Cố Tiêu Tây toàn thân buông lỏng, âm thầm thở phào.
Mạch Sanh Tiêu đứng ở trước bàn, cô muốn kín đáo ra hiệu cho Cố Tiêu Tây, lại phát hiện nguyên lai đã biến thành cô cố tình xen vào việc của người khác.
Cô có ý tốt nhắc nhở, y tuyệt tình như vậy vẫn là không nên nói ra.
Cho dù y lúc trước vừa ý cô chỉ là bởi vì đặc thù ham mê của y, y cũng không cần phải như vậy, mỗi lần mỗi phút nhắc nhở cô. Mạch Sanh Tiêu chỉ là cảm thấy có chút khổ sở, đàn ông đều là như vậy phải không? Lúc yêu chiều thì chuyện gì cũng có thể bao dung nhưng khi mà đã có niềm vui mới lại có thể một cước đá văng ngươi ra xa.
Cô nhẹ hít một hơi, nhưng thời tiết quá mức khô nóng, không khí hít vào ngược lại khiến cho lồng ngực càng đau đớn hơn."
Tôi chưa từng có nghĩ tới anh có thể tin tưởng tôi, niềm tin của anh trong mắt tôi, cũng chẳng đáng giá."
Bọn họ không phải người yêu, ai cũng không cần tin tưởng ai.
Cố Tiêu Tây cảm thấy trong lòng càng khó chịu, cô không nghĩ lại đối với Mạch Sanh Tiêu như vậy, lại càng không muốn vì mình mà tổn thương người khác.
Đối với Cố Tiêu Tây mà nói, Mạch Sanh Tiêu chỉ là người xa lạ. Tuy nhiên khi thấy Sanh Tiêu khổ sở, chính cô cũng cảm thấy khổ sở theo, là một người không quen biết mà còn như thế, cô thật không hiểu Nghiêm Trạm Thanh trong lòng nghĩ như thế nào, có lẽ anh ta không nên nhận định là Mạch Sanh Tiêu chỉ có rời khỏi Duật Tôn mới có thể hạnh phúc?
Không phải đều nói, làm cho người mình yêu được hạnh phúc, mới là hạnh phúc lớn nhất của bản thân sao?
" Mạch Sanh Tiêu, cô trở về đi, đừng ở lại đây thêm mất mặt." Duật Tôn đưa tay trái, vững vàng ôm lấy lưng Cố Tiêu Tây.
" Tôn, sao anh không cho cô ta rời đi, đều đã chán rồi, cũng nên đuổi cô ta đi thôi." Cố Tiêu Tây mở miệng nói lớn.
Bước chân Mạch Sanh Tiêu bỗng dừng lại, tựa hồ cũng chờ câu trả lời của Duật Tôn," Cô ta nói đúng, chỉ cần anh nói cho tôi đi, tôi lập tức sẽ ra đi, hơn nữa còn đáp ứng các người, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mắt các người nữa."
Duật Tôn thần sắc thật lạnh lùng, trên mặt y, kể cả đôi mắt, đều nhìn không ra chút mảy may dao động, phảng phất như trên đời này chỉ có mình y mới là vĩnh viến bất khả xâm phạm, Mạch Sanh Tiêu cùng Cố Tiêu Tây đều đang đợi y mở miệng, y cũng không có liếc mắt nhìn Sanh Tiêu, ánh mắt y dừng lại trên đỉnh đầu Cố Tiêu Tây," Tôi nhớ là tôi và em đã nói qua, chuyện của tôi, em đừng có quản."
Cố Tiêu Tây khẽ giật mình, cô có chút nóng vội.
Mạch Sanh Tiêu không đợi đáp án nữa, chuẩn bị rời đi.
Ở đây ngây ngốc quá lâu, thật là mệt chết đi.
Cố Tiêu Tây mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, bàn tay Duật Tôn dán trên thắt lưng cô, hơi nóng từ lòng bàn tay làm cô khó chịu muốn đẩy ra, nhưng cô đâu dám.
Chỉ cần lúc một mình ở cùng chỗ với Duật Tôn, cô đều nhịn không được sợ hãi, cô thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi Duật Tôn, trốn thật xa. Càng nghĩ như vậy, cô lại càng đem tất cả hi vọng ký thác vào Sanh Tiêu , có lẽ để Duật Tôn hết hy vọng thì Nghiêm Trạm Thanh có thể đáp ứng thỉnh cầu của cô.
Cố Tiêu Tây cầm lấy cốc nước đá trên bàn, cô thậm chí không nghĩ ngợi, liền đem toàn bộ nước bên trong hất lên mặt Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu lúc trước bởi vì trời nóng nực mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vậy mà trong nháy mắt trở nên lạnh buốt, nước đá kích thích từng tế bào quanh thân cô, hơn nửa lượng nước từ khuôn mặt cô chảy xuống, mà ngay vạt áo trước đều đã ướt sũng.
Cô thật không ngờ, Cố Tiêu Tây nhìn có vẻ là một cô gái hiền lành như vậy cũng có thể làm loại chuyện này.
Duật Tôn đứng ở bên cạnh, chứng kiến Cố Tiêu Tây cầm lấy cốc nước, nhưng cũng không hề ngăn cản.
Chỉ là bàn tay y nắm chặt, ngón tay thon dài cuộn lên, trên mu bàn tay, mỗi một đường gân xanh đều hiện lên rõ ràng.
Mạch Sanh Tiêu bị lạnh khiến hàm răng run rẩy, cô nhớ tới Duật Tôn lúc trước đã từng nói, nếu ai dám đánh cô, cô liền có thể đánh lại, đã có y là chỗ dựa cho cô.
Nhưng hôm nay, cô đã thành người cũ rồi, e rằng những lời này y đều đã quên.
Cô cũng nghĩ tới "đáp lễ" cho Cố Tiêu Tây , nhưng mà để làm gì chứ? để vãn hồi chút tự tôn cho cô ư?
Mạch Sanh Tiêu vuốt mặt, trước mặt mọi người cô cũng đủ mất mặt rồi.
Rất nhiều người đều nhìn qua, cánh tay Mạch Sanh Tiêu chợt bị kéo, một bóng người lướt qua người cô, người đó quơ lấy ly nước ô mai ướp lạnh Sanh Tiêu uống còn một nửa, nhằm giữa mặt Cố Tiêu Tây hất qua," Cái đồ tiện nhân!"
Mắt Cố Tiêu Tây bị nước ô mai bắn tung tóe cay xè, một cái chén ngay sau đó đập tới, rơi vào trước ngực.
Mạch Sanh Tiêu một tay bị đối phương giữ chặt," Sanh Tiêu, chúng ta đi!"
Nguyên lai, Mạch Sanh Tiêu ngồi nửa ngày, đã hẹn trước với Thư Điềm ra ngoài, muốn dạo phố cho thay đổi không khí, không nghĩ tới cô ấy lại tới nhanh như vậy.
Cố Tiêu Tây tuy rất chật vật, nhưng lại không cảm thấy khó chịu, cô rút khăn tay lau quần áo, mà Duật Tôn đứng ở bên cạnh cũng chỉ đứng nhìn, vẻ mặt y không vui, chắc là trách cô đã ra tay.
Cố Tiêu Tây vốn cho rằng Duật Tôn sẽ giận tím mặt, nhưng mà. không có.
Xem ra Mạch Sanh Tiêu trong mắt y cũng không có mấy giá trị.
Thư Điềm lôi kéo Sanh Tiêu rời đi rất nhanh, vừa đi, vừa mắng ," Nếu cậu không thành cái bộ dáng ra thế này, tớ chắc chắn sẽ xông đi lên xé nát mặt của con bé đó!" Thư Điềm kéo cô ngồi ở bên cạnh trên ghế dài trong công viên ,
" Cậu nhìn lại cậu xem, sao lại không biết đánh trả chứ? Tớ cũng không tin hắn ta có thể ra tay với cậu, sao cậu không đánh trả chứ, cậu không có tay à?" Nói xong lời cuối cùng, Mạch Sanh Tiêu nghe được thanh âm của cô đã có chút nghẹn ngào.
Sanh Tiêu đã dần bình tĩnh lại, ngược lại là Thư Điềm lại giống như bị uỷ khuất chính là cô ấy vậy.
" Thư Điềm, tớ không sao."
" Còn nói không có việc gì" Thư Điềm rút khăn tay lau khô trán," Các cậu không phải đang rất tốt sao? Sao lại thành ra như vậy"
Lần trước cô còn gặp Duật Tôn trả thù cho Sanh Tiêu, cả việc bắt Tô Nhu dừng tay nữa, mới có bao lâu chứ?
Mạch Sanh Tiêu nhận lấy khăn tay trong tay Thư Điềm, lau khô vệt nước đọng trên vạt áo trước," Lúc đang yêu thì dĩ nhiên là đối xử tốt rồi, có thể anh ta vốn là người như vậy, làm sao có thể tốt với tớ cả đời được?"
Thư Điềm nghe vậy, cánh mũi tràn ngập chua xót," Dù vậy thì cậu cũng không thể tùy ý để cô ta cưỡi lên đầu như vậy, lần sau nên đánh trả thì nhất định phải ra tay."
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước, cũng đã hồng hồng "Ừh, lần sau nhất định mình sẽ đánh trả".
Thư Điềm thấy bộ dáng cô thế này, ngoài đau lòng còn có không ít phẫn nộ," Cậu mau đến ở cùng tớ, tớ còn có phòng riêng."
" Không cần đâu."
" Chẳng lẻ cậu còn muốn ở lại? Sanh Tiêu, cậu ở lại làm gì, mau đi thôi"
" Thư Điềm, cậu cũng biết mà" Mạch Sanh Tiêu lau lau khóe mắt, cười mà như khóc," Chỉ cần anh ta không mở miệng, tớ đừng mong nghĩ đến điều gì."
Thư Điềm nghe vậy, lập tức liền nghĩ đến vụ án của Tô Niên mới dừng lại, nước mắt mờ mịt," Sao cậu khổ quá vậy."
Người khác bị thương còn có thể trốn tránh, nhưng Sanh Tiêu thật sự không có đường lui, thật quá tàn nhẫn.
" Thư Điềm, cậu đừng lo lắng."
" Nếu không, để tớ nhờ Tang Viêm hỗ trợ cậu," Mắt Thư Điềm sáng ngời," Anh ấy cũng quen biết không ít người, biết đâu sẽ giúp được cậu không phải chịu uỷ khuất."
" Không" Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, cô chọc Duật Tôn còn chưa tính, cô không muốn đem chuyện của mình kéo theo cả Tang Viêm và Thư Điềm," Cậu không cần lo lắng, thật sự, tớ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, hơn nữa, dù anh ta nhiều phụ nữ hơn nữa cũng không liên quan đến tớ."
Mạch Sanh Tiêu thuyết phục Thư Điềm nửa ngày, mới khiến cho cô bỏ ý định.
Cố Tiêu Tây lau sạch nước trên người, ngẩng đầu, chỉ thấy Duật Tôn nhìn chăm chăm xuống đất, trong nội tâm cô một hồi khẩn trương," Em Thực xin lỗi."
" Em không phải phải về dự sinh nhật mẹ sao?"
Cố Tiêu Tây khẩn trương đem hai tay chắp sau lưng," Em, em vốn là tới mua bánh sinh nhật, không nghĩ tới lại gặp cô ấy ở đây, em"
Duật Tôn cũng không trách cứ, thần sắc y đầy sủng nịnh, ôm Cố Tiêu Tây đi. "Đừng sợ, cô ta cũng không là gì của anh cả, nhiều nhất cũng là chơi đùa mà thôi, lần sau em muốn làm cái gì thì làm cái đó" Y dắt Cố Tiêu Tây ," Không phải phải đi về sinh nhật mẹ em sao? Chúng ta đi thôi."
Chúng ta?
Cố Tiêu Tây bề bộn tránh ra," Anh cũng đi ư?"
" Đương nhiên."
" Tại sao chứ?"
Cô ta cơ hồ rất không tình nguyện, liền tìm được lý do thích hợp," Ba mẹ em không biết chuyện bên ngoài của em, em không muốn bọn họ biết được." Vừa nghĩ tới cha mẹ trong nhà , Cố Tiêu Tây thần sắc không che dấu được ảm đạm, nếu như bị họ biết rõ, chắc sẽ bị chọc giận không nhỏ.
" Vậy được rồi." Duật Tôn cũng không muốn làm cô khó xử, buông lỏng tay ra," Vậy anh đi về trước."
Cố Tiêu Tây mắt thấy y rời đi, lúc này mới thở ra một hơi, ngồi trên ghế.
Cô vòng vo chọn bánh rồi mua một cái bánh ngọt, sau đó vòng vo đi ba tuyến xe buýt, mới trở lại nơi Nghiêm Trạm Thanh ở.
Cố Tiêu Tây đem bút ghi âm giao cho hắn, cũng không đem chuyện xế chiều hôm nay nói cho hắn biết, tuy lúc ấy thiếu chút nữa bị Mạch Sanh Tiêu nói ra, nhưng tốt xấu gì thì Duật Tôn vẫn tin tưởng cô, việc này y chưa suy x thì bị cô khéo léo đánh lạc hướng.
Nghiêm Trạm Thanh nghe xong ghi âm, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, giống như là vui vẻ, lại như là có đau lòng, sau một hồi hắn bình phục lại, mới ngẩng đầu," Duật Tôn không hoài nghi cô sao?"
" Không có."
" Cô đừng coi thường, y là người không dễ đối phó đâu" Nghiêm Trạm Thanh đem bút ghi âm đặt trên bàn trà," Cũng may mắn là tôi tìm được cô, , lí lịch cô đơn thuần, y hẳn là không có điểm hoài nghi. Mấy ngày nay, y hẳn là đã điều tra rõ ràng về cô, bằng không, cũng sẽ không tiếp tục ở cùng một chỗ với cô"
"Đoạn ghi âm này có nên đưa cho Mạch Sanh Tiêu nghe không?"
Nghiêm Trạm Thanh nghĩ một lúc rồi lắc đầu," Như vậy rất dễ bị lộ, đợi đến lúc sự tình được giải quyết, cô ấy chỉ cần biết, tôi làm đủ mọi thứ cũng là vì muốn tốt cho cô ấy thôi."
Cố Tiêu Tây ngừng thở, khá tốt, cô không có đem chuyện buổi chiều nói cho Nghiêm Trạm Thanh.
Duật Tôn chưa trở lại nhà mới, cũng không trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, mà là đi Ngự Cảnh Uyển.
Mở cửa chính là bảo mẫu Vương Linh, Duật Tôn đi vào, y đánh giá gian phòng, chỗ này náo nhiệt quả thực chính chỗ vui chơi của trẻ con.
Vô số món đồ chơi bị ném trong phòng khách, xung quanh bàn trà trải thảm cao cấp, con gái Nam Dạ Tước đang cùng mấy con chó nhỏ bụ bẫm chơi đùa, Dung Ân cũng không ở nhà, Vương Linh lên lầu mời Nam Dạ Tước đi xuống.
Hai người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, con gái của Nam Dạ Tước tên gọi là Nam Tứ Đồng. Cô bé lúc này đang cùng một con chó cướp đoạt một túi bánh khoai, cô bé định đi nhưng lại thấy bị đoạt mất đồ, đá một cái vào mặt chú chó.
Duật Tôn nhìn mà có chút sợ run, thẳng đến khi Vương Linh đem khay trà ngon bưng lên, lúc này y mới hoàn hồn.
Nam Dạ Tước vắt một chân, nói chuyện với Duật Tôn, con chó mẹ Dạ Dạ bò dần tới sô pha, uốn bên chân Duật Tôn ," Cái gì vậy?"
" Đây là con chó tôi tặng cho Dung Ân."
Dạ Dạ thân thể tròn vo, nhìn qua cũng biết bình thường nó được chăm sóc vô cùng tốt, trông như cục tuyết trắng, Duật Tôn cau mày, dùng chân đẩy nó ra," Phụ nữ đều thích nuôi chó sao?"
" Có lẽ vậy" Nam Dạ Tước trả lời cũng không xác định," Tóm lại, Ân Ân nhà tôi rất thích."
Dạ Dạ lăn hai vòng, lại chạy lại không chịu rời khỏi Duật Tôn.
Nam Dạ Tước nhếch miệng cười, mị hoặc vô cùng," Nó xem trọng cậu kìa, bình thường, nó sẽ không muốn cùng một chỗ với tôi đâu."
" Đi chết đi!"
Cửa chính mở ra, Dung Ân mang theo túi lớn, túi bé, vừa đổi dép đi trong nhà vừa gọi ," Dạ Dạ" "đêm đêm" trong lòng Duật Tôn nghĩ, hai người này cũng thực là buồn nôn quá đi, nào là Ân Ân với cả Dạ Dạ.
Thấy Nam Dạ Tước không có trả lời, y hỏi," Vợ cậu gọi mà không nghe thấy sao?"
Duật Tôn trông thấy Nam Dạ Tước khóe miệng nâng lên, còn con chó nhỏ đang cuốn dưới chân y nghe thấy tiếng gọi liền vội đứng dậy, chạy đến ngã lăn bên chân Dung Ân, Duật Tôn thấy thế, lúc này mới biết Dạ Dạ là cái gì, khóe mắt y cũng cong lên, muốn bật cười.
Nam Dạ Tước sắc mặt thật khó coi, không hỏi hắn liếc," Cậu nín đi cho tớ"
Ánh mắt Duật Tôn dừng lại trên mấy con chó con vô cùng đáng yêu, y nghĩ thầm, chắc hẳn Mạch Sanh Tiêu sẽ thích đi?
Có lẽ, y nên mua cho cô một con, để cô ở Hoàng Duệ Ấn Tượng không khỏi quá nhàm chán.
Duật Tôn cũng không ở lại bao lâu, liền rời đi.
Mạch Sanh Tiêu chia tay Thư Điềm xong liền trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, may mà cô chỉ bị tạt nước đá thôi, khô đi cũng không nhìn thấy dấu vết gì nữa.
Dì Hà theo lệ cũ đang chuẩn bị cơm tối cho Duật Tôn ở trong bếp, Sanh Tiêu về đến nhà gọi dì Hà ra ăn cơm.
" Mạch tiểu thư, không cần chờ một chút sao?" Thời gian còn sớm, nói không chừng đêm nay Duật Tôn sẽ trở về.
" Không cần đâu."
Dì Hà gật gật đầu, đem cơm tối bưng lên bàn.
" Sanh Tiêu, sắc mặt em không được tốt, không sao chứ?" Trước bàn ăn, Mạch Tương Tư ân cần hỏi.
Sanh Tiêu lắc đầu, cổ họng khô khốc khó chịu vô cùng," Chị à, không có việc gì đâu, có thể là hôm nay em ở bên ngoài quá lâu."
" Không phải em nói muốn mua sách sao?"
Mạch Sanh Tiêu nắm chiếc đũa," Em đã tìm mấy cửa hàng sách rồi mà không tìm thấy."
" Hôm nào chị sẽ đi cùng với em."
Sanh Tiêu gắp miếng sườn xào chua ngọt trong đĩa đưa vào bát của chị gái," Vâng ạ"
Chuông cửa vào lúc này lại vang lên, dì Hà vội buông đũa," Nhất định là Duật thiếu đã về."
Mạch Sanh Tiêu vờ như không nghe thấy, tiếp tục dùng cơm.
Cửa chính mở ra, đứng trước cửa là một người đàn ông lạ mặt," Anh tìm ai?"
" Tôi là người của Công ty vận chuyển hàng hóa." Người đàn ông bê cái hòm lớn bên cạnh, đi vào phòng khách," Ai là Mạch Sanh Tiêu ? Có chuyển phát nhanh đây."
Sanh Tiêu buông bát cơm đi đên," Là cái gì vậy?"
" Tôi chỉ phụ trách mang đến thôi, cô cứ mở ra sẽ biết"
Mạch Sanh Tiêu ký nhận xong, một cái hòm lớn cứ như vậy đặt ở trong giữa phòng khách, dì Hà đã mang kéo tới, chuẩn bị cắt bỏ băng dán bốn phía " Ô, Có cái gì đó động đậy này."
Bà vừa cắt được 1 nhát kéo, cái hòm dường như có tiếng động, khiến bà sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên," Ôi trời ơi, bên trong là vật gì thế này?"
Mạch Sanh Tiêu nhận lấy cái kéo, đem băng dán quanh thùng cắt bỏ đi, cô đánh bạo lấy tay mở nắp hòm ra, nhưng lại không mở được, rồi đạp chân vào chiếc hòm, hai tay nắm lấy nắp hòm, dùng sức hướng lên nhấc lên.
" ẳng ẳng ẳng--"
Một thân ảnh trắng muốt đột nhiên xông tới, Sanh Tiêu né vai, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là một con chó.
" A--"
Mấy người đều bị tình cảnh này dọa cho sợ ngây người, Mạch Sanh Tiêu không biết đây là giống chó Tát ma, con chó này toàn thân trắng muốt, tìm không ra một sợi lông khác màu, bộ mặt thừa hưởng những nét tinh tế, bộ lông trắng sáng, tướng mạo cực giống một con sói tuyết
Sanh Tiêu tim đập như thiếu chút nữa rơi khỏi lồng ngực, con chó lớn cũng không tiến thêm, nó nâng chân trước, đứng lên thì đã cao tới ngang đùi Sanh Tiêu.
" Ai gửi con chó tới vậy?" Tương Tư cũng chưa hoàn hồn.
Khi Duật Tôn đi vào chỉ thấy ba người vây quanh con chó Tát ma kia, y đi đến bên Sanh Tiêu "Em thích nó không?
" Tôi đã bảo là Duật thiếu gửi đến mà."Dì Hà cười nói.
Mạch Sanh Tiêu xoay người muốn đi, lại bị con chó lớn cắn ống quần, mình nó thật to lớn, ra sức kéo một cái, thiếu chút nữa làm cho cô bị ngã, Sanh Tiêu kỳ thật có chút sợ hãi, cô cúi người," Buông ra, buông ra."
Con chó rên lên hai tiếng, liền nằm lăn trên mặt đất, nhưng vẫn không chịu buông.
" Con chó này thật đáng yêu, gọi là gì, đã đặt tên chưa?" Mạch Tương Tư cũng tới hỏi.
Khuôn mặt Duật Tôn trở lên nhu hòa, dường như chưa có sự việc gì xảy ra, y ôm bả vai Sanh Tiêu," Chưa đặt tên đâu, Sanh Tiêu, em chọn đi, đây là quà anh tặng cho em mà."
" Gọi happy đi, thật hạnh phúc, thật vui vẻ." Tương Tư chen lời.
Sanh Tiêu thấy chị gái cao hứng như vậy, cũng không muốn làm không khí mất vui, dì Hà bên cạnh cũng nói thêm vài tiếng," Thật là khó gọi, sao phải gọi tên tiếng nước ngoài chứ?"
" Nếu không, hay là gọi là Hải Bối đi." Sanh Tiêu nghe được tên happy, đã nghĩ đến ngay cái tên này.
" Tên này được đấy." Dì Hà nhớ kỹ, hay là Hải Bối thuận
" Duật thiếu, cậu đã ăn cơm chưa?" Dì Hà đi qua, trên bàn cơm, bày biện chén đũa cho y, bà xới một chén cơm. Duật Tôn chọn chó cho Mạch Sanh Tiêu đến bây giờ cũng chưa ăn gì, bụng y đã kêu vang liền đi đến. Sanh Tiêu thấy thế, bỏ lại một câu " Tôi ăn no rồi", liền đi lên lầu.
Duật Tôn vừa kéo ra cái ghế, nghe được cô nói như vậy, cũng không ngồi xuống nữa
" Mạch tiểu thư, ngươi mới ăn hai miếng đã no rồi sao?" Dì Hà di hướng về phía bóng lưng cô hỏi.
Duật Tôn thấy cô lên lầu, cũng vội vàng đi theo.
Mạch Sanh Tiêu chân trước vừa đi vào phòng ngủ, Duật Tôn chân sau liền đã tiến đến, cô xoay người đem quần áo trên ghế sa lon từng chiếc từng chiếc gấp lại gọn gàng, chuẩn bị để vào tủ quần áo. Y lặng yên không một tiếng động đi đến phía sau cô, Sanh Tiêu xoay người, hai người thiếu chút nữa chạm vào nhau, cô sợ hãi kêu lên một cái, vừa rồi bị Hải Bối một dọa không ít, đến bây giờ còn chưa hồi phục.
Cô không nói gì, nghiêng người muốn đi qua.
Duật Tôn giơ tay vuốt ve khuôn mặt Sanh Tiêu, hai tay của y chăm chú nơi chiếc cằm tinh tế của cô, ngón cái vẽ thành vòng trên đôi mắt đẹp, Duật Tôn nhớ tới lúc cô bị hắt nước thì cảm thấy khó chịu, đôi mắt không khỏi trầm xuống.
" Có đẹp không?" Mạch Sanh Tiêu mặc kệ y đụng chạm.
Duật Tôn gật gật đầu, tiếng nói thuần hậu," Rất đẹp."
" Dù sao cũng đã nhìn nhiều đến phát chán rồi." Sanh Tiêu đẩy tay của y ra, hướng đến tủ quần áo.
Duật Tôn đến giường trước, quần áo còn chưa cởi đã nằm xuống, Sanh Tiêu thấy y muốn ngủ ở đó , liền đi lấy điện thoại trên đầu giường, muốn đến phòng khách đọc sách. Tay vừa chạm đến, đã bị y cầm lấy, kéo cô ngã xuống giường.
Hai tay Duật Tôn ôm lấy cô, gối cằm lên vai Sanh Tiêu, y ôm chặt cô nhưng không có thêm động tác thâm nhập nào nữa, giống như y đang mệt mỏi rã rời, không bao lâu, tiếng hít thở đều đều rất trầm vang lên.
Dì Hà ở bên ngoài gõ cửa," Duật thiếu, cầu còn chưa có ăn cơm chiều, chịu khó xuống ăn chút đi?"
Y ngủ rất sau, ôm lấy Sanh Tiêu, không có chút nào phòng bị, bộ dáng giống như mấy ngày mấy đêm đều không được ngủ.
Mạch Sanh Tiêu đè thấp giọng, bảo dì Hà đem đồ ăn cất vào tủ lạnh.
Sanh Tiêu duy trì một tư thế quá lâu, không bao lâu cánh tay cô đã mỏi nhừ, trong lòng không khỏi khó chịu, y năm lần bảy lượt chà đạp trái tim của cô, mỗi lần trở về, rồi lại như chưa hề phát sinh chuyện gì. Trong mắt y, chỉ cần vĩnh viễn không đòi hỏi có được trái tim của y là đủ, y có thể đối đãi như vậy sao?
Hai người không bật điều hòa, cứ ngủ ở trên giường như vậy, đến quá nửa đêm, Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy có chút lạnh. Duật Tôn ngủ một giấc tinh thần rất tốt, lúc y mở mắt ra thì chỉ thấy Sanh Tiêu co ro trong lòng ngực của y, cô cũng chưa tỉnh ngủ, nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy chính mình.
Duật Tôn biết rõ cô bị lạnh, kéo cô ấp bên cạnh người.
Thân thể cảm nhận hơi ấm, Mạch Sanh Tiêu cảm thấy thoải mái rất nhiều, Duật Tôn khoác áo lên bả vai, cả người áp trên người cô.
" Em muốn nghe lời nói thật phải không?"
Duật Tôn hung hăng cắn lấy miệng cô không cho cô có cơ hội kháng cự," Vậy thì im miệng lại cho tôi!"
Mạch Sanh Tiêu đau nhíu mày, cô đẩy Duật Tôn ra," Anh tinh lực nhiều quá đấy, không sợ ngày nào đó làm đến không đứng dậy được à?"
" Tôi có chết cũng muốn chết ở trên người của em." Duật Tôn giật quần của cô, Mạch Sanh Tiêu nhớ tới y từng nói qua như vậy nhưng nhắm mắt lại đều là thấy khuôn mặt Cố Tiêu Tây ," Tôi xin anh đấy, tôi thật sự không làm được" Bờ mi cô run rẩy, dường như nước mắt đã rơi xuống trong bóng tối," Tôi đã nói sẽ cố gắng nhẫn nhịn đợi đến khi anh buông tha cho tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây.nhưng mà tôi không làm được, tôi vừa nghĩ đến anh vừa ở chỗ những người đàn bà khác trở về, cơ thể tôi lại không ngừng được run rẩy, Duật Tôn, anh đừng chạm vào tôi được không? Tôi không làm nổi, tôi thật sự không chịu được anh đồng thời chạm vào thân thể những người phụ nữ khác, anh tha cho tôi đi, được không?"
Khuôn mặt Duật Tôn tối sầm, dần dần chuyển thành hung ác nham hiểm.
" Mạch Sanh Tiêu, em cũng không phải mới là ngày đầu tiên biết rõ, ngoại trừ em, trước kia tôi đã không thiếu đàn bà.
" Không giống nhau" Cô lắc đầu," Tôi không biết anh vì cái gì còn lôi kéo không tha cho tôi, tôi thật sự mệt mỏi quá, không nghĩ lại cùng chung với những người đàn bà khác."
Tay Duật Tôn vươn vào quần lót của cô, phủ lấy nơi mềm mại bên trong, tiếng nói của Mạch Sanh Tiêu đã run run, hai chân mềm nhũn vô lực. Y cởi áo, đem quần lót của cô kéo ra sau, từng bước từng bước chen vào," Em thấy không? Thân thể của em yêu thích loại cảm giác này, Mạch Sanh Tiêu, trừ phi tôi cho em đi, bằng không, em dù nghĩ cũng đừng nghĩ đến rời khỏi tôi."
Y đã tiến chỗ sâu nhất, hai chân Mạch Sanh Tiêu cố gắng chống đỡ, trán Duật Tôn đã đẫm một mảng mồ hôi, trong cổ y bật ra một tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn" Chán ghét ư? Sanh Tiêu, tôi muốn cho thân thể em không thể rời khỏi tôi."
Cô ngâm nga một tiếng, hai vai đã bị Duật Tôn kéo, làm cho cả người cô đã ngồi trên người y.
Hai người kết hợp tới nơi sâu nhất, Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy cả thân thể đều bị y phá nát, cô thở hổn hển, bị y đâm từng cái vào tận cùng sâu nhất. Duật Tôn cầm lấy một tay Sanh Tiêu, y nâng eo của cô lên chút ít, dục vọng của y hơn phân nửa đã nằm sâu trong cơ thể cô, y khiến cho bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy gốc dục vọng to lớn của y," Nhìn xem, của em vừa vặn ôm trọn lấy tôi, Sanh Tiêu, thân thể của chúng ta mới phù hợp làm sao."
Mạch Sanh Tiêu mệt mỏi cực điểm, Duật Tôn lại như là bị cấm dục thật lâu, không ngừng muốn cô.
Ngày hôm sau, hai người đều ngủ cực kỳ muộn, dì Hà lên gọi một lần không thấy mở cửa, biết là bọn họ vẫn còn ngủ.
Hôm nay Duật Tôn dường như không có việc gì, bằng không dựa vào thói quen của y đã sớm đi rồi.
Mạch Sanh Tiêu mở mắt ra, toàn thân đau nhức, cô muốn đứng dậy, lại bị y ôm chặt không thể động đậy.
Ngày hôm qua Cố Tiêu Tây lúc khuya mới trở lại Tinh Hoa danh ( chắc là khu nhà mới mà Duật Tôn cho cô ta ở), Nghiêm Trạm Thanh nói cho cô biết, Duật Tôn nếu không đến chỗ cô, chính là về Hoàng Duệ Ấn Tượng, trước mắt là y đồng thời bao nuôi hai người chỉ có cô cùng Mạch Sanh Tiêu thôi.
Cô khóa trái cửa phòng, yên tâm ngủ một đêm. Buổi sáng tỉnh lại, cũng không trông thấy thân ảnh của Duật Tôn. Cô lấy điện thoại di động ra, nhắn cho y một đoạn tin nhắn.
Mạch Sanh Tiêu mở to hai mắt, nghe được tiếng điện thoại rung, Duật Tôn chưa mở mắt, điện thoại di động của y để bên cạnh gối đầu, Sanh Tiêu thấy y ngủ rất sâu, trong lòng cô cảm giác như bị cào xé rất khó chịu, cuối cùng vẫn là vươn tay ra.
Mở màn hình xem là một cái tin nhắn, hiện tên Cố Tiêu Tây .
Lòng cô run lên, ngón cái không nghe lời nhấn phím, nội dung tin nhắn hiện lên là: Hôm nay anh có đến không?
Đơn giản chỉ một câu hỏi thôi mà làm hô hấp của Mạch Sanh Tiêu trở lên gấp gáp, cô vội vàng tắt màn hình điện thoại thả lại chỗ cũ, đã thấy thân thể y động đậy, Duật Tôn mở mắt ra," Mấy giờ rồi?"
Sanh Tiêu nhìn đồng hồ trên tủ," Mười giờ rồi."
Duật Tôn không nói gì, nhắm mắt lại, vươn tay ra sờ lên điện thoại của mình, Sanh Tiêu không khỏi khẩn trương, y cũng không nói gì, lại thả điện thoại xuống.
Hai người rời giường, lúc xuống lầu dì Hà đang bận rộn chuẩn bị cơm trưa, trên bàn ăn có sandwich cùng trứng trần nước sôi.
Duật Tôn mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, y rất ít mặc loại đồ như thế này, khi y đứng dưới ánh nắng mặt trời càng ngời sáng vẻ anh tuấn mà tà khí. Hải Bối vừa tới nhà mới, có chút không thích ứng, Duật Tôn gọi người mang thức ăn cho chó đến nhà, thừa dịp dì Hà đang chuẩn bị cơm trưa, y kéo tay Mạch Sanh Tiêu, mang theo Hải Bối đi vào vườn hoa.
Tương Tư ngồi ở phòng khách, xuyên qua lớp kính cửa sổ sát đất nhìn ra phía bên ngoài.
Duật Tôn ngồi trên mặt đất, Bải Bối đuổi theo khiến Mạch Sanh Tiêu không ngừng chạy trước, Sanh Tiêu có chút sợ con chó to lớn như vậy, cho nên chạy vô cùng nhanh. Duật Tôn đi qua, Hải Bối lại quấn quít lấy y tỏ ý muốn chơi, mới trải qua hơn nửa ngày mà nó dường như đã thích ứng rất tốt với hoàn cảnh.
" Sanh Tiêu, sau này lúc tôi không có ở đây, để cho Hải Bối bảo vệ em." Duật Tôn ôm lấy mạch Sanh Tiêu đứng bên cạnh bể bơi, loại chó cưng nhỏ bé phỏng chừng một cước đã bị đá văng, cho nên y mới mua con chó Dorberman này cho cô.
Mạch Sanh Tiêu trong lòng vẫn nghĩ cái tin ngắn kia, cô cũng không nói gì, Duật Tôn ở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng suốt một ngày, tới gần lúc ăn cơm chiều, lại thay quần áo ra ngoài.
Sanh Tiêu nhìn theo bóng lưng y lái xe đi ra ngoài, cô biết rõ, y đi đến chỗ Cố Tiêu Tây .
Bình luận facebook