Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chương 14
“Quả nhiên là chủ Trương, làm chuyện đào mộ nhà người khác mà còn vui vẻ đến thế.
Liễu Kiến Phong đứng bên cạnh vừa cười vừa châm thuốc cho mình, anh ta dựa vào cây rồi thưởng thức mọi thứ.
Liễu Kiến Phong không có hứng thú với việc đào mộ, anh ta để ý tới kết quả cuối cùng mà thôi. Chỉ cần chứng minh Tiêu Hào không phải là người nhà họ Tiêu thì Tiêu Hào chắc chắn sẽ bị loại bỏ khỏi danh sách đề danh hội trưởng thương hội. Đến lúc đó dựa vào chức vị Thiếu Vệ của Liễu Kiến Phong thì có thể lên chức hội trưởng dễ như trở bàn tay.
Đây mới là những gì anh ta muốn, về phần Tiêu Hào sống hay chết thì anh ga không thèm để ý. Nhưng ngay lúc cần máy xúc chuẩn bị hạ xuống thì có một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, ngăn trước mặt máy xúc Trương Hồng Vĩ giật mình, ông ta vội vàng để máy xúc dừng tay lại. Nhìn kỹ một chút thì phát hiện người tới là Liễu Nguyệt Hàn.
“Đây chẳng phải là cô Liễu sao? Cô không muốn sống nữa à mà vọt tới dưới cần máy xúc?” Liễu Nguyệt Hân không thèm để ý mà hỏi với vẻ tức giận.
“Các người đến đây làm gì? Nơi này là nghĩa trang nhà họ Tiêu, các người đang đào cái gì?”
“Đương nhiên chúng tôi biết đây là nghĩa trang nhà họ Tiêu, nhưng tôi làm gì ở đây thì cũng đâu cần bảo cáo với cô?” Liễu Nguyệt Hân nhưởng mày rồi nhìn về phía Liễu Kiến Phong cách đó không xa: “Anh Liễu, anh cũng ở đây à?” Liễu Kiến Phong không ngờ rằng Liễu Nguyệt Hân sẽ ngăn cản bọn họ nên vội vàng đứng ra mở miệng: “Nguyệt Hân mau tránh ra. Nhanh lên!”
“Anh còn không mau nói rõ chuyện này đi. Nếu không tôi sẽ không đi, có giỏi thì các người để máy xúc xúc tôi luôn đi.” Sau khi Liễu Nguyệt Hân khóc xong thì dẫn theo bố mẹ đi tìm địa chỉ này, không ngờ rằng đó lại là nghĩa trang của nhà họ Tiêu. Cô còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì thì đã thấy mấy chiếc máy xúc chuẩn bị đào mộ, dưới tình huống như thế cô chỉ có thể lao tới mà ngăn trước mặt máy xúc.
Thân phận của cô vẫn là con dâu của nhà họ Tiêu, sao có thể trơ mắt nhìn nghĩa trang nhà họ Tiêu bị người khác sỉ nhục như thế được chứ?
Liễu Kiến Phong cất tiếng nói: “Có người nói Tiêu Hào không phải là con của nhà họ Tiêu, bây giờ người công chứng đang đứng ở đây làm chứng, em đừng có làm loạn nữa, mau tránh ra đi.”
“Anh Liễu, anh nói cái gì thế hả? Tiêu Hào giống bố mẹ anh ấy đến thế thì sao có thể không phải là người nhà họ Tiêu chứ, anh đang giở trò quỷ gì vậy?”
Liễu Nguyệt Hàn đã từng gặp bố mẹ Tiêu rồi, người một nhà rất giống nhau thì sau Tiêu Hào có thể không phải là con của bọn họ được chứ? Chắc chắn dưới lý do này có bí mật không thể khiến cho người khác biết Lúc này Liễu Kiến Quốc và Lưu Ngọc Lan cũng chạy tới, bọn họ lôi kéo Liễu Nguyệt Hân muốn rời khỏi đây.
“Sao con lại vào đây hả? Không phải nói là chỉ đi nhìn một chút thôi sao? Bây giờ cũng không thấy Tiêu Hào, cũng không thấy người có thể giúp chúng ta. Mau trở về ký tên ly hôn thôi!”
Thế nhưng Liễu Nguyệt Hân tránh khỏi bàn tay của bọn họ rồi kiên quyết đứng dưới máy xúc, hai mắt cô rưng rưng.
“Bố mẹ, con có thể ly hôn với Tiêu Hào nhưng không thể để cho người khác động vào nghĩa trang nhà họ Tiêu được, đây chính là sự tôn nghiêm của cùng của nhà họ Tiêu “Cái gì mà tôn nghiêm hay không chứ, sáu năm trước nhà họ Tôn đã sụp đổ rồi, còn Tiêu Hào cũng là một kẻ vô dụng mà thôi” Lưu Ngọc Lan mở miệng ra nói tiếp: “Bây giờ nhà chúng ta còn đang gặp rắc rồi, con còn có tâm trạng mà đi để ý tới một cái nghĩa trang à?”
Liễu Kiến Phong cười rồi nói: “Thím hai nói rất đúng, bây giờ nhà các người còn khoản nợ ba mươi tỷ chưa trả được. Đã thể còn không chú ý tới khoản vay này mà có tâm trạng ngăn cản chuyện nơi đây à.”
Thế nhưng Liễu Nguyệt Hãn không hề có chút dao động nào, mặc dù cô đã thất vọng đối với Tiêu Hào nhưng không có nghĩa là cô có thể cho phép người khác sỉ nhục nghĩa trang nhà họ Tiêu.
Đây là việc cuối cùng mà người con dâu như cô có thể làm cho nhà họ Tiêu!
Trương Hồng Vĩ nhìn mà thấy phiên, ông ta mở miệng nói: “Nói nhảm nhiều thể làm gì, sai mấy người lỗi cô ta đi!”
“Ông dám đụng tới tôi thử xem! Tôi sẽ bảo cảnh sát, báo cáo các người huỷ hoại nghĩa trang phi pháp, đây là tội lớn, phải ngồi tù.!”
Trương Hồng Vĩ nghe thể thì có chút sững người.
Thế nhưng ngay lúc này, có một người đi vào nghĩa trang rồi đưa cho Liễu Kiến Phong một công văn Liễu Kiến Phong mở ra rồi nhìn thoáng mà mở miệng cười: “Ngại quả Nguyệt Hãn à, đây là hành động hợp pháp rồi.” Liễu Kiến Phong khoe công văn trong tay ra, trong công văn viết phải kiểm tra thân phận của Tiêu Hào cho rõ, phê chuẩn đào mộ nhà họ Tiêu để lấy chứng cứ Liễu Nguyệt Hân nhìn công văn này mà mặt trở nên trắng bệch, cô không kim được mà rơi nước mắt. Chẳng lẽ cô không bảo vệ được tôn nghiêm cuối cùng của nhà họ Tiêu sao?
Trương Hồng Vĩ nhìn thấy công văn thì ngửa mặt lên trời mà cười ha hả.
“Cô Liễu à, bây giờ chúng tôi có công văn trong tay, nếu như cô ngăn cản công việc điều tra thì chính là ảnh hưởng việc công, cô mới là người phạm tội!” Cơ thể của Liễu Nguyệt Hân nhũn ra, có một nỗi tuyệt vọng xuất hiện trong lòng cô. Chẳng lẽ lại như sáu năm trước ư, nhà họ Tiêu sụp đổ, Tiêu Hào vào tù, cô trở thành một người phụ nữ không nơi nương tựa trong nháy mắt.
Sáu năm trôi qua, có cho rằng mình đã kiên cường đến nỗi có thể đối mặt với mọi thứ, nhưng cô vẫn gục ngã.
Có lẽ là Tiêu Hào không trở về thì những chuyện này đều sẽ không xảy ra, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại muốn trở về. Cho cô hi vọng, lại để cô phải chịu đựng sự tuyệt vọng này một mình.
“Con nhóc này, mày mà còn bướng bỉnh thì ông đây sẽ tự mình dạy dỗ mày!”
Trương Hồng Vĩ nhặt một cây gậy gỗ ở dưới đất lên rồi đi về phía Liễu Nguyệt Hân, vẻ mặt ông ta rất hung ác như muốn ra tay đánh cô vậy.
Liễu Kiến Quốc và Lưu Ngọc Lan muốn bước lên ngăn cản nhưng còn chưa kịp làm gì thì Liễu Kiến Phong đã nói: “Chủ hai thím hai, nếu hai người muốn ông nội đưa tiền trả nợ thì tôi khuyên hai người đứng im đừng nhúc nhích, đứng xem là được rồi!” Liễu Kiến Phong có chút tức giận, anh ta không hiểu tại sao một kẻ vô dụng như Tiêu Hào, một nhà họ Tiêu sụp đổ lại đáng giá cho Liễu Nguyệt Hân liều mạng bảo vệ như thế Nếu không cho Liễu Nguyệt Hân nếm thử mùi vị của gậy gộc thì cô ta còn không biết trời cao đất dày là gì! Liễu Kiến Quốc và Lưu Ngọc Lan có hơi do dự, hai người họ không muốn con gái của mình bị đánh nhưng cũng muốn nhà họ Liễu có thể lấy tiền ra trả nợ.
“Con nhóc kia, mày có đi ra không hả?” Trương Hồng Vĩ đi tới trước mặt Liễu Nguyệt Hãn rồi cầm cây gậy chỉ vào cô Liễu Nguyệt Hân đã chim trong tuyệt vọng, nước mắt tuôn trào.
Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng động cơ vang lên bên ngoài nghĩa trang, một hàng xe lao vùn vụt tới. Sau đó hàng xe sang trọng cùng màu đỏ vòng quanh khu mộ chín vòng, như đang củ hành một loại nghi thứ nào đó.
Liễu Kiến Phong thấy cảnh thì đột nhiên cảm thấy run sợ, bởi vì ở biên giới phía bắc thì đây là cách tế bái người chết Dùng xe chiến chạy quanh khu mộ chín vòng là sự tôn trọng lớn nhất dành cho người chết.
Cho nên đội xe sang trọng này là ai? Sao lại dùng phương thức tế bái của chiến sĩ biên giới phía bắc mà tế bái nhà họ Tiêu?
Chẳng lẽ là Tiêu Hào?
Liễu Kiến Phong nghĩ tới đây thì lắc đầu. Không thể nào như thế được, Tiêu Hào chỉ là một thắng vô dụng, không thể nào mời được đội xe xa hoa như thế. Hơn nữa, cho dù anh ta có từng làm lính ở biên giới phía bắc thì cũng chỉ là một tên lính mà thôi, sao có thể biết được cách thức tế bải đặc biệt này chứ?
Trương Hồng Vĩ nhìn đội xe sang trọng bên ngoài thì cười rồi “Đây là ông chủ lớn nào Vậy mà lại khoe khoang xe sang trọng ở ngay khu mộ của nhà họ Tiêu, đây là đang tất thẳng vào mặt của nhà họ Tiêu đây mà!”
Lưu Ngọc Lan cũng thốt lên: “Nhiều xe sang như thế, chỉ cần hai chiếc trong đó là có thể trả tiền vay của chúng ta. Có tiền thật tốt, ông nói xem khi nào nhà chúng ta mới có thể giàu như thế”
Lưu Ngọc Lan nói rồi nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Hàn đang ngồi khóc kia, bà ta có chút hận rèn sắt không thành thép. Nếu như năm xưa Liễu Nguyệt Hân không cố chấp gả cho Tiêu Hào hoặc là ly hôn với Tiêu Hào sớm hơn thì sao lại phải chịu tủi nhục như bây giờ chứ?
Đội xe chạy tốc độ cao nên rất nhanh đã vòng xong chín vòng, sau đó đồng loạt dừng trước cửa khu mộ.
Chiếc xe dẫn đầu được mở ra, một bóng người bước Giây phút này, Trương Hồng Vĩ, Liễu Kiến Phong, Liễu Kiến Quốc, Lưu Ngọc Lan đều trừng to mắt, bên trong là sự kinh ngạc! “Tiêu Hào?”
Liễu Nguyệt Hân nghe thế thì cũng quay đầu lại nhìn sang, người đàn ông kia đứng sừng sững ở đó, như một chiến thần.
“Tiêu Hào, em biết là em đợi đúng người mà “
Liễu Nguyệt Hàn rơi nước mắt đầy mặt, giờ đây cô không còn là một Liễu Nguyệt Hân kiên cường nữa, cô cũng không cần thiết phải kiên cường bởi vì chỗ dựa của cô đã trở về rồi. Tiêu Hào bước nhanh vào khu mộ rồi đi tới bên cạnh Liễu Nguyệt Hân, anh đưa tay ôm nhẹ cô vào lòng.
Trương Hồng Vĩ nhìn thấy Tiêu Hào thì hận nghiến răng nghiến lợi, ông ta là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí này.
“Tiêu Hào, mày còn dám xuất hiện à, hôm nay tao sẽ khiến cho mày tận mắt nhìn thấy cảnh mộ nhà họ Tiêu bị người khác đào!”
Tiêu Hào quay đầu nhìn về phía Trương Hồng Vĩ, sự lạnh lẽo trong mắt anh và khí thế của anh khiến cho ông ta không dám nhìn thắng.
“Không cho phép bắt nạt người phụ nữ của tôi, không cho phép xâm phạm nghĩa trang nhà tôi!”
“Nhà họ Trương các người đã phạm phải giới hạn rồi!”
“Quả nhiên là chủ Trương, làm chuyện đào mộ nhà người khác mà còn vui vẻ đến thế.
Liễu Kiến Phong đứng bên cạnh vừa cười vừa châm thuốc cho mình, anh ta dựa vào cây rồi thưởng thức mọi thứ.
Liễu Kiến Phong không có hứng thú với việc đào mộ, anh ta để ý tới kết quả cuối cùng mà thôi. Chỉ cần chứng minh Tiêu Hào không phải là người nhà họ Tiêu thì Tiêu Hào chắc chắn sẽ bị loại bỏ khỏi danh sách đề danh hội trưởng thương hội. Đến lúc đó dựa vào chức vị Thiếu Vệ của Liễu Kiến Phong thì có thể lên chức hội trưởng dễ như trở bàn tay.
Đây mới là những gì anh ta muốn, về phần Tiêu Hào sống hay chết thì anh ga không thèm để ý. Nhưng ngay lúc cần máy xúc chuẩn bị hạ xuống thì có một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, ngăn trước mặt máy xúc Trương Hồng Vĩ giật mình, ông ta vội vàng để máy xúc dừng tay lại. Nhìn kỹ một chút thì phát hiện người tới là Liễu Nguyệt Hàn.
“Đây chẳng phải là cô Liễu sao? Cô không muốn sống nữa à mà vọt tới dưới cần máy xúc?” Liễu Nguyệt Hân không thèm để ý mà hỏi với vẻ tức giận.
“Các người đến đây làm gì? Nơi này là nghĩa trang nhà họ Tiêu, các người đang đào cái gì?”
“Đương nhiên chúng tôi biết đây là nghĩa trang nhà họ Tiêu, nhưng tôi làm gì ở đây thì cũng đâu cần bảo cáo với cô?” Liễu Nguyệt Hân nhưởng mày rồi nhìn về phía Liễu Kiến Phong cách đó không xa: “Anh Liễu, anh cũng ở đây à?” Liễu Kiến Phong không ngờ rằng Liễu Nguyệt Hân sẽ ngăn cản bọn họ nên vội vàng đứng ra mở miệng: “Nguyệt Hân mau tránh ra. Nhanh lên!”
“Anh còn không mau nói rõ chuyện này đi. Nếu không tôi sẽ không đi, có giỏi thì các người để máy xúc xúc tôi luôn đi.” Sau khi Liễu Nguyệt Hân khóc xong thì dẫn theo bố mẹ đi tìm địa chỉ này, không ngờ rằng đó lại là nghĩa trang của nhà họ Tiêu. Cô còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì thì đã thấy mấy chiếc máy xúc chuẩn bị đào mộ, dưới tình huống như thế cô chỉ có thể lao tới mà ngăn trước mặt máy xúc.
Thân phận của cô vẫn là con dâu của nhà họ Tiêu, sao có thể trơ mắt nhìn nghĩa trang nhà họ Tiêu bị người khác sỉ nhục như thế được chứ?
Liễu Kiến Phong cất tiếng nói: “Có người nói Tiêu Hào không phải là con của nhà họ Tiêu, bây giờ người công chứng đang đứng ở đây làm chứng, em đừng có làm loạn nữa, mau tránh ra đi.”
“Anh Liễu, anh nói cái gì thế hả? Tiêu Hào giống bố mẹ anh ấy đến thế thì sao có thể không phải là người nhà họ Tiêu chứ, anh đang giở trò quỷ gì vậy?”
Liễu Nguyệt Hàn đã từng gặp bố mẹ Tiêu rồi, người một nhà rất giống nhau thì sau Tiêu Hào có thể không phải là con của bọn họ được chứ? Chắc chắn dưới lý do này có bí mật không thể khiến cho người khác biết Lúc này Liễu Kiến Quốc và Lưu Ngọc Lan cũng chạy tới, bọn họ lôi kéo Liễu Nguyệt Hân muốn rời khỏi đây.
“Sao con lại vào đây hả? Không phải nói là chỉ đi nhìn một chút thôi sao? Bây giờ cũng không thấy Tiêu Hào, cũng không thấy người có thể giúp chúng ta. Mau trở về ký tên ly hôn thôi!”
Thế nhưng Liễu Nguyệt Hân tránh khỏi bàn tay của bọn họ rồi kiên quyết đứng dưới máy xúc, hai mắt cô rưng rưng.
“Bố mẹ, con có thể ly hôn với Tiêu Hào nhưng không thể để cho người khác động vào nghĩa trang nhà họ Tiêu được, đây chính là sự tôn nghiêm của cùng của nhà họ Tiêu “Cái gì mà tôn nghiêm hay không chứ, sáu năm trước nhà họ Tôn đã sụp đổ rồi, còn Tiêu Hào cũng là một kẻ vô dụng mà thôi” Lưu Ngọc Lan mở miệng ra nói tiếp: “Bây giờ nhà chúng ta còn đang gặp rắc rồi, con còn có tâm trạng mà đi để ý tới một cái nghĩa trang à?”
Liễu Kiến Phong cười rồi nói: “Thím hai nói rất đúng, bây giờ nhà các người còn khoản nợ ba mươi tỷ chưa trả được. Đã thể còn không chú ý tới khoản vay này mà có tâm trạng ngăn cản chuyện nơi đây à.”
Thế nhưng Liễu Nguyệt Hãn không hề có chút dao động nào, mặc dù cô đã thất vọng đối với Tiêu Hào nhưng không có nghĩa là cô có thể cho phép người khác sỉ nhục nghĩa trang nhà họ Tiêu.
Đây là việc cuối cùng mà người con dâu như cô có thể làm cho nhà họ Tiêu!
Trương Hồng Vĩ nhìn mà thấy phiên, ông ta mở miệng nói: “Nói nhảm nhiều thể làm gì, sai mấy người lỗi cô ta đi!”
“Ông dám đụng tới tôi thử xem! Tôi sẽ bảo cảnh sát, báo cáo các người huỷ hoại nghĩa trang phi pháp, đây là tội lớn, phải ngồi tù.!”
Trương Hồng Vĩ nghe thể thì có chút sững người.
Thế nhưng ngay lúc này, có một người đi vào nghĩa trang rồi đưa cho Liễu Kiến Phong một công văn Liễu Kiến Phong mở ra rồi nhìn thoáng mà mở miệng cười: “Ngại quả Nguyệt Hãn à, đây là hành động hợp pháp rồi.” Liễu Kiến Phong khoe công văn trong tay ra, trong công văn viết phải kiểm tra thân phận của Tiêu Hào cho rõ, phê chuẩn đào mộ nhà họ Tiêu để lấy chứng cứ Liễu Nguyệt Hân nhìn công văn này mà mặt trở nên trắng bệch, cô không kim được mà rơi nước mắt. Chẳng lẽ cô không bảo vệ được tôn nghiêm cuối cùng của nhà họ Tiêu sao?
Trương Hồng Vĩ nhìn thấy công văn thì ngửa mặt lên trời mà cười ha hả.
“Cô Liễu à, bây giờ chúng tôi có công văn trong tay, nếu như cô ngăn cản công việc điều tra thì chính là ảnh hưởng việc công, cô mới là người phạm tội!” Cơ thể của Liễu Nguyệt Hân nhũn ra, có một nỗi tuyệt vọng xuất hiện trong lòng cô. Chẳng lẽ lại như sáu năm trước ư, nhà họ Tiêu sụp đổ, Tiêu Hào vào tù, cô trở thành một người phụ nữ không nơi nương tựa trong nháy mắt.
Sáu năm trôi qua, có cho rằng mình đã kiên cường đến nỗi có thể đối mặt với mọi thứ, nhưng cô vẫn gục ngã.
Có lẽ là Tiêu Hào không trở về thì những chuyện này đều sẽ không xảy ra, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại muốn trở về. Cho cô hi vọng, lại để cô phải chịu đựng sự tuyệt vọng này một mình.
“Con nhóc này, mày mà còn bướng bỉnh thì ông đây sẽ tự mình dạy dỗ mày!”
Trương Hồng Vĩ nhặt một cây gậy gỗ ở dưới đất lên rồi đi về phía Liễu Nguyệt Hân, vẻ mặt ông ta rất hung ác như muốn ra tay đánh cô vậy.
Liễu Kiến Quốc và Lưu Ngọc Lan muốn bước lên ngăn cản nhưng còn chưa kịp làm gì thì Liễu Kiến Phong đã nói: “Chủ hai thím hai, nếu hai người muốn ông nội đưa tiền trả nợ thì tôi khuyên hai người đứng im đừng nhúc nhích, đứng xem là được rồi!” Liễu Kiến Phong có chút tức giận, anh ta không hiểu tại sao một kẻ vô dụng như Tiêu Hào, một nhà họ Tiêu sụp đổ lại đáng giá cho Liễu Nguyệt Hân liều mạng bảo vệ như thế Nếu không cho Liễu Nguyệt Hân nếm thử mùi vị của gậy gộc thì cô ta còn không biết trời cao đất dày là gì! Liễu Kiến Quốc và Lưu Ngọc Lan có hơi do dự, hai người họ không muốn con gái của mình bị đánh nhưng cũng muốn nhà họ Liễu có thể lấy tiền ra trả nợ.
“Con nhóc kia, mày có đi ra không hả?” Trương Hồng Vĩ đi tới trước mặt Liễu Nguyệt Hãn rồi cầm cây gậy chỉ vào cô Liễu Nguyệt Hân đã chim trong tuyệt vọng, nước mắt tuôn trào.
Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng động cơ vang lên bên ngoài nghĩa trang, một hàng xe lao vùn vụt tới. Sau đó hàng xe sang trọng cùng màu đỏ vòng quanh khu mộ chín vòng, như đang củ hành một loại nghi thứ nào đó.
Liễu Kiến Phong thấy cảnh thì đột nhiên cảm thấy run sợ, bởi vì ở biên giới phía bắc thì đây là cách tế bái người chết Dùng xe chiến chạy quanh khu mộ chín vòng là sự tôn trọng lớn nhất dành cho người chết.
Cho nên đội xe sang trọng này là ai? Sao lại dùng phương thức tế bái của chiến sĩ biên giới phía bắc mà tế bái nhà họ Tiêu?
Chẳng lẽ là Tiêu Hào?
Liễu Kiến Phong nghĩ tới đây thì lắc đầu. Không thể nào như thế được, Tiêu Hào chỉ là một thắng vô dụng, không thể nào mời được đội xe xa hoa như thế. Hơn nữa, cho dù anh ta có từng làm lính ở biên giới phía bắc thì cũng chỉ là một tên lính mà thôi, sao có thể biết được cách thức tế bải đặc biệt này chứ?
Trương Hồng Vĩ nhìn đội xe sang trọng bên ngoài thì cười rồi “Đây là ông chủ lớn nào Vậy mà lại khoe khoang xe sang trọng ở ngay khu mộ của nhà họ Tiêu, đây là đang tất thẳng vào mặt của nhà họ Tiêu đây mà!”
Lưu Ngọc Lan cũng thốt lên: “Nhiều xe sang như thế, chỉ cần hai chiếc trong đó là có thể trả tiền vay của chúng ta. Có tiền thật tốt, ông nói xem khi nào nhà chúng ta mới có thể giàu như thế”
Lưu Ngọc Lan nói rồi nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt Hàn đang ngồi khóc kia, bà ta có chút hận rèn sắt không thành thép. Nếu như năm xưa Liễu Nguyệt Hân không cố chấp gả cho Tiêu Hào hoặc là ly hôn với Tiêu Hào sớm hơn thì sao lại phải chịu tủi nhục như bây giờ chứ?
Đội xe chạy tốc độ cao nên rất nhanh đã vòng xong chín vòng, sau đó đồng loạt dừng trước cửa khu mộ.
Chiếc xe dẫn đầu được mở ra, một bóng người bước Giây phút này, Trương Hồng Vĩ, Liễu Kiến Phong, Liễu Kiến Quốc, Lưu Ngọc Lan đều trừng to mắt, bên trong là sự kinh ngạc! “Tiêu Hào?”
Liễu Nguyệt Hân nghe thế thì cũng quay đầu lại nhìn sang, người đàn ông kia đứng sừng sững ở đó, như một chiến thần.
“Tiêu Hào, em biết là em đợi đúng người mà “
Liễu Nguyệt Hàn rơi nước mắt đầy mặt, giờ đây cô không còn là một Liễu Nguyệt Hân kiên cường nữa, cô cũng không cần thiết phải kiên cường bởi vì chỗ dựa của cô đã trở về rồi. Tiêu Hào bước nhanh vào khu mộ rồi đi tới bên cạnh Liễu Nguyệt Hân, anh đưa tay ôm nhẹ cô vào lòng.
Trương Hồng Vĩ nhìn thấy Tiêu Hào thì hận nghiến răng nghiến lợi, ông ta là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí này.
“Tiêu Hào, mày còn dám xuất hiện à, hôm nay tao sẽ khiến cho mày tận mắt nhìn thấy cảnh mộ nhà họ Tiêu bị người khác đào!”
Tiêu Hào quay đầu nhìn về phía Trương Hồng Vĩ, sự lạnh lẽo trong mắt anh và khí thế của anh khiến cho ông ta không dám nhìn thắng.
“Không cho phép bắt nạt người phụ nữ của tôi, không cho phép xâm phạm nghĩa trang nhà tôi!”
“Nhà họ Trương các người đã phạm phải giới hạn rồi!”
Bình luận facebook