sốt.
“Ha ha ha…”
Nhưng sau đó, họ đồng loạt bật cười.
Dường như nghe thấy chuyện cười kinh thiên động địa.
“Cậu ta gọi cho Chủ tịch Quản? Đúng là buồn cười, Chủ tịch Quản là người nào chứ, ông ấy là đại sứ vùng biên cương, là quan chức cấp cao đấy”.
“Ha ha, ngay cả bọn tôi cũng hiếm khi gặp được người có cấp bậc như Chủ tịch Quản mà cậu ta lại có thể gọi cho ông ấy?”
“Sợ quá đi, làm tôi sợ quá này”.
Đám Trương Sam cười mỉa mai.
Thẩm Thu cũng tức đến đỏ mặt, cô ta nghĩ Sở Phàm thực sự làm mất mặt mọi người.
Thẩm Vạn Tuyên bất lực lắc đầu thầm nghĩ Sở Phàm còn quá trẻ, chút thủ đoạn nhỏ nhặt này sao có thể gạt được đám cáo già Trương Sam chứ.
Chỉ có Trần Phong Hoàng cười nhạt, trong lòng cực kỳ khinh thường: Cứ cười đi, rồi các ông sẽ khóc cho mà xem.
Bên kia, sau khi nhận được điện thoại của Sở Phàm, Quản Bá Anh hoảng sợ: “Long thủ, có người, có người không có mắt chọc đến cậu sao?’
Từ lúc Sở Phàm giết Ngô Ứng La, ép Ngô Trấn Quân rút lui, nhà họ Ngô kết thúc, Quản Bá Anh vẫn còn hoảng sợ, cầu mong đừng có ai chọc vào vị thần này.
Không ngờ còn có người gây rắc rối cho mình, vậy chẳng phải muốn lấy cái mạng già của ông ta sao?
Sở Phàm chỉ thờ ơ đáp: “Khách sạn Vạn Giang, cho ông mười phút!”
“Được được, tôi đến ngay”.
Bên kia cúp điện thoại rồi vội vã chạy đến.
Thấy vậy, Trương Sam càng giễu cợt: “Đúng là não tàn, cậu còn ra lệnh cho Chủ tịch Quản phải đến trong vòng mười phút? Giỏi phết nhỉ, cậu nghĩ cậu là ai? Quân thần của Long Hồn à?”
“Ha ha ha”.
“Cũng được, bọn tôi đợi mười phút xem cậu ta có thể gọi người nào đến”.
Đám Trương Sam đều khinh thường cười cợt.
Chỉ dựa vào loại người như Sở Phàm cũng có thể liên lạc được với Quản Bá Anh – đại sứ vùng biên cương à? Hơn nữa còn ra lệnh cho người ta phải đến trong vòng mười phút nữa.
Chuyện này chắc chỉ đơn thuần là khoác lác thôi.
Trương Sam càng ngạo mạn khinh thường nhìn Sở Phàm: “Thằng ranh, đừng nói là Chủ tịch Quản, dù cậu có thể gọi một vị làm chức vị phó chủ tịch tỉnh đến thì hôm nay tôi cũng sẽ bỏ qua cho cậu”.
Ông ta khinh thường cười khẩy, ông ta vốn là phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn đương nhiệm ở vị trí béo bở kiếm được mớ tiền - bộ phận hậu cần của quân đội này. Ông ta luôn xem thường người khác dù người đó là lãnh đạo cấp tỉnh bình thường.
Càng không nhắc đến phía sau ông ta còn có vương tộc nhà họ Ngô ủng hộ!
Ông ta đến bữa tiệc của Thẩm Vạn Tuyên để gây rối, bắt người và cướp năm mươi tỷ quyên góp, mọi chuyện đều là ý của Bình Tây Vương Ngô Trấn Quân.
Nếu không chỉ dựa vào sức lực của ông ta, sao có thể cùng làm việc xấu với các lãnh đạo ở nhiều bộ phận như vậy?
Chỉ tiếc là tên này lại là một tên não tàn chết tiết, có mắt như mù!
Trương Sam khinh thường thầm nghĩ, ông ta liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: “Sắp đến giờ rồi, người của cậu đâu? Ông đây không rảnh lãng phí thời gian với cậu, người đâu mau bắt cậu ta lại…”
Rầm!
Ông ta còn chưa dứt lời thì bỗng có người đạp cửa lao đến.
Ngay sau đó, một đám người mặc vest sắc mặt u ám xông vào.
Đám Trương Sam sửng sốt, họ đều biết những người này, đều là các lãnh đạo có quyền ở các bộ phận, thấp nhất là bậc phó cơ quan.
Lẽ nào Sở Phàm thật sự có khả năng gọi nhiều người như vậy đến?
Còn đến tận mười người!
Trương Sam hơi hoảng sợ đứng dậy chào:
“Chủ tịch Vương”.
“Bộ trưởng Lý”.
“Chủ tịch Trần”.
Những người này đều cùng cấp bậc với ông ta, ngay cả ông ta cũng phải nể mặt vài phần.
Nhưng các lãnh đạo này lại đang lạnh lùng trợn mắt nhìn Trương Sam rồi đứng sang một bên.
Trương Sam sững sờ, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận. Ông ta có ý tốt chào họ mà đám người này tỏ thái độ gì đây?
Lúc ông ta tưởng chừng đã xong thì lại có người đến.
Từng chiếc ô tô mang biển số xe quân đội tiến vào khách sạn, ngay sau đó từng người đàn ông dũng mãnh, mặc quân phục, hùng hổ tiến vào.
Quân hàm trên vai thấp nhất cũng là Thiếu tướng!
Gần như một nửa tướng lĩnh quân khu Tây Dã đều đến!
“Các vị, các vị lãnh đạo có gì cần căn dặn?”
Đám Trương Sam sợ tới mức trợn mắt ngoác mồm, tay chân thất thố, chân mềm nhũn suýt quỳ luôn xuống đất.
Những người này đều là các tướng sĩ nắm quân quyền, tùy ý chọn ra một người cũng có thể bóp chết ông ta một cách dễ dàng, chứ đừng nói đến một đám người!
“Hừ!”
“Cái thứ gì đâu”.
Đám tướng sĩ không hề có thiện cảm trừng mắt nhìn đám Trương Sam, sau đó cũng cung kính đứng sang một bên.
Chuyện này…
Mấy người Thẩm Vạn Tuyên cũng trợn mắt há hốc mồm không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Đám người Trương Sam hít một hơi khí lạnh, ông ta không quen mấy người này, sao tự dưng lại chạy đến đây làm gì?
Lẽ nào…
Trong đầu ông ta bỗng xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
Ông ta cực kỳ hoảng hốt nhìn Sở Phàm bình tĩnh ngồi một bên.
Sở Phàm chỉ khẽ cười liếc nhìn ông ta, tâm trạng cực kỳ tốt!
Lẽ nào mấy người này là do cậu ta gọi đến?
Không phải, không trùng hợp vậy chứ?
Trương Sam toát mồ hôi lạnh, liên tục trấn an mình: “Trùng hợp, trùng hợp thôi, tên này chỉ là một tên vô dụng”.
Đúng lúc này lại có một chiếc xe dừng trong sân.
Ngay sau đó, từng tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tiếng hô lớn: “Chủ tịch tỉnh Quản đến!”
Quản Bá Anh mặc một bộ đồ Trung Sơn, vẻ mặt lo lắng bước nhanh vào trong.
Ầm.
Mọi người đều sững sờ.
Quản Bá Anh đến thật à?
Hai chân Trương Sam mềm nhũn, hoảng sợ ngã xuống đất.