Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Ngày mai trời lại sáng (II)
Thời tiết dần dần trở lạnh, gió Bắc thổi vù vù điên cuồng, lại hạ những cơn mưa lạnh băng, Trì Tiểu Ảnh cảm thấy chiếc áo ngoài sắp không chịu nổi nữa, thay bằng áo bông mới có thể khiến cô cảm thấy ấm áp được một chút. Đi làm, Ninh Bối Bối gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có thể đi ra ngoài tâm sự hay không, cô đoán rằng là vì chuyện hôm sinh nhật đó, bảo hôm nay cô bận, hôm nào thì đi sau!
Từ trước cho tới bây giờ Ninh Bối Bối đều không tỏ thái độ như vậy, tự dưng trở nên để ý cẩn thận, có lẽ cũng biết sự việc nghiêm trọng. Chỉ có điều, Trì Tiểu Ảnh không phải người mang thù vặt, nhưng quả thực Tần Lãng đối với mình không tệ, lại đi cùng Ninh Bối Bối nữa, ít nhiều có chút khó xử, nói gì được đây, chi bằng không gặp.
Tan tầm, đi ra ngoài, không ngờ Ninh Bối Bối đang chờ ở cửa Viện thiết kế. Cô cố ý nhìn xung quanh, giả vờ như không nhìn thấy Ninh Bối Bối. Ninh Bối Bối đột nhiên xông tới, ôm lấy cô nhét vào bên trong xe, thắt dây an toàn, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
"Chị làm gì chứ, bắt cóc nha?" Trì Tiểu Ảnh dở khóc dở cười.
Ninh Bối Bối cười ha hả: "Đúng vậy, trói em lại đi bán. Được rồi, Tiểu Ảnh, em muốn đánh chửi chị như thế nào cũng được, thế nhưng không được không để ý tới chị nữa, có được hay không?"
"Em quan trọng với chị như vậy sao?" Trì Tiểu Ảnh liếc nhìn cô ấy.
"Chị có rất nhiều người bạn, thế nhưng bọn họ chỉ nhậu nhẹt chè chén thì đập phá cùng nhau thôi, chỉ có em mới là một người bạn thực sự một cách đúng nghĩa."
"Em nào tốt như vậy?"
Ninh Bối Bối dừng xe ở trước một phòng trà, hai người một trước một sau đi vào, chọn đồ uống, cô mới lên tiếng: "Tiểu Ảnh, em không biết sao? Em rất chân thật, đối xử với mọi người chân thành, cũng không lợi dụng ai. Tốt chính là tốt, nếu không tốt, em cũng sẽ không giả vờ dối trá. Ngày đó chị đối xử với em như vậy, nếu đổi lại là em làm vậy đối với chị, chị sẽ nhảy dựng lên túm tóc, và đánh nhau với em, thế nhưng em chưa từng trách cứ chị lấy một câu, còn hiểu chị như vậy."
Ninh Bối Bối nói xong, ra sức uống vài hớp trà nóng mới trở lại bình thường.
"Chị quá xúc động, cũng đố kỵ, Tần Lãng là "Tề Thiên đại thặng", là người hiếm có, chị nhìn không sai nhé, nếu so sánh với em, chị cũng không phải là gì cả."
"Chị đang nói cái gì, sao em không hiểu lấy một câu vậy? "Tề Thiên đại thặng" là cái gì?"
"Em đúng là đồ nhà quê thứ thiệt." Ninh Bối Bối đảo cặp mắt trắng dã. "Tề Thiên đại thặng chính là những người đàn ông ưu tú từ 38 tới 45 tuổi còn dư lại, hoàn mỹ ưu tú giống như một vị thần, người đàn ông như vậy bất luận tâm lý và quá khứ đều rất phức tạp, muốn khiến anh ta thực sự yêu mình rất khó, dùng một câu để hình dung: Đừng mê luyến anh, anh chỉ là một câu chuyện cổ tích. Thế nhưng nếu như một khi được anh ta thích, không nói tới chuyện cả đời áo cơm không lo, hơn nữa về mặt tình cảm cũng sẽ không có chuyện lo được lo mất, hôn nhân đặc biệt ổn định. Chị hai mươi chín tuổi, chơi được cũng không xê xích gì nhiều, tình nhân có mấy người, nhưng muốn chị xác định lại, bọn họ đều không hợp. Khó khăn lắm mới quen được người hợp ý như Tần Lãng, em lại đoạt trước mất rồi, ai dà, là số phận nha! Chỉ có điều ngẫm lại cũng đúng, con đường tình yêu của chị còn phong phú, người hâm mộ vẫn còn nhiều, muốn làm vợ, còn phải chọn cô gái đàng hoàng như em, nếu chị đổi lại là Tần Lãng, chị cũng chọn em. Được rồi, chị đã nghĩ thông suốt, Tiểu Ảnh, chị tuyệt đối ủng hộ em và Tần Lãng."
"Đừng nói mình như vậy , Bối Bối."
Trì Tiểu Ảnh cảm thấy trái tim đau xót, cô biết Ninh Bối Bối muốn nói ra những lời này, có bao nhiêu dũng khí.
"Chị ăn ngay nói thật mà, Tần Lãng nói không sai, không giống như những người đàn ông không cho được thứ mình mong muốn mà vẫn qua lại với mình. Tần Lãng không như vậy, từ chối chị rất khéo léo, nói cho chị biết trong lòng anh ta đã có nơi chốn, chị có hoài nghi tới em, không nghĩ tới là thật. Tiểu Ảnh, chỉ có em gả cho Tần Lãng, chị mới chịu thua, nếu như người phụ nữ khác, chị sẽ thổ huyết."
Trì Tiểu Ảnh nở nụ cười: "Nói bậy gì đó, em và Tần Lãng chỉ là bạn."
Nét tươi cười đột nhiên biến mất trêи khuôn mặt cô.
"Chuyện tình cảm với em mà nói, bây giờ còn quá xa."
"Chẳng lẽ em còn muốn tái kết hôn với Tuyên Tiêu?"
Trì Tiểu Ảnh lắc đầu.
"Tái kết hôn, em sẽ không. Nếu như quay trở lại bốn năm trước một lần nữa, em sẽ phát điên. Khó khăn lắm mới thoát khỏi nó, em phải biết quý trọng."
"Vậy là tốt rồi, hãy hưởng thụ cuộc sống độc thân vui sướиɠ đi! Cùng lắm thì, em phải sớm nắm chặt lấy Tần Lãng, không thì chị sẽ đánh lén."
Hai người nhìn nhau cười to, không còn sót lại chút gì ngăn cách.
Tối nay, Ninh Bối Bối dẫn Trì Tiểu Ảnh đi sửa tóc, tắm trắng, làm đẹp, điên đảo tới nửa đêm mới đưa cô trở về.
Trì Tiểu Ảnh ngáp dài đi vào khu nhà trọ, thấy cửa cầu thang có một người đang ngủ, người đầy mùi rượu, cô nơm nớp lo lắng bước qua anh ta, người nọ đột nhiên ngồi dậy.
"Tiểu Ảnh, em đã về rồi!"
"Bách Viễn, sao anh lại ngủ ở đây?"
Trì Tiểu Ảnh nương theo ngọn đèn vừa nhìn, hai mắt Bách Viễn đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, như là đã quá say.
"Mau lên đây, em pha trà cho anh."
"Không.... không đi lên, em là... cô gái tốt.... đêm hôm khuya khoắt, đừng để đàn ông vào nhà....." Bách Viễn lảo đảo đứng lên.
"Chúng ta.... ra bên ngoài nói chuyện."
Nói xong, anh lảo đảo bước xuống, bước đi không được vững, Trì Tiểu Ảnh phải dìu anh ở phía sau. Hai người chọn một phiến đá trong ngay chợ rau ở phía trước ngồi xuống, gió đêm thổi qua, Bách Viễn cảm thấy tỉnh rượu được mấy phần, tinh thần thư thái.
Anh mở to hai mắt, nhìn Trì Tiểu Ảnh không chớp mắt, nhìn, nhìn, đột nhiên trong mắt trào đầy nước mắt.
Trì Tiểu Ảnh xoa tay vào nhau để sưởi ấm, không chú ý tới biểu hiện dị thường của anh.
"Em mua cho anh bộ đồ ăn, là một bộ đồ bằng gốm sứ, nhìn qua rất tinh xảo đẹp mắt, chuẩn bị để ngày anh kết hôn mang tới, bây giờ anh tới rồi, em đi lấy đưa cho anh." Trì Tiểu Ảnh nói.
"Đừng, ngồi cùng anh một lát đi." Bách Viễn lặng lẽ nuốt xuống nước mắt.
Nếu như năm đó thư tình không đưa sai người, vậy anh và Trì Tiểu Ảnh có khả năng ở bên nhau hay không? Nếu như thực sự ở bên nhau, thế giới của anh hiện tại sẽ có cảnh tượng như thế nào? Đáng tiếc trêи đời này không có nếu như.
"Sống một mình cũng khó khăn, đừng tùy tiện lãng phí, em tới là được rồi."
Trì Tiểu Ảnh nở nụ cười, thấy siêu thị còn mở cửa, chạy tới mua cho anh chai nước khoáng.
"Bách Viễn, ngày hôm nay anh có điểm quái lạ, làm sao rồi, bị chuyện gì kϊƈɦ động à?"
Bách Viễn uống hết nửa chai nước, cơn nóng trong lồng ngực mới lắng xuống.
Câu nói như một lời nguyền rủa của Yên Nam Nam vẫn xoay quanh trong đầu anh hai ngày nay, anh không có cách nào tin nổi. Trì Tiểu Ảnh thầm mến anh, anh vội vàng muốn tới nhìn cô, thế nhưng anh lại không dám tới, rất sợ phá hủy giấc mộng đẹp kia.
Anh đã xấu xa tới tận gốc rễ, sao có thể xứng với tình yêu của Trì Tiểu Ảnh chứ? Mượn cảm giác say, anh lấy dũng khí đến hỏi Trì Tiểu Ảnh có phải thật như vậy hay không.
Trì Tiểu Ảnh vẫn thanh nhã ngồi ở trước mặt anh, ôn hòa mỉm cười với anh, nói những lời quan tâm, ánh mắt anh dừng lại trêи khuôn mặt của Trì Tiểu Ảnh, đem tất cả những câu hỏi đều nuốt vào trong bụng.
Cảm ơn ông Trời đã trêu đùa, anh và Trì Tiểu Ảnh đã sai lầm, anh trách bản thân mình, vì mục đích, mọi thua thiệt gì cũng có thể chịu đựng, chuyện gì xấu cũng có thể làm, anh có thể làm tổn thương Yên Nam Nam không chút lưu tình, sao có thể gây tổn thương cho Trì Tiểu Ảnh đơn thuần như vậy chứ? Nếu như Trì Tiểu Ảnh là vợ anh, nhìn anh biến thành như vậy, sẽ đau đớn khổ sở.
May là thư tình đưa nhầm người.
"Tiểu Ảnh, một cái cây được trồng trong lòng đất, mọi người cũng vậy, thế nhưng một số lớn lên khỏe mạnh, một số lớn lên sẽ nghiêng lệch, vậy cũng là nhân tố con người, không phải vốn là hư hỏng, đúng hay không?"
Trì Tiểu Ảnh chớp mắt mấy cái.
"Bách Viễn, anh muốn nói gì?"
Bách Viễn hì hì cười khúc khích, dốc chai nước uống sạch.
"Tiểu Ảnh, anh nói cho em biết, không phải người đàn ông nào cũng là thứ tốt, ăn trong chén nghĩ trong nồi, nhìn trong nồi lại muốn bên ngoài, không có mèo không ăn vụng thức ăn, chỉ có kỹ thuật có cao hay không thôi, tốt nhất em nên bảo vệ mình, không được bị người xấu lừa, không nên tùy tiện lập gia đình."
Trì Tiểu Ảnh nhỏ che miệng muốn cười, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bách Viễn, cô đành phải gật đầu: "Được. Tối nay anh tới đây chỉ để nói những lời này cho em biết hay sao?"
"Anh là tới tìm kiếm những hình ảnh trước kia, Tiểu Ảnh, em thực sự là một cái bóng. Từ trước.... hiện tại.... sau này, đều như vậy."
Bách Viễn thất thểu đứng lên, vẫn lầu bầu, đi đến chỗ chiếc xe đang đỗ.
Trì Tiểu Ảnh thấy chiếc xe khởi động, không đuổi theo.
"Tiểu Ảnh, sau này nếu như có chuyện gì, cứ tới tìm anh."
Bách Viễn quay đầu, thanh âm run rẩy. Anh đã xấu xa, không thể làm bẩn Trì Tiểu Ảnh, chỉ có thể nói những lời bất lực này với cô. Lên xe, hai tay anh bụm mặt, nước mắt từ kẽ hở âm thầm chảy xuống.
Trì Tiểu Ảnh "ồ" một tiếng, thấy xe xa dần, lúc này mới xoay người lên lầu, cảm thấy đêm nay thực sự là quá đặc sắc.
Từ trước cho tới bây giờ Ninh Bối Bối đều không tỏ thái độ như vậy, tự dưng trở nên để ý cẩn thận, có lẽ cũng biết sự việc nghiêm trọng. Chỉ có điều, Trì Tiểu Ảnh không phải người mang thù vặt, nhưng quả thực Tần Lãng đối với mình không tệ, lại đi cùng Ninh Bối Bối nữa, ít nhiều có chút khó xử, nói gì được đây, chi bằng không gặp.
Tan tầm, đi ra ngoài, không ngờ Ninh Bối Bối đang chờ ở cửa Viện thiết kế. Cô cố ý nhìn xung quanh, giả vờ như không nhìn thấy Ninh Bối Bối. Ninh Bối Bối đột nhiên xông tới, ôm lấy cô nhét vào bên trong xe, thắt dây an toàn, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
"Chị làm gì chứ, bắt cóc nha?" Trì Tiểu Ảnh dở khóc dở cười.
Ninh Bối Bối cười ha hả: "Đúng vậy, trói em lại đi bán. Được rồi, Tiểu Ảnh, em muốn đánh chửi chị như thế nào cũng được, thế nhưng không được không để ý tới chị nữa, có được hay không?"
"Em quan trọng với chị như vậy sao?" Trì Tiểu Ảnh liếc nhìn cô ấy.
"Chị có rất nhiều người bạn, thế nhưng bọn họ chỉ nhậu nhẹt chè chén thì đập phá cùng nhau thôi, chỉ có em mới là một người bạn thực sự một cách đúng nghĩa."
"Em nào tốt như vậy?"
Ninh Bối Bối dừng xe ở trước một phòng trà, hai người một trước một sau đi vào, chọn đồ uống, cô mới lên tiếng: "Tiểu Ảnh, em không biết sao? Em rất chân thật, đối xử với mọi người chân thành, cũng không lợi dụng ai. Tốt chính là tốt, nếu không tốt, em cũng sẽ không giả vờ dối trá. Ngày đó chị đối xử với em như vậy, nếu đổi lại là em làm vậy đối với chị, chị sẽ nhảy dựng lên túm tóc, và đánh nhau với em, thế nhưng em chưa từng trách cứ chị lấy một câu, còn hiểu chị như vậy."
Ninh Bối Bối nói xong, ra sức uống vài hớp trà nóng mới trở lại bình thường.
"Chị quá xúc động, cũng đố kỵ, Tần Lãng là "Tề Thiên đại thặng", là người hiếm có, chị nhìn không sai nhé, nếu so sánh với em, chị cũng không phải là gì cả."
"Chị đang nói cái gì, sao em không hiểu lấy một câu vậy? "Tề Thiên đại thặng" là cái gì?"
"Em đúng là đồ nhà quê thứ thiệt." Ninh Bối Bối đảo cặp mắt trắng dã. "Tề Thiên đại thặng chính là những người đàn ông ưu tú từ 38 tới 45 tuổi còn dư lại, hoàn mỹ ưu tú giống như một vị thần, người đàn ông như vậy bất luận tâm lý và quá khứ đều rất phức tạp, muốn khiến anh ta thực sự yêu mình rất khó, dùng một câu để hình dung: Đừng mê luyến anh, anh chỉ là một câu chuyện cổ tích. Thế nhưng nếu như một khi được anh ta thích, không nói tới chuyện cả đời áo cơm không lo, hơn nữa về mặt tình cảm cũng sẽ không có chuyện lo được lo mất, hôn nhân đặc biệt ổn định. Chị hai mươi chín tuổi, chơi được cũng không xê xích gì nhiều, tình nhân có mấy người, nhưng muốn chị xác định lại, bọn họ đều không hợp. Khó khăn lắm mới quen được người hợp ý như Tần Lãng, em lại đoạt trước mất rồi, ai dà, là số phận nha! Chỉ có điều ngẫm lại cũng đúng, con đường tình yêu của chị còn phong phú, người hâm mộ vẫn còn nhiều, muốn làm vợ, còn phải chọn cô gái đàng hoàng như em, nếu chị đổi lại là Tần Lãng, chị cũng chọn em. Được rồi, chị đã nghĩ thông suốt, Tiểu Ảnh, chị tuyệt đối ủng hộ em và Tần Lãng."
"Đừng nói mình như vậy , Bối Bối."
Trì Tiểu Ảnh cảm thấy trái tim đau xót, cô biết Ninh Bối Bối muốn nói ra những lời này, có bao nhiêu dũng khí.
"Chị ăn ngay nói thật mà, Tần Lãng nói không sai, không giống như những người đàn ông không cho được thứ mình mong muốn mà vẫn qua lại với mình. Tần Lãng không như vậy, từ chối chị rất khéo léo, nói cho chị biết trong lòng anh ta đã có nơi chốn, chị có hoài nghi tới em, không nghĩ tới là thật. Tiểu Ảnh, chỉ có em gả cho Tần Lãng, chị mới chịu thua, nếu như người phụ nữ khác, chị sẽ thổ huyết."
Trì Tiểu Ảnh nở nụ cười: "Nói bậy gì đó, em và Tần Lãng chỉ là bạn."
Nét tươi cười đột nhiên biến mất trêи khuôn mặt cô.
"Chuyện tình cảm với em mà nói, bây giờ còn quá xa."
"Chẳng lẽ em còn muốn tái kết hôn với Tuyên Tiêu?"
Trì Tiểu Ảnh lắc đầu.
"Tái kết hôn, em sẽ không. Nếu như quay trở lại bốn năm trước một lần nữa, em sẽ phát điên. Khó khăn lắm mới thoát khỏi nó, em phải biết quý trọng."
"Vậy là tốt rồi, hãy hưởng thụ cuộc sống độc thân vui sướиɠ đi! Cùng lắm thì, em phải sớm nắm chặt lấy Tần Lãng, không thì chị sẽ đánh lén."
Hai người nhìn nhau cười to, không còn sót lại chút gì ngăn cách.
Tối nay, Ninh Bối Bối dẫn Trì Tiểu Ảnh đi sửa tóc, tắm trắng, làm đẹp, điên đảo tới nửa đêm mới đưa cô trở về.
Trì Tiểu Ảnh ngáp dài đi vào khu nhà trọ, thấy cửa cầu thang có một người đang ngủ, người đầy mùi rượu, cô nơm nớp lo lắng bước qua anh ta, người nọ đột nhiên ngồi dậy.
"Tiểu Ảnh, em đã về rồi!"
"Bách Viễn, sao anh lại ngủ ở đây?"
Trì Tiểu Ảnh nương theo ngọn đèn vừa nhìn, hai mắt Bách Viễn đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, như là đã quá say.
"Mau lên đây, em pha trà cho anh."
"Không.... không đi lên, em là... cô gái tốt.... đêm hôm khuya khoắt, đừng để đàn ông vào nhà....." Bách Viễn lảo đảo đứng lên.
"Chúng ta.... ra bên ngoài nói chuyện."
Nói xong, anh lảo đảo bước xuống, bước đi không được vững, Trì Tiểu Ảnh phải dìu anh ở phía sau. Hai người chọn một phiến đá trong ngay chợ rau ở phía trước ngồi xuống, gió đêm thổi qua, Bách Viễn cảm thấy tỉnh rượu được mấy phần, tinh thần thư thái.
Anh mở to hai mắt, nhìn Trì Tiểu Ảnh không chớp mắt, nhìn, nhìn, đột nhiên trong mắt trào đầy nước mắt.
Trì Tiểu Ảnh xoa tay vào nhau để sưởi ấm, không chú ý tới biểu hiện dị thường của anh.
"Em mua cho anh bộ đồ ăn, là một bộ đồ bằng gốm sứ, nhìn qua rất tinh xảo đẹp mắt, chuẩn bị để ngày anh kết hôn mang tới, bây giờ anh tới rồi, em đi lấy đưa cho anh." Trì Tiểu Ảnh nói.
"Đừng, ngồi cùng anh một lát đi." Bách Viễn lặng lẽ nuốt xuống nước mắt.
Nếu như năm đó thư tình không đưa sai người, vậy anh và Trì Tiểu Ảnh có khả năng ở bên nhau hay không? Nếu như thực sự ở bên nhau, thế giới của anh hiện tại sẽ có cảnh tượng như thế nào? Đáng tiếc trêи đời này không có nếu như.
"Sống một mình cũng khó khăn, đừng tùy tiện lãng phí, em tới là được rồi."
Trì Tiểu Ảnh nở nụ cười, thấy siêu thị còn mở cửa, chạy tới mua cho anh chai nước khoáng.
"Bách Viễn, ngày hôm nay anh có điểm quái lạ, làm sao rồi, bị chuyện gì kϊƈɦ động à?"
Bách Viễn uống hết nửa chai nước, cơn nóng trong lồng ngực mới lắng xuống.
Câu nói như một lời nguyền rủa của Yên Nam Nam vẫn xoay quanh trong đầu anh hai ngày nay, anh không có cách nào tin nổi. Trì Tiểu Ảnh thầm mến anh, anh vội vàng muốn tới nhìn cô, thế nhưng anh lại không dám tới, rất sợ phá hủy giấc mộng đẹp kia.
Anh đã xấu xa tới tận gốc rễ, sao có thể xứng với tình yêu của Trì Tiểu Ảnh chứ? Mượn cảm giác say, anh lấy dũng khí đến hỏi Trì Tiểu Ảnh có phải thật như vậy hay không.
Trì Tiểu Ảnh vẫn thanh nhã ngồi ở trước mặt anh, ôn hòa mỉm cười với anh, nói những lời quan tâm, ánh mắt anh dừng lại trêи khuôn mặt của Trì Tiểu Ảnh, đem tất cả những câu hỏi đều nuốt vào trong bụng.
Cảm ơn ông Trời đã trêu đùa, anh và Trì Tiểu Ảnh đã sai lầm, anh trách bản thân mình, vì mục đích, mọi thua thiệt gì cũng có thể chịu đựng, chuyện gì xấu cũng có thể làm, anh có thể làm tổn thương Yên Nam Nam không chút lưu tình, sao có thể gây tổn thương cho Trì Tiểu Ảnh đơn thuần như vậy chứ? Nếu như Trì Tiểu Ảnh là vợ anh, nhìn anh biến thành như vậy, sẽ đau đớn khổ sở.
May là thư tình đưa nhầm người.
"Tiểu Ảnh, một cái cây được trồng trong lòng đất, mọi người cũng vậy, thế nhưng một số lớn lên khỏe mạnh, một số lớn lên sẽ nghiêng lệch, vậy cũng là nhân tố con người, không phải vốn là hư hỏng, đúng hay không?"
Trì Tiểu Ảnh chớp mắt mấy cái.
"Bách Viễn, anh muốn nói gì?"
Bách Viễn hì hì cười khúc khích, dốc chai nước uống sạch.
"Tiểu Ảnh, anh nói cho em biết, không phải người đàn ông nào cũng là thứ tốt, ăn trong chén nghĩ trong nồi, nhìn trong nồi lại muốn bên ngoài, không có mèo không ăn vụng thức ăn, chỉ có kỹ thuật có cao hay không thôi, tốt nhất em nên bảo vệ mình, không được bị người xấu lừa, không nên tùy tiện lập gia đình."
Trì Tiểu Ảnh nhỏ che miệng muốn cười, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bách Viễn, cô đành phải gật đầu: "Được. Tối nay anh tới đây chỉ để nói những lời này cho em biết hay sao?"
"Anh là tới tìm kiếm những hình ảnh trước kia, Tiểu Ảnh, em thực sự là một cái bóng. Từ trước.... hiện tại.... sau này, đều như vậy."
Bách Viễn thất thểu đứng lên, vẫn lầu bầu, đi đến chỗ chiếc xe đang đỗ.
Trì Tiểu Ảnh thấy chiếc xe khởi động, không đuổi theo.
"Tiểu Ảnh, sau này nếu như có chuyện gì, cứ tới tìm anh."
Bách Viễn quay đầu, thanh âm run rẩy. Anh đã xấu xa, không thể làm bẩn Trì Tiểu Ảnh, chỉ có thể nói những lời bất lực này với cô. Lên xe, hai tay anh bụm mặt, nước mắt từ kẽ hở âm thầm chảy xuống.
Trì Tiểu Ảnh "ồ" một tiếng, thấy xe xa dần, lúc này mới xoay người lên lầu, cảm thấy đêm nay thực sự là quá đặc sắc.
Bình luận facebook