Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)
Quả bom này Thẩm Nhất Thành làm mọi người chấn kinh tại chỗ luôn.
Mọi người ở đây không chỉ gồm toàn bộ học sinh giáo viên của Nhất Trung, mà còn là toàn bộ giáo viên học sinh của Cẩm Thành, rồi cả các ban ngành giáo dục liên quan nữa...
Dù sao Thẩm Nhất Thành cũng quá nổi tiếng, sau sự kiện này thì càng nổi như cồn.
Một người hay đứng trên đỉnh Kim Tự tháp thì sẽ ít người để ý đến anh, nhưng chỉ cần anh rớt từ trên đỉnh xuống thế giới của người phàm, kiểu gì quần chúng cũng sẽ ôm dưa hấu đứng bên đường hít hà drama thôi.
Thẩm Nhất Thành lần này không được đi văn phòng của chủ nhiệm khối nữa mà lên hẳn phòng của hiệu trưởng luôn.
Lần gần nhất hiệu trưởng nói chuyện thân thiết với Thẩm Nhất Thành cũng là từ năm lớp 10 anh tìm ông xin chuyển lớp rồi.
Lần nữa đối diện với Thẩm Nhất Thành như thế này, hiệu trưởng tự tay rót cho anh một ly trà, "Thầy ở Nhất Trung mấy chục năm trời rồi, lần đầu thấy một học sinh như em vậy đấy."
Thẩm Nhất Thành vô cùng khiêm tốn, "Hiệu trưởng, thầy đừng quá khen, sau này nhất định thầy sẽ có cơ hội thứ 2 được gặp."
Hiệu trưởng, "..."
"Dù sao thì sóng sau mạnh hơn sóng trước, thầy đừng có buông bỏ hy vọng sớm quá." Thẩm Nhất Thành đế thêm một câu nữa.
Hiệu trưởng, "..."
Hiệu trường dù sao cũng là người từng trải, bình ổn ngôn ngữ của bản thân, khôi phục vẻ hòa ái dễ gần, "Thẩm Nhất Thành này, nếu trong học tập có gì khó nói em cứ nói với chủ nhiệm của em, cũng có thể lên tán gẫu với thầy cũng được, em đừng xem thầy là hiệu trưởng, không cần xa cách thầy làm gì, chúng mình vẫn có thể làm bạn bè mà đúng không?"
Thẩm Nhất Thành gật gật, xong lại lắc lắc, buồn bã nói, "Hiệu trưởng, em cảm thấy thầy nói vô cùng đúng, nhưng mà bản thân em có một thắc mắc nho nhỏ, nếu em không xem thầy là hiệu trưởng thì em có vấn đề gì thầy cũng có giải quyết được đâu? Dù sao mấy cái vấn đề của em, chẳng cái nào mà bạn bè em giải quyết được cả." =))))
Hiệu trưởng, "..."
Cuối cùng hiệu trưởng cũng phải buông tha việc nói chuyện với Thẩm Nhất Thành, "...Thôi em đi đi..."
Thẩm Nhất Thành da dày thịt béo, không làm việc theo kịch bản gì hết, mấy cái bài bình thường vô cùng hữu hiệu với mấy học sinh khác hoàn toàn vô dụng với Thẩm Nhất Thành.
Giáo viên bộ môn giao bài tập nghỉ đông xong, dặn dò lưu luyến mãi mới để mọi người chạy mất.
Bắt đầu từ giờ là đến kì nghỉ đông rồi.
Chủ nhiệm lớp vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nửa đêm còn ghé nhà Thẩm Nhất Thành chào hỏi các kiểu.
Lâm Vận ngồi nghe chủ nhiệm lớp luyên tha luyên thuyên nửa ngày trời mới khó khăn tiễn được anh ta về, không khỏi cảm khái, làm chủ nhiệm cũng khó khăn quá.
Thẩm Nhất Thành bưng chén thuốc sắc xong cho Lâm Vận, Lâm Vận đón lấy uống hết.
Thẩm Nhất Thành nhận chén đi rửa, đang định quay về phong thì Lâm Vận ở phía sau gọi anh lại, "Nhất Thành..."
Thẩm Nhất Thành quay đầu, Lâm Vận muốn nói gì đấy rồi lại thôi.
Cuối cùng, bà cười ôn hòa, "Cho dù con làm gì, mẹ đều ở cạnh con."
Thẩm Nhất Thành xót mũi, "...Cảm ơn mẹ."
Thẩm Nhất Thành quay về phòng, nằm trên giường suy nghĩ thật nhiều.
Những chuyện xảy ra mấy năm vừa rồi cứ như phim điện ảnh xẹt qua trong đầu anh, cuối cùng là dừng lại ở cảnh tượng bên ngoài nhà xác năm ấy.
Thẩm Nhất Thành nhắm mắt, hoảng hốt cảm thấy dường như đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, lúc tỉnh lại mọi thứ sẽ quay trở lại ban đầu, anh vẫn là anh một mình cô dộc.
Tiếng di động rung gọi tâm trí của Thẩm Nhất Thành về, là tin nhắn của Thời Hạ, "Thẩm Nhất Thành, anh ngủ chưa thé?"
Thời Hạ nằm trên giường mãi không ngủ được, lăn qua lộn lại một hồi, cuối cùng vẫn nhắn một tin cho Thẩm Nhất Thành.
Không thấy trả lời, nhưng lại nghe thấy tiếng động ngoài ban công.
Thời Hạ mở cửa chạy ra ban công, thấy Thẩm Nhất Thành đang đứng sau song cửa.
Cho dù Thời Hạ có chuẩn bị sẵn tâm lý vẫn bị người tự dưng mọc đâu ra giữa đêm dọa giật cả mình.
Mở cửa chống trộm ra, Thời Hạ đưa tay đỡ anh vào, vừa nói, "Anh có ngốc không thế hả, tuyết mới rơi xong trơn như thế, nhỡ ngã xuống thì sao...không không, mồm quạ đen..."
Thẩm Nhất Thành bị cô chọc cho bật cười, "Không sao, cao cỡ này làm sao mà chết được, cùng lắm tàn phế thôi."
Thời Hạ cấu lưng anh một cái, "Anh câm cái miệng đi!"
Thẩm Nhất Thành đi vào phòng Thời Hạ, rất tự nhiên tiêu sái cởi dép chui vào ổ chăn của cô.
Thời Hạ rúc trong đấy lăn qua lặn lại mấy tiếng đồng hồ, trong chăn ấm áp thoải mãi, lại còn có cả hương thơm của con gái mới có nữa.
Thời Hạ há miệng, cuối cùng không nói gì, chỉ đi qua cửa phòng xem đã khóa kĩ chưa rồi mới đi lại giường, cau mày nhìn anh, "Thẩm..."
Mới nói được một chứ, Thời Hạ đã bị người nào đấy kéo xuống giường, ai đấy cứ như con koala quấn lấy người cô, khóa cả người cô trong ngực anh, sau đấy đắp chăn lại.
Thời Hạ đẩy đẩy hai cái tượng trưng, sau đấy đành chiều theo ý anh, để anh tùy ý ôm, vừa thành thật lại vừa ngoan ngoãn.
Thẩm Nhất Thành đầu tóc lù xù cọ cọ lên cổ cô, "Người ta đều hỏi chuyện thi cử của anh, sao em không hỏi?"
Thời Hạ "hừ" một tiếng đầy khinh thường, "Có gì hay mà hỏi đâu, nếu anh mà không gây chuyện thì anh đâu còn là Thẩm Nhất Thành nữa?"
Anh Thành nhà mình vẫn mãi là anh Thành mà thôi, đừng mong hiểu thấu anh làm cái gì, dù sao thiên tài với người tâm thần cũng chỉ cách nhau một bước mà thôi.
Thẩm Nhất Thành vùi mặt vào cổ cô cười, "Bá Nha gặp Tử Kỳ, đúng là tri kỉ đấy!"
Thần nhà nó chứ Bá Nha với chả Tử Kỳ, cô vĩnh viễn không muốn trở thành tri kỉ trên bất kì tư tưởng nào của anh hết!
Thời Hạ ghét bỏ túm vào đầu anh một phát, cuối cùng lại nhịn không được thả lỏng tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc anh.
Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu hôn lên khóe môi cô, tay cũng gian xảo sờ sờ xoa xoa loạn xạ trên người cô.
Hơi thở của Thời Hạ dồn dập hẳn lên, tay không ý thức được túm lấy tóc anh, nhưng đầu óc vẫn còn giữ được chút tỉnh táo, "Thẩm Nhất Thành, bố em sắp về rồi.."
"Ừ." Thẩm Nhất Thành mơ hồ trả lời, động tác vẫn không có ý định nào là dừng lại cả, cánh môi dọc từ cổ hôn xuống, đi theo cổ áo ngủ vào trong.
"Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành..." Thời Hạ lấy tay đè anh lại, thì thào tên anh, "Thẩm Nhất Thành..."
Thẩm Nhất Thành nằm trên người Thời Hạ, khàn giọng, "Gọi anh Thành ngọt một chút nào..."
Thời Hạ không nhịn được co người, nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai anh, thở dồn dập, "Anh Thành..."
Đúng là sợi rơm đè chết con lạc đà chính là tiếng gọi nhẹ nhàng thở dốc này đây.
"Mẹ nó, Thời Hạ, em là yêu tinh đấy à?" Thẩm Nhất Thành chửi thề.
Cùng với câu này của Thẩm Nhất Thành, áo ngủ trên người Thời Hạ đã bị bung cúc gần hết, còn áo của Thẩm Nhất Thành đã bay đâu mất từ lúc nào rồi.
Thời Hạ nhìn Thẩm Nhất Thành mồ hôi đầy trán, đôi mắt đỏ cả lên, cùng với nóng bỏng cuồng nhiệt khố giấu, cô cắn cắn môn, ngượng ngùng quay lưng về phía anh.
Thẩm Nhất Thành bị ánh mắt ướt sũng của cô câu mất hai hồn ba phách rồi, tựa lấy ôm chặt cô, không ngừng hôn lên lưng cô, hôn một cái lại gọi một tiếng, "Thời Hạ..."
Thời Hạ bị anh gọi đến tê cả người, hai tay để trên ngực, bởi vì khẩn trương mà nói lắp luôn, "Thẩm, Thẩm Nhất Thành, nếu..nếu anh muốn, em sẽ không từ chối anh đâu."
Vành tai Thời Hạ bị anh vuốt ve truyền tới từng hồi điện giật, bên tai là tiếng cười nhẹ của anh, "Không đâu, còn nhiều thời gian mà."
Thời Hạ không được tự nhiên cựa mình, Thẩm Nhất Thành dùng hai tay chế trụ cô lại, "Ngoan nào, bé cưng, em đừng có cựa, tự anh tới!"
*
Sáng hôm sau Thời Hạ dậy đã trưa trật ròi, cũng là ngày nghỉ đông đầu tiên nên Thời Gia Hoan cũng không đánh thức cô, để cô cứ thế ngủ tới giữa trưa luôn.
Thời Hạ nằm trên giường ngẩn người cả nửa ngày, không nhịn được chửi thề, "Thẩm Nhất Thành, tiên sư nhà anh nữa nhé!"
Đêm qua Thẩm Nhất Thành coi cô như búp bê bơm hơi luôn, hết lăn trái rồi lộn phải, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng nữa thôi.
Thời Hạ vào toilet xem mọt lát, đùi trong đỏ hết cả lên, có mấy chỗ còn xước da nữa.
Thẩm Nhất Thành, anh đúng là kinh nghiệm phong phú ghê ha!
Thời Hạ ném hết vỏ chăn, drap giường vào máy giặt, sau đấy lại giặt tay quần áo, lúc đem ra ngoài phơi thắng thấy Thẩm Nhất Thành đang ở ban công đối diện tưới hoa.
Thẩm Nhất Thành định mở cửa ra nói chuyện với Thời Hạ, nhưng Thời Hạ cứ như không thấy anh vậy, quay người đi thẳng vào phòng.
Ba mươi giây sau, chuông cửa vang lên, Thời Hạ ra mở cửa, không thèm liếc anh lấy một cái, đi vào phòng tiếp.
Thẩm Nhất Thành lấy chân đóng cửa, từ sau lưng ôm lấy cô, "Đây là trở mặt đấy à?"
"Buông ra đi, bố em đang ở nhà đấy." Thời Hạ lấy khuỷu tay đẩy anh một chút.
"Hôm qua bố em 3h sáng về, 5h đã đi rồi."
"Sao anh lại biết?" Thời Hạ nghiêng đầu trừng anh.
"Anh chờ bố em đi rồi mới về mà." Thẩm Nhất Thành đắc ý nhướng mày.
Đêm qua Thời Hạ ngủ rất say, không biết được Thẩm Nhất Thành về lúc nào luôn, Thời Hạ nghĩ anh xong việc là về rồi, không ngờ anh thế mà ngủ thẳng đến 6h sáng luôn.
"Anh buông!" Thẩm Nhất Thành cứ như cao da chó làm cái đuôi dính lên người cô vậy, Thời Hạ có gạt cũng không xuống.
"Ờm, thì, anh có mua thuốc mỡ, đi vào phòng anh bôi cho." Anh không ngờ là da cô lại mềm đến như thế, mới cọ một tí đã vừa đỏ vừa sưng rồi.
Thời Hạ mặt đỏ bừng hết cả, chỗ kín đáo như thế, nếu không nhìn kĩ hẳn sẽ không phát hiện ra được.
Đêm qua rốt cuộc sau khi cô ngủ xong thì anh đã làm gì cô thế hả?
Thời Hạ vừa đấm vừa đá đẩy Thẩm Nhất Thành ra khỏi phòng, nghiến răng nghiến lợi, "Cút!"
Thẩm Nhất Thành thấy cửa phòng bị đóng cái "rầm" một phát trước mắt, tay cầm thuốc mỡ lâm vào trầm tư.
Con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhất cái trái đất này, so với cái thể loại đàn ông kéo quần lên là không nhận mặt nữa, anh hành xong sự còn chăm sóc tỉ mỉ, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào hay không, lại còn vô cùng biết lỗi tự tay đi mua thuốc cho cô. Thế rốt cuộc là anh làm sai ở đâu cơ chứ?
Quả bom này Thẩm Nhất Thành làm mọi người chấn kinh tại chỗ luôn.
Mọi người ở đây không chỉ gồm toàn bộ học sinh giáo viên của Nhất Trung, mà còn là toàn bộ giáo viên học sinh của Cẩm Thành, rồi cả các ban ngành giáo dục liên quan nữa...
Dù sao Thẩm Nhất Thành cũng quá nổi tiếng, sau sự kiện này thì càng nổi như cồn.
Một người hay đứng trên đỉnh Kim Tự tháp thì sẽ ít người để ý đến anh, nhưng chỉ cần anh rớt từ trên đỉnh xuống thế giới của người phàm, kiểu gì quần chúng cũng sẽ ôm dưa hấu đứng bên đường hít hà drama thôi.
Thẩm Nhất Thành lần này không được đi văn phòng của chủ nhiệm khối nữa mà lên hẳn phòng của hiệu trưởng luôn.
Lần gần nhất hiệu trưởng nói chuyện thân thiết với Thẩm Nhất Thành cũng là từ năm lớp 10 anh tìm ông xin chuyển lớp rồi.
Lần nữa đối diện với Thẩm Nhất Thành như thế này, hiệu trưởng tự tay rót cho anh một ly trà, "Thầy ở Nhất Trung mấy chục năm trời rồi, lần đầu thấy một học sinh như em vậy đấy."
Thẩm Nhất Thành vô cùng khiêm tốn, "Hiệu trưởng, thầy đừng quá khen, sau này nhất định thầy sẽ có cơ hội thứ 2 được gặp."
Hiệu trưởng, "..."
"Dù sao thì sóng sau mạnh hơn sóng trước, thầy đừng có buông bỏ hy vọng sớm quá." Thẩm Nhất Thành đế thêm một câu nữa.
Hiệu trưởng, "..."
Hiệu trường dù sao cũng là người từng trải, bình ổn ngôn ngữ của bản thân, khôi phục vẻ hòa ái dễ gần, "Thẩm Nhất Thành này, nếu trong học tập có gì khó nói em cứ nói với chủ nhiệm của em, cũng có thể lên tán gẫu với thầy cũng được, em đừng xem thầy là hiệu trưởng, không cần xa cách thầy làm gì, chúng mình vẫn có thể làm bạn bè mà đúng không?"
Thẩm Nhất Thành gật gật, xong lại lắc lắc, buồn bã nói, "Hiệu trưởng, em cảm thấy thầy nói vô cùng đúng, nhưng mà bản thân em có một thắc mắc nho nhỏ, nếu em không xem thầy là hiệu trưởng thì em có vấn đề gì thầy cũng có giải quyết được đâu? Dù sao mấy cái vấn đề của em, chẳng cái nào mà bạn bè em giải quyết được cả." =))))
Hiệu trưởng, "..."
Cuối cùng hiệu trưởng cũng phải buông tha việc nói chuyện với Thẩm Nhất Thành, "...Thôi em đi đi..."
Thẩm Nhất Thành da dày thịt béo, không làm việc theo kịch bản gì hết, mấy cái bài bình thường vô cùng hữu hiệu với mấy học sinh khác hoàn toàn vô dụng với Thẩm Nhất Thành.
Giáo viên bộ môn giao bài tập nghỉ đông xong, dặn dò lưu luyến mãi mới để mọi người chạy mất.
Bắt đầu từ giờ là đến kì nghỉ đông rồi.
Chủ nhiệm lớp vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nửa đêm còn ghé nhà Thẩm Nhất Thành chào hỏi các kiểu.
Lâm Vận ngồi nghe chủ nhiệm lớp luyên tha luyên thuyên nửa ngày trời mới khó khăn tiễn được anh ta về, không khỏi cảm khái, làm chủ nhiệm cũng khó khăn quá.
Thẩm Nhất Thành bưng chén thuốc sắc xong cho Lâm Vận, Lâm Vận đón lấy uống hết.
Thẩm Nhất Thành nhận chén đi rửa, đang định quay về phong thì Lâm Vận ở phía sau gọi anh lại, "Nhất Thành..."
Thẩm Nhất Thành quay đầu, Lâm Vận muốn nói gì đấy rồi lại thôi.
Cuối cùng, bà cười ôn hòa, "Cho dù con làm gì, mẹ đều ở cạnh con."
Thẩm Nhất Thành xót mũi, "...Cảm ơn mẹ."
Thẩm Nhất Thành quay về phòng, nằm trên giường suy nghĩ thật nhiều.
Những chuyện xảy ra mấy năm vừa rồi cứ như phim điện ảnh xẹt qua trong đầu anh, cuối cùng là dừng lại ở cảnh tượng bên ngoài nhà xác năm ấy.
Thẩm Nhất Thành nhắm mắt, hoảng hốt cảm thấy dường như đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, lúc tỉnh lại mọi thứ sẽ quay trở lại ban đầu, anh vẫn là anh một mình cô dộc.
Tiếng di động rung gọi tâm trí của Thẩm Nhất Thành về, là tin nhắn của Thời Hạ, "Thẩm Nhất Thành, anh ngủ chưa thé?"
Thời Hạ nằm trên giường mãi không ngủ được, lăn qua lộn lại một hồi, cuối cùng vẫn nhắn một tin cho Thẩm Nhất Thành.
Không thấy trả lời, nhưng lại nghe thấy tiếng động ngoài ban công.
Thời Hạ mở cửa chạy ra ban công, thấy Thẩm Nhất Thành đang đứng sau song cửa.
Cho dù Thời Hạ có chuẩn bị sẵn tâm lý vẫn bị người tự dưng mọc đâu ra giữa đêm dọa giật cả mình.
Mở cửa chống trộm ra, Thời Hạ đưa tay đỡ anh vào, vừa nói, "Anh có ngốc không thế hả, tuyết mới rơi xong trơn như thế, nhỡ ngã xuống thì sao...không không, mồm quạ đen..."
Thẩm Nhất Thành bị cô chọc cho bật cười, "Không sao, cao cỡ này làm sao mà chết được, cùng lắm tàn phế thôi."
Thời Hạ cấu lưng anh một cái, "Anh câm cái miệng đi!"
Thẩm Nhất Thành đi vào phòng Thời Hạ, rất tự nhiên tiêu sái cởi dép chui vào ổ chăn của cô.
Thời Hạ rúc trong đấy lăn qua lặn lại mấy tiếng đồng hồ, trong chăn ấm áp thoải mãi, lại còn có cả hương thơm của con gái mới có nữa.
Thời Hạ há miệng, cuối cùng không nói gì, chỉ đi qua cửa phòng xem đã khóa kĩ chưa rồi mới đi lại giường, cau mày nhìn anh, "Thẩm..."
Mới nói được một chứ, Thời Hạ đã bị người nào đấy kéo xuống giường, ai đấy cứ như con koala quấn lấy người cô, khóa cả người cô trong ngực anh, sau đấy đắp chăn lại.
Thời Hạ đẩy đẩy hai cái tượng trưng, sau đấy đành chiều theo ý anh, để anh tùy ý ôm, vừa thành thật lại vừa ngoan ngoãn.
Thẩm Nhất Thành đầu tóc lù xù cọ cọ lên cổ cô, "Người ta đều hỏi chuyện thi cử của anh, sao em không hỏi?"
Thời Hạ "hừ" một tiếng đầy khinh thường, "Có gì hay mà hỏi đâu, nếu anh mà không gây chuyện thì anh đâu còn là Thẩm Nhất Thành nữa?"
Anh Thành nhà mình vẫn mãi là anh Thành mà thôi, đừng mong hiểu thấu anh làm cái gì, dù sao thiên tài với người tâm thần cũng chỉ cách nhau một bước mà thôi.
Thẩm Nhất Thành vùi mặt vào cổ cô cười, "Bá Nha gặp Tử Kỳ, đúng là tri kỉ đấy!"
Thần nhà nó chứ Bá Nha với chả Tử Kỳ, cô vĩnh viễn không muốn trở thành tri kỉ trên bất kì tư tưởng nào của anh hết!
Thời Hạ ghét bỏ túm vào đầu anh một phát, cuối cùng lại nhịn không được thả lỏng tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc anh.
Thẩm Nhất Thành nghiêng đầu hôn lên khóe môi cô, tay cũng gian xảo sờ sờ xoa xoa loạn xạ trên người cô.
Hơi thở của Thời Hạ dồn dập hẳn lên, tay không ý thức được túm lấy tóc anh, nhưng đầu óc vẫn còn giữ được chút tỉnh táo, "Thẩm Nhất Thành, bố em sắp về rồi.."
"Ừ." Thẩm Nhất Thành mơ hồ trả lời, động tác vẫn không có ý định nào là dừng lại cả, cánh môi dọc từ cổ hôn xuống, đi theo cổ áo ngủ vào trong.
"Thẩm Nhất Thành, Thẩm Nhất Thành..." Thời Hạ lấy tay đè anh lại, thì thào tên anh, "Thẩm Nhất Thành..."
Thẩm Nhất Thành nằm trên người Thời Hạ, khàn giọng, "Gọi anh Thành ngọt một chút nào..."
Thời Hạ không nhịn được co người, nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai anh, thở dồn dập, "Anh Thành..."
Đúng là sợi rơm đè chết con lạc đà chính là tiếng gọi nhẹ nhàng thở dốc này đây.
"Mẹ nó, Thời Hạ, em là yêu tinh đấy à?" Thẩm Nhất Thành chửi thề.
Cùng với câu này của Thẩm Nhất Thành, áo ngủ trên người Thời Hạ đã bị bung cúc gần hết, còn áo của Thẩm Nhất Thành đã bay đâu mất từ lúc nào rồi.
Thời Hạ nhìn Thẩm Nhất Thành mồ hôi đầy trán, đôi mắt đỏ cả lên, cùng với nóng bỏng cuồng nhiệt khố giấu, cô cắn cắn môn, ngượng ngùng quay lưng về phía anh.
Thẩm Nhất Thành bị ánh mắt ướt sũng của cô câu mất hai hồn ba phách rồi, tựa lấy ôm chặt cô, không ngừng hôn lên lưng cô, hôn một cái lại gọi một tiếng, "Thời Hạ..."
Thời Hạ bị anh gọi đến tê cả người, hai tay để trên ngực, bởi vì khẩn trương mà nói lắp luôn, "Thẩm, Thẩm Nhất Thành, nếu..nếu anh muốn, em sẽ không từ chối anh đâu."
Vành tai Thời Hạ bị anh vuốt ve truyền tới từng hồi điện giật, bên tai là tiếng cười nhẹ của anh, "Không đâu, còn nhiều thời gian mà."
Thời Hạ không được tự nhiên cựa mình, Thẩm Nhất Thành dùng hai tay chế trụ cô lại, "Ngoan nào, bé cưng, em đừng có cựa, tự anh tới!"
*
Sáng hôm sau Thời Hạ dậy đã trưa trật ròi, cũng là ngày nghỉ đông đầu tiên nên Thời Gia Hoan cũng không đánh thức cô, để cô cứ thế ngủ tới giữa trưa luôn.
Thời Hạ nằm trên giường ngẩn người cả nửa ngày, không nhịn được chửi thề, "Thẩm Nhất Thành, tiên sư nhà anh nữa nhé!"
Đêm qua Thẩm Nhất Thành coi cô như búp bê bơm hơi luôn, hết lăn trái rồi lộn phải, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng nữa thôi.
Thời Hạ vào toilet xem mọt lát, đùi trong đỏ hết cả lên, có mấy chỗ còn xước da nữa.
Thẩm Nhất Thành, anh đúng là kinh nghiệm phong phú ghê ha!
Thời Hạ ném hết vỏ chăn, drap giường vào máy giặt, sau đấy lại giặt tay quần áo, lúc đem ra ngoài phơi thắng thấy Thẩm Nhất Thành đang ở ban công đối diện tưới hoa.
Thẩm Nhất Thành định mở cửa ra nói chuyện với Thời Hạ, nhưng Thời Hạ cứ như không thấy anh vậy, quay người đi thẳng vào phòng.
Ba mươi giây sau, chuông cửa vang lên, Thời Hạ ra mở cửa, không thèm liếc anh lấy một cái, đi vào phòng tiếp.
Thẩm Nhất Thành lấy chân đóng cửa, từ sau lưng ôm lấy cô, "Đây là trở mặt đấy à?"
"Buông ra đi, bố em đang ở nhà đấy." Thời Hạ lấy khuỷu tay đẩy anh một chút.
"Hôm qua bố em 3h sáng về, 5h đã đi rồi."
"Sao anh lại biết?" Thời Hạ nghiêng đầu trừng anh.
"Anh chờ bố em đi rồi mới về mà." Thẩm Nhất Thành đắc ý nhướng mày.
Đêm qua Thời Hạ ngủ rất say, không biết được Thẩm Nhất Thành về lúc nào luôn, Thời Hạ nghĩ anh xong việc là về rồi, không ngờ anh thế mà ngủ thẳng đến 6h sáng luôn.
"Anh buông!" Thẩm Nhất Thành cứ như cao da chó làm cái đuôi dính lên người cô vậy, Thời Hạ có gạt cũng không xuống.
"Ờm, thì, anh có mua thuốc mỡ, đi vào phòng anh bôi cho." Anh không ngờ là da cô lại mềm đến như thế, mới cọ một tí đã vừa đỏ vừa sưng rồi.
Thời Hạ mặt đỏ bừng hết cả, chỗ kín đáo như thế, nếu không nhìn kĩ hẳn sẽ không phát hiện ra được.
Đêm qua rốt cuộc sau khi cô ngủ xong thì anh đã làm gì cô thế hả?
Thời Hạ vừa đấm vừa đá đẩy Thẩm Nhất Thành ra khỏi phòng, nghiến răng nghiến lợi, "Cút!"
Thẩm Nhất Thành thấy cửa phòng bị đóng cái "rầm" một phát trước mắt, tay cầm thuốc mỡ lâm vào trầm tư.
Con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhất cái trái đất này, so với cái thể loại đàn ông kéo quần lên là không nhận mặt nữa, anh hành xong sự còn chăm sóc tỉ mỉ, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào hay không, lại còn vô cùng biết lỗi tự tay đi mua thuốc cho cô. Thế rốt cuộc là anh làm sai ở đâu cơ chứ?
Bình luận facebook