Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
"À!" Trì Tiểu Ảnh mím mím môi: "Hai người chưa bắt đầu, sao anh biết Bối Bối không phù hợp với anh?"
Tần Lãng bật cười lắc đầu: "Tiểu Ảnh, anh bốn mươi hai tuổi rồi, không phải hai mươi bốn, đã sớm trải qua độ tuổi kích động rồi, hình thức bên ngoài đã không còn sức hấp dẫn đối với anh. Anh từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, lần thứ hai,nếu lại tùy tiện bắt đầu, anh sẽ không đợi đến lúc này. Không gặp người thích hợp, anh thà rằng trải qua một mình."
"Người như thế nào mới thích hợp với anh?" Nói vừa dứt lời, Trì Tiểu Ảnh liền hối hận ngay. Có phải cô quá nhiều chuyện rồi không?
Con ngươi đen nhánh của Tần Lãng sâu như biển: "Anh nghĩ anh đang ở cách cô ấy không xa."
Chiều hoàng hôn đầu đông, không mở đèn, trong phòng ẩm thấp, âm u, cô và anh ngồi đối diện nhau, cùng nhau nghe, tiếng violon như thơ như lời kể. Nếu có hy vọng, trái tim sẽ có khả năng lắng nghe.
Ba bốn giờ chiều, bên ngoài chợ sẽ bày bán những quầy thức ăn, có thể mua được đồ ăn vặt từ khắp nơi, tiếng nhộn nhịp báo hiệu chợ đêm đã bắt đầu. Trì Tiểu Ảnh đã quen với cái ồn ã này, bây giờ, một mình ngồi trong phòng đọc sách, đột nhiên cảm thấy bao nhiêu buồn phiền tích tụ lâu ngày trong lòng dường như đang chảy tràn, cô muốn làm một thứ gì. Cô tìm giấy và bút, vừa viết được mấy chữ, bên tai nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, âm thanh kia rất nhỏ, nếu không chú ý nhất định sẽ không nghe thấy, nhưng đã lọt vào tai cô. Mở cửa, Tuyên Tiêu đang đứng bên ngoài. Cô không mấy bất ngờ, bình tĩnh nhìn anh. Không mấy ngày nữa ngày nghỉ của cô sẽ hết, họ cũng nên gặp nhau.
"Mẹ không có ở đây chứ?" Anh có phần thấp thỏm.
"Vâng! Vào đi! Từ phòng làm việc đến thẳng đây à?" Cô tránh người qua một bên, anh lắc đầu: "Không vào, em... có thể ra ngoài không?"
Anh rất nhanh đã quan sát hết lượt bên trong, tất cả đều nhìn rõ ràng. Phòng quá nhỏ, nếu Hạ Tú Phân có mặt ở đây, có mấy lời anh không thể nói ra miệng. Trì Tiểu Ảnh do dự một chút, quay người vào nhà lấy áo khoác. Hôm nay là ngày thứ hai mươi sáu sau phẫu thuật, cô hồi phục rất tốt, xuống lầu không thành vấn đề. Tuyên Tiêu mở cửa xe, cô muốn ngồi phía sau, ngẫm nghĩ một chút, vẫn ngồi bên cạnh anh. Xe lái ra khỏi tiểu khu, về hướng Tây Thành, nơi ấy có nhiều trường học, đường xá rộng rãi, vắng vẻ.
"Tại sao muốn ở bên ngoài? Về nhà là được, không muốn nhìn thấy anh, anh có thể về bên nhà ba mẹ ở." Tuyên Tiêu mở miệng.
Cô cười khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhìn anh.
Anh im lặng.
Di động của cô vang lên, là Tần Lãng gọi đến, thật lạ, sao không phải là tin nhắn.
"Tại sao không có ở nhà?" Trong điện thoại Tần Lãng hỏi ngay tắp lự.
"Xuống dưới đi dạo một chút, hít thở khí trời trong lành."
"Có mặc thêm áo không đấy?" Anh dịu dàng hỏi han.
"Em không phải con nít. Lát nữa em gọi lại cho anh."
"Ừm, đừng ở lâu quá đấy." Tần Lãng cúp điện thoại.
Một hồi im lặng lại qua đi, Tuyên Tiêu nói: "Ai gọi?"
"Bạn của em."
Đường trống xe chạy như bay, Tuyên Tiêu nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt điển trai u ám, đầu ngón tay cầm lái đến trắng bệch. Bầu không khí trong xe ngột ngạt khiến người khác khó khăn hít thở. Trì Tiểu Ảnh nhích người, thời gian rảnh, cô ngồi đếm cửa hàng, không biết có phải phía sau không được bằng phẳng hay không, cô cảm thấy giống như có một thứ gì đó cồm cộm. Cô thò tay ra, kéo lại cái đệm cho bằng, ngón tay đột nhiên chạm vào một thứu lành lạnh, giống như chạm vào một mảnh lụa. Cô nghiêng người sang, từ từ kéo ra ngoài, một cái quần lót vừa gợi cảm vừa dụ dẫn treo trên đầu ngón tay.
***
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com/
www.facebook.com/NguCanhUyen/
Tần Lãng bật cười lắc đầu: "Tiểu Ảnh, anh bốn mươi hai tuổi rồi, không phải hai mươi bốn, đã sớm trải qua độ tuổi kích động rồi, hình thức bên ngoài đã không còn sức hấp dẫn đối với anh. Anh từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, lần thứ hai,nếu lại tùy tiện bắt đầu, anh sẽ không đợi đến lúc này. Không gặp người thích hợp, anh thà rằng trải qua một mình."
"Người như thế nào mới thích hợp với anh?" Nói vừa dứt lời, Trì Tiểu Ảnh liền hối hận ngay. Có phải cô quá nhiều chuyện rồi không?
Con ngươi đen nhánh của Tần Lãng sâu như biển: "Anh nghĩ anh đang ở cách cô ấy không xa."
Chiều hoàng hôn đầu đông, không mở đèn, trong phòng ẩm thấp, âm u, cô và anh ngồi đối diện nhau, cùng nhau nghe, tiếng violon như thơ như lời kể. Nếu có hy vọng, trái tim sẽ có khả năng lắng nghe.
Ba bốn giờ chiều, bên ngoài chợ sẽ bày bán những quầy thức ăn, có thể mua được đồ ăn vặt từ khắp nơi, tiếng nhộn nhịp báo hiệu chợ đêm đã bắt đầu. Trì Tiểu Ảnh đã quen với cái ồn ã này, bây giờ, một mình ngồi trong phòng đọc sách, đột nhiên cảm thấy bao nhiêu buồn phiền tích tụ lâu ngày trong lòng dường như đang chảy tràn, cô muốn làm một thứ gì. Cô tìm giấy và bút, vừa viết được mấy chữ, bên tai nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, âm thanh kia rất nhỏ, nếu không chú ý nhất định sẽ không nghe thấy, nhưng đã lọt vào tai cô. Mở cửa, Tuyên Tiêu đang đứng bên ngoài. Cô không mấy bất ngờ, bình tĩnh nhìn anh. Không mấy ngày nữa ngày nghỉ của cô sẽ hết, họ cũng nên gặp nhau.
"Mẹ không có ở đây chứ?" Anh có phần thấp thỏm.
"Vâng! Vào đi! Từ phòng làm việc đến thẳng đây à?" Cô tránh người qua một bên, anh lắc đầu: "Không vào, em... có thể ra ngoài không?"
Anh rất nhanh đã quan sát hết lượt bên trong, tất cả đều nhìn rõ ràng. Phòng quá nhỏ, nếu Hạ Tú Phân có mặt ở đây, có mấy lời anh không thể nói ra miệng. Trì Tiểu Ảnh do dự một chút, quay người vào nhà lấy áo khoác. Hôm nay là ngày thứ hai mươi sáu sau phẫu thuật, cô hồi phục rất tốt, xuống lầu không thành vấn đề. Tuyên Tiêu mở cửa xe, cô muốn ngồi phía sau, ngẫm nghĩ một chút, vẫn ngồi bên cạnh anh. Xe lái ra khỏi tiểu khu, về hướng Tây Thành, nơi ấy có nhiều trường học, đường xá rộng rãi, vắng vẻ.
"Tại sao muốn ở bên ngoài? Về nhà là được, không muốn nhìn thấy anh, anh có thể về bên nhà ba mẹ ở." Tuyên Tiêu mở miệng.
Cô cười khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhìn anh.
Anh im lặng.
Di động của cô vang lên, là Tần Lãng gọi đến, thật lạ, sao không phải là tin nhắn.
"Tại sao không có ở nhà?" Trong điện thoại Tần Lãng hỏi ngay tắp lự.
"Xuống dưới đi dạo một chút, hít thở khí trời trong lành."
"Có mặc thêm áo không đấy?" Anh dịu dàng hỏi han.
"Em không phải con nít. Lát nữa em gọi lại cho anh."
"Ừm, đừng ở lâu quá đấy." Tần Lãng cúp điện thoại.
Một hồi im lặng lại qua đi, Tuyên Tiêu nói: "Ai gọi?"
"Bạn của em."
Đường trống xe chạy như bay, Tuyên Tiêu nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt điển trai u ám, đầu ngón tay cầm lái đến trắng bệch. Bầu không khí trong xe ngột ngạt khiến người khác khó khăn hít thở. Trì Tiểu Ảnh nhích người, thời gian rảnh, cô ngồi đếm cửa hàng, không biết có phải phía sau không được bằng phẳng hay không, cô cảm thấy giống như có một thứ gì đó cồm cộm. Cô thò tay ra, kéo lại cái đệm cho bằng, ngón tay đột nhiên chạm vào một thứu lành lạnh, giống như chạm vào một mảnh lụa. Cô nghiêng người sang, từ từ kéo ra ngoài, một cái quần lót vừa gợi cảm vừa dụ dẫn treo trên đầu ngón tay.
***
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
http://ngucanhuyen.com/
www.facebook.com/NguCanhUyen/
Bình luận facebook