Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
CHƯƠNG 173
Nếu không, cô không biết là mình bị những tin tức của truyền thông vô lương tâm như thế này làm hại đến cỡ nào.
Hải Tùng Thịnh hỏi: “Vậy… bây giờ chúng tôi đã có thể đi được chưa?”
“Đợi một lát nữa đi.” Giang Nghĩa hỏi: “Vốn dĩ trước đó anh và Thu Huyền không quen biết với nhau, tại sao lại phải viết tin tức bôi xấu cô ấy?”
Hải Tùng Thịnh khóc lóc nói: “Là do một bức thư của cái tên khốn nạn tên là Mạnh Chí Định gửi cho tôi, ở bên trong là ảnh chụp photoshop cùng với “câu chuyện thân thế”, tôi bị não tàn cho nên mới dùng tư liệu của anh ta.”
“Mạnh… Chí… Định?” Giang Nghĩa gật gật đầu: “Được, tôi đã biết rồi, bây giờ các người đã có thể đi về, tôi sẽ không nhằm vào các người nữa. Nhớ kỹ, sau khi trở về thì các người phải thành thật mà làm người, còn có thư xin lỗi cùng với buổi họp báo cũng phải được tổ chức, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
“Vâng, chúng tôi sẽ xử lý cho rõ ràng.”
Vương Thừa Lâm và Hải Tùng Thịnh xám mặt rời khỏi quán cà phê, sau khi trở về, một người nhanh chóng viết thư xin lỗi, một người thì lập tức liên lạc với các tạp chí lớn để mở buổi họp báo làm sáng tỏ sự việc.
Trong quán cà phê.
Đinh Thu Huyền chu môi nói: “Náo loạn cả nửa ngày, hóa ra là do cái tên khốn nạn Mạnh Chí Định làm chuyện xấu. Chắc chắn là do trước kia ba Mạnh Kiến Thọ của anh ta không hại nhà chúng ta được, còn bị nhốt vào trong tù, cho nên mới ghi hận ở trong lòng.”
“Cái loại tiểu nhân lén lút giở trò xấu như thế này, thật sự khiến người ta buồn nôn.”
Giang Nghĩa uống cạn một ngụm cà phê cuối cùng, từ tốn nói: “Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, không thể để Mạnh Chí Định lại được.”
“Anh muốn làm cái gì?”
“Không có gì hết, chẳng qua là cảm thấy có một số việc vẫn còn chưa xử lý triệt để thôi.” Anh nói với Đinh Thu Huyền: “Chuyện bên này đã xử lý xong rồi, em về nhà nghỉ ngơi trước đi, cả ngày nay cũng đủ giày vò lắm rồi.”
“Anh thì sao?”
“Anh phải đi xử lý chút chuyện.”
Giọng nói của Giang Nghĩa vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn để lộ ra sát khí.
Đinh Thu Huyền nhạy cảm phát hiện được chuyện mà Giang Nghĩa cần làm tuyệt đối không phải là chuyện bình thường, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, do dự một chút, đến cuối cùng vẫn là giấu ở trong lòng.
“Vậy anh chú ý an toàn đó.”
“Anh biết rồi.”
Đinh Thu Huyền đứng dậy rời khỏi.
Cô vừa mới đi khỏi không lâu, Giang Nghĩa gửi cho Long đầu trọc một tin nhắn: lập tức gọi anh em ra ngoài làm chút chuyện với tôi.
…
Trong căn nhà nhỏ tối đen, Mạnh Chí Định ngồi trước máy vi tính, đang chăm chỉ “xử lý nghệ thuật”, không biết mệt mỏi.
“Đinh Thu Huyền, hắc hắc, cái con nhỏ đê tiện này, không phải là cô từ chối tôi à? Không phải là đặt bẫy ba của tôi à? Tôi muốn sau này cô không có mặt mũi để gặp người khác.”
“Ừ, tấm hình này rất lộ, lại photoshop cho đê tiện thêm một chút.”
Nếu không, cô không biết là mình bị những tin tức của truyền thông vô lương tâm như thế này làm hại đến cỡ nào.
Hải Tùng Thịnh hỏi: “Vậy… bây giờ chúng tôi đã có thể đi được chưa?”
“Đợi một lát nữa đi.” Giang Nghĩa hỏi: “Vốn dĩ trước đó anh và Thu Huyền không quen biết với nhau, tại sao lại phải viết tin tức bôi xấu cô ấy?”
Hải Tùng Thịnh khóc lóc nói: “Là do một bức thư của cái tên khốn nạn tên là Mạnh Chí Định gửi cho tôi, ở bên trong là ảnh chụp photoshop cùng với “câu chuyện thân thế”, tôi bị não tàn cho nên mới dùng tư liệu của anh ta.”
“Mạnh… Chí… Định?” Giang Nghĩa gật gật đầu: “Được, tôi đã biết rồi, bây giờ các người đã có thể đi về, tôi sẽ không nhằm vào các người nữa. Nhớ kỹ, sau khi trở về thì các người phải thành thật mà làm người, còn có thư xin lỗi cùng với buổi họp báo cũng phải được tổ chức, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
“Vâng, chúng tôi sẽ xử lý cho rõ ràng.”
Vương Thừa Lâm và Hải Tùng Thịnh xám mặt rời khỏi quán cà phê, sau khi trở về, một người nhanh chóng viết thư xin lỗi, một người thì lập tức liên lạc với các tạp chí lớn để mở buổi họp báo làm sáng tỏ sự việc.
Trong quán cà phê.
Đinh Thu Huyền chu môi nói: “Náo loạn cả nửa ngày, hóa ra là do cái tên khốn nạn Mạnh Chí Định làm chuyện xấu. Chắc chắn là do trước kia ba Mạnh Kiến Thọ của anh ta không hại nhà chúng ta được, còn bị nhốt vào trong tù, cho nên mới ghi hận ở trong lòng.”
“Cái loại tiểu nhân lén lút giở trò xấu như thế này, thật sự khiến người ta buồn nôn.”
Giang Nghĩa uống cạn một ngụm cà phê cuối cùng, từ tốn nói: “Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, không thể để Mạnh Chí Định lại được.”
“Anh muốn làm cái gì?”
“Không có gì hết, chẳng qua là cảm thấy có một số việc vẫn còn chưa xử lý triệt để thôi.” Anh nói với Đinh Thu Huyền: “Chuyện bên này đã xử lý xong rồi, em về nhà nghỉ ngơi trước đi, cả ngày nay cũng đủ giày vò lắm rồi.”
“Anh thì sao?”
“Anh phải đi xử lý chút chuyện.”
Giọng nói của Giang Nghĩa vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn để lộ ra sát khí.
Đinh Thu Huyền nhạy cảm phát hiện được chuyện mà Giang Nghĩa cần làm tuyệt đối không phải là chuyện bình thường, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, do dự một chút, đến cuối cùng vẫn là giấu ở trong lòng.
“Vậy anh chú ý an toàn đó.”
“Anh biết rồi.”
Đinh Thu Huyền đứng dậy rời khỏi.
Cô vừa mới đi khỏi không lâu, Giang Nghĩa gửi cho Long đầu trọc một tin nhắn: lập tức gọi anh em ra ngoài làm chút chuyện với tôi.
…
Trong căn nhà nhỏ tối đen, Mạnh Chí Định ngồi trước máy vi tính, đang chăm chỉ “xử lý nghệ thuật”, không biết mệt mỏi.
“Đinh Thu Huyền, hắc hắc, cái con nhỏ đê tiện này, không phải là cô từ chối tôi à? Không phải là đặt bẫy ba của tôi à? Tôi muốn sau này cô không có mặt mũi để gặp người khác.”
“Ừ, tấm hình này rất lộ, lại photoshop cho đê tiện thêm một chút.”
Bình luận facebook