Trên áo sơ mi trắng của Duật Tôn vẫn còn vết máu đỏ tươi.
.
.
.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế sa lon, Hải Bối yên tĩnh nằm bên chân cô, Sanh Tiêu ánh mắt nhìn qua cửa sổ sát đất, nhìn về phía cửa lớn. Dì Hà đem cơm tối chuẩn bị xong mang lên bàn, lúc này, cổng chính tự động mở ra cô thấy Duật Tôn lái xe nhanh chóng tiến vào.
"Sanh Tiêu, chuẩn bị ăn cơm tối đi." Dì Hà đến bên cô gọi.
Mạch Sanh Tiêu vẫn cứ mất hồn, trước kia tại Hoàng Duệ Ấn Tượng, cô mỗi tối đều chờ Duật Tôn trở về, Sanh Tiêu nhìn về bốn phía, nhưng đây là Ngự Cảnh Viên, là sau khi cô tổn thương mới đến đây. Cô không muốn nhìn thấy vận mệnh của mình theo vòng tròn mà bắt đầu lại ở đây, Sanh Tiêu vuốt bụng, mới đứng người lên, đã nhìn thấy Duật Tôn vội vàng đi tới.
Người đàn ông đem áo khoác để lại ghế sopha.
"Sanh Tiêu, lên lầu! "
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía hắn cất bước phía trược, trước ngực cùng tay áo dính đầy vết máu, nhìn thấy mà hoảng sợ.
Sanh Tiêu đứng yên tại chỗ, tim đập nhanh không ngừng, Duật Tôn đi đến cầu thang, thấy cô không đi theo, liền dừng bước mà gọi: "Sanh Tiêu?"
Mạch Sanh Tiêu thấy hình như hắn bình yên vô sự, tâm trạng bất an vừa thả lỏng nhưng lại lập tức dâng cao, cô vội vàng đi theo.
"Ối."
Đầu gối vô tình va vào tường, mạch Sanh Tiêu cúi người xuống.
Duật Tôn thấy thế, đi tới ôm vai của cô dìu lên cầu thang, dì Hà nghe được động tĩnh, bưng lấy tô canh thật ngon từ phòng bếp đi ra: "Duật thiếu, Sanh Tiêu. . . . . ."
Vừa thấy vậy mà trong phòng khách lại không có ai.
. . .
Mạch Sanh Tiêu vịn lan can, đi được có chút thở gấp, tay phải cô kéo tay áo người đàn ông: "Anh nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Duật Tôn cánh tay vòng ở eo Sanh Tiêu: "Trở về phòng nói sau."
Sanh Tiêu viền mắt phiếm hồng, bước đi lảo đảo, cô nhớ tới nỗi lo lắng của Thư Điềm, lại nghĩ tới ánh mắt vằn đỏ của Tang Viêm, Mạch Sanh Tiêu hai chân mềm nhũn vô lực, dường như là Duật Tôn ôm về phòng ngủ.
Cô ngồi ở mép giường, trong lòng bị sợ hãi và lo lắng lấp đầy, miệng cô mấp máy, thật lâu cũng không thốt lên lời.
Duật Tôn xắn tay áo lên, ngón tay thon dài đang cởi từng nút áo sơ mi ra.
Tay trái chống đỡ đầu Mạch Sanh Tiêu, đôi mắt mông lung mơ màng nhìn thấy rõ gương mặt phía trước.
Duật Tôn khom lưng ngồi ở bên cạnh cô, áo sơ mi trắng mở phanh ra hai bên, lộ ra da thịt màu đồng mê hoặc, vóc người hắn to lớn, kiên trì luyện tập nên cơ thể gần như là hoàn mỹ. Mạch Sanh Tiêu nhìn vào bả vai hắn, miệng vết thương của nhát dao đâm thấu xương kia mặc dù đã được khâu lại, nhưng đã để lại một vết sẹo dữ tợn.
"Ai, là ai làm anh như vậy?"
Duật Tôn nhìn vào khuôn mặt phía trước, hắn sợ Sanh Tiêu chịu không được, vụ kia đã có thể giải quyết rồi.
Nếu đổi lại là trước kia, hắn tất nhiên sẽ không để ý mà quay người đi, càng không vì phụ nữ giải thích mọi việc. Duật Tôn gục đầu, giọng nói nhàn nhạt: "Là Tang Viêm làm ra."
"Cái gì?" Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc la lớn, đôi mắt mở to tròn.
"Hôm nay anh trên đường trở về phát hiện có người theo dõi, sau đó, xe của hắn tông vào đuôi xe, khi xuống xe thì mới phát hiện là Tang Viêm, nếu anh không nổ súng thì người chết là anh."
Mạch Sanh Tiêu cái miệng nhỏ nhắn khẽ động đậy, một hồi lâu cũng không tìm lại được tiếng nói.
Duật Tôn ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt cô nhợt nhạt như tro tàn, vẻ mặt sững sờ, dường như vô thức như thể xác bị tước đoạt linh hồn, Sanh Tiêu gần như ngất đi. Người đàn ông thấy thế liền đem hai tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô: "Sanh Tiêu, em hãy nghe anh nói. . ."
"A. . . . . ." Mạch Sanh Tiêu hét lên tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết. Thân thể cứng như tượng gỗ bây giờ bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Duật Tôn không khỏi hối hận, bàn tay hắn giữ lấy đầu Sanh Tiêu rồi hôn lên, tiếng nói vội vàng nhỏ vụn bật ra gần khóe miệng của cô: "Hãy nghe anh nói, Tang Viêm không chết. . . . . ."
"Ối! " Người đàn ông ngay sau đó lùi người lại, cánh môi bị cô cắn đến chảy máu.
Đầu lưỡi của Duật Tôn cảm nhận được mùi máu tươi làn tràn.
Ánh mắt đỏ hồng trơn bóng và cánh môi lương bạc của người đàn ông, một chút điểm sắc này lại càng giống đầu độc trí mạng.
Mạch Sanh Tiêu nhíu mày, bàn tay ý thức đặt vào bụng, cố nén tâm tình đang kích động: "Tang Viêm đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Anh nói mau đi?"
Duật Tôn duỗi thẳng ngón trỏ hình con Thương Long, hắn chạm vào môi mình, ý tứ rõ ràng muốn nói là do bị cắn nên nói không nổi tiếng nào nữa.
"Duật Tôn, tôi không có tâm trạng cùng anh đùa giỡn, nếu Tang Viêm thực sự đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh." Duật Tôn không khỏi nhíu mày, cô chính là không biết sợ là gì, nếu có ai dám ở trước mặt hắn nói ra những lời này thì đã sớm ở phủ Diêm Vương mà đứng xếp hàng rồi.
Một cái miệng nhỏ xíu, mà thật sự cắn đau vô cùng.
Thấy hắn không nói lời nào, Mạch Sanh Tiêu càng thêm nóng vội, cô hai tay nắm chặt một tay của Duật Tôn: "Anh nói đi, anh khiến Tang Viêm bị thế nào rồi?"
Cô mở miệng một câu Tang Viêm, hai câu cũng Tang Viêm. Duật Tôn dù là biết rõ là cô vì quan hệ với Thư Điềm, nhưng sâu trong ánh mắt hắn vẫn không giấu được nỗi buồn.
"Anh đáp ứng với tôi là sẽ không làm tổn thương gì anh ta! " Mạch Sanh Tiêu tức giận không thôi, ra sức kéo tay áo của hắn mấy lần, người đàn ông nhân tiện co tay lên, Sanh Tiêu lại lôi kéo, giống như muốn cởi áo hắn ra.
Duật Tôn cởi áo ra, Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào phía trong tay áo sơ mi, cô thật sự không cố ý!
"Hài lòng chưa?" Người đàn ông hỏi cô.
Sanh Tiêu đưa áo trong tay nhét vào ngực Duật Tôn.
Duật Tôn tiện tay vất nó xuống đất: "Yên tâm đi, Tang Viêm không chết."
"Vậy bây giờ anh ta ở đâu?"
"Nhà tang lễ."
"Anh. . . . ."
"Không sao cả." Duật Tôn nắm chặt cả vai cô, sợ cô lại phát tiết lúc đó không biết sẽ cắn vào chỗ nào trên người hắn nữa: "Tin tức lập tức sẽ lan truyền ra ngoài, Sanh Tiêu, đây là anh cùng Tang Viêm thương lượng cùng nhau, hắn thật sự sống rất tốt, làm sao dễ dàng chết như vậy, bất quá mấy ngày tới, hắn sẽ không xuất hiện."
"Vậy trên người anh máu ở đâu ra?"
Duật Tôn lấy một thứ từ túi áo ra: "Chỉ là giả, đạo cụ mà thôi, nếu không đóng phim là đều chết người thật sao?"
Mạch Sanh Tiêu sắc mặt tựa hồ cũng giãn ra, nửa tin nửa ngờ.
"Anh không lừa em, làm cho cả thân thể đầy máu như vậy, thật bực mình."
"Tang Viêm anh ta cũng đồng ý sao?"
"Tại sao không?" Duật Tôn đem bàn tay vuốt đầu Mạch Sanh Tiêu: "Em nghĩ hắn ngốc đến thế chắc? Đầu óc không tỉnh táo sẽ tìm người liều mạng sao?"
"Vậy anh cùng Tang Viêm. . . . ."
"Em yên tâm hắn không làm gì được anh cả." Duật Tôn cố ý bẻ cong ý nghĩ của Mạch Sanh Tiêu.
"Ý của tôi là hai người có thể bỏ qua những hiềm khích lúc trước được không?" Sanh Tiêu cứ không nghe lời hắn.
"Em không muốn như vậy?" Duật Tôn hỏi ngược lại.
Muốn chứ, tất nhiên là muốn, thậm chí Mạch Sanh Tiêu cùng Thư Điềm ngay cả nằm mơ cũng muốn như thế.
Cô không hề che giấu, đây là việc tốt mà: "Tất nhiên."
Duật Tôn mím môi đứng dậy: "Anh sẽ suy nghĩ lại."
Mắt Sanh Tiêu quét qua trên mặt đất thứ làm chiếc áo sơ mi đầy máu: "Thư Điềm nếu là biết chuyện này phải làm sao? Tang viêm có trở về giải thích với cô ấy không?"
"Hiện tại chỉ sợ không thể xuất hiện, chuyện này càng ít người biết càng tốt." Bệnh viện trăm người trăm miệng, có thể che giấu thì phải tận lực che giấu.
"Không được." Mạch Sanh Tiêu nhất quyết không đồng ý: "Thư Điềm đã mất đi một chân, nếu như bây giờ biết Tang Viêm gặp chuyện không may, cô ấy có thể không muốn sống nữa"
Duật Tôn nghĩ ngợi lại: "Đây là ý của Tang Viêm."
Kỳ thật khi bọn họ thương lượng với nhau, ngay cả Mạch Sanh Tiêu cũng không được tiết lộ.
Sanh Tiêu đi thu dọn quần áo của Duật Tôn, sau bữa cơm tối, cô nằm ở trên giường, một mặt lo lắng cho Thư Điềm, mặt khác, mặc dù Duật Tôn nói đây chỉ là đóng kịch nhưng Mạch Sanh Tiêu dù sao cũng không nhìn thấy Tang Viêm, nên cũng không thể kết luận lời của Duật Tôn là thật hay không.
Cô vẫn thử tin tưởng hắn, nhưng vẫn suy nghĩ như cũ, không muốn bị lừa gạt dễ dàng.
Bên cạnh giường rõ ràng có cảm giác lõm xuống, Duật Tôn tay phải đặt lên vai cô, mũi cảm nhận được mùi thơm của sữa tắm tươi mắt, Sanh Tiêu không khỏi khẩn trương, từng tế bào đều cuộn lên không biết phải làm sao. Người đàn ông kéo thân thể của cô lại gần sát, hai khuỷu tay hắn chống bênh cạnh cô, Mạch Sanh Tiêu trông thấy lồng ngực hắn lộ ra ngoài không khí cùng với bụng rắn chắc. . . . . . Hắn không có mặc quần áo!
Hắn nghĩ thầm, sự tức giận của cô cũng nên tiêu tan đi.
Duật Tôn hạ người xuống, môi mỏng còn chưa chạm đến mặt của cô, Mạch Sanh Tiêu đã đem hai tay ngăn cản trước ngực hắn.
"Anh sẽ cẩn thận một chút, cam đoan không có việc gì." Qua ba tháng, chỉ cần nhẹ nhàng, sẽ không ảnh hưởng đến cục cưng.
Ánh mắt Sanh Tiêu chuyển sang lạnh lẽo, cô nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc này, Duật Tôn bị động tác của cô ngăn cản, hắn cho rằng thời cơ thích hợp, ít nhất có thể cùng nhau âu yếm.
Người đàn ông chăm chú nhìn gương mặt phía dưới, hắn tiếng thở dốc dày đặc, dục vọng một khi bị khơi dậy mà không chiếm được như là muốn mất nửa cái mạng vậy.
Mạch Sanh Tiêu đối với hắn mặc dù chưa trở về lúc đầu, vẫn còn lạnh nhạt chắn ngang khiến khoảng cách của bọn họ khó có thể gần hơn, cho dù sau này cô thể nào tiêu tan, làm sao có thể tha thứ, nên cũng sẽ không cho Duật Tôn thoáng đụng chạm vào.
Sanh Tiêu dùng sức đẩy hắn.
"Sanh Tiêu, anh nói rồi chuyện Đào Thần không liên quan đến anh."
Mạch Sanh Tiêu không muốn cãi nhau cùng hắn: "Chuyện của Đào thần, cho dù không trực tiếp liên quan tới anh, nhưng anh ta vì anh bị gián tiếp làm hại thành như vậy. Duật Tôn, anh có biết đối với phụ nữ, tổn thương lớn n
hất là gì không?"
Ít nhất thì vụ việc đó, Duật Tôn không hề nói sai một chữ.
Người đàn ông nhíu chân mày, chờ cô nói tiếp.
"Chính là ngoại tình. . ." Mạch Sanh Tiêu hạ thấp giọng: "Hơn nữa không thể tha thứ nhất, là ngoại tình trong hôn nhân, hai người ngủ ở trên một cái giường, nếu ngay cả chung thủy đều không làm được, ai cũng có thể ngủ được, vậy cùng hạng người gọi thì đến, đuổi thì đi có gì khác biệt?"
Cô từng chữ từng câu công kích vào trong lòng hắn.
Thì ra, chuyện cô không thể tha thứ nhất, đúng là chuyện của Mạc Y.
Tất cả tổn thương, kỳ thật đều do hắn đi nhầm một bước này.
Thời gian hắn và Mạc Y, mặc dù hắn không để ở trong lòng, nhưng lại là sự thật không thể xóa bỏ đi.
Mạch Sanh Tiêu bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra, Duật Tôn không kiên trì nữa, hắn lật người nằm ở bên cạnh Sanh Tiêu: "Chẳng lẽ, thật sự không cách nào tha thứ sao?"
"Duật Tôn." Sanh Tiêu chằm chằm trần nhà: "Anh từ trước đến nay đều không so đo những điều này, anh giữ tôi ở bên cạnh, cần gì phải quan tâm là tôi có tha thứ cho anh hay không"
Sự tha thứ của cô, thật là vô nghĩa vô cùng.
Mạch Sanh Tiêu trở mình, đưa lưng về phía Duật Tôn, đây là lời nói tận đáy lòng Sanh Tiêu, mỗi lần nhớ tới cô đều thật sự bước không qua.
Bên cạnh truyền đến tiếng xột xoạt, người đàn ông đi về phía phòng tắm.
Sanh Tiêu mở hai mắt, cô nhẹ nhàng thở dài, đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
*******************
Mạch Sanh Tiêu lúc đi vào bệnh viện vẫn còn đang mâu thuẫn không biết nói thế nào với Thư Điềm, sự tình chính là như vậy, cô có suy nghĩ đến vài cách, vừa mở cửa phòng bệnh, đã nhìn thấy Thư Điềm đang nổi giận.
Sanh Tiêu dự cảm không tốt, bước đi nhanh vào.
"Chị dâu. . ." Bên cạnh giường bệnh có vài thanh niên đứng xung quanh, Thư Điềm thần sắc bi thống, Thư mẹ dựa vào sô pha đang khóc thảm thiết, Sanh Tiêu đi đến bên cạnh bà: "Dì, có chuyện gì vậy?"
"Tang viêm, Tang Viêm chết. . . . . ."
"Mọi người làm sao biết được?" Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không nghĩ tới Thư Điềm lại biết tin này nhanh như vậy, Duật Tôn nghĩ Thư Điềm đang nằm viện dưỡng thương, sẽ không liên lạc gì bên ngoài.
"Là do dì không tốt, bác sợ Thư Điềm suốt ngày buồn bực trong phòng bệnh ảnh hưởng tâm tình, nên dì mới mở radio, không nghĩ tới. . . . . ."
Tang Viêm tại thành phố Bạch Sa cũng coi như có chút tiếng tăm, chuyện này một khi phát sinh, chắc chắn sẽ được truyền đi khắp nơi.
Mạch Sanh Tiêu không dám trì hoãn nữa, nhưng trong phòng bệnh có không ít người, cô cũng không nên nói rõ với Thư Điềm. Sanh Tiêu đi ra bên ngoài gọi điện thoại cho Duật Tôn, người đàn ông nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Anh biết rồi."
Lập tức cúp điện thoại ngay.
Mạch Sanh Tiêu đi đến trước giường Thư Điềm, cô ấy có thể ném gì đó đều đã ném, ai cũng không khuyên được cô ấy. Thư Điềm khóc đến nỗi thở không được, điện thoại trong tay Sanh Tiêu lúc này vang lên, cô đưa mắt xem, là một dãy số lạ.
Cô bấm nút nghe: "Alo?"
"Tôi là Tang Viêm."
Đối phương dường có thể lường trước đến gương mặt giật mình của Mạch Sanh Tiêu: "Đừng tỏ ra quá ngạc nhiên, tìm cách đưa điện thoại cho Thư Điềm."
Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, cô nghiêng người qua ôm lấy bả vai Thư Điềm: "Đừng như vậy, người chết đã không thể sống lại được. . . . . ." Mạch Sanh Tiêu cầm điện thoại trong tay, che đi tầm mắt mọi người, không để lại dấu vết đưa điện thoại tới bên tai Thư Điềm.
"Alo, Thư Điềm."
Mạch Sanh Tiêu rõ ràng cảm giác được thân thể Thư Điềm cứng đờ, cô khẽ thở nhẹ, thật may mắn, vì Tang Viêm thật sự không có xảy ra việc gì, bằng không chắc chắn Thư Điềm sẽ không chống đỡ được.
Tang viêm ở đầu bên kia điện thoại cũng không nhiều lời. Tâm tình Thư Điềm đang lắng xuống lại đột ngột nổ tung, cô mạnh mẽ giằng lấy điện thoại trong tay Sanh Tiêu, đập mạnh xuống đất: "Người chết rồi, mẹ kiếp! Ngươi còn muốn phỏng vấn người chết sao?"
Sanh Tiêu trợn mắt há hốc mồm, khi nhìn lại Thư Điềm, cô ấy đã nằm cuộn người trên giường, nhưng trong mắt bi thương vẫn không giấu được, Thư Điềm hiển nhiên là biết rằng Tang Viêm không chết.
Đáng tiếc.
Mạch Sanh Tiêu mới mua điện thoại cứ như vậy mà bị đập bể.
Sau khi Tang Viêm gặp chuyện không may, thuộc hạ kinh hoàng sợ hãi, phòng bệnh của Thư Điềm được bảo vệ nghiêm ngặt.
Sanh Tiêu không tiện nói chuyện, cô ngồi ở mép giường, Thư Điềm một tay kéo cô, bàn tay dùng sức càng lúc càng nắm chặt, Mạch Sanh Tiêu hiểu ý của cô. Ở bên nhau đã lâu như vậy, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu rõ ràng.
******************
Tô Ngải Nhã ngồi trong phòng khách, trên TV đang phát tin tức Tang Viêm bị bắn chết.
Hiện trường đầy máu đỏ tươi, thấy xe cảnh sát xuất động lại càng không nhìn ra đó là giả, Tô Ngải Nhã con ngươi chớp chớp hiện lên sự hưng phấn, ả nâng cao ly rượu: "Một kẻ chết, một kẻ bị thương. Chỉ còn Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn, hai người các người có trốn cũng không thoát."
Tôn Trọng Khuê thay dép lê đi tới, Tô Ngải Nhã cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh.
"Anh cuối cùng cũng chịu trở lại." Ả đưa tay kéo lấy cánh tay hắn. "Làm người ta nghĩ quẩn."
Tôn Trọng Khuê đi công tác trở lại thành phố Bạch Sa, liền đi đến đây, ngay cả nhà cũng không trở về: "Thật sao? Bảo bối, vài ngày không ôm được em, anh đây đều không ngủ được."
Tô Ngải Nhã bị hắn hôn hít không ngừng trên ghế salon, người đàn ông như con khỉ muốn giải quyết ngay tại chỗ, cánh tay mềm yếu của ả quấn lấy cổ Tôn Trọng Khuê: "Đi tắm trước đã, em đêm nay là của anh."
Sau một hồi mây mưa, Tôn Trọng Khuê thỏa mãn quay cuồng nằm một bên.
"Bà vợ ở nhà kia làm sao mà so với em được. . . . . ."
Tô Ngải Nhã nắm thời cơ đem chân trắng nõn đặt trên người Tôn Trọng Khuê: "Em nhớ anh nói ngủ không được, anh liền cùng em, không chịu sao."
"Anh càng ngày thích cái miệng nhỏ nhắn của em." Mấy câu nói của người đàn ông đầy phóng đãng.
Tô Ngải Nhã ngón tay vẽ từng vòng tròn trước ngực khiêu khích hắn: "Những ngày anh không về người ta thật buồn chán, lúc đi dạo phố có nhìn trúng một sợi dây chuyền, cần phải hơn 3 vạn. . . . . ."
Tôn trọng Khuê thấy ả có ý đòi tiền, trên mặt lộ vẻ không vui, nhưng nghĩ Tô Ngải Nhã trẻ tuổi xinh đẹp, thì đồng ý vung tiền ra: "Sáng mai anh sẽ đem tiền cho em ngay, nếu thích cứ mua."
"Cám ơn cưng! " Tô ngải Nhã khẽ hôn trên mặt hắn.
Tìm sát thủ phải tốn nhiều tiền, Tôn Trọng Khuê bình thường cũng hay cho ả nhiều tiền nhưng ả còn phải bán nhiều đồ trang sức mới gom được số tiền kia. Hiện nay mặc dù Tang Viêm đã chết nhưng Duật Tôn vẫn còn sống tốt như vậy, hơn nữa việc tìm người canh giữ Cố Tiêu Tây cũng cần một khoản tiền, Tô Ngải Nhã bình thường sẽ không tiết kiệm như vậy, toàn bộ ỷ vào Tôn Trọng Khuê kia.
*******************
Tang viêm vừa chết, như rắn mất đầu.
Thư Điềm càng được thuộc hạ hắn bảo vệ chặt chẽ chứ không tranh giành gì.
Thư Điềm sau khi phẫu thuật cần hồi phục sức khỏe, trước mắt vẫn không thể xuất viện. Cô nằm ở trên giường bệnh, nay trong phòng chỉ còn lại một mình, cô thấy cửa phòng bệnh bị mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng, mang khẩu trắng đem thuốc đi vào.
Cô nghi ngờ nói: "Tôi không có nhấn chuông báo động."
Người đàn ông đi đến phía trước cửa sổ, đem toàn bộ bức màn kéo lên, hắn đi tới trước mặt Thư Điềm, đem khẩu trang tháo xuống.
Thư Điềm đôi mắt mở to, tầm mắt thoáng mờ mịt.
"Tang Viêm."
Tang Viêm khom người ngồi xuống, đem Thư Điềm ôm chặt vào ngực: "Em xem này, anh không sao."
Thư Điềm vội vàng đẩy hắn ra, hai tay không ngừng đánh vào ngực hắn: "Em xem nào, có bị thương gì không?"
"Cũng không bị thương gì hết."
"Thật không?"
"Em không phải đều đã kiểm tra rồi sao?"
"Khi nghe tin tức anh bị trúng ba phát súng."
Tang viêm một lần nữa đem cô ôm vào lòng: "Không nói dọa người như thế, làm sao có thể lừa được bọn họ?"
"Em thiếu chút nữa đã bị hù chết." Thư Điềm gối đầu lên bả vai Tang Viêm, viền mắt lại phiếm hồng.
"Anh còn chưa cưới được em, làm sao mà cam lòng chịu chết cho được."
Tang Viêm mạo hiểm chạy đến bệnh viện, chính là sợ Thư Điềm không yên lòng, hắn không tiện nán lại, sau khi hôn lên trán cô, vội vàng bỏ đi.
Tang Viêm sau khi chết nhiều ngày, rất nhanh có người đến nhận, chỉ có điều chậm chạp không thấy có động tĩnh gì, Duật Tôn vẫn sống tiêu diêu tự tại. Tô Ngải Nhã đâu còn ngồi yên được, lại đem tin tức Duật Tôn hại chết Tang Viêm truyền ra ngoài, ả vẫn ngồi đợi trong lo lắng, nhưng không ngờ vẫn như cũ, không thấy động tĩnh gì.
*******************
Tô Ngải Nhã lại tốn tiền như thế mới biết được, đúng là bọn họ không dám đắc tội với Duật Tôn. Hiện nay Tang Viêm chết, lại có người đến nhận, chuyện này cứ như vậy sẽ không giải quyết được gì.
Tô Ngải Nhã thẹn quá hoá giận, nhưng Tang Viêm chết đi cũng giải tỏa được một phần hận thù của ả.
Ả nhớ tới lúc trước nhờ tên tài xế kia, làm việc coi như thỏa đáng, hơn nữa đến bây giờ vụ tai nạn ấy còn chưa tra ra được cái gì. Tô Ngải Nhã không muốn mạo hiểm tìm người khác, cho nên lại lần nữa liên lạc với người trung gian, muốn dùng tiền mua mạng.
Tên tài xế bị giam trong căn hộ, Duật Tôn lúc trước giữ lại cái mạng hắn, bây giờ lại có thể dùng được việc.
Hắn nghĩ tới, đối phương có khả năng còn có thể tìm những người khác, vốn dĩ phòng ngừa vẫn là trên hết, cho nên phái người suốt đêm canh chừng tên tài xế này.
Đường điện thoại vang lên phá tan không gian của mấy tên canh giữ đang đánh bài.
Nghe được tiếng chuông, bọn họ cảnh giác dừng mọi động tác.
Người đàn ông cầm lấy điện thoại di động trên bàn nhìn vào, việc mua mạng người này, bình thường chỉ dùng một số, cho nên biết rõ được mã số bây giờ của tên tài xế này, nhất định là người không đơn giản, người đàn ông đi tới, đá lên tên tài xế đang núp ở góc tường: "Này, coi chừng lời nói của ngươi, nếu không. . . . . ."
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi." Lái xe gật đầu như bằm tỏi.
Người đàn ông cũng không đem điện thoại cho hắn, ngồi xổm người xuống, đường dây điện thoại được nối tới bên tai hắn.
"Alo, là Kim Lập phải không?"
"Đúng."
"Tôi khinh, ông thật đúng là dám đáp ứng, h
iện tại đã chạy đi đâu?"
Tên tài xế xem xét mắt người đàn ông thần sắc hung ác bên cạnh: "Tôi an toàn lắm, yên tâm đi."
"Ông vẫn còn dùng cái này số. . . . . ."
"Tôi. . . . . . Tôi đây không phải sợ nhỡ như ngài có việc gì còn nhờ đến tôi sao? Còn phải sống nhờ tiền của ngài nữa chứ, còn chưa kể đến cái số này rất ít người biết, không có việc gì."
"Lần này xem như ngươi còn may mắn, vẫn là người phụ nữ lần trước tìm ngươi, thế nào, còn có hứng thú được phát tài không?"
"Lần này cho bao nhiêu tiền?"
"Ba mươi vạn."
Tên tài xế theo mệnh lệnh của người đàn ông kéo dài thời gian: "Chỉ ba mươi vạn? Lần này tôi sợ bị cảnh sát để ý gắt gao sẽ không ra tay được, nói cô ta chờ thêm một thời gian đi."
"Đừng được voi đòi tiên, lần trước kêu ông lấy mạng cô ta, kết quả, chỉ mất một chân, việc này tôi còn chưa tình sổ với ông, ba mươi vạn chắc giá, không được tôi đi tìm người khác. . . . . ."
Người đàn ông bên cạnh ra hiệu gật đầu.
"Được, được, được, tôi đồng ý còn không được sao, nói đi, mục tiêu lần này là ai?"
"Cũng vụ lần trước nhưng lần này là cô gái ngồi kế bên, cho ông hai ngày xử lý, đến lúc đó trực tiếp liên lạc sau, tiền đặt cọc cứ như cũ gửi qua tài khoản, tư liệu thông tin sẽ gửi đến cho ông."
"Được."
Người đàn ông cúp điện thoại.
"Vậy đã được chưa? Van cầu các người tha cho tôi đi. . . . . ."
Người đàn ông đứng lên, một cước đá vào trước ngực hắn: "Cho tao là thằng ngốc à."
Tha cho hắn? Nằm mơ đi, ý tứ Duật Tôn rất rõ, cho dù chuyện này cuối cùng tra ra manh mối, người này cũng không giữ được mạng sống.
Duật Tôn đã đồng ý, đưa hắn làm đại lễ cho Tang Viêm.
*******************
Trên ban công Ngự Cảnh Viên.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế sô pha, Duật Tôn thì đứng ở trước lan can, hắn nhận được điện thoại xong, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
"Có chuyện gì vậy?"
Duật Tôn nghiêng người qua, hiện ra vẻ đẹp đắm chìm dưới ánh mặt trời, nụ cười nhẹ không hề mang theo một chút ấm áp nào: "Mắc câu rồi."
"Thật không?"
Duật Tôn gật đầu: "Trong điện thoại của hắn đã lắp đặt định vị, hai ngày nữa, kẻ đứng sau việc này sẽ liên lạc lại." Hắn cười nhẹ lên tiếng: "Một lũ ngu xuẩn, làm mất thời gian của tôi, cho dù cô ta biến mất cùng thành phố Bạch Sa, tôi cũng lật tung cái thành phố này để lôi ả lên."
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy, cô đi đến bên cạnh Duật Tôn, nhìn xuống bể bơi dưới lầu đến xuất thần.
Thư Điềm dám yêu dám hận, lại là một người phụ nữ sống tình cảm, vì Tang Viêm có thể đem toàn bộ đau khổ nuốt vào sâu tận đáy lòng. Cô rốt cuộc cũng không được xinh đẹp mặc váy, cũng không thể nhiệt tình khiêu vũ, thậm chí, cũng không thể đi lại bình thường, nhưng tình cảm lại nồng nàn sâu đậm lại làm Mạch Sanh Tiêu không ngừng hâm mộ.
Khi tình yêu tồn tại, thật tốt.
Với tình yêu, sẽ không sợ hãi lo lắng, sẽ không lạnh nhạt vô tình, cứ thanh thản nhẹ nhàng mà sống.
----------------------
Bình luận facebook