Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Trần Niên cầm chùm vải, nhất thời ném không được mà không ném cũng không xong, ánh mắt phức tạp quét một vòng khắp người Trình Ngộ Phong.
Cô nhìn về phía cửa, nội tâm giao chiến mãnh liệt, quyết định cắn răng đội cái nồi từ trên trời rơi xuống này.
Kinh nghiệm sống 18 năm cho cô biết: Không thể để mình rơi vào thế bị động, có chuyện gì cũng phải cố gắng thử tìm cách xử lý.
May mà bình thường làm bài thi nhiều nên đầu óc rất linh hoạt, Trần Niên nhanh chóng nghĩ ra hai phương án ứng đối.
Một là nói vải nhà chị tự rụng xuống, vừa lúc tôi nhặt được, đây, trả cho chị nhé.
Hai là bảo tôi ăn vải từ ở nhà, đúng lúc đi đến chân tường nhà chị, chị đừng thắc mắc ở đâu mà có chuyện trùng hợp như vậy, không phải đang xảy ra ngay đây sao?
Không đợi Trần Niên chọn ra biện pháp giải thích nào có tính thuyết phục hơn thì một mùi thơm xộc tới, trong nháy mắt, bà chủ đã đến gần, tay cầm cái kéo cùng hai cái túi, trên mặt là nụ cười dịu dàng, "Ngại quá, để cậu đợi lâu." Mùi nước hoa quá nồng, Trần Niên nghiêng đầu hắt hơi hai cái.
Cô chủ lại nói gì đó, Trình Ngộ Phong đáp lời: "Không sao, tôi có thể tự mình làm." Cô chủ cười như hoa nở mùa xuân, đưa cây kéo cho anh.
Trình Ngộ Phong cầm lấy cây kéo, tiện tay cầm luôn hai cái túi, sau đó đưa cho Trần Niên bên cạnh vẫn còn đang ngây ngốc: "Giúp tôi cầm một chút nhé?" Trần Niên sững sờ nhìn anh, còn chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này cô chủ mới nghiêm túc nhìn Trần Niên một cái, chỉ cảm thấy cô bé này có chút quen mắt nhưng không nhớ ra tên, ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại giữa Trình Ngộ Phong và Trần Niên, giống như mang theo ý thắc mắc: "Người quen của em à?" Trần Niên mờ mịt lắc lắc đầu.
Cô đơn giản sắp xếp mọi chuyện lại một chút, rốt cuộc làm rõ chân tướng.
Hóa ra là tự mình dọa mình. Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | N h ả y*hố truyện full
Rõ ràng trước khi cô tới thì Trình Ngộ Phong và chủ nhà đã nói xong chuyện mua vải, sau đó cô chủ vào nhà lấy túi, một mình anh đứng dưới tán cây vải...rồi sau đó là sự hiểu nhầm của cô.
Trình Ngộ Phong rõ ràng biết cô hiểu nhầm vậy mà không nói ra, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền lừa cô một lần, hèn chi lúc nãy cô gấp đến mức dậm chân vậy mà vẻ mặt anh vẫn như thường.
Xấu tính! Trần Niên âm thầm giơ nắm đấm sau lưng anh.
Cô chủ bên cạnh cũng không chớp mắt mà nhìn Trình Ngộ Phong, anh rất cao, không cần mượn thang, lúc giơ tay lên, từ thắt lưng đến bả vai rồi đến cánh tay đều lộ ra đường cong khỏe mạnh, nhìn là biết thường xuyên rèn luyện, không giống ông tướng trong nhà cô ta, ham ăn biếng làm, cả người toàn mỡ, véo vào mềm nhũn.
Tầm mắt cô ta lại rơi vào sườn mặt của anh, không biết nghĩ tới cái gì, như có như không thở dài một hơi.
Bên kia, Trình Ngộ Phong đã cắt được mấy chùm vải, quay đầu tỏ ý gọi Trần Niên qua.
Trần Niên cầm túi đi tới.
"Xin lỗi." Trình Ngộ Phong thấp giọng nói, "Vừa nãy đùa em một chút thôi." Lúc ấy chẳng qua cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị, nhất thời nổi hứng, sau đó nghĩ lại một chút thì thấy có vẻ không ổn lắm.
Trần Niên vốn không để chuyện vừa rồi trong lòng, cô vẫn không nhịn được đành hỏi anh, "Giá vải bao nhiêu tiền một cân thế ạ?" Trình Ngộ Phong nói ra một con số, Trần Niên chắt lưỡi hít hà, sao rẻ vậy chứ.
Thật ra thì cũng không quá rẻ, nhiều lắm là rẻ hơn giá thị trường một hai đồng, chứ tự tay hái như đi du lịch cộng đồng(*) thế này thì bình thường giá cũng phải gấp đôi mới đúng.
(*)Du lịch cộng đồng (du lịch trải nghiệm nông trại) là một hình thức du lịch mà du khách sẽ được tham gia vào công việc nhà nông, gần gũi với thiên nhiên và góp phần bảo vệ môi trường.
Ban đầu Trần Niên không hiểu được vì sao lại thế, sau khi nhìn chằm chằm Trình Ngộ Phong mấy giây cô đã hiểu.
Cô hé miệng cười trộm.
Xem ra giá cả thế này không tính là được hời.
Chưa đến 10 phút, Trình Ngộ Phong đã hái xong hai túi vải, đưa cho chủ nhà cân rồi lấy ví ra trả tiền.
Cô chủ không chỉ bớt đi số lẻ mà còn tặng thêm cho anh hai quả xoài.
Trình Ngộ Phong cảm ơn, tiện tay cầm lấy một túi đưa cho Trần Niên, cô cho là anh muốn mình cầm hộ nên rất tự nhiên mà cầm lấy.
Không ngờ túi vải này là cho cô.
Trần Niên nào dám nhận: "Mẹ em nói, không thể không công mà nhận đồ của người khác."
"Tôi cũng không phải cho không em," Trình Ngộ Phong nhìn cô một cái, "Lần trước trên máy bay khiến em bị kinh sợ lớn như vậy, coi như là cơ trưởng tôi tạ lỗi," anh ngừng lại một chút, "Cho nên, đây coi như là phí bồi thường tổn thất tinh thần." Lại còn có cả cách nói như thế?
Nếu như vậy thì Trần Niên cũng không nhăn nhó nữa, vui vẻ nhận lấy túi vải: "Nếu tương lai em có cơ hội ngồi máy bay tiếp, nhất định em sẽ chọn chuyến bay của hãng hàng không các anh." Ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt cô trông rực rỡ vô cùng.
Trình Ngộ Phong rũ mắt, khóe miệng nở nụ cười khẽ: "Vô cùng vinh hạnh." Trần Niên đợi một lúc rồi hỏi: "Cơ trưởng, có phải anh còn thiếu một câu chưa nói không?"
"Câu gì?" Cô hắng giọng một cái: "Vô cùng vinh hạnh, tôi đại biểu cho hãng hàng không Chiêu Viễn vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của em." Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | Nhảy hố*truyện hay
"Nói không sai." Trình Ngộ Phong lại cầm hai quả xoài thả vào trong túi của cô, “Thưởng cho em." Cố Niên: "..." Đây là chủ nhà đặc biệt tặng cho anh, như vậy có được không?
Có vẻ Trình Ngộ Phong nhận ra nghi vấn trong lòng cô: "Tôi không thích xoài." Vậy thì đúng là không khéo, cô thích ăn xoài nhất.
"Vâng." Trần Niên đáp lời, lại nghĩ đến một chuyện.
"Cơ trưởng, chỗ vải này anh có ăn luôn không?"
"Sao?"
"Em biết một cách có thể làm cho vải ăn ngon hơn." Cô nháy mắt một cái: "Anh có muốn thử không?"
***
* 15 phút sau, Trần Niên xách hai túi vải về đến nhà, trước tiên cô đi tìm một cái giỏ trúc, đem một túi vải để vào, sau đó dùng một sợi dây buộc lại, bỏ vào trong giếng.
Cô rửa tay xong rồi vào nhà, từ trong lọ sành vớt lên hai muôi đậu xanh, chuẩn bị nấu điểm tâm với nước đường để giải nhiệt, chờ đến khi đậu xanh nở ra, cô nhìn thời gian một chút, giờ này bà ngoại cũng sắp tỉnh.
Đúng 5 giờ bà ngoại tỉnh dậy, bà lim dim đôi mắt, nhìn thấy Trần Niên đang làm bài tập bên cạnh bèn quan sát trên dưới một lượt rồi nghi ngờ hỏi: "Cháu là con cái nhà ai, sao lại chạy đến nhà ta ngồi?" Trần Niên đang giải một đề số học phức tạp, quá nhập tâm nên không phát hiện bà ngoại đã tỉnh, nghe thấy giọng nói của bà mới ngẩng đầu lên: "Bà ngoại, cháu là Niên Niên." Bà ngoại giống như không nghe thấy gì, chỉ liên tục lặp lại: "Cháu không phải con cháu nhà ta, sao lại chạy tới nhà ta thế?"
"Bà ngoại, cháu là Trần Niên, con gái của Lộ Như Ý.” Trần Niên nhẹ cầm tay bà, "Cháu là cháu ngoại gái Niên Niên của bà mà."
"Như Ý?
Như Ý đâu rồi?"
"Cha nó đâu?
Cha Như Ý đâu rồi....?" Lần này Trần Niên phải trấn an một lúc lâu, cảm xúc của bà ngoại mới ổn định lại, ngoan ngoãn ăn xong cháo và uống thuốc, sau đó lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trần Niên ngồi ở mép giường, trong tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt hương bồ, chờ hô hấp của bà ngoại đều đều, cô mới lấy giấy nháp ra tiếp tục làm đề, động tác phe phẩy quạt thỉnh thoảng mới dừng một chút.
Kim giờ của chiếc đồng hồ trên tường lặng lẽ tiến thêm một ô, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Trần Niên xoa xoa hai cánh tay mỏi nhừ đứng lên, "Chị tới rồi." Lộ Chiêu Đệ đầu đầy mồ hôi đi vào, "Nóng chết chị, nóng chết chị mất!"
"Chị vừa đi đâu thế?"
"Đừng nhắc đến nữa," Lộ Chiêu Đệ vẫy vẫy quần áo để đỡ nóng, "Bị mẹ chị bắt đi lên núi cắt cỏ." Cô lại ai oán nói: "Vốn chị đang làm bài tập, mẹ chị trực tiếp ném cái gùi và lưỡi hái tới, nói chị không lập tức đi cắt cỏ thì bà sẽ xé sách của chị."
"Dù sao thì mẹ chị luôn có lý do của mình, nói gì mà con gái đi học làm gì, tương lai không phải chỉ lấy chồng thôi sao, còn không bằng chăm chỉ làm nhiều chuyện khác...." Trần Niên nhìn chị họ phơi nắng đến mức vừa đen vừa đỏ, không giấu được xót xa, cũng không biết phải an ủi thế nào.
"Chị không sao." Lộ Chiêu Đệ cố tình tỏ vẻ thờ ơ nhún nhún vai, ”Dù sao cũng đã quen rồi."
"Đúng rồi, nói với em một chuyện." Lộ Chiêu Đệ đè thấp giọng nói, "Tối hôm qua bố chị uống rượu say, núp ở sau nhà khóc bị chị bắt gặp." Trần Niên suy đoán: "Không phải lại thua tiền đấy chứ?" Hoặc chính là lòng tự ái của ông bị mợ tàn nhẫn làm cho tổn thương.
"Không biết." Lộ Chiêu Đệ lắc đầu một cái, "Rất kỳ quái, trừ ngày ông ngoại mất, cho tới bây giờ chị chưa từng thấy bố khóc như vậy." Trần Niên thấy môi chị họ bị khô bèn rót cho cô một ly nước lọc, hai người ngồi ở ngưỡng cửa, vừa ăn vải vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Trần Niên kể lý do có túi vải này, Lộ Chiêu Đệ kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy nữa?" Thuận tiện Lộ Chiêu Đệ biểu đạt sự tò mò của mình đối với vị cơ trưởng kia.
"Anh ấy là người như nào nhỉ." Trần Niên rơi vào trầm tư, chỉ có thể đổ thừa cho vốn từ của mình quá ít, với cả hai người tổng cộng chỉ gặp nhau có hai lần, không hiểu được tính cách của anh, suy nghĩ mãi, cô mới cho một đáp án an toàn.
"Anh ấy khá ưa nhìn, trông rất tuấn tú." Chỉ như vậy?
Lộ Chiêu Đệ toát mồ hôi, khinh thường nhìn cô: "Em ngoại trừ đẹp mắt, khó coi, đẹp trai và xấu trai thì còn từ nào khác không?"
"Vậy...em lại suy nghĩ thêm chút nữa." 1 phút sau.
Lộ Chiêu Đệ không nhìn nổi nữa, giúp cô hình dung: "Vô cùng anh tuấn?"
"Hay ngọc thụ lâm phong?" Gần đúng rồi, nhưng vẫn chưa thể hình dung chính xác về anh, Trần Niên thở dài một hơi: "Giống như cái gì mà phong gì đó nguyệt ấy?" Câu đầu tiên Lộ Chiêu Đệ nghĩ tới là: "Phong hoa tuyết nguyệt?" Trần Niên cau mày, mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa câu thành ngữ này lắm nhưng luôn có cảm giác hơi sai sai.
Lộ Chiêu Đệ cũng ý thức được, lập tức bác bỏ, đưa ra câu trả lời khác: "Quang phong tễ nguyệt?"
"Nghĩa là sao?" Lộ Chiêu Đệ nói tiếp: "Quang phong, là chỉ ngày nắng sau mưa, sau cơn mưa tuyết ngừng rơi, miêu tả cảnh tượng bầu trời sau cơn mưa, vạn vật như được gột rửa đều trở nên sáng trong." Trần Niên vỗ tay một cái: "Đúng đúng đúng!" Đúng cái đầu em á.
Lộ Chiêu Đệ hết biết nói gì, câu thành ngữ này cùng vóc người đẹp trai có tí quan hệ nào à?! "A! Đến giờ rồi." Trần Niên đứng dậy, "Em phải cầm vải chạy ra ngoài một lát, bà ngoại nhờ chị trông nhé." Dựa theo kinh nghiệm của cô thì bà ngoại ngủ phải mấy tiếng mới tỉnh lại, tuy nhiên bà vừa mới có sự dao động cảm xúc lớn nên Trần Niên không yên tâm, cho nên đặc biệt nhắn tin nhờ Lộ Chiêu Đệ đến coi chừng một chút.
"Yên tâm, yên tâm." Ánh sáng hoàng hôn bao phủ khoảng sân nhỏ.
Lộ Chiêu Đệ vào nhà nhìn bà nội, tìm một cái ghế ngồi xuống cạnh giường, mở nhạc trong điện thoại di động ra, điều chỉnh âm lượng rồi đeo tai nghe lên, vừa nghe nhạc vừa viết nhật ký.
"Mẹ luôn nói con gái đọc nhiều sách bao nhiêu cũng không bằng tương lai lấy được một tấm chồng tốt, theo ý bà, có vẻ là định chờ mình tốt nghiệp trung học sẽ để mình ra ngoài đi làm, hỗ trợ kiếm tiền cho gia đình, tiền tiền tiền! Trong mắt bà ngoài tiền ra thì còn có gì nữa?...Tại sao mình lại có một bà mẹ như vậy chứ?
Có lúc mình rất hâm mộ Trần Niên, mẹ em ấy yêu em ấy biết bao nhiêu." Viết tới đây, Lộ Chiêu Đệ dừng lại, không kiềm được nghĩ đến dáng vẻ tươi cười của Trần Niên, ngũ quan sáng rỡ động lòng người, làn da của cô dường như phơi mãi cũng không đen, luôn luôn trắng sáng như thế, giống như thịt quả vải vừa mới ăn, còn cả bóng dáng cô lúc xách giỏ trúc ra cửa lúc nãy, vừa yêu kiều lại hoạt bát… Nam sinh trong trường lấy việc có thể được nói chuyện với cô là niềm vinh hạnh, người âm thầm thích cô cũng không ít, các thầy cô giáo mặc dù đều rất nhức đầu với thành tích kém cỏi môn Anh văn và Ngữ văn của cô nhưng khi nhắc đến tên cô thì luôn luôn tràn đầy vẻ tự hào.
Những điều hâm mộ cô ấy không phải chỉ có một hai thứ.
"Từ khi nào mình cùng Trần Niên có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?" Lộ Chiêu Đệ tiếp tục viết, "Ở trường học mình cũng không dám đi cùng em ấy...Mặc dù thành tích của mình không tệ lắm nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, nhưng đó là thành quả của những trả giá sau lưng mà mình phải cố gắng lắm mới có được đấy?
Khi còn bé, Trần Niên cũng ngốc lắm, 2 tuổi vẫn không biết nói chuyện, có phải là sau khi em ấy khỏe lại từ trận ốm nặng kia mới trở nên thông minh như vậy không?" Giọng ca trong tai nghe đang hát: "Em khóc nói với anh rằng, những câu chuyện cổ tích đều chỉ là lừa gạt..." Trong đầu Lộ Chiêu Đệ nghĩ, cũng không phải tất cả đều là lừa gạt, ít nhất cô đã tận mắt chứng kiến một con vịt xấu xí biến thành con thiên nga xinh đẹp.
***
Cô nhìn về phía cửa, nội tâm giao chiến mãnh liệt, quyết định cắn răng đội cái nồi từ trên trời rơi xuống này.
Kinh nghiệm sống 18 năm cho cô biết: Không thể để mình rơi vào thế bị động, có chuyện gì cũng phải cố gắng thử tìm cách xử lý.
May mà bình thường làm bài thi nhiều nên đầu óc rất linh hoạt, Trần Niên nhanh chóng nghĩ ra hai phương án ứng đối.
Một là nói vải nhà chị tự rụng xuống, vừa lúc tôi nhặt được, đây, trả cho chị nhé.
Hai là bảo tôi ăn vải từ ở nhà, đúng lúc đi đến chân tường nhà chị, chị đừng thắc mắc ở đâu mà có chuyện trùng hợp như vậy, không phải đang xảy ra ngay đây sao?
Không đợi Trần Niên chọn ra biện pháp giải thích nào có tính thuyết phục hơn thì một mùi thơm xộc tới, trong nháy mắt, bà chủ đã đến gần, tay cầm cái kéo cùng hai cái túi, trên mặt là nụ cười dịu dàng, "Ngại quá, để cậu đợi lâu." Mùi nước hoa quá nồng, Trần Niên nghiêng đầu hắt hơi hai cái.
Cô chủ lại nói gì đó, Trình Ngộ Phong đáp lời: "Không sao, tôi có thể tự mình làm." Cô chủ cười như hoa nở mùa xuân, đưa cây kéo cho anh.
Trình Ngộ Phong cầm lấy cây kéo, tiện tay cầm luôn hai cái túi, sau đó đưa cho Trần Niên bên cạnh vẫn còn đang ngây ngốc: "Giúp tôi cầm một chút nhé?" Trần Niên sững sờ nhìn anh, còn chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này cô chủ mới nghiêm túc nhìn Trần Niên một cái, chỉ cảm thấy cô bé này có chút quen mắt nhưng không nhớ ra tên, ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại giữa Trình Ngộ Phong và Trần Niên, giống như mang theo ý thắc mắc: "Người quen của em à?" Trần Niên mờ mịt lắc lắc đầu.
Cô đơn giản sắp xếp mọi chuyện lại một chút, rốt cuộc làm rõ chân tướng.
Hóa ra là tự mình dọa mình. Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | N h ả y*hố truyện full
Rõ ràng trước khi cô tới thì Trình Ngộ Phong và chủ nhà đã nói xong chuyện mua vải, sau đó cô chủ vào nhà lấy túi, một mình anh đứng dưới tán cây vải...rồi sau đó là sự hiểu nhầm của cô.
Trình Ngộ Phong rõ ràng biết cô hiểu nhầm vậy mà không nói ra, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền lừa cô một lần, hèn chi lúc nãy cô gấp đến mức dậm chân vậy mà vẻ mặt anh vẫn như thường.
Xấu tính! Trần Niên âm thầm giơ nắm đấm sau lưng anh.
Cô chủ bên cạnh cũng không chớp mắt mà nhìn Trình Ngộ Phong, anh rất cao, không cần mượn thang, lúc giơ tay lên, từ thắt lưng đến bả vai rồi đến cánh tay đều lộ ra đường cong khỏe mạnh, nhìn là biết thường xuyên rèn luyện, không giống ông tướng trong nhà cô ta, ham ăn biếng làm, cả người toàn mỡ, véo vào mềm nhũn.
Tầm mắt cô ta lại rơi vào sườn mặt của anh, không biết nghĩ tới cái gì, như có như không thở dài một hơi.
Bên kia, Trình Ngộ Phong đã cắt được mấy chùm vải, quay đầu tỏ ý gọi Trần Niên qua.
Trần Niên cầm túi đi tới.
"Xin lỗi." Trình Ngộ Phong thấp giọng nói, "Vừa nãy đùa em một chút thôi." Lúc ấy chẳng qua cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị, nhất thời nổi hứng, sau đó nghĩ lại một chút thì thấy có vẻ không ổn lắm.
Trần Niên vốn không để chuyện vừa rồi trong lòng, cô vẫn không nhịn được đành hỏi anh, "Giá vải bao nhiêu tiền một cân thế ạ?" Trình Ngộ Phong nói ra một con số, Trần Niên chắt lưỡi hít hà, sao rẻ vậy chứ.
Thật ra thì cũng không quá rẻ, nhiều lắm là rẻ hơn giá thị trường một hai đồng, chứ tự tay hái như đi du lịch cộng đồng(*) thế này thì bình thường giá cũng phải gấp đôi mới đúng.
(*)Du lịch cộng đồng (du lịch trải nghiệm nông trại) là một hình thức du lịch mà du khách sẽ được tham gia vào công việc nhà nông, gần gũi với thiên nhiên và góp phần bảo vệ môi trường.
Ban đầu Trần Niên không hiểu được vì sao lại thế, sau khi nhìn chằm chằm Trình Ngộ Phong mấy giây cô đã hiểu.
Cô hé miệng cười trộm.
Xem ra giá cả thế này không tính là được hời.
Chưa đến 10 phút, Trình Ngộ Phong đã hái xong hai túi vải, đưa cho chủ nhà cân rồi lấy ví ra trả tiền.
Cô chủ không chỉ bớt đi số lẻ mà còn tặng thêm cho anh hai quả xoài.
Trình Ngộ Phong cảm ơn, tiện tay cầm lấy một túi đưa cho Trần Niên, cô cho là anh muốn mình cầm hộ nên rất tự nhiên mà cầm lấy.
Không ngờ túi vải này là cho cô.
Trần Niên nào dám nhận: "Mẹ em nói, không thể không công mà nhận đồ của người khác."
"Tôi cũng không phải cho không em," Trình Ngộ Phong nhìn cô một cái, "Lần trước trên máy bay khiến em bị kinh sợ lớn như vậy, coi như là cơ trưởng tôi tạ lỗi," anh ngừng lại một chút, "Cho nên, đây coi như là phí bồi thường tổn thất tinh thần." Lại còn có cả cách nói như thế?
Nếu như vậy thì Trần Niên cũng không nhăn nhó nữa, vui vẻ nhận lấy túi vải: "Nếu tương lai em có cơ hội ngồi máy bay tiếp, nhất định em sẽ chọn chuyến bay của hãng hàng không các anh." Ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt cô trông rực rỡ vô cùng.
Trình Ngộ Phong rũ mắt, khóe miệng nở nụ cười khẽ: "Vô cùng vinh hạnh." Trần Niên đợi một lúc rồi hỏi: "Cơ trưởng, có phải anh còn thiếu một câu chưa nói không?"
"Câu gì?" Cô hắng giọng một cái: "Vô cùng vinh hạnh, tôi đại biểu cho hãng hàng không Chiêu Viễn vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của em." Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | Nhảy hố*truyện hay
"Nói không sai." Trình Ngộ Phong lại cầm hai quả xoài thả vào trong túi của cô, “Thưởng cho em." Cố Niên: "..." Đây là chủ nhà đặc biệt tặng cho anh, như vậy có được không?
Có vẻ Trình Ngộ Phong nhận ra nghi vấn trong lòng cô: "Tôi không thích xoài." Vậy thì đúng là không khéo, cô thích ăn xoài nhất.
"Vâng." Trần Niên đáp lời, lại nghĩ đến một chuyện.
"Cơ trưởng, chỗ vải này anh có ăn luôn không?"
"Sao?"
"Em biết một cách có thể làm cho vải ăn ngon hơn." Cô nháy mắt một cái: "Anh có muốn thử không?"
***
* 15 phút sau, Trần Niên xách hai túi vải về đến nhà, trước tiên cô đi tìm một cái giỏ trúc, đem một túi vải để vào, sau đó dùng một sợi dây buộc lại, bỏ vào trong giếng.
Cô rửa tay xong rồi vào nhà, từ trong lọ sành vớt lên hai muôi đậu xanh, chuẩn bị nấu điểm tâm với nước đường để giải nhiệt, chờ đến khi đậu xanh nở ra, cô nhìn thời gian một chút, giờ này bà ngoại cũng sắp tỉnh.
Đúng 5 giờ bà ngoại tỉnh dậy, bà lim dim đôi mắt, nhìn thấy Trần Niên đang làm bài tập bên cạnh bèn quan sát trên dưới một lượt rồi nghi ngờ hỏi: "Cháu là con cái nhà ai, sao lại chạy đến nhà ta ngồi?" Trần Niên đang giải một đề số học phức tạp, quá nhập tâm nên không phát hiện bà ngoại đã tỉnh, nghe thấy giọng nói của bà mới ngẩng đầu lên: "Bà ngoại, cháu là Niên Niên." Bà ngoại giống như không nghe thấy gì, chỉ liên tục lặp lại: "Cháu không phải con cháu nhà ta, sao lại chạy tới nhà ta thế?"
"Bà ngoại, cháu là Trần Niên, con gái của Lộ Như Ý.” Trần Niên nhẹ cầm tay bà, "Cháu là cháu ngoại gái Niên Niên của bà mà."
"Như Ý?
Như Ý đâu rồi?"
"Cha nó đâu?
Cha Như Ý đâu rồi....?" Lần này Trần Niên phải trấn an một lúc lâu, cảm xúc của bà ngoại mới ổn định lại, ngoan ngoãn ăn xong cháo và uống thuốc, sau đó lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trần Niên ngồi ở mép giường, trong tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt hương bồ, chờ hô hấp của bà ngoại đều đều, cô mới lấy giấy nháp ra tiếp tục làm đề, động tác phe phẩy quạt thỉnh thoảng mới dừng một chút.
Kim giờ của chiếc đồng hồ trên tường lặng lẽ tiến thêm một ô, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Trần Niên xoa xoa hai cánh tay mỏi nhừ đứng lên, "Chị tới rồi." Lộ Chiêu Đệ đầu đầy mồ hôi đi vào, "Nóng chết chị, nóng chết chị mất!"
"Chị vừa đi đâu thế?"
"Đừng nhắc đến nữa," Lộ Chiêu Đệ vẫy vẫy quần áo để đỡ nóng, "Bị mẹ chị bắt đi lên núi cắt cỏ." Cô lại ai oán nói: "Vốn chị đang làm bài tập, mẹ chị trực tiếp ném cái gùi và lưỡi hái tới, nói chị không lập tức đi cắt cỏ thì bà sẽ xé sách của chị."
"Dù sao thì mẹ chị luôn có lý do của mình, nói gì mà con gái đi học làm gì, tương lai không phải chỉ lấy chồng thôi sao, còn không bằng chăm chỉ làm nhiều chuyện khác...." Trần Niên nhìn chị họ phơi nắng đến mức vừa đen vừa đỏ, không giấu được xót xa, cũng không biết phải an ủi thế nào.
"Chị không sao." Lộ Chiêu Đệ cố tình tỏ vẻ thờ ơ nhún nhún vai, ”Dù sao cũng đã quen rồi."
"Đúng rồi, nói với em một chuyện." Lộ Chiêu Đệ đè thấp giọng nói, "Tối hôm qua bố chị uống rượu say, núp ở sau nhà khóc bị chị bắt gặp." Trần Niên suy đoán: "Không phải lại thua tiền đấy chứ?" Hoặc chính là lòng tự ái của ông bị mợ tàn nhẫn làm cho tổn thương.
"Không biết." Lộ Chiêu Đệ lắc đầu một cái, "Rất kỳ quái, trừ ngày ông ngoại mất, cho tới bây giờ chị chưa từng thấy bố khóc như vậy." Trần Niên thấy môi chị họ bị khô bèn rót cho cô một ly nước lọc, hai người ngồi ở ngưỡng cửa, vừa ăn vải vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Trần Niên kể lý do có túi vải này, Lộ Chiêu Đệ kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy nữa?" Thuận tiện Lộ Chiêu Đệ biểu đạt sự tò mò của mình đối với vị cơ trưởng kia.
"Anh ấy là người như nào nhỉ." Trần Niên rơi vào trầm tư, chỉ có thể đổ thừa cho vốn từ của mình quá ít, với cả hai người tổng cộng chỉ gặp nhau có hai lần, không hiểu được tính cách của anh, suy nghĩ mãi, cô mới cho một đáp án an toàn.
"Anh ấy khá ưa nhìn, trông rất tuấn tú." Chỉ như vậy?
Lộ Chiêu Đệ toát mồ hôi, khinh thường nhìn cô: "Em ngoại trừ đẹp mắt, khó coi, đẹp trai và xấu trai thì còn từ nào khác không?"
"Vậy...em lại suy nghĩ thêm chút nữa." 1 phút sau.
Lộ Chiêu Đệ không nhìn nổi nữa, giúp cô hình dung: "Vô cùng anh tuấn?"
"Hay ngọc thụ lâm phong?" Gần đúng rồi, nhưng vẫn chưa thể hình dung chính xác về anh, Trần Niên thở dài một hơi: "Giống như cái gì mà phong gì đó nguyệt ấy?" Câu đầu tiên Lộ Chiêu Đệ nghĩ tới là: "Phong hoa tuyết nguyệt?" Trần Niên cau mày, mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa câu thành ngữ này lắm nhưng luôn có cảm giác hơi sai sai.
Lộ Chiêu Đệ cũng ý thức được, lập tức bác bỏ, đưa ra câu trả lời khác: "Quang phong tễ nguyệt?"
"Nghĩa là sao?" Lộ Chiêu Đệ nói tiếp: "Quang phong, là chỉ ngày nắng sau mưa, sau cơn mưa tuyết ngừng rơi, miêu tả cảnh tượng bầu trời sau cơn mưa, vạn vật như được gột rửa đều trở nên sáng trong." Trần Niên vỗ tay một cái: "Đúng đúng đúng!" Đúng cái đầu em á.
Lộ Chiêu Đệ hết biết nói gì, câu thành ngữ này cùng vóc người đẹp trai có tí quan hệ nào à?! "A! Đến giờ rồi." Trần Niên đứng dậy, "Em phải cầm vải chạy ra ngoài một lát, bà ngoại nhờ chị trông nhé." Dựa theo kinh nghiệm của cô thì bà ngoại ngủ phải mấy tiếng mới tỉnh lại, tuy nhiên bà vừa mới có sự dao động cảm xúc lớn nên Trần Niên không yên tâm, cho nên đặc biệt nhắn tin nhờ Lộ Chiêu Đệ đến coi chừng một chút.
"Yên tâm, yên tâm." Ánh sáng hoàng hôn bao phủ khoảng sân nhỏ.
Lộ Chiêu Đệ vào nhà nhìn bà nội, tìm một cái ghế ngồi xuống cạnh giường, mở nhạc trong điện thoại di động ra, điều chỉnh âm lượng rồi đeo tai nghe lên, vừa nghe nhạc vừa viết nhật ký.
"Mẹ luôn nói con gái đọc nhiều sách bao nhiêu cũng không bằng tương lai lấy được một tấm chồng tốt, theo ý bà, có vẻ là định chờ mình tốt nghiệp trung học sẽ để mình ra ngoài đi làm, hỗ trợ kiếm tiền cho gia đình, tiền tiền tiền! Trong mắt bà ngoài tiền ra thì còn có gì nữa?...Tại sao mình lại có một bà mẹ như vậy chứ?
Có lúc mình rất hâm mộ Trần Niên, mẹ em ấy yêu em ấy biết bao nhiêu." Viết tới đây, Lộ Chiêu Đệ dừng lại, không kiềm được nghĩ đến dáng vẻ tươi cười của Trần Niên, ngũ quan sáng rỡ động lòng người, làn da của cô dường như phơi mãi cũng không đen, luôn luôn trắng sáng như thế, giống như thịt quả vải vừa mới ăn, còn cả bóng dáng cô lúc xách giỏ trúc ra cửa lúc nãy, vừa yêu kiều lại hoạt bát… Nam sinh trong trường lấy việc có thể được nói chuyện với cô là niềm vinh hạnh, người âm thầm thích cô cũng không ít, các thầy cô giáo mặc dù đều rất nhức đầu với thành tích kém cỏi môn Anh văn và Ngữ văn của cô nhưng khi nhắc đến tên cô thì luôn luôn tràn đầy vẻ tự hào.
Những điều hâm mộ cô ấy không phải chỉ có một hai thứ.
"Từ khi nào mình cùng Trần Niên có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?" Lộ Chiêu Đệ tiếp tục viết, "Ở trường học mình cũng không dám đi cùng em ấy...Mặc dù thành tích của mình không tệ lắm nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, nhưng đó là thành quả của những trả giá sau lưng mà mình phải cố gắng lắm mới có được đấy?
Khi còn bé, Trần Niên cũng ngốc lắm, 2 tuổi vẫn không biết nói chuyện, có phải là sau khi em ấy khỏe lại từ trận ốm nặng kia mới trở nên thông minh như vậy không?" Giọng ca trong tai nghe đang hát: "Em khóc nói với anh rằng, những câu chuyện cổ tích đều chỉ là lừa gạt..." Trong đầu Lộ Chiêu Đệ nghĩ, cũng không phải tất cả đều là lừa gạt, ít nhất cô đã tận mắt chứng kiến một con vịt xấu xí biến thành con thiên nga xinh đẹp.
***
Bình luận facebook