Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chính là anh ấy, chính là anh ấy, trong lòng cô có một âm thanh nhỏ bé năm lượt bảy lần lặp đi lặp lại, vị chuyên gia này chính là mẫu hình đàn ông thành thục chín chắn mà cô không có cách nào chống đỡ. Cô đã từng tưởng tượng ra, khi gặp được sẽ không thể cự tuyệt.
Bác sĩ Tần, dáng vẻ khoảng chừng bốn mươi tuổi, chỉ là khi lướt nhìn qua so với thực tế tuổi tác vẫn là trẻ hơn. Cởi bỏ áo khoác, để lộ áo len màu tro bên trong. Từ kiểu dáng và chất liệu có thể nhìn ra, là một bộ quần áo được may rất tinh tế và tỉ mẩn giá cả không hề rẻ, mặc trên người vô cùng tôn dáng. Thân hình của anh cao lớn rắn chắc, dáng người duy trì rất khá, đường nét cơ thể và cốt cách giống như đã từng trải qua những vận động vô cùng nghiêm ngặt.
Anh tự giới thiệu mình họ Tần tên Lãng, nói xong, khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp, khiêm tốn mẫu mực, trên người không hề mang theo mùi thuốc khử trùng mà bác sĩ thường có.
Ninh Bối Bối tai đỏ tim thì nhảy loạn, miệng cứng lưỡi đơ, hoàn toàn không còn khí phách của cô gái hoạt bát lúc trước.
Khi tổng biên tập đang giới thiệu cô, Tần Lãng ngẩng đầu lên hỏi: "Cô Ninh biết Trì Tiểu Ảnh sao?"
"À, biết, cô ấy là bạn tốt nhất của tôi. Bác sĩ Tần, anh cũng biết Tiểu Ảnh hả?" Ninh Bối Bối cực kỳ kinh ngạc.
Tần Lãng không trực tiếp trả lời: "Chồng của cô ấy là Tuyên Tiêu?"
"Ờ." Ninh Bối Bối đoán có thể Tần Lãng là bạn của Tuyên Tiêu.
"Họ khỏe không?"
Người phục vụ bưng cà phê đến, Tần Lãng nhận lấy, chuyển sang cho hai người phụ nữ, sau đó mới cầm lấy cho mình.
Ninh Bối Bối nuốt nước bọt một cái, không hiểu ý đồ câu hỏi của anh, dè dặt trả lời: "Ừm, vô cùng khỏe."
Tần Lãng cười một tiếng, nhấp cà phê, quay đầu nhẹ giọng hỏi thăm tình trạng của chồng tổng biên tập sau khi xuất viện.
Ninh Bối Bối ở một bên lặng lẽ đánh giá Tần Lãng, mỗi lần liếc mắt qua, trái tim liền lún sâu hơn một chút.
Tình yêu vô cùng kỳ lạ, không hề báo trước liền nảy sinh, đây chỉ là một người xa lạ vừa mới gặp, nhưng cô lại cảm thấy dường như đã chờ đợi từ rất lâu rồi.
Cô ôm ngực, trong mắt không ngừng xuất hiện xương mù ẩm ướt.
Không có người phụ nữ nào mong muốn độc thân đến già, chẳng qua là cô chưa gặp được người đàn ông phù hợp với mình thôi. Cái gọi là tình nhân, chỉ là đổi chác cơ thể, tình cảm hoang hoải cô quạnh, chỉ vậy thôi, không thể gửi gắm lâu dài.
Cô hướng đến một đối tượng hơn mình, từ tuổi tác đến tính cách, đương nhiên cũng bao gồm cả tiền tài, cưng chiều mình, bao dung mình, xem mình vừa như tình nhân lại vừa giống như một cô con gái.
"Bác sĩ Tần đến Tân Giang, vậy không biết gia đình thế nào?"
Tổng biên tập quan tâm hỏi han, giúp Tần Lãng rót đầy cà phê.
Tần Lãng cảm ơn: "Cơ thể ba mẹ tôi rất tốt, có em trai ở bên cạnh họ."
"Vậy thì xin mạo muội hỏi, vợ chồng anh và con cái đều cùng đến Tân Giang à?" Tổng biên tập xuất phát từ suy nghĩ của một bà chủ nhà, rất nhã nhặn hỏi.
Tần Lãng ngước mắt lên, ánh sáng trong mắt tối đi mấy phần.
"Con gái của tôi năm nay mười tuổi, đang ở Anh cùng mẹ của nó."
Tổng biên tập lập tức ngưng bặt, không tiện hỏi tiếp, vợ chồng họ ở cách xa hai đầu địa cầu như vậy, một là ly hôn hoặc là chuẩn bị ly hôn, nếu không phải vậy thì sao có thể cam lòng bỏ lại đứa bé lớn như vậy.
Bác sĩ không giống với những nghề nghiệp khác, đây chính là một nghề không có biên giới.
Ninh Bối Bối ở một bên nghe được không nhịn được nhảy cẫng vui mừng, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả các nhân tố đều có lợi cho cô.
Điện thoại vang lên.
"Tiểu Ảnh?" Cô gật đầu với Tần Lãng, quay lưng lại nghe.
Tần Lãng và tổng biên tập trò chuyện, ánh mắt vô tình hay cố ý cuối cùng vẫn liếc về phía Ninh Bối Bối, cô trả lời ngắt quãng, anh cũng nghe được nửa vời, khóe môi nhẹ nhàng xuất hiện một tia vui vẻ nhàn nhạt.
Ninh Bối Bối xoay người lại.
"Là Tiểu Ảnh." Cô nói với Tần Lãng.
"Hai người giống như có quan hệ rất tốt, cô ấy vẫn đang làm việc ở bên ngoài?" Đuôi mày Tần Lãng cong lên, ngoắc tay với người phục vụ.
"Cô ấy là đang yên ổn làm bà chủ, trước giờ đều ngoan ngoãn ở nhà." Ninh Bối Bối nói.
"Không, để tôi." Tổng biên tập trông thấy người phục vụ đưa hóa đơn cho Tần Lãng, vội giành.
"Nào có đạo lý nào để phụ nữ phải trả tiền." Tần Lãng cười cười móc ví ra thanh toán, chuyển hướng sang Ninh Bối Bối. "Sáng mai tôi phải qua Trường Giang thăm dì, hôm nay đi trước, hôm nào mời cô và Tiểu Ảnh ra ngoài dùng cơm."
"Thật tốt." Ninh Bối Bối bận rộn cầm danh thiếp của mình, hai tay đưa cho Tần Lãng. "Anh... lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."
Tần Lãng gật đầu một cái.
Tổng biên tập vô cùng áy náy tiễn Tần Lãng ra cửa, miệng không ngừng nói lời cảm ơn.
Oa, Ninh Bối Bối trông thấy chiếc xe việt dã vô cùng lóa mắt của Tần Lãng kia, trong lòng không nén được khen ngợi một tiếng.
Đây là chiếc "Lục Hổ" độc quyền trong series tứ đại 'Lục Hổ' thiết kế đẹp nhất giá cả cũng cao nhất, là chiếc việt dã xa hoa nhất trong thị trường quốc nội, nhãn hiệu lâu đời xuất xứ từ Anh quốc, có danh xưng là "Con ngựa của dòng dõi quý tộc".
Vẻ ngoài của nó không hề thô kệch tiếng động cơ cũng không hề khoa trương, ưu nhã, hàm súc mà không khoe khoang, sự mạnh mẽ bên ngoài được cất giấu vào trong, chỉ có quý tộc chân chính mới có thể lái được chiếc xe như vậy, không giống loại nhà giàu mới nổi, lái BMW lao vun vút là cho rằng đã lột xác.
Rõ là vật tựa như chủ, lòng của Ninh Bối Bối đã si mê Tần Lãng đến đầu lăn xuống đất, cô xin thề, người đàn ông này, cô nhất định tận tay câu được.
Tần Lãng lễ độ tạm biệt, "Lục Hổ" xuyên qua ráng chiều rực rỡ, xuyên vào trong màn đêm mịt mờ.
"Đừng nhìn nữa, cô ấy à, tiếng Trung người ta thường gọi là 'sắc tâm trỗi dậy'." Tổng biên tập liếc Ninh Bối Bối một cái, trêu chọc nói.
Ninh Bối Bối cười rộ lên, không mảy may ngượng ngùng.
Tổng biên tập vội vã về nhà thăm chồng của mình, hai người tạm biệt, Ninh Bối Bối gọi ngay cho Trì Tiểu Ảnh, muốn nghe ngóng thêm chút tin tức về Tần Lãng.
"Tiểu Ảnh chết bầm, lại còn dám tắt điện thoại của chị chứ."
Ninh Bối Bối nghe được giọng nữ ngọt ngào nhắc nhở vang lên bên tai, 'ba' một tiếng gấp lại điện thoại di động, miệng cong lên.
Bác sĩ Tần, dáng vẻ khoảng chừng bốn mươi tuổi, chỉ là khi lướt nhìn qua so với thực tế tuổi tác vẫn là trẻ hơn. Cởi bỏ áo khoác, để lộ áo len màu tro bên trong. Từ kiểu dáng và chất liệu có thể nhìn ra, là một bộ quần áo được may rất tinh tế và tỉ mẩn giá cả không hề rẻ, mặc trên người vô cùng tôn dáng. Thân hình của anh cao lớn rắn chắc, dáng người duy trì rất khá, đường nét cơ thể và cốt cách giống như đã từng trải qua những vận động vô cùng nghiêm ngặt.
Anh tự giới thiệu mình họ Tần tên Lãng, nói xong, khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp, khiêm tốn mẫu mực, trên người không hề mang theo mùi thuốc khử trùng mà bác sĩ thường có.
Ninh Bối Bối tai đỏ tim thì nhảy loạn, miệng cứng lưỡi đơ, hoàn toàn không còn khí phách của cô gái hoạt bát lúc trước.
Khi tổng biên tập đang giới thiệu cô, Tần Lãng ngẩng đầu lên hỏi: "Cô Ninh biết Trì Tiểu Ảnh sao?"
"À, biết, cô ấy là bạn tốt nhất của tôi. Bác sĩ Tần, anh cũng biết Tiểu Ảnh hả?" Ninh Bối Bối cực kỳ kinh ngạc.
Tần Lãng không trực tiếp trả lời: "Chồng của cô ấy là Tuyên Tiêu?"
"Ờ." Ninh Bối Bối đoán có thể Tần Lãng là bạn của Tuyên Tiêu.
"Họ khỏe không?"
Người phục vụ bưng cà phê đến, Tần Lãng nhận lấy, chuyển sang cho hai người phụ nữ, sau đó mới cầm lấy cho mình.
Ninh Bối Bối nuốt nước bọt một cái, không hiểu ý đồ câu hỏi của anh, dè dặt trả lời: "Ừm, vô cùng khỏe."
Tần Lãng cười một tiếng, nhấp cà phê, quay đầu nhẹ giọng hỏi thăm tình trạng của chồng tổng biên tập sau khi xuất viện.
Ninh Bối Bối ở một bên lặng lẽ đánh giá Tần Lãng, mỗi lần liếc mắt qua, trái tim liền lún sâu hơn một chút.
Tình yêu vô cùng kỳ lạ, không hề báo trước liền nảy sinh, đây chỉ là một người xa lạ vừa mới gặp, nhưng cô lại cảm thấy dường như đã chờ đợi từ rất lâu rồi.
Cô ôm ngực, trong mắt không ngừng xuất hiện xương mù ẩm ướt.
Không có người phụ nữ nào mong muốn độc thân đến già, chẳng qua là cô chưa gặp được người đàn ông phù hợp với mình thôi. Cái gọi là tình nhân, chỉ là đổi chác cơ thể, tình cảm hoang hoải cô quạnh, chỉ vậy thôi, không thể gửi gắm lâu dài.
Cô hướng đến một đối tượng hơn mình, từ tuổi tác đến tính cách, đương nhiên cũng bao gồm cả tiền tài, cưng chiều mình, bao dung mình, xem mình vừa như tình nhân lại vừa giống như một cô con gái.
"Bác sĩ Tần đến Tân Giang, vậy không biết gia đình thế nào?"
Tổng biên tập quan tâm hỏi han, giúp Tần Lãng rót đầy cà phê.
Tần Lãng cảm ơn: "Cơ thể ba mẹ tôi rất tốt, có em trai ở bên cạnh họ."
"Vậy thì xin mạo muội hỏi, vợ chồng anh và con cái đều cùng đến Tân Giang à?" Tổng biên tập xuất phát từ suy nghĩ của một bà chủ nhà, rất nhã nhặn hỏi.
Tần Lãng ngước mắt lên, ánh sáng trong mắt tối đi mấy phần.
"Con gái của tôi năm nay mười tuổi, đang ở Anh cùng mẹ của nó."
Tổng biên tập lập tức ngưng bặt, không tiện hỏi tiếp, vợ chồng họ ở cách xa hai đầu địa cầu như vậy, một là ly hôn hoặc là chuẩn bị ly hôn, nếu không phải vậy thì sao có thể cam lòng bỏ lại đứa bé lớn như vậy.
Bác sĩ không giống với những nghề nghiệp khác, đây chính là một nghề không có biên giới.
Ninh Bối Bối ở một bên nghe được không nhịn được nhảy cẫng vui mừng, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả các nhân tố đều có lợi cho cô.
Điện thoại vang lên.
"Tiểu Ảnh?" Cô gật đầu với Tần Lãng, quay lưng lại nghe.
Tần Lãng và tổng biên tập trò chuyện, ánh mắt vô tình hay cố ý cuối cùng vẫn liếc về phía Ninh Bối Bối, cô trả lời ngắt quãng, anh cũng nghe được nửa vời, khóe môi nhẹ nhàng xuất hiện một tia vui vẻ nhàn nhạt.
Ninh Bối Bối xoay người lại.
"Là Tiểu Ảnh." Cô nói với Tần Lãng.
"Hai người giống như có quan hệ rất tốt, cô ấy vẫn đang làm việc ở bên ngoài?" Đuôi mày Tần Lãng cong lên, ngoắc tay với người phục vụ.
"Cô ấy là đang yên ổn làm bà chủ, trước giờ đều ngoan ngoãn ở nhà." Ninh Bối Bối nói.
"Không, để tôi." Tổng biên tập trông thấy người phục vụ đưa hóa đơn cho Tần Lãng, vội giành.
"Nào có đạo lý nào để phụ nữ phải trả tiền." Tần Lãng cười cười móc ví ra thanh toán, chuyển hướng sang Ninh Bối Bối. "Sáng mai tôi phải qua Trường Giang thăm dì, hôm nay đi trước, hôm nào mời cô và Tiểu Ảnh ra ngoài dùng cơm."
"Thật tốt." Ninh Bối Bối bận rộn cầm danh thiếp của mình, hai tay đưa cho Tần Lãng. "Anh... lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."
Tần Lãng gật đầu một cái.
Tổng biên tập vô cùng áy náy tiễn Tần Lãng ra cửa, miệng không ngừng nói lời cảm ơn.
Oa, Ninh Bối Bối trông thấy chiếc xe việt dã vô cùng lóa mắt của Tần Lãng kia, trong lòng không nén được khen ngợi một tiếng.
Đây là chiếc "Lục Hổ" độc quyền trong series tứ đại 'Lục Hổ' thiết kế đẹp nhất giá cả cũng cao nhất, là chiếc việt dã xa hoa nhất trong thị trường quốc nội, nhãn hiệu lâu đời xuất xứ từ Anh quốc, có danh xưng là "Con ngựa của dòng dõi quý tộc".
Vẻ ngoài của nó không hề thô kệch tiếng động cơ cũng không hề khoa trương, ưu nhã, hàm súc mà không khoe khoang, sự mạnh mẽ bên ngoài được cất giấu vào trong, chỉ có quý tộc chân chính mới có thể lái được chiếc xe như vậy, không giống loại nhà giàu mới nổi, lái BMW lao vun vút là cho rằng đã lột xác.
Rõ là vật tựa như chủ, lòng của Ninh Bối Bối đã si mê Tần Lãng đến đầu lăn xuống đất, cô xin thề, người đàn ông này, cô nhất định tận tay câu được.
Tần Lãng lễ độ tạm biệt, "Lục Hổ" xuyên qua ráng chiều rực rỡ, xuyên vào trong màn đêm mịt mờ.
"Đừng nhìn nữa, cô ấy à, tiếng Trung người ta thường gọi là 'sắc tâm trỗi dậy'." Tổng biên tập liếc Ninh Bối Bối một cái, trêu chọc nói.
Ninh Bối Bối cười rộ lên, không mảy may ngượng ngùng.
Tổng biên tập vội vã về nhà thăm chồng của mình, hai người tạm biệt, Ninh Bối Bối gọi ngay cho Trì Tiểu Ảnh, muốn nghe ngóng thêm chút tin tức về Tần Lãng.
"Tiểu Ảnh chết bầm, lại còn dám tắt điện thoại của chị chứ."
Ninh Bối Bối nghe được giọng nữ ngọt ngào nhắc nhở vang lên bên tai, 'ba' một tiếng gấp lại điện thoại di động, miệng cong lên.
Bình luận facebook