Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93 "Em nghỉ ngơi đi , anh lo được mà"
*Chương có nội dung hình ảnh
" Phu nhân ,1 2 3 rặn"
"Aaaaa"
" Một lần nữa phu nhân"
"Aaaaaaaa"
"Thấy đầu em bé rồi phu nhân , cô dùng hết sức rặn một lần nữa thôi"
"Aaaaaaaaaaaaaa"
De oe oe
" Ra rồi , ra rồi ....aaa là một tiểu công chúa"
Doãn Đình Nghiệm thở mạnh ra . Nãy giờ anh không dám thở vì lo cho Khuất Vân Di.
Khuất Vân Di xịu lơ trên giường. Quá sức của cô rồi . Cô thật sự rất mệt , rất
đau.
Oe oe oe
Doãn Đình Nghiêm nhìn sang cô công chúa nhỏ của mình . Anh thật sự rất vui và mãn nguyện vô cùng.
Trong phòng bệnh lúc này Khuất Vân Di ẩm tiểu bối bối trên tay . Doãn Đình Nghiêm đứng bên cạnh mà mắt đỏ hoe vì hạnh phúc .
" Ông nội , ông đặt tên cho tiểu bối bối đi"
Khuất Vân Di nhẹ nhàng nói . Cô mới sinh nên còn rất yếu.
" Hai cháu đặt đi . Ông già rồi , không biết tên nào hay đâu"
Ông nội Doãn lấy khăn lau nước mắt . Ông rất vui khi còn được gặp mặt đứa cháu chắt này .
" Nghiêm, anh đặt tên cho con đi"
" Di Yên , em thấy thế nào ?"
Khuất Vân Di mỉm cười . Di là tên cô , Yên là bình yên vui vẻ hạnh phúc .
" Doãn Di Yên , rất đẹp luôn đó chồng"
Ông bà Khuất mỉm cười . Nhìn tiểu Yên không khác Khuất Vân Di ngày đó lúc mới sinh.
Mọi người ở lại một lúc thì cũng ra về cho Khuất Vân Di cho tiểu Yên ti sữa . Cô nhìn vào cái miệng nhỏ đang ti mà mỉm cười hạnh phúc .
Doãn Đình Nghiêm đang pha sữa cho Khuất Vân Di uống . Anh không ngờ khi có con cô thay đổi rất nhiều .
Doãn Đình Nghiêm cầm ly sữa đi đến nhìn hai mẹ con Khuất Vân Di , nhìn thấy cô cho con ti mà anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng . Anh chỉ cần bấy nhiêu đây thôi , Vân Di và bé con của cả hai.
" Chồng, anh xem. Con thật háo ăn nha".
Khuất Vân Di mỉm cười nói .
" Giống em"
Doãn Đình Nghiêm xoa xoa mặt cô.
Tiểu Yên bú sữa xong liền được Doãn Đình Nghiêm bế đặt trong nồi gần đó để ngủ . Anh không kiềm lòng được mà cúi xuống hôn vào mặt của tiểu Yên .
Khuất Vân Di mỉm cười . Cô biết Doãn Đình Nghiêm rất thích con gái .
Doãn Đình Nghiêm đi lại hôn vào môi của Khuất Vân Di .
" Cảm ơn em"
" Cảm ơn gì chứ , em không sinh được con trai cho anh"
Doãn Đình Nghiêm lên giường nằm xuống ôm Khuất Vân Di vào lòng . Anh không phải là người trọng nam khinh nữ . Anh còn rất thích cô sinh con gái cho mình .
" Con trai hay con gái thì cũng là con của anh . Em đừng nghĩ gì nhiều , em vừa mới sinh đấy".
" Nghiêm , em biết . Nhưng mà Doãn gia cũng phải có bé trai để ..."
"Thôi mà , vừa mới sinh"
Doãn Đình Nghiêm hôn chặt vào môi của Khuất Vân Di để cô không nói nữa . Thời đại nào rồi mà cô còn lối suy nghĩ như vậy thật là không chịu nỗi .
Khuất Vân Di nằm im trong lòng anh . Doãn gia không thể chỉ có một mình tiểu Yên được , nhưng mấy hôm trước Doãn Đình Nghiêm có nói chỉ sinh một bảo bối mà thôi .
Qua ba ngày ở trong bệnh viện thì Khuất Vân Di được xuất viện về Doãn gia . Doãn Đình Nghiệm được cái y tá trong bệnh viện dạy cách thay tả , chăm sóc cho tiểu Yên . Anh muốn tự tay chăm sóc cho cô công chúa nhỏ của mình.
Khuất Vân Di nằm trên giường nhìn Doãn Đình Nghiệm thay tả mà mỉm cười . Anh còn thành thạo hơn cả cô . Cô bây giờ chỉ có việc ăn , ngủ và cho tiểu Yên bú sữa .
" Chồng , anh lên giường nghỉ ngơi một chút đi . Để em dỗ tiểu Yên ngủ cho ".
Khuất Vân Di đau lòng khi thấy Doãn Đình Nghiêm ba ngày hôm nay cứ thức đêm. Tiểu Yên hơi nhõng nhẽo nên phải nằm trong vòng tay của anh thì mới ngủ ngon được .
"Em nghỉ ngơi đi , anh lo được mà"
Doãn Đình Nghiêm bế tiểu Yên lên ru ngủ . Nhìn vào cái miệng nhỏ chu chu mà trái tim anh mềm nhũng.
Đã bốn tháng trôi qua , Tiểu Yên bây giờ rất đáng yêu . Cô bé như phiên bản thu nhỏ của Khuất Vân Di . Từ đôi mắt to tròn , sóng mũi cao đến cái miệng chúm chím và đặc biệt giống nhau về độ bám Doãn Đình Nghiêm.
Khuất Vân Di cũng đã lấy lại vóc dáng thời chưa có con , cô chỉ hơi tròn có da có thịt hơn lúc trước mà thôi. Nhưng điều làm cô buồn và căng thẳng đó chính là những vết rạn trên bụng . Cô đã dùng rất nhiều thuốc nhưng chỉ làm mờ đi một chút mà không hết hẳn.
Tiểu Yên sẽ không chịu ngủ và khóc thét lên nếu buổi tối không có Doãn Đình Nghiêm . Ban ngày thì ai bế hay ru ngủ cũng chịu những buổi tối thì phải có anh mới chịu ngủ . Vì mấy hôm nay tập đoàn phải đấu thầu các dự án lớn nên anh rất bận và về khuya.
.
Khuất Vân Di thì muốn bị trầm cảm sau sinh khi mấy hôm nay cứ dỗ tiểu Yên nhưng cô bé thì lại không nín.
"Tiểu Yên , con có nín không ?"
* De oe oe *
Khuất Vân Di hét lên , đã gần 9 giờ tối mà tiểu Yên cứ khóc mãi không chịu ngủ . Cô đã dỗ gần 3 tiếng , cho bú sữa các kiểu nhưng vẫn không làm cho tiểu Yên nín khóc .
Khuất Vân Di nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh . Cô biết tiểu Yên chỉ mới bốn tháng tuổi thì làm gì hiểu cô nói cái gì , nếu cô cứ la hét lên thì chỉ làm cho tiểu Yên khóc lớn lên thôi . Nhưng cô hiện tại rất khó chịu , cô cần được la hét để giải tỏa tâm lí .
"Mẹ thương , một lát nữa ba sẽ về . Nín đi nào "
Khuất Vân D bế tiểu Yên đi vòng vòng trong phòng . Sinh con đã khó , nuôi con còn
" Phu nhân ,1 2 3 rặn"
"Aaaaa"
" Một lần nữa phu nhân"
"Aaaaaaaa"
"Thấy đầu em bé rồi phu nhân , cô dùng hết sức rặn một lần nữa thôi"
"Aaaaaaaaaaaaaa"
De oe oe
" Ra rồi , ra rồi ....aaa là một tiểu công chúa"
Doãn Đình Nghiệm thở mạnh ra . Nãy giờ anh không dám thở vì lo cho Khuất Vân Di.
Khuất Vân Di xịu lơ trên giường. Quá sức của cô rồi . Cô thật sự rất mệt , rất
đau.
Oe oe oe
Doãn Đình Nghiêm nhìn sang cô công chúa nhỏ của mình . Anh thật sự rất vui và mãn nguyện vô cùng.
Trong phòng bệnh lúc này Khuất Vân Di ẩm tiểu bối bối trên tay . Doãn Đình Nghiêm đứng bên cạnh mà mắt đỏ hoe vì hạnh phúc .
" Ông nội , ông đặt tên cho tiểu bối bối đi"
Khuất Vân Di nhẹ nhàng nói . Cô mới sinh nên còn rất yếu.
" Hai cháu đặt đi . Ông già rồi , không biết tên nào hay đâu"
Ông nội Doãn lấy khăn lau nước mắt . Ông rất vui khi còn được gặp mặt đứa cháu chắt này .
" Nghiêm, anh đặt tên cho con đi"
" Di Yên , em thấy thế nào ?"
Khuất Vân Di mỉm cười . Di là tên cô , Yên là bình yên vui vẻ hạnh phúc .
" Doãn Di Yên , rất đẹp luôn đó chồng"
Ông bà Khuất mỉm cười . Nhìn tiểu Yên không khác Khuất Vân Di ngày đó lúc mới sinh.
Mọi người ở lại một lúc thì cũng ra về cho Khuất Vân Di cho tiểu Yên ti sữa . Cô nhìn vào cái miệng nhỏ đang ti mà mỉm cười hạnh phúc .
Doãn Đình Nghiêm đang pha sữa cho Khuất Vân Di uống . Anh không ngờ khi có con cô thay đổi rất nhiều .
Doãn Đình Nghiêm cầm ly sữa đi đến nhìn hai mẹ con Khuất Vân Di , nhìn thấy cô cho con ti mà anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng . Anh chỉ cần bấy nhiêu đây thôi , Vân Di và bé con của cả hai.
" Chồng, anh xem. Con thật háo ăn nha".
Khuất Vân Di mỉm cười nói .
" Giống em"
Doãn Đình Nghiêm xoa xoa mặt cô.
Tiểu Yên bú sữa xong liền được Doãn Đình Nghiêm bế đặt trong nồi gần đó để ngủ . Anh không kiềm lòng được mà cúi xuống hôn vào mặt của tiểu Yên .
Khuất Vân Di mỉm cười . Cô biết Doãn Đình Nghiêm rất thích con gái .
Doãn Đình Nghiêm đi lại hôn vào môi của Khuất Vân Di .
" Cảm ơn em"
" Cảm ơn gì chứ , em không sinh được con trai cho anh"
Doãn Đình Nghiêm lên giường nằm xuống ôm Khuất Vân Di vào lòng . Anh không phải là người trọng nam khinh nữ . Anh còn rất thích cô sinh con gái cho mình .
" Con trai hay con gái thì cũng là con của anh . Em đừng nghĩ gì nhiều , em vừa mới sinh đấy".
" Nghiêm , em biết . Nhưng mà Doãn gia cũng phải có bé trai để ..."
"Thôi mà , vừa mới sinh"
Doãn Đình Nghiêm hôn chặt vào môi của Khuất Vân Di để cô không nói nữa . Thời đại nào rồi mà cô còn lối suy nghĩ như vậy thật là không chịu nỗi .
Khuất Vân Di nằm im trong lòng anh . Doãn gia không thể chỉ có một mình tiểu Yên được , nhưng mấy hôm trước Doãn Đình Nghiêm có nói chỉ sinh một bảo bối mà thôi .
Qua ba ngày ở trong bệnh viện thì Khuất Vân Di được xuất viện về Doãn gia . Doãn Đình Nghiệm được cái y tá trong bệnh viện dạy cách thay tả , chăm sóc cho tiểu Yên . Anh muốn tự tay chăm sóc cho cô công chúa nhỏ của mình.
Khuất Vân Di nằm trên giường nhìn Doãn Đình Nghiệm thay tả mà mỉm cười . Anh còn thành thạo hơn cả cô . Cô bây giờ chỉ có việc ăn , ngủ và cho tiểu Yên bú sữa .
" Chồng , anh lên giường nghỉ ngơi một chút đi . Để em dỗ tiểu Yên ngủ cho ".
Khuất Vân Di đau lòng khi thấy Doãn Đình Nghiêm ba ngày hôm nay cứ thức đêm. Tiểu Yên hơi nhõng nhẽo nên phải nằm trong vòng tay của anh thì mới ngủ ngon được .
"Em nghỉ ngơi đi , anh lo được mà"
Doãn Đình Nghiêm bế tiểu Yên lên ru ngủ . Nhìn vào cái miệng nhỏ chu chu mà trái tim anh mềm nhũng.
Đã bốn tháng trôi qua , Tiểu Yên bây giờ rất đáng yêu . Cô bé như phiên bản thu nhỏ của Khuất Vân Di . Từ đôi mắt to tròn , sóng mũi cao đến cái miệng chúm chím và đặc biệt giống nhau về độ bám Doãn Đình Nghiêm.
Khuất Vân Di cũng đã lấy lại vóc dáng thời chưa có con , cô chỉ hơi tròn có da có thịt hơn lúc trước mà thôi. Nhưng điều làm cô buồn và căng thẳng đó chính là những vết rạn trên bụng . Cô đã dùng rất nhiều thuốc nhưng chỉ làm mờ đi một chút mà không hết hẳn.
Tiểu Yên sẽ không chịu ngủ và khóc thét lên nếu buổi tối không có Doãn Đình Nghiêm . Ban ngày thì ai bế hay ru ngủ cũng chịu những buổi tối thì phải có anh mới chịu ngủ . Vì mấy hôm nay tập đoàn phải đấu thầu các dự án lớn nên anh rất bận và về khuya.
.
Khuất Vân Di thì muốn bị trầm cảm sau sinh khi mấy hôm nay cứ dỗ tiểu Yên nhưng cô bé thì lại không nín.
"Tiểu Yên , con có nín không ?"
* De oe oe *
Khuất Vân Di hét lên , đã gần 9 giờ tối mà tiểu Yên cứ khóc mãi không chịu ngủ . Cô đã dỗ gần 3 tiếng , cho bú sữa các kiểu nhưng vẫn không làm cho tiểu Yên nín khóc .
Khuất Vân Di nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh . Cô biết tiểu Yên chỉ mới bốn tháng tuổi thì làm gì hiểu cô nói cái gì , nếu cô cứ la hét lên thì chỉ làm cho tiểu Yên khóc lớn lên thôi . Nhưng cô hiện tại rất khó chịu , cô cần được la hét để giải tỏa tâm lí .
"Mẹ thương , một lát nữa ba sẽ về . Nín đi nào "
Khuất Vân D bế tiểu Yên đi vòng vòng trong phòng . Sinh con đã khó , nuôi con còn