Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Trên bầu trời,ánh nắng chiều vô cùng đẹp.
Buổi chiều cô cùng Trình Dật đến bệnh viện, trên tay cầm tờ xét nghiệm, gần năm giờ, lấy được kết quả.
Ánh nắng chiều chiếu vào làn da Tống Thanh Y da cô trắng gần như trong suốt, cô nhắm mắt ngẩng đầu nhìn Trình Dật.
Không biết Trình Dật nghĩ gì, cô nhẹ nhàng thở ra.
Lời của bác sĩ vẫn còn vang ở bên tai.
- Chỉ là do cơ thể không ăn uống đủ chất, cũng do một phần áp lực hoặc do mong chờ đứa bé quá nên xuất hiện nhiều phản ứng.Kinh nguyệt không đều do thân thể cô ấy không tốt.Thức đêm ngủ muộn, hút thuốc đều dẫn đến sức khỏe kém, cho nên thời gian hành kinh không đúng ngày.Đồng thời,tôi kiểm tra ra cô ấy hơi bị trầm cảm.
Cô mặc váy dài, tóc dài bị gió thổi bay, cả người lặng im giống như chưa từng tồn tại.
Trình Dật đem tờ xét nghiệm cất vào túi, nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Tống Thanh Y nhìn anh đứng trước cô, đôi mắt đặc biệt đẹp, chỉ là sắc mặt hơi không tốt.
"Anh thất vọng sao?" Tống Thanh Y bình tĩnh hỏi.
Trình Dật nhíu mày, đưa tay kéo cổ tay cô, lại bị cô né tránh.
Cô lại hỏi một lần, " Anh thất vọng sao?"
Trình Dật mím môi, nhìn chằm chằm cô, "Em nói đứa bé sao?"
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Trình Dật lắc đầu, "Anh không có thất vọng."
"Tình trạng của em bây giờ không thích hợp mang thai. Nhưng... Nếu mang thai, anh sẽ đối xử với em và bé con thật tốt."
Tống Thanh Y cong môi nở nụ cười, "Nhưng em không có mang thai."
Trình Dật bước lên một bước, muốn ôm cô, cô lui về sau.
"Thời tiết hôm nay không tốt." Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trình Dật yên lặng "Anh cũng thấy vậy."
"Em muốn ăn kem." Tống Thanh Y đi về phía trước, ngồi ở trên băng ghế, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trình Dật, "Có thể hay không?"
Trình Dật ngồi xuống, "Tại nơi này sao?"
Tống Thanh Y gật đầu, "Em muốn ở chỗ này ngồi một lát."
Trình Dật nhìn cô.
Trên mặt mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.
Trình Dật muốn nói lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Vỗ trên mu bàn tay cô một cái, "Anh đi mua."
Từ trong bệnh viện đi ra Tống Thanh Y biến thành bộ dáng như thế này.
Mặc dù đang cười, lại làm cho lòng anh sợ.
Trình Dật cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Tống Thanh Y ngồi ở trên băng ghế, cúi thấp đầu, mũi chân trên mặt đất càng không ngừng chà sát.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời vừa còn tốt đẹp mà bây giờ lại sắp chuyển mưa, nhếch môi nở nụ cười, nói lầm bầm: "Thời tiết có lẽ cũng thấy cô nên biến khỏi đây thì phải "
Bầu trời tối dần, mây đen kéo tới, người qua đường vội vội vàng vàng.
Có một đôi vợ chồng già ở trước mặt cô đi ngang qua, bà mặc đồ bệnh nhân, ông đang đỡ bà, "Bà xem đi tôi đã nói trời sắp đổ mưa mà bà không tin, nhìn xem, bầu trời đen thế kìa."
Ông lại nói thêm một tiếng, "Đêm nay trời lại đổ mưa không có nghĩa là ngày mai thời tiết sẽ không tốt, nếu mà bây giờ mưa, cũng khoảng hơn nửa đêm mới ngừng."
Lão thái thái thái độ lúc này mới tốt lên một chút "Đầu gối của tôi hôm qua đau..."
"Bà nói xem,lúc còn trẻ lúc nào bà cũng không chú ý..."
Hai người dần dần biến mất.
Tống Thanh Y nhắm mắt,lúc gió thổi qua,vô cùng lạnh, bắp chân của cô còn nổi một tầng da gà.
Bỗng nhiên, có cái gì đó lành lạnh dừng ở trên mặt cô.
"Nghĩ gì thế?"
Trình Dật cầm cây kem từ trên mặt cô xuống, sau đó mở ra, đưa cho cô.
"Anh đi đâu mua được loại kem này?" Tống Thanh Y cắn một cái.
"Bên ngoài bệnh viện có siêu thị nhỏ." Trình Dật nói:
"Anh không ăn sao?"
"Anh mua cho em."
Tống Thanh Y cầm lấy "Anh há miệng."
Trình Dật chậm rãi há miệng, Tống Thanh Y trực tiếp đem kem qua cho Trình Dật.
Đèn đường bệnh viện sáng lên, phía ngoài, tiếng còi xe dần dần tăng nhiều.
Tống Thanh Y chép miệng, thân thể ngồi trong gió, "Ăn xong cái này, chúng ta về nhà?"
Trình Dật nhìn gò má cô, nhịn không được ở trên đầu cô xoa nhẹ.
"Được."
**
Trên đường trở về, mưa tí ta tí tách, dừng ở trên cửa kính xe trượt xuống.
Tống Thanh Y thường sẽ dựa vào cửa kính xe từ từ nhắm hai mắt, nhưng hôm nay cô lại muốn mở mắt.
Bầu trời bỗng nhiên truyền đến âm thanh ầm vang, Tống Thanh Y không tự giác rụt thân thể mình.
Trình Dật vỗ vỗ bờ vai cô, Tống Thanh Y đầu đặt trên cửa xe, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Trình Dật lái xe cẩn thận."
Lúc sau mưa bớt dần..
Mà Tống Thanh Y đang nhìn màn mưa bên ngoài thấy được một đôi mắt rất bi thương, một cái chớp mắt, cô lập tức kêu Trình Dật: "Dừng xe! Dừng xe!"
Trình Dật vội vàng đạp phanh lại, "Làm sao vậy?"
Lốp xe cùng mặt đất ma sát vang lên tiếng vang, lúc xe vừa dừng lại, Tống Thanh Y bỗng nhiên tựa như phát điên mở cửa xe, hướng ra bên ngoài chạy như điên.
Trình Dật thậm chí không biết xảy ra chuyện gì.
Anh kích động theo xuống xe, trong lòng cực kì căng thẳng.
Cô mặc váy dài trong đêm mưa chạy như điên, cả người ướt cũng không để ý, bước chân lảo đảo, chạy đến một chỗ,bỗng nhiên dừng lại, sau đó thật cẩn thận ngồi xổm xuống.
Trình Dật lúc đi qua, Tống Thanh Y đang đưa tay sờ một con vật đen như mực, cô động tác mềm mại,miệng lẩm bẩm, "Đừng sợ nha."
Trình Dật tay nắm chặt nắm đấm,từ từ thả lỏng.
Anh ngồi xổm xuống hỏi Tống Thanh Y, "Em muốn làm gì?"
"Em muốn mang nó trở về."
Trình Dật cắn răng nghiến lợi nói: "Anh hỏi em, vì sao cái gì cũng không nói liền chạy ra đây, em đang làm cái gì?"
Tống Thanh Y im lặng, sờ đầu con chó nhỏ.
Con chó kia nức nở một tiếng.
"Tống Thanh Y." Trình Dật kêu cô, "Em có phải là thấy thân thể mình tốt rồi có thể tiếp tục dầm mưa?"
"Em có phải hay không cảm thấy mình chỉ cần chết là được giải thoát?"
Anh nói thật bình tĩnh, nhưng là đôi mắt phiếm hồng.
Tống Thanh Y nhìn Trình Dật, thật lâu sau, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Đúng vậy." Cô nói, "Em là như vậy."
"Vì vậy, anh nên cách xa em một chút."
"Tương Đạo, Hà Đào, anh, Ngụy Gia, Từ Trường Trạch... Các cậu không cần phải đối xử tốt với tôi!"
"Tôi ngu xuẩn, tôi ngốc, mắt mù, không nhận ra được người nào xấu người nào tốt, vậy thì để tôi chết đi."
"Vì cái gì muốn giúp tôi,tôi đã làm liên lụy đến rất nhiều người rồi,vì sao chứ....!"
Tống Thanh Y khóc rồi lại cười, như một người điên.
Trình Dật nhìn bộ dáng của cô, tâm giống như bị ai đâm một nhát rồi lại them một nhát, anh hít một hơi thật sâu.
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Cô ngồi xuống đất, hai mắt vô định.
Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: "Nếu tôi chết đi thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc?"
Trình Dật biết cô buổi chiều nhìn thấy tin tức trên mạng.
Thông tin Tương Đạo tái xuất cùng Tống Thanh Y vừa được tiết lộ ra ngoài, không đến nửa giờ sau, hot search đứng thứ nhất, thậm chí còn biến thành bão.
Tương Đạo bị mọi người trên mạng mắng cực kì thảm.
Nói Tương Đạo ánh mắt kém, cùng Tống Thanh Y ngủ qua....Thậm chí nói bà xã Tương Đạo chết cũng xứng đáng.
Tương Thư Tấn là bậc thầy trong lĩnh vực Phim ảnh.
Hơn nửa đời người đều dâng hiến cho điện ảnh, tạo ra vô số tác phẩm nổi tiếng, mà « Lý Tưởng Của Ta Quốc » là tác phẩm thành công vang dội nhất của ông, bộ phim này được trình chiếu và thu hút một lượng khán giả rất đông đảo, vượt qua cả những bộ phim đã từng làm mưa làm gió điện ảnh trước đó, sáng tạo ra điện ảnh chi quang, nhận được vô số lời khen ngợi trong và ngoài nước, nhưng sau đó lại ẩn danh.
Nhưng có lẽ ông sẽ không lường được còn chưa tái xuất, liền gặp tình huống thế này.
Trình Dật tay nắm thành quyền, nhìn Tống Thanh Y, run run nói: "Không phải lỗi của em."
"Em không có làm sai, vì vậy em không nên chết."
"Nhưng nếu em không chết —— bọn họ sẽ vẫn mắng " Tống Thanh Y ngẩng đầu lên nhìn Trình Dật "Vì sao tất cả đều biến thành như vậy?"
Trình Dật không nói gì.
Anh cũng không biết.
**
Trên đường trở về, Tống Thanh Y dựa vào cửa kính xe ngủ.
Con chó màu đen yên lặng ở phía sau xe, nó có một đôi mắt đặc biệt làm cho người khác thương hại.
Trình Dật trong lòng vừa khó chịu vừa phiền, lại không có chỗ nào phát tiết.
Sau khi về đến nhà, sắc mặt của anh không dễ nhìn, Tống Thanh Y lại ôm con chó đi tắm rửa.
Trình Dật nhìn bóng lưng cô, nhếch môi thành một đường thẳng tắp.
Sau đó, cuối cùng nhìn không được, anh đi nhanh một bước, từ trong ngực Tống Thanh Y không chút nào thương tiếc ôm con chó, con chó nhỏ ở trên tay anh nức nở vài cái, thậm chí móng vuốt cào một cái trên tay anh.
Tống Thanh Y nóng nảy, "Anh làm cái gì?"
"Lời này hẳn là anh hỏi em mới đúng." Trình Dật trong lòng cũng nghẹn "Em xem bộ dáng của mình, toàn thân ướt đẫm, lần trước cảm mạo hơn nửa tháng mới khỏe, hôm nay lại tiếp tục gặp mưa có phải hay không sẽ sinh bệnh?"
"Không liên quan gì đến anh." Tống Thanh Y đỏ mắt, giọng điệu cứng nhắc.
Trình Dật lớn tiếng "Cái gì gọi là không có quan hệ với anh? Em ngã bệnh mà anh chính là người chạy tới chạy lui chăm sóc em, bận bận rộn rộn cũng là anh."
Tống Thanh Y sửng sốt,bỗng nhiên nói, "Vậy thì để tôi chết đi."
Trình Dật trực tiếp đem con chó ném ra phía bên ngoài, sau đó đẩy Tống Thanh Y vào phòng tắm, từ trong ngăn tủ lấy ra áo ngủ, lại mở nước nóng.
Đồ của cả hai người đều ướt, mà quần áo trên người Trình Dật còn đang nhỏ nước, anh đem Tống Thanh Y đẩy đến vòi sen, sau đó mở van.
Nước nóng ở trên cơ thể Tống Thanh Y, trước ấm làm cô giật mình, đến khi cơ thể của cô thích ứng nhiệt độ lúc này mới trở nên thoải mái.
"Anh làm gì?" Tống Thanh Y cười lạnh "Để em chết thì tất cả sẽ tốt."
"Như vậy anh sẽ không cần chăm sóc em, cũng không cần bận rộn, em còn có viết một tờ di chút, đều là để lại cho anh." Tống Thanh Y ôm cánh tay đứng dưới vòi hoa sen, bình tĩnh nói " Để em chết đi,Trình dật."
"Tắm rửa!" Trình Dật nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp đem quần áo cô cởi ra,ném mạnh xuống đất, nói: "Nửa giờ phải đi ra."
**
Nước nóng theo làn da Tống Thanh Y chậm rãi trượt xuống, cô nhắm mắt lại.
Cô là điên rồi.
Vì sao lại nói với Trình Dật những lời này?
Nói anh cách xa cô.
Nhưng nếu Trình Dật đi, cô thật sự không còn cái gì cả.
Buổi chiều Tống Thanh Y ngồi ở ghế dài bệnh viện nhận được tin tức, là của Tương Thư Tấn, cô mở ra, chỉ nhìn hot search.
Trên mạng đăng tin chỉ trích cô với Tương Tư Tấn khắp nơi,bình luận bên dưới nhiều không thể nhìn hết mà cô vô tình đọc được bình luận được nhiều người like nhất:
- Thật là tức chết mà, trước kia Tương Đạo không phải là người như vậy. Tống Thanh Y scandal đầy người, vừa độc ác vừa xấu, kịch bản của cô ta có hay đến nỗi Tương Đạo phải ra mặt hợp tác với cô ta? Sợ là không phải ngủ cùng nhau rồi chứ? Phỏng chừng vợ Tương Đạo cũng là do chuyện này mà bị bức chết.
Từng câu từng chữ, mắt Tống Thanh Y đỏ ngầu giống như sắp khóc.
Cô ở trong phòng tắm hơn một giờ, làn da trên người đều trắng bệch, Trình Dật ở bên ngoài gõ cửa.
"Em xong chưa?" Trình Dật bình tĩnh trở lại.
Tống Thanh Y không muốn nói chuyện với anh.
"Em không nói lời nào anh sẽ đẩy cửa vào đó." Trình Dật nói.
Tống Thanh Y vội vàng nói: "Em... ra ngay."
Sau đó tắt vòi sen, dùng khăn tắm lau thân thể, thay áo ngủ.
Trình Dật đã thay quần áo sạch, tóc cũng sấy khô, tức giận nói: "Con chó kia anh tắm cho nó rồi."
"Ừm." Tống Thanh Y không mặn không nhạt nói một câu, đứng dậy đi ra phòng khách.
Dựa vào.
Thái độ cô là như thế nào.
Trình Dật vừa mới hết tức giận,vào lúc này nháy mắt lại tức giận, anh cảm thấy cảm xúc của mình bị cô làm tức đến điên rồi.
Cho nên, bây giờ là chiến tranh lạnh sao?
Anh còn nghĩ sẽ an ủi cô vài câu, nhưng tuyệt đối không ngờ, cô vậy mà tiếp tục làm anh tức giận.
Tống Thanh Y sẽ như vậy.
Trừ phi tất cả hiểu lầm đều được làm sáng tỏ.
Thế giới này còn nợ Tống Thanh Y sự thật.
Nhưng chuyện này, nói thì dễ làm thì hơi khó?
Trình Dật khó chịu, dậm chân tại chỗ, nhịn không được mắng vài câu.
Nhưng khi anh đến phòng khách nhìn thấy bóng lưng cô thì tất cả tức giận đều giảm xuống.
Cô mặc áo ngủ màu xám, ngồi trên mặt đất sờ lông con chó nhỏ, may mắn Trình Dật đã sấy khô lông cho nó lúc nãy.Sau khi tắm qua,Trình Dật nhìn bộ lông màu trắng của nó mà xoa xoa,thì ra con chó nhỏ này màu trắng chứ không phải màu đen,lúc thấy nó,trên người toàn bùn đất nên anh và Tống Thanh Y mới nghĩ nó màu đen.
Cả người lông trắng, rất dễ thương, nhìn Tống Thanh Y nức nở, đầu cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Trình Dật ngồi bên cạnh cô, cũng sờ sờ, mà nó lại nhìn hướng Tống Thanh Y bên cạnh cọ cọ.
Trình Dật đập nó một cái, "Mày không có lương tâm, mày quên là ai tắm cho mày sao."
Chó con cùng Tống Thanh Y đều không ai phản ứng với anh.Tống Thanh Y đứng dậy ngồi trên sô pha
Trình Dật ngồi bên cạnh cô, dịu dàng khuyên nhủ: "Có một số việc em không thay đổi được, vậy thì hãy tự bảo vệ bản thân mình thật tốt."
Tống Thanh Y quay đầu nhìn anh, nhếch miệng gợi lên nụ cười, "Nhưng tôi không muốn liên lụy người khác."
"Em nói em mắt mù tin lầm người vậy em nhìn anh đi phải chăng anh mắt mù rồi đi giúp đỡ một người muốn chết như em, Thanh Y em có thể suy nghĩ xem?Anh giúp em điều gì?Anh không muốn em như vậy liền chết đi, Tống Thanh Y dù lúc trước em có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì em vẫn còn anh,em đừng nghĩ đến chuyện tự sát nữa có được không em?"
Cô đỏ mắt nhìn Trình Dật.
"Anh có biết hay không, Tương Đạo và vợ là thanh mai trúc mã với nhau, hai mươi ba tuổi hai người kết hôn, từ lúc ông ấy chưa thành công đến khi ông ấy thành công đến bây giờ, giúp đỡ ông ấy, hai người cùng nhau đi qua nửa đời người, ông ấy bị mắng như thế nào cũng không sao, nhưng ông ấy lại chịu không nổi vợ ông bị người ta nói một câu không tốt."
"Bởi vì tôi!"
"Cũng bởi vì tôi mà vợ ông ấy ra đi mà vẫn bị người ta lôi ra nói những điều không hay."
"Tôi nên làm thế nào đây Trình Dật!"
Trình Dật tiến lên ôm lấy cô, đem cô ôm vào trong ngực, Tống Thanh Y giống như phát điên tránh ra.
Nước mắt cô rơi, anh cảm thấy lòng ngực mình đau từng cơn.
"Em đừng như vậy." Trình Dật lôi kéo cô, không cho cô rời đi,"Sẽ tốt, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn mà em."
"Anh không hiểu." Tống Thanh Y tuyệt vọng anh "Anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu Trình Dật à."
Cũng hy vọng anh đời này đều không hiểu.
Cái cảm giác bất lực này rất khổ sở.
Trình Dật khóe mắt phiếm hồng, nhìn chằm chằm cô.
Đối mặt với nhau, Tống Thanh Y bỗng nhiên cúi người hôn môi anh.
Trình Dật sửng sốt, Tống Thanh Y nhắm hai mắt lại, anh cảm nhận được cô đang run rẩy, cũng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của cô.
Giống như ôm anh là hy vọng duy nhất cuả cô bây giờ.
Anh ôm chặc cô, rất muốn đem cô dung hòa với cơ thể.
Sau đó, Tống Thanh Y bỗng nhiên đẩy Trình Dật, "Không thể... Không có..."
"Anh có mua." Trình Dật ôm cô hướng tới phòng ngủ.
Tống Thanh Y không kịp đề phòng liền bị anh hôn.
Cô nằm ở trên giường, âm thanh run rẩy, "Trình Dật."
Trình Dật hôn môi cô.
Tống Thanh Y nói: "Ôm em một cái, được không?"
Trình Dật ôm cô, sau đó lại hôn lên con mắt, nhỏ nhỏ vụn vụn hôn vào bên má cô.
Anh nói: " Một đôi mắt đẹp như vậy, không thích hợp khóc,sau này cũng không cho khóc."
Tống Thanh Y không nói chuyện, ôm cổ của anh, hôn lên môi anh, chặn tất cả lời anh nói.
Một đêm trầm luân.
So với lúc mới gặp nhau thân thể càng thêm thân thuộc.
Buổi chiều cô cùng Trình Dật đến bệnh viện, trên tay cầm tờ xét nghiệm, gần năm giờ, lấy được kết quả.
Ánh nắng chiều chiếu vào làn da Tống Thanh Y da cô trắng gần như trong suốt, cô nhắm mắt ngẩng đầu nhìn Trình Dật.
Không biết Trình Dật nghĩ gì, cô nhẹ nhàng thở ra.
Lời của bác sĩ vẫn còn vang ở bên tai.
- Chỉ là do cơ thể không ăn uống đủ chất, cũng do một phần áp lực hoặc do mong chờ đứa bé quá nên xuất hiện nhiều phản ứng.Kinh nguyệt không đều do thân thể cô ấy không tốt.Thức đêm ngủ muộn, hút thuốc đều dẫn đến sức khỏe kém, cho nên thời gian hành kinh không đúng ngày.Đồng thời,tôi kiểm tra ra cô ấy hơi bị trầm cảm.
Cô mặc váy dài, tóc dài bị gió thổi bay, cả người lặng im giống như chưa từng tồn tại.
Trình Dật đem tờ xét nghiệm cất vào túi, nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Tống Thanh Y nhìn anh đứng trước cô, đôi mắt đặc biệt đẹp, chỉ là sắc mặt hơi không tốt.
"Anh thất vọng sao?" Tống Thanh Y bình tĩnh hỏi.
Trình Dật nhíu mày, đưa tay kéo cổ tay cô, lại bị cô né tránh.
Cô lại hỏi một lần, " Anh thất vọng sao?"
Trình Dật mím môi, nhìn chằm chằm cô, "Em nói đứa bé sao?"
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Trình Dật lắc đầu, "Anh không có thất vọng."
"Tình trạng của em bây giờ không thích hợp mang thai. Nhưng... Nếu mang thai, anh sẽ đối xử với em và bé con thật tốt."
Tống Thanh Y cong môi nở nụ cười, "Nhưng em không có mang thai."
Trình Dật bước lên một bước, muốn ôm cô, cô lui về sau.
"Thời tiết hôm nay không tốt." Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Trình Dật yên lặng "Anh cũng thấy vậy."
"Em muốn ăn kem." Tống Thanh Y đi về phía trước, ngồi ở trên băng ghế, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trình Dật, "Có thể hay không?"
Trình Dật ngồi xuống, "Tại nơi này sao?"
Tống Thanh Y gật đầu, "Em muốn ở chỗ này ngồi một lát."
Trình Dật nhìn cô.
Trên mặt mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.
Trình Dật muốn nói lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Vỗ trên mu bàn tay cô một cái, "Anh đi mua."
Từ trong bệnh viện đi ra Tống Thanh Y biến thành bộ dáng như thế này.
Mặc dù đang cười, lại làm cho lòng anh sợ.
Trình Dật cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Tống Thanh Y ngồi ở trên băng ghế, cúi thấp đầu, mũi chân trên mặt đất càng không ngừng chà sát.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời vừa còn tốt đẹp mà bây giờ lại sắp chuyển mưa, nhếch môi nở nụ cười, nói lầm bầm: "Thời tiết có lẽ cũng thấy cô nên biến khỏi đây thì phải "
Bầu trời tối dần, mây đen kéo tới, người qua đường vội vội vàng vàng.
Có một đôi vợ chồng già ở trước mặt cô đi ngang qua, bà mặc đồ bệnh nhân, ông đang đỡ bà, "Bà xem đi tôi đã nói trời sắp đổ mưa mà bà không tin, nhìn xem, bầu trời đen thế kìa."
Ông lại nói thêm một tiếng, "Đêm nay trời lại đổ mưa không có nghĩa là ngày mai thời tiết sẽ không tốt, nếu mà bây giờ mưa, cũng khoảng hơn nửa đêm mới ngừng."
Lão thái thái thái độ lúc này mới tốt lên một chút "Đầu gối của tôi hôm qua đau..."
"Bà nói xem,lúc còn trẻ lúc nào bà cũng không chú ý..."
Hai người dần dần biến mất.
Tống Thanh Y nhắm mắt,lúc gió thổi qua,vô cùng lạnh, bắp chân của cô còn nổi một tầng da gà.
Bỗng nhiên, có cái gì đó lành lạnh dừng ở trên mặt cô.
"Nghĩ gì thế?"
Trình Dật cầm cây kem từ trên mặt cô xuống, sau đó mở ra, đưa cho cô.
"Anh đi đâu mua được loại kem này?" Tống Thanh Y cắn một cái.
"Bên ngoài bệnh viện có siêu thị nhỏ." Trình Dật nói:
"Anh không ăn sao?"
"Anh mua cho em."
Tống Thanh Y cầm lấy "Anh há miệng."
Trình Dật chậm rãi há miệng, Tống Thanh Y trực tiếp đem kem qua cho Trình Dật.
Đèn đường bệnh viện sáng lên, phía ngoài, tiếng còi xe dần dần tăng nhiều.
Tống Thanh Y chép miệng, thân thể ngồi trong gió, "Ăn xong cái này, chúng ta về nhà?"
Trình Dật nhìn gò má cô, nhịn không được ở trên đầu cô xoa nhẹ.
"Được."
**
Trên đường trở về, mưa tí ta tí tách, dừng ở trên cửa kính xe trượt xuống.
Tống Thanh Y thường sẽ dựa vào cửa kính xe từ từ nhắm hai mắt, nhưng hôm nay cô lại muốn mở mắt.
Bầu trời bỗng nhiên truyền đến âm thanh ầm vang, Tống Thanh Y không tự giác rụt thân thể mình.
Trình Dật vỗ vỗ bờ vai cô, Tống Thanh Y đầu đặt trên cửa xe, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Trình Dật lái xe cẩn thận."
Lúc sau mưa bớt dần..
Mà Tống Thanh Y đang nhìn màn mưa bên ngoài thấy được một đôi mắt rất bi thương, một cái chớp mắt, cô lập tức kêu Trình Dật: "Dừng xe! Dừng xe!"
Trình Dật vội vàng đạp phanh lại, "Làm sao vậy?"
Lốp xe cùng mặt đất ma sát vang lên tiếng vang, lúc xe vừa dừng lại, Tống Thanh Y bỗng nhiên tựa như phát điên mở cửa xe, hướng ra bên ngoài chạy như điên.
Trình Dật thậm chí không biết xảy ra chuyện gì.
Anh kích động theo xuống xe, trong lòng cực kì căng thẳng.
Cô mặc váy dài trong đêm mưa chạy như điên, cả người ướt cũng không để ý, bước chân lảo đảo, chạy đến một chỗ,bỗng nhiên dừng lại, sau đó thật cẩn thận ngồi xổm xuống.
Trình Dật lúc đi qua, Tống Thanh Y đang đưa tay sờ một con vật đen như mực, cô động tác mềm mại,miệng lẩm bẩm, "Đừng sợ nha."
Trình Dật tay nắm chặt nắm đấm,từ từ thả lỏng.
Anh ngồi xổm xuống hỏi Tống Thanh Y, "Em muốn làm gì?"
"Em muốn mang nó trở về."
Trình Dật cắn răng nghiến lợi nói: "Anh hỏi em, vì sao cái gì cũng không nói liền chạy ra đây, em đang làm cái gì?"
Tống Thanh Y im lặng, sờ đầu con chó nhỏ.
Con chó kia nức nở một tiếng.
"Tống Thanh Y." Trình Dật kêu cô, "Em có phải là thấy thân thể mình tốt rồi có thể tiếp tục dầm mưa?"
"Em có phải hay không cảm thấy mình chỉ cần chết là được giải thoát?"
Anh nói thật bình tĩnh, nhưng là đôi mắt phiếm hồng.
Tống Thanh Y nhìn Trình Dật, thật lâu sau, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Đúng vậy." Cô nói, "Em là như vậy."
"Vì vậy, anh nên cách xa em một chút."
"Tương Đạo, Hà Đào, anh, Ngụy Gia, Từ Trường Trạch... Các cậu không cần phải đối xử tốt với tôi!"
"Tôi ngu xuẩn, tôi ngốc, mắt mù, không nhận ra được người nào xấu người nào tốt, vậy thì để tôi chết đi."
"Vì cái gì muốn giúp tôi,tôi đã làm liên lụy đến rất nhiều người rồi,vì sao chứ....!"
Tống Thanh Y khóc rồi lại cười, như một người điên.
Trình Dật nhìn bộ dáng của cô, tâm giống như bị ai đâm một nhát rồi lại them một nhát, anh hít một hơi thật sâu.
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Cô ngồi xuống đất, hai mắt vô định.
Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: "Nếu tôi chết đi thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc?"
Trình Dật biết cô buổi chiều nhìn thấy tin tức trên mạng.
Thông tin Tương Đạo tái xuất cùng Tống Thanh Y vừa được tiết lộ ra ngoài, không đến nửa giờ sau, hot search đứng thứ nhất, thậm chí còn biến thành bão.
Tương Đạo bị mọi người trên mạng mắng cực kì thảm.
Nói Tương Đạo ánh mắt kém, cùng Tống Thanh Y ngủ qua....Thậm chí nói bà xã Tương Đạo chết cũng xứng đáng.
Tương Thư Tấn là bậc thầy trong lĩnh vực Phim ảnh.
Hơn nửa đời người đều dâng hiến cho điện ảnh, tạo ra vô số tác phẩm nổi tiếng, mà « Lý Tưởng Của Ta Quốc » là tác phẩm thành công vang dội nhất của ông, bộ phim này được trình chiếu và thu hút một lượng khán giả rất đông đảo, vượt qua cả những bộ phim đã từng làm mưa làm gió điện ảnh trước đó, sáng tạo ra điện ảnh chi quang, nhận được vô số lời khen ngợi trong và ngoài nước, nhưng sau đó lại ẩn danh.
Nhưng có lẽ ông sẽ không lường được còn chưa tái xuất, liền gặp tình huống thế này.
Trình Dật tay nắm thành quyền, nhìn Tống Thanh Y, run run nói: "Không phải lỗi của em."
"Em không có làm sai, vì vậy em không nên chết."
"Nhưng nếu em không chết —— bọn họ sẽ vẫn mắng " Tống Thanh Y ngẩng đầu lên nhìn Trình Dật "Vì sao tất cả đều biến thành như vậy?"
Trình Dật không nói gì.
Anh cũng không biết.
**
Trên đường trở về, Tống Thanh Y dựa vào cửa kính xe ngủ.
Con chó màu đen yên lặng ở phía sau xe, nó có một đôi mắt đặc biệt làm cho người khác thương hại.
Trình Dật trong lòng vừa khó chịu vừa phiền, lại không có chỗ nào phát tiết.
Sau khi về đến nhà, sắc mặt của anh không dễ nhìn, Tống Thanh Y lại ôm con chó đi tắm rửa.
Trình Dật nhìn bóng lưng cô, nhếch môi thành một đường thẳng tắp.
Sau đó, cuối cùng nhìn không được, anh đi nhanh một bước, từ trong ngực Tống Thanh Y không chút nào thương tiếc ôm con chó, con chó nhỏ ở trên tay anh nức nở vài cái, thậm chí móng vuốt cào một cái trên tay anh.
Tống Thanh Y nóng nảy, "Anh làm cái gì?"
"Lời này hẳn là anh hỏi em mới đúng." Trình Dật trong lòng cũng nghẹn "Em xem bộ dáng của mình, toàn thân ướt đẫm, lần trước cảm mạo hơn nửa tháng mới khỏe, hôm nay lại tiếp tục gặp mưa có phải hay không sẽ sinh bệnh?"
"Không liên quan gì đến anh." Tống Thanh Y đỏ mắt, giọng điệu cứng nhắc.
Trình Dật lớn tiếng "Cái gì gọi là không có quan hệ với anh? Em ngã bệnh mà anh chính là người chạy tới chạy lui chăm sóc em, bận bận rộn rộn cũng là anh."
Tống Thanh Y sửng sốt,bỗng nhiên nói, "Vậy thì để tôi chết đi."
Trình Dật trực tiếp đem con chó ném ra phía bên ngoài, sau đó đẩy Tống Thanh Y vào phòng tắm, từ trong ngăn tủ lấy ra áo ngủ, lại mở nước nóng.
Đồ của cả hai người đều ướt, mà quần áo trên người Trình Dật còn đang nhỏ nước, anh đem Tống Thanh Y đẩy đến vòi sen, sau đó mở van.
Nước nóng ở trên cơ thể Tống Thanh Y, trước ấm làm cô giật mình, đến khi cơ thể của cô thích ứng nhiệt độ lúc này mới trở nên thoải mái.
"Anh làm gì?" Tống Thanh Y cười lạnh "Để em chết thì tất cả sẽ tốt."
"Như vậy anh sẽ không cần chăm sóc em, cũng không cần bận rộn, em còn có viết một tờ di chút, đều là để lại cho anh." Tống Thanh Y ôm cánh tay đứng dưới vòi hoa sen, bình tĩnh nói " Để em chết đi,Trình dật."
"Tắm rửa!" Trình Dật nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp đem quần áo cô cởi ra,ném mạnh xuống đất, nói: "Nửa giờ phải đi ra."
**
Nước nóng theo làn da Tống Thanh Y chậm rãi trượt xuống, cô nhắm mắt lại.
Cô là điên rồi.
Vì sao lại nói với Trình Dật những lời này?
Nói anh cách xa cô.
Nhưng nếu Trình Dật đi, cô thật sự không còn cái gì cả.
Buổi chiều Tống Thanh Y ngồi ở ghế dài bệnh viện nhận được tin tức, là của Tương Thư Tấn, cô mở ra, chỉ nhìn hot search.
Trên mạng đăng tin chỉ trích cô với Tương Tư Tấn khắp nơi,bình luận bên dưới nhiều không thể nhìn hết mà cô vô tình đọc được bình luận được nhiều người like nhất:
- Thật là tức chết mà, trước kia Tương Đạo không phải là người như vậy. Tống Thanh Y scandal đầy người, vừa độc ác vừa xấu, kịch bản của cô ta có hay đến nỗi Tương Đạo phải ra mặt hợp tác với cô ta? Sợ là không phải ngủ cùng nhau rồi chứ? Phỏng chừng vợ Tương Đạo cũng là do chuyện này mà bị bức chết.
Từng câu từng chữ, mắt Tống Thanh Y đỏ ngầu giống như sắp khóc.
Cô ở trong phòng tắm hơn một giờ, làn da trên người đều trắng bệch, Trình Dật ở bên ngoài gõ cửa.
"Em xong chưa?" Trình Dật bình tĩnh trở lại.
Tống Thanh Y không muốn nói chuyện với anh.
"Em không nói lời nào anh sẽ đẩy cửa vào đó." Trình Dật nói.
Tống Thanh Y vội vàng nói: "Em... ra ngay."
Sau đó tắt vòi sen, dùng khăn tắm lau thân thể, thay áo ngủ.
Trình Dật đã thay quần áo sạch, tóc cũng sấy khô, tức giận nói: "Con chó kia anh tắm cho nó rồi."
"Ừm." Tống Thanh Y không mặn không nhạt nói một câu, đứng dậy đi ra phòng khách.
Dựa vào.
Thái độ cô là như thế nào.
Trình Dật vừa mới hết tức giận,vào lúc này nháy mắt lại tức giận, anh cảm thấy cảm xúc của mình bị cô làm tức đến điên rồi.
Cho nên, bây giờ là chiến tranh lạnh sao?
Anh còn nghĩ sẽ an ủi cô vài câu, nhưng tuyệt đối không ngờ, cô vậy mà tiếp tục làm anh tức giận.
Tống Thanh Y sẽ như vậy.
Trừ phi tất cả hiểu lầm đều được làm sáng tỏ.
Thế giới này còn nợ Tống Thanh Y sự thật.
Nhưng chuyện này, nói thì dễ làm thì hơi khó?
Trình Dật khó chịu, dậm chân tại chỗ, nhịn không được mắng vài câu.
Nhưng khi anh đến phòng khách nhìn thấy bóng lưng cô thì tất cả tức giận đều giảm xuống.
Cô mặc áo ngủ màu xám, ngồi trên mặt đất sờ lông con chó nhỏ, may mắn Trình Dật đã sấy khô lông cho nó lúc nãy.Sau khi tắm qua,Trình Dật nhìn bộ lông màu trắng của nó mà xoa xoa,thì ra con chó nhỏ này màu trắng chứ không phải màu đen,lúc thấy nó,trên người toàn bùn đất nên anh và Tống Thanh Y mới nghĩ nó màu đen.
Cả người lông trắng, rất dễ thương, nhìn Tống Thanh Y nức nở, đầu cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Trình Dật ngồi bên cạnh cô, cũng sờ sờ, mà nó lại nhìn hướng Tống Thanh Y bên cạnh cọ cọ.
Trình Dật đập nó một cái, "Mày không có lương tâm, mày quên là ai tắm cho mày sao."
Chó con cùng Tống Thanh Y đều không ai phản ứng với anh.Tống Thanh Y đứng dậy ngồi trên sô pha
Trình Dật ngồi bên cạnh cô, dịu dàng khuyên nhủ: "Có một số việc em không thay đổi được, vậy thì hãy tự bảo vệ bản thân mình thật tốt."
Tống Thanh Y quay đầu nhìn anh, nhếch miệng gợi lên nụ cười, "Nhưng tôi không muốn liên lụy người khác."
"Em nói em mắt mù tin lầm người vậy em nhìn anh đi phải chăng anh mắt mù rồi đi giúp đỡ một người muốn chết như em, Thanh Y em có thể suy nghĩ xem?Anh giúp em điều gì?Anh không muốn em như vậy liền chết đi, Tống Thanh Y dù lúc trước em có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì em vẫn còn anh,em đừng nghĩ đến chuyện tự sát nữa có được không em?"
Cô đỏ mắt nhìn Trình Dật.
"Anh có biết hay không, Tương Đạo và vợ là thanh mai trúc mã với nhau, hai mươi ba tuổi hai người kết hôn, từ lúc ông ấy chưa thành công đến khi ông ấy thành công đến bây giờ, giúp đỡ ông ấy, hai người cùng nhau đi qua nửa đời người, ông ấy bị mắng như thế nào cũng không sao, nhưng ông ấy lại chịu không nổi vợ ông bị người ta nói một câu không tốt."
"Bởi vì tôi!"
"Cũng bởi vì tôi mà vợ ông ấy ra đi mà vẫn bị người ta lôi ra nói những điều không hay."
"Tôi nên làm thế nào đây Trình Dật!"
Trình Dật tiến lên ôm lấy cô, đem cô ôm vào trong ngực, Tống Thanh Y giống như phát điên tránh ra.
Nước mắt cô rơi, anh cảm thấy lòng ngực mình đau từng cơn.
"Em đừng như vậy." Trình Dật lôi kéo cô, không cho cô rời đi,"Sẽ tốt, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn mà em."
"Anh không hiểu." Tống Thanh Y tuyệt vọng anh "Anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu Trình Dật à."
Cũng hy vọng anh đời này đều không hiểu.
Cái cảm giác bất lực này rất khổ sở.
Trình Dật khóe mắt phiếm hồng, nhìn chằm chằm cô.
Đối mặt với nhau, Tống Thanh Y bỗng nhiên cúi người hôn môi anh.
Trình Dật sửng sốt, Tống Thanh Y nhắm hai mắt lại, anh cảm nhận được cô đang run rẩy, cũng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của cô.
Giống như ôm anh là hy vọng duy nhất cuả cô bây giờ.
Anh ôm chặc cô, rất muốn đem cô dung hòa với cơ thể.
Sau đó, Tống Thanh Y bỗng nhiên đẩy Trình Dật, "Không thể... Không có..."
"Anh có mua." Trình Dật ôm cô hướng tới phòng ngủ.
Tống Thanh Y không kịp đề phòng liền bị anh hôn.
Cô nằm ở trên giường, âm thanh run rẩy, "Trình Dật."
Trình Dật hôn môi cô.
Tống Thanh Y nói: "Ôm em một cái, được không?"
Trình Dật ôm cô, sau đó lại hôn lên con mắt, nhỏ nhỏ vụn vụn hôn vào bên má cô.
Anh nói: " Một đôi mắt đẹp như vậy, không thích hợp khóc,sau này cũng không cho khóc."
Tống Thanh Y không nói chuyện, ôm cổ của anh, hôn lên môi anh, chặn tất cả lời anh nói.
Một đêm trầm luân.
So với lúc mới gặp nhau thân thể càng thêm thân thuộc.
Bình luận facebook