Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
CHƯƠNG 140
“Đó không phải là thành kiến, mà là sự thật. Đàn ông là một đám bẩn thỉu, hạ lưu, xảo quyệt, tham lam và nhu nhược, chỉ biết mềm nắn rắn buông, thượng đội hạ đạp. Những gì đàn ông làm được phụ nữ cũng có thể làm được và thậm chí họ còn có thể làm tốt hơn. Vậy, đàn ông còn tồn tại trên thế giới này để làm gì?”
Giang Nghĩa cứng họng.
Đây không còn là thành kiến với đàn ông nữa mà là nỗi hận đàn ông sâu tận xương tuỷ rồi.
Có thể là trước đây Trình Đan Đình đã bị tổn thương bởi một người đàn ông?
Thực ra không phải vậy.
Trình Đan Đình quá ưu tú, là một phụ nữ, cô ấy có tính cách lạnh lùng và cao ngạo, năng lực phi thường, lại có một vẻ đẹp rất quốc tế.
Trong sự nghiệp, cô thuận buồm xuôi gió.
Không biết bao nhiêu người đàn ông đã bị cô ấy hạ gục.
Tất cả những người đàn ông xung quanh cô ấy không phải thèm muốn vẻ đẹp của cô ấy, thì là nịnh bợ cô ấy để lợi dụng đạt được một thứ gì đó, còn không thì năng lực yếu hơn cô ấy rất nhiều.
Lâu dần, cô ấy có ấn tượng cực kỳ xấu về đàn ông.
Trong những năm qua, Trình Đan Đình khá thành công trong sự nghiệp, kiếm được nhiều tiền, nhưng cô lại không có duyên với đường tình duyên.
Chỉ vì cô ta quá kiêu ngạo, quá khinh thường đàn ông, e rằng trên đời này chẳng có người đàn ông nào có thể chịu nỗi cô ấy.
Thức ăn đã được mang lên.
Trình Đan Đình cầm dao nĩa lên: “Anh đi đi được không? Có anh ở đây tôi ăn không vô.”
Giang Nghĩa bất lực lắc đầu, xoay người rời đi.
Anh đứng ở cửa, tuỳ tiện dựa vào khung cửa, trong lòng cười khổ, cuộc sống muôn màu không gì là không thể, đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ kì lạ, kiêu ngạo đến vậy.
Khi đang suy nghĩ vu vơ, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng la thất thanh từ nhà hàng.
“A!!!”
Giang Nghĩa ngay lập tức quay lại, thấy Trình Đan Đình đang bị một tên côn đồ trông rất bỉ ổi bắt nạt.
Tên côn đồ ấy cả người dơ dáy, đầu đầy gàu, như thể đã lâu không tắm, trên tay gã cầm một con dao găm sáng loáng.
Tên côn đồ này một tay cầm dao găm, tay còn lại kẹp cổ Trình Đan Đình và kéo cô vào tường.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, ồ ạt bỏ chạy.
Đội tuần tra và an ninh sân bay chạy đến ngay lập tức, rút súng chĩa vào bọn tội phạm.
Một cảnh sát hét lên: “Có gì thì từ từ nói, hãy thả con tin ra!”
Tên côn đồ cười gằn: “Thả con tin ra? Đùa với tao sao? Khó khăn lắm tao mới tìm được một người phụ nữ tốt như thế, làm sao có thể thả ra được?”
Người cảnh sát hỏi: “Anh có gì thì từ từ nói, nếu có khó khăn, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ, đừng cực đoan như vậy”.
Trình Đan Đình cũng kinh hãi nói: “Anh muốn tiền sao? Tôi có thể đưa cho anh. Chỉ cần anh buông tha cho tôi, bao nhiêu tôi cũng đưa cho anh.”
“Xì, tao không muốn tiền! Tao muốn có vợ!”
Những lời này khiến vẻ mặt của Trình Đan Đình hoang mang, quỷ yêu gì vậy?
Cảnh sát cũng thắc mắc: “Anh nói gì cơ?”
“Đó không phải là thành kiến, mà là sự thật. Đàn ông là một đám bẩn thỉu, hạ lưu, xảo quyệt, tham lam và nhu nhược, chỉ biết mềm nắn rắn buông, thượng đội hạ đạp. Những gì đàn ông làm được phụ nữ cũng có thể làm được và thậm chí họ còn có thể làm tốt hơn. Vậy, đàn ông còn tồn tại trên thế giới này để làm gì?”
Giang Nghĩa cứng họng.
Đây không còn là thành kiến với đàn ông nữa mà là nỗi hận đàn ông sâu tận xương tuỷ rồi.
Có thể là trước đây Trình Đan Đình đã bị tổn thương bởi một người đàn ông?
Thực ra không phải vậy.
Trình Đan Đình quá ưu tú, là một phụ nữ, cô ấy có tính cách lạnh lùng và cao ngạo, năng lực phi thường, lại có một vẻ đẹp rất quốc tế.
Trong sự nghiệp, cô thuận buồm xuôi gió.
Không biết bao nhiêu người đàn ông đã bị cô ấy hạ gục.
Tất cả những người đàn ông xung quanh cô ấy không phải thèm muốn vẻ đẹp của cô ấy, thì là nịnh bợ cô ấy để lợi dụng đạt được một thứ gì đó, còn không thì năng lực yếu hơn cô ấy rất nhiều.
Lâu dần, cô ấy có ấn tượng cực kỳ xấu về đàn ông.
Trong những năm qua, Trình Đan Đình khá thành công trong sự nghiệp, kiếm được nhiều tiền, nhưng cô lại không có duyên với đường tình duyên.
Chỉ vì cô ta quá kiêu ngạo, quá khinh thường đàn ông, e rằng trên đời này chẳng có người đàn ông nào có thể chịu nỗi cô ấy.
Thức ăn đã được mang lên.
Trình Đan Đình cầm dao nĩa lên: “Anh đi đi được không? Có anh ở đây tôi ăn không vô.”
Giang Nghĩa bất lực lắc đầu, xoay người rời đi.
Anh đứng ở cửa, tuỳ tiện dựa vào khung cửa, trong lòng cười khổ, cuộc sống muôn màu không gì là không thể, đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ kì lạ, kiêu ngạo đến vậy.
Khi đang suy nghĩ vu vơ, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng la thất thanh từ nhà hàng.
“A!!!”
Giang Nghĩa ngay lập tức quay lại, thấy Trình Đan Đình đang bị một tên côn đồ trông rất bỉ ổi bắt nạt.
Tên côn đồ ấy cả người dơ dáy, đầu đầy gàu, như thể đã lâu không tắm, trên tay gã cầm một con dao găm sáng loáng.
Tên côn đồ này một tay cầm dao găm, tay còn lại kẹp cổ Trình Đan Đình và kéo cô vào tường.
Tất cả mọi người đều sợ hãi, ồ ạt bỏ chạy.
Đội tuần tra và an ninh sân bay chạy đến ngay lập tức, rút súng chĩa vào bọn tội phạm.
Một cảnh sát hét lên: “Có gì thì từ từ nói, hãy thả con tin ra!”
Tên côn đồ cười gằn: “Thả con tin ra? Đùa với tao sao? Khó khăn lắm tao mới tìm được một người phụ nữ tốt như thế, làm sao có thể thả ra được?”
Người cảnh sát hỏi: “Anh có gì thì từ từ nói, nếu có khó khăn, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ, đừng cực đoan như vậy”.
Trình Đan Đình cũng kinh hãi nói: “Anh muốn tiền sao? Tôi có thể đưa cho anh. Chỉ cần anh buông tha cho tôi, bao nhiêu tôi cũng đưa cho anh.”
“Xì, tao không muốn tiền! Tao muốn có vợ!”
Những lời này khiến vẻ mặt của Trình Đan Đình hoang mang, quỷ yêu gì vậy?
Cảnh sát cũng thắc mắc: “Anh nói gì cơ?”
Bình luận facebook