Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
CHƯƠNG 59
Nhưng mà, Giang Nghĩa lại làm được.
Những năm nay ở biên giới phía tây, một trong những năng lực phi phàm mà Giang Nghĩa luyện được là uống rượu, đừng nói là bảy tám người, cho dù hai mươi, ba mươi người đi chăng nữa cũng không thể uống qua Giang Nghĩa.
Không ai biết tửu lượng của Giang Nghĩa đến đâu.
Anh sẽ không bao giờ say.
Mặc dù những người ở đây đều có thể uống được, nhưng dù sao họ cũng là người bình thường, uống được ba bốn ly thì không uống nổi nữa.
Kia là rượu trắng, sao mà uống được?
Lê Hùng Phong thấy những người này không uống nổi nữa nên anh ta tự rót cho mình một ly rượu, đứng lên nói: “Giang Nghĩa, không ngờ tửu lượng của cậu lại tốt như vậy, nào, tôi uống với cậu một ly.”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Không được, tôi uống một một với bọn họ. Anh là chủ tịch, tôi mà uống một một với anh thì sao có thể làm nổi bật được thân phận của anh được? Hay là chúng ta mỗi người mười ly đi!”
Lê Hùng Phong như chết lặng, tửu lượng của anh ta chỉ có bảy tám ly, anh ta không thể uống một lần mười ly được.
Nhưng anh ta cũng không tin Giang Nghĩa có thể uống tiếp được.
“Được, tôi sẽ uống với cậu mười ly.”
Hai mươi ly rượu được rót trên bàn, Giang Nghĩa uống sạch hết 10 ly rượu không một chút do dự.
Lại nhìn Lê Hùng Phong, sau khi uống được hai ly, mặt anh ta đã đỏ bừng, sau bảy ly, anh ta không thể đứng vững được nữa.
Sau khi uống hết mười ly rượu, Lê Hùng Phong ngã gục xuống ghế, đầu óc choáng váng.
Nhưng mà hình như Giang Nghĩa không có ý định tha cho bọn họ.
Anh rót đầy thêm hai mươi ly nữa, sau đó nói với mọi người: “Hôm nay uống hết nấc đi, nào, chúng ta uống tiếp.”
“Còn uống nữa?”
Ai cũng mắt to trừng mắt nhỏ, bọn họ nói không uống được nữa, uống nữa sẽ nôn ra mất.
Giang Nghĩa mỉm cười và nói với Đinh Thu Huyền: “Em đi trước đi.”
“Hả?”
“Em rời khách sạn trước đi, lát nữa anh sẽ đi tìm em.”
Đinh Thu Huyền gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng bao, mặc dù những người kia cố gắng ngăn cản nhưng bọn họ đang bị chóng mặt, không thể đứng dậy được thì sao có thể ngăn họ được?
Sau khi Đinh Thu Huyền rời đi, Giang Nghĩa nhẹ nhàng khóa cửa lại.
“Các vị, hình như hôm nay các vị chưa uống được bao nhiêu đâu đúng không?”
Chưa uống được bao nhiêu?
Tất cả mọi người đều cạn lời, những người có mặt ở đây uống ít nhất bốn ly rượu, hơn nửa lít, vậy mà anh nói không uống bao nhiêu sao?
Bọn họ thực sự không hiểu, tại sao Giang Nghĩa uống gấp mười lần mình nhưng lại không có một chút phản ứng nào? Anh có còn là con người không? Quả thật là tên quái vật mà.
Giang Nghĩa chỉ vào rượu trên bàn, nói: “Hôm nay nếu không uống hết thì các người đừng nghĩ đến việc rời đi.”
“Không được, tôi không thể uống được nữa.”
Nhưng mà, Giang Nghĩa lại làm được.
Những năm nay ở biên giới phía tây, một trong những năng lực phi phàm mà Giang Nghĩa luyện được là uống rượu, đừng nói là bảy tám người, cho dù hai mươi, ba mươi người đi chăng nữa cũng không thể uống qua Giang Nghĩa.
Không ai biết tửu lượng của Giang Nghĩa đến đâu.
Anh sẽ không bao giờ say.
Mặc dù những người ở đây đều có thể uống được, nhưng dù sao họ cũng là người bình thường, uống được ba bốn ly thì không uống nổi nữa.
Kia là rượu trắng, sao mà uống được?
Lê Hùng Phong thấy những người này không uống nổi nữa nên anh ta tự rót cho mình một ly rượu, đứng lên nói: “Giang Nghĩa, không ngờ tửu lượng của cậu lại tốt như vậy, nào, tôi uống với cậu một ly.”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Không được, tôi uống một một với bọn họ. Anh là chủ tịch, tôi mà uống một một với anh thì sao có thể làm nổi bật được thân phận của anh được? Hay là chúng ta mỗi người mười ly đi!”
Lê Hùng Phong như chết lặng, tửu lượng của anh ta chỉ có bảy tám ly, anh ta không thể uống một lần mười ly được.
Nhưng anh ta cũng không tin Giang Nghĩa có thể uống tiếp được.
“Được, tôi sẽ uống với cậu mười ly.”
Hai mươi ly rượu được rót trên bàn, Giang Nghĩa uống sạch hết 10 ly rượu không một chút do dự.
Lại nhìn Lê Hùng Phong, sau khi uống được hai ly, mặt anh ta đã đỏ bừng, sau bảy ly, anh ta không thể đứng vững được nữa.
Sau khi uống hết mười ly rượu, Lê Hùng Phong ngã gục xuống ghế, đầu óc choáng váng.
Nhưng mà hình như Giang Nghĩa không có ý định tha cho bọn họ.
Anh rót đầy thêm hai mươi ly nữa, sau đó nói với mọi người: “Hôm nay uống hết nấc đi, nào, chúng ta uống tiếp.”
“Còn uống nữa?”
Ai cũng mắt to trừng mắt nhỏ, bọn họ nói không uống được nữa, uống nữa sẽ nôn ra mất.
Giang Nghĩa mỉm cười và nói với Đinh Thu Huyền: “Em đi trước đi.”
“Hả?”
“Em rời khách sạn trước đi, lát nữa anh sẽ đi tìm em.”
Đinh Thu Huyền gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng bao, mặc dù những người kia cố gắng ngăn cản nhưng bọn họ đang bị chóng mặt, không thể đứng dậy được thì sao có thể ngăn họ được?
Sau khi Đinh Thu Huyền rời đi, Giang Nghĩa nhẹ nhàng khóa cửa lại.
“Các vị, hình như hôm nay các vị chưa uống được bao nhiêu đâu đúng không?”
Chưa uống được bao nhiêu?
Tất cả mọi người đều cạn lời, những người có mặt ở đây uống ít nhất bốn ly rượu, hơn nửa lít, vậy mà anh nói không uống bao nhiêu sao?
Bọn họ thực sự không hiểu, tại sao Giang Nghĩa uống gấp mười lần mình nhưng lại không có một chút phản ứng nào? Anh có còn là con người không? Quả thật là tên quái vật mà.
Giang Nghĩa chỉ vào rượu trên bàn, nói: “Hôm nay nếu không uống hết thì các người đừng nghĩ đến việc rời đi.”
“Không được, tôi không thể uống được nữa.”
Bình luận facebook