Nếu như bờ vai này chỉ dành cho cô thì tốt biết bao.
Tiếc là không phải, nơi rắn chắc mà ấm áp đó không phải dành cho Sanh Tiêu.
Cô luôn cho rằng Nghiêm Trạm Thanh là người đàn ông muốn tìm mọi cách để hạ bệ lòng tự trọng của cô, giờ đây người đàn ông ấy bình tĩnh đến kỳ lạ, ôm cô, thậm chí chịu ngồi bên cô trên lề đường.
Mạch Sanh Tiêu đẩy hắn mấy lần, hắn không hề nhúc nhích.
" Anh không sợ Tô Nhu nhìn thấy à?"
Cô cảm thấy rất rõ bờ vai cô đang dựa vào cứng ngắc lại, cô đẩy nó ra, nhanh ngồi thẳng người lại.
Một khúc dương cầm rất êm tai chợt vang lên, di động trong túi quần Nghiêm Trạm Thanh lóe sáng, hai mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Sanh Tiêu, không hề có ý nhấc máy.
Còn cô không muốn lãng phí thời gian, liền đứng dậy đi.
Hắn lại nắm lấy cổ tay cô lần nữa, Mạch Sanh Tiêu xoay người, hắn vẫn ngồi trên mặt đất, mặc bộ comple trắng tinh, cao quý sang trọng, "Cô thật sự có ý định để anh ta bao nuôi?"
Cô mở miệng nhưng nói không nên lời, gió lạnh quất vào mặt, hồi lâu mới lên tiếng, "Việc đó không liên quan đến anh."
Sanh Tiêu giãy dụa, Nghiêm Trạm Thanh càng nắm chặt hơn, "Đừng tự hủy hoại bản thân, nếu thiếu tiền, cứ nói với tôi."
"Trong tay anh, tôi cũng tự hủy hoại bản thân mình." Mạch Sanh Tiêu cầm mu bàn tay hắn, kéo ra.
Nghiêm Trạm Thanh đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn ngăn cả ánh trăng, "Em biết là không phải mà Sanh Tiêu, đừng tự lừa gạt chính mình, anh không tin những chuyện xảy ra giữa chúng ta em đều thờ ơ."
Lớp ngụy trang trên khuôn mặt mà Mạch Sanh Tiêu cố bình tĩnh giữ lại chợt bị phá tan, cô để mặc cho hắn lại gần, giữa bọn họ mãi mãi có một bức tường không thể vượt qua, đây là sự thật, "Nghiêm Trạm Thanh, anh nhìn cho rõ, tôi là Mạch Sanh Tiêu, là Mạch Sanh Tiêu mà trước đây anh ép phải thừa nhận là con điếm, tôi không phải Tô Nhu", cô gần như dùng hết sức lực bình sinh để gào thét, "Có phải anh lại uống say rồi nên nhìn không rõ hay không?"
"Không, anh nhìn rõ vô cùng," Nghiêm Trạm Thanh ôm chặt cô vào lòng, "Xin lỗi em... Lần trước, thấy em ở đó, anh đã giận đến hồ đồ."
Trong mắt Nghiêm Trạm Thanh, hắn đã chẳng còn phân rõ ai là Tô Nhu, ai là Mạch Sanh Tiêu, nội tâm hắn phức tạp, bắt đầu do dự.
Còn cô, đã nghĩ cứ âm thầm mà bỏ qua mối quan hệ giữa hai người họ.
Cô rất rõ, dù tránh được Duật Tôn, Nghiêm Trạm Thanh cũng sẽ thành một cái gông cùm xiềng xích khác với cô.
Mạch Sanh Tiêu không đẩy được hắn, "Anh Nghiêm, anh đừng như vậy."
Giọng của cô trở lại vẻ khách sáo.
"Đừng có gọi anh là anh Nghiêm chết tiệt gì đó." Nghiêm Trạm Thanh cúi đầu vồ tới hôn, môi mỏng đặt lên khóe miệng cô, nhanh chóng thần tốc, Mạch Sanh Tiêu quá xấu hổ, há miệng cắn hắn. Hắn bị đau, xoay người, bàn tay vội cho lên miệng.
Cô nhân cơ hội này quay đi, nhưng lại bị Nghiêm Trạm Thanh ở đằng sau giữ chặt lại, "Em có dám nói là em chưa bao giờ rung động trước anh không? Anh không phải thằng ngu, em ít nhất không phải là không cảm động."
Mạch Sanh Tiêu bị hai cánh tay hắn như hai gọng kìm giữ chặt lại, không cử động được, cô thu lại ánh mắt đang ngước nhìn, dáng vẻ bình tĩnh như nước, "Chẳng phải anh có Tô Nhu rồi hay sao? Tôi cũng không phải đứa ngốc mà theo người đàn ông trong lòng vốn có người phụ nữ khác, dù bây giờ anh ta khờ dại muốn ở bên tôi, thì ai có thể chắc chắn rằng anh không vì một cú điện thoại, một câu nói mà ném tôi ra phía sau anh rất xa rất xa hả? Nghiêm Trạm Thanh dù là bất cứ ai cũng không muốn mình là người đứng sau người yêu mình đau khổ chờ đợi theo kiểu đó, thả tôi ra!"
Lần này, Mạch Sanh Tiêu gạt tay hắn ra một cách dễ dàng, nhân lúc hắn đang giật mình kinh ngạc liền xoay người đi ngay.
Từ xưa tới nay, cô luôn nghĩ rất đơn giản, học cho xong, rồi kiếm đủ tiền để chữa khỏi chân cho chị cô.
Mạch Sanh Tiêu đi dọc dãy phố, bây giờ đã khuya lắm, đêm tối dầy đặc như đổ mực nhuộm đen, bao phủ vạn vật.
Cô cúi đầu đi một mạch, trong lúc lơ đãng chợt nghe thấy tiếng nói rất quen đang nói chuyện. Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, thấy trước mặt là một quán bar, cửa ra vào có một cô gái mặc váy ngắn đang đứng cùng mấy người đàn ông.
" Không được, tôi phải về......"
" Chị dâu, chị về làm cái gì, trường chị cũng khóa cổng rồi...."
Cô gái có vẻ uống rất nhiều rượu, say lắm rồi, đứng sau lưng cô có một người đàn ông cao lớn đang bước nhanh tới ôm lấy eo cô. "Được rồi, giải tán hết đi, hôm nay muộn rồi."
Mạch Sanh Tiêu đến gần thêm mấy bước, vừa lúc cô gái đang gối lên bờ vai người đàn ông đó xoay người, nhìn kỹ thì đúng là Thư Điềm.
" Thư Điềm......"
Mạch Sanh Tiêu chỉ nghĩ là cô bị mấy người kia làm phiền, thấy Sanh Tiêu lại gần, mấy tên vữa nãy nói có vẻ vui mừng, "Nhìn xem, mỹ nữa kìa.... Tôi nói rồi mà, đêm nay sẽ không buồn chán đâu."
" Sanh Tiêu," Thư Điềm đẩy người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ xấu hổ, cô chạy nhanh lại kéo cánh tay Mạch Sanh Tiêu, để cô xoay lưng về kìa mấy người kia. "Sao cậu lại ở đây?"
"Câu này mình phải hỏi cậu mới phải." Sanh Tiêu đi xa thêm mấy bước kéo theo Thư Điềm, "Về đi thôi."
Ở Nhạc viện âm nhạc Hoa Nhân, cô chỉ có mỗi Thư Điềm là người bạn thân nhất. Mạch Sanh Tiêu không biết hoàn cảnh gia đình cô ấy, chỉ nghĩ rằng cô cũng giống những người khác, nhất định là một đại tiểu thư luôn sống an nhàn sung sướng.
"Chị dâu, đây là bạn chị hả, cùng đi chơi luôn đi...."
" Cút ngay!" Thư Điềm đẩy bàn tay sắp chạm vào tay Sanh Tiêu, "Cậu thử động vào cô ấy xem, bà đây không khách sáo đâu!"
Người đàn ông cao lớn lúc nãy thấy thế đi tới, anh ta mặc một bộ quần áo vàng nhạt khá thoải mái, có vẻ còn trẻ nhưng mang đến cho người khác một cảm giác tang thương lạ lùng, "Tất cả câm hết miệng lại," Dứt lời, lặng xoay người, "Thư Điềm, chúng ta đi về."
Cô đẩy Mạch Sanh Tiêu ra,"Mai mình sẽ tìm cậu."
Anh ta ôm lấy bả vai Thư Điềm định đi, Thư Điềm càng nghĩ càng không yên lòng mới kéo lấy tay Sanh Tiêu đưa cô tới đường cái, gọi taxi mới an tâm đi.
*
Gần đến trưa ngày hôm sau, Thư Điềm mới trở về, quần áo đã thay, vẫn giống hệt như vẻ thường ngày Mạch Sanh Tiêu thấy.
Trong phòng ký túc chỉ có hai cô, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, chẳng ai mở miệng.
Thư Điềm ngồi ở mép giường, hồi lâu mới lên tiến, "Sanh Tiêu, nhất định câu nghĩ mình cũng giống Tô Ngải Nhã phải không, thật ra mình chẳng bằng ai cả, người đàn ông hôm qua cậu thấy là bạn trai mình. Nói thẳng ra là mình cũng bị bao nuôi, vì được vào học ở trường này, mình đã đồng ý đi theo anh ấy."
"Mình thật sự không biết."
"Ba mẹ mình là người lao động bình thường thôi, muốn học ở Hoa Nhân, tiền lương của ba mẹ không gánh nổi. Mình là hy vọng duy nhất của mẹ, mẹ luôn mong cho mình vào được Hoa Nhân, giành lại thể diện cho mẹ, để mẹ có thể ngẩng đầu trước những người xem thường gia đình mình." Thư Điềm vừa nói vừa cúi đầu rất thấp. Cái giá của chút sĩ diện đó là sự hy sinh nhiều bao nhiêu?
Mạch Sanh Tiêu muốn hỏi, có đáng không?
Nhưng rồi cô lại nhớ đến chính mình, chẳng nhẽ cô không giống như vậy? Đáng giá hay không cũng chẳng có cách nào để cân nhắc.
"...... Cậu yêu anh ta?"
"Lúc bắt đầu thì không, nhưng bây giờ..." Khóe miệng Thư Điềm khẽ cong lên, "Mình tin thật sự có chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mình yêu anh ấy, rất rất yêu."
Vậy là tốt rồi.
Khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu giãn ra, Thư Điềm lại kể tiếp, « Thật ra, anh ấy là dân anh chị, lưu lạc ở Thành phố Bạch Sa nhiều năm mới có được địa vị ngày hôm nay. Cậu biết không? Tiền nhập học của mình là do lừa anh ấy mà có đấy." Cô ấy có vẻ cay đắng, dù ngày hôm nay là yêu nhưng không cách nào lau đi được mục đich thủa ban đầu cô tới bên cạnh anh, huống hồ, anh lại sống trong thế giới ngầm hắc ám mà không thể ra ngoài dưới ánh mặt trời.
Lòng Mạch Sanh Tiêu cũng bị Thư Điềm làm cho nặng trĩu, nhắm mắt, lại nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng độc đoán của Duật Tôn.
Bình luận facebook