Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Mọi người đều biết, những cuộc thi chuyên ngành của năm môn học (Toán, Lý, Hóa, Sinh và Tin học) từ trước đến nay được công nhận là nơi có thể sàng lọc ra những cá nhân nổi trội trong các trường trung học, cũng là một con đường tắt để tranh giành những học sinh có tố chất cao. Nếu có thể đạt được giải thưởng quốc gia trong cuộc thi Vật lý toàn quốc sẽ được đặc cách vào những trường đại học trọng điểm thuộc diện 985, bao gồm cả đại học A và đại học B, sau khi có giải thưởng sẽ có thể trực tiếp được tuyển thẳng, không cần phải thi đại học.
Cho dù chỉ giành được giải thưởng tỉnh cũng là một điều kiện có lợi cho việc tuyển sinh vào những trường đại học danh tiếng sau này.
Tính quan trọng của những cuộc thi này là không cần phải bàn cãi.
Rất nhiều học sinh đã bắt đầu tiếp cận những cuộc thi chuyên ngành từ lúc còn học cấp hai và đi mãi cho đến hôm nay, những khó khăn trong đó không hề kém mười hai năm gian khổ học hành, có thể đoán được việc lộ đề thi Vật lý lần này đã có tác động lớn như thế nào đến rất nhiều thí sinh và phụ huynh.
Khiến lòng người hoang mang.
Mặc dù ngay lúc phát sinh sự việc, trường Nhất Trung đã báo cáo tin tức này lên Ủy ban Olympic quốc gia, Ủy ban cũng lập tức báo cảnh sát, Bộ công an nhanh chóng triển khai điều tra nhưng tâm trạng của thí sinh và phụ huynh vẫn chịu những ảnh hưởng không nhỏ.
Trời nắng như đổ lửa, không khí dường như đang ngưng đọng, phần lớn phụ huynh dẫn theo những bạn học sinh vừa thi xong đến chờ ở phòng hành chính tại đại sảnh tầng một của trường, chờ một câu trả lời. Ngoài chờ đợi thì họ còn cách nào khác đây?
Phía bên trường học cũng có mấy người lãnh đạo xuất hiện xoa dịu cảm xúc của mọi người, nhưng vừa gặp lãnh đạo, các phụ huynh ngược lại lại càng kích động hơn, có nữ phụ huynh thậm chí còn khóc, nghẹn ngào kể lể rằng bởi vì cuộc thi này mà con bà đã chuẩn bị một thời gian rất dài, tối qua còn truyền dịch ở bệnh viện…… Nếu như chuyện này không được giải quyết thỏa đáng sẽ là rất bất công đối với sự chuẩn bị vất vả của mấy đứa nhỏ, đồng thời cũng khiến các bậc cha mẹ và xã hội thất vọng.
Lời của bà giống như một ngòi nổ, dẫn đến vô số sự đồng tình và bộc phát của các bậc phụ huynh có mặt tại đó, mọi người anh một câu tôi một lời, lời nói vừa kích động vừa ồn ào như có súng máy quét qua đây, cả đại sảnh trở nên lộn xộn.
Trần Niên nhìn sang bạn nam có sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh nữ phụ huynh, ánh mắt cậu ấy đờ đẫn giống như bị người ta rút đi bảy hồn sáu phách, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Con đường thi cử này rất chật chội, vô cùng cô độc và nguy hiểm nối tiếp, cho dù tương lai phía trước có đẹp nhưng cũng chỉ thuộc về một vài người. Theo như cô được biết, một bộ phận học sinh không hề tự nguyện tham gia cuộc thi mà là bị ép buộc bởi một vài lý do nào đó, không tham gia không được. Bọn họ không có hứng thú và sự yêu thích làm hậu thuẫn khi phải đi trên một con đường rất gian nan, huống hồ trên đôi chân còn bị buộc lên những khối chì nặng nề….
………
Trên vai cảm nhận được một lực đè xuống vô cùng ấm áp, Trần Niên quay đầu lại, thấy Diệp Minh Viễn nhìn cô một cách hiền hoà, giống như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, “Con à, mỗi người đều có con đường riêng phải đi, những trở ngại thích đáng cũng không phải là chuyện xấu, nó sẽ giúp phân biệt được con đường đang đi dưới chân có phù hợp hay không.”
Trần Niên chỗ hiểu chỗ không, “Nhưng mà, nếu như phát hiện con đường đó không phù hợp với bản thân, quay lại còn kịp không?”
“Kịp chứ.”
Cô gật đầu, lại nhìn cậu bạn bị bủa vây bởi cảm giác thất bại và tinh thần sa sút mà cúi đầu, “Hi vọng là vậy.”
Dưới sự nhẫn nại khuyên bảo của các vị lãnh đạo, phụ huynh dẫn học sinh lần lượt rời đi. Việc lộ đề thi trở thành chuyện đã rồi, là đề tài được quan tâm và thảo luận rất nhiều trên phạm vi toàn quốc. Ít nhất thì bị ảnh hưởng không chỉ là thí sinh ở thành phố S, điều này chính là một chút công bằng bên trong sự bất công.
Trước tiên, Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đưa hai đứa trẻ đi ăn cơm, thực ra Trần Niên đã mệt lắm rồi, ăn cơm xong thì nghỉ trưa ở ngay trong khách sạn, ngủ một giấc đến lúc tự tỉnh lại, cô dụi dụi đôi mắt đang nhập nhèm, từ trên giường ngồi dậy.
Lộ Chiêu Đệ đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ làm bài tập, nghe thấy tiếng động phía sau bèn quay đầu lại, “Niên Niên, em dậy rồi.”
So với trước kia, làm da của Lộ Chiêu Đệ đã trắng lên không ít, lại khỏe mạnh hồng hào, tóc cũng dài hơn, cộng thêm chiếc váy cotton chiết eo màu xanh vừa người nên nhìn cô có chút cảm giác mảnh mai yêu kiều.
“Sao em nhìn chị như vậy?” Lộ Chiêu Đệ ngồi xuống cạnh giường.
Trần Niên nhéo nhéo mặt cô ấy, “Chị xinh đẹp hơn rồi.”
“Làm gì có, em lại dám cười chị.” Lộ Chiêu Đệ giống như có chút ngại ngùng, rũ mắt xuống, mấy giây sau cô lại ngước lên, nhỏ giọng hỏi: “Có thật không?”
Trần Niên nhún vai: “Thật còn hơn vàng luôn.”
Lộ Chiêu Đệ vui vẻ cười tít mắt, không biết lấy ở đâu ra một chiếc gương nhỏ, cô nhìn vào soi rồi lại soi, thực ra mặt thì vẫn là khuôn mặt trước kia, tròn tròn như trái táo, nhưng ánh mắt đã thay đổi rồi, trước kia trốn tránh rụt rè thì bây giờ tràn ngập ánh sáng tự tin.
“Niên Niên, nói với em chuyện này.” Cô thần thần bí bí lại gần, “Một lát nữa chúng ta sẽ đến một nơi.”
“Đi đâu thế?”
“Hi hi, tạm thời giữ bí mật.”
Sự chú ý của Trần Niên bị thu hút, Lộ Chiêu Đệ lại nói là giữ bí mật, Trần Niên nghiến răng cù lét Lộ Chiêu Đệ, cô sợ nhất là nhột nên cười đến ngã ra giường, không ngừng cầu xin.
Dung Chiêu bưng trái cây và điểm tâm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy khung cảnh hai chị em hi hi ha ha quậy thành một đoàn, bà đứng cửa nhìn hai người một lúc lâu, nụ cười dịu dàng ấm áp như gió nhẹ tháng ba.
Tiểu Diệp của bà đang ở gần ngay trước mắt, lúc nhăn mặt khi tươi cười đều sinh động đến thế, bà đã bỏ lỡ rất rất nhiều, không tận mắt nhìn thấy quá trình Tiểu Diệp từ một đứa bé trở thành cô gái mềm mại dịu dàng như hôm nay tất nhiên là đáng tiếc, nhưng có thể nhìn con như thế này, cho dù tạm thời không thể ôm vào lòng thì bà cũng đã mãn nguyện rồi.
Trần Niên là người đầu tiên nhận ra Dung Chiêu đang đứng ở cửa, cô có chút bối rối cào cào mái tóc, chỉnh lại quần áo, sau đó ngồi ngay ngắn trên giường, “Dì ạ.”
Dung Chiêu nhìn ra sự cẩn trọng của cô thì trái tim cảm thấy hơi đắng chát, bà đặt đồ xuống nói với bọn họ vài câu rồi đóng cửa đi ra.
Lộ Chiêu Đệ là người hiểu rõ sự tình, chứng kiến tất cả mọi chuyện cũng chỉ có thể im lặng thở dài, nhưng nghĩ đến mẹ con họ sớm muộn cũng có ngày nhận lại nhau, tâm trạng của cô trở nên tươi sáng không ít.
Lộ Chiêu Đệ nhớ đến trưa hôm nay nhìn thấy Trần Niên với vẻ mặt rạng rỡ trở ra từ phòng thi, bước chân cứ như mang theo gió, cô ấy tự tin phóng khoáng như vậy, giống như trạng nguyên đỗ đầu trong khoa cử ở cổ đại, đường làm quan rộng mở, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, trong một ngày đã nhìn ngắm được toàn cảnh thành Trường An phồn hoa náo nhiệt.
Cô cũng đại khái hiểu được quyết định của người cô Lộ Như Ý, chú Diệp và dì Dung Chiêu.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Lộ Chiêu Đệ rất rõ, Trần Niên thực chất là một người rất trọng tình cảm, nếu bây giờ cô ấy biết được tin tức mẹ đã qua đời, tuy không đến mức hoàn toàn suy sụp nhưng nhất định sẽ sa sút một khoảng thời gian dài.
Cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm mẹ con hai người sống nương tựa vào nhau mười mấy năm đã ăn sâu vào xương máu…
“Này,” Trần Niên ăn dưa hấu, lấy cùi chỏ chạm vào Lộ Chiêu Đệ, “Hình như em chưa từng nghe chị gọi chú Diệp hai người họ là bố mẹ vậy?”
Bởi vì họ không phải là bố mẹ của chị.
Đương nhiên những lời này chỉ có thể nói trong lòng, Lộ Chiêu Đệ quay đầu ho hai tiếng, đợi cho sương mù trong mắt tan bớt đi mới quay người lại, “…. Vẫn chưa quen lắm.”
Trần Niên vô cùng thông cảm với điều này: “Đúng là cần thêm thời gian để thích ứng dần.”
Cô lại hỏi: “Cuối cùng chiều nay chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
“Đợi đi rồi sẽ biết.”
Đáp án rất nhanh sẽ được tiết lộ.
4 giờ chiều, Diệp Minh Viễn chở mọi người đến một viện dưỡng lão ở ngoại ô thành phố S, Trần Niên vừa bước vào cửa lớn đã mơ hồ nhận ra, khi nhìn thấy bà ngoại đang ngồi dưới gốc cây thì đôi mắt đen nhánh lộ ra sự vui vẻ, “Bà ngoại!”
Bà ngoại nhìn thấy cô, nheo mắt cười gật đầu, “Con đến rồi à, ăn cơm chưa?”
Bà lại nói với người trẻ tuổi đứng bên cạnh trông dáng vẻ có thể là hộ sĩ, “Đây là Như Ý, con gái bà, nó đến thăm bà.”
Hộ sĩ cũng nhìn Trần Niên, chọn mấy lời có thể khiến bà vui vẻ mà nói, quả nhiên bà ngoại cười càng tươi hơn, “Con gái của bà.”
“Như Ý, con ăn cơm chưa?”
Trần Niên đi đến ngồi bên cạnh bà ngoại, “Ăn rồi ạ.”
Hộ sĩ trao đổi ánh mắt với Trần Niên rồi đứng lên đi về phía Diệp Minh Viễn đang đứng cách đó không xa, “Ngài Diệp.”
Diệp Minh Viễn hỏi: “Tình huống của bà thế nào?”
Hộ sĩ nói lại chi tiết tình huống của bà cho ông nghe.
Lộ Chiêu Đệ nghe được một lúc cũng chạy đến bên cạnh Trần Niên, cô chưa nói với bà được mấy câu thì bà đã mơ màng ngủ thiếp đi, được nhân viên của viện dưỡng lão đẩy về phòng, cô và Trần Niên ở bên giường trông coi, thỉnh thoảng nhỏ tiếng trò chuyện với nhau, mãi đến khi ráng chiều xuất hiện, Diệp Minh Viễn bước vào nhắc nhở đến giờ về rồi, cả hai mới theo sau đi ra ngoài.
Viện dưỡng lão dựa núi nhìn sông, điều kiện nơi đây rất tốt, có đầy đủ các trang thiết bị tiên tiến cộng thêm nhân viên làm việc chu đáo tận tâm, bà ngoại ở một nơi như thế này, nỗi lo lắng cuối cùng của Trần Niên đã được dỡ xuống.
Trên đường trở về, Trần Niên đợi không được bèn kể chuyện này với mẹ cô Lộ Như Ý.
Tin nhắn trả lời của mẹ đến thật nhanh, bà một mặt bày tỏ vì bà ngoại được sống ở nơi có điều kiện tốt mà bớt muộn phiền, mặt khác lại lo lắng Trần Niên sẽ bị ảnh hưởng vì chuyện lộ đề thi lần này quá xôn xao.
Trần Niên gõ một đoạn tin nhắn dài mới xua tan được lo lắng của mẹ.
Cho dù có chuyện gì, cô đều tự tin vào bản thân, thậm chí đã chuẩn bị tốt cho việc thi lại.
Nhưng may mắn là sự việc diễn biến tốt hơn so với tưởng tượng.
Ngày 12 tháng 9, kết quả của vòng loại cuộc thi Vật lý đã có rồi, Trần Niên đạt thành tích 198 điểm, Trương Ngọc Hằng theo sát phía sau, Thu Hàng Hàng và Âu Dương Bân cũng giành được kết quả cao, bốn học sinh lớp mũi nhọn không ngoài dự liệu đều bước vào vòng thi bán kết.
Để đối phó với việc lộ đề thi lần này, Ủy ban Olympic quốc gia đã giao lại quyền hạn cho các khu vực thi. Sau nhiều lần thảo luận bàn bạc, các lãnh đạo của khu vực thi tại tỉnh G trong đó có thành phố S, quyết định tăng thêm 100 thí sinh.
Bởi vì vòng loại được tiến hành với phạm vi rộng, là phương pháp sàng lọc cho vòng thi bán kết chứ không có tác dụng gì đối với kết quả cuối cùng, tăng thêm 100 thí sinh chủ yếu là vì xem xét đến những bạn đang có điểm số suýt sao.
Không thể không nói rằng đây đã là cách xử lý tương đối công bằng.
Đương nhiên, thí sinh đứng đầu bảng điểm giống như Trần Niên vốn cũng không có ảnh hưởng gì, bị ảnh hưởng nhiều nhất thực chất là 100 thí sinh được bổ sung thêm, ở một mức độ nào đó cũng xem là một kiểu bù đắp.
Vòng loại cuộc thi Vật lý lần này chỉ là chuyện nhỏ, khó khăn thực sự vẫn còn ở phía sau, thầy Tằng lo lắng bốn học sinh đắc ý mà lơ là nên lập tức gọi bọn họ qua phòng làm việc, tận tình khuyên bảo, nhắc nhở đủ điều.
Mọi người uống xong một buổi súp gà cho tâm hồn, lại nhiều lần hứa rằng sẽ không kiêu ngạo tự mãn hay thiếu cảnh giác, thầy Tằng mới thả bọn họ đi.
Lúc này sắc trời đã tối, khoảng không tràn ngập ánh sao đêm.
Trần Niên ăn cơm xong, đang trên đường trở về kí túc thì nhận được điện thoại của Trình Ngộ Phong đang ở thành phố A xa xôi.
“Cơ trưởng.”
Trần Niên dừng lại dưới gốc cây ngọc lan, dáng người mảnh khảnh được bao phủ bởi ánh đèn đường màu vàng, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, nhỏ giọng nói với anh, “Kết quả vòng loại cuộc thi Vật lý em được 198 điểm.”
Cô đã chia sẻ tin tốt này cùng với mẹ và Lộ Chiêu Đệ nhưng cảm giác lúc đó lại không giống hiện giờ, hiện giờ trái tim cô tựa như nước suối mùa xuân đang dâng cao, tiếng nước vỗ vào bờ, tưới tắm cho hoa cỏ hai bên, vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
“Trong dự liệu.” Trình Ngộ Phong cười nhẹ một tiếng, trong tiếng cười mang theo sự vui vẻ giống như gió xuân thanh mát phả vào tai cô.
Một câu “Trong dự liệu” của anh, nháy mắt đã khiến cô rung động.
“Vòng bán kết là khi nào?”
“Ngày 20 ạ.”
“Ừ, có thể suy nghĩ cho em một phần thưởng.”
Trái tim Trần Niên giống như có hàng ngàn hàng vạn đóa hoa đang nở rộ, cô ngẩng đầu, đáy mắt như có vô vàn những tia sáng nhỏ, nụ cười khiến đôi mày, bờ môi, bên má như được phủ đầy mật từ những cánh hoa.
“Cơ trưởng,” Cô hoàn toàn không biết giọng nói của mình nghe như đang làm nũng, “Trước khi vòng bán kết diễn ra, có thể xin nạp điện thêm một lần nữa không?”
Cho dù chỉ giành được giải thưởng tỉnh cũng là một điều kiện có lợi cho việc tuyển sinh vào những trường đại học danh tiếng sau này.
Tính quan trọng của những cuộc thi này là không cần phải bàn cãi.
Rất nhiều học sinh đã bắt đầu tiếp cận những cuộc thi chuyên ngành từ lúc còn học cấp hai và đi mãi cho đến hôm nay, những khó khăn trong đó không hề kém mười hai năm gian khổ học hành, có thể đoán được việc lộ đề thi Vật lý lần này đã có tác động lớn như thế nào đến rất nhiều thí sinh và phụ huynh.
Khiến lòng người hoang mang.
Mặc dù ngay lúc phát sinh sự việc, trường Nhất Trung đã báo cáo tin tức này lên Ủy ban Olympic quốc gia, Ủy ban cũng lập tức báo cảnh sát, Bộ công an nhanh chóng triển khai điều tra nhưng tâm trạng của thí sinh và phụ huynh vẫn chịu những ảnh hưởng không nhỏ.
Trời nắng như đổ lửa, không khí dường như đang ngưng đọng, phần lớn phụ huynh dẫn theo những bạn học sinh vừa thi xong đến chờ ở phòng hành chính tại đại sảnh tầng một của trường, chờ một câu trả lời. Ngoài chờ đợi thì họ còn cách nào khác đây?
Phía bên trường học cũng có mấy người lãnh đạo xuất hiện xoa dịu cảm xúc của mọi người, nhưng vừa gặp lãnh đạo, các phụ huynh ngược lại lại càng kích động hơn, có nữ phụ huynh thậm chí còn khóc, nghẹn ngào kể lể rằng bởi vì cuộc thi này mà con bà đã chuẩn bị một thời gian rất dài, tối qua còn truyền dịch ở bệnh viện…… Nếu như chuyện này không được giải quyết thỏa đáng sẽ là rất bất công đối với sự chuẩn bị vất vả của mấy đứa nhỏ, đồng thời cũng khiến các bậc cha mẹ và xã hội thất vọng.
Lời của bà giống như một ngòi nổ, dẫn đến vô số sự đồng tình và bộc phát của các bậc phụ huynh có mặt tại đó, mọi người anh một câu tôi một lời, lời nói vừa kích động vừa ồn ào như có súng máy quét qua đây, cả đại sảnh trở nên lộn xộn.
Trần Niên nhìn sang bạn nam có sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh nữ phụ huynh, ánh mắt cậu ấy đờ đẫn giống như bị người ta rút đi bảy hồn sáu phách, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Con đường thi cử này rất chật chội, vô cùng cô độc và nguy hiểm nối tiếp, cho dù tương lai phía trước có đẹp nhưng cũng chỉ thuộc về một vài người. Theo như cô được biết, một bộ phận học sinh không hề tự nguyện tham gia cuộc thi mà là bị ép buộc bởi một vài lý do nào đó, không tham gia không được. Bọn họ không có hứng thú và sự yêu thích làm hậu thuẫn khi phải đi trên một con đường rất gian nan, huống hồ trên đôi chân còn bị buộc lên những khối chì nặng nề….
………
Trên vai cảm nhận được một lực đè xuống vô cùng ấm áp, Trần Niên quay đầu lại, thấy Diệp Minh Viễn nhìn cô một cách hiền hoà, giống như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô, “Con à, mỗi người đều có con đường riêng phải đi, những trở ngại thích đáng cũng không phải là chuyện xấu, nó sẽ giúp phân biệt được con đường đang đi dưới chân có phù hợp hay không.”
Trần Niên chỗ hiểu chỗ không, “Nhưng mà, nếu như phát hiện con đường đó không phù hợp với bản thân, quay lại còn kịp không?”
“Kịp chứ.”
Cô gật đầu, lại nhìn cậu bạn bị bủa vây bởi cảm giác thất bại và tinh thần sa sút mà cúi đầu, “Hi vọng là vậy.”
Dưới sự nhẫn nại khuyên bảo của các vị lãnh đạo, phụ huynh dẫn học sinh lần lượt rời đi. Việc lộ đề thi trở thành chuyện đã rồi, là đề tài được quan tâm và thảo luận rất nhiều trên phạm vi toàn quốc. Ít nhất thì bị ảnh hưởng không chỉ là thí sinh ở thành phố S, điều này chính là một chút công bằng bên trong sự bất công.
Trước tiên, Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đưa hai đứa trẻ đi ăn cơm, thực ra Trần Niên đã mệt lắm rồi, ăn cơm xong thì nghỉ trưa ở ngay trong khách sạn, ngủ một giấc đến lúc tự tỉnh lại, cô dụi dụi đôi mắt đang nhập nhèm, từ trên giường ngồi dậy.
Lộ Chiêu Đệ đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ làm bài tập, nghe thấy tiếng động phía sau bèn quay đầu lại, “Niên Niên, em dậy rồi.”
So với trước kia, làm da của Lộ Chiêu Đệ đã trắng lên không ít, lại khỏe mạnh hồng hào, tóc cũng dài hơn, cộng thêm chiếc váy cotton chiết eo màu xanh vừa người nên nhìn cô có chút cảm giác mảnh mai yêu kiều.
“Sao em nhìn chị như vậy?” Lộ Chiêu Đệ ngồi xuống cạnh giường.
Trần Niên nhéo nhéo mặt cô ấy, “Chị xinh đẹp hơn rồi.”
“Làm gì có, em lại dám cười chị.” Lộ Chiêu Đệ giống như có chút ngại ngùng, rũ mắt xuống, mấy giây sau cô lại ngước lên, nhỏ giọng hỏi: “Có thật không?”
Trần Niên nhún vai: “Thật còn hơn vàng luôn.”
Lộ Chiêu Đệ vui vẻ cười tít mắt, không biết lấy ở đâu ra một chiếc gương nhỏ, cô nhìn vào soi rồi lại soi, thực ra mặt thì vẫn là khuôn mặt trước kia, tròn tròn như trái táo, nhưng ánh mắt đã thay đổi rồi, trước kia trốn tránh rụt rè thì bây giờ tràn ngập ánh sáng tự tin.
“Niên Niên, nói với em chuyện này.” Cô thần thần bí bí lại gần, “Một lát nữa chúng ta sẽ đến một nơi.”
“Đi đâu thế?”
“Hi hi, tạm thời giữ bí mật.”
Sự chú ý của Trần Niên bị thu hút, Lộ Chiêu Đệ lại nói là giữ bí mật, Trần Niên nghiến răng cù lét Lộ Chiêu Đệ, cô sợ nhất là nhột nên cười đến ngã ra giường, không ngừng cầu xin.
Dung Chiêu bưng trái cây và điểm tâm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy khung cảnh hai chị em hi hi ha ha quậy thành một đoàn, bà đứng cửa nhìn hai người một lúc lâu, nụ cười dịu dàng ấm áp như gió nhẹ tháng ba.
Tiểu Diệp của bà đang ở gần ngay trước mắt, lúc nhăn mặt khi tươi cười đều sinh động đến thế, bà đã bỏ lỡ rất rất nhiều, không tận mắt nhìn thấy quá trình Tiểu Diệp từ một đứa bé trở thành cô gái mềm mại dịu dàng như hôm nay tất nhiên là đáng tiếc, nhưng có thể nhìn con như thế này, cho dù tạm thời không thể ôm vào lòng thì bà cũng đã mãn nguyện rồi.
Trần Niên là người đầu tiên nhận ra Dung Chiêu đang đứng ở cửa, cô có chút bối rối cào cào mái tóc, chỉnh lại quần áo, sau đó ngồi ngay ngắn trên giường, “Dì ạ.”
Dung Chiêu nhìn ra sự cẩn trọng của cô thì trái tim cảm thấy hơi đắng chát, bà đặt đồ xuống nói với bọn họ vài câu rồi đóng cửa đi ra.
Lộ Chiêu Đệ là người hiểu rõ sự tình, chứng kiến tất cả mọi chuyện cũng chỉ có thể im lặng thở dài, nhưng nghĩ đến mẹ con họ sớm muộn cũng có ngày nhận lại nhau, tâm trạng của cô trở nên tươi sáng không ít.
Lộ Chiêu Đệ nhớ đến trưa hôm nay nhìn thấy Trần Niên với vẻ mặt rạng rỡ trở ra từ phòng thi, bước chân cứ như mang theo gió, cô ấy tự tin phóng khoáng như vậy, giống như trạng nguyên đỗ đầu trong khoa cử ở cổ đại, đường làm quan rộng mở, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, trong một ngày đã nhìn ngắm được toàn cảnh thành Trường An phồn hoa náo nhiệt.
Cô cũng đại khái hiểu được quyết định của người cô Lộ Như Ý, chú Diệp và dì Dung Chiêu.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Lộ Chiêu Đệ rất rõ, Trần Niên thực chất là một người rất trọng tình cảm, nếu bây giờ cô ấy biết được tin tức mẹ đã qua đời, tuy không đến mức hoàn toàn suy sụp nhưng nhất định sẽ sa sút một khoảng thời gian dài.
Cho dù không có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm mẹ con hai người sống nương tựa vào nhau mười mấy năm đã ăn sâu vào xương máu…
“Này,” Trần Niên ăn dưa hấu, lấy cùi chỏ chạm vào Lộ Chiêu Đệ, “Hình như em chưa từng nghe chị gọi chú Diệp hai người họ là bố mẹ vậy?”
Bởi vì họ không phải là bố mẹ của chị.
Đương nhiên những lời này chỉ có thể nói trong lòng, Lộ Chiêu Đệ quay đầu ho hai tiếng, đợi cho sương mù trong mắt tan bớt đi mới quay người lại, “…. Vẫn chưa quen lắm.”
Trần Niên vô cùng thông cảm với điều này: “Đúng là cần thêm thời gian để thích ứng dần.”
Cô lại hỏi: “Cuối cùng chiều nay chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
“Đợi đi rồi sẽ biết.”
Đáp án rất nhanh sẽ được tiết lộ.
4 giờ chiều, Diệp Minh Viễn chở mọi người đến một viện dưỡng lão ở ngoại ô thành phố S, Trần Niên vừa bước vào cửa lớn đã mơ hồ nhận ra, khi nhìn thấy bà ngoại đang ngồi dưới gốc cây thì đôi mắt đen nhánh lộ ra sự vui vẻ, “Bà ngoại!”
Bà ngoại nhìn thấy cô, nheo mắt cười gật đầu, “Con đến rồi à, ăn cơm chưa?”
Bà lại nói với người trẻ tuổi đứng bên cạnh trông dáng vẻ có thể là hộ sĩ, “Đây là Như Ý, con gái bà, nó đến thăm bà.”
Hộ sĩ cũng nhìn Trần Niên, chọn mấy lời có thể khiến bà vui vẻ mà nói, quả nhiên bà ngoại cười càng tươi hơn, “Con gái của bà.”
“Như Ý, con ăn cơm chưa?”
Trần Niên đi đến ngồi bên cạnh bà ngoại, “Ăn rồi ạ.”
Hộ sĩ trao đổi ánh mắt với Trần Niên rồi đứng lên đi về phía Diệp Minh Viễn đang đứng cách đó không xa, “Ngài Diệp.”
Diệp Minh Viễn hỏi: “Tình huống của bà thế nào?”
Hộ sĩ nói lại chi tiết tình huống của bà cho ông nghe.
Lộ Chiêu Đệ nghe được một lúc cũng chạy đến bên cạnh Trần Niên, cô chưa nói với bà được mấy câu thì bà đã mơ màng ngủ thiếp đi, được nhân viên của viện dưỡng lão đẩy về phòng, cô và Trần Niên ở bên giường trông coi, thỉnh thoảng nhỏ tiếng trò chuyện với nhau, mãi đến khi ráng chiều xuất hiện, Diệp Minh Viễn bước vào nhắc nhở đến giờ về rồi, cả hai mới theo sau đi ra ngoài.
Viện dưỡng lão dựa núi nhìn sông, điều kiện nơi đây rất tốt, có đầy đủ các trang thiết bị tiên tiến cộng thêm nhân viên làm việc chu đáo tận tâm, bà ngoại ở một nơi như thế này, nỗi lo lắng cuối cùng của Trần Niên đã được dỡ xuống.
Trên đường trở về, Trần Niên đợi không được bèn kể chuyện này với mẹ cô Lộ Như Ý.
Tin nhắn trả lời của mẹ đến thật nhanh, bà một mặt bày tỏ vì bà ngoại được sống ở nơi có điều kiện tốt mà bớt muộn phiền, mặt khác lại lo lắng Trần Niên sẽ bị ảnh hưởng vì chuyện lộ đề thi lần này quá xôn xao.
Trần Niên gõ một đoạn tin nhắn dài mới xua tan được lo lắng của mẹ.
Cho dù có chuyện gì, cô đều tự tin vào bản thân, thậm chí đã chuẩn bị tốt cho việc thi lại.
Nhưng may mắn là sự việc diễn biến tốt hơn so với tưởng tượng.
Ngày 12 tháng 9, kết quả của vòng loại cuộc thi Vật lý đã có rồi, Trần Niên đạt thành tích 198 điểm, Trương Ngọc Hằng theo sát phía sau, Thu Hàng Hàng và Âu Dương Bân cũng giành được kết quả cao, bốn học sinh lớp mũi nhọn không ngoài dự liệu đều bước vào vòng thi bán kết.
Để đối phó với việc lộ đề thi lần này, Ủy ban Olympic quốc gia đã giao lại quyền hạn cho các khu vực thi. Sau nhiều lần thảo luận bàn bạc, các lãnh đạo của khu vực thi tại tỉnh G trong đó có thành phố S, quyết định tăng thêm 100 thí sinh.
Bởi vì vòng loại được tiến hành với phạm vi rộng, là phương pháp sàng lọc cho vòng thi bán kết chứ không có tác dụng gì đối với kết quả cuối cùng, tăng thêm 100 thí sinh chủ yếu là vì xem xét đến những bạn đang có điểm số suýt sao.
Không thể không nói rằng đây đã là cách xử lý tương đối công bằng.
Đương nhiên, thí sinh đứng đầu bảng điểm giống như Trần Niên vốn cũng không có ảnh hưởng gì, bị ảnh hưởng nhiều nhất thực chất là 100 thí sinh được bổ sung thêm, ở một mức độ nào đó cũng xem là một kiểu bù đắp.
Vòng loại cuộc thi Vật lý lần này chỉ là chuyện nhỏ, khó khăn thực sự vẫn còn ở phía sau, thầy Tằng lo lắng bốn học sinh đắc ý mà lơ là nên lập tức gọi bọn họ qua phòng làm việc, tận tình khuyên bảo, nhắc nhở đủ điều.
Mọi người uống xong một buổi súp gà cho tâm hồn, lại nhiều lần hứa rằng sẽ không kiêu ngạo tự mãn hay thiếu cảnh giác, thầy Tằng mới thả bọn họ đi.
Lúc này sắc trời đã tối, khoảng không tràn ngập ánh sao đêm.
Trần Niên ăn cơm xong, đang trên đường trở về kí túc thì nhận được điện thoại của Trình Ngộ Phong đang ở thành phố A xa xôi.
“Cơ trưởng.”
Trần Niên dừng lại dưới gốc cây ngọc lan, dáng người mảnh khảnh được bao phủ bởi ánh đèn đường màu vàng, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, nhỏ giọng nói với anh, “Kết quả vòng loại cuộc thi Vật lý em được 198 điểm.”
Cô đã chia sẻ tin tốt này cùng với mẹ và Lộ Chiêu Đệ nhưng cảm giác lúc đó lại không giống hiện giờ, hiện giờ trái tim cô tựa như nước suối mùa xuân đang dâng cao, tiếng nước vỗ vào bờ, tưới tắm cho hoa cỏ hai bên, vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
“Trong dự liệu.” Trình Ngộ Phong cười nhẹ một tiếng, trong tiếng cười mang theo sự vui vẻ giống như gió xuân thanh mát phả vào tai cô.
Một câu “Trong dự liệu” của anh, nháy mắt đã khiến cô rung động.
“Vòng bán kết là khi nào?”
“Ngày 20 ạ.”
“Ừ, có thể suy nghĩ cho em một phần thưởng.”
Trái tim Trần Niên giống như có hàng ngàn hàng vạn đóa hoa đang nở rộ, cô ngẩng đầu, đáy mắt như có vô vàn những tia sáng nhỏ, nụ cười khiến đôi mày, bờ môi, bên má như được phủ đầy mật từ những cánh hoa.
“Cơ trưởng,” Cô hoàn toàn không biết giọng nói của mình nghe như đang làm nũng, “Trước khi vòng bán kết diễn ra, có thể xin nạp điện thêm một lần nữa không?”
Bình luận facebook