Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217: Phó đốc trưởng khu Chin
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Châu Thiên Bắc mạnh dạn nói: "Tiêu Hào và nhà họ Lương xuất hiện giao dịch giả, hạng mục lần này tồn tại hành vi nâng đỡ người nhà, muốn mời người đến điều tra. "Người ở đây đều là các nhân vật lớn của thành Danh Nam, ông Liễu, mong rằng ông làm việc công bằng, liêm chính.
Sau khi Liễu Kiến Quốc nghe được đầy đủ câu chuyện, ông cũng ngạc nhiên vô cùng.
Ba nghìn năm trăm tỷ? Muốn làm máy bay á?
Tiêu Hào, Liễu Nguyệt Hân, hai đứa có muốn sống nữa không? Sao hai đứa ra giá khủng khiếp như vậy. Trước mặt ông lại là con gái cùng với con rể, phải tra kiểu gì đây?
Nhiều người nhìn như vậy, chẳng nhẽ lại không kiểm tra?
Sao Tiêu Hào cùng với con gái ông lại làm ra chuyện lớn như vậy chứ, chỉ cần là một người đầu óc bình thường cũng sẽ không đưa ra một cái giá cao trên trời đến vậy. Đầu Liễu Kiến Quốc toàn là mồ hôi lạnh.
Châu Thiên Bắc nhìn chăm chăm vào Liễu Kiến Quốc: "Sao thể, có phải bởi vì đây là con gái ông cùng con rể ông, nên ông không muốn tra xét đấy chứ?" "Nhanh tra di."
Liễu Vĩnh cũng từng bước ép buộc: "Bác hai, mau tra đi, nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ bác định bao che cho Tiêu Hào đấy à?"
Những người khác cũng đứng dậy nói. "Cũng chỉ là tra xét thôi mà, thế mà Tiêu Hào cứ từ chối mãi, nhất định là có chuyện gì đây." "Đúng vậy, nếu thực sự có tiền, còn sợ điều tra gì chứ?" "Dùng ba nghìn năm trăm tỷ để đổi lấy hạng mục trị giá ba mươi tỷ, đồ ngốc cũng cảm thấy chuyện này có vấn đề
Vẻ mặt Tiêu Hào vô cùng bình tĩnh: "Bố, bố cử tra đi.
Liễu Kiến Quốc chịu áp lực cũng đành phải tra. Nếu không tra, chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ vị trí của ông cũng không giữ được. Đường Minh Tam ngồi quan sát mọi chuyện xảy ra, không nói một câu nào.
Theo tình hình hiện giờ, từ hành động của nhà họ Châu, đến tiền tài của Tiêu Hào, cuối cùng chân tướng cũng sẽ sáng tỏ thôi. Người nhà họ Châu nghĩ mọi cách để có thể tra xét tài khoản.
Tiêu Hào có thể ngăn cản một vài người, nhưng có người dùng con đường hợp pháp để thăm dò, Tiêu Hào sẽ không có cách nào ngăn cản. Ván cờ này Tiêu Hào đánh với nhà họ Châu, chỉ có một cơ hội thắng lợi, đó là Tiêu Hào thực sự có ba nghìn năm trăm tỷ.
Nếu trong thẻ kia không có ba nghìn năm trăm tỷ, Tiêu Hào nhất định sẽ trở về hai bàn tay trắng. Đường Minh Tam không rõ, nếu là hơn ba trăm tỷ, hơn nữa có sự hỗ trợ của anh ta nữa, có lẽ cũng có cách để trở về
Còn ba nghìn năm trăm tỷ... đúng là không có khả năng này. Trừ khi sau lưng Tiêu Hào còn có một tập đoàn lớn đang hoạt động. Tiêu Hào đưa chiếc thẻ màu đen cho Liễu Kiến Quốc. Liễu Kiến Quốc cầm lấy máy tính Lương Thiếu Thu đưa cho ông, bắt đầu kiểm tra. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Những người khác muốn vây quanh bị bảo vệ của nhà họ Lương chặn lại. Rất nhanh sau đó, Liễu Kiến Quốc đã tra xong, trên mặt ông là sự khiếp sợ xen lẫn với bất ngờ.
Bởi vì bên trong thẻ không còn chỗ trống nữa, nhưng phía trên lại thể hiện chắc chắn có thể thanh toán hơn ba nghìn năm trăm tỷ.
Rốt cuộc tấm thẻ này là như thế nào?
Nếu nói là thẻ giả, vậy tại sao hệ thống ngân hàng lại vẫn nhận dạng được?
Nếu là thẻ thật, vậy tại sao không nhìn được số tài khoản, cũng không hiện số liệu ra ngoài.
Không có vị trí trồng, sao có thể thanh toán ba nghìn năm trăm tỷ được? Sau khi Liễu Kiến Quốc tra xong, trong đầu ông toàn là dấu chấm hỏi cùng với nghi ngờ, ông giao lại thẻ cho Tiêu Hào.
Mọi người chờ đợi đáp án của Liễu Kiến Quốc.
Liễu Kiến Quốc hít một hơi thật sâu, nói: Tài chính của nhà họ Tiêu hoàn toàn không có vấn đề gì cả." "Tất cả mọi người giải tán đi."
Mọi người đều khiếp sợ, kết quả bọn họ muốn không phải như vậy, bọn họ muốn trong thẻ không có nhiều tiền như vậy. Nhưng mà Liễu Kiến Quốc lại nói tình hình tài chính không phải là vấn đề
Mọi người vẫn không tin.
Liễu Vĩnh là người đầu tiên nhảy ra: "Bác hai, nếu tài chính không có vấn đề gì, tại sao không công khai tình hình tài chính của Tiêu Hào?"
Châu Thiên Bắc cũng nói: "Liễu Kiến Quốc, ở đây có nhiều người nhìn như vậy, thế mà ông dám làm ra chuyện thể này sao?" "Ông cho là ông có thể bảo vệ cho Tiêu Hào sao?"
Liễu Kiến Quốc nghiêm mặt nói: "Tình hình tài chính của Tiêu Hào là chuyện riêng tư của anh ấy, nếu Tiêu Hào không đồng ý, sao có thể để cho người khác biết được?" "Giám đốc Châu, nếu có người muốn xem tình hình tài chính của nhà họ Châu, anh sẽ đồng ý sao?" "Tình hình tài chính của Tiêu Hào tôi đã kiểm tra rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thái độ của liễu Kiến Quốc vô cùng cứng rắn, các người muốn nhìn vào số tiền người ta có, vậy phải nhận được sự đồng ý của người ta đã, đây là chuyện đương nhiên rồi.
Liễu Kiến Quốc hoàn toàn đứng một chiến tuyến với Tiêu Hào, nhưng càng làm vậy, mọi người càng cho rằng Liễu Kiến Quốc đang bao che cho Tiêu Hào. Còn Châu Thiên Bắc thấy một màn buồn cười như vậy, ông dám che chở cho Tiêu Hào, chuyện liên quan đến ba nghìn năm trăm tỷ, cũng không phải chuyện đùa.
Đương nhiên Châu Thiên Bắc có cách khác để tra "Giầy thì không gói được lửa" Châu Thiên Bắc nhìn thẳng vào Tiêu "Bên có thể tra xét trừ bên công trình ra, đừng quên còn có quân
Thái độ Tiêu Hào đúng kiểu không sao "Tôi và bên phía nhà họ Lương không có vấn đề gì cả, cho dù người nào đến điều tra đi nữa cũng không có vấn "Lẽ nào các người muốn tìm người của bộ binh đến tra sao?" "Đúng Lúc này ông cụ bước ra: "Người bên phía bộ binh lập tức đến đây tra "Vậy à?" Ngoài dự đoán của Tiêu hào, đóng ở bên ngoài ba thành đều là người của Băng Sương, ai dám đến tra Tiêu Hào đây? Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Châu Thiên Bắc cũng không ngờ được, anh ta còn muốn liên hệ người đến điều tra, thế mà bên nhà họ Liễu đã tìm được người. "Ông Liễu." Lúc này, ngoài của có một người chào hỏi từ đăng xa.
Người tới cũng hơn năm mươi, cả người giống như một mũi tên sắc nhọn, toàn thân toát lên khí chất. Phía sau người trung niên có hai người đứng bên trái phải tầm bốn mươi tuổi, hơi thở hai người kia rất mạnh mẽ, có lẽ là người giỏi võ.
Tiêu Hào biết người này, lúc Tiêu Hào tham gia quân ngũ ở phía Bắc năm thứ hai đã gặp qua. Đây là phó đốc trưởng khu chín, Lôi Thiên. Là thầy của Liễu
Kiến Phong.
Lôi Thiên nói vài câu khách sáo với ông cụ.
Tiêu Hào nghe được từ trong cuộc nói chuyện của hai người, rằng Lôi Thiên đang ở một nơi gần thành Danh Nam, ở gần nhà họ Liễu. "Giám đốc Châu, tôi giới thiệu một chút, vị này là phó đốc trưởng quân khu chín ở phía Bắc, Lôi Thiên. "Vị này là cậu chủ nhà họ Châu, Châu Thiên Bắc, giám đốc
Ông cụ giới thiệu hai người với nhau.
Châu Thiền Bắc nghe thấy giới thiệu là người ở phía Bắc, còn là đốc trưởng quân khu chín, trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười. "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu" "Hàn hạnh, hàn hạnh" "Giám đốc Châu đúng là tuổi trẻ tài cao. "Đốc trưởng Lôi danh tiếng lừng lẫy bốn phương, tôi đã muốn làm quen từ lâu...
Hai người giống như những người bạn tốt đã lâu không gặp vậy, khách sáo nói vài lời nhiệt tình. Nhà họ Châu cũng muốn làm quen với những người như Lôi
Thiên vậy.
Những người khác cũng cực kỳ ngạc nhiên, bọn họ không ngờ nhà họ Liễu lại quen biết với nhân vật lợi hại như vậy ở phía Bắc. Một đặc công nào đó ở quân khu chín cũng đã là một nhân vật vô cùng tài giỏi, mà người trước mặt còn là phó đốc trưởng của quân khu chín nữa.
Hai bên chào hỏi nhau xong, mọi sự chú ý lại tập trung trên người Tiêu Hào. "Đốc trưởng Lôi, ngài tới thật đúng lúc, nơi này có chuyện cần ngài tra xét." Châu Thiên Bắc nhìn về phía Tiêu Hào: "Người này lấy ra ba nghìn năm trăm tỷ cho buổi đấu thầu lần này." "Tôi nghi ngờ trong thẻ của anh ta không có ba nghìn năm trăm tỷ" "Nếu thật sự có ba nghìn năm trăm tỷ, số tiền nhiều như vậy, nhất định có lai lịch bất chính" "Xin đốc trưởng Lôi tra xét cho."
Suy nghĩ của Châu Thiên Bắc rất thông minh, theo ý của anh ta, nếu bên trong thẻ của Tiêu Hào không có tiền, vậy anh giả vờ giao dịch.
Còn nếu có tiền, thì ba nghìn năm trăm tỷ này có lẽ có được do vi phạm pháp luật, cũng sẽ bị tịch thu
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Châu Thiên Bắc mạnh dạn nói: "Tiêu Hào và nhà họ Lương xuất hiện giao dịch giả, hạng mục lần này tồn tại hành vi nâng đỡ người nhà, muốn mời người đến điều tra. "Người ở đây đều là các nhân vật lớn của thành Danh Nam, ông Liễu, mong rằng ông làm việc công bằng, liêm chính.
Sau khi Liễu Kiến Quốc nghe được đầy đủ câu chuyện, ông cũng ngạc nhiên vô cùng.
Ba nghìn năm trăm tỷ? Muốn làm máy bay á?
Tiêu Hào, Liễu Nguyệt Hân, hai đứa có muốn sống nữa không? Sao hai đứa ra giá khủng khiếp như vậy. Trước mặt ông lại là con gái cùng với con rể, phải tra kiểu gì đây?
Nhiều người nhìn như vậy, chẳng nhẽ lại không kiểm tra?
Sao Tiêu Hào cùng với con gái ông lại làm ra chuyện lớn như vậy chứ, chỉ cần là một người đầu óc bình thường cũng sẽ không đưa ra một cái giá cao trên trời đến vậy. Đầu Liễu Kiến Quốc toàn là mồ hôi lạnh.
Châu Thiên Bắc nhìn chăm chăm vào Liễu Kiến Quốc: "Sao thể, có phải bởi vì đây là con gái ông cùng con rể ông, nên ông không muốn tra xét đấy chứ?" "Nhanh tra di."
Liễu Vĩnh cũng từng bước ép buộc: "Bác hai, mau tra đi, nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ bác định bao che cho Tiêu Hào đấy à?"
Những người khác cũng đứng dậy nói. "Cũng chỉ là tra xét thôi mà, thế mà Tiêu Hào cứ từ chối mãi, nhất định là có chuyện gì đây." "Đúng vậy, nếu thực sự có tiền, còn sợ điều tra gì chứ?" "Dùng ba nghìn năm trăm tỷ để đổi lấy hạng mục trị giá ba mươi tỷ, đồ ngốc cũng cảm thấy chuyện này có vấn đề
Vẻ mặt Tiêu Hào vô cùng bình tĩnh: "Bố, bố cử tra đi.
Liễu Kiến Quốc chịu áp lực cũng đành phải tra. Nếu không tra, chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ vị trí của ông cũng không giữ được. Đường Minh Tam ngồi quan sát mọi chuyện xảy ra, không nói một câu nào.
Theo tình hình hiện giờ, từ hành động của nhà họ Châu, đến tiền tài của Tiêu Hào, cuối cùng chân tướng cũng sẽ sáng tỏ thôi. Người nhà họ Châu nghĩ mọi cách để có thể tra xét tài khoản.
Tiêu Hào có thể ngăn cản một vài người, nhưng có người dùng con đường hợp pháp để thăm dò, Tiêu Hào sẽ không có cách nào ngăn cản. Ván cờ này Tiêu Hào đánh với nhà họ Châu, chỉ có một cơ hội thắng lợi, đó là Tiêu Hào thực sự có ba nghìn năm trăm tỷ.
Nếu trong thẻ kia không có ba nghìn năm trăm tỷ, Tiêu Hào nhất định sẽ trở về hai bàn tay trắng. Đường Minh Tam không rõ, nếu là hơn ba trăm tỷ, hơn nữa có sự hỗ trợ của anh ta nữa, có lẽ cũng có cách để trở về
Còn ba nghìn năm trăm tỷ... đúng là không có khả năng này. Trừ khi sau lưng Tiêu Hào còn có một tập đoàn lớn đang hoạt động. Tiêu Hào đưa chiếc thẻ màu đen cho Liễu Kiến Quốc. Liễu Kiến Quốc cầm lấy máy tính Lương Thiếu Thu đưa cho ông, bắt đầu kiểm tra. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Những người khác muốn vây quanh bị bảo vệ của nhà họ Lương chặn lại. Rất nhanh sau đó, Liễu Kiến Quốc đã tra xong, trên mặt ông là sự khiếp sợ xen lẫn với bất ngờ.
Bởi vì bên trong thẻ không còn chỗ trống nữa, nhưng phía trên lại thể hiện chắc chắn có thể thanh toán hơn ba nghìn năm trăm tỷ.
Rốt cuộc tấm thẻ này là như thế nào?
Nếu nói là thẻ giả, vậy tại sao hệ thống ngân hàng lại vẫn nhận dạng được?
Nếu là thẻ thật, vậy tại sao không nhìn được số tài khoản, cũng không hiện số liệu ra ngoài.
Không có vị trí trồng, sao có thể thanh toán ba nghìn năm trăm tỷ được? Sau khi Liễu Kiến Quốc tra xong, trong đầu ông toàn là dấu chấm hỏi cùng với nghi ngờ, ông giao lại thẻ cho Tiêu Hào.
Mọi người chờ đợi đáp án của Liễu Kiến Quốc.
Liễu Kiến Quốc hít một hơi thật sâu, nói: Tài chính của nhà họ Tiêu hoàn toàn không có vấn đề gì cả." "Tất cả mọi người giải tán đi."
Mọi người đều khiếp sợ, kết quả bọn họ muốn không phải như vậy, bọn họ muốn trong thẻ không có nhiều tiền như vậy. Nhưng mà Liễu Kiến Quốc lại nói tình hình tài chính không phải là vấn đề
Mọi người vẫn không tin.
Liễu Vĩnh là người đầu tiên nhảy ra: "Bác hai, nếu tài chính không có vấn đề gì, tại sao không công khai tình hình tài chính của Tiêu Hào?"
Châu Thiên Bắc cũng nói: "Liễu Kiến Quốc, ở đây có nhiều người nhìn như vậy, thế mà ông dám làm ra chuyện thể này sao?" "Ông cho là ông có thể bảo vệ cho Tiêu Hào sao?"
Liễu Kiến Quốc nghiêm mặt nói: "Tình hình tài chính của Tiêu Hào là chuyện riêng tư của anh ấy, nếu Tiêu Hào không đồng ý, sao có thể để cho người khác biết được?" "Giám đốc Châu, nếu có người muốn xem tình hình tài chính của nhà họ Châu, anh sẽ đồng ý sao?" "Tình hình tài chính của Tiêu Hào tôi đã kiểm tra rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thái độ của liễu Kiến Quốc vô cùng cứng rắn, các người muốn nhìn vào số tiền người ta có, vậy phải nhận được sự đồng ý của người ta đã, đây là chuyện đương nhiên rồi.
Liễu Kiến Quốc hoàn toàn đứng một chiến tuyến với Tiêu Hào, nhưng càng làm vậy, mọi người càng cho rằng Liễu Kiến Quốc đang bao che cho Tiêu Hào. Còn Châu Thiên Bắc thấy một màn buồn cười như vậy, ông dám che chở cho Tiêu Hào, chuyện liên quan đến ba nghìn năm trăm tỷ, cũng không phải chuyện đùa.
Đương nhiên Châu Thiên Bắc có cách khác để tra "Giầy thì không gói được lửa" Châu Thiên Bắc nhìn thẳng vào Tiêu "Bên có thể tra xét trừ bên công trình ra, đừng quên còn có quân
Thái độ Tiêu Hào đúng kiểu không sao "Tôi và bên phía nhà họ Lương không có vấn đề gì cả, cho dù người nào đến điều tra đi nữa cũng không có vấn "Lẽ nào các người muốn tìm người của bộ binh đến tra sao?" "Đúng Lúc này ông cụ bước ra: "Người bên phía bộ binh lập tức đến đây tra "Vậy à?" Ngoài dự đoán của Tiêu hào, đóng ở bên ngoài ba thành đều là người của Băng Sương, ai dám đến tra Tiêu Hào đây? Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Châu Thiên Bắc cũng không ngờ được, anh ta còn muốn liên hệ người đến điều tra, thế mà bên nhà họ Liễu đã tìm được người. "Ông Liễu." Lúc này, ngoài của có một người chào hỏi từ đăng xa.
Người tới cũng hơn năm mươi, cả người giống như một mũi tên sắc nhọn, toàn thân toát lên khí chất. Phía sau người trung niên có hai người đứng bên trái phải tầm bốn mươi tuổi, hơi thở hai người kia rất mạnh mẽ, có lẽ là người giỏi võ.
Tiêu Hào biết người này, lúc Tiêu Hào tham gia quân ngũ ở phía Bắc năm thứ hai đã gặp qua. Đây là phó đốc trưởng khu chín, Lôi Thiên. Là thầy của Liễu
Kiến Phong.
Lôi Thiên nói vài câu khách sáo với ông cụ.
Tiêu Hào nghe được từ trong cuộc nói chuyện của hai người, rằng Lôi Thiên đang ở một nơi gần thành Danh Nam, ở gần nhà họ Liễu. "Giám đốc Châu, tôi giới thiệu một chút, vị này là phó đốc trưởng quân khu chín ở phía Bắc, Lôi Thiên. "Vị này là cậu chủ nhà họ Châu, Châu Thiên Bắc, giám đốc
Ông cụ giới thiệu hai người với nhau.
Châu Thiền Bắc nghe thấy giới thiệu là người ở phía Bắc, còn là đốc trưởng quân khu chín, trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười. "Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu" "Hàn hạnh, hàn hạnh" "Giám đốc Châu đúng là tuổi trẻ tài cao. "Đốc trưởng Lôi danh tiếng lừng lẫy bốn phương, tôi đã muốn làm quen từ lâu...
Hai người giống như những người bạn tốt đã lâu không gặp vậy, khách sáo nói vài lời nhiệt tình. Nhà họ Châu cũng muốn làm quen với những người như Lôi
Thiên vậy.
Những người khác cũng cực kỳ ngạc nhiên, bọn họ không ngờ nhà họ Liễu lại quen biết với nhân vật lợi hại như vậy ở phía Bắc. Một đặc công nào đó ở quân khu chín cũng đã là một nhân vật vô cùng tài giỏi, mà người trước mặt còn là phó đốc trưởng của quân khu chín nữa.
Hai bên chào hỏi nhau xong, mọi sự chú ý lại tập trung trên người Tiêu Hào. "Đốc trưởng Lôi, ngài tới thật đúng lúc, nơi này có chuyện cần ngài tra xét." Châu Thiên Bắc nhìn về phía Tiêu Hào: "Người này lấy ra ba nghìn năm trăm tỷ cho buổi đấu thầu lần này." "Tôi nghi ngờ trong thẻ của anh ta không có ba nghìn năm trăm tỷ" "Nếu thật sự có ba nghìn năm trăm tỷ, số tiền nhiều như vậy, nhất định có lai lịch bất chính" "Xin đốc trưởng Lôi tra xét cho."
Suy nghĩ của Châu Thiên Bắc rất thông minh, theo ý của anh ta, nếu bên trong thẻ của Tiêu Hào không có tiền, vậy anh giả vờ giao dịch.
Còn nếu có tiền, thì ba nghìn năm trăm tỷ này có lẽ có được do vi phạm pháp luật, cũng sẽ bị tịch thu
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Bình luận facebook