Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253: Hoa rơi nhà ai
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Chương 253: Hoa rơi nhà ai
Tiêu Hào mỉm cười với vẻ thần bí và nói: “Chuyện này thì chưa chắc, bố tôi mặt nào cũng tốt, ông ấy đã tận tụy làm việc ở vị trí này mấy chục năm, vô cùng xuất sắc, hoàn toàn phù hợp với vị trí này. “Haha... Cậu nói gì?” Cơ mặt Trương Vân Nam rung lên, ông ta cười sặc sụa. “Bố cậu có thể trở thành tổng hội trưởng hội thương mại sao? Haha... Tiêu Hào, cậu có đầu óc không vậy? Nếu như bố cậu trở thành hội trưởng vậy thì tôi sẽ là chủ tịch, haha..."
Những người đứng xem kịch xung quanh đó đều cảm thấy những lời nói của Tiêu Hào rất nực cười. “Đến cả chức trưởng ban xây dựng cũng đã đánh mất rồi, không giữ được chức vụ nhỏ thì làm sao có thể làm được tổng tổng hội trưởng hội thương mại?” “Làm tổng hội trưởng hội thương mại thì nhất định phải là chủ doanh nghiệp hàng đầu hoặc là người có quan hệ xã hội rộng rãi. “Đúng vậy, rất nhiều chủ doanh nghiệp hàng đầu đều không dám đảm bảo bản thân có thể nhận chức, cái tên nhóc này đúng là nói năng ngông cuồng!” “Có gì mà phải đi so đo với một tên nghèo? Tưởng rằng có nhà họ Châu ủng hộ thì có thể thay đổi được sự thật nghèo khó của mình sao?” “Ở cùng với loại người như thế này trong phòng họp khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Có vài người không biết rõ chân tướng nói chuyện càng lúc càng khó nghe.
Lúc này Liễu Kiến Quốc đã sắp tức đến hộc máu rồi, ông ta vô cùng xấu hổ, không biết giấu mặt đi đầu “Tiêu Hào, chúng ta đã thua rồi, sao con lại phải tự chuốc lấy nhục nhã ?” “Chi bằng chúng ta hãy đặt cược đi.” Tiêu Hào nói với vẻ mặt bình thản: “Bốn lăm tỷ đô, cược không?” “Nếu như bố tôi được chọn thì ông đưa cho tôi Bốn lăm tỷ đô, còn nếu như bố tôi trượt thì tôi sẽ đưa cho ông bốn lăm tỷ đô”
Anh vừa mới dứt lời thì có người không nhịn được cười nhưng cũng có người mặt mày biến sắc. Có người biết Tiêu Hào đã từng thắng nhà họ Châu bốn lắm tỷ đô và ba mươi phần trăm cổ phần. Còn có người đồn rằng Tiêu Hào có hơn trăm tỷ đô
Nhưng có rất nhiều chuyện không được đưa lên tin tức, cũng không được truyền ra ngoài, tin đồn thì không đủ sức tin tưởng nhưng chuyện Tiêu Hào và nhà họ Châu hợp tác với nhau thì ai cũng biết.
Mọi người nghe thấy Tiêu Hào nói muốn đặt cược với số tiền bốn lăm tỷ đô thì lập tức trở nên im lặng. Liễu Kiến Quốc nhích nhẹ khỏe môi, bốn lăm tỷ đô? “Tiêu Hào, con muốn thua hết bốn lãm tỷ đô của nhà họ Châu sao?”
Nếu như đặt cược thì bản thân Liễu Kiến Quốc cũng cảm thấy không có khả năng giành được phần thắng.
Vốn dĩ Liễu Kiến Quốc muốn ngăn cản nhưng khi ông ta nhìn thấy ánh mắt kiên định đó của Tiêu Hào thì ông ta đã nuốt lại vào trong những lời mà mình đang muốn nói.
Ánh mắt đó kiên định như đá. “Sao hả? Không dám sao?” Tiêu Hào nheo mắt, khiêu khích Trương Vân Nam. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Thật sự là Trương Vân Nam không dám.
Toàn bộ tài sản của ông ta cũng chỉ có hơn ba lăm tỷ, đến ba trăm tỷ còn không có thì lấy đâu ra bốn lăm tỷ đô?
Ông ta dám chế giễu Tiêu Hào, khiêu khích Liễu Kiến Quốc đương nhiên là vì sau lưng có người ủng hộ, nếu không thì ông ta cũng sẽ không thể thuận lợi trở thành trưởng ban xây dựng của ba thành phố.
Những người thích xem náo nhiệt đã vây quanh lại từ sớm, khi hai bên cự nhau càng lúc càng mãnh liệt thì những người vây đến cũng càng lúc càng đông.
Không có ai khuyên can hai người họ.
Uống Giang Cần và Liễu Vĩnh cũng đã sớm qua đó.
Vốn dĩ Trương Vân Nam sỉ nhục Liễu Kiến Quốc và chiếm thế thượng phong nhưng cuối cùng ông ta lại bị tiền cược của Tiêu Hào áp đảo hoàn toàn. “Nếu không dám cược thì hãy cút đi cho tôi!” Tiêu Hào nói với ánh mắt lạnh lùng: “Không có tiền thì đừng ngông cuồng trước mặt tôi!”
Trương Vân Nam tức đến xanh mặt, ông ta đã giành được chức vụ nhưng lại không có tiền. Trương Vân Nam bế tắc nhìn về phía Uông Giang Cần đang đứng ở cách đó mấy mét.
Uống Giang Cần dùng ánh mắt ra hiệu cho Trương Vân Nam, rồi làm động tác tay bảo ông ta hãy yên tâm.
Đương nhiên Trương Vân Nam có Uông Giang Cần ủng hộ phía sau.
Mặt Trương Vân Nam lập tức lấy lại được vẻ tự tin. “Haha, Tiêu Hào, cược thì cược!” Trương Vân Nam cười lớn và nói: “Tôi muốn thêm điều kiện cược, nếu như bố cậu trượt thì cậu phải quỳ trước mặt tôi, liếm sạch để giày cho tôi.” "Để tôi gõ đầu trăm cái, gọi tôi trăm tiếng ông nội nữa!"
Vừa rồi cậu tát tôi, bây giờ tôi muốn bóp chết cậu, lấy oán báo oán.
Tiêu Hào bình tĩnh cười: "Vậy nếu ông thua?" “Rất đơn giản. Tôi có thể thua không? Tôi có thể thua sao?” Trương Vân Nam cười nói: "Đương nhiên là cũng giống vậy. Đánh cược bốn lắm tỷ đô, cộng thêm liếm giày?" "Haha..."
Tiêu Hào bình tĩnh nói: "Được rồi, những người ở hiện trường đều là người nổi tiếng của ba thành phố lớn, có rất nhiều người vây xem, tôi tin rằng ông sẽ không thất hứa."
Nhiều người cho rằng Tiêu Hào ngốc nghếch, hoàn toàn ngốc nghếch!
Trương Vân Nam bật cười: "Tôi thất hứa? Tại sao tôi lại thất hứa? Nếu cậu lo lắng, chúng ta có thể ký một hợp đồng, haha..." “Điều đó không cần thiết. Tiêu Hào cười: “Chúng ta cùng chờ kết quả
Đã thỏa thuận với Tiêu Hào, Tiêu Hào sẽ sợ ông ta nuốt lời sao?
Những khán giả xung quanh đều tỏ ra kỳ quái, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng Tiêu Hào sẽ thua cuộc. Đặc biệt là Liễu Vĩnh, anh ta thầm chế nhạo trong lòng, anh ta chờ Tiêu Hào thua để xem anh liếm giày cho Trương Vân Nam.
Tâm trạng của Liễu Kiến Quốc rất phức tạp, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một cảnh tượng lớn như vậy.
Tuy nhiên, ông ta không ngăn cản hoặc từ chối. Trong cuộc họp đấu thầu lần trước của nhà họ Lương, Liễu Kiến Quốc đã từng kiểm tra thẻ đen của Tiêu Hào, bên trong có thể chi ra cả nghìn tỷ. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nghĩ đến đây, Liễu Kiến Quốc nhìn Tiêu Hào đang bình tĩnh vô cùng, trong lòng đột nhiên an tâm hơn.
Trong lòng có cảm giác tin tưởng, Tiêu Hào nhất định sẽ thắng! Vẻ mặt Liễu Nguyệt Hân có chút phức tạp, không phải
Tiêu Hào muốn làm hội trưởng sao? Sao lại đánh cược thành bố trở thành hội trưởng?
Cô tin rằng Tiêu Hào có thể thắng, bởi vì Tiêu Hào chưa bao giờ thua!
Mọi người tản ra, mỗi người trở về chỗ của mình. Mười phút trôi qua nhanh chóng. Băng Sương lại lên sân khấu. "Mọi người nghỉ ngơi thật tốt. Tiếp theo, tôi sẽ công bố những thay đổi trong lãnh đạo doanh nghiệp sau khi ba thành phố lớn sáp nhập"
Lần đầu tiên được công bố và bổ nhiệm từ phòng thương mại nhỏ, chỉ với một số thay đổi. Sau năm phút, hầu hết các bổ nhiệm đã hoàn thành, mọi người đều rất hài lòng với những thay đổi chung trong cộng đồng doanh nghiệp và không có ý kiến gì.
Chỉ còn lại tổng hội trưởng hội thương mại, vẫn chưa thông báo bổ nhiệm.
Có rất nhiều phòng thương mại lớn nhỏ ở ba thành phố lớn, tất cả đều được liên kết bởi các thế lực hạng ba vì lợi ích kinh doanh và cạnh tranh.
Thực lực to lớn, cường giả hạng nhất, cường giả hàng đầu, không hề đặt cường giả hạng ba vào mắt. Cũng giống như trước đây, nhà họ Lương không thèm tham gia cuộc họp nhậm chức lãnh đạo thành phố, cũng chán ghét vị trí tổng hội trưởng thương mại của ba thành phố.
Nhưng tình hình ngày nay đã khác, ba thành phố hợp nhất, vì nhiều lý do, không chỉ có các thế lực hạng nhất kéo đến, mà còn có cả các thế lực hạng hai hạng ba
Tiếp theo, giờ phút hào hứng, thời khắc quan trọng nhất của cuộc họp đã đến.
Băng Sương nói tiếp: "Như chúng ta đều biết, việc sáp nhập ba thành phố, nhiều ngành có thể dần đi vào hướng trong một đến ba tháng, nhưng khía cạnh kinh doanh thì rất lộn xộn và không có hệ thống quản lý hợp lý" "Để thúc đẩy sự phát triển thương mại của thành phố mới, sau một cuộc họp với các nhà quản lý, chúng tôi quyết định tích hợp nhiều thương nhân ở ba thành phố lớn trên quy mô lớn. Chúng tôi quyết định khôi phục lại một vị trí mà chúng tôi đã xóa bỏ cách đây sáu năm. "Vị trí này là vị trí quản lý của ba thành phố, đồng thời cũng là vị trí của giới kinh doanh... tổng hội trưởng thương mại của ba thành phố"
Sáu năm trước, gia tộc họ Tiêu đã thay đổi, sau khi Tiêu Kình, hội trưởng của ba thành phố lớn qua đời, các phòng thương mại khác nhau cạnh tranh, đấu tranh công khai và bí mật, nhưng không có kết quả, cuối cùng chức vụ bị bãi bỏ.
Bây giờ, vị trí này được khôi phục một lần nữa!
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Chương 253: Hoa rơi nhà ai
Tiêu Hào mỉm cười với vẻ thần bí và nói: “Chuyện này thì chưa chắc, bố tôi mặt nào cũng tốt, ông ấy đã tận tụy làm việc ở vị trí này mấy chục năm, vô cùng xuất sắc, hoàn toàn phù hợp với vị trí này. “Haha... Cậu nói gì?” Cơ mặt Trương Vân Nam rung lên, ông ta cười sặc sụa. “Bố cậu có thể trở thành tổng hội trưởng hội thương mại sao? Haha... Tiêu Hào, cậu có đầu óc không vậy? Nếu như bố cậu trở thành hội trưởng vậy thì tôi sẽ là chủ tịch, haha..."
Những người đứng xem kịch xung quanh đó đều cảm thấy những lời nói của Tiêu Hào rất nực cười. “Đến cả chức trưởng ban xây dựng cũng đã đánh mất rồi, không giữ được chức vụ nhỏ thì làm sao có thể làm được tổng tổng hội trưởng hội thương mại?” “Làm tổng hội trưởng hội thương mại thì nhất định phải là chủ doanh nghiệp hàng đầu hoặc là người có quan hệ xã hội rộng rãi. “Đúng vậy, rất nhiều chủ doanh nghiệp hàng đầu đều không dám đảm bảo bản thân có thể nhận chức, cái tên nhóc này đúng là nói năng ngông cuồng!” “Có gì mà phải đi so đo với một tên nghèo? Tưởng rằng có nhà họ Châu ủng hộ thì có thể thay đổi được sự thật nghèo khó của mình sao?” “Ở cùng với loại người như thế này trong phòng họp khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Có vài người không biết rõ chân tướng nói chuyện càng lúc càng khó nghe.
Lúc này Liễu Kiến Quốc đã sắp tức đến hộc máu rồi, ông ta vô cùng xấu hổ, không biết giấu mặt đi đầu “Tiêu Hào, chúng ta đã thua rồi, sao con lại phải tự chuốc lấy nhục nhã ?” “Chi bằng chúng ta hãy đặt cược đi.” Tiêu Hào nói với vẻ mặt bình thản: “Bốn lăm tỷ đô, cược không?” “Nếu như bố tôi được chọn thì ông đưa cho tôi Bốn lăm tỷ đô, còn nếu như bố tôi trượt thì tôi sẽ đưa cho ông bốn lăm tỷ đô”
Anh vừa mới dứt lời thì có người không nhịn được cười nhưng cũng có người mặt mày biến sắc. Có người biết Tiêu Hào đã từng thắng nhà họ Châu bốn lắm tỷ đô và ba mươi phần trăm cổ phần. Còn có người đồn rằng Tiêu Hào có hơn trăm tỷ đô
Nhưng có rất nhiều chuyện không được đưa lên tin tức, cũng không được truyền ra ngoài, tin đồn thì không đủ sức tin tưởng nhưng chuyện Tiêu Hào và nhà họ Châu hợp tác với nhau thì ai cũng biết.
Mọi người nghe thấy Tiêu Hào nói muốn đặt cược với số tiền bốn lăm tỷ đô thì lập tức trở nên im lặng. Liễu Kiến Quốc nhích nhẹ khỏe môi, bốn lăm tỷ đô? “Tiêu Hào, con muốn thua hết bốn lãm tỷ đô của nhà họ Châu sao?”
Nếu như đặt cược thì bản thân Liễu Kiến Quốc cũng cảm thấy không có khả năng giành được phần thắng.
Vốn dĩ Liễu Kiến Quốc muốn ngăn cản nhưng khi ông ta nhìn thấy ánh mắt kiên định đó của Tiêu Hào thì ông ta đã nuốt lại vào trong những lời mà mình đang muốn nói.
Ánh mắt đó kiên định như đá. “Sao hả? Không dám sao?” Tiêu Hào nheo mắt, khiêu khích Trương Vân Nam. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Thật sự là Trương Vân Nam không dám.
Toàn bộ tài sản của ông ta cũng chỉ có hơn ba lăm tỷ, đến ba trăm tỷ còn không có thì lấy đâu ra bốn lăm tỷ đô?
Ông ta dám chế giễu Tiêu Hào, khiêu khích Liễu Kiến Quốc đương nhiên là vì sau lưng có người ủng hộ, nếu không thì ông ta cũng sẽ không thể thuận lợi trở thành trưởng ban xây dựng của ba thành phố.
Những người thích xem náo nhiệt đã vây quanh lại từ sớm, khi hai bên cự nhau càng lúc càng mãnh liệt thì những người vây đến cũng càng lúc càng đông.
Không có ai khuyên can hai người họ.
Uống Giang Cần và Liễu Vĩnh cũng đã sớm qua đó.
Vốn dĩ Trương Vân Nam sỉ nhục Liễu Kiến Quốc và chiếm thế thượng phong nhưng cuối cùng ông ta lại bị tiền cược của Tiêu Hào áp đảo hoàn toàn. “Nếu không dám cược thì hãy cút đi cho tôi!” Tiêu Hào nói với ánh mắt lạnh lùng: “Không có tiền thì đừng ngông cuồng trước mặt tôi!”
Trương Vân Nam tức đến xanh mặt, ông ta đã giành được chức vụ nhưng lại không có tiền. Trương Vân Nam bế tắc nhìn về phía Uông Giang Cần đang đứng ở cách đó mấy mét.
Uống Giang Cần dùng ánh mắt ra hiệu cho Trương Vân Nam, rồi làm động tác tay bảo ông ta hãy yên tâm.
Đương nhiên Trương Vân Nam có Uông Giang Cần ủng hộ phía sau.
Mặt Trương Vân Nam lập tức lấy lại được vẻ tự tin. “Haha, Tiêu Hào, cược thì cược!” Trương Vân Nam cười lớn và nói: “Tôi muốn thêm điều kiện cược, nếu như bố cậu trượt thì cậu phải quỳ trước mặt tôi, liếm sạch để giày cho tôi.” "Để tôi gõ đầu trăm cái, gọi tôi trăm tiếng ông nội nữa!"
Vừa rồi cậu tát tôi, bây giờ tôi muốn bóp chết cậu, lấy oán báo oán.
Tiêu Hào bình tĩnh cười: "Vậy nếu ông thua?" “Rất đơn giản. Tôi có thể thua không? Tôi có thể thua sao?” Trương Vân Nam cười nói: "Đương nhiên là cũng giống vậy. Đánh cược bốn lắm tỷ đô, cộng thêm liếm giày?" "Haha..."
Tiêu Hào bình tĩnh nói: "Được rồi, những người ở hiện trường đều là người nổi tiếng của ba thành phố lớn, có rất nhiều người vây xem, tôi tin rằng ông sẽ không thất hứa."
Nhiều người cho rằng Tiêu Hào ngốc nghếch, hoàn toàn ngốc nghếch!
Trương Vân Nam bật cười: "Tôi thất hứa? Tại sao tôi lại thất hứa? Nếu cậu lo lắng, chúng ta có thể ký một hợp đồng, haha..." “Điều đó không cần thiết. Tiêu Hào cười: “Chúng ta cùng chờ kết quả
Đã thỏa thuận với Tiêu Hào, Tiêu Hào sẽ sợ ông ta nuốt lời sao?
Những khán giả xung quanh đều tỏ ra kỳ quái, nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng Tiêu Hào sẽ thua cuộc. Đặc biệt là Liễu Vĩnh, anh ta thầm chế nhạo trong lòng, anh ta chờ Tiêu Hào thua để xem anh liếm giày cho Trương Vân Nam.
Tâm trạng của Liễu Kiến Quốc rất phức tạp, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một cảnh tượng lớn như vậy.
Tuy nhiên, ông ta không ngăn cản hoặc từ chối. Trong cuộc họp đấu thầu lần trước của nhà họ Lương, Liễu Kiến Quốc đã từng kiểm tra thẻ đen của Tiêu Hào, bên trong có thể chi ra cả nghìn tỷ. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nghĩ đến đây, Liễu Kiến Quốc nhìn Tiêu Hào đang bình tĩnh vô cùng, trong lòng đột nhiên an tâm hơn.
Trong lòng có cảm giác tin tưởng, Tiêu Hào nhất định sẽ thắng! Vẻ mặt Liễu Nguyệt Hân có chút phức tạp, không phải
Tiêu Hào muốn làm hội trưởng sao? Sao lại đánh cược thành bố trở thành hội trưởng?
Cô tin rằng Tiêu Hào có thể thắng, bởi vì Tiêu Hào chưa bao giờ thua!
Mọi người tản ra, mỗi người trở về chỗ của mình. Mười phút trôi qua nhanh chóng. Băng Sương lại lên sân khấu. "Mọi người nghỉ ngơi thật tốt. Tiếp theo, tôi sẽ công bố những thay đổi trong lãnh đạo doanh nghiệp sau khi ba thành phố lớn sáp nhập"
Lần đầu tiên được công bố và bổ nhiệm từ phòng thương mại nhỏ, chỉ với một số thay đổi. Sau năm phút, hầu hết các bổ nhiệm đã hoàn thành, mọi người đều rất hài lòng với những thay đổi chung trong cộng đồng doanh nghiệp và không có ý kiến gì.
Chỉ còn lại tổng hội trưởng hội thương mại, vẫn chưa thông báo bổ nhiệm.
Có rất nhiều phòng thương mại lớn nhỏ ở ba thành phố lớn, tất cả đều được liên kết bởi các thế lực hạng ba vì lợi ích kinh doanh và cạnh tranh.
Thực lực to lớn, cường giả hạng nhất, cường giả hàng đầu, không hề đặt cường giả hạng ba vào mắt. Cũng giống như trước đây, nhà họ Lương không thèm tham gia cuộc họp nhậm chức lãnh đạo thành phố, cũng chán ghét vị trí tổng hội trưởng thương mại của ba thành phố.
Nhưng tình hình ngày nay đã khác, ba thành phố hợp nhất, vì nhiều lý do, không chỉ có các thế lực hạng nhất kéo đến, mà còn có cả các thế lực hạng hai hạng ba
Tiếp theo, giờ phút hào hứng, thời khắc quan trọng nhất của cuộc họp đã đến.
Băng Sương nói tiếp: "Như chúng ta đều biết, việc sáp nhập ba thành phố, nhiều ngành có thể dần đi vào hướng trong một đến ba tháng, nhưng khía cạnh kinh doanh thì rất lộn xộn và không có hệ thống quản lý hợp lý" "Để thúc đẩy sự phát triển thương mại của thành phố mới, sau một cuộc họp với các nhà quản lý, chúng tôi quyết định tích hợp nhiều thương nhân ở ba thành phố lớn trên quy mô lớn. Chúng tôi quyết định khôi phục lại một vị trí mà chúng tôi đã xóa bỏ cách đây sáu năm. "Vị trí này là vị trí quản lý của ba thành phố, đồng thời cũng là vị trí của giới kinh doanh... tổng hội trưởng thương mại của ba thành phố"
Sáu năm trước, gia tộc họ Tiêu đã thay đổi, sau khi Tiêu Kình, hội trưởng của ba thành phố lớn qua đời, các phòng thương mại khác nhau cạnh tranh, đấu tranh công khai và bí mật, nhưng không có kết quả, cuối cùng chức vụ bị bãi bỏ.
Bây giờ, vị trí này được khôi phục một lần nữa!
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Bình luận facebook