Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225: Cho anh thời gian ba ngày
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Chương 225: Cho anh thời gian ba ngày
Châu Thiên Bắc cười nói: "Không sao cả, đánh cược thì chịu thua, hiện giờ tôi giao cho anh."
Tiêu Hào cảm thấy kỳ lạ, sao Châu Thiên Bắc lại nghe lời thế.
Liễu Nguyệt Hân đoán: "Châu Thiên Bắc, anh rời cổ phần công ty đi rồi?" "Hiện tại trong tay của anh không có cổ phần công ty của nhà họ Châu có đúng không?"
Châu Thiên Bắc uống một ngụm rượu: "Đúng là trước kia trong tay tôi thật sự có ba mươi phần trăm cổ phần của công ty. Hiện giờ tất cả cổ phần của công ty đều thuộc về bố tôi." "Tiêu Hào, anh muốn có cổ phần công ty trong tay tôi, nhưng đáp án là không."
Hôm nay sau khi Châu Thiên Bắc trở về từ hội trường đấu thầu, Châu Kính Huyền phòng ngừa mọi chuyện xảy ra, bảo con trai đưa toàn bộ cổ phần công ty chuyển cho mình.
Không ngờ rằng đúng là cần dùng tới.
Tiêu Hào nhìn chằm chằm Châu Thiên Bắc: "Nói như vậy anh chơi xấu à?" "Đừng có nói khó nghe như vậy." Châu Thiên Bắc thái độ nói: "Tiêu Hào, cái gì ra cái đấy. Tôi đã không có nên cũng không có cách nào cho anh anh được." "Hơn nữa, chúng ta đánh cuộc bằng miệng, anh cũng không có hiệp ước gì cả, dựa vào cái gì tôi phải đưa cho anh?" "Cho dù vay tiền cũng có giấy ghi nợ, hoặc là có ghi chép chuyển khoản, xin hỏi Tiêu Hào, anh có cái gì?"
Tiêu Hào đã sớm dự đoán được Châu Thiên Bắc sẽ chơi xấu, không ngờ rằng lại mặt dày đến mức này.
Tiêu Hào chậm rãi nói: "Toàn bộ tài sản của nhà họ Châu các người trị giá ba nghìn năm trăm tỷ" "Ba mươi phần trăm cổ phần, giá trị lên đến một nghìn tỷ." "Nói thật, tôi cũng chẳng hiếm lạ gì một nghìn tỷ cả. Nhưng mà những thứ thuộc về tôi, thì phải là của tôi."
Thái độ của Tiêu Hào vô cùng ngang bướng: "Ba mươi phần trăm cổ phần công ty, hoặc là một nghìn tỷ, các người chọn một cái." "Nếu không chọn, tiếp tục chơi xấu, hậu quả các người không gánh vác nổi đâu." "Tôi sẽ cho nhà họ Châu các người biết thế nào là trả giá lớn."
Tiêu Hào uy hiếp đối phương, đến tận cửa uy hiếp, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Châu Kính Huyền, khiêu khích Châu Kính Huyền.
Áp lực tiến đến. "Vớ vẩn." Ba cấp trên nhà họ Châu không chịu nổi thái độ kiêu căng của Tiêu Hào, sau khi Tiêu Hào đến đây, bọn họ đã nhịn lâu lắm rồi, giờ không thể nhịn nổi nữa. "Nhà họ Châu là nơi để kẻ vô danh tiểu tốt như anh tác oai tác quái sao?" "Thức hời thì quỳ xuống giải thích cho tôi, nếu không, hôm nay anh đừng hòng rời khỏi nhà họ Châu chúng tôi."
Tiêu Hào liếc mắt nhìn ba người nọ: "Tiêu Hào tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai trong đám các người có thể ngăn được tôi?" "Tôi và chủ của các người nói chuyện, đảm rác rưởi các người tốt nhất đừng có mà nhiều lời." "Nếu không, nắm đấm của tôi cho các người một trận." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tiêu Hào tiếp tục khiêu khích, anh muốn chọc giận bên đối diện, muốn làm cho sự kiện đã to lại to hơn nữa. "Ba người các người câm miệng." Châu Kính Huyền cuối cùng cũng cất lời.
Châu Kính Huyền là người tâm cơ thâm trầm, vô cùng bình ổn, hiện giờ giá trị con người của Tiêu Hào đã lên đến nghìn năm trăm tỷ, hoàn toàn có tư cách ngồi cùng với ông ta.
Người của quân khu chín còn không giữ được Tiêu Hào, Châu Kính Huyền đã sớm liệt Tiêu Hào vào danh sách kình địch.
Tiêu Hào tiếp tục cười nói: "Ông Châu, hai con đường, ông chọn đi."
Châu Kính Huyền nhìn chằm chằm vào Tiêu Hào: "Hai con đường tôi đều không chọn, anh định thế nào?" "Bằng bản lĩnh của anh, anh có thể làm gì nhà họ
Châu chúng tôi?"
Tiêu Hào lấy ra chi phiếu trị giá ba nghìn năm trăm tỷ, đặt ở trên bàn. "Tấm chi phiếu này, có thể thu mua toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Châu các người."
Châu Kính Huyền nhìn đến tấm chi phiếu trong lòng cực kỳ không thoải mái. Tất cả sản nghiệp của nhà họ Châu công lại đúng bằng ba nghìn năm trăm tỷ. Châu Kính Huyền không quá coi trọng Tiêu Hào, nhưng từ khi Tiêu Hào lấy ra ba nghìn năm trăm tỷ, ông ta cảm thấy ông ta đang bị xem thường.
Nhưng mà, có ba nghìn năm trăm tỷ cùng với có khối tài sản trị giá ba nghìn năm trăm tỷ không giống nhau.
Cho dù có hơn thế nữa, cũng không thể thu mua nhà họ Châu được. "Tiêu Hào, anh đừng kiêu căng quá." Châu Thiên Bắc nghe thấy Tiêu Hào nói muốn thu mua nhà họ Châu, cảm giác buồn cười ập đến, tức giận nhìn Tiêu Hào, giọng nói cao lên vài phần: "Thu mua nhà họ Châu chungs tôi á? Anh mua nổi không?" "Nhà họ Châu chúng tôi đang hoạt động bình thường, cũng không phá sản, dựa vào cái gì anh được mua?" "Chúng tôi cũng không bán." "Không bán? Ha ha..." Tiêu Hào cười hai tiếng: "Các người không bán, tôi ép các người bán." "Cho các người cơ hội cuối cùng, một nghìn tỷ, hoặc ba mươi phần trăm cổ phần công ty, các người chọn đi."
Châu Thiên Bắc tức giận, đang định đánh trả thì bị Châu Kính Huyền ngăn lại.
Bỏ đi, không có ý nghĩa.
Châu Kính Huyền uống một chút rượu: "Tiêu Hào, nếu anh có bản lĩnh thì cứ đấu với nhà họ Châu." "Mọi chuyện tôi đều mời anh." "Tôi cũng muốn xem xem, anh có cách gì thu mua công ty nhà họ Châu chúng tôi." "Muốn đối phó với nhà họ Châu chúng tôi á? Tôi sẽ làm cho anh chết thảm"
Những lời này cũng đồng nghĩa với việc xé rách lớp mặt nạ với Tiêu Hào.
Tiêu Hào kéo Liễu Nguyệt Hân đứng dậy: "Trong vòng ba ngày, nhà họ Châu các người phải đổi chủ rồi." "Vợ à, chúng ta đi thôi." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân nghênh ngang đi ra bên ngoài. Châu Kính Huyền muốn ngăn Tiêu Hào lại, Châu Thiên Bắc cũng muốn. Nhưng mà, bọn họ nhớ ra Tiêu Hào là cường giả cấp độ Thiên tiến, nên đành bỏ ý định này xuống.
Đương nhiên bên người Châu Kính Huyền có cường giả Thiên tiên, nhưng mà động thủ ở trong này, không đủ lý do.
Không nắm chắc mười phần sẽ giết chết Tiêu Hào, không thể xúc động được.
Châu Kính Huyền ở trong nhà mình sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc như vậy. Thành Danh Nam có nhiều kẻ muốn giết chết Tiêu
Hào, nhưng chưa có ai thành công, giết Tiêu Hào phải thật cẩn thận.
Tiêu Hào có kế hoạch của riêng mình.
Lần trước Tiêu Hào xông vào nhà họ Lương, giết chết bố con nhà Lương Thế Khoan.
Sau đó lại đột nhập vào nhà Châu Vương Bình, giết chết Châu Vương Bình.
Lần này không giống.
Giết Lương Thế Khoan, là do ông ta cùng với người khác bắt cóc Liễu Nguyệt Hân, chọc giận Tiêu Hào.
Giết Châu Vương Bình, vì Châu Vương Bình để cho Châu Long bắt cóc Giang Yến Thanh, cũng chọc giận Tiêu Hào.
Giết chết Lương Thế Khoan và Châu Vương Bình, Tiêu Hào có bằng chứng chính xác mới có thể làm yên chuyện này, không làm lộ chính mình.
Nhưng Châu Kính Huyền thì khác.
Thứ nhất, chưa có bằng chứng thuyết phục, thứ hai, phía sau Châu Vương Bình là nhà họ Tần ở kinh đô. Tiêu Hào muốn giết chết Châu Kính Huyền, phải có lý do hợp lý, quan trọng nhất là, phải do nhà họ Tần đích thân dẫn người đến. Đại hội đấu thầu, không chừa thủ đoạn đánh cuộc, đây không phải là mục đích chính.
Sau khi vợ chồng Tiêu Hào rời đi, Châu Kinh Huyền cầm lấy bình rượu trên bàn, ném mạnh xuống đất. Nhiều năm rồi nhà họ Châu không bị ai uy hiếp như vậy. Lần này, Tiêu Hào mang theo vợ đến nhà ông ta để uy hiếp ông ta. Còn ông ta lại không có cách nào ngăn cản.
Châu Kính Huyền tức sùi bọt mép. "Giám đốc Châu..." Liễu Vĩnh biết bây giờ không phải là lúc để mở miệng, nhưng mà, ông ta không rõ, Tiêu Hào xông tới cưỡi lên đầu lên cổ người nhà họ Châu, thế mà nhà bọn họ thả cho Tiêu Hào rời đi. "Vì sao không cản Tiêu Hào lại?" Liễu Vĩnh hỏi: "Bằng thực lực nhà họ Châu, còn có người của ông Châu, giữ Tiêu Hào lại không phải dễ dàng sao?" "Tại sao lại thả Tiêu Hào đi?" "Ngu ngốc." Châu Kính Huyền không nhịn được hét lên: "Ông còn không biết thực lực của Tiêu Hào à. Ông có người nào ra ngăn anh ta thử xem."
Châu Thiên Bắc trừng mắt nhìn Liễu Vĩnh: "Tiêu Hào là cường giả thiên tiên." "Nếu anh ta chỉ là người thường, có lẽ chết cả trăm lần rồi."
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Chương 225: Cho anh thời gian ba ngày
Châu Thiên Bắc cười nói: "Không sao cả, đánh cược thì chịu thua, hiện giờ tôi giao cho anh."
Tiêu Hào cảm thấy kỳ lạ, sao Châu Thiên Bắc lại nghe lời thế.
Liễu Nguyệt Hân đoán: "Châu Thiên Bắc, anh rời cổ phần công ty đi rồi?" "Hiện tại trong tay của anh không có cổ phần công ty của nhà họ Châu có đúng không?"
Châu Thiên Bắc uống một ngụm rượu: "Đúng là trước kia trong tay tôi thật sự có ba mươi phần trăm cổ phần của công ty. Hiện giờ tất cả cổ phần của công ty đều thuộc về bố tôi." "Tiêu Hào, anh muốn có cổ phần công ty trong tay tôi, nhưng đáp án là không."
Hôm nay sau khi Châu Thiên Bắc trở về từ hội trường đấu thầu, Châu Kính Huyền phòng ngừa mọi chuyện xảy ra, bảo con trai đưa toàn bộ cổ phần công ty chuyển cho mình.
Không ngờ rằng đúng là cần dùng tới.
Tiêu Hào nhìn chằm chằm Châu Thiên Bắc: "Nói như vậy anh chơi xấu à?" "Đừng có nói khó nghe như vậy." Châu Thiên Bắc thái độ nói: "Tiêu Hào, cái gì ra cái đấy. Tôi đã không có nên cũng không có cách nào cho anh anh được." "Hơn nữa, chúng ta đánh cuộc bằng miệng, anh cũng không có hiệp ước gì cả, dựa vào cái gì tôi phải đưa cho anh?" "Cho dù vay tiền cũng có giấy ghi nợ, hoặc là có ghi chép chuyển khoản, xin hỏi Tiêu Hào, anh có cái gì?"
Tiêu Hào đã sớm dự đoán được Châu Thiên Bắc sẽ chơi xấu, không ngờ rằng lại mặt dày đến mức này.
Tiêu Hào chậm rãi nói: "Toàn bộ tài sản của nhà họ Châu các người trị giá ba nghìn năm trăm tỷ" "Ba mươi phần trăm cổ phần, giá trị lên đến một nghìn tỷ." "Nói thật, tôi cũng chẳng hiếm lạ gì một nghìn tỷ cả. Nhưng mà những thứ thuộc về tôi, thì phải là của tôi."
Thái độ của Tiêu Hào vô cùng ngang bướng: "Ba mươi phần trăm cổ phần công ty, hoặc là một nghìn tỷ, các người chọn một cái." "Nếu không chọn, tiếp tục chơi xấu, hậu quả các người không gánh vác nổi đâu." "Tôi sẽ cho nhà họ Châu các người biết thế nào là trả giá lớn."
Tiêu Hào uy hiếp đối phương, đến tận cửa uy hiếp, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Châu Kính Huyền, khiêu khích Châu Kính Huyền.
Áp lực tiến đến. "Vớ vẩn." Ba cấp trên nhà họ Châu không chịu nổi thái độ kiêu căng của Tiêu Hào, sau khi Tiêu Hào đến đây, bọn họ đã nhịn lâu lắm rồi, giờ không thể nhịn nổi nữa. "Nhà họ Châu là nơi để kẻ vô danh tiểu tốt như anh tác oai tác quái sao?" "Thức hời thì quỳ xuống giải thích cho tôi, nếu không, hôm nay anh đừng hòng rời khỏi nhà họ Châu chúng tôi."
Tiêu Hào liếc mắt nhìn ba người nọ: "Tiêu Hào tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai trong đám các người có thể ngăn được tôi?" "Tôi và chủ của các người nói chuyện, đảm rác rưởi các người tốt nhất đừng có mà nhiều lời." "Nếu không, nắm đấm của tôi cho các người một trận." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tiêu Hào tiếp tục khiêu khích, anh muốn chọc giận bên đối diện, muốn làm cho sự kiện đã to lại to hơn nữa. "Ba người các người câm miệng." Châu Kính Huyền cuối cùng cũng cất lời.
Châu Kính Huyền là người tâm cơ thâm trầm, vô cùng bình ổn, hiện giờ giá trị con người của Tiêu Hào đã lên đến nghìn năm trăm tỷ, hoàn toàn có tư cách ngồi cùng với ông ta.
Người của quân khu chín còn không giữ được Tiêu Hào, Châu Kính Huyền đã sớm liệt Tiêu Hào vào danh sách kình địch.
Tiêu Hào tiếp tục cười nói: "Ông Châu, hai con đường, ông chọn đi."
Châu Kính Huyền nhìn chằm chằm vào Tiêu Hào: "Hai con đường tôi đều không chọn, anh định thế nào?" "Bằng bản lĩnh của anh, anh có thể làm gì nhà họ
Châu chúng tôi?"
Tiêu Hào lấy ra chi phiếu trị giá ba nghìn năm trăm tỷ, đặt ở trên bàn. "Tấm chi phiếu này, có thể thu mua toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Châu các người."
Châu Kính Huyền nhìn đến tấm chi phiếu trong lòng cực kỳ không thoải mái. Tất cả sản nghiệp của nhà họ Châu công lại đúng bằng ba nghìn năm trăm tỷ. Châu Kính Huyền không quá coi trọng Tiêu Hào, nhưng từ khi Tiêu Hào lấy ra ba nghìn năm trăm tỷ, ông ta cảm thấy ông ta đang bị xem thường.
Nhưng mà, có ba nghìn năm trăm tỷ cùng với có khối tài sản trị giá ba nghìn năm trăm tỷ không giống nhau.
Cho dù có hơn thế nữa, cũng không thể thu mua nhà họ Châu được. "Tiêu Hào, anh đừng kiêu căng quá." Châu Thiên Bắc nghe thấy Tiêu Hào nói muốn thu mua nhà họ Châu, cảm giác buồn cười ập đến, tức giận nhìn Tiêu Hào, giọng nói cao lên vài phần: "Thu mua nhà họ Châu chungs tôi á? Anh mua nổi không?" "Nhà họ Châu chúng tôi đang hoạt động bình thường, cũng không phá sản, dựa vào cái gì anh được mua?" "Chúng tôi cũng không bán." "Không bán? Ha ha..." Tiêu Hào cười hai tiếng: "Các người không bán, tôi ép các người bán." "Cho các người cơ hội cuối cùng, một nghìn tỷ, hoặc ba mươi phần trăm cổ phần công ty, các người chọn đi."
Châu Thiên Bắc tức giận, đang định đánh trả thì bị Châu Kính Huyền ngăn lại.
Bỏ đi, không có ý nghĩa.
Châu Kính Huyền uống một chút rượu: "Tiêu Hào, nếu anh có bản lĩnh thì cứ đấu với nhà họ Châu." "Mọi chuyện tôi đều mời anh." "Tôi cũng muốn xem xem, anh có cách gì thu mua công ty nhà họ Châu chúng tôi." "Muốn đối phó với nhà họ Châu chúng tôi á? Tôi sẽ làm cho anh chết thảm"
Những lời này cũng đồng nghĩa với việc xé rách lớp mặt nạ với Tiêu Hào.
Tiêu Hào kéo Liễu Nguyệt Hân đứng dậy: "Trong vòng ba ngày, nhà họ Châu các người phải đổi chủ rồi." "Vợ à, chúng ta đi thôi." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân nghênh ngang đi ra bên ngoài. Châu Kính Huyền muốn ngăn Tiêu Hào lại, Châu Thiên Bắc cũng muốn. Nhưng mà, bọn họ nhớ ra Tiêu Hào là cường giả cấp độ Thiên tiến, nên đành bỏ ý định này xuống.
Đương nhiên bên người Châu Kính Huyền có cường giả Thiên tiên, nhưng mà động thủ ở trong này, không đủ lý do.
Không nắm chắc mười phần sẽ giết chết Tiêu Hào, không thể xúc động được.
Châu Kính Huyền ở trong nhà mình sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc như vậy. Thành Danh Nam có nhiều kẻ muốn giết chết Tiêu
Hào, nhưng chưa có ai thành công, giết Tiêu Hào phải thật cẩn thận.
Tiêu Hào có kế hoạch của riêng mình.
Lần trước Tiêu Hào xông vào nhà họ Lương, giết chết bố con nhà Lương Thế Khoan.
Sau đó lại đột nhập vào nhà Châu Vương Bình, giết chết Châu Vương Bình.
Lần này không giống.
Giết Lương Thế Khoan, là do ông ta cùng với người khác bắt cóc Liễu Nguyệt Hân, chọc giận Tiêu Hào.
Giết Châu Vương Bình, vì Châu Vương Bình để cho Châu Long bắt cóc Giang Yến Thanh, cũng chọc giận Tiêu Hào.
Giết chết Lương Thế Khoan và Châu Vương Bình, Tiêu Hào có bằng chứng chính xác mới có thể làm yên chuyện này, không làm lộ chính mình.
Nhưng Châu Kính Huyền thì khác.
Thứ nhất, chưa có bằng chứng thuyết phục, thứ hai, phía sau Châu Vương Bình là nhà họ Tần ở kinh đô. Tiêu Hào muốn giết chết Châu Kính Huyền, phải có lý do hợp lý, quan trọng nhất là, phải do nhà họ Tần đích thân dẫn người đến. Đại hội đấu thầu, không chừa thủ đoạn đánh cuộc, đây không phải là mục đích chính.
Sau khi vợ chồng Tiêu Hào rời đi, Châu Kinh Huyền cầm lấy bình rượu trên bàn, ném mạnh xuống đất. Nhiều năm rồi nhà họ Châu không bị ai uy hiếp như vậy. Lần này, Tiêu Hào mang theo vợ đến nhà ông ta để uy hiếp ông ta. Còn ông ta lại không có cách nào ngăn cản.
Châu Kính Huyền tức sùi bọt mép. "Giám đốc Châu..." Liễu Vĩnh biết bây giờ không phải là lúc để mở miệng, nhưng mà, ông ta không rõ, Tiêu Hào xông tới cưỡi lên đầu lên cổ người nhà họ Châu, thế mà nhà bọn họ thả cho Tiêu Hào rời đi. "Vì sao không cản Tiêu Hào lại?" Liễu Vĩnh hỏi: "Bằng thực lực nhà họ Châu, còn có người của ông Châu, giữ Tiêu Hào lại không phải dễ dàng sao?" "Tại sao lại thả Tiêu Hào đi?" "Ngu ngốc." Châu Kính Huyền không nhịn được hét lên: "Ông còn không biết thực lực của Tiêu Hào à. Ông có người nào ra ngăn anh ta thử xem."
Châu Thiên Bắc trừng mắt nhìn Liễu Vĩnh: "Tiêu Hào là cường giả thiên tiên." "Nếu anh ta chỉ là người thường, có lẽ chết cả trăm lần rồi."
Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Bình luận facebook