Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Anh chỉ là một người đàn ông xa lạ.
Anh thực sự đã tổn thương cô rất nhiều sao? Đáp án chắc chắn là phải.
Cậu thanh niên khinh bỉ trừng mắt nhìn anh một cái, gọi y tá đến, thay một túi nước tiểu mới, mang bình dịch truyền đi, cánh tay đang duỗi ra bên ngoài của Trì Tiểu Ảnh thu lại.
Anh trông thấy trên cánh tay xanh xanh tím tím, có rất nhiều nốt kim tiêm.
Cũng phải, Tiểu Ảnh rất gầy, dù sao y tá cũng không tìm thấy tĩnh mạch, tiêm vào, treo bình dịch truyền, sẽ phải tiêm nhiều hơn vài lần so với người khác.
Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, giúp cô đắp chăn lại.
"Anh về đi, mẹ em sắp đến đấy. Anh cũng biết là thế hệ trước suy nghĩ bảo thủ, nhất định sẽ nói ra nhiều lời khó nghe."
Anh cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể quay về được rồi. Mà cô cũng thật sự không muốn nhìn thấy anh.
Là hiểu lầm cũng được, bạc tình bạc nghĩa cũng xong, thời điểm cô bất lực nhất, anh đã đẩy cô ra xa, quay đầu bỏ đi. Cảnh tượng đó như một con dao, khắc sâu vào tim của cô.
Cô không phải người quá độ lượng, quá hiền lành, không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Không sao, tối nay anh không về, ở lại đây với em." Giọng nói Tuyên Tiêu hơi run rẩy.
"Phòng bệnh này nhỏ như vậy, chen không nổi vài người. Em còn có mẹ chăm sóc, anh phải lo chuyện ở công ty, về nghỉ ngơi sớm một chút..."
"Em đừng cứng đầu đẩy anh đi nữa." Đột nhiên anh nổi giận: "Anh biết chuyện này là anh sai, anh hiểu lầm em, lại không nhìn kỹ giấy phẫu thuật, để em chịu nhiều cực khổ như vậy, em lập tức xử cho anh án tử, ngay cả một cơ hội hối cải cũng không có? Chúng ta vẫn còn quan hệ về mặt pháp luật không phải sao?"
Anh muốn hét lên, muốn giằng xé, muốn lay cho cô tỉnh, nói cho cô biết, anh thật sự không cố ý.
Khóe miệng Trì Tiểu Ảnh xuất hiện một nụ cười thê lương: "Tuyên Tiêu, chuyện này không quan trọng, anh không cảm thấy, chúng ta... không thích hợp ở một chỗ sao."
"Vậy ai thích hợp ở cùng một chỗ với em?" Anh sợ hãi nhìn cô, khẽ gầm lên.
Sau lưng có một cánh tay vỗ nhẹ, anh quay đầu lại.
Tần Lãng nhìn anh đầy trách móc, anh theo bản năng rùng mình một cái, người đàn ông lịch sự nho nhã này là ai?
"Tôi là bác sĩ của Trì Tiểu Ảnh, Tần Lãng, hôm nay là ngày hậu phẫu thứ hai, bệnh nhân tạm thời không được nói quá nhiều. Anh là chồng của Trì Tiểu Ảnh, vừa đi công tác về?"
Tuyên Tiêu cười gượng gạo gật đầu một cái, vươn tay về phía Tần Lãng.
Tần Lãng bắt lấy: "Nếu như là hiểu lầm, vậy thì dễ nói chuyện hơn, đừng khiến cô ấy quá kích động, sẽ động đến làm đau vết thương." Sau đó anh thấp giọng nói bên tai Tuyên Tiêu rằng: "Tôi cảm thấy, giờ phút này, nên rút lại nhuệ khí và sự sắc sảo của anh đi, hò hét sẽ không tốt cho cô ấy. Có chuyện gì đợi sau khi cô ấy xuất viện hãy nói tiếp."
"Ngay cả chuyện này bác sĩ cũng chữa à?" Tuyên Tiêu nhếch môi tự giễu.
Tần Lãng cười, buông tay của Tuyên Tiêu ra, chắp tay sau lưng, cúi người nhìn Trì Tiểu Ảnh, ánh mắt trong suốt như kính, Trì Tiểu Ảnh không được tự nhiên nhướng mày nhìn về phía anh, thở dài bất lực.
"Hôm nay vẫn bình thường, em không có biến chứng sau phẫu thuật, vậy không có chuyện gì rồi, đợi bình phục thôi. Buổi tối không cần truyền dịch, nghỉ ngơi thật tốt."
"Anh cũng vậy."
"Ừm."
Tần Lãng buông thả ánh mắt cho nó dừng lại trên khuôn mặt của cô một lúc, sau đó thu lại, sau đó gật đầu với Tuyên Tiêu một cái, sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Ánh mắt Trì Tiểu Ảnh không kìm được đuổi theo bóng lưng của anh, có đôi chút mất mát dâng lên trong lòng.
Biểu hiện hiện tại của Tần Lãng, không giống như bạn bè, chỉ là một bác sĩ, cô không biết phải thế nào, không quen được.
Tuyên Tiêu nhạy cảm phát hiện sự thờ ơ của Trì Tiểu Ảnh đối với mình, nhưng anh không hề nghĩ ngợi nhiều. Bệnh nhân ỷ lại vào bác sĩ, giống như tín đồ đối với Phật Tổ, đó là một tinh thần thuần khiết không vẩn tạp chất.
Có sự nhắc nhở của Tần Lãng, cuộc tranh cãi của hai người tạm dừng.
Hạ Tú Phân đã trở lại, bà vừa trông thấy Tuyên Tiêu, không hề ầm ỹ giống như Trì Tiểu Ảnh lo lắng, chỉ trừng mắt nhìn anh như kẻ thù, nước mắt không kiềm được tuôn rơi.
Bộ dạng này, so với mắng chửi còn đáng sợ hơn.
Tuyên Tiêu không cần bà phải lên tiếng, tự giác đi ra ngoài, bây giờ không còn thể diện, cũng không còn can đảm để ở lại.
Hạ Tú Phân đi theo anh đến tận thang máy: "Đừng quay lại nữa, trước đây chúng tôi bấu víu vào cậu, rơi vào tình cảnh này. Bây giờ Tiểu Ảnh bị cắt một bên ống dẫn trứng, bác sĩ nói vẫn còn khả năng mang thai, nhưng dù sao cũng xem như nửa cơ thể là phụ nữ, chúng tôi đều biết, mọi chuyện đã qua rồi, cậu không nợ chúng tôi, chúng tôi cũng không nợ cậu."
Hạ Tú Phân vừa nói vừa lau nước mắt.
Anh há hốc miệng, kết hôn với Trì Tiểu Ảnh bốn năm, anh vẫn một mực cho rằng bà mẹ vợ này, chỉ cần cho bà ít tiền, mua thêm ít đồ, sẽ vui vẻ cười toe toét, có thể gạt sang một bên. Bây giờ, anh mới biết, bằng lòng nhận quà của anh không phải vì tham những lợi ích nhỏ nhặt, mà là nhận lấy tấm lòng của anh, bởi vì anh là người thân của bà.
Không phải người thân, cho dù quà biếu có tốt hơn, nhiều tiền hơn, bà cũng sẽ không liếc mắt nhìn qua.
Tuyên Tiêu trầm mặc xuống đến lầu một, đi mãi đi mãi, không biết đã ra đến đường lộ như thế nào. Anh đi tới đi lui trên đường, không biết được rốt cuộc đã đi hết bao nhiêu lâu, cuối cùng đi đến một nhà hàng nhỏ, thấy có vài người ngồi bên trong uống rượu.
Anh vào trong uống một chai, không đợi món ăn được dọn lên, anh đã khiến bản thân say rũ ra với tốc độ nhanh nhất.
Chú ý:
Truyện không có lịch up cụ thể, tùy theo thời gian rảnh mới đào, ngày lấp hố không biết trước nên hãy suy nghĩ kỹ trước khi nhảy hố.
Nhóm không có lịch post cố định, khi nào có chương mới là post ngay không câu view nên mong mọi người không thúc giục.
Anh thực sự đã tổn thương cô rất nhiều sao? Đáp án chắc chắn là phải.
Cậu thanh niên khinh bỉ trừng mắt nhìn anh một cái, gọi y tá đến, thay một túi nước tiểu mới, mang bình dịch truyền đi, cánh tay đang duỗi ra bên ngoài của Trì Tiểu Ảnh thu lại.
Anh trông thấy trên cánh tay xanh xanh tím tím, có rất nhiều nốt kim tiêm.
Cũng phải, Tiểu Ảnh rất gầy, dù sao y tá cũng không tìm thấy tĩnh mạch, tiêm vào, treo bình dịch truyền, sẽ phải tiêm nhiều hơn vài lần so với người khác.
Anh đau lòng ngồi xuống cạnh giường, giúp cô đắp chăn lại.
"Anh về đi, mẹ em sắp đến đấy. Anh cũng biết là thế hệ trước suy nghĩ bảo thủ, nhất định sẽ nói ra nhiều lời khó nghe."
Anh cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể quay về được rồi. Mà cô cũng thật sự không muốn nhìn thấy anh.
Là hiểu lầm cũng được, bạc tình bạc nghĩa cũng xong, thời điểm cô bất lực nhất, anh đã đẩy cô ra xa, quay đầu bỏ đi. Cảnh tượng đó như một con dao, khắc sâu vào tim của cô.
Cô không phải người quá độ lượng, quá hiền lành, không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Không sao, tối nay anh không về, ở lại đây với em." Giọng nói Tuyên Tiêu hơi run rẩy.
"Phòng bệnh này nhỏ như vậy, chen không nổi vài người. Em còn có mẹ chăm sóc, anh phải lo chuyện ở công ty, về nghỉ ngơi sớm một chút..."
"Em đừng cứng đầu đẩy anh đi nữa." Đột nhiên anh nổi giận: "Anh biết chuyện này là anh sai, anh hiểu lầm em, lại không nhìn kỹ giấy phẫu thuật, để em chịu nhiều cực khổ như vậy, em lập tức xử cho anh án tử, ngay cả một cơ hội hối cải cũng không có? Chúng ta vẫn còn quan hệ về mặt pháp luật không phải sao?"
Anh muốn hét lên, muốn giằng xé, muốn lay cho cô tỉnh, nói cho cô biết, anh thật sự không cố ý.
Khóe miệng Trì Tiểu Ảnh xuất hiện một nụ cười thê lương: "Tuyên Tiêu, chuyện này không quan trọng, anh không cảm thấy, chúng ta... không thích hợp ở một chỗ sao."
"Vậy ai thích hợp ở cùng một chỗ với em?" Anh sợ hãi nhìn cô, khẽ gầm lên.
Sau lưng có một cánh tay vỗ nhẹ, anh quay đầu lại.
Tần Lãng nhìn anh đầy trách móc, anh theo bản năng rùng mình một cái, người đàn ông lịch sự nho nhã này là ai?
"Tôi là bác sĩ của Trì Tiểu Ảnh, Tần Lãng, hôm nay là ngày hậu phẫu thứ hai, bệnh nhân tạm thời không được nói quá nhiều. Anh là chồng của Trì Tiểu Ảnh, vừa đi công tác về?"
Tuyên Tiêu cười gượng gạo gật đầu một cái, vươn tay về phía Tần Lãng.
Tần Lãng bắt lấy: "Nếu như là hiểu lầm, vậy thì dễ nói chuyện hơn, đừng khiến cô ấy quá kích động, sẽ động đến làm đau vết thương." Sau đó anh thấp giọng nói bên tai Tuyên Tiêu rằng: "Tôi cảm thấy, giờ phút này, nên rút lại nhuệ khí và sự sắc sảo của anh đi, hò hét sẽ không tốt cho cô ấy. Có chuyện gì đợi sau khi cô ấy xuất viện hãy nói tiếp."
"Ngay cả chuyện này bác sĩ cũng chữa à?" Tuyên Tiêu nhếch môi tự giễu.
Tần Lãng cười, buông tay của Tuyên Tiêu ra, chắp tay sau lưng, cúi người nhìn Trì Tiểu Ảnh, ánh mắt trong suốt như kính, Trì Tiểu Ảnh không được tự nhiên nhướng mày nhìn về phía anh, thở dài bất lực.
"Hôm nay vẫn bình thường, em không có biến chứng sau phẫu thuật, vậy không có chuyện gì rồi, đợi bình phục thôi. Buổi tối không cần truyền dịch, nghỉ ngơi thật tốt."
"Anh cũng vậy."
"Ừm."
Tần Lãng buông thả ánh mắt cho nó dừng lại trên khuôn mặt của cô một lúc, sau đó thu lại, sau đó gật đầu với Tuyên Tiêu một cái, sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Ánh mắt Trì Tiểu Ảnh không kìm được đuổi theo bóng lưng của anh, có đôi chút mất mát dâng lên trong lòng.
Biểu hiện hiện tại của Tần Lãng, không giống như bạn bè, chỉ là một bác sĩ, cô không biết phải thế nào, không quen được.
Tuyên Tiêu nhạy cảm phát hiện sự thờ ơ của Trì Tiểu Ảnh đối với mình, nhưng anh không hề nghĩ ngợi nhiều. Bệnh nhân ỷ lại vào bác sĩ, giống như tín đồ đối với Phật Tổ, đó là một tinh thần thuần khiết không vẩn tạp chất.
Có sự nhắc nhở của Tần Lãng, cuộc tranh cãi của hai người tạm dừng.
Hạ Tú Phân đã trở lại, bà vừa trông thấy Tuyên Tiêu, không hề ầm ỹ giống như Trì Tiểu Ảnh lo lắng, chỉ trừng mắt nhìn anh như kẻ thù, nước mắt không kiềm được tuôn rơi.
Bộ dạng này, so với mắng chửi còn đáng sợ hơn.
Tuyên Tiêu không cần bà phải lên tiếng, tự giác đi ra ngoài, bây giờ không còn thể diện, cũng không còn can đảm để ở lại.
Hạ Tú Phân đi theo anh đến tận thang máy: "Đừng quay lại nữa, trước đây chúng tôi bấu víu vào cậu, rơi vào tình cảnh này. Bây giờ Tiểu Ảnh bị cắt một bên ống dẫn trứng, bác sĩ nói vẫn còn khả năng mang thai, nhưng dù sao cũng xem như nửa cơ thể là phụ nữ, chúng tôi đều biết, mọi chuyện đã qua rồi, cậu không nợ chúng tôi, chúng tôi cũng không nợ cậu."
Hạ Tú Phân vừa nói vừa lau nước mắt.
Anh há hốc miệng, kết hôn với Trì Tiểu Ảnh bốn năm, anh vẫn một mực cho rằng bà mẹ vợ này, chỉ cần cho bà ít tiền, mua thêm ít đồ, sẽ vui vẻ cười toe toét, có thể gạt sang một bên. Bây giờ, anh mới biết, bằng lòng nhận quà của anh không phải vì tham những lợi ích nhỏ nhặt, mà là nhận lấy tấm lòng của anh, bởi vì anh là người thân của bà.
Không phải người thân, cho dù quà biếu có tốt hơn, nhiều tiền hơn, bà cũng sẽ không liếc mắt nhìn qua.
Tuyên Tiêu trầm mặc xuống đến lầu một, đi mãi đi mãi, không biết đã ra đến đường lộ như thế nào. Anh đi tới đi lui trên đường, không biết được rốt cuộc đã đi hết bao nhiêu lâu, cuối cùng đi đến một nhà hàng nhỏ, thấy có vài người ngồi bên trong uống rượu.
Anh vào trong uống một chai, không đợi món ăn được dọn lên, anh đã khiến bản thân say rũ ra với tốc độ nhanh nhất.
Chú ý:
Truyện không có lịch up cụ thể, tùy theo thời gian rảnh mới đào, ngày lấp hố không biết trước nên hãy suy nghĩ kỹ trước khi nhảy hố.
Nhóm không có lịch post cố định, khi nào có chương mới là post ngay không câu view nên mong mọi người không thúc giục.
Bình luận facebook