Trở lại khách sạn, Sanh Tiêu tắm rửa đi ra ngoài, trong phòng yên tĩnh, một âm thanh nhỏ đều không có." Duật Tôn, anh ở đâu?"
"Tôi ở sân thượng."
Cô mò mẫm đi ra ngoài, vừa tới sân thượng, đã sộc lên mùi thuốc. Sanh Tiêu theo hắn lâu như vậy, rất ít trông thấy Duật Tôn hút thuốc. Người đàn ông vươn tay đem cô kéo đến trước mặt mình.
"Duật Tôn, vừa rồi là có người chết đuối sao?" Mạch Sanh Tiêu nghe được người phụ nữ kia cùng tiếng khóc đau đớn đến xé lòng của cô ấy, thực ra, mất đi người thân là nỗi đau khôn nguôi nhất. Cô nhớ tới lúc trước, thời điểm ba mẹ ra đi, trong thâm tâm cô đã đau đớn một thời gian dài.
"Ừ, là chết đuối." Duật Tôn liếc một cái liền nhìn ra là bị người khác ám sát, mà có thể ở khu vực biển này, lặn xuống nước giết người, nhất định là đã qua quá trình huấn luyện.
Tâm tình của hắn có chút bực bội, môi mỏng khẽ cong lên lại hung hăng mím chặt lại.
Mạch Tương tư nằm ở trên bàn giải phẫu, vừa đói vừa sợ, vài vết rạch trên đùi chỉ còn nhìn thấy hồng hồng, đến lúc này vài vết máu đã ngừng hẳn, chỉ là chân không thể cử động, chỉ cần động đậy nhẹ đã đau đến thấu xương.
Từ Khiêm đem ả nhốt một ngày một đêm rồi, ả đói đến gần như ngất đi, xe lăn cùng điện thoại cũng không có bên người, Mạch tương tư thật muốn chết đi cho rồi, trong phòng phẫu thuật hay trong phòng bệnh của bệnh viện đều giống nhau, ả toàn thân lạnh đến phát run. Đỉnh đầu ánh sáng của đèn giải phẫu chiếu xuống làm ả đau nhức mắt, vì thế lấy hai tay giơ lên che khuất ánh mắt của mình.
Cửa ra vào dường như truyền tới âm thanh, Mạch tương tư dựng thẳng hai lỗ tai lên, mở mắt ra, chỉ thấy cửa được mở, đi vào là một y ta khoác một chiếc áo blu trắng toát.
"Cứu mạng, cô y tá ơi, cứu cứu tôi với-"
Đối phương lấy đồ ăn trong tay đặt ở cửa ra vào, cô ta đeo khẩu trang kín mít, hai mắt chỉ là liếc Mạch tương tư một cái, "Ừ, đứng dậy ăn đi."
"Chân tôi không được tốt, dậy không nổi, cô giúp tôi lấy tới đây được không?" Tương tư bụng đói đã réo ầm ĩ, cố gắng nhổm nửa người trên lên cùng cô hộ lý nói chuyện.
Người y ta hai tay đút túi quần, "Dậy không nổi thì ráng chịu đói đi." Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, cũng đem cửa đóng lại.
"Đừng-" Mạch tương tư vươn tay, một loại tuyệt vọng lan tràn đến đỉnh đầu, chẳng lẽ bọn họ thật sự muốn để ả chết đói thật sao? Tương tư môi đã khô đến nứt nẻ, lưỡi ả khẽ liếm liếm, đau nhức có chút nhíu mày.
Mặc dù đói khổ lạnh lẽo, nhưng Mạch Tương Tư trong thâm tâm lại càng cảnh giác hơn, đối phương tuyệt đối là đang nhằm vào chân của ả, cửa ra vào xa như vậy, nếu ả không chịu đứng lên, cũng đừng nghĩ tới việc ăn một miếng cơm, uống một ngụm nước.
Hôm nay đã là ngày hôm sau, Tương tư bị nhốt tại đây, Sanh Tiêu từng nói, nhiều nhất là ba ngày bọn họ sẽ trở về.
Ba ngày.
Mạch tương tư cố chấp ép nước mắt nuốt trở về, Duật Tôn muốn mọi việc sáng tỏ nên đã đem Sanh Tiêu đi, hắn lấy đi hộ chiếu của ả, bọn họ vừa bước lên máy bay, hắn liền sai người đối phó ả.
Bên này, Từ Khiêm đang ngồi ở một gian phòng lắp đặt thiết bị khám chữa bệnh xa hoa, trên bàn của hắn đang đặt một chiếc máy tính, trong phòng giải phẫu có trang bị camera, Nhất cử nhất động của Mạch tương tư đều không thể qua được tai mắt hắn.
Thật sự là lợn chết không sợ nước nóng.
Muốn đối phó Mạch tương tư, Từ Khiêm ít nhất đã sử dụng trên dưới trăm biện pháp khác nhau, có thể Duật Tôn chỉ muốn sai hắn thử chân của cô ta, cũng không sai hắn động thủ. Từ Khiêm thật sự không biết, hắn có phải đã đùa quá trớn rồi không? .
Tương tư cũng có tính toán của mình, ả vốn có thể đứng lên, cùng lắm là nói chân ả giờ đã tốt rồi. Có thể Duật Tôn từ trước đến nay là nhằm vào ả, nếu mà để hắn biết đẩy Tô Niên xuống năm đó là ả, mà không dính dáng đến Sanh Tiêu, nói không chừng một đầu ngón tay cũng có thể đưa ả vào chỗ chết.
Mạch tương tư không muốn ngồi tù, ả tình nguyện cả đời ngồi lên xe lăn.
Kỳ thật, cho dù Sanh Tiêu biết rằng chân của ả đã khỏi, cho dù Duật Tôn muốn đối phó ả, Sanh Tiêu tất nhiên cũng sẽ bảo vệ ả chỉ bằng lý do duy nhất ả là chị của Sanh Tiêu. Nhưng mà Mạch tương tư không dám mạo hiểm như vậy, chân của ả là vì Sanh Tiêu mới biến thành như vậy, hôm nay, ánh mắt của nó tuy mù nhưng lại có thể có người sủng ái, nâng niu trong lòng bàn tay, còn chính mình thì sao?
Mạch tương tư càng nghĩ, ý nghĩ càng biến dạng, lúc trước, nếu như ả không ra tay, bị tấm gỗ đè vào chân là Sanh Tiêu, Tương tư có thể cứ theo lẽ thường đến trường, như vậy, gặp gỡ Duật Tôn nên là ả, ả cũng có thể kiếm tiền để Sanh Tiêu khám bệnh, như vậy, cả ngày bị nhốt tại bệnh viện như bệnh nhân tâm thần hẳn là Mạch Sanh Tiêu.
Tương tư tự nhận, ả không kém gì so với Sanh Tiêu, nó ngoài biết đánh đàn dương cầm thì còn biết gì chứ?
Nếu như không có trận hỏa hoạn ngoài ý muốn kia, ả có thể cùng Mạch Sanh Tiêu đứng ngang hàng nhau, Liệu Duật Tôn thực sự sẽ chọn Sanh Tiêu? ả càng nghĩ như vậy, trong nội tâm càng tức giận bất bình, dựa vào cái gì? Mạch Sanh Tiêu dựa vào cái gì mà cướp đoạt quyền sống của ả?
Tại sao Duật Tôn không gặp gỡ ả trước? , Tâm hồn Tương Tư trở nên bình tĩnh, ả trơ mắt nhìn em gái của mình ngày càng gầy đi vì kiếm tiền chữa trị cho ả, mỗi ngày Mạch Sanh Tiêu đều bôn ba bên ngoài, tận lực kiếm việc làm. Tương tư cũng hiểu được, có người em gái như vậy thật tốt, nếu như đổi lại là ả, nói không chừng đã sớm suy sụp, còn lâu mới ngóc đầu lên được.
Có thể, từ bước chân đầu tiên Mạch tương tư đi vào Hoàng Duệ ấn tượng, suy nghĩ của ả đã bị bóp méo đi.
Sanh Tiêu dù có chăm sóc ả như thế nào đi chăng nữa, ả cũng chỉ là chị của Sanh Tiêu.
Cái gì của Mạch Sanh Tiêu, cũng không phải của ả. Chỉ có chộp vào trong tay mình, mới chắc chắn được, Sanh Tiêu đã lấy đi tất cả những thứ đáng lẽ vốn nên là của ả, cho nên Mạch tương tư tình nguyện ngồi xe lăn, để cho Sanh Tiêu áy náy khổ sở cả đời!
Tin tức án mạng xảy ra tại bãi biển đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, đám người tản bớt, chuyện này cũng phai nhạt đi không ít. Tiếng khóc của gia đình người chết ai oán bay vào trong gió, nhưng sớm muộn cũng sẽ bị quên lãng theo thời gian
Duật Tôn từ nãy tới giờ một câu cũng không mở miệng, Sanh Tiêu dựa vào cánh tay của hắn, "Cũng không biết chị thế nào rồi, lần này không thể đi chơi cùng, chị ấy khẳng định rất thất vọng."
"Cái điệu bộ của cô ta, cho dù có đi được cũng không thuận tiện." Duật Tôn nghe được chuông điện thoại di động vang lên, hắn nâng tay lên bấm nút nghe, "A lô?"
Nghe được tiếng nói của đối phương, hắn đứng lên đi ra xa, "Như thế nào?"
"Nhất định là giả, nhưng cô ta giả bộ rất tốt, đói bụng hai ngày cũng không chịu xuống ăn cái gì, đúng là cứng đầu."
"Cậu không phải thích đem xương cốt người khác đem đập nát để chơi sao?" Duật Tôn nở nụ cười nhàn nhạt, lông mày giương lên, nhìn Mạch Sanh Tiêu đứng cách đó không xa, hắn nhớ tới vừa rồi cô còn rất lo lắng cho Tương Tư, "Tớ muốn nhờ cậu một việc nhỏ, ngày mai khi tớ trở về, cậu đem cô ta ném trở lại hoàng duệ ấn tượng a."
"Như vậy coi như xong?" Từ Khiêm khó có thể tin.
"Đúng, cô ta đã muốn giả bộ, vậy cứ để ả ta giả bộ đến cùng đi." Duật Tôn khép điện thoại lại, hắn nếu đối với Mạch Tương tư không khách khí, nói không chừng Sanh Tiêu sẽ cùng hắn liều mạng.
Đêm đó, Tương tư bị người ta mang từ phòng phẫu thuật đi, chiếc quần đã bị phá nát không che được nổi đôi chân, đến Hoàng Duệ ấn tượng, ả liền bị nhét vào xe lăn đứng ở của ra vào, một gã đàn ông xuống xe, ấn chuông cửa, sau khi nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân, lúc này mới lái xe rời đi.
Dì Hà khoác bộ quần áo, bà một mình ở nhà, đã sớm đi ngủ, "Ai a?"
Mở cửa, thấy không có ai, bà vừa muốn khép lại, chợt nghe đến trên mặt đất truyền đến vài âm thanh vụn vặt, "dì Hà, dì Hà......"
Dì Hà còn buồn ngủ, xoa xoa mắt, nhìn tình cảnh trước mắt bà dường như bị dọa một trận hồn bay phách lạc, "Tương tư-" Âm thanh của bà hoảng hốt, "Cô sao lại biến thành bộ dáng như thế này?"
"dì Hà, nhanh cứu cứu tôi-"
Trên đùi Mạch tương tư vết máu loang lổ, quần áo không chỉnh tề, dì Hà khom người giúp ả ngồi vào xe lăn, "Tôi gọi 120, tại sao có thể như vậy, thật sự là làm tôi sợ muốn chết."
(Khoai Môn Kem: số 120 là số cấp cứu ở Trung Quốc giống như 115 ở Việt Nam mình)
"dì Hà, không cần, "Tương tư vội vàng kéo tay của bà, "Tôi rất đói......"
Dì Hà vào cửa liền làm một ít thức ăn mang đến cho Tương Tư, ả dường như rất đói, gục xuống bàn là ăn như hổ đói vồ mồi, giống như vài ngày còn chưa được ăn gì.
"Cô ăn từ từ thôi, bên trong còn nhiều lắm, "dì Hà nhìn qua bộ dáng chật vật của Tương Tư, "Duật thiếu không phải mời bác sĩ trị chân cho cô sao? Cô như thế nào lại thành ra như vậy? Để tôi gọi điện thoại lại cho Duật thiếu......"
Dì Hà nói xong, liền muốn đứng dậy.
"dì Hà, "Mạch tương tư cuống quít nuốt xuống miếng cơm trong miệng, "Đừng gọi điện thoại, hãy cứ để họ 'chơi' cho tốt đi, Sanh Tiêu hai ngày nữa sẽ trở lại."
Cho dù lúc này gọi điện thoại, điện thoại của Mạch Sanh Tiêu chắc chắn là tắt máy.
Tương tư nhồi đồ ăn vào trong miệng, ả không kịp nhai liền để nguyên như thế nuốt xuống, ngay sau đó bị mắc nghẹn ở cổ thiếu chút nữa thở không nổi.
Di Hà thấy ả bộ dáng đáng thương, trong nội tâm càng thêm lo lắng.
Sau khi ăn uống xong, Tương tư đẩy xe lăn trở lại phòng ngủ, dì Hà đang chuẩn bị nước tắm, "Nhanh tắm rửa đi, cũng không biết những vết thương trên người như thế này có để lại sẹo không nữa."
"dì Hà, tôi mệt mỏi quá, rất muốn ngủ một giấc."
"Để tôi lau sạch người cho cô đã......"
"dì Hà, dì vịn tôi trên giường, tôi mệt muốn chết rồi......" Tương tư trong mắt chứa đầy nước mắt, dì Hà thấy cũng thấy mũi đau xót, bà vội vàng đỡ Tương Tư lên giường, "Vậy cô nếu là có chỗ nào không thoải mái thì kêu tôi, tôi có thể nghe được."
"Được." Tương tư nằm thẳng trên giường, đợi dì Hà sau khi rời khỏi đây, liền xem xét cơ thể mình
Trên đùi có vài chỗ bị rạch không chạm vào được, Mạch tương tư hai tay ôm lấy bả vai, đem áo xé mở ra, cánh tay ả hung hăng cầm chỗ vai đó, dùng sức ấn ấn vài huyệt đạo. Ả đau đến mức nước mắt giàn giụa, nhưng quan trọng nhân là vết thương ở trước ngực, trước bụng vẫn còn máu ứ đọng lại.
Mạch Sanh Tiêu phơi nắng dưới ánh mặt trời, ngồi ở phía dưới cái ô che nắng, trong tay đặt một trái dừa.
Trên đầu đội một chiếc mũ được đan lát thủ công cực khéo, cô lấy một tay chống cằm, thần sắc thích ý mà sảng khoái. Giữa trưa là tiệc tự nướng, đủ loại kiểu dáng hải sản bày ở trên bàn, tôm hùm cỡ lớn, cùng với cá mực.
Nhà hàng này giống như đang nằm trên bãi biển, bọn họ ngồi ở lầu hai, cả nhà hàng đều được xây bằng gỗ, nếu như chú ý, có thể nghe thấy được mùi thơm đặc biệt của gỗ quý.
Phía dưới chính là biển lớn rộng bao la, trong không khí mang theo hương vị ẩm ướt của nước biển, Sanh Tiêu nhấp một hớp nước dừa, tay phải giơ lên nhẹ đảo đảo vài cái, "Em muốn ẩn cư tại đây, như thế nào cũng không muốn rời đi."
Duật Tôn cười cô, "Không cần chị của em sao?"
"Em sẽ đem chị đến đây sống cùng" Trên gương mặt cô, từng làn gió biển đang thổi qua, "Nếu có thể ở trên bờ biển đánh đàn, thì lại càng tốt."
Cô nghe được âm thanh Duật Tôn đứng dậy, không bao lâu, tiếng bước chân trở lại bên người cô.
"Duật Tôn?"
Sanh Tiêu bị người đàn ông nắm tay dắt đi, cô chỉ biết đứng dậy đi theo, "Đi đâu? Chúng ta còn chưa có ăn cơm."
Cô đi theo sau lưng Duật Tôn, lên vài tầng lần, trong nhà ăn đang phát vài bản nhạc tiếng Anh, Sanh Tiêu ngồi xuống, hai tay của cô sờ về phía trước, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào một thứ, mới biết được là khung đàn dương cầm.
Chương 73
Dì Hà vội buông công việc trong tay ra đón tiếp, "Mạch tiểu thư."
Bà vội đi qua Sanh Tiêu hướng về Duật Tôn, đem hành lý chuyển vào nhà. Dì Hà sắc mặt hình như có cái gì không đúng, nhưng Mạch Sanh Tiêu không nhìn thấy, dì Hà cứ nhìn về phía Duật Tôn, cũng không dám nói thêm đi ều gì, liền mang theo một số thứ đi vào phòng khách.
Hải bối nghe được tiếng bước chân, nhổm hẳn dậy, chân trước chân sau chạy về phía Mạch Sanh Tiêu. Khi chạm vào được tay cô, cô vội ngồi xuống ôm lấy cổ Hải Bối, "Hải bối ngoan, ăn cơm có ngon không?"
"Gâu, Gâu-"
Cửa phòng Mạch tương tư khép hờ, lúc chuông cửa vang lên ả cũng đoán được là Sanh Tiêu cùng Duật Tôn đã trở về. Ả cầm lấy chiếc chăn đơn bên cạnh, nằm xuống chùm chăn kín mít.
"dì Hà, chị của tôi?"
Dì Hà giật mình một cái, buông hành lý đi tới, "Ở trong phòng."
"Sớm như vậy đã đi ngủ sao?" Mạch Sanh Tiêu lấy chiếc túi ở bên cạnh, mở khóa kéo ra, lấy quà đã chu ẩn bị cho Tương Tư từ trong lôi ra, "Chị, chị-"
Gọi vài tiếng, Mạch Tương Tư vẫn không chịu đi ra.
"dì Hà, dì đỡ tôi vào trong xem sao."
Dì Hà cúi thấp đầu đi tới, Sanh Tiêu cầm cổ tay của bà đi về phía căn phòng của Tương Tư, "dì Hà, chị của tôi tại sao không đi ra vậy? Có phải là đang ngủ?"
"Hả, à, ừ, ừ, có thể thế." Dì Hà mập mờ trả lời vài câu, lúc Tương Tư bị mang lên xe, Duật Tôn nói là hắn đã sai thầy thuốc chữa chân cho Tương Tư, còn nói về sau không được nói ...... dì Hà cũng không tiện nói nhiều, càng không được thắc mắc hành động của Duật Tôn.
Bà dẫn Sanh Tiêu vào gian phòng của Tương Tư, Mạch Sanh Tiêu mở ra nửa cánh cửa: " Chị, chị đã ngủ chưa?"
Sanh Tiêu vừa đứng lại, dường như mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng khóc truyền đến, trong nội t âm cô thoáng cái lộp bộp, vội vàng đi vào. Dì Hà dìu cô đi đến trước giường Tương tư, chiếc đèn chùm thủy tinh trên đầu lóe sáng, Mạch tương tư lấy chăn che kín người, tiếng khóc vẫn réo rắt từ bên trong truyền ra
"Chị, chị làm sao vậy?" Sanh Tiêu sắc mặt kinh hoảng, vội vươn tay ra. Cô cầm lấy một góc chăn, khẽ kéo vài cái, nhưng bên kia Mạch Tương Tư cầm chặt, không chịu buông ra.
"Chị, chị đừng làm em sợ, chị rốt cuộc làm sao vậy a?"
Mạch Sanh Tiêu chỉ nghe thấy tiếng khóc, trong lòng cô càng bối rối, "dì Hà, dì cũng biết chuyện phải không? Chị của tôi rốt cuộc làm sao vậy?"
"Mạch tiểu thư, Tương tư, cô ấy......"
Duật Tôn nghe được động tĩnh, cũng đi đến.
Sanh Tiêu không nghe được đáp án, chỉ phải dùng sức đem chiếc chăn đơn của Tương Tư giật ra, Tương tư buông lỏng tay, không che đậy gì, ả hai tay ôm bả vai, cả người nằm thẳng tắp, trên người quần áo ngày hôm đó, cũng chưa thay ra.
Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy chị nhất định đã xảy ra chuyện, cô hai mắt không thấy, chỉ có thể cầm lấy cánh tay dì Hà, "dì Hà, dì đã nhìn thấy cái gì? Nói cho tôi biết đi! "
Dì Hà mím chặt môi, nhìn về phía Duật Tôn, bà mặt lộ vẻ khó xử, không dám tự tiện mở miệng.
Mạch tương tư đau khổ gần chết, tiếng khóc nghẹn ngào giống như là muốn chết đi luôn vậy.
Duật Tôn đi đến sau lưng Sanh Tiêu, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn cô mang theo chút kh ẩn trương nhìn về phía trước. Người đàn ông đôi lông mày khẽ nhướng lên, sau khi nhìn thấy Tương Tư, cũng là có chút lắp bắp kinh hãi.
Mạch tương tư quần áo tả tơi, hai cái ống quần bị rạch rách để lộ cặp đùi, trên đùi còn có vết máu, áo thì xộc xệch, cổ áo bị giật ra, nhiều vết nhăn trên áo, cánh tay đang gập trước ngực còn có vài vết máu trên ngón tay chưa khô, cái kiểu bộ dáng này, mặc cho ai nhìn thấy đều cảm giác trong lòng có chút không thoải mái.
Tương tư trở lại Hoàng Duệ ấn tượng cả ngày cứ ở lì trong phòng, mà ngay cả ăn cơm cũng đều dì Hà mang vào, dì Hà trông thấy những vết thương của ả, cũng bị dọa cho chết khiếp.
Bà chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, Từ lúc Mạch tương tư bị ném ở ngoài cửa Hoàng Duệ Ẩn Tượng, bà dường như nhớ rõ, ngoại trừ vết thương ngoài da trên đùi của Tương tư, áo cũng không có bị hỏng như vậy.
Cũng phải nói lại là, cái cảnh này làm cho người ta thương.
Sanh Tiêu nước mắt nhanh chóng chảy xuống, "dì Hà, dì nói đi ... Ai có thể nói cho tôi biết! "
"Mạch tiểu thư......" dì Hà muốn nói lại thôi, lại lần nữa ngậm miệng.
Duật Tôn đôi mắt lạnh băng xem xét, "Mạch tương tư, Cô đang làm cái trò gì đó?"
Tương tư đột nhiên cầm lấy cái chén đặt trên tủ đầu giường dùng sức ném xuống, "Cút đi, đều cút hết cho tôi, đi ra ngoài, ai tôi cũng không muốn gặp."
Chén sứ bất ngờ đập vào vai Mạch Sanh Tiêu, cô đau đến nghiêng một bên người, chân trái đi lảo đảo lùi lại vài bước.
Duật Tôn thấy thế, đi nhanh lên phía trước, hai tay bắt lấy vai Tương Tư muốn đem ả hất xuống giường, Sanh Tiêu mặc dù không thấy, có thể cảm giác được Duật Tôn đang ở gần cô, cô không chút nghĩ ngợi cầm lấy tay Duật Tôn hất ra, "Không cần, không cần -"
Sanh Tiêu đến trước mặt Tương Tư, cô không nhìn thấy cảnh trước mắt nhưng trong lòng rất lo lắng " Chị, chị nói đi, rốt cuộc làm sao vậy?"
Tương tư khóc nấc lên không ra hơi, ả ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Duật Tôn, hai tay ôm lấy Sanh Tiêu không chịu buông ra, "Cứu chị, Sanh Tiêu, em cứu chị với-"
"Chị, em ở đây, chị đừng sợ."
"Em vì sao bây giờ mới trở về? Sanh Tiêu, em làm sao không gọi đi ện thoại hỏi thăm chị một chút gì? Sanh Tiêu, em làm sao lại đem chị vất bỏ ở nơi này?" Mạch tương tư liên tiếp chất vấn Sanh Tiêu làm cô khóc nấc lên, "dì Hà, dì nói đi! "
Duật Tôn dốt cuộc cũng mở miệng, "Cái này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Hà di không dám nhiều lời, chỉ là đem chuyện hôm đó mình nhìn thấy ra nói, "Tôi nghe được tiếng chuông cửa sau đó ra mở, rồi phát hiện Tương tư nằm ở bên ngoài, trên đùi đều là máu. Tôi liền đem cô ấy dìu vào nhà, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra."
"Chị của tôi làm sao có thể ở bên ngoài, dì Hà, dì không phải ở cùng chị sao?
Dì Hà xem xét nét mặt Duật Tôn, bà nhớ người đàn ông này nói qua, chuyện này không được nói cho Sanh Tiêu.
Thấy dì Hà không nói lời nào, Sanh Tiêu trong th âm t âm lại càng lo lắng hơn "Chị, chị sao lại một mình ra ngoài?"
Mạch tương tư ngồi phắt dậy, ả thở phì phò níu vào bờ vai Sanh Tiêu đứng lên, ả chỉ thẳng vào Duật Tôn, trong mắt lộ rõ vẻ phẫn uất bi thương." Hắn, tìm người cường bạo chị! "
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, nhẹ buông tay, hộp quà rơi xuống đất, bên trong âm thanh nát vụn truyền tới.
Cô chỉ cảm thấy ngực như bị một đống bông lớn chặn lại, uất ức thiếu chút nữa ngất đi.
"Chị, Chị nói ...... Cái gì?"
"Duật Tôn, Duật Tôn sai người đối phó với chị, chị đau chân đi bệnh viện, bọn họ ở bệnh viện bắt chị lên xe, Sanh Tiêu, em xem chân của chị, người bác sĩ đó không phải người, anh ta cầm con dao nhỏ rạch lên đùi chị, anh ta nói chân chị què là giả. Chị đau lắm......" Mạch tương tư cầm tay Sanh Tiêu, đem lòng bàn tay của cô đặt lên vết thương ở chân, "Về sau, anh ta nhốt chị ở phòng phẫu thuật, không cho chị ăn, không cho chị uống, còn nói với chị, nếu muốn ăn thì tự mình đứng lên mà ăn, Sanh Tiêu...... Ta thật sự khổ sở không chịu được......"
Mạch Sanh Tiêu rõ ràng có thể cảm giác được vết thương dưới lòng bàn tay, từng vết, đều sưng tấy lên.
Cô đau lòng tột đỉnh, năm đầu ngón tay run run.
"Chị dậy không nổi, cho nên đói bụng suốt hai ngày một đêm, Sanh Tiêu, chị bình thường cùng người khác không ân oán, bọn họ rõ ràng là nhằm vào chân chị, Duật Tôn, hắn một mực hoài nghi chân chị có thể đứng dậy được, làm sao lại trùng hợp như vậy, hộ chiếu của chị đặt ở dưới gối thế mà tìm không thấy?" Mạch tương tư t âm tình kích động, không khống chế được, "Hoàng Duệ ấn tượng trừ em và chị ra, cũng chỉ có hắn và dì Hà, dì Hà không có khả năng cầm hộ chiếu của chị, Sanh Tiêu, ngươi nói xem, còn có thể là ai?"
Mạch tương tư loạng choạng trên bả vai Sanh Tiêu, ả đầu đau muốn vỡ đôi, không dám nghĩ tiếp.
"Cô nói đủ chưa?" Duật Tôn nhìn qua Mạch tương tư miệng vết thương trên người máu đã ứ đọng, vết thương trên đùi trái của ả rất giống với kiệt tác của Từ Khiêm, về phần, nửa người trên ......
"Còn chưa, "Tương tư quơ hai tay, khuỷu tay trong lúc vô tình đập vài nhát vào người Sanh Tiêu, "Không chỉ có vậy, vì bức chị đứng lên, tên bác sĩ cầm thú kia ở trên người chị cường bạo, Sanh Tiêu, lúc ấy em ở đâu? Chị kêu cứu tới khản cả tiếng, hắn xé nát quần áo của chị, lại dùng dao phẫu thuật cắt tan quần chị...... Chị, chị sợ sẽ chết, sau đó chị hỏi có phải hắn là người Duật Tôn phái tới, chị nói cho hắn biết, nếu như bị em biết, em chắc c hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hắn lúc này mới buông tha chị...... Sanh Tiêu, "Mạch tương tư mười ngón tay hung hăng cắm vào vai Sanh Tiêu, "Em nói xem, ngoại trừ Duật Tôn còn ai vào đây?"
Mạch Sanh Tiêu cảm thấy rất buồn bực, dường như không khí trong phòng thoáng chút ngừng đọng lại.
Dì Hà đứng ở bên cạnh không dám chen vào nói, bà không khỏi đồng tình đối Mạch tương tư, hai chị em này quả rất đang thương, một người thì mắt mù, còn một người như thế nào lại xảy ra chuyện như thế này?
Tương tư ôm lấy Sanh Tiêu, khóc rống lên, Mạch Sanh Tiêu phía sau lưng chảy rất nhiều mồ hôi lạnh, qua hồi lâu, mới mở miệng hỏi, "Duật Tôn, có thật không?"
"Cái này còn cần hỏi sao? Sanh Tiêu, em chẳng lẽ không tin tưởng chị?" Tương tư kích động cầm lấy tóc, như bị bệnh t âm thần, chỗ cổ áo bị xé nát lộ ra một mảng vai, chỗ đó có máu ứ đọng lại nhìn thấy mà giật mình.
"Chị, chị đừng như vậy......" Sanh Tiêu vội vàng ôm chặt Tương tư, "Chị......"
"Sanh Tiêu, chị phải làm sao bây giờ......"
"Còn có thể làm sao bây giờ, khúc mắc trong lòng thi đi chết đi." Duật Tôn lạnh lùng mở miệng.
Sanh Tiêu xoay người lại, Mạch tương tư vượt lên trước một bước thét lên, "Tôi là muốn chết đây, tôi cũng không sống nổi nữa......"
"Đã muốn chết thì cần gì phải đợi tới bây giờ? Còn nữa...... dì Hà, bộ quần áo này là cô ta mặc lúc trở về sao?"
"vâng."
Duật Tôn cái cằm kiên nghị giương nhẹ, "Đã thành bộ dáng này, sao lại không đổi bộ khác cho cô ta?"
Dì Hà nhìn về phía Mạch tương tư, "Cái này......"
"Anh là có ý gì?" Tương tư ánh mắt phẫn nộ, "Anh nghĩ rằng tôi lấy sự việc này ra để đùa sao?"
"Cô nếu thật lo lắng cho Sanh Tiêu, không nên là để bộ dạng này, cô ấy giờ mắt không nhìn được, nếu có thể, cô cho rằng cô ấy nhìn thấy cô như vậy còn có thể chịu được sao? Cục diện rối rắm này, cô cũng có đủ thời gian để nghĩ kế nhỉ."
Mạch tương tư cắn môi dưới, một chút hồng hồng theo cách môi tràn ra.
Ả cầm lấy cổ tay Sanh Tiêu, "Chẳng lẽ, tôi chịu tủi thân mà không được nói ra sao? Tôi đều như vậy, trở về thầm nghĩ sẽ không gặp ai, Sanh Tiêu, em có người bảo vệ lại có ngươi yêu thương, như vậy, chị?"
Mạch Sanh Tiêu nghe xong, trong nội tâm bỗng nhiên bị đ âm một nhát rất sâu, rạch ra một lỗ hổng.
"Duật Tôn, có thật không?" Cô vẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Bình luận facebook