Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439
Chương 439: Nhà họ Diệp đổi chủ
“Chuyện này…”
Hai vợ chồng Tiết Trường Phương lập tức trợn tròn mắt. Vẻ mặt của cả hai đều xám xịt lại, cực kỳ khó xử.
Bọn họ không thể ngờ được rằng Sở Phàm vẫn không thèm nể mặt bọn họ trước mặt đông người thế này. Anh chỉ lạnh lùng nói một câu “Thể diện của nhà họ Tiết các người liên quan gì đến tôi?”.
Câu nói này giống như một cái tát vô hình giáng thẳng vào mặt người nhà họ Tiết.
Mặc dù giọng nói của anh rất bình tĩnh thản nhiên nhưng khi lọt vào tai của bọn họ lại vang dội lạ thường.
Tiết Trường Phương hít sâu một hơi, nắm chặt tay lại rồi nói: “Long thủ à, tôi biết nhà họ Tiết chúng tôi chẳng đáng là gì trong mắt cậu. Cậu có thể không cần giữ thể diện cho chúng tôi nhưng dù sao cậu cũng phải nể mặt Hiệp hội võ thuật, nể mặt Cửu Thiên Tế chứ?”
“Tốt xấu gì Tiết Trường Phương tôi đây cũng là Hội trưởng của Hiệp hội võ thuật khu vực Tây Bắc”.
Sắc mặt của mọi người đang có mặt tại đây đều nghiêm túc hẳn lên. Thật không ngờ Tiết Trường Phương lại nhắc tới Hiệp hội võ thuật vào lúc này.
Không cần nói cũng biết thế lực của Hiệp hội võ thuật lớn như thế nào, mạng lưới quan hệ của Cửu Thiên Tế rộng rãi tới đâu.
Nói cách khác, kể cả Quân thần của Long Hồn cũng phải nể mặt bọn họ.
“Hiệp hội võ thuật, Cửu Thiên Tế…”
Sở Phàm chỉ đảo mắt nhìn Tiết Trường Phương một cái với ý tứ sâu xa rồi nói: “Yên tâm đi, tiếp theo sẽ đến lượt Hiệp hội võ thuật các người”.
“Lúc xuất chinh đến Tây Dã, tôi đã từng nói với “Tiểu Thiên Tế” của Hiệp hội võ thuật các người rằng, ngày tôi quay trở lại Yên Kinh sẽ là ngày tàn của Hiệp hội võ thuật”.
“Cái gì?”
Tiết Trường Phương không dám tin vào tai mình, hai mắt trợn trừng nhìn Sở Phàm. Cả hội trường cũng xôn xao bàn tán.
Quân thần của Long Hồn muốn ra tay xử lý Hiệp hội võ thuật sao?
Đây… là sự đối đầu giữa hai thế lực khổng lồ, lẽ nào sóng to gió lớn sắp ập đến rồi sao?
Hai vợ chồng Tiết Trường Phương chợt cảm thấy da đầu tê dại, sợ tới mức kinh hồn bạt vía…
Đến cả chỗ dựa lớn nhất của bọn họ mà Sở Phàm cũng chả xem ra gì thì bọn họ còn có thể lấy cái gì ra đấu với anh nữa?
Lúc này, Sở Phàm liếc mắt nhìn đám người nhà họ Diệp và nhà họ Tiết một lượt rồi lạnh giọng nói: “Về chuyện “hôn ước” mà các người nói tới, tôi cũng muốn hỏi một chút. Hôn ước mà các người đặt ra có do Mỹ Na tự quyết định hay không? Các người đã được chị ấy đồng ý chưa? Chị ấy thật sự muốn gả cho nhà họ Tiết các người sao?”
“Kẻ dùng quyền thế ép buộc người khác, kiêu căng khinh thường người khác là tôi hay là các người?”
Đám người nhà họ Tiết bị câu nói này của anh làm cho nghẹn họng, mặt mũi tái mét xấu hổ cúi đầu, không dám lên tiếng phản bác.
“Còn cả nhà họ Diệp các người nữa…”, Sở Phàm lạnh lùng nhìn sang đám người Diệp Vinh Thiều: “Ngoài miệng các người vẫn luôn nhắc tới nhân nghĩa đạo đức, thế nhưng trong lòng lại ôm chặt tư tưởng trọng nam khinh nữ. Các người có dám nói lễ cưới của Mỹ Na không phải là công cụ giành giật lợi ích của các người hay không?”
“Chẳng phải tất cả những gì các người đang làm đều vì phục vụ lợi ích của chính các người đó sao? Hi sinh hạnh phúc cả đời của một người con gái để có được cuộc sống giàu sang phú quý. Hơn nữa người con gái ấy còn là người thân của các người, các người thực sự nhẫn tâm tới mức đó sao?”
Diệp Mỹ Na mím chặt môi, tủi thân bật khóc nức nở, trái tim đau nhói.
“Bịch…”
Toàn bộ người nhà họ Diệp đều bị dọa sợ tới mức hai chân nhũn ra, vội vàng quỳ rạp xuống đất không ngừng cầu xin tha thứ: “Chúng tôi sai rồi, xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ”.
“Đúng vậy, chúng tôi thực sự sai rồi. Chúng tôi đồng ý chịu bất cứ hình phạt nào, chỉ xin cậu cho chúng tôi được giữ lại mạng sống”.
Hoàng Phương sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy. Theo như lời đồn thì Quân thần của Long Hồn chính là kẻ máu lạnh vô tình, giết người không chớp mắt. Bà ta không dám đắc tội với anh.
Càng đừng nhắc tới ngày thường đám người nhà họ Diệp bọn họ vẫn luôn sỉ nhục, xem thường Sở Phàm. Bọn họ rất sợ anh sẽ ra tay trả thù.
Đám người nhà họ Tiết cũng bị dọa sợ lập tức quỳ theo, nhao nhao xin tha.
Sở Phàm lạnh lùng liếc nhìn những người đang quỳ gối trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Từ ngày hôm nay trở đi, vị trí chủ nhân của nhà họ Diệp sẽ do Diệp Mỹ Na đảm nhiệm. Mọi chuyện lớn bé trong nhà đều phải do chị ấy quyết định. Các người có đồng ý không?”
“Đồng ý, chúng tôi hoàn toàn đồng ý”, Diệp Vinh Thiều lập tức bày tỏ thái độ lấy lòng.
“Từ nhỏ tới lớn, Mỹ Na vẫn luôn thông minh lanh lợi, lương thiện tốt bụng. Vị trí chủ nhân của nhà họ Diệp nên thuộc về con bé từ lâu rồi mới phải”.
“Đúng vậy, có Mỹ Na dẫn đầu, nhà họ Diệp chúng ta sẽ ngày càng phát triển”.
Cả đám người nhà họ Diệp đều vội vàng khen ngợi nịnh nọt, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ bằng lòng.
Chưa nói tới việc hiện giờ bọn họ đang cận kề nguy hiểm, đao sắc kề cổ, hoàn toàn không có đường từ chối. Hiện giờ Diệp Mỹ Na lại được Quân thần của Long Hồn làm chỗ dựa, ngoài cô ấy ra còn ai có tư cách trở thành chủ nhân nhà họ Diệp được nữa?
Chỉ có Diệp Vinh Hữu là mặt mày u ám, tinh thần sụp đổ ngã nhào ra đất. Bộ dạng tuyệt vọng như đã mất đi thứ quan trọng nhất đời mình, hồn phách đều bị rút mất.
Hắn là cháu đích tôn của nhà họ Diệp, vốn đã nắm chắc vị trí chủ nhân nhà họ Diệp ở trong tay từ lâu. Vậy mà giờ đây hắn lại bị một con nhóc cướp mất, điều này là đả kích quá lớn đối với hắn.
“Sở Phàm à, chị sợ chị không làm được”, Diệp Mỹ Na vừa kinh ngạc lại vừa căng thẳng, rụt rè lên tiếng.
Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học đã phải quản lý nhà họ Diệp với khối lượng tài sản khổng lồ lên tới hơn một tỉ đồng. Làm sao cô ấy có đủ tự tin để đảm nhận vị trí này cơ chứ?
“Đừng sợ, có em ở đây giúp chị rồi. Chị cứ mạnh dạn mà làm”, Sở Phàm an ủi Diệp Mỹ Na. Sau đó, cô ấy gật đầu thật mạnh bày bỏ lòng quyết tâm, hai mắt sáng rực.
Hiện giờ nhà họ Diệp chỉ toàn làm việc xấu, nội bộ mục nát thối rữa. Chỉ cô gái tốt bụng như Diệp Mỹ Na mới có thể vực lại dòng họ, cứu vớt nhà họ Diệp đã đứng bên bờ vực sụp đổ.
Sở Phàm đã cho người nhà họ Diệp một con đường sống mà không hề nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm. Đây cũng coi như anh đang giúp bà ngoại và mẹ mình được toại nguyện, để linh hồn hai người trên trời cao được yên lòng.
“Còn về nhà họ Tiết các người, hãy quyên góp từ thiện hết tài sản rồi dừng lại hết những việc xấu xa đi, tôi sẽ coi như xóa sạch toàn bộ ân oán. Chuyện giữa tôi và Hiệp hội võ thuật cũng sẽ không liên lụy đến nhà các người”.
Sở Phàm lạnh lùng nói ra một câu. Nghe anh nói vậy, hai vợ chồng Tiết Trường Phương thở phào nhẹ nhõm rồi liên tục nói lời cảm ơn.
Mặc dù bọn họ phải quyên góp từ thiện nhưng lại có thể giữ mạng sống trong cuộc đối đầu rung chuyển đất trời sắp xảy ra kia thì bao nhiêu tiền bạc của cải cũng không thể sánh bằng.
Sở Phàm dặn dò vài câu đơn giản với Diệp Mỹ Na rồi nhanh chóng rời khỏi nhà họ Diệp. Lễ cưới vốn rất náo nhiệt hoành tráng giờ đây lại biến thành một vở kịch hỗn loạn, chẳng mấy chốc đã hạ màn.
Một lúc lâu sau khi Sở Phàm rời khỏi, đám người nhà họ Diệp vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Đến tận lúc này bọn họ vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện vừa mới xảy ra. Đứa con hoang mà nhà họ Diệp bọn họ vẫn luôn coi thường khinh bỉ lại chính là vị danh tướng mang quân hàm năm sao trong truyền thuyết, Quân thần của Long Hồn.
Sự chênh lệch to lớn về thân phận này khiến bọn họ có cảm giác như đang ngồi trên cáp treo lơ lửng giữa trời, cực kỳ không chân thực.
“Á, nếu Sở Phàm đã là Quân thần của Long Hồn thì sợi dây chuyền “Nụ hôn rực rỡ” mà cậu ta tặng cho Diệp Mỹ Na là đồ thật sao?”, Hoàng Phương chợt nhớ tới sợi dây chuyền bị mình coi như hàng giả mà thẳng tay ném vào thùng rác, không khỏi giật nảy mình.
Đám người nhà họ Diệp cũng sáng rực hai mắt.
“Hừ, còn cần phải nói nữa sao? Long thủ đã cho người đấu giá sợi dây chuyền nay trong đêm tiệc của tuần lễ thời trang Paris với giá năm trăm triệu. Công ty Logistics của tôi đã chuẩn bị riêng một chiếc máy bay để gấp rút vận chuyển về nước đấy”.
Một ông chủ nhà giàu tỏ vẻ xem thường hừ lạnh một tiếng: “Cũng chỉ có mấy kẻ có mắt như mù như mấy người mới ném sợi dây chuyền đáng giá năm trăm triệu như rác mà thôi”.
Ầm ầm.
“Ôi trời ơi!”
Đám người nhà họ Diệp lập tức vỡ òa trong kinh hãi. Hoàng Phương thì sốc tới mức tăng huyết áp, suýt ngất đi.
Một giây sau đó, cả đám liền vội vàng chạy tới thùng rác kia. Vốn là những người có địa vị cao sang quần áo sang trọng giờ đây lại liều mạng lục lọi thùng rác, cãi vã ầm ĩ để tìm kiếm sợi dây chuyền trị giá năm trăm triệu kia!
Đâu còn một chút “khí chất thượng lưu cao quý” nào nữa.
Diệp Mỹ Na trơ mắt chứng kiến hết thảy mọi chuyện. Cô ấy nhắm mắt lại, thở dài cảm thán: “Sở Phàm, em thật sự đã nói đúng rồi. Đám người nhà họ Diệp này quả thật đang liều mạng tìm lại sợi dây chuyền đã bị chính bọn họ ném đi”.
Thật đáng tiếc, nếu như lúc đầu các người đối xử với Sở Phàm tốt một chút, cho dù chỉ là sự tôn trọng và phép lịch sự tối thiểu thì nhất định anh sẽ nể tình mà giúp đỡ các người để không gặp phải tình trạng như hiện giờ.
Đúng là ác giả ác báo.
“Chuyện này…”
Hai vợ chồng Tiết Trường Phương lập tức trợn tròn mắt. Vẻ mặt của cả hai đều xám xịt lại, cực kỳ khó xử.
Bọn họ không thể ngờ được rằng Sở Phàm vẫn không thèm nể mặt bọn họ trước mặt đông người thế này. Anh chỉ lạnh lùng nói một câu “Thể diện của nhà họ Tiết các người liên quan gì đến tôi?”.
Câu nói này giống như một cái tát vô hình giáng thẳng vào mặt người nhà họ Tiết.
Mặc dù giọng nói của anh rất bình tĩnh thản nhiên nhưng khi lọt vào tai của bọn họ lại vang dội lạ thường.
Tiết Trường Phương hít sâu một hơi, nắm chặt tay lại rồi nói: “Long thủ à, tôi biết nhà họ Tiết chúng tôi chẳng đáng là gì trong mắt cậu. Cậu có thể không cần giữ thể diện cho chúng tôi nhưng dù sao cậu cũng phải nể mặt Hiệp hội võ thuật, nể mặt Cửu Thiên Tế chứ?”
“Tốt xấu gì Tiết Trường Phương tôi đây cũng là Hội trưởng của Hiệp hội võ thuật khu vực Tây Bắc”.
Sắc mặt của mọi người đang có mặt tại đây đều nghiêm túc hẳn lên. Thật không ngờ Tiết Trường Phương lại nhắc tới Hiệp hội võ thuật vào lúc này.
Không cần nói cũng biết thế lực của Hiệp hội võ thuật lớn như thế nào, mạng lưới quan hệ của Cửu Thiên Tế rộng rãi tới đâu.
Nói cách khác, kể cả Quân thần của Long Hồn cũng phải nể mặt bọn họ.
“Hiệp hội võ thuật, Cửu Thiên Tế…”
Sở Phàm chỉ đảo mắt nhìn Tiết Trường Phương một cái với ý tứ sâu xa rồi nói: “Yên tâm đi, tiếp theo sẽ đến lượt Hiệp hội võ thuật các người”.
“Lúc xuất chinh đến Tây Dã, tôi đã từng nói với “Tiểu Thiên Tế” của Hiệp hội võ thuật các người rằng, ngày tôi quay trở lại Yên Kinh sẽ là ngày tàn của Hiệp hội võ thuật”.
“Cái gì?”
Tiết Trường Phương không dám tin vào tai mình, hai mắt trợn trừng nhìn Sở Phàm. Cả hội trường cũng xôn xao bàn tán.
Quân thần của Long Hồn muốn ra tay xử lý Hiệp hội võ thuật sao?
Đây… là sự đối đầu giữa hai thế lực khổng lồ, lẽ nào sóng to gió lớn sắp ập đến rồi sao?
Hai vợ chồng Tiết Trường Phương chợt cảm thấy da đầu tê dại, sợ tới mức kinh hồn bạt vía…
Đến cả chỗ dựa lớn nhất của bọn họ mà Sở Phàm cũng chả xem ra gì thì bọn họ còn có thể lấy cái gì ra đấu với anh nữa?
Lúc này, Sở Phàm liếc mắt nhìn đám người nhà họ Diệp và nhà họ Tiết một lượt rồi lạnh giọng nói: “Về chuyện “hôn ước” mà các người nói tới, tôi cũng muốn hỏi một chút. Hôn ước mà các người đặt ra có do Mỹ Na tự quyết định hay không? Các người đã được chị ấy đồng ý chưa? Chị ấy thật sự muốn gả cho nhà họ Tiết các người sao?”
“Kẻ dùng quyền thế ép buộc người khác, kiêu căng khinh thường người khác là tôi hay là các người?”
Đám người nhà họ Tiết bị câu nói này của anh làm cho nghẹn họng, mặt mũi tái mét xấu hổ cúi đầu, không dám lên tiếng phản bác.
“Còn cả nhà họ Diệp các người nữa…”, Sở Phàm lạnh lùng nhìn sang đám người Diệp Vinh Thiều: “Ngoài miệng các người vẫn luôn nhắc tới nhân nghĩa đạo đức, thế nhưng trong lòng lại ôm chặt tư tưởng trọng nam khinh nữ. Các người có dám nói lễ cưới của Mỹ Na không phải là công cụ giành giật lợi ích của các người hay không?”
“Chẳng phải tất cả những gì các người đang làm đều vì phục vụ lợi ích của chính các người đó sao? Hi sinh hạnh phúc cả đời của một người con gái để có được cuộc sống giàu sang phú quý. Hơn nữa người con gái ấy còn là người thân của các người, các người thực sự nhẫn tâm tới mức đó sao?”
Diệp Mỹ Na mím chặt môi, tủi thân bật khóc nức nở, trái tim đau nhói.
“Bịch…”
Toàn bộ người nhà họ Diệp đều bị dọa sợ tới mức hai chân nhũn ra, vội vàng quỳ rạp xuống đất không ngừng cầu xin tha thứ: “Chúng tôi sai rồi, xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ”.
“Đúng vậy, chúng tôi thực sự sai rồi. Chúng tôi đồng ý chịu bất cứ hình phạt nào, chỉ xin cậu cho chúng tôi được giữ lại mạng sống”.
Hoàng Phương sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy. Theo như lời đồn thì Quân thần của Long Hồn chính là kẻ máu lạnh vô tình, giết người không chớp mắt. Bà ta không dám đắc tội với anh.
Càng đừng nhắc tới ngày thường đám người nhà họ Diệp bọn họ vẫn luôn sỉ nhục, xem thường Sở Phàm. Bọn họ rất sợ anh sẽ ra tay trả thù.
Đám người nhà họ Tiết cũng bị dọa sợ lập tức quỳ theo, nhao nhao xin tha.
Sở Phàm lạnh lùng liếc nhìn những người đang quỳ gối trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Từ ngày hôm nay trở đi, vị trí chủ nhân của nhà họ Diệp sẽ do Diệp Mỹ Na đảm nhiệm. Mọi chuyện lớn bé trong nhà đều phải do chị ấy quyết định. Các người có đồng ý không?”
“Đồng ý, chúng tôi hoàn toàn đồng ý”, Diệp Vinh Thiều lập tức bày tỏ thái độ lấy lòng.
“Từ nhỏ tới lớn, Mỹ Na vẫn luôn thông minh lanh lợi, lương thiện tốt bụng. Vị trí chủ nhân của nhà họ Diệp nên thuộc về con bé từ lâu rồi mới phải”.
“Đúng vậy, có Mỹ Na dẫn đầu, nhà họ Diệp chúng ta sẽ ngày càng phát triển”.
Cả đám người nhà họ Diệp đều vội vàng khen ngợi nịnh nọt, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ bằng lòng.
Chưa nói tới việc hiện giờ bọn họ đang cận kề nguy hiểm, đao sắc kề cổ, hoàn toàn không có đường từ chối. Hiện giờ Diệp Mỹ Na lại được Quân thần của Long Hồn làm chỗ dựa, ngoài cô ấy ra còn ai có tư cách trở thành chủ nhân nhà họ Diệp được nữa?
Chỉ có Diệp Vinh Hữu là mặt mày u ám, tinh thần sụp đổ ngã nhào ra đất. Bộ dạng tuyệt vọng như đã mất đi thứ quan trọng nhất đời mình, hồn phách đều bị rút mất.
Hắn là cháu đích tôn của nhà họ Diệp, vốn đã nắm chắc vị trí chủ nhân nhà họ Diệp ở trong tay từ lâu. Vậy mà giờ đây hắn lại bị một con nhóc cướp mất, điều này là đả kích quá lớn đối với hắn.
“Sở Phàm à, chị sợ chị không làm được”, Diệp Mỹ Na vừa kinh ngạc lại vừa căng thẳng, rụt rè lên tiếng.
Cô ấy chẳng qua chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học đã phải quản lý nhà họ Diệp với khối lượng tài sản khổng lồ lên tới hơn một tỉ đồng. Làm sao cô ấy có đủ tự tin để đảm nhận vị trí này cơ chứ?
“Đừng sợ, có em ở đây giúp chị rồi. Chị cứ mạnh dạn mà làm”, Sở Phàm an ủi Diệp Mỹ Na. Sau đó, cô ấy gật đầu thật mạnh bày bỏ lòng quyết tâm, hai mắt sáng rực.
Hiện giờ nhà họ Diệp chỉ toàn làm việc xấu, nội bộ mục nát thối rữa. Chỉ cô gái tốt bụng như Diệp Mỹ Na mới có thể vực lại dòng họ, cứu vớt nhà họ Diệp đã đứng bên bờ vực sụp đổ.
Sở Phàm đã cho người nhà họ Diệp một con đường sống mà không hề nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm. Đây cũng coi như anh đang giúp bà ngoại và mẹ mình được toại nguyện, để linh hồn hai người trên trời cao được yên lòng.
“Còn về nhà họ Tiết các người, hãy quyên góp từ thiện hết tài sản rồi dừng lại hết những việc xấu xa đi, tôi sẽ coi như xóa sạch toàn bộ ân oán. Chuyện giữa tôi và Hiệp hội võ thuật cũng sẽ không liên lụy đến nhà các người”.
Sở Phàm lạnh lùng nói ra một câu. Nghe anh nói vậy, hai vợ chồng Tiết Trường Phương thở phào nhẹ nhõm rồi liên tục nói lời cảm ơn.
Mặc dù bọn họ phải quyên góp từ thiện nhưng lại có thể giữ mạng sống trong cuộc đối đầu rung chuyển đất trời sắp xảy ra kia thì bao nhiêu tiền bạc của cải cũng không thể sánh bằng.
Sở Phàm dặn dò vài câu đơn giản với Diệp Mỹ Na rồi nhanh chóng rời khỏi nhà họ Diệp. Lễ cưới vốn rất náo nhiệt hoành tráng giờ đây lại biến thành một vở kịch hỗn loạn, chẳng mấy chốc đã hạ màn.
Một lúc lâu sau khi Sở Phàm rời khỏi, đám người nhà họ Diệp vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Đến tận lúc này bọn họ vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện vừa mới xảy ra. Đứa con hoang mà nhà họ Diệp bọn họ vẫn luôn coi thường khinh bỉ lại chính là vị danh tướng mang quân hàm năm sao trong truyền thuyết, Quân thần của Long Hồn.
Sự chênh lệch to lớn về thân phận này khiến bọn họ có cảm giác như đang ngồi trên cáp treo lơ lửng giữa trời, cực kỳ không chân thực.
“Á, nếu Sở Phàm đã là Quân thần của Long Hồn thì sợi dây chuyền “Nụ hôn rực rỡ” mà cậu ta tặng cho Diệp Mỹ Na là đồ thật sao?”, Hoàng Phương chợt nhớ tới sợi dây chuyền bị mình coi như hàng giả mà thẳng tay ném vào thùng rác, không khỏi giật nảy mình.
Đám người nhà họ Diệp cũng sáng rực hai mắt.
“Hừ, còn cần phải nói nữa sao? Long thủ đã cho người đấu giá sợi dây chuyền nay trong đêm tiệc của tuần lễ thời trang Paris với giá năm trăm triệu. Công ty Logistics của tôi đã chuẩn bị riêng một chiếc máy bay để gấp rút vận chuyển về nước đấy”.
Một ông chủ nhà giàu tỏ vẻ xem thường hừ lạnh một tiếng: “Cũng chỉ có mấy kẻ có mắt như mù như mấy người mới ném sợi dây chuyền đáng giá năm trăm triệu như rác mà thôi”.
Ầm ầm.
“Ôi trời ơi!”
Đám người nhà họ Diệp lập tức vỡ òa trong kinh hãi. Hoàng Phương thì sốc tới mức tăng huyết áp, suýt ngất đi.
Một giây sau đó, cả đám liền vội vàng chạy tới thùng rác kia. Vốn là những người có địa vị cao sang quần áo sang trọng giờ đây lại liều mạng lục lọi thùng rác, cãi vã ầm ĩ để tìm kiếm sợi dây chuyền trị giá năm trăm triệu kia!
Đâu còn một chút “khí chất thượng lưu cao quý” nào nữa.
Diệp Mỹ Na trơ mắt chứng kiến hết thảy mọi chuyện. Cô ấy nhắm mắt lại, thở dài cảm thán: “Sở Phàm, em thật sự đã nói đúng rồi. Đám người nhà họ Diệp này quả thật đang liều mạng tìm lại sợi dây chuyền đã bị chính bọn họ ném đi”.
Thật đáng tiếc, nếu như lúc đầu các người đối xử với Sở Phàm tốt một chút, cho dù chỉ là sự tôn trọng và phép lịch sự tối thiểu thì nhất định anh sẽ nể tình mà giúp đỡ các người để không gặp phải tình trạng như hiện giờ.
Đúng là ác giả ác báo.