Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-6
Chương 6: Sáng tỏ
Từng tới chỗ này ăn rất nhiều lần, Hứa Duy cẩn thận nghĩ, phát hiện mấy lần đó đều là Vu Thế Châu dẫn cô tới. Khi cô làm việc cũng rất liều mạng, phần lớn thời gian Vu Thế Châu, thân làm chồng rất quan tâm đến bữa ăn của cô.
Bất giác lại cảm thấy có hảo cảm với anh, gọi món xong còn chưa bắt đầu ăn, liền gặp hai người quen, là Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước cũng ra ngoài ăn cơm. Vừa vặn bọn họ cùng chọn chung nhà hàng, Vu Thế Châu vì hẹn trước nên vừa tới đã có chỗ, Vạn Lệ Tước thì ngược lại bây giờ mới tới.
Muốn cùng ngồi một bàn với bọn họ, Hứa Duy tỏ vẻ thờ ơ, Tô Tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô, cao hứng nói: “Lúc trước đều là Thế Châu dẫn tôi tới đây, hiện tại anh ấy dẫn cô tới, Lệ Tước dẫn tôi tới, lại còn gặp nhau nữa.”
Hứa Duy có chút ngạc nhiên nhìn Tô Tĩnh, mặc dù trước mặt người ngoài hai người có vẻ rất thân nhau, nhưng chỉ tự mình hiểu rõ là hai người rất ghét nhau, tỏ vẻ thân thiết như vậy nhất định là trong lòng có quỷ.
Bởi vì hai người tới, liền biến thành bàn tiệc, Vạn Lệ Tước gọi phục vụ tới gọi thêm mấy món, còn mở rượu. Nhìn thấy rượu Hứa Duy liền nhớ tới tối ngày hôm qua uống say, còn cùng Vu Thế Châu làm những chuyện không có cách nào miêu tả, mặt đột nhiên đỏ lên.
Vạn Lệ Tước ngạc nhiên nhìn cô, “Em bị cảm sao?” Hứa Duy lườm anh, Vu Thế Châu rót nước vào cốc Hứa Duy, mỉm cười nói: “Không phải, hôm nay Duy Duy không thoải mái, không uống rượu.”
Lần này tới lượt Tô Tĩnh ngạc nhiên, cô nhớ Hứa Duy và Vu Thế Châu không thích lẫn nhau, từ khi nào lại gọi thân mật như vậy. Vốn dĩ Vu Thế Châu không thích Hứa Duy khiến cô rất cao hứng, sau khi Hứa Duy và Vu Thế Châu kết hôn, Vu Thế Châu cũng không thích, cô ta còn mừng thầm trong bụng.
Nhưng bây giờ cảm thấy là lạ, ăn được một nửa, Tô Tĩnh hỏi Hứa Duy chuyện ở công ty, hợp tác lần trước vẫn duy trì. Nhà xuất bản đổi người khác cùng công ty Hứa Duy đàm phán, hai bên đều cảm thấy hài lòng.
Thức ăn Hứa Duy không thích ăn đều gắp sang một bên, Vu Thế Châu gắp toàn bộ vào bát của mình, sau đó gắp những món Hứa Duy thích. Toàn bộ đều rơi vào trong mắt Tô Tĩnh, trong lòng cảm thấy buồn bực. Vu Thế Châu từ nhỏ tới lớn đều lạnh lùng biết kiềm chế, lúc còn nhỏ người khác chơi đùa anh vùi đầu học, người khác tới tuổi dậy thì nói chuyện yêu đương anh vẫn miệt mài học tập.
Lên cao trung có nhiều con gái theo đuổi anh như vậy, anh vẫn dửng dưng, có trúc mã ưu tú như vậy cô cũng động tâm, lúc còn trẻ cũng điên cuồng muốn tỏ tình với anh. Khi đó trong đại viện của bọn họ, có một cô gái thích Vu Thế Châu đã nhiều năm, khi học cấp hai tỏ tình với anh, bị anh cự tuyệt, dần dần Vu Thế Châu xa lánh người đó.
Khi đó cô biết, chỉ có âm thầm chờ đợi bên cạnh Vu Thế Châu, chỉ có thể làm bạn bè đơn thuần hoặc là người anh thích. Nếu anh không để ý tới cô, chỉ có thể tự mình rút lui, vốn còn tưởng rằng cả đời này anh sẽ không yêu ai.
Bây giờ nhìn thấy anh cẩn thận che chở cô gái khác, mặc dù không nhất định là yêu, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Giống như đồ vật mình ao ức đã lâu lại không giành được, có người không tốn chút sức lực lại giành được, cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới Hứa Duy thích Vạn Lệ Tước, mà Vạn Lệ Tước từ trước tới nay chưa từng cho cô cơ hội, trong lòng Tô Tĩnh dần thăng bằng lại.
Cô ta muốn gắp đồ ăn cho Hứa Duy, Hứa Duy cầm bát tránh xa, “Có việc cứ nói thẳng.”
Tô Tĩnh cũng không thấy ngại ngùng, Hứa Duy mắc bệnh sạch sẽ, ngay cả Vạn Lệ Tước cũng không thể gắp đồ ăn cho cô, “Là chuyện công ty, Website của các cô bán sách cũng rất chạy nhỉ.”
Công ty Hứa Duy kinh doanh online, mặc dù là công ty tư nhân, nhưng dưới trướng bồi dưỡng rất nhiều tác giả, còn rất nổi tiếng. Ban đầu Hứa Duy còn chưa tốt nghiệp liền nhận được mời lời tới đó làm việc, lương bổng cao phúc lợi tốt, không phải như vậy đại khái cô cũng sẽ không làm cho công ty tư nhân.
Cô hờ hững gật đầu, Tô Tĩnh tiếp tục nói: “Em tôi cũng viết tiểu thuyết trên mạng, sau này cũng muốn làm tác giả, đã ký hợp đồng với Mặc Hương.” Công ty trách nhiệm hữu hạng Mặc Hương chính là công ty Hứa Duy làm việc.
“Tôi muốn nhờ cô chiếu cố nó, tôi thấy nó viết rất hay, hơn nữa nó còn rất thích một đại thần dưới trướng của cô? Nếu cô thu nhận nó, nó nhất định sẽ nổi tiếng.”
Hứa Duy để đũa xuống, thản nhiên nói: “Nếu cô ấy viết hay, tự nhiên sẽ nổi tiếng, cũng không cần dựa vào tôi.” Tô Tĩnh nhẹ nhàng cười, tỏ vẻ xấu hổ, “Có người quen mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, cám ơn cô trước.”
Hứa Duy vốn dĩ không muốn nhận lời, đừng cảm ơn trước, nhưng Vạn Lệ Tước lại nói, “Mấy cô gái trẻ đều nhiệt tình không quá ba phút, Tô Lan không phải người như vậy, Duy Duy em quan tâm nó một chút, cũng không hao tổn tâm trí của em.”
Hứa Duy cười cười, “Vậy sao, theo em, chỉ cần cô ấy nỗ lực còn có thiên phú như vậy không cần em vẫn có thể nổi tiếng.” Vạn Lệ Tước thấy Tô Tĩnh bị làm khó, vì Tô Lan năn nỉ cô ấy mới nhờ Hứa Duy giúp đỡ, nói: “Anh thấy cũng không hao tổn sức lực, về sau anh mời em ăn cơm.”
Lúc trước chưa kết hôn, muốn đi ăn là ăn, hiện tại cần phải hẹn trước, mười lần thì chín lần thất hẹn. Hứa Duy buồn vô cớ, đôi khi cảm xúc trong lòng cũng trở nên rất mẫn cảm, cô không nói gì. Vu Thế Châu dịu dàng nhìn cô, trước đây anh dễ dàng nhận ra cô không vui, vì không để tâm trạng cô càng trở nên xấu hơn, anh cũng sẽ không nói gì, không làm gì.
Nhưng hôm nay ở dưới gầm bàn anh lại kéo tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, cùng Vạn Lệ Tước nói về những diễn biến thay đổi của thị trường chứng khoán. Hứa Duy bất ngờ, muốn thoát ra, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn. Trong lòng Hứa Duy nhộn nhạo, cũng không giãy nữa.
Ăn cơm xong Vạn Lệ Tước dẫn Tô Tĩnh đi xem phim, Vu Thế Châu liền dẫn Hứa Duy về nhà. Buổi tối khi ngủ, cô từ phòng tắm bước ra, nhưng lại thấy anh tắm rửa xong ngồi ở trên giường của cô.
Hứa Duy vừa lau tóc vừa bước tới, “Anh làm gì vậy?” Anh bình chân như vại, trên sống mũi có đeo kính, càng thêm anh tuấn, nho nhã, lật trang sách trên tay, “Ngủ.”
Hứa Duy ngồi ở mép giường, vén chăn mền đuổi người, “Anh về giường mình mà ngủ.” Anh khép sách lại, giảng đạo lý, “Đây là nhà anh, ngủ trên giường của vợ anh, không phải trên giường của anh.”
“Nhưng...” Lúc trước anh đều ngủ ở phòng khách.
“Không có nhưng, chúng ta đã kết hôn đều phải có nghĩa vụ vợ chồng, anh thực hiện nghĩa vụ, cũng muốn sử dụng quyền lợi hợp pháp.”
Hứa Duy sửng sốt, đúng là bọn họ đã kết hôn, nhưng đều có người trong lòng, ở cùng nhau như vậy không phải là lưu manh hay sao? Chẳng qua kết hôn dường như càng vô sỉ hơn, cô giữ chặt chăn, “Em muốn ngủ một mình.”
Vu Thế Châu ngược lại thuận thế kéo cô vào trong chăn, “Duy Duy, anh không thể cả đời ngủ một mình, chúng ta vừa mới kết hôn, em không cho anh chạm vào, em muốn ly hôn với anh sao?”
Vừa mới bắt đầu vì cho rằng cô không quen nên anh mới phân phòng, hiện tại đã hơn nửa năm, dường như lý do này không dùng được nữa rồi.
Không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng cô thích người khác, lại ngủ cùng anh luôn có cảm giác mình không chung thủy với tình yêu. Cô quay đầu hỏi anh, “Rõ ràng là thích người khác, lại ngủ cùng người khác, không cảm thấy khó chịu sao?”
Tưởng cô nói Vạn Lệ Tước, Vu Thế Châu lại thấy chua chua, kéo cô nằm xuống, “Nhưng không ngủ cùng nhau, chứng tỏ không có duyên phận, sớm đã quên đi ai mới là người quan tâm anh ta, anh ta cũng không vì em mà giữ thân như ngọc.”
Hứa Duy ngạc nhiên, “Anh có thể quên cô ấy?” Nhất thời mặt Vu Thế Châu đen lại, lúc trước cô luôn nói anh thích Tô Tĩnh, anh còn tưởng là cô nói đùa, không ngờ cô lại nghiêm túc như vậy. Anh xoay mặt cô qua, mắt đối diện với mắt cô, “Anh từ trước tới nay chưa từng thích Tô Tĩnh, nhiều lắm cũng chỉ là lớn lên cùng nhau, em nghĩ nhiều rồi.”
Cô thừa nhận mình bụng ta suy ra bụng người, xấu hổ xoay người, nhỏ giọng lầm bầm, “Vốn dĩ là như vậy, lúc trước em bắt nạt cô ấy, anh là người đầu tiên đứng ra, ở trước mặt em cũng thường nói giúp cô ấy.”
Đứng ra chẳng qua là vì có thể khiến cô chú ý, lúc trước trong mắt Hứa Duy chỉ có Vạn Lệ Tước, đối với những người đàn ông khác đều tỏ vẻ thờ ơ, anh không có bất kỳ đường nào để tiếp cận cô. Nhưng là Tô Tĩnh có, cho nên anh mới tiếp cận Tô Tĩnh chỉ vì gia tăng tỷ lệ được gặp cô.
Anh không nhận ra là anh luôn nói giúp Tô Tĩnh, nhưng mỗi lần Hứa Duy và Tô Tĩnh xảy ra xung đột đều liên quan tới Vạn Lệ Tước, đều mất lý trí. Anh không thể nào nhìn cô đau khổ, do vậy càng rút ngắn thời gian càng tốt, chỉ để cho cô nguôi giận, nào biết cô hoàn toàn hiểu sai trọng điểm.
Điểm này về sau anh phải chú ý, từ đầu tới cuối anh nhìn thấy gì trong lòng đều nghĩ là thế đấy, chỉ có một Hứa Duy mà thôi. Đối với người khác anh đều tỏ vẻ thờ ơ. Hứa Duy và Vạn Lệ Tước đều là thanh mai trúc mã, còn thích anh ta như vậy, anh đố kị tới mức phát điên.
Nếu có thể quay ngược lại, từ nhỏ tới lớn bạn bè bên cạnh anh người tới người đi nhiều như vậy, anh nguyện dùng tất cả bọn họ để đổi lấy một mình Hứa Duy. Cùng cô quen biết từ nhỏ, trở thành thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, khi người thân mất có thể ôm lấy cô, nói với cô, ‘Em còn có anh, anh vĩnh viễn sẽ không xa em.’
Từng tới chỗ này ăn rất nhiều lần, Hứa Duy cẩn thận nghĩ, phát hiện mấy lần đó đều là Vu Thế Châu dẫn cô tới. Khi cô làm việc cũng rất liều mạng, phần lớn thời gian Vu Thế Châu, thân làm chồng rất quan tâm đến bữa ăn của cô.
Bất giác lại cảm thấy có hảo cảm với anh, gọi món xong còn chưa bắt đầu ăn, liền gặp hai người quen, là Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước cũng ra ngoài ăn cơm. Vừa vặn bọn họ cùng chọn chung nhà hàng, Vu Thế Châu vì hẹn trước nên vừa tới đã có chỗ, Vạn Lệ Tước thì ngược lại bây giờ mới tới.
Muốn cùng ngồi một bàn với bọn họ, Hứa Duy tỏ vẻ thờ ơ, Tô Tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô, cao hứng nói: “Lúc trước đều là Thế Châu dẫn tôi tới đây, hiện tại anh ấy dẫn cô tới, Lệ Tước dẫn tôi tới, lại còn gặp nhau nữa.”
Hứa Duy có chút ngạc nhiên nhìn Tô Tĩnh, mặc dù trước mặt người ngoài hai người có vẻ rất thân nhau, nhưng chỉ tự mình hiểu rõ là hai người rất ghét nhau, tỏ vẻ thân thiết như vậy nhất định là trong lòng có quỷ.
Bởi vì hai người tới, liền biến thành bàn tiệc, Vạn Lệ Tước gọi phục vụ tới gọi thêm mấy món, còn mở rượu. Nhìn thấy rượu Hứa Duy liền nhớ tới tối ngày hôm qua uống say, còn cùng Vu Thế Châu làm những chuyện không có cách nào miêu tả, mặt đột nhiên đỏ lên.
Vạn Lệ Tước ngạc nhiên nhìn cô, “Em bị cảm sao?” Hứa Duy lườm anh, Vu Thế Châu rót nước vào cốc Hứa Duy, mỉm cười nói: “Không phải, hôm nay Duy Duy không thoải mái, không uống rượu.”
Lần này tới lượt Tô Tĩnh ngạc nhiên, cô nhớ Hứa Duy và Vu Thế Châu không thích lẫn nhau, từ khi nào lại gọi thân mật như vậy. Vốn dĩ Vu Thế Châu không thích Hứa Duy khiến cô rất cao hứng, sau khi Hứa Duy và Vu Thế Châu kết hôn, Vu Thế Châu cũng không thích, cô ta còn mừng thầm trong bụng.
Nhưng bây giờ cảm thấy là lạ, ăn được một nửa, Tô Tĩnh hỏi Hứa Duy chuyện ở công ty, hợp tác lần trước vẫn duy trì. Nhà xuất bản đổi người khác cùng công ty Hứa Duy đàm phán, hai bên đều cảm thấy hài lòng.
Thức ăn Hứa Duy không thích ăn đều gắp sang một bên, Vu Thế Châu gắp toàn bộ vào bát của mình, sau đó gắp những món Hứa Duy thích. Toàn bộ đều rơi vào trong mắt Tô Tĩnh, trong lòng cảm thấy buồn bực. Vu Thế Châu từ nhỏ tới lớn đều lạnh lùng biết kiềm chế, lúc còn nhỏ người khác chơi đùa anh vùi đầu học, người khác tới tuổi dậy thì nói chuyện yêu đương anh vẫn miệt mài học tập.
Lên cao trung có nhiều con gái theo đuổi anh như vậy, anh vẫn dửng dưng, có trúc mã ưu tú như vậy cô cũng động tâm, lúc còn trẻ cũng điên cuồng muốn tỏ tình với anh. Khi đó trong đại viện của bọn họ, có một cô gái thích Vu Thế Châu đã nhiều năm, khi học cấp hai tỏ tình với anh, bị anh cự tuyệt, dần dần Vu Thế Châu xa lánh người đó.
Khi đó cô biết, chỉ có âm thầm chờ đợi bên cạnh Vu Thế Châu, chỉ có thể làm bạn bè đơn thuần hoặc là người anh thích. Nếu anh không để ý tới cô, chỉ có thể tự mình rút lui, vốn còn tưởng rằng cả đời này anh sẽ không yêu ai.
Bây giờ nhìn thấy anh cẩn thận che chở cô gái khác, mặc dù không nhất định là yêu, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Giống như đồ vật mình ao ức đã lâu lại không giành được, có người không tốn chút sức lực lại giành được, cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới Hứa Duy thích Vạn Lệ Tước, mà Vạn Lệ Tước từ trước tới nay chưa từng cho cô cơ hội, trong lòng Tô Tĩnh dần thăng bằng lại.
Cô ta muốn gắp đồ ăn cho Hứa Duy, Hứa Duy cầm bát tránh xa, “Có việc cứ nói thẳng.”
Tô Tĩnh cũng không thấy ngại ngùng, Hứa Duy mắc bệnh sạch sẽ, ngay cả Vạn Lệ Tước cũng không thể gắp đồ ăn cho cô, “Là chuyện công ty, Website của các cô bán sách cũng rất chạy nhỉ.”
Công ty Hứa Duy kinh doanh online, mặc dù là công ty tư nhân, nhưng dưới trướng bồi dưỡng rất nhiều tác giả, còn rất nổi tiếng. Ban đầu Hứa Duy còn chưa tốt nghiệp liền nhận được mời lời tới đó làm việc, lương bổng cao phúc lợi tốt, không phải như vậy đại khái cô cũng sẽ không làm cho công ty tư nhân.
Cô hờ hững gật đầu, Tô Tĩnh tiếp tục nói: “Em tôi cũng viết tiểu thuyết trên mạng, sau này cũng muốn làm tác giả, đã ký hợp đồng với Mặc Hương.” Công ty trách nhiệm hữu hạng Mặc Hương chính là công ty Hứa Duy làm việc.
“Tôi muốn nhờ cô chiếu cố nó, tôi thấy nó viết rất hay, hơn nữa nó còn rất thích một đại thần dưới trướng của cô? Nếu cô thu nhận nó, nó nhất định sẽ nổi tiếng.”
Hứa Duy để đũa xuống, thản nhiên nói: “Nếu cô ấy viết hay, tự nhiên sẽ nổi tiếng, cũng không cần dựa vào tôi.” Tô Tĩnh nhẹ nhàng cười, tỏ vẻ xấu hổ, “Có người quen mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, cám ơn cô trước.”
Hứa Duy vốn dĩ không muốn nhận lời, đừng cảm ơn trước, nhưng Vạn Lệ Tước lại nói, “Mấy cô gái trẻ đều nhiệt tình không quá ba phút, Tô Lan không phải người như vậy, Duy Duy em quan tâm nó một chút, cũng không hao tổn tâm trí của em.”
Hứa Duy cười cười, “Vậy sao, theo em, chỉ cần cô ấy nỗ lực còn có thiên phú như vậy không cần em vẫn có thể nổi tiếng.” Vạn Lệ Tước thấy Tô Tĩnh bị làm khó, vì Tô Lan năn nỉ cô ấy mới nhờ Hứa Duy giúp đỡ, nói: “Anh thấy cũng không hao tổn sức lực, về sau anh mời em ăn cơm.”
Lúc trước chưa kết hôn, muốn đi ăn là ăn, hiện tại cần phải hẹn trước, mười lần thì chín lần thất hẹn. Hứa Duy buồn vô cớ, đôi khi cảm xúc trong lòng cũng trở nên rất mẫn cảm, cô không nói gì. Vu Thế Châu dịu dàng nhìn cô, trước đây anh dễ dàng nhận ra cô không vui, vì không để tâm trạng cô càng trở nên xấu hơn, anh cũng sẽ không nói gì, không làm gì.
Nhưng hôm nay ở dưới gầm bàn anh lại kéo tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, cùng Vạn Lệ Tước nói về những diễn biến thay đổi của thị trường chứng khoán. Hứa Duy bất ngờ, muốn thoát ra, nhưng anh lại càng nắm chặt hơn. Trong lòng Hứa Duy nhộn nhạo, cũng không giãy nữa.
Ăn cơm xong Vạn Lệ Tước dẫn Tô Tĩnh đi xem phim, Vu Thế Châu liền dẫn Hứa Duy về nhà. Buổi tối khi ngủ, cô từ phòng tắm bước ra, nhưng lại thấy anh tắm rửa xong ngồi ở trên giường của cô.
Hứa Duy vừa lau tóc vừa bước tới, “Anh làm gì vậy?” Anh bình chân như vại, trên sống mũi có đeo kính, càng thêm anh tuấn, nho nhã, lật trang sách trên tay, “Ngủ.”
Hứa Duy ngồi ở mép giường, vén chăn mền đuổi người, “Anh về giường mình mà ngủ.” Anh khép sách lại, giảng đạo lý, “Đây là nhà anh, ngủ trên giường của vợ anh, không phải trên giường của anh.”
“Nhưng...” Lúc trước anh đều ngủ ở phòng khách.
“Không có nhưng, chúng ta đã kết hôn đều phải có nghĩa vụ vợ chồng, anh thực hiện nghĩa vụ, cũng muốn sử dụng quyền lợi hợp pháp.”
Hứa Duy sửng sốt, đúng là bọn họ đã kết hôn, nhưng đều có người trong lòng, ở cùng nhau như vậy không phải là lưu manh hay sao? Chẳng qua kết hôn dường như càng vô sỉ hơn, cô giữ chặt chăn, “Em muốn ngủ một mình.”
Vu Thế Châu ngược lại thuận thế kéo cô vào trong chăn, “Duy Duy, anh không thể cả đời ngủ một mình, chúng ta vừa mới kết hôn, em không cho anh chạm vào, em muốn ly hôn với anh sao?”
Vừa mới bắt đầu vì cho rằng cô không quen nên anh mới phân phòng, hiện tại đã hơn nửa năm, dường như lý do này không dùng được nữa rồi.
Không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng cô thích người khác, lại ngủ cùng anh luôn có cảm giác mình không chung thủy với tình yêu. Cô quay đầu hỏi anh, “Rõ ràng là thích người khác, lại ngủ cùng người khác, không cảm thấy khó chịu sao?”
Tưởng cô nói Vạn Lệ Tước, Vu Thế Châu lại thấy chua chua, kéo cô nằm xuống, “Nhưng không ngủ cùng nhau, chứng tỏ không có duyên phận, sớm đã quên đi ai mới là người quan tâm anh ta, anh ta cũng không vì em mà giữ thân như ngọc.”
Hứa Duy ngạc nhiên, “Anh có thể quên cô ấy?” Nhất thời mặt Vu Thế Châu đen lại, lúc trước cô luôn nói anh thích Tô Tĩnh, anh còn tưởng là cô nói đùa, không ngờ cô lại nghiêm túc như vậy. Anh xoay mặt cô qua, mắt đối diện với mắt cô, “Anh từ trước tới nay chưa từng thích Tô Tĩnh, nhiều lắm cũng chỉ là lớn lên cùng nhau, em nghĩ nhiều rồi.”
Cô thừa nhận mình bụng ta suy ra bụng người, xấu hổ xoay người, nhỏ giọng lầm bầm, “Vốn dĩ là như vậy, lúc trước em bắt nạt cô ấy, anh là người đầu tiên đứng ra, ở trước mặt em cũng thường nói giúp cô ấy.”
Đứng ra chẳng qua là vì có thể khiến cô chú ý, lúc trước trong mắt Hứa Duy chỉ có Vạn Lệ Tước, đối với những người đàn ông khác đều tỏ vẻ thờ ơ, anh không có bất kỳ đường nào để tiếp cận cô. Nhưng là Tô Tĩnh có, cho nên anh mới tiếp cận Tô Tĩnh chỉ vì gia tăng tỷ lệ được gặp cô.
Anh không nhận ra là anh luôn nói giúp Tô Tĩnh, nhưng mỗi lần Hứa Duy và Tô Tĩnh xảy ra xung đột đều liên quan tới Vạn Lệ Tước, đều mất lý trí. Anh không thể nào nhìn cô đau khổ, do vậy càng rút ngắn thời gian càng tốt, chỉ để cho cô nguôi giận, nào biết cô hoàn toàn hiểu sai trọng điểm.
Điểm này về sau anh phải chú ý, từ đầu tới cuối anh nhìn thấy gì trong lòng đều nghĩ là thế đấy, chỉ có một Hứa Duy mà thôi. Đối với người khác anh đều tỏ vẻ thờ ơ. Hứa Duy và Vạn Lệ Tước đều là thanh mai trúc mã, còn thích anh ta như vậy, anh đố kị tới mức phát điên.
Nếu có thể quay ngược lại, từ nhỏ tới lớn bạn bè bên cạnh anh người tới người đi nhiều như vậy, anh nguyện dùng tất cả bọn họ để đổi lấy một mình Hứa Duy. Cùng cô quen biết từ nhỏ, trở thành thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, khi người thân mất có thể ôm lấy cô, nói với cô, ‘Em còn có anh, anh vĩnh viễn sẽ không xa em.’
Bình luận facebook