Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 425
Chương 425: Hôm nay lão phu xuống núi
“Thằng nhãi ranh, lão phu phải lọc xương rút thịt mày, băm vằm mày ra thành trăm mảnh để trả thù cho đệ tử của tao!”
Đáy mắt Khương Mạn Quan đỏ ngầu, tiếng gầm rống lên đầy phẫn nộ và giận dữ.
Cơ thể gầy gò của lão ta đung đưa theo gió, đau khổ tột cùng, như thể lão ta có thể trút hơi thể cuối cùng bất cứ lúc nào.
“Chiến thần Khương lão xin hãy nén đau thương!”
“Đúng vậy, Chiến thần Khương lão nhất định phải bảo trọng thân thể, tuyệt đối không được nóng giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe”.
Hạ Hầu Quốc và những người khác vội vàng an ủi, có vài người cố gắng giữ chặt Khương Mạn Quan nhưng đều bị lão ta đẩy ra.
“Hừ, không phải các người cho rằng, lão phu thân thể yếu ớt, là tên phế vật cầm đao không chặt sao?”, ánh mắt Khương Mạn Quan hừng hực, giọng điệu lạnh lùng.
Tất cả các quan chức của Tây Hạ đều im bặt, sự bối rối và mất tự nhiên trên khuôn mặt đã bán đứng bọn họ.
“Ha ha ha ha”.
Khương Mạn Quan đột nhiên bật ra một tràng cười lớn, cùng với tiếng cười điên cuồng của lão ta là một tràng âm thanh ‘răng rắc’ phát ra từ cơ thể gầy gò ốm yếu. Thân hình chưa đầy một mét năm của lão ta nhanh chóng phồng lên, làn da và cơ bắp nhanh chóng nở ra, sáng bóng, như thể cây cổ thụ bao năm bỗng nhiên bừng lên sức sống.
Trong nháy mắt, Khương Mạn Quan như biến thành một người khác, trở thành một người đàn ông vạm vỡ với thân hình cường tráng, cao hơn một mét tám, nếu như không phải mái tóc và gương mặt vẫn không thay đổi thì bọn họ còn nghĩ đây hoàn toàn là một người khác.
Đây…
Hạ Hầu Quốc mở to mắt vì kinh ngạc, ánh mắt không thể tin được nhìn cảnh tượng kỳ diệu trước mắt.
“Lão phu đã lui về ở ẩn lâu rồi, nhưng thời gian lâu như vậy lại khiến cho thiên hạ cho rằng tôi đã sớm trở thành một nấm mồ”, ánh mắt sắc bén của Khương Mạn Quan quét qua, mang theo khí thế bá đạo bức người:
“Được thôi, bắt đầu từ hôm nay, cho thiên hạ thấy rõ, Khương Mạn Quan tôi vẫn là Chiến thần lục quốc uy nghiêm lẫy lừng, tung hoành chiến trường ngày nào!”
Khương Mạn Quan vung tay, mặt hồ rộng lớn lập tức nổ tung, các tảng đá và cây cổ thụ bên bờ đều nứt tung thành từng mảnh, năng lượng vô hình bùng nổ khiến cho đám người nhát gan đó đều vội vàng quỳ xuống!
Đám người Hạ Hầu Quốc vô cùng phấn khích, vui mừng khôn xiết!
Đây mới chính là dáng vẻ thật sự của Chiến thần Khương lão, đây mới chính là sức mạnh thật sự của lão ta!
Lui về ở ẩn suốt bốn mươi năm, nhưng thay vì trở nên già cỗi thì lão ta lại trở nên mạnh mẽ hơn!
“Truyền mệnh lệnh của tôi, triệu hồi tất cả các đệ tử và bộ cũ của tôi, tập hợp trong vòng ba ngày”.
“Hôm nay Khương Mạn Quan tôi sẽ chính thức xuống núi, xuất chinh ra trận, ba ngày sau sẽ quyết chiến một trận sống chết với Quân thần Long Hồn của Đông Hoa, báo thù cho đệ tử của tôi!”
Hạ Hầu Quốc kích động vô cùng, nhanh chóng quỳ xuống, hét lớn: “Tiểu vương cung kính nghênh đón Chiến thần Khương lão xuống núi!”
Bụp bụp bụp!
Tất cả mọi người ở hiện trường đều quỳ xuống đất, đồng thanh hô to: “Cung kính nghênh đón Chiến thần xuống núi!”
Chưa đầy một ngày, tin tức ‘Chiến thần lục quốc’ Khương Mạn Quan xuống núi, nghênh chiến với Quân thần Long Hồn của Đông Hoa truyền ra khắp nơi, chấn động bốn phương.
Là một nhân vật Chiến thần từng thống trị thiên hạ suốt một thời đại, sức ảnh hưởng và sức mạnh uy nghiêm của lão ta khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy!
Số đệ tử và các quan chức cũ dưới trướng lão ta trong sáu vương quốc nhiều vô số, số các quý tộc và quân vương đã nhận ân huệ của lão ta nhiều như cá chép trên sông.
Sau nhiều thập kỷ làm mưa làm gió, những người này từ lâu đã trở thành quốc vương hoặc là anh hùng hào kiệt.
Sau khi Khương Mạn Quan lui về ở ẩn, bọn họ phân tán khắp nơi, bây giờ Khương Mạn Quan có lệnh, tập hợp tất cả đám người này lại!
Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, bộ cũ và các đệ tử của Khương Mạn Quan đã tập hợp được một đội quân ba trăm nghìn người, hùng hùng hổ hổ hướng về phía Tây Hạ, chiến bị quyết chiến một trận sống còn với Quân thần Long Hồn của Đông Hoa!
Quân Tây Hạ vốn đã bị đánh bại, bây giờ đột nhiên bừng bừng khí thế với niềm tin mạnh mẽ chuyển bại thành thắng!
Sau khi tin tức này truyền ra, dù là các quan chức hay là dân chúng đều kinh ngạc chấn động!
Rúng động bốn phương!
“Chiến thần Khương lão đã lui về ở ẩn mấy chục năm nay đã xuống núi, triệu tập bộ cũ, quyết tâm quét sạch Quân thần Long Hồn, báo thù cho đệ tử Hô Diên Thiên yêu quý!”
“Đây mới là Chiến thần thật sự, đã lui về ở ẩn mấy chục năm nhưng chỉ cần một cái phất tay là có thể tập hợp ba trăm nghìn quân, thật sự quá đáng sợ”.
“Khương Mạn Quan là anh hùng thống trị một thời, ngay cả vị Vương gia Sở quét sạch mười bảy vương quốc cũng chỉ là hậu bối của lão ta, Quân thần Long Hồn của chúng ta nếu mà so sánh với người ta thì chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi”.
“Lần này, Long thủ có thể chống cự nổi không?”
Vô số người đang mỏi mắt chờ mong, vô số người trông ngóng, vô số người lo lắng!
Mong chờ cuộc chiến thế kỷ này!
Nửa đêm, tại đại doanh trại đồn trú trên lãnh thổ Tây Hạ của quân đội Đông Hoa cách chiến trường năm mươi cây số.
Sở Phàm đã nhận được tin tức từ sớm, anh chỉ cười nhạt: “Thú vị đây, chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi đã tập hợp được một đội quân ba trăm nghìn người, là lực lương tinh nhuệ nhất của sáu vương quốc. Khương Mạn Quan này không hổ danh là Chiến thần một thời”.
“Hừ, cái gì mà tinh nhuệ của sáu nước, chỉ là đám lưu manh không hơn không kém, xem ông đây đánh gãy răng chúng mày!”
“Đúng vậy, lão già Khương Mạn Quan đó đã hơn một trăm tuổi rồi, răng cũng rụng hết rồi, có gì đáng sợ đâu chứ!”
“Chỉ cần Long thủ có lệnh, tôi sẽ lập tức đánh tan đội quân đó”.
Các tướng quân của Long Hồn tràn đầy tự tin, khí thế kiêu ngạo.
Kể từ khi Sở Phàm lên nắm quyền, dẫn quân ra trận, bọn họ gần như đã càn quét toàn bộ chiến trường, bây giờ khí thế hừng hực, làm sao có thể dễ dàng bị uy hiếp được.
“Được, tôi đợi thành tựu xuất sắc của các ông, hãy để trận chiến này trở thành nấm mồ của lão già họ Khương đó!”, Sở Phàm hét lớn, truyền cảm hứng cho tất cả binh lính.
Thành thật mà nói, anh cũng rất mong đợi trận chiến với Chiến thần lục quốc trong truyền thuyết này, xem xem năng lực của Chiến thần bá đạo thống lĩnh một thời rốt cuộc ghê gớm như thế nào.
Đúng lúc này, Trần Phong Hoàng dắt theo mấy người vào trại, cung kính làm lễ với Sở Phàm: “Báo cáo Long thủ, có một số người bạn cũ của cậu đến”.
“Hả?”
Sở Phàm quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ La Cường đầy gió sương, nhưng vẻ mặt tràn đầy kích động.
“Long thủ!”, La Cường phấn khích hét lên.
Sở Phàm cười ha ha, bước lên trước ôm cậu ta một cái, sau đó đấm vào ngực cậu ta, nói: “Chú không ở Giang Lăng, chạy đến chỗ này làm gì?”
Anh không có nhiều bạn ở Giang Lăng, La Cường là một trong số đó.
La Cường cười hả hê, tràn đầy tự hào: “Đương nhiên là để đánh trận!”
“Chiến khu Giang Lăng chúng em đã đặc biệt nộp đơn xin tổng cục quân đội cho chúng em được hỗ trợ Quân thần Long Hồn chiến thắng trận chiến này”.
“Lần này, chiến khu Giang Lăng chúng em đưa theo hai trăm nghìn binh lính đến, còn có ‘quân đoàn Long Nha’ do Long thủ đích thân huấn luyện, em cũng đã dẫn đến đến đây rồi, đây là vài vị chỉ huy của quân đoàn Long Nha”.
Khi còn ở Giang Lăng, Sở Phàm rảnh rỗi không có gì làm, vì vậy khi có thời gian anh đến chiến khu Giang Lăng, đưa ra lời khuyên về việc huấn luyện binh lính.
La Cường và một số lãnh đạo của chiến khu quyết định sử dụng phương pháp của Sở Phàm để đào tạo một đội quân hùng mạnh, đó chính là quân đoàn Long Nha.
“Chào Long thủ!”
Phía sau, một số chỉ huy của quân đoàn Long Nha cung kính chào kiểu quân đội, tất cả bọn họ đều tỏ ra phấn khích khi được tận mắt nhìn thấy thần tượng trong lòng.
Sở Phàm đáp lại: “Khí thế rất tốt, lần này ra trận phải xem biểu hiện của các cậu rồi”.
Có La Cường và hai trăm nghìn quân lính của quân đoàn Long Nha, tỷ lệ chiến thắng của Sở Phàm tăng thêm 20%.
Anh nhìn Trần Phong Hoàng: “Kỵ binh Bắc Lang khi nào tới nơi?”
“Thằng nhãi ranh, lão phu phải lọc xương rút thịt mày, băm vằm mày ra thành trăm mảnh để trả thù cho đệ tử của tao!”
Đáy mắt Khương Mạn Quan đỏ ngầu, tiếng gầm rống lên đầy phẫn nộ và giận dữ.
Cơ thể gầy gò của lão ta đung đưa theo gió, đau khổ tột cùng, như thể lão ta có thể trút hơi thể cuối cùng bất cứ lúc nào.
“Chiến thần Khương lão xin hãy nén đau thương!”
“Đúng vậy, Chiến thần Khương lão nhất định phải bảo trọng thân thể, tuyệt đối không được nóng giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe”.
Hạ Hầu Quốc và những người khác vội vàng an ủi, có vài người cố gắng giữ chặt Khương Mạn Quan nhưng đều bị lão ta đẩy ra.
“Hừ, không phải các người cho rằng, lão phu thân thể yếu ớt, là tên phế vật cầm đao không chặt sao?”, ánh mắt Khương Mạn Quan hừng hực, giọng điệu lạnh lùng.
Tất cả các quan chức của Tây Hạ đều im bặt, sự bối rối và mất tự nhiên trên khuôn mặt đã bán đứng bọn họ.
“Ha ha ha ha”.
Khương Mạn Quan đột nhiên bật ra một tràng cười lớn, cùng với tiếng cười điên cuồng của lão ta là một tràng âm thanh ‘răng rắc’ phát ra từ cơ thể gầy gò ốm yếu. Thân hình chưa đầy một mét năm của lão ta nhanh chóng phồng lên, làn da và cơ bắp nhanh chóng nở ra, sáng bóng, như thể cây cổ thụ bao năm bỗng nhiên bừng lên sức sống.
Trong nháy mắt, Khương Mạn Quan như biến thành một người khác, trở thành một người đàn ông vạm vỡ với thân hình cường tráng, cao hơn một mét tám, nếu như không phải mái tóc và gương mặt vẫn không thay đổi thì bọn họ còn nghĩ đây hoàn toàn là một người khác.
Đây…
Hạ Hầu Quốc mở to mắt vì kinh ngạc, ánh mắt không thể tin được nhìn cảnh tượng kỳ diệu trước mắt.
“Lão phu đã lui về ở ẩn lâu rồi, nhưng thời gian lâu như vậy lại khiến cho thiên hạ cho rằng tôi đã sớm trở thành một nấm mồ”, ánh mắt sắc bén của Khương Mạn Quan quét qua, mang theo khí thế bá đạo bức người:
“Được thôi, bắt đầu từ hôm nay, cho thiên hạ thấy rõ, Khương Mạn Quan tôi vẫn là Chiến thần lục quốc uy nghiêm lẫy lừng, tung hoành chiến trường ngày nào!”
Khương Mạn Quan vung tay, mặt hồ rộng lớn lập tức nổ tung, các tảng đá và cây cổ thụ bên bờ đều nứt tung thành từng mảnh, năng lượng vô hình bùng nổ khiến cho đám người nhát gan đó đều vội vàng quỳ xuống!
Đám người Hạ Hầu Quốc vô cùng phấn khích, vui mừng khôn xiết!
Đây mới chính là dáng vẻ thật sự của Chiến thần Khương lão, đây mới chính là sức mạnh thật sự của lão ta!
Lui về ở ẩn suốt bốn mươi năm, nhưng thay vì trở nên già cỗi thì lão ta lại trở nên mạnh mẽ hơn!
“Truyền mệnh lệnh của tôi, triệu hồi tất cả các đệ tử và bộ cũ của tôi, tập hợp trong vòng ba ngày”.
“Hôm nay Khương Mạn Quan tôi sẽ chính thức xuống núi, xuất chinh ra trận, ba ngày sau sẽ quyết chiến một trận sống chết với Quân thần Long Hồn của Đông Hoa, báo thù cho đệ tử của tôi!”
Hạ Hầu Quốc kích động vô cùng, nhanh chóng quỳ xuống, hét lớn: “Tiểu vương cung kính nghênh đón Chiến thần Khương lão xuống núi!”
Bụp bụp bụp!
Tất cả mọi người ở hiện trường đều quỳ xuống đất, đồng thanh hô to: “Cung kính nghênh đón Chiến thần xuống núi!”
Chưa đầy một ngày, tin tức ‘Chiến thần lục quốc’ Khương Mạn Quan xuống núi, nghênh chiến với Quân thần Long Hồn của Đông Hoa truyền ra khắp nơi, chấn động bốn phương.
Là một nhân vật Chiến thần từng thống trị thiên hạ suốt một thời đại, sức ảnh hưởng và sức mạnh uy nghiêm của lão ta khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy!
Số đệ tử và các quan chức cũ dưới trướng lão ta trong sáu vương quốc nhiều vô số, số các quý tộc và quân vương đã nhận ân huệ của lão ta nhiều như cá chép trên sông.
Sau nhiều thập kỷ làm mưa làm gió, những người này từ lâu đã trở thành quốc vương hoặc là anh hùng hào kiệt.
Sau khi Khương Mạn Quan lui về ở ẩn, bọn họ phân tán khắp nơi, bây giờ Khương Mạn Quan có lệnh, tập hợp tất cả đám người này lại!
Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, bộ cũ và các đệ tử của Khương Mạn Quan đã tập hợp được một đội quân ba trăm nghìn người, hùng hùng hổ hổ hướng về phía Tây Hạ, chiến bị quyết chiến một trận sống còn với Quân thần Long Hồn của Đông Hoa!
Quân Tây Hạ vốn đã bị đánh bại, bây giờ đột nhiên bừng bừng khí thế với niềm tin mạnh mẽ chuyển bại thành thắng!
Sau khi tin tức này truyền ra, dù là các quan chức hay là dân chúng đều kinh ngạc chấn động!
Rúng động bốn phương!
“Chiến thần Khương lão đã lui về ở ẩn mấy chục năm nay đã xuống núi, triệu tập bộ cũ, quyết tâm quét sạch Quân thần Long Hồn, báo thù cho đệ tử Hô Diên Thiên yêu quý!”
“Đây mới là Chiến thần thật sự, đã lui về ở ẩn mấy chục năm nhưng chỉ cần một cái phất tay là có thể tập hợp ba trăm nghìn quân, thật sự quá đáng sợ”.
“Khương Mạn Quan là anh hùng thống trị một thời, ngay cả vị Vương gia Sở quét sạch mười bảy vương quốc cũng chỉ là hậu bối của lão ta, Quân thần Long Hồn của chúng ta nếu mà so sánh với người ta thì chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi”.
“Lần này, Long thủ có thể chống cự nổi không?”
Vô số người đang mỏi mắt chờ mong, vô số người trông ngóng, vô số người lo lắng!
Mong chờ cuộc chiến thế kỷ này!
Nửa đêm, tại đại doanh trại đồn trú trên lãnh thổ Tây Hạ của quân đội Đông Hoa cách chiến trường năm mươi cây số.
Sở Phàm đã nhận được tin tức từ sớm, anh chỉ cười nhạt: “Thú vị đây, chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi đã tập hợp được một đội quân ba trăm nghìn người, là lực lương tinh nhuệ nhất của sáu vương quốc. Khương Mạn Quan này không hổ danh là Chiến thần một thời”.
“Hừ, cái gì mà tinh nhuệ của sáu nước, chỉ là đám lưu manh không hơn không kém, xem ông đây đánh gãy răng chúng mày!”
“Đúng vậy, lão già Khương Mạn Quan đó đã hơn một trăm tuổi rồi, răng cũng rụng hết rồi, có gì đáng sợ đâu chứ!”
“Chỉ cần Long thủ có lệnh, tôi sẽ lập tức đánh tan đội quân đó”.
Các tướng quân của Long Hồn tràn đầy tự tin, khí thế kiêu ngạo.
Kể từ khi Sở Phàm lên nắm quyền, dẫn quân ra trận, bọn họ gần như đã càn quét toàn bộ chiến trường, bây giờ khí thế hừng hực, làm sao có thể dễ dàng bị uy hiếp được.
“Được, tôi đợi thành tựu xuất sắc của các ông, hãy để trận chiến này trở thành nấm mồ của lão già họ Khương đó!”, Sở Phàm hét lớn, truyền cảm hứng cho tất cả binh lính.
Thành thật mà nói, anh cũng rất mong đợi trận chiến với Chiến thần lục quốc trong truyền thuyết này, xem xem năng lực của Chiến thần bá đạo thống lĩnh một thời rốt cuộc ghê gớm như thế nào.
Đúng lúc này, Trần Phong Hoàng dắt theo mấy người vào trại, cung kính làm lễ với Sở Phàm: “Báo cáo Long thủ, có một số người bạn cũ của cậu đến”.
“Hả?”
Sở Phàm quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ La Cường đầy gió sương, nhưng vẻ mặt tràn đầy kích động.
“Long thủ!”, La Cường phấn khích hét lên.
Sở Phàm cười ha ha, bước lên trước ôm cậu ta một cái, sau đó đấm vào ngực cậu ta, nói: “Chú không ở Giang Lăng, chạy đến chỗ này làm gì?”
Anh không có nhiều bạn ở Giang Lăng, La Cường là một trong số đó.
La Cường cười hả hê, tràn đầy tự hào: “Đương nhiên là để đánh trận!”
“Chiến khu Giang Lăng chúng em đã đặc biệt nộp đơn xin tổng cục quân đội cho chúng em được hỗ trợ Quân thần Long Hồn chiến thắng trận chiến này”.
“Lần này, chiến khu Giang Lăng chúng em đưa theo hai trăm nghìn binh lính đến, còn có ‘quân đoàn Long Nha’ do Long thủ đích thân huấn luyện, em cũng đã dẫn đến đến đây rồi, đây là vài vị chỉ huy của quân đoàn Long Nha”.
Khi còn ở Giang Lăng, Sở Phàm rảnh rỗi không có gì làm, vì vậy khi có thời gian anh đến chiến khu Giang Lăng, đưa ra lời khuyên về việc huấn luyện binh lính.
La Cường và một số lãnh đạo của chiến khu quyết định sử dụng phương pháp của Sở Phàm để đào tạo một đội quân hùng mạnh, đó chính là quân đoàn Long Nha.
“Chào Long thủ!”
Phía sau, một số chỉ huy của quân đoàn Long Nha cung kính chào kiểu quân đội, tất cả bọn họ đều tỏ ra phấn khích khi được tận mắt nhìn thấy thần tượng trong lòng.
Sở Phàm đáp lại: “Khí thế rất tốt, lần này ra trận phải xem biểu hiện của các cậu rồi”.
Có La Cường và hai trăm nghìn quân lính của quân đoàn Long Nha, tỷ lệ chiến thắng của Sở Phàm tăng thêm 20%.
Anh nhìn Trần Phong Hoàng: “Kỵ binh Bắc Lang khi nào tới nơi?”