Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
CHƯƠNG 12: CHO TÔI MỘT LỜI GIẢI THÍCH
Đinh Thu Huyền bán tín bán nghi, mặc dù cô cảm thấy lời của Giang Nghĩa không đáng tin cho lắm, nhưng ngẫm thấy hai lần trước đều chuẩn xác trúng mục tiêu, nên cô nghĩ vẫn có chút đáng để mong đợi.
Lúc này, chỉ thấy Lâm Chí Cường đưa tay ra cầm chùm chìa khóa mà Triệu Lôi đưa cho.
Trên mặt Triệu Lôi ánh lên sự vui vẻ phấn khích.
Trong lòng ông ta khẽ mừng thầm: Ha ha, gì mà thích Dương Tuấn lâu năm, chẳng qua chỉ là làm ra vẻ mà thôi, cuối cùng chẳng phải vẫn chọn biệt thự xa hoa của ông đây sao? Ông đây không thua đâu.
Lâm Chí Cường vừa nhìn về hướng Triệu Lôi: “Ngài Triệu, chùm chìa khóa này là của ông tặng sao?”
“Đúng, là tôi.”
“Ừm, nếu như tôi nhớ không nhầm, nhà ở chung cư Phong Lĩnh không hề rẻ.Biệt thự ở bên đó giá bình quân mỗi căn đều phải trên 60 tỷ.”
Triệu Lôi hớn hở nói: “Đắt thì có đắt một chút, nhưng cái gì cũng có giá của nó. Chỉ có căn nhà có giá như vậy thì mới có thể xứng đáng với thân phận của người tổng phụ trách!”
Trong mắt Lâm Chí Cường lướt qua một tia lạnh lẽo, cố ý hỏi: “Căn nhà này do ông mua sao?”
“Đương nhiên.”
“Ồ? Vậy xin hỏi ngài Triệu, ngài thân là chủ quản phòng thị trường Cục thủy lợi, vậy lương mỗi tháng được bao nhiêu vậy?”
Nụ cười trên mặt Triệu Lôi dần biến mất, cảm giác bầu không khí dường như có gì đó không đúng.
“Ừm… Về lương thì… mỗi tháng hơn 21 triệu.”
“Ừm… hơn 21 triệu… Vậy tính cả hoa hồng, tiền thưởng cuối năm cộng với các loại phúc lợi khác, thu nhập một năm của ông vào khoảng xấp xỉ 600 triệu?”
Triệu Lôi càng nghe càng thấy bất thường: “Đúng vậy.”
Lâm Chí Cường khẽ lắc đầu: “Vậy thì kì lạ quá. Người có thu nhập 600 triệu một năm, làm thế nào có thể mua được một căn biệt thự xa hoa giá trên 60 tỷ vậy? Triệu Lôi, ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”
Đùng!!!
Tất cả những người có mặt đều khẽ run trong lòng, vấn đề này nghiêm trọng rồi đây.
Thực ra ai cũng đều biết trong chuyện này chắc chắn có chiêu trò, nhưng với tâm trạng đến để tặng quà, mọi người đều nghĩ cho dù có chiêu trò thì cũng sẽ không bị vạch trần đâu.
Nhưng người tổng phụ trách mới đến này thì không, vừa đến đã ra uy ngay với mọi người.
Những người tặng quà khi nãy đều đổ mồ hôi lạnh, có vài người chỉ tặng quà trị giá 2,3 trăm triệu thì âm thầm vui mừng, những người tặng quà trị giá hàng trăm triệu đến trên cả tỷ thì lòng bàn tay bỗng lạnh toát.
Đương nhiên, người lạnh nhất vẫn là Triệu Lôi.
Hàng trăm triệu hay trên vài tỷ, ông ta có thể mượn cớ nói là tích lũy nhiều năm nay, nhưng đây là con số đến 60 tỷ, ông ta phải tích bao nhiêu năm đây?
Với thu nhập của Triệu Lôi, vậy thì phải tích đến 100 năm mới được!
Hiển nhiên, thu nhập của Triệu Lôi có vấn đề.
Bây giờ Triệu Lôi lạnh toát cả chân tay, không ngừng nuốt nước bọt, lắp bắp, một chữ cũng không nói nổi.
Lâm Chí Cường cất cao giọng: “Triệu Lôi, nói đi, ông lấy đâu ra khoản tiền tiết kiệm 60 tỷ để mua nhà?”
Phịch một tiếng, Triệu Lôi bị dọa sợ ngã ngồi trên mặt đất.
Ông ta làm sao có thể trả lời được?
Lâm Chí Cường hừ lạnh: “Tôi thấy ông không thể trả lời được đâu, vậy thì vào trong Cục cảnh sát từ từ trả lời đi…người đâu, bắt ông ta lại, dẫn đi.”
Lập tức, mấy nhân viên mặc đồng phục cảnh sát xông ra, bẻ hai tay Triệu Lôi về phía sau lưng, khóa lại, bắt đi trước mặt mọi người.
“Đừng, trưởng quan Lâm, có gì từ từ nói, chuyện này là thế nào vậy?”
“Thả tôi ra, các người thả tôi ra.”
Hai mắt Triệu Lôi thất thần, có nằm mơ cũng không nghĩ đến tặng quà thôi cũng có thể dẫn đến phiền phức như vậy.
Lúc ông ta bị bắt đi trước mặt mọi người, mỗi người đều bất giác cúi thấp đầu không dám nhìn, bởi vì bọn họ đều sợ bản thân cũng trở thành một Triệu Lôi khác.
Lâm Chí Cường tiếp tục nói: “Thực ra tôi biết, rất nhiều người bên dưới kia cũng không trong sạch gì, tôi khuyên mọi người từ nay về sau nghiêm túc thành thật cho tôi, nếu không thì… kết cục của Triệu Lôi mọi người cũng thấy rồi đó!”
“Những người muốn dùng quà tặng để làm thân kia, tôi khuyên mọi người cũng bớt bớt lại đi. Người tổng phụ trách không thích chiêu này, anh ấy ghét nhất là những người nịnh hót vuốt đuôi như vậy!”
“Những món quà mà mọi người tặng hôm nay, thu về hết lại cho tôi, tổng phụ trách không cần thứ gì hết.Lần này coi như bỏ qua, nếu còn có lần sau, nhất quyết sẽ không tha!”
Mọi người đều cúi thấp đầu, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Cuối cùng, Lâm Chí Cường cầm mấy bình rượu Dương Tuấn lâu năm lên: “Đồng chí Đinh Nhị Tiến, quà của người khác có thể mang về, nhưng mấy phần quà này của ông, tôi thay mặt tổng phụ trách nhận.”
Mặt của Đinh Nhị Tiến tràn đầy vui mừng: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Lâm Chí Cường gật gật đầu: “Ông không giống những người khác, tôi đánh giá cao ông đấy, cố lên.”
“Cảm ơn.”
Lâm Chí Cường quay người rời đi, để lại một đám người sụt sùi.
Mọi người thở dài, vốn đều biết cấp trên mới nhậm chức như một quả bom chực chờ nổ, nhưng không ngờ phát nổ đầu tiên lại khủng khiếp đến vậy.
Đinh Thu Huyền vỗ vỗ ngực, nghĩ lại còn rùng mình nói: “Cũng may anh gợi ý cho ba em, bảo ông ấy tặng rượu Dương Tuấn. Nếu không thì… ba em cũng đã tặng quà hàng trăm triệu rồi, cũng bị giáo huấn như những người khác rồi.”
Giang Nghĩa cười: “Bây giờ em tin lời anh rồi chứ?”
“Ừm, chiêu mèo mù vớ cá rán của anh cũng không tệ.” Đinh Thu Huyền hả giận nói: “Con người xấu xa Triệu Lôi kia, cuối cùng cũng có người xử lý được ông ta, chỉ là không biết sau khi ông ta vào đó liệu có phải lại tìm cách để được thả ra không thôi.”
Giang Nghĩa nói: “Em yên tâm, ông ta tham ô số tiền lớn như vậy, vào đó rồi thì đừng nghĩ được ra nữa.”
Thân là chiến thần Tu La, người tổng phụ trách của ba khu vực, Giang Nghĩa có thể đảm bảo rằng Triệu Lôi phen này tuyệt đối lạnh đến thấu xương, sau khi vào đó đừng mơ ai có thể cứu được ông ta ra.
Đây chính là kết cục của việc chống đối lại Giang Nghĩa!
Đinh Nhị Tiến đi đến, trên mặt lộ ra nụ cười: “Giang Nghĩa, tên nhóc này được lắm, nếu không phải cậu gợi ý cho tôi, hôm nay tôi chắc chắn đã bị một vố đau rồi.”
Giang Nghĩa cười: “Ba, ba vui mới là điều quan trọng nhất.”
Đinh Nhị Tiến bỗng chốc không cảm thấy quá phản cảm với người con rể này nữa, Giang Nghĩa hôm nay coi như đã khiến ông ta có thể trút được một gánh nặng.
Ở công ty bị Triệu Lôi chèn ép nhiều năm như vậy, hôm nay cũng có thể lật ngược tình thế hoàn toàn, mà Triệu Lôi sau khi vào đó đừng mơ có thể ra nữa.
Tâm trạng của Đinh Nhị Tiến vô cùng vui vẻ.
“Đi, hôm nay ba mời, chúng ta ra ngoài ăn một bữa.”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Ba, con còn có chút việc, ba với Thu Huyền đi ăn trước đi.”
“Anh có việc gì chứ?”
“Anh… muốn đi thăm em trai anh.”
Đinh Nhị Tiến và Đinh Thu Huyền nhìn nhau, cùng lúc lộ ra vẻ bi thương.
“Cũng đúng, con về đã hai ngày rồi cũng chưa đi lễ bái gì, đi thăm em trai con cũng là lẽ đương nhiên.”
“Giang Nghĩa, cố gắng lên, mặc dù tình trạng của con bây giờ không phải là rất tốt, nhưng chỉ cần con cố gắng, vẫn còn cơ hội để lật ngược tình thế mà.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Con hiểu.”
“Vậy, chúng ta về trước nhé.”
“Ừm.”
Đinh Nhị Tiến dẫn Đinh Thu Huyền rời khỏi bữa tiệc, Giang Nghĩa chỉnh lại trang phục, sau đó cũng đi ra ngoài.
Anh gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến đường Bờ Sông Tây.
Dừng xe, mở cửa.
Giang Nghĩa đi đến bên ngôi mộ nhỏ ở bên cạnh bờ sông, trong lòng rung động mạnh mẽ, sự tự trách đè nén trong lòng khiến anh dường như không thở nổi.
“Châu, xin lỗi, anh trai về muộn rồi.”
“Châu, anh nhớ em lắm.”
“Châu…”
Anh đi đến bên ngôi mộ, nhìn thấy bia mộ vô cùng đơn giản kia, dựa vào bia mộ, dường như Giang Châu đang ở bên cạnh anh.
Chiến thần chỉ biết đến việc đổ máu kia, lần đầu tiên trong tròng mắt đong đầy nước mắt.
Hai tay Giang Nghĩa ôm lấy bia mộ thô ráp, sự áy náy trong lòng được giải phóng hoàn toàn vào giờ phút này.
Lúc đầu rời đi, ánh nắng rực rỡ.
Bây giờ quay lại, sinh tử ngăn cách.
Đinh Thu Huyền bán tín bán nghi, mặc dù cô cảm thấy lời của Giang Nghĩa không đáng tin cho lắm, nhưng ngẫm thấy hai lần trước đều chuẩn xác trúng mục tiêu, nên cô nghĩ vẫn có chút đáng để mong đợi.
Lúc này, chỉ thấy Lâm Chí Cường đưa tay ra cầm chùm chìa khóa mà Triệu Lôi đưa cho.
Trên mặt Triệu Lôi ánh lên sự vui vẻ phấn khích.
Trong lòng ông ta khẽ mừng thầm: Ha ha, gì mà thích Dương Tuấn lâu năm, chẳng qua chỉ là làm ra vẻ mà thôi, cuối cùng chẳng phải vẫn chọn biệt thự xa hoa của ông đây sao? Ông đây không thua đâu.
Lâm Chí Cường vừa nhìn về hướng Triệu Lôi: “Ngài Triệu, chùm chìa khóa này là của ông tặng sao?”
“Đúng, là tôi.”
“Ừm, nếu như tôi nhớ không nhầm, nhà ở chung cư Phong Lĩnh không hề rẻ.Biệt thự ở bên đó giá bình quân mỗi căn đều phải trên 60 tỷ.”
Triệu Lôi hớn hở nói: “Đắt thì có đắt một chút, nhưng cái gì cũng có giá của nó. Chỉ có căn nhà có giá như vậy thì mới có thể xứng đáng với thân phận của người tổng phụ trách!”
Trong mắt Lâm Chí Cường lướt qua một tia lạnh lẽo, cố ý hỏi: “Căn nhà này do ông mua sao?”
“Đương nhiên.”
“Ồ? Vậy xin hỏi ngài Triệu, ngài thân là chủ quản phòng thị trường Cục thủy lợi, vậy lương mỗi tháng được bao nhiêu vậy?”
Nụ cười trên mặt Triệu Lôi dần biến mất, cảm giác bầu không khí dường như có gì đó không đúng.
“Ừm… Về lương thì… mỗi tháng hơn 21 triệu.”
“Ừm… hơn 21 triệu… Vậy tính cả hoa hồng, tiền thưởng cuối năm cộng với các loại phúc lợi khác, thu nhập một năm của ông vào khoảng xấp xỉ 600 triệu?”
Triệu Lôi càng nghe càng thấy bất thường: “Đúng vậy.”
Lâm Chí Cường khẽ lắc đầu: “Vậy thì kì lạ quá. Người có thu nhập 600 triệu một năm, làm thế nào có thể mua được một căn biệt thự xa hoa giá trên 60 tỷ vậy? Triệu Lôi, ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”
Đùng!!!
Tất cả những người có mặt đều khẽ run trong lòng, vấn đề này nghiêm trọng rồi đây.
Thực ra ai cũng đều biết trong chuyện này chắc chắn có chiêu trò, nhưng với tâm trạng đến để tặng quà, mọi người đều nghĩ cho dù có chiêu trò thì cũng sẽ không bị vạch trần đâu.
Nhưng người tổng phụ trách mới đến này thì không, vừa đến đã ra uy ngay với mọi người.
Những người tặng quà khi nãy đều đổ mồ hôi lạnh, có vài người chỉ tặng quà trị giá 2,3 trăm triệu thì âm thầm vui mừng, những người tặng quà trị giá hàng trăm triệu đến trên cả tỷ thì lòng bàn tay bỗng lạnh toát.
Đương nhiên, người lạnh nhất vẫn là Triệu Lôi.
Hàng trăm triệu hay trên vài tỷ, ông ta có thể mượn cớ nói là tích lũy nhiều năm nay, nhưng đây là con số đến 60 tỷ, ông ta phải tích bao nhiêu năm đây?
Với thu nhập của Triệu Lôi, vậy thì phải tích đến 100 năm mới được!
Hiển nhiên, thu nhập của Triệu Lôi có vấn đề.
Bây giờ Triệu Lôi lạnh toát cả chân tay, không ngừng nuốt nước bọt, lắp bắp, một chữ cũng không nói nổi.
Lâm Chí Cường cất cao giọng: “Triệu Lôi, nói đi, ông lấy đâu ra khoản tiền tiết kiệm 60 tỷ để mua nhà?”
Phịch một tiếng, Triệu Lôi bị dọa sợ ngã ngồi trên mặt đất.
Ông ta làm sao có thể trả lời được?
Lâm Chí Cường hừ lạnh: “Tôi thấy ông không thể trả lời được đâu, vậy thì vào trong Cục cảnh sát từ từ trả lời đi…người đâu, bắt ông ta lại, dẫn đi.”
Lập tức, mấy nhân viên mặc đồng phục cảnh sát xông ra, bẻ hai tay Triệu Lôi về phía sau lưng, khóa lại, bắt đi trước mặt mọi người.
“Đừng, trưởng quan Lâm, có gì từ từ nói, chuyện này là thế nào vậy?”
“Thả tôi ra, các người thả tôi ra.”
Hai mắt Triệu Lôi thất thần, có nằm mơ cũng không nghĩ đến tặng quà thôi cũng có thể dẫn đến phiền phức như vậy.
Lúc ông ta bị bắt đi trước mặt mọi người, mỗi người đều bất giác cúi thấp đầu không dám nhìn, bởi vì bọn họ đều sợ bản thân cũng trở thành một Triệu Lôi khác.
Lâm Chí Cường tiếp tục nói: “Thực ra tôi biết, rất nhiều người bên dưới kia cũng không trong sạch gì, tôi khuyên mọi người từ nay về sau nghiêm túc thành thật cho tôi, nếu không thì… kết cục của Triệu Lôi mọi người cũng thấy rồi đó!”
“Những người muốn dùng quà tặng để làm thân kia, tôi khuyên mọi người cũng bớt bớt lại đi. Người tổng phụ trách không thích chiêu này, anh ấy ghét nhất là những người nịnh hót vuốt đuôi như vậy!”
“Những món quà mà mọi người tặng hôm nay, thu về hết lại cho tôi, tổng phụ trách không cần thứ gì hết.Lần này coi như bỏ qua, nếu còn có lần sau, nhất quyết sẽ không tha!”
Mọi người đều cúi thấp đầu, sợ đến mức không dám thở mạnh.
Cuối cùng, Lâm Chí Cường cầm mấy bình rượu Dương Tuấn lâu năm lên: “Đồng chí Đinh Nhị Tiến, quà của người khác có thể mang về, nhưng mấy phần quà này của ông, tôi thay mặt tổng phụ trách nhận.”
Mặt của Đinh Nhị Tiến tràn đầy vui mừng: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Lâm Chí Cường gật gật đầu: “Ông không giống những người khác, tôi đánh giá cao ông đấy, cố lên.”
“Cảm ơn.”
Lâm Chí Cường quay người rời đi, để lại một đám người sụt sùi.
Mọi người thở dài, vốn đều biết cấp trên mới nhậm chức như một quả bom chực chờ nổ, nhưng không ngờ phát nổ đầu tiên lại khủng khiếp đến vậy.
Đinh Thu Huyền vỗ vỗ ngực, nghĩ lại còn rùng mình nói: “Cũng may anh gợi ý cho ba em, bảo ông ấy tặng rượu Dương Tuấn. Nếu không thì… ba em cũng đã tặng quà hàng trăm triệu rồi, cũng bị giáo huấn như những người khác rồi.”
Giang Nghĩa cười: “Bây giờ em tin lời anh rồi chứ?”
“Ừm, chiêu mèo mù vớ cá rán của anh cũng không tệ.” Đinh Thu Huyền hả giận nói: “Con người xấu xa Triệu Lôi kia, cuối cùng cũng có người xử lý được ông ta, chỉ là không biết sau khi ông ta vào đó liệu có phải lại tìm cách để được thả ra không thôi.”
Giang Nghĩa nói: “Em yên tâm, ông ta tham ô số tiền lớn như vậy, vào đó rồi thì đừng nghĩ được ra nữa.”
Thân là chiến thần Tu La, người tổng phụ trách của ba khu vực, Giang Nghĩa có thể đảm bảo rằng Triệu Lôi phen này tuyệt đối lạnh đến thấu xương, sau khi vào đó đừng mơ ai có thể cứu được ông ta ra.
Đây chính là kết cục của việc chống đối lại Giang Nghĩa!
Đinh Nhị Tiến đi đến, trên mặt lộ ra nụ cười: “Giang Nghĩa, tên nhóc này được lắm, nếu không phải cậu gợi ý cho tôi, hôm nay tôi chắc chắn đã bị một vố đau rồi.”
Giang Nghĩa cười: “Ba, ba vui mới là điều quan trọng nhất.”
Đinh Nhị Tiến bỗng chốc không cảm thấy quá phản cảm với người con rể này nữa, Giang Nghĩa hôm nay coi như đã khiến ông ta có thể trút được một gánh nặng.
Ở công ty bị Triệu Lôi chèn ép nhiều năm như vậy, hôm nay cũng có thể lật ngược tình thế hoàn toàn, mà Triệu Lôi sau khi vào đó đừng mơ có thể ra nữa.
Tâm trạng của Đinh Nhị Tiến vô cùng vui vẻ.
“Đi, hôm nay ba mời, chúng ta ra ngoài ăn một bữa.”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Ba, con còn có chút việc, ba với Thu Huyền đi ăn trước đi.”
“Anh có việc gì chứ?”
“Anh… muốn đi thăm em trai anh.”
Đinh Nhị Tiến và Đinh Thu Huyền nhìn nhau, cùng lúc lộ ra vẻ bi thương.
“Cũng đúng, con về đã hai ngày rồi cũng chưa đi lễ bái gì, đi thăm em trai con cũng là lẽ đương nhiên.”
“Giang Nghĩa, cố gắng lên, mặc dù tình trạng của con bây giờ không phải là rất tốt, nhưng chỉ cần con cố gắng, vẫn còn cơ hội để lật ngược tình thế mà.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Con hiểu.”
“Vậy, chúng ta về trước nhé.”
“Ừm.”
Đinh Nhị Tiến dẫn Đinh Thu Huyền rời khỏi bữa tiệc, Giang Nghĩa chỉnh lại trang phục, sau đó cũng đi ra ngoài.
Anh gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến đường Bờ Sông Tây.
Dừng xe, mở cửa.
Giang Nghĩa đi đến bên ngôi mộ nhỏ ở bên cạnh bờ sông, trong lòng rung động mạnh mẽ, sự tự trách đè nén trong lòng khiến anh dường như không thở nổi.
“Châu, xin lỗi, anh trai về muộn rồi.”
“Châu, anh nhớ em lắm.”
“Châu…”
Anh đi đến bên ngôi mộ, nhìn thấy bia mộ vô cùng đơn giản kia, dựa vào bia mộ, dường như Giang Châu đang ở bên cạnh anh.
Chiến thần chỉ biết đến việc đổ máu kia, lần đầu tiên trong tròng mắt đong đầy nước mắt.
Hai tay Giang Nghĩa ôm lấy bia mộ thô ráp, sự áy náy trong lòng được giải phóng hoàn toàn vào giờ phút này.
Lúc đầu rời đi, ánh nắng rực rỡ.
Bây giờ quay lại, sinh tử ngăn cách.
Bình luận facebook