Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160
CHƯƠNG 160
“Dì Lý, con rể tôi đã từng đi lính, thân thủ rất lợi hại!”
“Bà Triệu, không giấu gì bà đứa con rể này của tôi, tấm lòng nhân hậu, lúc nào cũng hiếu thuận với hai ông bà già chúng tôi.”
“Ông Lưu, ông nhìn đứa con rể này của tôi, nhân hậu hiền lành, dáng vẻ đàng hoàng đúng không?”
Khen suốt cả đường đi, thấy ai lại nói với người đó.
Mua cá, mua rau, mua hoa quả, mua thịt, đi một vòng chợ, không ai là không biết Đinh Nhị Tiến có được một người con rể tốt.
Cả quá trình Giang Nghĩa đều cúi đầu xuống, vô cùng ngượng ngùng.
Anh hận không thể lập tức về nhà, sợ là Đinh Nhị Tiến lại gặp người quen rồi nói chuyện, lúc anh ở biên giới phía Tây dũng cảm giết địch cũng không sợ hãi như vậy.
“Ôi, đó không phải là chú Trương sao? Chúng ta đi…”
Giang Nghĩa vội vàng kéo lại: “Ôi, ba, được rồi, con cảm thấy đồ ăn của ngày hôm nay cũng mua hòm hòm rồi, ăn không hết rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ, được, về nhà.”
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy Đinh Thu Huyền mắt lim dim từ phòng ngủ đi ra.
“Đã nấu xong cơm chưa? Đói quá.” Đinh Thu Huyền dụi mắt nói.
Đinh Nhị Tiến lạnh lùng hừ một tiếng: “Đói cái gì mà đói? Thân là con gái, không biết dậy sớm nấu cơm cho chồng sao? Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Sắp 11h rồi? Đúng là quá không hợp tình hợp lý mà!”
Đinh Thu Huyền bị nói đến mức sững sờ.
Bình thường Đinh Nhị Tiến hận không thể để cô ngủ nhiều hơn một chút, tất cả việc nhà đều bắt Giang Nghĩa làm, sao đột nhiên lại thay đổi nhiều như vậy?
Dưới yêu cầu lặp đi lặp lại của Đinh Nhị Tiến, Đinh Thu Huyền vô cùng hiếm thấy đi nấu bữa trưa.
Sau khi món ăn được dọn lên bàn, lần đầu tiên Đinh Nhị Tiến “mời” Giang Nghĩa ngồi vào bàn ăn, một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ chuẩn bị ăn cơm.
Tô Cầm và Đinh Thu Huyền vừa cầm đũa lên định gắp thức ăn, Đinh Nhị Tiến đập mạnh một cái xuống bàn.
“Làm cái gì vậy?”
Tô Cầm và Đinh Thu Huyền nhìn nhau, mơ hồ.
“Ăn cơm, còn có thể làm gì?”
“Ăn cơm? Không biết trong nhà đàn ông là lớn nhất sao? Nghĩa với tư cách là trụ cột của một gia đình, thằng bé còn chưa động đũa, ngược lại hai mẹ con bà lại rất chịu khó động đũa? Có hiểu quy tắc không? Đã học tam tòng tứ đức của phụ nữ chưa?”
Hai mẹ con bị nói đến mức ngây người, giơ đũa mà không dám cử động.
Giang Nghĩa ngượng ngùng ngãi đầu: “Cái kia, ba, ở nhà không cần phải quy củ như vậy, vẫn ăn cơm như bình thường là được rồi.”
Đinh Nhị Tiến gật đầu: “Con rể của ba đúng là chu đáo, độ lượng, lương thiện hiểu tâm ý của người khác, nghe thấy chưa? Hai người có thể động đũa rồi.”
Đinh Thu Huyền cười khổ, lén lút liếc nhìn Giang Nghĩa, khẽ nói: “Xem ra lần này anh đã hoàn toàn “thu phục” được ba của em rồi.”
Trong một căn phòng nhỏ u ám, Mạnh Chí Định ngồi trước máy tính, hết sức chuyên chú tiến hành PS, một bức ảnh trên máy tính.
“Dì Lý, con rể tôi đã từng đi lính, thân thủ rất lợi hại!”
“Bà Triệu, không giấu gì bà đứa con rể này của tôi, tấm lòng nhân hậu, lúc nào cũng hiếu thuận với hai ông bà già chúng tôi.”
“Ông Lưu, ông nhìn đứa con rể này của tôi, nhân hậu hiền lành, dáng vẻ đàng hoàng đúng không?”
Khen suốt cả đường đi, thấy ai lại nói với người đó.
Mua cá, mua rau, mua hoa quả, mua thịt, đi một vòng chợ, không ai là không biết Đinh Nhị Tiến có được một người con rể tốt.
Cả quá trình Giang Nghĩa đều cúi đầu xuống, vô cùng ngượng ngùng.
Anh hận không thể lập tức về nhà, sợ là Đinh Nhị Tiến lại gặp người quen rồi nói chuyện, lúc anh ở biên giới phía Tây dũng cảm giết địch cũng không sợ hãi như vậy.
“Ôi, đó không phải là chú Trương sao? Chúng ta đi…”
Giang Nghĩa vội vàng kéo lại: “Ôi, ba, được rồi, con cảm thấy đồ ăn của ngày hôm nay cũng mua hòm hòm rồi, ăn không hết rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ, được, về nhà.”
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy Đinh Thu Huyền mắt lim dim từ phòng ngủ đi ra.
“Đã nấu xong cơm chưa? Đói quá.” Đinh Thu Huyền dụi mắt nói.
Đinh Nhị Tiến lạnh lùng hừ một tiếng: “Đói cái gì mà đói? Thân là con gái, không biết dậy sớm nấu cơm cho chồng sao? Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Sắp 11h rồi? Đúng là quá không hợp tình hợp lý mà!”
Đinh Thu Huyền bị nói đến mức sững sờ.
Bình thường Đinh Nhị Tiến hận không thể để cô ngủ nhiều hơn một chút, tất cả việc nhà đều bắt Giang Nghĩa làm, sao đột nhiên lại thay đổi nhiều như vậy?
Dưới yêu cầu lặp đi lặp lại của Đinh Nhị Tiến, Đinh Thu Huyền vô cùng hiếm thấy đi nấu bữa trưa.
Sau khi món ăn được dọn lên bàn, lần đầu tiên Đinh Nhị Tiến “mời” Giang Nghĩa ngồi vào bàn ăn, một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ chuẩn bị ăn cơm.
Tô Cầm và Đinh Thu Huyền vừa cầm đũa lên định gắp thức ăn, Đinh Nhị Tiến đập mạnh một cái xuống bàn.
“Làm cái gì vậy?”
Tô Cầm và Đinh Thu Huyền nhìn nhau, mơ hồ.
“Ăn cơm, còn có thể làm gì?”
“Ăn cơm? Không biết trong nhà đàn ông là lớn nhất sao? Nghĩa với tư cách là trụ cột của một gia đình, thằng bé còn chưa động đũa, ngược lại hai mẹ con bà lại rất chịu khó động đũa? Có hiểu quy tắc không? Đã học tam tòng tứ đức của phụ nữ chưa?”
Hai mẹ con bị nói đến mức ngây người, giơ đũa mà không dám cử động.
Giang Nghĩa ngượng ngùng ngãi đầu: “Cái kia, ba, ở nhà không cần phải quy củ như vậy, vẫn ăn cơm như bình thường là được rồi.”
Đinh Nhị Tiến gật đầu: “Con rể của ba đúng là chu đáo, độ lượng, lương thiện hiểu tâm ý của người khác, nghe thấy chưa? Hai người có thể động đũa rồi.”
Đinh Thu Huyền cười khổ, lén lút liếc nhìn Giang Nghĩa, khẽ nói: “Xem ra lần này anh đã hoàn toàn “thu phục” được ba của em rồi.”
Trong một căn phòng nhỏ u ám, Mạnh Chí Định ngồi trước máy tính, hết sức chuyên chú tiến hành PS, một bức ảnh trên máy tính.
Bình luận facebook