• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CHIỀU CHUỘNG EM CẢ ĐỜI (1 Viewer)

  • Chương 47: Không sợ

Vật phẩm trong phòng rất đầy đủ, có chăn đệm trải sạch sẽ, bàn chải và kem đánh răng mới tinh, thậm chí có cả thực phẩm đông lạnh...Phòng cũng được quét tước sạch sẽ, đủ cho họ ở lại đây một đêm hay vài ngày cũng được.



Nữ ngủ trên giường phía trên, nam ngủ giường dưới, sau khi thống nhất vị trí, mấy người họ đã đói đến mức bụng dính vào lưng.



Dường như hôm nay họ chưa ăn gì hẳn hoi, chắp vá ăn một chút thức ăn nhanh, vậy mà vẫn thấy rất thơm ngon.



Sau khi ăn cơm, họ đều không cảm thấy buồn ngủ, vậy quanh bàn nhỏ nói chuyện phiếm.



Nhân bầu không khí thoải mái, Hứa Thành mang một bụng tích góp đầy chuyện xưa kể cho mọi người nghe, trước khi kể chuyện, anh ta còn cố ý tắt hết đèn đi, chỉ để lại một chiếc đèn dầu nhỏ trên bàn, đặt ở giữa, tạo dựng không khí quỷ dị.



“Chuyện Vịt Koduck mọi người đã nghe chưa?”



“Vịt Koduck không phải là bảo bối thần kỳ sao?”



“Không phải, chuyện về Vịt Koduck, kể về một cô gái sống một mình, được người khác kể lại rất đáng sợ -- một cô gái cũng sống một mình, nuôi một kẻ lưu lạc trong nhà, nhưng hắn không thấy cảm kích.”



“Buổi tối, kẻ lưu lạc trốn trong tủ quần áo, ban ngày khi cô ấy đi làm, hắn sẽ ra ngoài ăn đồ ăn trong tủ lạnh, ngủ trên giường của cô. Một buổi tối nọ, cô gái phát hiện kẻ đó, hoảng sợ hét toáng lên, hắn liền trói cô vào ghế, dùng máy đóng sách đóng miệng cô lại, cô chỉ có thể phát ra âm thanh cạc cạc, như vịt Koduck.”



Dung Khả Nhi che ngực, vội vàng nói: “Đừng nói nữa mà! Rất dọa người đó!”



Nại Nại nghe rất chuyên chú: “Anh nói, chuyện về Vịt Koduck này, trước đó cô gái kia được người khác kể cho, có phải cô ấy cũng có chuyện xưa?”



“Không sai.” Hứa Thành nói tiếp: “Cô gái sống một mình này, sau khi nghe nam đồng nghiệp kể chuyện Vịt Koduck, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, ngày càng tiều tụy, nam đồng nghiệp thấy vậy, chủ động đề nghị muốn đến nhà cô ấy ở tạm vài ngày, cô gái vui vẻ đồng ý.”



Dung Khả Nhi tuy sợ hãi, nhưng vẫn không khỏi tò mò: “Sau đó thì?”



Hứa Thành nói tiếp: “Vào ban đêm, cô gái thu dọn phòng khách sạch sẽ, chờ nam đồng nghiệp đến. Lúc này, có người gõ cửa, cô ấy tưởng là anh chàng kia, mở cửa thì thấy một cậu bé.”



“Cậu bé nói với cô gái một chuyện không thể tin được, nói rằng nó là con trai của cô ấy, đến từ tương lai.”



“Tất nhiên cô gái không tin, vì thế cậu bé nói ra chính xác họ tên cô, tuổi và cả những thứ cô yêu thích, cô gái bắt đầu nửa tin nửa ngờ, liền hỏi cậu bé, cha nhóc là ai?”



Dung Khả Nhi hỏi tiếp: “Vậy nó trả lời như nào?”



“Đừng nóng vội nha.” Hứa Thành tiếp tục: “Thằng bé nói ra tên cha mình, chính là vị đồng nghiệp nam kia, anh ta sẽ đối xử rất tốt với cô, là người chồng định mệnh của cô, tương lai hai người ở bên nhau, sẽ rất hạnh phúc.”



“Cô gái nghe cậu bé nói xong, nghĩ lại nhân phẩm đồng nghiệp nam kia đúng là không tồi, càng tin chuyện này là sự thật. Đúng lúc đó, thang máy đối diện vang lên, hẳn là đồng nghiệp nam đã đến. Cậu bé vội nói, con không thể để ba ba nhìn thấy!”



“Cô gái nhanh chóng đưa cậu bé vào nhà và giấu đi, cậu bé vừa trốn vào tủ đồ, đồng nghiệp nam cũng tiến vào. Cô gái nhìn anh ta, có chút e thẹn.”



“Hai người cùng nhau xem TV, đúng lúc sắp phát sinh chuyện đó, bỗng nhiên cậu bé lúc nãy chạy ra từ tủ đồ, vội chạy đi như một cơn gió. Đồng nghiệp nam đứng lên, ho to: "Ai đó!", cô gái vội nói: "Không có ai!", đồng nghiệp nam không tin, đuổi theo cậu bé đến dưới lầu, cậu bé đang chờ hắn ở vườn hoa.”



“Đồng nghiệp nam lấy một trăm đồng tiền từ ví, đưa cho cậu bé, cười nói: "Vất vả cho nhóc, xem ra, cô ta thật sự tin tao sẽ trở thành chồng của mình.", cậu bé cũng nói: ‘không có gì, chỉ là…’, ‘ đây là thù lao của nhóc, về sau vẫn còn việc như này, tôi sẽ tìm cậu tiếp.""



Dung Khả Nhi vội nói: “Cho nên, đồng nghiệp nam này chính là chuyên thuê trẻ con, bịa đặt lừa dối cô gái, buổi tối hôm nay là muốn ngủ cùng cô ấy?”



Hứa Thành gật đầu: “Cậu bé run rẩy nhận lấy một trăm đồng tiền từ hắn ta, hắn thấy sắc mặt cậu bé kỳ lạ, liền hỏi: ‘Nhóc làm sao vậy?’. Lúc này cậu bé mới run giọng trả lười: ‘Vừa rồi lúc cháu trốn trong tủ đồ, thấy được một kẻ lưu lạc khác.’”



Dung Khả Nhi che miệng, không thể tin được, ngay cả Nại Nại cũng khẽ run lên.



Hứa Thành vẫn tiếp tục câu chuyện: “Đồng nghiệp nam lúc này mới thấy chuyện bất thường, lo lắng cô gái gặp nguy hiểm, chạy nhanh lên lầu, nhưng, khi hắn đẩy cửa phòng liền thấy.”



Hứa Thành đúng là có tố chất người kể chuyện, mỗi khi đến đoạn mấu chốt, luôn dừng lại mấy giây.



“Thấy cái gì!”



“Hắn thấy, cô gái bị ai đó trói trên ghế, miệng bị máy đóng sách bịt lại, phát ra tiếng kêu cạc cạc như vịt Koduck, mà kẻ lưu lạc kia, đang ngồi trên sô pha, ánh mắt âm trầm nhìn hắn.”



“Sáu đó thì?”



“Không có sau đó, câu chuyện kết thúc.” Hứa Thành lấy ra một túi khoai sấy, rộp rộp ăn.



Ký túc xá rất im ắng, trong lòng mỗi người đều dâng lên một cơn ớn lạnh, Nại Nại theo bản năng nhích lại gần bên người Cố Duật Ninh.



Cố Duật Ninh thật ra khá bình tĩnh, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô: “Diễn viên quần chúng hóa trang đều không dọa được em, giờ lại bị chuyện ma dọa sợ?”



Nại Nại vội cách anh xa một chút: “Còn lâu em mới sợ!”



Cố Duật Ninh cười cười: “Tốt nhất là vậy.”



Nại Nại run lại run, tiếp tục nhích lại gần bên người anh.



Cố Duật Ninh vô tình nói: “Ván giường đều đang run.”



Nại Nại:......



Không bao lâu, Cố Duật Ninh ngược lại hướng phía cô ngồi gần lại, thuận tay ôm lấy bả vai cô ---



“Được rồi, đừng run nữa, không việc gì phải sợ.”



“Em không sợ.”



Ý cười trên mặt Cố Duật Ninh tràn ra: “Anh tạm thời tin em.”



Có thể nhẹ nhàng mà ở chung cùng Cố Duật Ninh như này, cùng ngồi nói chuyện phiếm, đối với nghệ sĩ tuyến ba như Dung Khả Nhi và Hứa Thành quả là một kỳ ngộ.



Nếu không phải lần đóng phim trời xui đất khiến này, đời này họ khẳng định sẽ không có cơ hội tiếp xúc với người như Cố Duật Ninh, càng không thể biết, lão đại giới giải trí mà mọi người đồn là không thân cận với bất kỳ ai, thế nhưng sẽ có một mặt bình dị như vậy.



Lén đầu tư tiền cho Cố Bình Sinh đóng phim, ngoài mặt vẫn thể hiện là người anh nghiêm khắc, chiều em nhưng sống chết không thừa nhận; thích chơi xấu hù dọa người khác; nói chuyện cũng hài hước, lại còn độc miệng…



Đêm nay ngây ngốc ở đây cùng Cố Duật Ninh, đủ để họ khoe khoang cả đời trong giới giải trí!



“Chúng ta, đừng kể chuyện kinh dị nữa!” Dung Khả Nhi đề xuất: “Đến chơi trò chơi đi.”



“Còn chơi tiếp à!” Hứa Thành nhanh chóng phản đối: “Hôm nay chơi còn chưa đủ sao!”



“Không chơi game kinh dị như hôm nay.” Dung Khả Nhi nói: “Rút thăm đi, bốc chúng sẽ biểu diễn một tiết mục.”



“Cái này được.”



Dù sao ngồi đây đều là nghệ sĩ, ca hát nhảy múa là sở trường của họ.



Dung Khả Nhi tải về một ứng dụng rút thăm trên di động, kim chỉ bốn hướng đông tây nam bắc, vừa hay cho bốn người.



Lượt thứ nhất, kim đồng hồ chỉ về phía Hứa Thành.



Hứa Thành rất hào phóng, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát nổi tiếng của mình.



Nại Nại vỗ tay: “Hay lắm.”



Cố Duật Ninh cười nhẹ, cũng vỗ tay.



Hứa Thành hát trước mặt lão đại Cố Duật Ninh, rất ngượng ngùng, liên tiếp nói: “Chê cười, chê cười.”



Lượt thứ hai, Cố Duật Ninh trúng chiêu.



Hứa Thành cẩn thận hỏi: “Cố tổng, ngài sẽ biểu diễn tiết mục sao?”



Nại Nại vội nói: “Hỏi làm gì, chọn trúng đều phải diễn, kim chủ ba ba cũng không được chơi xấu, đúng không tam gia.”



Cố Duật Ninh cười nhẹ: “Có thể hát.”



Hứa Thành nịnh hót nhanh chóng lấy di động ra: “Cố tổng muốn chọn nhạc đệm nào, tôi tìm giúp ngài.”



“Không cần, hát chay.”



“Được được được, người có giọng nói hay, không sợ hát chay.”



Ngay cả Dung Khả Nhi cũng không nhịn được, trừng mắt nhìn Hứa Thành: “Anh đủ rồi, có thể đừng sến sấm như vậy không, ôm đùi cũng có giới hạn chứ.”



Chờ mọi người an tĩnh, Cố Duật Ninh nhẹ nhàng cất tiếng hát, giai điệu vừa vang lên, da gà toàn thân Nại Nại đều...Nổi lên.



Anh hát...Vậy mà là bài [ Không sợ ] của Cố Trường Sinh!



Là bài [ Không sợ ] mà cô thích nhất ---



“Sợ phải chạy trong đêm tối, chìm trong tuyệt vọng, run rẩy đợi chờ ngày mai.”



“Nếu có hy vọng, ta ở trong vũng bùn, ở nơi góc tối âm u nhất, nhưng vẫn cầu mang đến chút ánh sáng cho người.”



“Nếu có hy vọng, chẳng sợ như chim non gầy yếu, vẫn luôn có một ngày, ta sẽ cưỡi trên lưng nó.”



……



“Nếu có hy vọng…..”



Cánh môi Nại Nại thì thầm theo lời ca, không chớp mắt nhìn anh ----



Ánh đèn nhu hòa phủ lên khuôn mặt anh tuấn, đường cong sắc nét, đôi mắt đen nahnhs, ảnh ngược phát lên ánh sáng nhạt.



Sườn mặt góc cạnh của anh, còn có tiếng nói nhu hòa lại từ tính, đều hoàn toàn giống với Cố Trường Sinh.



Nại Nại không chớp mắt nhìn anh, trong lòng không nhịn được dâng lên từng hồi chua sót.



“Là...ca ca.”



Cố Duật Ninh một bên hát, khóe miệng hơi cong lên.



Cố Duật Ninh không hề chú ý tới cảm xúc của cô gái bên cạnh mình, anh hát xong bài này, Dung Khả Nhi và Hứa Thành vỗ tay liên tục.



“Cố tổng, anh hát quá hay!”



“Bài [ Không sợ ] này, là anh trai tốt, tất nhiên Cố tổng rất hợp hát bài này.”



Cố Duật Ninh mỉm cười, quay đầu nhìn Nại Nại, đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Đây chẳng phải là bài hát của ngôi sao em thích nhất sao, sao vậy, không vỗ tay à?”



Nại Nại ngơ ngác vỗ tay.



“Được rồi, không có thành ý chút nào.”



Lượt tiếp theo, Dung Khả Nhi nhảy một điệu múa cổ điển cho mọi người, Nại Nại cũng không có tâm tình thưởng thức, cô ngồi trên giường Cố Duật Ninh, ôm đầu gối, đánh giá anh.



Ánh mắt anh rất đẹp, con ngươi lóe lên ánh sáng nhạt.



Bài hát vừa rồi, anh cố ý biến đổi giọng hát, dùng chất giọng khá phổ biến để hát, người bình thường có thể sẽ rất khó nghe ra giọng hát gốc.



Nhưng sao Nại Nại có thể không nghe ra, bài hát [ Không sợ ] này cùng với tất cả ca khúc của anh Trường Sinh, cô đều nghe trong nhiều năm qua, từng giai điệu, từng nốt nhạc, thậm chí cả nốt ngân nga của anh…



Cô đều biết rõ.



Buổi tối khi ngủ, Nại Nại trốn trong chăn, đem đoạn ghi âm mà hồi nãy cô lén ghi lại lúc anh hát, gửi cho trợ lý Dương Gia Văn ---



“Dương Dương, giúp em kiểm tra âm tần của đoạn ghi âm này với bài [ Không sợ ] của Cố Trường Sinh, em muốn phân tích chỉ số tương đồng của họ.”



Dương Gia Văn:....



Nại Nại: “Có kiểm tra được không ạ?”



Dương Gia Văn: “......Có thể.”



Nại Nại: “Bây giờ anh tra giúp em luôn nhé, được chứ ạ, please please.”



Dương Gia Văn: “Anh.... để anh hướng dẫn em gái làm bài tập toán xong đã, chờ nó ngủ anh sẽ…..”



Lý do này hoàn toàn hợp lý, đương nhiên Nại Nại không từ chối, nhẫn nại lăn qua lộn lại trên giường hơn một giờ.



Rốt cuộc, đến 11 giờ, Dương Gia Văn gửi tới một phần kết quả hai âm sắc khác nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom