Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-141
Chương 141: Thất vọng
Giang Cung Tuấn trở về nhà họ Đường.
Thế nhưng chẳng có ai ở nhà, tất cả đều đã tới khu biệt thự Cẩm Tú để xem biệt thự rồi.
Mà lúc Giang Cung Tuấn đi ra ngoài cũng khá vội vàng, không cầm theo chìa khóa.
Anh muốn gọi điện cho Đường Sở Vi, nhưng nghĩ lại, lại thôi không gọi nữa.
Anh ngôi trên bậc thang bên ngoài cửa nhà, miệng ngậm điếu thuốc, cầm điện thoại di động chơi Plant vs. Zombie để giết thời gian.
Thoáng cái đã đến giữa trưa.
Người nhà họ Đường còn chưa về, nhưng Đường Sở Vi đã về rồi.
Cô vừa đi ra khỏi thang máy đã thấy Giang Cung Tuấn ngôi ở ngoài bậc cầu thang, thì cau mày đi tới hỏi: “Sao anh lại ngôi đây làm gì?”
Nghe thấy tiếng gọi, Giang Cung Tuấn vội vàng đứng lên.
Anh giơ điện thoại trong tay lên, cười nói: “Bà xã, anh đi ra ngoài không cầm chìa khóa. Trong nhà không có ai, nên anh ngồi đây chờ”
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn một cái, không nói thêm gì, quay người đi về phía cửa nhà.
Giang Cung Tuấn đi theo cô.
“Bà xã, em ăn cơm chưa? Để anh đi nấu cơm nhé?”
“Ăn rồi, anh đi nấu chút gì ăn đi. Nếu không lát nữa mẹ em về lại mắng anh. Buổi chiều em sẽ đến Vĩnh Thái, anh đừng làm phiền em”
Đường Sở Vi nói xong thì quay người rời đi.
Đêm qua cô ngủ không ngon, cứ vật vã cho tới trưa, cơ thể mệt mỏi không được tỉnh táo.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi đang đi vào phòng ngủ.
Anh có thể cảm nhận được sự khó chịu của cô đối với anh.
Haizl Anh thở dài một tiếng.
Anh vốn có ý định tặng quà cho cô, để Đường Sở Vi cảm thấy vui vẻ hơn một chút, thế nhưng lại không ngờ rằng mình gây ra nhiêu chuyện như vậy.
Nếu đã như thể này rồi thì thôi tùy duyên đi.
Dù sao thì anh cũng cảm thấy tình cảm giữa mình và Đường Sở Vi chẳng có cơ sở gì.
Coi như là Đường Sở Vi đang yêu một “anh”
khác cũng được, cũng là một kết cục không tệ lắm.
Anh đi vào phòng bếp, vừa nấu cơm vừa suy tư.
Anh đang nghĩ có phải mình nên từ bỏ thân phận con rể nhà họ Đường, để dùng thân phận công tử Giang mà tiếp cận cô không?
Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của anh bắt đầu lộn xôn.
Chuyện tình cảm này phức tạp hơn ra trận giết địch nhiều.
Chỉ một lát sau người nhà họ Đường đã về.
“Mẹ, biệt thự này quá xa xỉ, biệt thự của nhà họ Đường không thể so nổi được đâu. Mẹ, khi nào chúng ta chuyển vào vậy?”
Giang Cung Tuấn đứng trong phòng bếp nghe thấy âm thanh kích động của Đường Tấn truyền vào từ bên ngoài.
Ngô Mịch cũng hưng phấn nói: “Mẹ, con lớn bằng này rồi, cũng chưa từng nhìn thấy biệt thự nào xa hoa như thế cả. Chúng ta mau mau chuyển vào ở đi. Con muốn ở trên lầu hai, cái phòng có ban công lớn nhất ấy”
Giang Cung Tuấn dọn cơm đã nấu xong ra: “Ăn cơm thôi”
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, tất cả những tâm trạng tốt đẹp của bọn họ đều bị phá hỏng trong nháy mắt.
Hà Diệp Mai nhìn thấy anh thì đứng lên, quát: “Giang Cung Tuấn, da mặt cậu dày thế hả? Đã nói như thế rồi còn không đi, chẳng lẽ cậu muốn tôi phải cầm chổi đuổi cậu đi à?”
“Mẹ..” Giang Cung Tuấn khó xử.
“Đừng gọi tôi là mẹ. Tôi không có thằng con rể vô dụng như thế. Tôi cho cậu biết, hôm nay cậu nhất định phải ly hôn với Sở Vi. Nhà tôi sẽ chuyển vào ở trong biệt thự lớn, tôi muốn bắt đầu được hưởng phúc”
Đường Tấn đi tới, trên mặt cậu ta là vẻ khẩn cầu: “Giang Cung Tuấn, tôi cầu xin anh, anh ly hôn với chị Sở Vi đi. Tôi không cần một người anh rể vô dụng như anh đâu. Anh không cho tôi xe sang được, không cho tôi nhà được, không cho tôi cuộc sống như tôi muốn”
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ sờ mũi mình.
Không phải chỉ là tiền thôi sao, anh có tiền mà.
Chỉ là những người này không chịu tin anh thôi.
Âm thanh nhao nhao ngoài phòng khách khiến cho Đường Sở Vi không thể nào ngủ nổi.
Cô sầm mặt đi ra ngoài, nhìn người nhà mình, lạnh lùng nói: “Công tử Diệp đã nói, đây là quà báo đáp ơn cứu mạng của con, không tính là sính lễ. Nếu như mọi người muốn chuyển vào căn biệt thự đó thì cứ vào đi, sau này đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa”
Giang Cung Tuấn cảm kích nhìn Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi cũng nhìn anh một cái.
Mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng ánh mắt nhìn anh có chút thất vọng.
Bất kể là ai thì cũng đều thích một người đàn ông có sự nghiệp, thành đạt, không thích một người đàn ông cả ngày chỉ biết ở nhà nấu cơm, không có chí tiến thủ.
“Con đến Vĩnh Thái đây” Đường Sở Vĩ chỉ nói một câu như thế rồi rời đi.
Vẻ mặt của cô không tránh được ánh mắt của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn có thể thấy được sự thất vọng trong mắt cô.
Xem ra từ sau khi gặp được công tử Giang thần bí kia, cách nhìn của Đường Sở Vi đối với anh đã có sự thay đổi.
Mà người nhà họ Đường sau khi nghe Đường Sở Vi nói có thể chuyển vào biệt thự lớn để ở, ai nấy đều trở nên hưng phấn, tập trung lại một chỗ, thương lượng với nhau xem ngày nào là ngày hợp để chuyển vào biệt thự.
Còn Giang Cung Tuấn thì hoàn toàn bị quên lãng.
Giang Cung Tuấn cũng chẳng quan tâm.
Anh ra ngoài ban công hút thuốc, tự hỏi mình về nhân sinh.
Đường Sở Vi mới đi không bao lâu, Đường Thành Lâm đã tìm tới cửa Nhà họ Đường vận dụng hết tất cả các mối quan hệ, muốn cứu Đường Hiện và Đường Lăng ra, thế nhưng cách nào cũng vô dụng.
Kim Lương Vũ nói, chuyện này là do Giang Cung Tuấn báo cảnh sát. Muốn thả người thì cần phải được Giang Cung Tuấn cho phép, nếu không ai tìm đến xin bảo lãnh cũng vô dụng mà thôi. Thế là Đường Thành Lâm tự mình tìm tới cửa Người nhà họ Đường thì không hề có vẻ vui mừng chút nào khi phải tiếp đón Đường Thành Lâm.
Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn cät đứt quan hệ với Đường Thành Lâm, chuẩn bị chuyển vào biệt thự lớn để ở, không cần thiết phải nhìn sắc mặt Đường Thành Lâm làm gì nữa “Ba, ba tới làm gì?”
Trong phòng khách, trên ghế salon Vẻ mặt Hà Diệp Mai vô cùng lạnh lùng, căn bản là không thèm để một gia chủ như Đường Thành Lâm vào trong mi.
Đường Thành Lâm nhìn về phía Giang Cung Tuấn, dùng giọng điệu ra lệnh nói với Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, lập tức gọi điện thoại cho bên kia, rút đơn tố cáo, để người ta thá Đường Hiện và Đường Lăng ra ngoài”
Giang Cung Tuấn thì chỉ hững hờ đáp: “Ông nội, đã vi phạm pháp luật rồi thì phải chịu hình phạt của pháp luật. Nếu như cứ tùy tiện thả bọn họ ra thì lần sau bọn họ sẽ làm những chuyện còn nghiêm trọng hơn nữa”
“Thằng không biết điêu này! Tao không cân mày phải dạy!” Đường Thành Lâm giận dữ quát lên.
Hà Diệp Mai nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, gọi điện thoại cho bên đó, rút đơn tố cáo về đi. Dù sao cũng là người một nhà, đừng làm căng mọi chuyện quá.”
Nghe Hà Diệp Mai nói xong, Giang Cung Tuấn mới gật đầu. Anh không gọi điện thoại cho Kim Lương Vũ, chỉ có môi số điện thoại của Hoäc Đổng. Cho nên anh bèn gọi điện thoại thẳng cho Hoäc Đổng: “Chuyện của nhà họ Đường, tôi rút đơn tố cáo, không truy cứu trách nhiệm nữa”
Nói xong thì anh cúp điện thoại.
Đường Thành Lâm hừ lạnh một tiếng, rôi lập tức đứng lên rời đi “Ba, ba đi cẩn thận” Hà Diệp Mai hãng giọng, giả vờ dặn dò một câu “Hả giận” Đường Tấn vui sướng bật cười: “Mặc dù Giang Cung Tuấn hơi nghèo, nhưng chuyện lần này đúng là khiến chúng ta được hả giận. Sau lần này, con muốn xem xem thăng nhóc Đường Lăng có còn dám tỏ vẻ tức giận với con nữa không.”
“Ừm” Hà Diệp Mai cũng gật đầu Lần này Giang Cung Tuấn báo cảnh sát, giúp Sở Vi lấy lại được sự trong sạch. Đúng là chuyện này anh làm không tệ.
Nhưng như thế thì sao chứ?
Anh chỉ báo cảnh sát mà thôi Nếu là công tử Giang thần bí, hay cậu chủ Ngụy Trình thì cũng chẳng cần báo cảnh sát, đã có thể dùng thế lực của mình để giải quyết nhanh gọn rồi.
“Giang Cung Tuấn, cậu đừng tưởng cậu đã giúp đỡ Sở Vĩ thì sẽ không cần ly hồn. Tôi cho cậu biết, cậu nhất định phải ly hôn”
Hà Diệp Mai nói xong thì trâm ngâm suy nghĩ, rồi lẩm bẩm: “Công tử Giang thần bí kia hản là không nói đùa. Xem ra mình cần phải tìm cậu chủ Ngụy Trình rồi. Mà không, mình nên gọi điện thoại, hẹn cậu chủ Ngụy Trình ra ngoài ăn một bữa cơm”
Nói gọi là gọi.
“Cậu chủ Ngụy Trình đấy à? Tôi là mẹ của Sở Vi đây mà, đúng rồi chính là tôi đây. Tối nay cậu có rảnh không, Sở Vi muốn mời cậu ăn một bữa cơm. Được được, vậy cứ quyết định như thế đi nhé”
Sau khi gọi điện thoại xong, trên mặt Hà Diệp Mãi toàn là ý cười rực rỡ.
Dường như Ngụy Trình đã là con rể của bà ta tôi vậy.
“Ngụy Trình à?”
Giang Cung Tuấn nheo mặt lại Xem ra, đã đến lúc phải dạy cho Ngụy Trình một bài học rồi Dám nhớ thương bà xã của anh, anh ta chán sống rồi.
Giang Cung Tuấn trở về nhà họ Đường.
Thế nhưng chẳng có ai ở nhà, tất cả đều đã tới khu biệt thự Cẩm Tú để xem biệt thự rồi.
Mà lúc Giang Cung Tuấn đi ra ngoài cũng khá vội vàng, không cầm theo chìa khóa.
Anh muốn gọi điện cho Đường Sở Vi, nhưng nghĩ lại, lại thôi không gọi nữa.
Anh ngôi trên bậc thang bên ngoài cửa nhà, miệng ngậm điếu thuốc, cầm điện thoại di động chơi Plant vs. Zombie để giết thời gian.
Thoáng cái đã đến giữa trưa.
Người nhà họ Đường còn chưa về, nhưng Đường Sở Vi đã về rồi.
Cô vừa đi ra khỏi thang máy đã thấy Giang Cung Tuấn ngôi ở ngoài bậc cầu thang, thì cau mày đi tới hỏi: “Sao anh lại ngôi đây làm gì?”
Nghe thấy tiếng gọi, Giang Cung Tuấn vội vàng đứng lên.
Anh giơ điện thoại trong tay lên, cười nói: “Bà xã, anh đi ra ngoài không cầm chìa khóa. Trong nhà không có ai, nên anh ngồi đây chờ”
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn một cái, không nói thêm gì, quay người đi về phía cửa nhà.
Giang Cung Tuấn đi theo cô.
“Bà xã, em ăn cơm chưa? Để anh đi nấu cơm nhé?”
“Ăn rồi, anh đi nấu chút gì ăn đi. Nếu không lát nữa mẹ em về lại mắng anh. Buổi chiều em sẽ đến Vĩnh Thái, anh đừng làm phiền em”
Đường Sở Vi nói xong thì quay người rời đi.
Đêm qua cô ngủ không ngon, cứ vật vã cho tới trưa, cơ thể mệt mỏi không được tỉnh táo.
Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi đang đi vào phòng ngủ.
Anh có thể cảm nhận được sự khó chịu của cô đối với anh.
Haizl Anh thở dài một tiếng.
Anh vốn có ý định tặng quà cho cô, để Đường Sở Vi cảm thấy vui vẻ hơn một chút, thế nhưng lại không ngờ rằng mình gây ra nhiêu chuyện như vậy.
Nếu đã như thể này rồi thì thôi tùy duyên đi.
Dù sao thì anh cũng cảm thấy tình cảm giữa mình và Đường Sở Vi chẳng có cơ sở gì.
Coi như là Đường Sở Vi đang yêu một “anh”
khác cũng được, cũng là một kết cục không tệ lắm.
Anh đi vào phòng bếp, vừa nấu cơm vừa suy tư.
Anh đang nghĩ có phải mình nên từ bỏ thân phận con rể nhà họ Đường, để dùng thân phận công tử Giang mà tiếp cận cô không?
Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của anh bắt đầu lộn xôn.
Chuyện tình cảm này phức tạp hơn ra trận giết địch nhiều.
Chỉ một lát sau người nhà họ Đường đã về.
“Mẹ, biệt thự này quá xa xỉ, biệt thự của nhà họ Đường không thể so nổi được đâu. Mẹ, khi nào chúng ta chuyển vào vậy?”
Giang Cung Tuấn đứng trong phòng bếp nghe thấy âm thanh kích động của Đường Tấn truyền vào từ bên ngoài.
Ngô Mịch cũng hưng phấn nói: “Mẹ, con lớn bằng này rồi, cũng chưa từng nhìn thấy biệt thự nào xa hoa như thế cả. Chúng ta mau mau chuyển vào ở đi. Con muốn ở trên lầu hai, cái phòng có ban công lớn nhất ấy”
Giang Cung Tuấn dọn cơm đã nấu xong ra: “Ăn cơm thôi”
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, tất cả những tâm trạng tốt đẹp của bọn họ đều bị phá hỏng trong nháy mắt.
Hà Diệp Mai nhìn thấy anh thì đứng lên, quát: “Giang Cung Tuấn, da mặt cậu dày thế hả? Đã nói như thế rồi còn không đi, chẳng lẽ cậu muốn tôi phải cầm chổi đuổi cậu đi à?”
“Mẹ..” Giang Cung Tuấn khó xử.
“Đừng gọi tôi là mẹ. Tôi không có thằng con rể vô dụng như thế. Tôi cho cậu biết, hôm nay cậu nhất định phải ly hôn với Sở Vi. Nhà tôi sẽ chuyển vào ở trong biệt thự lớn, tôi muốn bắt đầu được hưởng phúc”
Đường Tấn đi tới, trên mặt cậu ta là vẻ khẩn cầu: “Giang Cung Tuấn, tôi cầu xin anh, anh ly hôn với chị Sở Vi đi. Tôi không cần một người anh rể vô dụng như anh đâu. Anh không cho tôi xe sang được, không cho tôi nhà được, không cho tôi cuộc sống như tôi muốn”
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ sờ mũi mình.
Không phải chỉ là tiền thôi sao, anh có tiền mà.
Chỉ là những người này không chịu tin anh thôi.
Âm thanh nhao nhao ngoài phòng khách khiến cho Đường Sở Vi không thể nào ngủ nổi.
Cô sầm mặt đi ra ngoài, nhìn người nhà mình, lạnh lùng nói: “Công tử Diệp đã nói, đây là quà báo đáp ơn cứu mạng của con, không tính là sính lễ. Nếu như mọi người muốn chuyển vào căn biệt thự đó thì cứ vào đi, sau này đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa”
Giang Cung Tuấn cảm kích nhìn Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi cũng nhìn anh một cái.
Mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng ánh mắt nhìn anh có chút thất vọng.
Bất kể là ai thì cũng đều thích một người đàn ông có sự nghiệp, thành đạt, không thích một người đàn ông cả ngày chỉ biết ở nhà nấu cơm, không có chí tiến thủ.
“Con đến Vĩnh Thái đây” Đường Sở Vĩ chỉ nói một câu như thế rồi rời đi.
Vẻ mặt của cô không tránh được ánh mắt của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn có thể thấy được sự thất vọng trong mắt cô.
Xem ra từ sau khi gặp được công tử Giang thần bí kia, cách nhìn của Đường Sở Vi đối với anh đã có sự thay đổi.
Mà người nhà họ Đường sau khi nghe Đường Sở Vi nói có thể chuyển vào biệt thự lớn để ở, ai nấy đều trở nên hưng phấn, tập trung lại một chỗ, thương lượng với nhau xem ngày nào là ngày hợp để chuyển vào biệt thự.
Còn Giang Cung Tuấn thì hoàn toàn bị quên lãng.
Giang Cung Tuấn cũng chẳng quan tâm.
Anh ra ngoài ban công hút thuốc, tự hỏi mình về nhân sinh.
Đường Sở Vi mới đi không bao lâu, Đường Thành Lâm đã tìm tới cửa Nhà họ Đường vận dụng hết tất cả các mối quan hệ, muốn cứu Đường Hiện và Đường Lăng ra, thế nhưng cách nào cũng vô dụng.
Kim Lương Vũ nói, chuyện này là do Giang Cung Tuấn báo cảnh sát. Muốn thả người thì cần phải được Giang Cung Tuấn cho phép, nếu không ai tìm đến xin bảo lãnh cũng vô dụng mà thôi. Thế là Đường Thành Lâm tự mình tìm tới cửa Người nhà họ Đường thì không hề có vẻ vui mừng chút nào khi phải tiếp đón Đường Thành Lâm.
Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn cät đứt quan hệ với Đường Thành Lâm, chuẩn bị chuyển vào biệt thự lớn để ở, không cần thiết phải nhìn sắc mặt Đường Thành Lâm làm gì nữa “Ba, ba tới làm gì?”
Trong phòng khách, trên ghế salon Vẻ mặt Hà Diệp Mai vô cùng lạnh lùng, căn bản là không thèm để một gia chủ như Đường Thành Lâm vào trong mi.
Đường Thành Lâm nhìn về phía Giang Cung Tuấn, dùng giọng điệu ra lệnh nói với Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, lập tức gọi điện thoại cho bên kia, rút đơn tố cáo, để người ta thá Đường Hiện và Đường Lăng ra ngoài”
Giang Cung Tuấn thì chỉ hững hờ đáp: “Ông nội, đã vi phạm pháp luật rồi thì phải chịu hình phạt của pháp luật. Nếu như cứ tùy tiện thả bọn họ ra thì lần sau bọn họ sẽ làm những chuyện còn nghiêm trọng hơn nữa”
“Thằng không biết điêu này! Tao không cân mày phải dạy!” Đường Thành Lâm giận dữ quát lên.
Hà Diệp Mai nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, gọi điện thoại cho bên đó, rút đơn tố cáo về đi. Dù sao cũng là người một nhà, đừng làm căng mọi chuyện quá.”
Nghe Hà Diệp Mai nói xong, Giang Cung Tuấn mới gật đầu. Anh không gọi điện thoại cho Kim Lương Vũ, chỉ có môi số điện thoại của Hoäc Đổng. Cho nên anh bèn gọi điện thoại thẳng cho Hoäc Đổng: “Chuyện của nhà họ Đường, tôi rút đơn tố cáo, không truy cứu trách nhiệm nữa”
Nói xong thì anh cúp điện thoại.
Đường Thành Lâm hừ lạnh một tiếng, rôi lập tức đứng lên rời đi “Ba, ba đi cẩn thận” Hà Diệp Mai hãng giọng, giả vờ dặn dò một câu “Hả giận” Đường Tấn vui sướng bật cười: “Mặc dù Giang Cung Tuấn hơi nghèo, nhưng chuyện lần này đúng là khiến chúng ta được hả giận. Sau lần này, con muốn xem xem thăng nhóc Đường Lăng có còn dám tỏ vẻ tức giận với con nữa không.”
“Ừm” Hà Diệp Mai cũng gật đầu Lần này Giang Cung Tuấn báo cảnh sát, giúp Sở Vi lấy lại được sự trong sạch. Đúng là chuyện này anh làm không tệ.
Nhưng như thế thì sao chứ?
Anh chỉ báo cảnh sát mà thôi Nếu là công tử Giang thần bí, hay cậu chủ Ngụy Trình thì cũng chẳng cần báo cảnh sát, đã có thể dùng thế lực của mình để giải quyết nhanh gọn rồi.
“Giang Cung Tuấn, cậu đừng tưởng cậu đã giúp đỡ Sở Vĩ thì sẽ không cần ly hồn. Tôi cho cậu biết, cậu nhất định phải ly hôn”
Hà Diệp Mai nói xong thì trâm ngâm suy nghĩ, rồi lẩm bẩm: “Công tử Giang thần bí kia hản là không nói đùa. Xem ra mình cần phải tìm cậu chủ Ngụy Trình rồi. Mà không, mình nên gọi điện thoại, hẹn cậu chủ Ngụy Trình ra ngoài ăn một bữa cơm”
Nói gọi là gọi.
“Cậu chủ Ngụy Trình đấy à? Tôi là mẹ của Sở Vi đây mà, đúng rồi chính là tôi đây. Tối nay cậu có rảnh không, Sở Vi muốn mời cậu ăn một bữa cơm. Được được, vậy cứ quyết định như thế đi nhé”
Sau khi gọi điện thoại xong, trên mặt Hà Diệp Mãi toàn là ý cười rực rỡ.
Dường như Ngụy Trình đã là con rể của bà ta tôi vậy.
“Ngụy Trình à?”
Giang Cung Tuấn nheo mặt lại Xem ra, đã đến lúc phải dạy cho Ngụy Trình một bài học rồi Dám nhớ thương bà xã của anh, anh ta chán sống rồi.
Bình luận facebook