Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1157: Huyết mạch Đường Môn
Chương 1157: Huyết mạch Đường Môn
Mấy tiếng sau, Đường Minh Tam tỉnh lại.
Trước mắt Đường Minh Tam trời đất quay cuồng, đầu đau như muốn nổ tung ra.
Anh ta lập tức vận công lực hồi phục.
Mấy phút sau cơn đau đầu mới biến mất.
Đường Minh Tam nhìn lên bàn trà đã bị phá huỷ ở trước mặt, đột nhiên nhìn thấy năm chữ ở trên mặt đất bên cạnh.
Tự giải quyết ổn thoả.
Năm chữ này giống như con dao găm đâm vào lòng
Đường Minh Tam.
Đường Minh Tam nở nụ cười đau khổ.
Hơn nữa anh ta thật lòng muốn chết.
Anh ta tưởng Tiêu Hào sẽ giết chết mình. Nhưng không ngờ Tiêu Hào lại buông tha cho mình. Đường Minh Tam nghĩ đến những chuyện xảy ra trước kia, trong lòng vô cùng khó chịu.
Từ khi Tiêu Hào quay trở về, hai năm nay Đường Minh Tam luôn lập kế hoạch để đối phó với Tiêu Hào.
Cuối cùng Tiêu Hào đã điều tra ra tất cả.
Đường Minh Tam không hiểu tại sao Tiêu Hào lại không giết mình.
Đến phút cuối, trong lòng Đường Minh Tam có một đáp án.
Đó chính là Tiêu Hào vẫn còn có cảm tình với mình.
Tiêu Hào không thể ra tay được
Nhưng bây giờ Đường Minh Tam nên đi đâu đây?
Trước kia trong lòng Đường Minh Tam còn có lòng tin rằng anh ta có rất nhiều chuyện phải làm. Anh ta phải tu luyện, phải bảo thù.
Anh ta phải có được tất cả những thứ mình muốn có. Nhưng hôm nay Đường Minh Tam chợt hiểu ra mình không có mục tiêu gì cả.
Anh ta không giết Tiêu Hào nữa, bởi vì anh ta không thể giết chết được.
Đường Minh Tam đã từ bỏ tất cả ân oán.
Tất cả đã kết thúc rồi. Đường Minh Tam cũng sẽ không làm việc cho Tần thiếu chủ nữa.
Có một quyển sách xuất hiện trong tay Đường Minh Tam, chính là "tình anh em" mà trước kia anh ta đã xem. Anh ta liếc ánh mắt lên một cái khung ảnh trên mặt đất.
Đó là bức ảnh anh ta từng chụp chung với Tiêu Hào. Mặc dù bàn trà đã bị Tiêu Hào đấm thành tàn bụi. Nhưng bức ảnh đó vẫn còn ở đó.
Đường Minh Tam cầm bức ảnh lên, lau sạch bụi bám trên đó rồi cẩn thận đặt lên giá sách.
Trên gương mặt anh ta nở nụ cười đau khổ.
Anh ta nhìn quyển sách một lúc, cuối cùng cũng xem xong "tình anh em".
Sau đó, Đường Minh Tam đi đến nơi sâu nhất trong phòng sách. Anh ta mở một hòm bí mật phía dưới tấm tranh vẽ trên tường.
Sau đó lấy một cái hộp từ trong đó ra.
Trong chiếc hộp có một viên thuốc.
Đó là một viên thuốc độc.
Đường Minh Tam ngồi lên ghế sofa, rót một cốc nước. Tay phải anh ta cầm viên thuốc, vẻ mặt vô cùng đau khổ. "Tiêu Hào ơi Tiêu Hào, cậu không giết tôi nhưng tôi nào còn mặt mũi nào gặp cậu khi sống trên đời này nữa?" "Tôi nào còn mặt mũi nào đối mặt với tất cả những người ở bên cạnh cậu?" "Tôi đã không còn người thân, không còn bạn bè, tôi đã mất hết tất cả rồi." "Tôi sống trên đời này không còn ý nghĩa gì nữa rồi." "Cậu không giết tôi là cậu còn để ý đến tình cảm giữa chúng ta."
Đường Minh Tam nhắm mắt lại. "Nhưng đáng tiếc, tôi có lỗi với cậu. "Là tôi đã phụ lòng cậu." "Cho nên tôi sẽ lấy cái chết để tạ tội"
Đường Minh Tam mở mắt, cầm viên thuốc độc rồi nhét vào trong miệng, sau đó cầm cốc nước uống ực một hớp.
Viên thuốc trôi xuống dọc cổ họng, đi đến trong dạ dày của anh ta. .
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện phía sau lưng Đường Minh Tam.
Bóng lưng đó đập mạnh lên lưng Đường Minh Tam. Lúc này viên thuốc trong dạ dày của anh ta bay ra khỏi cổ họng.
Viên thuốc rơi xuống mặt đất.
Bóng đen đó chợt lóe lên rồi đi đến trước mặt Đường Minh Tam.
Bóng đen đó mặc áo khoác màu đen, cả người được bao phủ trong áo khoác màu đen đó.
Gương mặt của người nó giấu trong cái mũ nên không nhìn rõ ngũ quan.
Hơi thở của người đó vô cùng kỳ lạ và ngập tràn âm u.
Đường Minh Tam nhìn chằm chằm vào bóng đen đó, lạnh lùng quát lên: "Cô là ai? Tại sao muốn ngăn tôi tự tử?"
Giọng nói của bóng đen đó rất lạnh lùng, là giọng nói của phụ nữ. "Đường Môn Tứ Xuyên lớn mạnh như vậy. "Mà anh là huyết mạch trực hệ của Đường Môn lại tự sát để kết thúc cuộc đời mình." "Anh đúng là hết thuốc chữa."
Nhà họ Đường đúng là chi nhánh của Đường Môn Tứ Xuyên.
Đường Minh Tam nghe thấy lời của nói bóng đen đó thì không hiểu gì cả. "Nhà họ Đường chúng tôi chỉ là một gia tộc nhỏ bé có thế lực nhỏ mà thôi" "Sao có thể là huyết mạch trực hệ của Đường Môn Tứ Xuyên được?" “Đường Môn Tứ Xuyên đã bị tiêu huỷ từ nhiều năm về trước rồi. “Nhất mạch kéo dài hơi tàn như chúng tôi sống được đến bây giờ đã là vô cùng may mắn rồi." "Huyết mạch của Nhất mạch của chúng tôi vô cùng thưa thớt, có thể nói không có liên quan gì đến Đường
Môn cả. “Thậm chí ngay cả kẻ thù của Đường Môn cũng khinh thường và không muốn giết chúng tôi." "Ha ha ha!" Bóng đen đó lạnh lùng cười mấy tiếng. "Anh biết cái gì?" "Những điều mà anh biết chỉ được tổ tiên của anh nói với anh hoặc là xem từ sách báo. "Thật ra có rất nhiều chuyện mà anh không biết" "Nhất mạch các anh chắc chắn là huyết mạch trực hệ của nhà họ Đường. "Năm đó khi nhà họ Đường bị tiêu huỷ, người của Nhất mạch các anh đã chạy trốn, ngay cả kẻ thù cũng không biết điều này. "Các anh đã giấu hai người huyết mạch trực hệ trong Nhất mạch. "Mà anh chính là thế hệ sau của huyết mạch trực hệ"
Đường Minh Tam không dám tin. "Đường Môn đã bị tiêu huỷ hơn một trăm năm trước, không hề để lại huyết mạch trực hệ" "Cho dù tôi thật sự là huyết mạch trực hệ thì có tác dụng gì chứ?" "Tu vi của tôi không cao, sức khoẻ cũng yếu ớt bẩm sinh." "Huống hồ bây giờ tôi rất muốn chết" "Để cho tôi chết đi.
Đường Minh Tam không muốn liên quan đến những thứ này. Anh ta cũng không muốn biết bóng đen đó là ai. Cập nhật chương mới nhất tại Tг*цуenАРР.cом
Bóng đen lạnh lùng nói: "Đúng là hoang đường, thật là hết thuốc chữa" "Nếu như anh muốn chết thì đưa tất cả huyết mạch trong cơ thể anh cho tôi"
Bóng đen đó nói rồi đi đến trước mặt Đường Minh Tam.
Tay phải của người đó nằm lấy cổ tay của Đường Minh tam, một lực vô cùng mạnh vẫn chưa đi vào trong cơ thể của anh ta.
Đường Minh Tam không phản kháng. "Cô muốn lấy sức mạnh và huyết mạch của tôi thì cứ lấy hết đi. "Bây giờ tôi không cần gì nữa cả"
Đường Minh Tam đã chết lòng từ lâu rồi.
Anh ta đã không còn lưu luyến gì với thế gian nữa.
Anh ta mặc kệ bóng đen đó là ai và cũng mặc kệ rốt cuộc huyết mạch của mình có phải là huyết mạch trực hệ của nhà họ Đường hay không.
Anh ta đã không quan trọng những thứ đó nữa. Chỉ có cái chết mới giải thoát được.
Mà bóng đen đó cũng không hề lấy huyết mạch của Đường Minh Tam.
Sức mạnh bên trong cơ thể bóng đen đỏ vô cùng thần
Những sức mạnh kỳ lạ này đi vào bên trong cơ thể của Đường Minh Tam, đánh thức sức mạnh huyết mạch ở tận sâu trong cơ thể anh ta.
Đường Minh Tam đột nhiên cảm thấy nơi sâu nhất trong huyết mạch của mình ẩn chứa sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Những sức mạnh này dần dần được thức tỉnh.
Giống như Cự Long đang ngủ thức tỉnh dậy.
Đường Minh Tam vô cùng kinh sợ mà kêu lên: "Chuyện này sao có thể được?" *Sao có thể?” Đường Minh Tam luông tưởng mình là một con ngườ bình thường.
Mặc dù nhà họ Đường là hậu duệ của Đường Môn, nhưng chỉ biết đến thuật luyện độc và ám khí của Đường
Môn.
Điều khiến Đường Minh Tam bất ngờ chính là huyết mạch của mình lại mạnh mẽ như vậy.
Bao nhiêu năm qua, huyết mạch luôn chìm trong giấc ngủ.
Nó sẽ không thức tỉnh nếu như không được kích hoạt. Trong giọng nói của bóng đen mang theo tiếng cười khúc khích. "Đường Minh Tam, bây giờ anh còn muốn chết không?" "Huyết Mạch của Đường Môn đã thức tỉnh hoàn toàn" "Nhà họ Đường là thế gia luyện độc, huyết mạch của nhà họ Đường là huyết mạch lớn nhất trên thế giới" "Huyết mạch Đường Môn là thể Vạn Độc, huyết mạch Vạn Độc.
Đương nhiên Đường Minh Tam biết thể Vạn Độc và huyết mạch Vạn Độc.
Anh ta đã từng xem qua trong sách cổ của nhà họ Đường.
Nhưng thể chất và huyết mạch nghịch trời này đã thất truyền từ lâu rồi. Đường Minh Tam không ngờ rằng mình lại có thể chất mạnh nhất của Đường Môn.
Gần nghìn năm qua, người mạnh nhất trong huyết mạch trực hệ nhà họ Đường cũng chỉ là thể Bách Độc.
Bây giờ Đường Minh Tam còn có thể Vạn Độc. Hay nói cách khác, chỉ cần Đường Minh Tam dồn hết sức tu luyện, vận dụng thể chất và huyết mạch mạnh mẽ của mình là tu vi sẽ tăng mạnh. Có thể trở thành cường giả Nhất Đại trong khoảng thời gian ngắn.
Mấy tiếng sau, Đường Minh Tam tỉnh lại.
Trước mắt Đường Minh Tam trời đất quay cuồng, đầu đau như muốn nổ tung ra.
Anh ta lập tức vận công lực hồi phục.
Mấy phút sau cơn đau đầu mới biến mất.
Đường Minh Tam nhìn lên bàn trà đã bị phá huỷ ở trước mặt, đột nhiên nhìn thấy năm chữ ở trên mặt đất bên cạnh.
Tự giải quyết ổn thoả.
Năm chữ này giống như con dao găm đâm vào lòng
Đường Minh Tam.
Đường Minh Tam nở nụ cười đau khổ.
Hơn nữa anh ta thật lòng muốn chết.
Anh ta tưởng Tiêu Hào sẽ giết chết mình. Nhưng không ngờ Tiêu Hào lại buông tha cho mình. Đường Minh Tam nghĩ đến những chuyện xảy ra trước kia, trong lòng vô cùng khó chịu.
Từ khi Tiêu Hào quay trở về, hai năm nay Đường Minh Tam luôn lập kế hoạch để đối phó với Tiêu Hào.
Cuối cùng Tiêu Hào đã điều tra ra tất cả.
Đường Minh Tam không hiểu tại sao Tiêu Hào lại không giết mình.
Đến phút cuối, trong lòng Đường Minh Tam có một đáp án.
Đó chính là Tiêu Hào vẫn còn có cảm tình với mình.
Tiêu Hào không thể ra tay được
Nhưng bây giờ Đường Minh Tam nên đi đâu đây?
Trước kia trong lòng Đường Minh Tam còn có lòng tin rằng anh ta có rất nhiều chuyện phải làm. Anh ta phải tu luyện, phải bảo thù.
Anh ta phải có được tất cả những thứ mình muốn có. Nhưng hôm nay Đường Minh Tam chợt hiểu ra mình không có mục tiêu gì cả.
Anh ta không giết Tiêu Hào nữa, bởi vì anh ta không thể giết chết được.
Đường Minh Tam đã từ bỏ tất cả ân oán.
Tất cả đã kết thúc rồi. Đường Minh Tam cũng sẽ không làm việc cho Tần thiếu chủ nữa.
Có một quyển sách xuất hiện trong tay Đường Minh Tam, chính là "tình anh em" mà trước kia anh ta đã xem. Anh ta liếc ánh mắt lên một cái khung ảnh trên mặt đất.
Đó là bức ảnh anh ta từng chụp chung với Tiêu Hào. Mặc dù bàn trà đã bị Tiêu Hào đấm thành tàn bụi. Nhưng bức ảnh đó vẫn còn ở đó.
Đường Minh Tam cầm bức ảnh lên, lau sạch bụi bám trên đó rồi cẩn thận đặt lên giá sách.
Trên gương mặt anh ta nở nụ cười đau khổ.
Anh ta nhìn quyển sách một lúc, cuối cùng cũng xem xong "tình anh em".
Sau đó, Đường Minh Tam đi đến nơi sâu nhất trong phòng sách. Anh ta mở một hòm bí mật phía dưới tấm tranh vẽ trên tường.
Sau đó lấy một cái hộp từ trong đó ra.
Trong chiếc hộp có một viên thuốc.
Đó là một viên thuốc độc.
Đường Minh Tam ngồi lên ghế sofa, rót một cốc nước. Tay phải anh ta cầm viên thuốc, vẻ mặt vô cùng đau khổ. "Tiêu Hào ơi Tiêu Hào, cậu không giết tôi nhưng tôi nào còn mặt mũi nào gặp cậu khi sống trên đời này nữa?" "Tôi nào còn mặt mũi nào đối mặt với tất cả những người ở bên cạnh cậu?" "Tôi đã không còn người thân, không còn bạn bè, tôi đã mất hết tất cả rồi." "Tôi sống trên đời này không còn ý nghĩa gì nữa rồi." "Cậu không giết tôi là cậu còn để ý đến tình cảm giữa chúng ta."
Đường Minh Tam nhắm mắt lại. "Nhưng đáng tiếc, tôi có lỗi với cậu. "Là tôi đã phụ lòng cậu." "Cho nên tôi sẽ lấy cái chết để tạ tội"
Đường Minh Tam mở mắt, cầm viên thuốc độc rồi nhét vào trong miệng, sau đó cầm cốc nước uống ực một hớp.
Viên thuốc trôi xuống dọc cổ họng, đi đến trong dạ dày của anh ta. .
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện phía sau lưng Đường Minh Tam.
Bóng lưng đó đập mạnh lên lưng Đường Minh Tam. Lúc này viên thuốc trong dạ dày của anh ta bay ra khỏi cổ họng.
Viên thuốc rơi xuống mặt đất.
Bóng đen đó chợt lóe lên rồi đi đến trước mặt Đường Minh Tam.
Bóng đen đó mặc áo khoác màu đen, cả người được bao phủ trong áo khoác màu đen đó.
Gương mặt của người nó giấu trong cái mũ nên không nhìn rõ ngũ quan.
Hơi thở của người đó vô cùng kỳ lạ và ngập tràn âm u.
Đường Minh Tam nhìn chằm chằm vào bóng đen đó, lạnh lùng quát lên: "Cô là ai? Tại sao muốn ngăn tôi tự tử?"
Giọng nói của bóng đen đó rất lạnh lùng, là giọng nói của phụ nữ. "Đường Môn Tứ Xuyên lớn mạnh như vậy. "Mà anh là huyết mạch trực hệ của Đường Môn lại tự sát để kết thúc cuộc đời mình." "Anh đúng là hết thuốc chữa."
Nhà họ Đường đúng là chi nhánh của Đường Môn Tứ Xuyên.
Đường Minh Tam nghe thấy lời của nói bóng đen đó thì không hiểu gì cả. "Nhà họ Đường chúng tôi chỉ là một gia tộc nhỏ bé có thế lực nhỏ mà thôi" "Sao có thể là huyết mạch trực hệ của Đường Môn Tứ Xuyên được?" “Đường Môn Tứ Xuyên đã bị tiêu huỷ từ nhiều năm về trước rồi. “Nhất mạch kéo dài hơi tàn như chúng tôi sống được đến bây giờ đã là vô cùng may mắn rồi." "Huyết mạch của Nhất mạch của chúng tôi vô cùng thưa thớt, có thể nói không có liên quan gì đến Đường
Môn cả. “Thậm chí ngay cả kẻ thù của Đường Môn cũng khinh thường và không muốn giết chúng tôi." "Ha ha ha!" Bóng đen đó lạnh lùng cười mấy tiếng. "Anh biết cái gì?" "Những điều mà anh biết chỉ được tổ tiên của anh nói với anh hoặc là xem từ sách báo. "Thật ra có rất nhiều chuyện mà anh không biết" "Nhất mạch các anh chắc chắn là huyết mạch trực hệ của nhà họ Đường. "Năm đó khi nhà họ Đường bị tiêu huỷ, người của Nhất mạch các anh đã chạy trốn, ngay cả kẻ thù cũng không biết điều này. "Các anh đã giấu hai người huyết mạch trực hệ trong Nhất mạch. "Mà anh chính là thế hệ sau của huyết mạch trực hệ"
Đường Minh Tam không dám tin. "Đường Môn đã bị tiêu huỷ hơn một trăm năm trước, không hề để lại huyết mạch trực hệ" "Cho dù tôi thật sự là huyết mạch trực hệ thì có tác dụng gì chứ?" "Tu vi của tôi không cao, sức khoẻ cũng yếu ớt bẩm sinh." "Huống hồ bây giờ tôi rất muốn chết" "Để cho tôi chết đi.
Đường Minh Tam không muốn liên quan đến những thứ này. Anh ta cũng không muốn biết bóng đen đó là ai. Cập nhật chương mới nhất tại Tг*цуenАРР.cом
Bóng đen lạnh lùng nói: "Đúng là hoang đường, thật là hết thuốc chữa" "Nếu như anh muốn chết thì đưa tất cả huyết mạch trong cơ thể anh cho tôi"
Bóng đen đó nói rồi đi đến trước mặt Đường Minh Tam.
Tay phải của người đó nằm lấy cổ tay của Đường Minh tam, một lực vô cùng mạnh vẫn chưa đi vào trong cơ thể của anh ta.
Đường Minh Tam không phản kháng. "Cô muốn lấy sức mạnh và huyết mạch của tôi thì cứ lấy hết đi. "Bây giờ tôi không cần gì nữa cả"
Đường Minh Tam đã chết lòng từ lâu rồi.
Anh ta đã không còn lưu luyến gì với thế gian nữa.
Anh ta mặc kệ bóng đen đó là ai và cũng mặc kệ rốt cuộc huyết mạch của mình có phải là huyết mạch trực hệ của nhà họ Đường hay không.
Anh ta đã không quan trọng những thứ đó nữa. Chỉ có cái chết mới giải thoát được.
Mà bóng đen đó cũng không hề lấy huyết mạch của Đường Minh Tam.
Sức mạnh bên trong cơ thể bóng đen đỏ vô cùng thần
Những sức mạnh kỳ lạ này đi vào bên trong cơ thể của Đường Minh Tam, đánh thức sức mạnh huyết mạch ở tận sâu trong cơ thể anh ta.
Đường Minh Tam đột nhiên cảm thấy nơi sâu nhất trong huyết mạch của mình ẩn chứa sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Những sức mạnh này dần dần được thức tỉnh.
Giống như Cự Long đang ngủ thức tỉnh dậy.
Đường Minh Tam vô cùng kinh sợ mà kêu lên: "Chuyện này sao có thể được?" *Sao có thể?” Đường Minh Tam luông tưởng mình là một con ngườ bình thường.
Mặc dù nhà họ Đường là hậu duệ của Đường Môn, nhưng chỉ biết đến thuật luyện độc và ám khí của Đường
Môn.
Điều khiến Đường Minh Tam bất ngờ chính là huyết mạch của mình lại mạnh mẽ như vậy.
Bao nhiêu năm qua, huyết mạch luôn chìm trong giấc ngủ.
Nó sẽ không thức tỉnh nếu như không được kích hoạt. Trong giọng nói của bóng đen mang theo tiếng cười khúc khích. "Đường Minh Tam, bây giờ anh còn muốn chết không?" "Huyết Mạch của Đường Môn đã thức tỉnh hoàn toàn" "Nhà họ Đường là thế gia luyện độc, huyết mạch của nhà họ Đường là huyết mạch lớn nhất trên thế giới" "Huyết mạch Đường Môn là thể Vạn Độc, huyết mạch Vạn Độc.
Đương nhiên Đường Minh Tam biết thể Vạn Độc và huyết mạch Vạn Độc.
Anh ta đã từng xem qua trong sách cổ của nhà họ Đường.
Nhưng thể chất và huyết mạch nghịch trời này đã thất truyền từ lâu rồi. Đường Minh Tam không ngờ rằng mình lại có thể chất mạnh nhất của Đường Môn.
Gần nghìn năm qua, người mạnh nhất trong huyết mạch trực hệ nhà họ Đường cũng chỉ là thể Bách Độc.
Bây giờ Đường Minh Tam còn có thể Vạn Độc. Hay nói cách khác, chỉ cần Đường Minh Tam dồn hết sức tu luyện, vận dụng thể chất và huyết mạch mạnh mẽ của mình là tu vi sẽ tăng mạnh. Có thể trở thành cường giả Nhất Đại trong khoảng thời gian ngắn.
Bình luận facebook