Người đàn ông duỗi thẳng cánh tay đặt trên đỉnh đầu của ả.
Hắn cách ả rất gần, Mạch tương tư chỉ cảm thấy mùi nước hoa trên người Duật Tôn rất đặc biệt cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt, giống như một mê cung mê mị, ở trước trước mặt, không gì phá nổi.
Người đàn ông trong mắt để lộ ra vẻ mê ly, Tương tư trên môi bôi một chút son vị hoa quả chính là thỏi son mà Sanh Tiêu đi dạo phố cố ý mua cho ả, mái tóc được uốn xoăn lọn to tỉ mỉ, cũng là Mạch Sanh Tiêu mang ả đi làm.
Duật Tôn phảng phất men say, cánh tay khẽ xoay, đặt ở trên vai ả.
Mạch tương tư thiếu chút nữa hoảng hốt kêu lên, khuôn mặt người đàn ông anh tuấn mị hoặc gần trong gang tấc, "Cô muốn câu dẫn tôi?"
Tương tư bị hắn cứ hiển nhiên hỏi như vậy, ngược lại trở nên nghẹn họng nhìn trân trối.
Duật Tôn trong tay còn cầm chén nước lúc nãy, trong mắt của hắn giấu không được sự chán ghét, khẽ lùi ra sau, khóe miệng cầm không được mà nhếch lên sự khinh bỉ, "Cô như vậy không kiêng nể gì cả câu dẫn tôi, em của cô có biết không?"
Mạch tương tư cố gắng dấu trong mắt sự xấu hổ, "Em lại rất ngạc nhiên, duật thiếu người xem trong em của em vì cái gì? Nó là rất xinh đẹp, có rất nhiều các "vệ tinh" vây quanh nó, mà ngay cả em, đối với nó không kém là bao nhiêu."
"Cô là cùng cô ấy không kém bao nhiêu......" Duật Tôn ánh mắt tnhìn khắp một lượt người ả, cuối cùng rơi xuống trên hai đùi Mạch tương tư, "Chân cô hình cũng tốt lên rồi, trông cô cũng dễ nhìn, dáng người cũng chấp nhận được......"
Ánh mắt người đang ông xem kỹ, như là tại chọn lựa một món hàng rẻ tiền, Tương tư bị hắn nhìn chằm chằm, cảm giác toàn thân giống như một cỗ máy nóng hừng hực, hơi nóng tỏa ra, mặt cũng nóng tới hiện hồng.
"Mạch Sanh Tiêu đối với cô rất tốt, cô nên trân trọng ......"
Sanh Tiêu đúng là đối vớiả rất tốt, nhưng mà trái tim người đàn ông này, phải là thuộc về ả mới đúng.
Nếu như Duật Tôn nhắm trúng ả, ả cũng có thể cho Sanh Tiêu mua cái này mua cái kia, chăm sóc cô c ẩn thận, Tương tư không muốn là người đến sau nữa, dùng sự bố thí của Mạch Sanh Tiêu.
"Nếu như người ta cũng theo anh, không phải càng tốt sao?"
Duật Tôn ngón trỏ gõ gõ dọc theo chân ly, Tương tư lần này không hề nghi ngờ mà như thiêu thân lao đầu vào lửa, người đàn ông bình thường đối với ảthái độ ra sao, ả không phải không tinh tường, chỉ là ả thừa dịp thời cơ hiếm có này, sợ Mạch Sanh Tiêu sau khi phản ứng đem ả đuổi ra Hoàng Duệ ấn tượng, vừa hay đêm nay mọi người đều uống rượu, ả dù là có một cơ hội nhỏ bé, đặt ở trước mắt cũng không nguyện bỏ qua.
"Cô thật không tồi......"
Mạch tương tư khóe miệng khẽ cong, trong mắt hiện rõ sự đắc ý.
Người đàn ôngtiếp tục nói, "Đối với tôi, tôi có một ham mê."
Tương tư biết rõ, hắn yêu mến học sinh nữ, "Người ta cũng có thể học mà."
"Tôi không thích quá chủ động, cô ăn mặc áo ngủ công khai đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn giống như gái bán, bên trong Cám Dỗ những ả đàn bà đó đi khách đều không cần một chiêu này, tôi tặng cô một câu, thịt càng lộ nhiều, càng không đáng tiền."
Sắc mặt Mạch tương tư xám xịt như tro tàn, dáng vẻ này của hắn như uống rất say: " Duật thiếu, bây giờ là anh đang đứng ở trước của phòng em, em cũng không có ép kéo anh tới, anh nói xem, nếu Sanh Tiêu trông thấy bộ dạng này của chúng ta, em nếu nói là anh nổi lên sắc t âm, anh nói là nó tin anh, hay tin em?"
"Tựa như cô vu oan cho Từ Khiêm vậy?" Duật Tôn khuôn mặt tuấn tú lạnh ngắt, nhớ tới bộ dángủy khuất nghẹn ngào của Từ Khiêm, lại có chút buồn cười.
Trong mắt Tương tư hiện lên phẫn hận, "Là anh tamuốn em chết."
Duật Tôn đem chén nước tiện tay đặt ở trên giá gỗ cửa ra vào, "Cô không phải muốn theo tôi sao? Cưởi đi."
Mạch tương tư có chút không chắc c hắn, người đàn ông hai tay khoanh ở trước ngực, người nghiêng dựa vào cửa ra vào.
Ả cắn răng một cái, tay phải sờ đến đai đeo áo ngủ, muốn đem dây lưng kéo xuống đầu vai.
Duật Tôn đứng thẳng người, trong mắt đầy tràn sự trào phúng, hắn hướng phía cách đó không xa nói, "Sanh Tiêu, em cũng xem đủ rồi chứ a?"
Động tác trong tay Mạch tương tư cứng đờ, đầu bậc thang truyền đến tiếng bước chân, Sanh Tiêu đi xuống lầu, đứng ở đó, hai mắt bình tĩnh nhìnTương tư.
Duật Tôn bây giờ mới cầm lấy chén nước kia, hắn đi tới trước mặt Sanh Tiêu, "Không phải khát nước? Làm sao lại xuống lầu thế?"
"Em đang chờ anh, không thấy anh đi lên." Mạch Sanh Tiêu hai mắt nhìn thẳng Tương tư, cũng không liếc nhìn Duật Tôn một cái.
"Uống đi." Hắn đem chén nước đưa vào trong tay Sanh Tiêu.
Mạch tương tư hai tay vội vàng khoanh ở trước ngực, cặp đùi đã lạnh run, Sanh Tiêu cầm chặtly thủy tinh trong tay, âm thanh trong phòng khách rất yên tĩnh, rất lạnh, lại trống rỗng khi nói tạo thành tiếng vang, "Chị, chân của chị có thể đi lại bình thường, ngày mai, chị chuyển ra ngoài thôi."
Tương tư giật mình một cái, "Mày đuổi tao đi?"
"Nhà này vốn không phải nhà của em, nói cho cùng, là nhà Duật Tôn, cho nên ở cũng không tiện."
Mạch tương tư không chắc, hình ảnh vừa rồi, cô xem được nhiều hay ít, Sanh Tiêu cũng không một câu cũng không hỏi, nếu như cô không phát hiện ra, sẽ không vô duyên vô cớ bảoả chuyển đi, "Sanh Tiêu, em nhất định là hiểu lầm, chị tắm rửa xong đi ra, nghe được cửa ra vào có âm thanh, chị liền ra xem, chị cùng Duật thiếu không có gì......"
Cô hai mắt chờ đợi nhìn về phía Duật Tôn, người đàn ông mở tayra, cũng không xen vào.
"Duật Tôn, anh lên lầu trước chờ em." Sanh Tiêu uống hai ngụm nước, chén nước đã để lâu như vậy, lạnh ngắt, lạnh đến nỗi chảy qua cổ cô đau buốt, người đàn ông nhìn lướt qua cô, đi lên lầu, bước chân vững vàng.
Mạch tương tư rất muốn giải thích, nhưng thấy ánh mắt đang chăm chú nhìn mình của Sanh Tiêu nên ả nén xuống, "Chị, chị chuyển ra hoàng duệ ấn tượng đi."
Cô lặp lại lời nói lúc nãy.
Tương tư khó coi, "Em chính là muốn đuổi chị đi, Sanh Tiêu, bọn mình giống như trước như vậy không tốt sao? Ba mẹ ra đi, bây giờ chúng ta phải nương tựa vào nhau mà sống, Duật Tôn hắn dù đối xử tốt với em như thế nào, đều là giả, chờ hắn chơi chán em, em cái gì cũng không có."
"Những lời này, sao trước kia chị không nói cho em biết đi? Chị biết rõ em đi theo bên cạnh anh ta sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, chị vì sao không thử đặt vào địa vị của em mà suy nghĩ?"
"Em......"
"Chị, em không say, nhưng em thật sự hi vọng lúc này em say."
"Sanh Tiêu?" Mạch tương tư hai mắt ngạc nhiên trợn to, như là người trước mắt không phải em của ả, "Em là cố ý, muốn thử chị?"
Mạch Sanh Tiêu cũng không trả lời, ngược lại hỏi, "Lúc em xuất viện trở về phát hiện một sợi tóc, cũng là chị cố ý cho em xem thấy phải không? Còn có vết thương trên người của chị, chị trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ em và Duật Tôn, em lúc trước còn chính mình tự lừa gạt mình, nghĩ tất cả chị làm đều muốn tốt cho em, nhưng bây giờ, chị để cho em tin tưởng chị như thế nào?"
"Được, được......" Tương tư liên tiếp nói vài chữ ' được', "Mạch Sanh Tiêu, tao không nghĩ tới mày còn có âm mưu như vậy."
Sanh Tiêu đau lòng run rẩy đứng dậy, "em nếu không sử chút ít âm mưu, có thể thấy khuôn mặt thật sự của chị không?"
Có mấy lời, nói trắng ra sau đó cũng chỉ là sự thật tàn khốc được trần trụi phơi bày ra.
"Mày có phải đã sớm muốn tao chuyển ra ngoài? Lúc mày phát hiện tao có thể đứng lên được, ngay lúc đó thái độ của mày cũng là giả bộ? Tao thấy mày không hỏi nhiều, là tưởng tha thứ cho tao, không nghĩ tới...... Sanh Tiêu, tao thật sự là không độc ác bằng mày! "
Mạch Sanh Tiêu cảm thấy nói nhiều bay giờ cũng vô nghĩa, Tương tư không thấu hiểu tâm trạng của cô lúc này, cô càng giải thích, nhưng lại càng đem sự việc trở nên như sợi chỉ rối.
Thấy cô xoay người muốn đi, Mạch tương tư đi chân trần đuổi theo vài bước, "Sanh Tiêu, chị là chị của em, em cứ như vậy nhẫn t âm đem chị đuổi đi sao?"
"Chị yên t âm, chị cần bất cứ thứ gì, em đều chu ẩn bị tốt cho chị."
"Sanh Tiêu, chân của chị là vì em mới tàn phế, nếu không cứu em, chị có thể cũng sẽ như em, có thể đỗ vào đại học danh tiếng, cũng có thể được nhiều người theo đuổi như em, hôm nay chị có thể đứng lên, em lại muốn đuổi chị đi?" Mạch tương tư hoảng loạn, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt.
"Chị, em không muốn cùng chị cãi nhau."
Cô xoay người, lạnh lùng nhìn khuôn mặt biến hình vặn vẹo của Tương tư, "Em có thể làm, bất cứ việc gì kiếm ra tiền em đều làm, em buồn không phải chị gạt em, chân chị đã sớm khỏi, vì cái gì không chịu đứng lên nói cho em biết? Chị biết lúc trước em là vì cái gì ở lại bên người Duật Tôn, chị tình nguyện nhìn thấy em hết lần này tới lần khác bị nhục nhã, chị, chị rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Em hiện tại không phải đang hưởng thụ sự sủng ái của anh ta đối với em sao? Sanh Tiêu, nói không chừng, tương lai Duật Tôn sẽ yêu em, sẽ lấy em......"
Mạch Sanh Tiêu sắc mặt mệt mỏi, một tay chống vách tường.
"Nếu như chuyện gì cũng đừng phát sinh, em chỉ là một cô sinh viên, mỗi ngày vất vả, nhưng không thấy mệt mỏi, chỉ mong kiếm được nhiều tiền mua thuốc chữa trị cho chị, cuộc sống của chúng ta vô cùng đơn giản, chị chính làngười chị mà em yêu quý nhất"
Tương tư lạnh lùng nhướng lông mày lên, ý Mạch Sanh Tiêu, là muốn ả cả đời đều đừng đứng lên, ngồi ở xe lăn?
Chỗ rẽ lầu hai, Duật Tôn thối lui thân, sắc mặt hung ác nham hiểm vào phòng ngủ.
Chuyện gì đều chưa từng phát sinh?
Mạch Sanh Tiêu nghĩ đơn giản, trong nội t âm cô chỉ nghĩ, Tương tư lúc trước không đem Tô Niên đẩy xuống lầu, cô cũng không cần phải trói mình bên người khác lâu như vậy? Cô luôn mồm nhiều lần nói muốn đi, nhưng thực ra cô chỉ không muốn ngày ngày đóng vai bị bao nuôi như thế này.
Sanh Tiêu sức cùng lực kiệt, lại cộng thêm lúc nãy uống nhiều rượu, cô lui về phía sau hai bước, vịn cầu thang đang muốn đi lên trên.
Mạch tương tư ngửng mặt lên, sắc mặt vừa giận vừa thẹn, Sanh Tiêu dựa vào cái gì đuổi ả ra Hoàng Duệ ấn tượng?
Cầu thang trên vách tường bị ánh đèn mờ mờ hắt lên ra tạo thành một đường thẳng ôn nhu, Thân thể Mạch Sanh Tiêu đi qua một chiếc đèn chùm lớn, bàn tay khuôn mặt nhỏ nhắn làm nổi bật sắc mặt ảm đạm tái nhợt. Cô vật vờ như một hồn ma, Tương tư khóe mắt lóe lên, trí nhớ lúc trước trở lại trận đại hỏa hoạn năm đó.
Bình luận facebook