• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Chính phi không bằng tiểu thiếp (5 Viewers)

  • Quyển 2 - Chương 42: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (5)

Hơn một tháng sau, Mộ Dung Thư hết tháng ở cữ, rốt cục có thể từ trong phòng đi ra hít thở không khí bên ngoài, đã hơn một tháng không có tắm rửa, toàn bộ trên người đều là một mùi vị khó ngửi. Vũ Văn Mặc không muốn nàng quá mức vất vả, liền tìm bà vú. Vừa vặn sữa của nàng cũng không đủ cho hai hài tử ăn.



Vốn cho là sau khi sinh sản qua đi, vóc người của nàng sẽ biến hình, nhưng thật không ngờ, nàng không chỉ có làn da so trước kia trắng nõn trơn mềm hơn, liền ngay cả bộ ngực cũng lơn hơn. Nếu không phải bởi vì thân thể của nàng đang ở giai đoạn khang phục, Vũ Văn Mặc đã sớm không nhịn được! Hiện giờ nàng càng ngày càng mê người.



Bởi vì Vũ Văn Mặc dốc lòng chăm sóc, thân hình chữa trị vô cùng tốt, chứng u buồn hậu sản cùng Mộ Dung Thư không có mộ chút quan hệ nào.



Mấy ngày nay, Mộ Dung Thư cũng không quá nhàm chán, Trần thị, Khương thị, Lâm thị ba người chỉ cần có thời gian sẽ đến ngồi một chút, bồi nàng nói chuyện phiếm.



Có vẻ như cuộc sống của mọi người trôi qua đều thật vững vàng, Lâm thị như ước nguyện đã có bầu, đây là hài tử đầu tiên của Vũ Văn Nghị, Vũ Văn Nghị đối với Lâm thị hết sức quan tâm. Tự nhiên Lâm thị cũng không thể ngồi xe ngựa đến Vương phủ. Mà Trần thị cần chiếu cố đứa nhỏ cùng xử lý phủ tướng quân, dần dần cũng không có thời gian. Hiện giờ người có thời gian nhất tới gặp nàng chính là Khương thị.



Nếu ở chung với Khương thị thời gian dài, cũng cảm thấy người này tuy cũng có chút tư tưởng xấu, cùng thích chiếm tiện nghi nhỏ, nhưng cũng không phải người xấu. Là đối tượng tốt để nói chuyện phiếm. Khương thị cùng Lâm thị bởi vì ở cùng một cái sân, quan hệ càng ngày càng trở nên tốt hơn, biện pháp đối phó với thiếp thất cũng dần dần càng lúc càng giống nhau, nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, các nàng những ngày sau này cũng không nhàm chán, cùng thiếp thất đấu tâm cơ cũng rất hao tâm tổn sức.



Về phần Trần thị, nàng dùng bao dung cùng thâm tình của nàng làm cho Mộ Dung Ngạn bị thuyết phục thật sâu, từ đó cũng không nạp thiếp nữa. Gần như mỗi đêm đều ở trong phòng Trần thị. Trần thị cũng là khổ tận cam lai, cũng chỉ có Trần thị bảo trì bình thản, chung quy chiếm được điều nàng muốn nhất.



Một ngày kia, một người thập phần ngoài ý muốn đến Nam Dương Vương phủ.



Người này chính là tân sủng đang được chú ý của Vũ Văn Hạo Như mĩ nhân.



Kỳ thực ngoài Như mĩ nhân đến Vương phủ còn có đương kim hoàng hậu, quý phi, Hầu gia phu nhân.



Đối với Như mĩ nhân này, Mộ Dung Thư có mang chút lòng hiếu kỳ. Kết quả là nữ nhân như thế nào có thể làm cho người chưa từng động tâm Vũ Văn Hạo động tâm. Chờ đến khi nhìn thấy Như mĩ nhân, Mộ Dung Thư lại cảm thấy ngoài ý muốn.



Như mĩ nhân, tuy rằng danh hiệu là mĩ nhân, nhưng dung mạo cũng chỉ có thể xem là thanh tú, da thịt trắng nõn, có vẻ như có thể thấy trên da có lông tơ thật nhỏ. Nàng sau khi vào phòng, luôn luôn trầm mặc, chỉ nghe hoàng hậu cùng hoàng quý phi cùng nàng nói chuyện. Ngẫu nhiên nàng cũng sẽ hiểu ý mỉm cười.



Vừa mới đầu Mộ Dung Thư cũng không hiểu, chẳng lẽ Vũ Văn Hạo không thích mĩ nhân liền quay sang thích cháo trắng rau dưa? Dần dần Mộ Dung Thư mới phát hiện, Như mĩ nhân cười rộ lên rất đẹp, thật ấm áp. Điều Vũ Văn Hạo thích, quyến luyến chính là ấm áp của Như mỹ nhân đi.



"Thái hậu vốn cũng định tới thăm vương phi, nhưng hai ngày này bỗng nhiên thân mình không lanh lợi, cả ngày ho khan. Sợ lây bệnh khí cho vương phi." Hoàng hậu cười nói chuyện với Mộ Dung Thư. Sau đó vừa nhìn về phía hai tiểu oa nhi được ôm trong lòng hai vú nuôi.



"Thái hậu nhiễm bệnh? Đã để thái y xem qua chưa?" Mộ Dung Thư lập tức thu hồi nụ cười, hỏi. Thái hậu có vẻ như từ sau khi tiên hoàng băng hà, liền bị một trận bệnh nặng, tuy rằng cả ngày dùng thuốc sang quý, nhưng nếu so với lúc trước đã là không thể so sánh được. Nàng cũng nghe Vũ Văn Mặc nói qua, nguyên bản thái hậu được bảo dưỡng tốt, nhìn qua giống như chỉ mới hơn ba mươi tuổi. Hiện giờ nhìn như già đi hơn mười tuổi. Tóc bạc cũng nhiều. Xem ra, tiên hoàng tuy rằng làm tổn thương tâm thái hậu, nhưng mà việc tiên hoàng chết đối thái hậu mà nói, vẫn như cũ là đả kích trầm trọng.



Hoàng quý phi thần sắc cũng liễm liễm nói: "Đây là bệnh cũ của Thái hậu, một hai tháng này cứ vài ngày lại luôn ho khan. Đã uống thuốc rồi, có thể là do phong hàn trước kia không được chữa khỏi, luôn lúc khỏi lúc bệnh. Bất quá vương phi yên tâm, mấy thái y luôn chiếu cố thân mình thái hậu."



Như mĩ nhân nhìn đứa nhỏ trong lòng vú nuôi, gương mặt yêu thương, nàng thò tay mềm nhẹ vuốt ve ở phần hở ra trên bụng, không khỏi hâm mộ hỏi: "Vương phi, thế tử cùng quận chúa đã có tên chưa?"



Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhìn về phía Như mĩ nhân trả lời: "Thế tử gọi là Vũ Văn Khiêm, quận chúa gọi là Vũ Văn Kiều."



"Tên thực dễ nghe." Như mĩ nhân tươi cười ấm áp như gió ngày hè, ấm áp nói.



Mộ Dung Thư thấy nàng cười ấm áp, trong lòng cũng theo đó trở nên ấm áp, tâm tình dường như tốt hơn. Liền cười nói: "Đều là vương gia đặt. Suy nghĩ kỹ mấy ngày mới định ra."



"Muội muội, chờ sau khi ngươi sinh long tử, Hoàng Thượng cũng sẽ dụng tâm đặt tên cho." Hoàng hậu nhìn về phía Như mĩ nhân cười nói.



Như mĩ nhân vừa nghe được hai chữ Hoàng Thượng, toàn bộ gò má chính là không thể khống chế đỏ bừng lên.



Hoàng quý phi cũng là cười theo. Nhưng là đáy mắt có thể thấy được vẻ ghen ghét. Hoàng quý phi dung mạo thanh lệ, trong hậu cung là nữ tử kiệt xuất nhất, nhưng nàng lại không thể trở thành hoàng hậu, càng không có thể có được sủng ái của Vũ Văn Hạo, ghen tị là rất bình thường. Thế nhưng, không biết vì sao, giữa hậu cung, các phi tần đối với Như mĩ nhân đều hận không được, điều này thật sự là kì lạ.



Mộ Dung Thư đối với Như mĩ nhân này lại càng tò mò. Bất quá hiển nhiên Như mĩ nhân không nói nhiều, nàng hơn phân nửa thời gian đều là lắng nghe người khác.



Người đặc thù như vậy, Mộ Dung Thư chưa bao giờ được tiếp xúc. Nếu không phải Như mĩ nhân này trời sinh tính tình ôn nhu lương thiện, lại ít nói. Nếu không phải là tâm cơ thâm trầm, hiểu được tiến lùi, sao có thể bảo toàn bản thân mình ở trong hậu cung. Thế nhưng, bất kể là điểm nào nhất, nữ nhân này chiếm được tâm của Vũ Văn Hạo, đây là ngàn vạn nữ tử nỗ lực cũng khó có được, mà nàng ở trong tươi cười ấm áp như gió xuân thoải mái chiếm được.



"Bản cung trong ngày thường rảnh rỗi không có việc làm, liền thích làm vài thứ. Đây là vài thứ ta tự mình làm. Là dùng vỏ sò bờ biển, xuyên thành. Nếu là treo cạnh cửa sổ, ngẫu nhiên lúc gió thổi vào, liền có thể đủ nghe thấy âm thanh vỏ sò chạm vào nhau. Còn có thể làm đồ chơi cho thế tử cùng quận chúa." Như mĩ nhân đem vật cầm trong tay cung nữ phía sau đưa đến trước mặt Mộ Dung Thư, sau đó mở miệng giải thích.



Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn sang, nhất thời ánh mắt bị hấp dẫn. Vỏ sò đẹp đẽ nhiều màu, từng cái hình dạng cũng không giống nhau, sợi dây xuyên đều là dây vàng bạc, dưới ánh mặt trời. Thủ công quá mức tinh xảo! Từ sau khi nàng lâm bồn, trong tháng cũng có rất nhiều người đưa tới kỳ trân dị bảo, vừa mới bắt đầu có thể sẽ vui vẻ, nhưng nếu nhìn nhiều thì có thể mệt nhọc. Nhưng thật không ngờ thứ Như mĩ nhân đưa tới này giống với chuông gió ở hiện đại, đúng là như thế!



Nàng lập tức sai Lan Ngọc đem hòm thu lại: "Như mĩ nhân tay nghề tinh thấu! Tinh xảo như vậy, thật khiến người khó ly khai tầm mắt."



"Ha ha, Cố muội muội cũng tặng bản cung cùng Thái hậu một người một cái. Trong ngày hè, một bên luyện chữ một bên thêu, nghe âm thanh kia, tựa như có người đang đàn thất huyền cầm vậy. Quả nhiên là hay lắm. Bất quá cái của bản cung lại không đáng yêu tinh xảo bằng cái Như mĩ nhân đưa cho vương phi này." Hoàng hậu nương nương lập tức cười nói.



Như mĩ nhân mỉm cười: "Hài đồng đều thích màu sắc rực rỡ. Mấy vỏ sò đều nhỏ nhắn, thanh âm không lớn, liền sẽ không ầm ĩ giấc ngủ của thế tử cùng quận chúa."



Nghe vậy, Mộ Dung Thư càng cảm thấy Như mĩ nhân cẩn thận. Liền ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng có thể suy nghĩ chu đáo.



"Hoàng hậu cùng vương phi đều đã có, chỉ mình bản cung không có, thật là làm cho người hâm mộ cực kỳ." Hoàng quý phi có mấy phần tính tình tiểu hài tử nói. Nàng trước kia lúc ở trong cung của hoàng hậu thời điểm nhìn thấy, cũng đã ưa thích hết sức.



Như mĩ nhân nghe vậy, thần thái tự nhiên nói: "Cái của tỷ tỷ muội muội đã làm. Chính là mấy ngày gần đây có thiếu chút sợi tơ, đang cho người ở trong cung đi chuẩn bị. Tỷ tỷ dung mạo thanh lệ thoát tục, muội muội suy nghĩ mấy ngày, mới quyết định có vài loại vỏ sò đến phối hợp. Mong rằng tỷ tỷ không ghét bỏ."



"Muội muội hiện giờ đang có bầu, vẫn là đừng làm. Hao tổn tinh thần, thương tổn mắt. Dù sao sau này còn có nhiều thời gian." Hoàng quý phi nghe Như mĩ nhân nói như vậy, nhất thời mở miệng nói.



Mộ Dung Thư ở một bên nhìn các nàng mấy người ở chung, không thể không lấy làm kỳ. Rõ ràng Như mĩ nhân xuất thân là cung nữ, xuất thân so không được với hoàng hậu cùng hoàng quý phi, nhưng xem ra hoàng hậu cùng hoàng quý phi đều cùng nàng giao hảo, quan tâm là phát ra từ nội tâm.



Thế nhưng, bỗng nhiên Mộ Dung Thư nghĩ đến chuông gió gì đó dường như là hiện đại mới có, ở thời này nàng cũng chưa từng thấy qua. Chẳng lẽ Như mĩ nhân cùng nàng là đồng đạo? Nàng khó nhịn kích động, thử hỏi: "Vật này là không phải tên là chuông gió sao? Như mĩ nhân biết TV sao?"



Như mĩ nhân nghe vậy, không hiểu nhìn về phía Mộ Dung Thư, nói: "Bất quá là một cái đồ chơi nhỏ mà thôi, không có tên. Cái tên chuông gió này có vẻ như cũng không tệ. Chính là, TV trong miệng vương phi là vật gì?"



"Không có gì. Chính là chợt nhớ tới đến, thứ tinh mĩ như vậy nếu lấy tên là chuông gió hoặc là TV cũng không tệ." Mộ Dung Thư không khỏi có chút thất vọng, nguyên lai là nàng suy nghĩ nhiều.



Như mĩ nhân ôn nhu cười nói: "Vậy thì kêu chuông gió đi."



"Đúng vậy a, chuông gió, chuông gió, gió thổi tạo ra âm thanh êm tai như chuông, vừa tựa như tiếng chuông. Kêu chuông gió thật là chuẩn xác." Hoàng hậu cười nói.



Bình thành, Triệu gia.



Triệu Sơ tự tay khắc lại thanh mộc kiếm chuẩn bị sai hạ nhân đưa đi kinh thành, cho Hiên nhi làm lễ vật sinh nhật. Lại ở mấy tháng này họ hàng bên nhà tự phơi chút thảo dược. Cũng chớ xem thường này thuốc đó. Đều là thảo dược bổ thân khó cầu.



Mộ Dung Thư vừa lâm bồn không lâu, nàng nhất định sẽ muốn nhanh chút khôi phục dáng người. Ăn thảo dược này là tốt nhất. Có thể bổ thân, còn có năng lực trợ giúp khôi phục dáng người.



Thời điểm Triệu Thần tới gặp Triệu Sơ, thấy hắn đang cẩn thận phối thuốc. Liền liễm mi nói: "Phụ thân mẫu thân hiện thời lo lắng nhất là đệ, đã qua thời gian dài như vậy, đệ còn không buông được nàng sao?"



"Nếu nói buông liền có thể buông được vậy cũng tốt. Đại ca, đừng lo cho đệ." Triệu Sơ vẻ mặt nhàn nhạt trả lời.



"Mấy vị cô nương của đại gia tộc Bình thành nguyên bản chung tình với đệ. Nhưng đệ vẫn vô tình. Vốn cho là chỉ cần qua mấy ngày, Ngũ đệ có thể buông. Nhưng... Những thảo dược này là cho nàng? Nếu đã không bỏ xuống được, hãy đi kinh thành nhìn một chút đi. Có lẽ sau khi nhìn thấy nàng, đệ có thể buông xuống." Triệu Thần tận tình khuyên nhủ. Hiện giờ hắn cùng với phụ mẫu thân rất lo lắng chuyện chung thân của Ngũ đệ. Nếu Ngũ đệ không thể buông được Mộ Dung Thư, đối với nữ tử khác cũng không có bất kì tâm tư gì.



Bên ngoài đồn đãi càng ngày càng khó, đều nói Ngũ đệ có bệnh không tiện nói ra, hay hoặc giả là ham mê đoạn tụ. Tuy rằng chỉ là lời đồn, Triệu Sơ không ngại. Nhưng toàn cả gia tộc lại sốt ruột.



Triệu Sơ nơi nào không biết trong lòng của mọi người đang suy nghĩ cái gì, càng là đã biết người bên ngoài đang đồn đãi cái gì. Nhưng hắn không để ý những lời đồn đãi đó. Theo như hắn nghĩ nếu đã không thể động tâm, liền không cần phải ủy khuất mình. Hắn rất hâm mộ Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư. Cho nên hắn biết, thế gian này nữ tử có thể khiến hắn tín nhiệm cùng yêu thương sợ là đã ít lại càng thêm ít.



"Để qua vài năm nữa đi." Triệu Sơ thản nhiên nói. Chờ qua vài năm nữa hắn có thể hoàn toàn buông xuống, hắn sẽ đi gặp nàng.



Triệu Thần thật sâu thở dài một tiếng, "Được rồi."



"Phụ thân! Ngũ thúc!" Phía sau truyền đến tiếng của nam hài tử.



Hai người quay đầu nhìn về phía nam hài tử, đồng thời trên mặt nổi lên nụ cười: "Đồng Đồng."



Triệu Thần lời nói thấm thía nói: "Vô luận gì đi nữa, hiện giờ vui vẻ nhất là bên dưới có hài tử."



Triệu Sơ con ngươi đen lóe lóe, cười nhạt một chút, vẫn không nói gì cả.



...



Thời điểm đứa nhỏ được ba tháng, một ngày nọ, Mộ Dung Thư đang ngủ trưa. Nhưng Vũ Văn Khiêm không biết nơi nào không thoải mái liền há mồm khóc lớn. Vũ Văn Mặc sợ làm cho Mộ Dung Thư bị đánh thức, liền không kêu vú nuôi, trực tiếp ôm lên, nhẹ giọng dụ dỗ: "Ngoan, Khiêm Nhi, đừng khóc, ầm ĩ để mẫu thân nghỉ ngơi."



Nhưng đứa nhỏ ba tháng có thể nghe hiểu cái gì! Chẳng qua là cảm thấy Vũ Văn Mặc ôm thập phần không thoải mái, tiểu thiếu gia lại càng cao giọng càng khóc lớn: "Oa oa oa..."



Vũ Văn Mặc nhất thời một mặt hắc tuyến, tiểu hài tử đều cố tình gây sự như vậy sao? "Ngoan, ngoan, Khiêm Nhi, đừng khóc. Nếu lại khóc, cẩn thận ta đánh cái mông ngươi."



Vũ Văn Khiêm không để ý cha hắn, như cũ vẫn gào khóc.



Có lẽ là long phượng thai, dường như là Vũ Văn Khiêm cùng Vũ Văn Kiều có tâm linh cảm ứng, nguyên bản chỉ mở to tròn cặp mắt nhìn lên trần nhà, nhưng về sau thấy Vũ Văn Khiêm chỉ một người khóc, dường như sợ anh mình rất cô đơn, cũng gia nhập hàng ngũ gào khóc.



Mộ Dung Thư cho dù là đang ngủ say cũng nghe được tiếng khóc, cơ hồ là bản năng, lập tức đứng lên, liền đã muốn xuống giường đi đến bên nôi nhìn một đôi hài tử. Ai ngờ vừa mới xuống giường, đã thấy Vũ Văn Mặc chân tay luống cuống ôm đứa nhỏ, gần như có thể dùng một đầu đầy mồ hôi để hình dung, hắn hoàn toàn bối rối, đã không biết ứng đối rồi như thế nào rồi. Nàng còn tưởng rằng vì đứa nhỏ khóc mới khiến hắn như thế, về sau nhìn kỹ, mới phát hiện, đứa nhỏ thế nhưng tiểu lên người hắn!



Tiểu tử này là bởi vì muốn đi tiểu mới khóc thét! Mà Vũ Văn Mặc một đại nam nhân, lại là đại nam tử cổ đại có chủ nghĩa nam nhân, nơi nào biết chiếu cố một đứa tiểu hài nhi! Lần đầu bị con tiểu ở trên người, hắn nhất định là không biết phải làm sao!



Mộ Dung Thư sửng sốt nửa khắc, theo sau nhịn không được cười to: "Con là đang nói cho chàng biết, nó muốn đi giải! Chàng ôm nó như vậy lúc la lúc lắc, chỗ đó của nó còn nhịn được sao!"



Vũ Văn Mặc cúi đầu nhìn quần áo, dung nhan lạnh lùng có chút đen.



Vũ Văn Khiêm hoàn sẽ không biết mình đã làm gì chuyện xấu, tiểu xong liền thư thái, còn khanh khách cười ra tiếng. Bên kia Vũ Văn Kiều cũng cười theo. Vũ Văn Mặc dù sao cũng là Nam Dương Vương tôn quý, nơi nào đã gặp qua loại gièm pha này, toàn bộ mặt đều đen.



Mộ Dung Thư lập tức ngưng cười, vội từ trong tay Vũ Văn Mặc tiếp nhận con: "Chàng nhanh đi đổi bộ quần áo đi."



Chờ Vũ Văn Mặc đi thay quần áo, Mộ Dung Thư liền lập tức gọi vú nuôi lại đổi bộ quần áo cho Vũ Văn Khiêm, sau đó cho bú sữa. Vũ Văn Khiêm cả ngày trôi qua đều là tâm tình tốt, khanh khách tiếng cười. Sau khi Vũ Văn Mặc thay quần áo trở về, sắc mặt mặc dù đã tốt chút, nhưng có chút kỳ quái.



Dù sao hắn ở trước mặt Mộ Dung Thư đã đánh mất mặt mũi, cũng có chút không thoải mái. Đặc biệt vài tiếng cười kia của Mộ Dung Thư. Nhưng kẻ này khó chịu giằng co vài ngày. Mộ Dung Thư nguyên bản không biết hắn lại đang náo chuyện kỳ quái gì, dù sao mặt càng ngày càng đen, Mộ Dung Thư cả ngày luôn nhìn một đôi hài tử cũng tự nhiên đã bỏ quên hắn. Cũng không trách nàng, một đôi hài tử này luc nào cũng muốn quấn quít lấy nàng, nếu một chút không nhìn thấy liền gào khóc, hai vú nuôi cũng vội vã xoay quanh, dỗ thế nào cũng không được.



Chung quy cũng có một ngày, Mộ Dung Thư phát hiện Vũ Văn Mặc có vẻ như càng ngày càng không được bình thường, tránh không được quan tâm nói: "Đã nhiều ngày nay trên triều đình có việc gì phiền lòng à? Thế nào mặt mày cau có vậy?"



Vũ Văn Mặc không có quan tâm nàng, vẫn như cũ nhìn chằm chằm sách trong tay. Có vẻ như xem thập phần mê mẩn.



Mộ Dung Thư nhíu mày, nhún vai, liền đi đến bên nôi kia xem con trai con gái có ngủ tốt hay không.



"Đứa nhỏ không thể nuông chiều. Phải nghiêm khắc quản giáo. Đêm nay nàng mặc kệ bọn nó đi." Vũ Văn Mặc thấy nàng đi ra, liền lập tức khép sách lại trầm giọng nói.



Nghe vậy, Mộ Dung Thư trong tâm buồn cười, nguyên lai là nàng gần đây đối với hắn không chú ý lắm, hắn trong khoảng thời gian này cảm thấy không được quan tâm, có chút ghen tỵ. Nàng nhìn lướt qua đôi hài tử, sau đó liền quay trở lại, trực tiếp ôm hông của hắn, dưới tình huống hắn còn chưa chú ý liền hôn gò má hắn một chút, sau đó dán lên bên tai hắn, ngữ khí mị hoặc xinh đẹp nói: "Đêm nay ta chủ động."



Kỳ quái là Vũ Văn Mặc sau khi nghe vậy, tầm mắt như cũ đặt ở trong sách, lạnh giọng trả lời: "Hảo."



Một ngày kia, hai vị Bình Sóc Vương vương phi thế nhưng đưa bái thiếp muốn gặp nàng.



Mộ Dung Thư kinh ngạc vạn phần, Bình Sóc Vương không phải ở Bình thành sao? Tới kinh thành khi nào? Sau đó từ trong miệng Vũ Văn Mặc biết được, Bình Sóc Vương mặt ngoài là đến thăm thân, thăm viếng các kiểu. Kỳ thực nguyên nhân chân chính là, Bình Sóc Vương hai năm qua ở Bình thành, chọc không ít sự tình, đặc biệt hai đệ đệ nhà mẹ đẻ của Cảnh vương phi cùng Dương vương phi bởi vì cường đoạt dân nữ, chiếm ruộng đất thôn dân đã chọc giận dân chúng. Chuyện này vốn còn không có truyền đến kinh thành.



Nhưng Tri Phủ Bình thành đã lên sổ con. Sau khi Vũ Văn Hạo nhìn thấy sổ con lập tức sai người báo cho Bình Sóc Vương tiến đến kinh thành.



Hiện thời Dương vương phi cùng Cảnh vương phi tiến đến gặp nàng, sợ là đến cầu tình đi? Cho nên khi tiếp đãi Cảnh vương phi cùng Dương vương phi, Mộ Dung Thư nói chuyện cũng rất cẩn thận, một chữ cũng không hỏi đến lí do bọn hắn họ đến kinh thành.



Khách sáo nói mấy câu các nàng đã không nhịn được.



Đã hơn một năm không gặp, Cảnh vương phi cùng Dương vương phi không mỹ mạo như trước đây. Đặc biệt Cảnh vương phi còn phát tướng, vẻn vẹn mập ra một vòng. Lại nhìn Dương vương phi, có thể do đường đi mệt nhọc từ Bình thành tới, vành mắt đen thật nghiêm trọng.



Cảnh vương phi là vì sau khi sinh đứa nhỏ thân thể phát phúc, mà nàng lại luôn tham ăn, liền không thể gầy xuống đi. Hiện giờ nhìn thấy Mộ Dung Thư đã sinh đứa nhỏ, dáng người so với trước càng đẹp, trong mắt đều là ghen tị, chính là trước mắt các nàng tới gặp Mộ Dung Thư là có chuyện muốn nhờ, "Nam Dương vương phi, tỷ muội chúng ta hôm nay tới đây cầu gặp người là có chuyện muốn nhờ."



"Đúng vậy a. Ở kinh thành chúng ta không có hiểu biết. Chỉ quen vương phi ngài. Thỉnh vương phi vô luận thế nào cũng đều phải giúp bọn ta một chút." Dương vương phi lo lắng nói.



Nghe vậy, Mộ Dung Thư chính là nhàn nhạt cười, hiểu biết? Thời điểm ở bình thành, nàng cũng không có quên, các nàng hai người không có hảo tâm muốn nhét nữ nhân vào bên người Vũ Văn Mặc. Hôm nay xảy ra sự tình, lại đến tìm nàng? Muốn nàng hỗ trợ, thế nhưng làm gì mà có chuyện tốt như vậy? Huống hồ hai đệ đệ của hai nàng cũng đúng là bị trừng phạt đúng tội. Cường đoạt dân nữ, chiếm lấy ruộng đất, mỗi một tội danh đều không thể tha thứ!



Chuyện xảy ra ở Bình thành, Bình Sóc Vương không có khả năng không biết. Chính là đã mở một con mắt nhắm một con mắt. Lúc này chuyện ập lên đầu mới biết sai lầm có tác dụng gì? Người bị hại biết đến nơi nào mà nói rõ lí lẽ đây?



"Cảnh vương phi cùng Dương vương phi cũng không phải không biết cả đời bản phi chán ghét nhất sao người người như thế nào sao?" Mộ Dung Thư đánh gãy lời nói của hai người, dường như là muốn dời đi đề tài.



Cảnh vương phi cùng Dương vương phi đồng thời lắc đầu. Các nàng cùng Mộ Dung Thư căn bản chưa hề tiếp xúc. Lúc ấy ở Bình thành, các nàng chỉ là muốn mượn sức Nam Dương Vương, đối với Mộ Dung Thư căn bản cũng không có nhiều để ý. Huống chi lúc ấy sau khi Mộ Dung Thư lấy lý do trả lại hai tiểu thiếp cho phu quân các nàng, các nàng ở trong lòng có bao nhiêu thành kiến đối với Mộ Dung Thư.



Hiện giờ Mộ Dung Thư ngày ngày trôi qua càng ngày càng tốt. Vũ Văn Mặc càng đối với nàng chung tình. Các nàng hâm mộ đồng thời cũng đúng là hết sức ghen tị.



Mộ Dung Thư quét mắt liếc các nàng một cái, thấy các nàng trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, Mộ Dung Thư nói tiếp: "Loại người bản phi ghét nhất chính là ỷ mạnh hiếp yếu, cường đoạt dân nữ, chiếm lấy ruộng đất của người khác! Loại người này nếu để bản phi gặp được, nhất định sẽ không suy nghĩ chút nào mà chèn ép, càng sẽ đưa cho quan phủ xử lý nghiêm khắc."



Cảnh vương phi cùng Dương vương phi vừa nghe xong liền hiểu Mộ Dung Thư đây là đang cự tuyệt các nàng!



Phải tuyệt tình như thế sao? Các nàng đi cầu nàng ta nhưng là nể mặt nàng ta. Hiện giờ xiêm áo cao quý như vậy! Quả nhiên là làm cho người ta càng nhìn càng thấy đáng giận!



Dương vương phi sắc mặt khó coi, cắn răng nói: "Vương phi nếu không muốn giúp cứ việc nói thẳng. Làm gì phải quanh co lòng vòng như thế."



"Đúng vậy a. Lãng phí thời gian vô ích." Cảnh vương phi nhất thời đứng lên. Về sau keo kiệt thu hồi châu báu vừa mới đưa cho Mộ Dung Thư.



Lúc rời đi giận đùng đùng.



Mộ Dung Thư khinh thường cười lạnh, cảm thấy hai người kia còn không nhìn rõ được tình huống, ngược lại giống như là nàng đến cầu các nàng!



"Trong kinh thành trên mọi phố lớn ngõ nhỏ đều bàn về chuyện của hai người đệ đệ Cảnh vương phi cùng Dương vương phi. Nghĩ đến hai người kia cũng nên nhận lấy báo ứng. Đã gây ra tai họa cho không ít nữ tử cùng thôn dân đâu." Lan Ngọc nói với Mộ Dung Thư.



Thường Thu cả giận nói: "Các nàng là thân phận gì, vương phi là thân phận gì, hôm nay là đi cầu vương phi hỗ trợ, cũng dám chân cao khí ngạo như vậy. Thật sự là khiến người ta đáng giận! Đáng giận hơn là, lễ vật các nàng đưa tới vốn cũng không phải là thứ gì đáng tiền, trước mắt lại thu hồi. Thực tưởng rằng vương phi chúng ta hiếm lạ thứ rách nát kia?



"Hai người này vốn là tiểu nhân, không cần quản các nàng." Mộ Dung Thư nghe ngữ điệu bảo hộ của hai nha đầu, khóe miệng gợi lên cười cười. Dương vương phi cùng Cảnh vương phi, nàng vốn cũng chưa từng để vào trong mắt. Chưa từng giao hảo, hiện tại cũng không cần phải vì hai người kia mà tức giận lãng phí tinh thần.



Không qua hai ngày, liền có tin. Vũ Văn Hạo hạ chỉ triệt bỏ phong hào Bình Sóc Vương, biếm làm bình dân. Về phần hai người đệ đệ của Dương vương phi cùng Cảnh vương phi, đều bị phán xử tử hình!



Vũ Văn Hạo quyết định như vậy được dân chúng bội phục. Cũng càng cảm thấy đương kim thánh thượng thật là một minh quân! Đối với người trong hoàng tộc, cũng có thể phán quyết công đạo như thế! Ngững người từng bị hai người kia chỉ trích, vũ nhục đối với Vũ Văn Hạo tỏ ra rất mang ơn.



Đối với Vũ Văn Hạo, Mộ Dung Thư tâm phục khẩu phục. Không thể không nói, bề ngoài một người không thể quyết định hết thảy. Vũ Văn Hạo nhìn qua tao nhã, nhưng lại là cao thủ đùa bỡn chính trị, khi nên tuyệt tình tuyệt đối sẽ không chùn tay.



Làm hoàng đế, liền phải biết cương nhu lưu loát, như thế mới có thể đắc nhân tâm. Mà Vũ Văn Hạo có tiên đế làm ví dụ, đối với quốc gia đại sự không dám có điều uể oải. Lại càng sẽ không khiến mình quá trầm mê nữ sắc, luôn bảo trì thanh tỉnh.



Nhìn thấy Vũ Văn Hạo như vậy, Mộ Dung Thư đều cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy càng xác định, Vũ Văn Mặc không phải hoàng đế, bằng không cho dù là Vũ Văn Mặc muốn kiên trì một chồng một vợ, cũng khó mà làm được. Hậu cung cũng giống như triều đình, cho nên hoàng đế tuyệt đối không thể chuyên sủng một người, mới có thể ổn định triều đình, thần tử mới sẽ càng thêm trung tâm.



Ngày hôm nay là ngày sinh nhật của Hiên nhi, vốn chỉ muốn bản thân ở trong phủ ăn mừng một trận, nhưng Mộ Dung Ngạn, Trần thị, Vũ Văn Kháng, Vũ Văn Nghị, Khương thị, Lâm thị, còn có Mộ Dung Lan cùng phu quân của nàng Trình Phong cũng tới.



Cũng ở buổi sáng ngày hôm nay Hiên nhi nhận được mộc kiếm Triệu Sơ sai người đưa tới, mộc kiếm chế tác hoàn mỹ, một chút cũng không thô ráp, đối với nam hài tử mà nói, cái này so với châu báu hoàng kim còn tới tốt hơn nhiều! Hiên nhi cầm mộc kiếm đi trong hoa viên khoa tay múa chân.



Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Ngạn, Trình Phong, Vũ Văn Kháng bọn họ ở trong tiền viện vừa ăn rượu vừa nói chuyện phiếm.



Vừa vặn sau khi ăn cơm xong, nàng theo Trần thị Mộ Dung Lan vào nhà kề nói chuyện.



Đã hai ba tháng không gặp Trần thị, Trần thị so với mấy tháng trước hình như gầy đi một tí. Khí sắc hồng nhuận, vừa nhìn liền biết là nữ nhân đang ở trong chỗ hạnh phúc.



Biến hóa lớn nhất là Mộ Dung Lan, hơn một năm trước Mộ Dung Lan cao ngạo, không muốn cùng người giao thiệp. Hiện giờ nàng lại xử sự đưa đẩy khôn khéo hơn. Hiện giờ còn có bầu, ở Trình gia càng ngày càng được tôn trọng, cũng xem như khổ tẫn cam lai.



Mặt khác Khương thị cùng Lâm thị, nghe nói Vũ Văn Kháng lại có thêm hai thông phòng, là thiếu nữ mới mười lăm mười sáu tuổi. Khương thị ban đầu còn có sinh khí tức giận, nhưng là về sau cũng biết. Vũ Văn Kháng cùng Vũ Văn Nghị giống nhau, tuyệt đối không có khả năng đối với một nữ nhân chung tình.



Lâm thị hiện giờ nghiễm nhiên là biến thành một người khác, đẫy đà hơn không ít. Hiện giờ nàng có đứa nhỏ có thể gửi gắm, đối với Vũ Văn Nghị thật ra không có nhiều chờ đợi.



"Nhìn thế tử cùng quận chúa hiện tại liền biết tương lai nhất định là tuấn nam mỹ nữ. Vương phi ngược lại thật sự là hảo phúc khí." Khương thị đã nhìn qua Vũ Văn Khiêm cùng Vũ Văn Kiều, hâm mộ nói với Mộ Dung Thư.



Mộ Dung Thư mím môi cười: "Bây giờ còn nhỏ như vậy, nơi nào có thể nhìn ra."



"Vương phi tuyệt sắc khuynh thành, vương gia tuấn mỹ tuyệt luân, thế tử cùng quận chúa dung mạo há lại có thể kém sao. Nếu vương phi không ghét bỏ, chúng ta có thể kết cái búp bê thân." Lâm thị một bên vuốt ve bụng vừa nói. Lâm thị trong lòng đã có thêm quyết định, nếu như nàng sinh con trai liền cưới quận chúa, ngày sau tiền đồ không có ranh giới. Nếu là nữ tử, gả cho thế tử, ngày sau là Nam Dương Vương phi, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý vô cùng.



Lâm thị đang tính toán cái gì, mấy người trong phòng sao lại không biết.



Mộ Dung Thư chỉ nhếch môi cười nhạt, nhiều người như vậy nàng cũng không có biện pháp cự tuyệt Lâm thị. Gần đây đã thân vạn lần không thể thành thân. Hơn nữa chuyện tình cảm ngày sau của đôi hài tử nàng tuyệt đối sẽ không nhúng tay. Chỉ cần bọn họ hạnh phúc đều có thể.



Trần thị nhìn thấu tâm tư Mộ Dung Thư, liền đối với Lâm thị cười nói: "Hiện tại thế tử cùng quận chúa tuổi còn nhỏ như vậy, nói cái gì mà đính hôn đâu? Chờ ngày sau hãy nói đi."



Lâm thị ông ông miệng không nói thêm lời. Nàng cũng biết mình có chút trèo cao. Thế nhưng, có cha mẹ nào không muốn đứa nhỏ của mình trôi qua tốt.



"Ngũ phu nhân hiện giờ bất quá mới có bầu hai ba tháng, còn không biết là nhi tử hay nữ nhi. Đã muốn định búp bê thân cũng sợ là không được. Ngũ phu nhân cũng không cần sốt ruột, con cháu đều có phúc của con cháu." Mộ Dung Lan thanh âm có chút lạnh như băng nói. Kỳ thực nàng cũng không có ý là Lâm thị không tốt. Chỉ là Lâm thị không biết thân phận không biết tôn ti ở trường hợp này muốn cùng Mộ Dung Thư định thân, đã quá mức không để ý tới cảm thụ của Mộ Dung Thư, loại hành vi này ngược lại có chút khiến người khác khó chịu.



Lâm thị tự biết mình đã nói lỡ, liền xấu hổ nở nụ cười sau đó cúi đầu uống nước.



"Tứ muội, đại khái khi nào thì lâm bồn?" Mộ Dung Thư nhìn thoáng qua bụng Mộ Dung Lan, cũng không nhỏ, đại khái đã hơn bảy tháng.



Mộ Dung Lan trả lời: " Còn hai tháng nữa."



"Một tháng cuối cùng phải cẩn thận chút, chớ xuất môn nhiều." Mộ Dung Thư đã sanh một lần liền có kinh nghiệm, liền dặn Mộ Dung Lan.



"Phu quân cũng sớm đã sai người tìm bà mụ rồi. Vương phi yên tâm." Mộ Dung Lan có chút ngượng ngùng cười nói. Tuy rằng Trình Phong thân mình gầy yếu, nhưng là nam tử chân chính đỉnh thiên lập địa, đối với nàng cẩn thận chiếu cố. Trong ngày thường những thứ nàng không nghĩ tới, hắn cũng có thể nghĩ ra được. Từ khi nàng biết mình không bẩn như trong tưởng tượng của mình, ở trong mắt Trình Phong nàng vẫn như cũ là nữ tử băng thanh ngọc khiết, thì càng có tự tin. Phụng dưỡng cha mẹ chồng cũng càng dụng tâm, tuy rằng cha mẹ chồng hai người đối với nàng vẫn là trong lòng có khúc mắc. Nhưng chỉ cần nàng nỗ lực, tin tưởng cha mẹ chồng sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày đối với nàng suy nghĩ sẽ hoàn toàn đổi mới.



Mộ Dung Thư cùng Trần thị nhìn nhau cười. Trước thời điểm Mộ Dung Lan gặp được các nàng không lâu mới biết được. Nguyên lai Mộ Dung Lan cùng Trình Phong đã có một đoạn qua lại như vậy. Trách không được Trình Phong sẽ kiên trì như vậy muốn cưới Mộ Dung Lan vì chính thê, nguyên lai là đã sớm ái mộ Mộ Dung Lan. Mà Mộ Dung Lan đối với Trình Phong cũng là chân ái. Về phần Mộ Dung Lan đã từng vì Triệu Sơ làm việc ngốc kia, liền tính là một đoạn quá khứ có thể vén lên bước qua.



Khương thị cười nói: "Trình thiếu gia thật là có tâm. Bà mụ cũng đã tìm xong rồi, ngươi cũng có thể yên tâm chút."



"Vốn là tính chờ thời điểm sắp lâm bồn tìm là được, nhưng công công cùng bà bà không đồng ý, liền bảo trước tiên phải tìm. Bà mụ là người đáng tin. Là người đã từng đỡ đẻ cho vương phi." Mộ Dung Lan trả lời.



"Là cho bà mụ đỡ đẻ cho vương phi?" Lâm thị kinh ngạc hỏi. Vũ Văn Nghị tuy rằng mấy ngày gần đây đối nàng so trước kia quan tâm hơn. Nhưng chó không đổi được thích ăn cứt, Vũ Văn Nghị tuyệt đối sẽ không thỏa mãn chuyện chỉ có một nữ nhân. Tinh thần của hắn đều ở trên người nữ nhân khác, tự nhiên cũng sẽ không thể lãng phí quá nhiều tâm tư ở trên người nàng. Nàng vốn cũng là nghĩ sắp đến thời điểm lâm bồn tìm là được, trước mắt nghe Mộ Dung Lan nói là trước tiên phải tìm, nàng liền cũng có tâm tư tính toán một chút.



Mộ Dung Thư nói: "Hai người bà tử kia tin được, kinh nghiệm nhiều. Ở trên tay các nàng còn không có sản phụ nào khó sinh đâu."



"Một khi đã như vậy, ta cũng muốn thuê hai người bà tử này." Lâm thị nghe vậy, lập tức nói. Nàng từ trước tới nay thân mình không khỏe mạnh tráng kiện, nếu là khó sinh, sợ là cửu tử nhất sinh, dùng nhiều bạc một chút cũng là đáng làm.



"Đến lúc đó muội đi gặp ta. Ta liền cùng muội dẫn một chút." Mộ Dung Lan nhìn về phía Lâm thị nói.



Lâm thị gật đầu: "Hảo, cứ quyết định như vậy."



Về sau Lâm thị mệt mỏi, Khương thị liền cùng Lâm thị đi trở về. Còn lại Trần thị cùng Mộ Dung Lan.



Trần thị lo cho đứa nhỏ, cũng sớm liền trở về.



Cuối cùng thế nhưng chỉ còn lại có Mộ Dung Lan.



"Đại tỷ, muội nghe nói Triệu ngũ công tử đến nay vẫn chưa thành thân." Mộ Dung Lan uống vài ngụm trà, nhìn Mộ Dung Thư dè dặt cẩn trọng mở miệng nói.



Nghe vậy, Mộ Dung Thư hai mắt lợi hại nhìn về phía Mộ Dung Lan.



Mộ Dung Lan cười cười xấu hổ, thấy ánh mắt Mộ Dung Thư có vẻ như có chỗ hiểu lầm, liền cười giải thích nói: "Đại tỷ chớ hiểu lầm. Hiện giờ ở trong lòng tứ muội, không người nào so được với phu quân. Qua mấy ngày nay, muội cũng rốt cục hiểu được, người muội ái mộ là phu quân, cũng không phải là Triệu ngũ công tử."



Nghe xong Mộ Dung Lan giải thích, Mộ Dung Thư biết là bản thân mình hiểu lầm, liền xấu hổ cười nói: "Là bản phi suy nghĩ nhiều. "Mộ Dung Lan đã từng vì Triệu Sơ mà làm nhiều chuyện khác người như vậy, hiện giờ lại nhắc tới Triệu Sơ, làm cho người người khả nghi.



Kỳ thực, đối với Triệu Sơ. Nàng là áy náy. Hơn một năm nay, hắn vẫn như cũ lẻ loi một mình, nghe nói lúc đầu có rất nhiều nữ tử ái mộ hắn, cũng ngày ngày mỗi người lấy một loại lý do để đi Triệu phủ thấy hắn, trong đó có đủ các loại thiên kim, nhưng là Triệu Sơ cũng không có đối với bất kỳ người nào động tâm. Tin đồn cùng chỉ trích của người trong Bình thành đối với Triệu Sơ nàng đều đã nghe nói, hiện giờ Triệu Sơ sợ là không bỏ xuống được đi?



Mộ Dung Lan nhìn thấy phản ứng Mộ Dung Thư, cười nhẹ, "Đại tỷ không phải không biết tâm tư Triệu ngũ công tử. Triệu ngũ công tử nhất định sẽ mất mát cả đời." Không biết vì sao, nàng vốn cho là mình là người đáng thương nhất trên đời này, nhưng hiện tại xem ra, nàng cũng là người hạnh phúc nhất trên đời. Mà Triệu Sơ mới là người làm cho người đau lòng.



Kiên trì của hắn làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Từ lúc vừa mới bắt đầu liền đã định hắn vĩnh viễn cả đời đều sẽ không có được, mà hắn cũng chỉ có thể trả giá. Chỉ có như thế, hắn mới có thể cam tâm.



"Mỗi người đều có lựa chọn của mình, không ai có quyền can thiệp vào quyết định của hắn." Mộ Dung Thư cúi đầu ngữ khí thản nhiên nói. Nàng từng muốn tìm nữ tử xuất sắc giới thiệu cho Triệu Sơ, nhưng vừa nghĩ đến nếu Triệu Sơ biết hết thảy đều là nàng an bài thì hắn sẽ nghĩ sao?



Vậy thì hết thảy đều giao cho vận mệnh quyết định đi. Nàng tin tưởng Triệu Sơ sẽ không vĩnh viễn như thế.



Một tháng sau, Mộ Dung Thư nhận được thư của Hồng Lăng. Biết được Hồng Lăng vào một tháng trước đã lâm bồn. Là một bé gái. Nghe nói ngày nàng sinh cả vườn hoa đào nở, cảnh sắc đẹp đẽ mê người. Lấy tên là Trương Mê.



Thê tử Tạ Nguyên vì khó sinh mà chết. Chỉ để lại một nhi tử. Sau khi chính thê hắn tạ thế, Tạ Nguyên cũng đã tuyên bố với bên ngoài, trọn đời này sẽ không tái giá. Mà con hắn cũng là đại công chúa tự mình nuôi nấng. Không quá bao lâu, vốn tưởng rằng Tạ Nguyên sẽ thương tâm quá độ mà thu liễm tính tình, nhưng không nghĩ đến, hai tháng sau, Tạ Nguyên khôi phục thái độ bình thường. Phong lưu tiêu sái như xưa.



Chính là, hắn đến tột cùng là thật sự tiêu sái, hay là ra vẻ tiêu sái, chỉ có tự hắn biết.



Tựa như hắn lúc riêng tư đã nói với Triệu Sơ như vậy: "Không phải mỗi người đều có thể có dũng khí như Vũ Văn Mặc vậy. Cũng không phải mỗi người sẽ có phúc khí giống như Vũ Văn Mặc vậy. Có nữ tử như Mộ Dung Thư bồi bên người."



Năm năm sau.



Đại Hoa quốc dưới sự trị vì của Vũ Văn Hạo. Càng phồn vinh phú cường.



Mộ Dung Thư cũng đang ở thời điểm đắc ý phát triển nhất! Rốt cục trong vòng năm năm trở thành thương hộ tơ lụa lớn nhất toàn bộ Đại Hoa quốc. Đồng thời cùng Triệu gia cân sức ngang tài.



Nam nhân lẫn nữ nhân của Đại Hoa quốc người người cũng không dám coi khinh Mộ Dung Thư. Vô luận ở nơi nào, Mộ Dung Thư cũng đều nghe thấy tiếng khen ngợi của người.



Vũ Văn Mặc trong Đại Hoa quốc càng được dân chúng là khen ngợi. Mà Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư ở Đại Hoa quốc, trở thành thần tượng của rất nhiều người cả trai lẫn gái tôn sùng.



Hiên nhi năm nay mười tuổi, tác phong ngày thường giống như tác phong một đại nam nhân vậy.



Vũ Văn Khiêm, Vũ Văn Kiều, năm tuổi.



Hai cái tiểu bướng bỉnh này không sợ Vũ Văn Mặc, không sợ Mộ Dung Thư, chỉ sợ mỗi Hiên nhi.



"Hai người các ngươi lại đang làm cái gì? Trở về phòng luyện chữ đi!" Hiên nhi mười tuổi thân cao một mét rưỡi. Ngũ quan hoàn mĩ, tuấn mỹ tuyệt luân, lúc này hắn căn bản không giống bộ dáng bánh bao nhỏ lúc năm tuổi trước kia. Trong ngày thường đối Vũ Văn Khiêm và Vũ Văn Kiều cực kì nghiêm khắc. Chỉ thấy hắn vắt hai tay, mắt hếch lên, Vũ Văn Khiêm và Vũ Văn Kiều liền lập tức ngoan ngoãn nghe lời.



Về sau, Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc muốn tăng tiến cảm tình, đem trọng trách dạy hai cái tiểu bướng bỉnh này giao cho Hiên nhi.



Vũ Văn Khiêm và Vũ Văn Kiều bị Hiên nhi giám sát càng ngày càng thành thật nghe lời. Bất quá cũng chỉ là lúc Hiên nhi giám sát mới ngoan ngoãn như thế.



Chỉ cần Hiên nhi vừa ly khai, bọn họ sẽ lại chứng nào tật nấy. Đặc biệt Vũ Văn Khiêm, chính là quỷ gây sự, một lần đi chọc tổ ong, sau khi bị ong chích vẻ mặt sưng phù như bánh bao mới yên tĩnh.



Về phần Vũ Văn Kiều, kế thừa ưu điểm của Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc, tuổi còn nhỏ đã có thể nhìn ra ngày sau sẽ là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành tuyệt sắc! Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, đáng yêu đến cực điểm. Bình thường đây đều là ngụy trang của nàng. Chỉ cần là chuyện tình nàng muốn làm, liền nhất định phải làm bằng được!



Tỷ như Vũ Văn Khiêm nói: "Muội muội, muội là nữ hài tử, không thể trèo cây!"



Vũ Văn Kiều từ trước tới nay không nhận thua, ngày thứ hai phải đi xuống thôn, cuối cùng cũng chọc phải tổ ong cho bằng được. Đến khi đồng dạng bị chích thành mặt bánh bao mới chịu. Nữ hài tử trời sanh thích đẹp. Vũ Văn Kiều thấy bản thân mình trong gương có chút đáng sợ, oa oa khóc lớn, "Mẫu thân, Kiều nhi bị hủy khuôn mặt!"



Có đôi khi, hai cái tiểu quỷ gây sự vốn ưa thích quấn quít lấy Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc. Nhưng Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc lúc này chỉ thích thế giới hai người. Có đôi khi còn ở trong thời điểm làm cho người ta mặt hồng tim đập. Nhưng khi mới bắt đầu, cảm xúc đã nổi lên, hết sức căng thẳng, giữa giường lại xuất hiện hai quỷ gây sự như thiên sứ một mặt tươi cười.



Đứa nhỏ lớn, Vũ Văn Mặc xuống tay không lưu tình! Ban đầu còn đánh hai cái khiến bọn nó có thể kinh sợ. Nhưng mà đánh dù mạnh hơn. Bọn nó vẫn như thường không nghe.



"Phụ thân, mẫu thân, xấu hổ! Luôn dính cùng một chỗ!" Vũ Văn Khiêm mông đít nhỏ lắc trái lắc phải, làm mặt quỷ nói.



Vũ Văn Kiều học theo ca ca, đồng dạng mân mê mông đít nhỏ lắc trái lắc phải, còn đong đưa mặt quỷ: "Phụ thân, mẫu thân, xấu hổ! Luôn dính cùng một chỗ!"



Bình thường vào lúc này Vũ Văn Mặc sẽ muốn đánh người. Nhưng Hiên nhi xuất hiện: "Khiêm nhi, Kiều nhi."



Hai tiểu gia hỏa vừa nghe thấy thanh âm Hiên nhi, liền lập tức đem mông đít nhỏ thu hồi, xoay người, một mặt thiên chân khả ái cười nhìn Hiên nhi. Ngọt ngào ngây thơ hô: "Ca ca."



Vũ Văn Khiêm mới vừa rồi là bộ dạng tiểu lưu manh, hiện tại lập tức là phong thái chính nhân quân tử. Vũ Văn Kiều mới vừa rồi còn là tiểu bộ dáng vô lại, giờ phút này lập tức liền biến thành tiểu thục nữ.



"Khiêm Nhi, viết một trăm lần đệ tử quy! Kiều nhi, đi theo Thường Thu cô cô học tập lễ nghi đi!" Hiên nhi gác tay, tuấn mỹ giương đầu lên, âm thanh lạnh lùng nói.



Vũ Văn Khiêm cùng Vũ Văn Kiều nghe nói vậy, không nói hai lời, lập tức nhanh như chớp đi chấp hành nhiệm vụ. Bọn nó biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ca ca nhất định sẽ không tha cho bọn nó!



"Phụ thân, mẫu thân." Hiên nhi cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, hướng Mộ Dung Thư cùng Vũ Văn Mặc đi tới.



Mộ Dung Thư lập tức tự mình rót chén trà cho Hiên nhi, cười nói: "Hiên nhi khổ cực." Hiên nhi bất quá mới mười tuổi, cũng đã là đọc hết tất cả sách trong thư phòng của Vũ Văn Mặc. Hiên nhi còn có bản lĩnh đã gặp qua liền không quên được, người khác cần mất vài ngày để nhớ, mà Hiên nhi chỉ cần nhìn qua một lần sau liền có thể nhớ kỹ. Đồng thời sẽ nhớ rõ mỗi câu xuất hiện tại mỗi trang. Cũng chính bởi vì như thế, đã thỉnh qua rất nhiều phu tử, đến cuối cùng đều đã không ai có thể dạy được Hiên nhi.



Nếu không phải bởi Hiên nhi năm nay bất quá là mới mười tuổi, phải qua năm năm nữa mới có thể tham gia khoa thi, mới có thể làm quan.



"Mẫu thân, Hiên nhi không khổ cực." Hiên nhi nhếch môi cười nói. Hắn thích nhất chính là lúc cùng mẫu thân ở cùng một chỗ. Tuy rằng hắn hiện tại đã trưởng thành, là người lớn rồi. Nhưng đối với mẫu thân như cũ vẫn thập phần ỷ lại. Kỳ thực hắn giúp mẫu thân quản đệ đệ muội muội, cũng là muốn có một ít thời gian cùng mẫu thân ở cùng một chỗ. Có đôi khi phụ thân không thích bọn họ quá mức dính lấy mẫu thân. Phụ thân thích một mình cùng với mẫu thân ở một chỗ, khiến cho mẫu thân chỉ đối tốt với một mình phụ thân.



Vũ Văn Khiêm cùng Vũ Văn Kiều nếu quá mức quấn quít lấy mẫu thân, phụ thân nhất định sẽ phát hỏa. Bất quá hắn là người thông minh, không không công mà lui, cũng tỷ như hiện tại. Hắn có thể uống trà mẫu thân tự mình pha, còn có thể cùng mẫu thân nói chuyện. Nhưng phụ thân lại cũng không có dấu hiệu phát hỏa.



"Triệu Sơ nay mai sẽ đến kinh thành." Vũ Văn Mặc nhìn về phía Mộ Dung Thư nói.



Mộ Dung Thư đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Triệu Sơ từ sau khi rời khỏi kinh thành, liền chưa từng quay lại. Hiện giờ cũng đã gần sáu năm, hắn vẫn như cũ cô độc.



Hôm sau, vừa đến giờ cơm trưa, Vũ Văn Khiêm cùng Vũ Văn Kiều hai người bỏ chạy vào trong viện chơi đùa.



Mộ Dung Thư ở trong phòng nhắc nhở Lan Ngọc phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm trưa phong phú chiêu đãi Triệu Sơ. Lan Ngọc cùng Thường Thu đều gả cho hộ vệ trong phủ. Lan Ngọc là gả cho Mã hộ vệ, mà Thường Thu là gả cho một hộ vệ khác. Bởi vì đều ở trong Vương phủ, liền đều lưu tại Vương phủ, vừa vặn hai người không muốn rời khỏi Mộ Dung thư, cũng đều lưu tại bên người Mộ Dung Thư hầu hạ. Có hai người các nàng ở đây, đều tiết kiệm được cho Mộ Dung Thư rất nhiều tâm tư.



Nàng đang phân phó, thấy Vũ Văn Kiêu chạy vào phòng, thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn trịnh trọng nói: "Triệu Sơ ca ca dung mạo thật tuấn mỹ, so với phụ thân và ca ca càng đẹp mắt hơn! Còn hết sức lợi hại, có thể làm cho nữ nhi bị hủy dung. Nữ nhi muốn lấy thân báo đáp!"



Triệu Sơ cùng Vũ Văn Mặc vào nhà nghe thấy vậy, một vẻ mặt kinh ngạc.



Vũ Văn Mặc ngẩn người. Tạ Nguyên đi theo phía sau hai người cũng nghe thấy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cất tiếng cười to: "Ha ha ha ha! Triệu Sơ, thật diễm phúc a!"



Vũ Văn Kiều lại xoay người đối Triệu Sơ nói: "Triệu Sơ ca ca, chờ Kiều nhi mười năm! Mười năm sau, Kiều nhi nhất định sẽ gả cho ca!"



Mộ Dung Thư ngây ra như phỗng. Triệu Sơ ca ca? Ca ca? Bối phận này...



Triệu Sơ cũng ngạc nhiên cười, quả nhiên là dung mạo như cả một vườn bách hoa, hắn nhìn về phía Mộ Dung Thư, chợt phát hiện, thời gian có thể lắng đọng lại rất nhiều thứ. Thời gian để lại trên dung mạo bọn hắn không quá nhiều dấu vết. Bọn họ càng ngày càng thành thục. Đây là cuộc sống.



"Triệu Sơ ca ca, ca không nghe thấy gì sao? Trong mười năm không được đón dâu! Kiều nhi muốn gả cho ca!"



TOÀN VĂN HOÀN
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom