Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
CHƯƠNG 36
Giang Nghĩa cười nói: “Tôi vừa mới cho anh mượn 300 nghìn, theo như lãi suất vay tiền của tôi, thì là 1 giây 3 tỷ. Anh đã mượn tôi 1 phút 32 giây, cũng chính là phải trả tôi 276 tỷ. Quẹt thẻ hay tiền mặt đây?”
Long Đầu Trọc nhất thời không phản ứng kịp, sững sờ vài giây, rồi đột nhiên cười điên cuồng.
“Này, bọn mày đều nghe thấy chưa?”
“Tên ngốc này vậy mà lại đòi tiền tao, còn 1 giây 3 tỷ nữa chứ.”
“Ôi ôi, tao sợ quá.”
Long Đầu Trọc lấy ngón tay chọc vào đầu Giang Nghĩa: “Nhóc con, mày có biết chữ ‘chết’ viết thế nào không?”
Giang Nghĩa cười trả lời: “Tôi không biết viết, hay là, anh dạy tôi đi?”
“Vậy tao sẽ dạy mày!”
Long Đầu Trọc giơ tay muốn tát Giang Nghĩa, kết quả tay còn chưa hạ xuống, thì đã bị Giang Nghĩa đã bắt lấy ngón tay.
“Hồi nãy anh dùng ngón tay này chọc vào tôi?”
Rắc.
Ngón tay gãy ngược ra sau.
“A ~~ !!” Long Đầu Trọc gầm lên một tiếng như lợn kêu, nước mắt không ngừng rơi vì đau.
Bịch!
Giang Nghĩa đạp vào bụng Long Đầu Trọc, đá hắn ta bắn vào chiếc xe đối diện.
Long Đầu Trọc ngã xuống đất kêu lên: “Giết nó, giết nó cho tao!”
Tô Nhàn chết lặng, Giang Nghĩa bị điên à? Vậy mà lại tấn công trực diện với Long Đầu Trọc, anh không biết Long Đầu Trọc lợi hại thế nào sao?
Lần này chọc giận đối phương rồi, làm sao đây?
Giang Nghĩa quay đầu lại nói với vào trong xe: “Có mang theo khăn tay không?”
Tô Nhàn gật đầu theo bản năng.
“Lấy khăn tay che mắt vào, đếm thầm đến ba mươi giây đi.”
“Làm gì?”
“Cứ làm theo đi.”
Giọng điệu của Giang Nghĩa không cho người khác có thời gian để nghi ngờ, Tô Nhàn đưa tay lấy khăn bịt mắt lại.
Cô im lặng đếm.
Từ một đến ba mươi, đếm từng cái một, trong thời gian đó không ngừng nghe thấy các loại tiếng khóc than, không ngừng có tiếng người va vào xe uỳnh uỳnh.
Tô Nhàn sợ hãi, cuộn tròn thành một khối, không dám nhúc nhích.
“Hai mươi tám.”
“Hai mươi chín.”
“Ba mươi.”
Tô Nhàn mang theo tiếng khóc mà hỏi: “Tôi có thể tháo khăn tay chưa?”
“Được rồi.”
Giọng nói trầm ấm của Giang Nghĩa truyền vào tai khiến Tô Nhàn cảm thấy rất thoải mái, cô tháo khăn tay ra, ngạc nhiên khi thấy một đám đàn ông đầu trọc đó không biết tại sao lại nằm hết trên mặt đất rồi.
Ai cũng sùi bọt mép, thân thể vặn vẹo thành một khối, có vài người đã ngất đi.
Giang Nghĩa cười nói: “Tôi vừa mới cho anh mượn 300 nghìn, theo như lãi suất vay tiền của tôi, thì là 1 giây 3 tỷ. Anh đã mượn tôi 1 phút 32 giây, cũng chính là phải trả tôi 276 tỷ. Quẹt thẻ hay tiền mặt đây?”
Long Đầu Trọc nhất thời không phản ứng kịp, sững sờ vài giây, rồi đột nhiên cười điên cuồng.
“Này, bọn mày đều nghe thấy chưa?”
“Tên ngốc này vậy mà lại đòi tiền tao, còn 1 giây 3 tỷ nữa chứ.”
“Ôi ôi, tao sợ quá.”
Long Đầu Trọc lấy ngón tay chọc vào đầu Giang Nghĩa: “Nhóc con, mày có biết chữ ‘chết’ viết thế nào không?”
Giang Nghĩa cười trả lời: “Tôi không biết viết, hay là, anh dạy tôi đi?”
“Vậy tao sẽ dạy mày!”
Long Đầu Trọc giơ tay muốn tát Giang Nghĩa, kết quả tay còn chưa hạ xuống, thì đã bị Giang Nghĩa đã bắt lấy ngón tay.
“Hồi nãy anh dùng ngón tay này chọc vào tôi?”
Rắc.
Ngón tay gãy ngược ra sau.
“A ~~ !!” Long Đầu Trọc gầm lên một tiếng như lợn kêu, nước mắt không ngừng rơi vì đau.
Bịch!
Giang Nghĩa đạp vào bụng Long Đầu Trọc, đá hắn ta bắn vào chiếc xe đối diện.
Long Đầu Trọc ngã xuống đất kêu lên: “Giết nó, giết nó cho tao!”
Tô Nhàn chết lặng, Giang Nghĩa bị điên à? Vậy mà lại tấn công trực diện với Long Đầu Trọc, anh không biết Long Đầu Trọc lợi hại thế nào sao?
Lần này chọc giận đối phương rồi, làm sao đây?
Giang Nghĩa quay đầu lại nói với vào trong xe: “Có mang theo khăn tay không?”
Tô Nhàn gật đầu theo bản năng.
“Lấy khăn tay che mắt vào, đếm thầm đến ba mươi giây đi.”
“Làm gì?”
“Cứ làm theo đi.”
Giọng điệu của Giang Nghĩa không cho người khác có thời gian để nghi ngờ, Tô Nhàn đưa tay lấy khăn bịt mắt lại.
Cô im lặng đếm.
Từ một đến ba mươi, đếm từng cái một, trong thời gian đó không ngừng nghe thấy các loại tiếng khóc than, không ngừng có tiếng người va vào xe uỳnh uỳnh.
Tô Nhàn sợ hãi, cuộn tròn thành một khối, không dám nhúc nhích.
“Hai mươi tám.”
“Hai mươi chín.”
“Ba mươi.”
Tô Nhàn mang theo tiếng khóc mà hỏi: “Tôi có thể tháo khăn tay chưa?”
“Được rồi.”
Giọng nói trầm ấm của Giang Nghĩa truyền vào tai khiến Tô Nhàn cảm thấy rất thoải mái, cô tháo khăn tay ra, ngạc nhiên khi thấy một đám đàn ông đầu trọc đó không biết tại sao lại nằm hết trên mặt đất rồi.
Ai cũng sùi bọt mép, thân thể vặn vẹo thành một khối, có vài người đã ngất đi.
Bình luận facebook