Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
- ----------------------
Bọn Ngụy Gia sau khi ăn xong tụ tập ngồi ở trên ghế "Cha vừa mua cho tớ một chiếc xe."
Ngụy Gia cong môi cười: "Có muốn cùng tớ đi thử nghiệm một chút không? Tớ mang các cậu chạy một vòng."
Từ Trường Trạch hỏi: "Cậu có bằng lái không?"
Ngụy Gia vỗ bả vai Từ Trường Trạch" Khinh thường ai đó?Lão tử chắc chắn là thi qua rồi"
"Tớ như thế nào lại nhớ cậu thi một hai ba bốn... Bảy lần?" Từ Trường Trạch bấm đầu ngón tay cười cười.
Ngụy Gia đuổi theo Từ Trường Trạch trong phòng "Đều là anh em, có thể hay không cho tớ chút mặt mũi."
Hai người náo loạn một trận, Từ Trường Trạch không thể không ngồi xuống thở một hơi"Không đùa với cậu nữa,mau đi lấy chìa khóa, xuống chở bọn tớ dạo thử một vòng xem."
Trình Dật bỗng nhiên nói "Nhìn xem trên người các cậu toàn mùi rượu,có được hay không?"
Hai người nhìn nhau.Trình Dật ở bên kia nhìn Ngụy Gia cười hắc hắc "Nam ca, anh không uống rượu cơ mà, anh chở chúng em đi."
Trình Dật hừ lạnh một tiếng "Có Tiền đồ."
Chiếc xe mới của Ngụy Gia không đắc,trong nhà cũng không phải cái gì giàu có, chính là mở một công ty nhỏ, mắt thấy Ngụy Gia sắp tốt nghiệp, Cha Ngụy Gia tìm kiếm mua cho cậu một chiếc xe hơn mười vạn, nói là tặng quà tốt nghiệp.
Với Ngụy Gia mà nói đắc hay không đắc không quan trọng,chỉ cần có xe là cậu cảm thấy vui vẻ rồi.
Vì để ăn mừng xe mới,vào lúc giữa trưa Ngụy Gia đã tự mình khui một bình rượu vang đỏ chiêu đãi,bởi vì Trình Dật không uống nên cậu cùng Từ Trường Trạch cùng nhau uống không ít.
Đến gara, Ngụy Gia lập tức nhảy lên chiếc xe mình trước, sờ sờ thân xe "Mặc dù nó không đắt tiền, nhưng dù sao nó cũng là chiếc xe đầu tiên trong đời tớ. Thế nào, có phải nhìn nó rất tuyệt?"
Từ Trường Trạch nở nụ cười "Trách không được ba mẹ cậu lần này đi công tác chỉ cho cậu mấy ngàn."
"Ý cậu là gì hả Từ Trường Trạch?" Ngụy Gia không hiểu.
"Chiếc xe này." Trình Dật giải đáp cho cậu " Giá 30 vạn."
Ngụy Gia: "???"
"Ba em nói chỉ có mười hai vạn thôi?Anh cũng không phải không biết Ba em keo kiệt như thế nào cơ mà, như thế nào lại bỏ ra 30 vạn mua xe cho em?"
"Ba cậu sợ cậu khoe khoang." Từ Trường Trạch nói
Hai người đang mải nói chuyện, Trình Dật ở bên này nhìn chằm chằm vào một chiếc ô tô đang đậu cách đó không xa.
Đó là xe của Tống Thanh Y.
Biển số xe 8788, không có sai.
"Nam ca, anh đang nhìn gì vậy?" Ngụy Gia hỏi.
"Không có gì." Trình Dật đem chìa khóa xe ném cho bọn Ngụy Gia "Uống nhiều quá về nhà nằm đi, ngày sau lại đi hóng mát."
Trình Dật hai tay nhét vào túi, vừa nói vừa đi"Tôi có việc rồi."
"Anh định đi chỗ nào?" Ngụy Gia vội vàng đuổi theo.
"Lấy đồ " Trình Dật nói.
Ngụy Gia chân dài bước một bước, theo vào bên trong thang máy "Chúng ta không phải là vừa hợp sao?Buổi chiều còn nói muốn đi hát cơ mà!!."
Trình Dật: "Lần sau đi."
Hôm nay anh có nhiều việc quan trọng hơn để làm.
Ngụy Gia coi như gào thét khàn cổ họng, cũng không giữ được Trình Dật.
Trình Dật vừa rời đi, Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch quay trở lại căn hộ, ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV.
"Thượng Nghiên lại diễn kịch bản mới?" Từ Trường Trạch hỏi.
"Đúng vậy." Ngụy Gia nói: "Đây chính là nữ thần của tớ. Bất quá, cô ấy như thế nào lại ở cùng Trần Đạc? Nhìn bọn họ tớ cảm thấy cả người đều khó chịu muốn chết."
"Hai người bọn họ giống như vừa diễn xong liền ở cùng một chỗ?Phim giả tình thật không phải sao?" Từ Trường Trạch nói: "Bộ phim kia tên là gì nhỉ? Năm đó vô cùng nổi tiếng,lúc đó tớ còn đang học sơ trung, trong lớp có mấy nữ sinh điên cuồng mỗi ngày đều cùng nhau thảo luận."
"Là « Lý Tưởng Của Ta Quốc »." Ngụy Gia thở dài "Hai người bọn họ có thể diễn đạt vai chính, chủ yếu vẫn là nhờ kịch bản. Nếu kịch bản không tốt, làm sao nổi danh tới bây giờ."
Từ Trường Trạch nở nụ cười "Cậu bây giờ như thế nào rất giống anti-fan"
Ngụy Gia phản bác "Điều đó là sự thật 100%, tất cả đều nhờ kịch bản,cậu không nhớ hai người họ ban đầu đều là người mới sao,làm sao có khả năng phát huy cao nghệ thuật tối thiểu khi chưa tham gia bất kì tác phẩm nào? Bộ phim đó tớ xem không dưới năm lần, mỗi một lần xem đều giống như mới xem lần đầu. Thật sự, biên kịch đó quả chính là một nhân tài, hình như là gọi Tống Thanh Y."
"Tớ nhớ là Nam ca siêu thích cô ấy." Từ Trường Trạch nói.
"« Lý Tưởng Của Ta Quốc » hình như là Tống Thanh Y trực tiếp lấy tác phẩm Vạn Tịch sửa đổi sau đó đăng kí bản quyền thì phải?Nếu tớ nhớ không lầm là vào thời điểm đó, tên Tống Thanh Y liên tục nằm trên Hot search,cái gì mà lấy tác phẩm người khác, người thứ ba,... gì gì đó nữa, sau này cũng không biết vì nguyên do gì mà trực tiếp mai danh ẩn tích. Trên mạng đều đoán cô ấy là vì chột dạ nên không dám đáp trả."
Nói đến chuyện này, Ngụy Gia nhìn Thượng Nghiên đều không thuận mắt.
"Tớ nhìn không giống." Từ Trường Trạch nói "Phong cách không giống! Tác phẩm Vạn Tịch hướng về gia đình luân lý còn Tống Thanh Y đặc biệt nói về nhân tính con người,rõ là hai phong cách hoàn toàn khác nhau"
Ngụy Gia nở nụ cười "Chỉ cần không có chứng cớ, hiện tại nếu thay Tống Thanh Y nói chuyện sẽ bị mắng, hơn nữa còn bị người khác giễu cợt vài phần."
"Cho nên..." Từ Trường Trạch cầm di động ở trước mặt Ngụy Gia lắc lắc "Weibo những người làm chứng cho cô ấy đều bị gỡ bỏ?"
"Nếu cô ấy có thể nghĩ thông suốt,quay lại thì..." Ngụy Gia cười nham hiểm"Có thể may mắn tớ sẽ được nhận diễn trong tác phẩm cô ấy biên kịch "
"Căn bản không có khả năng. Hiện tại..." Từ Trường Trạch cúi xuống, thấy Ngụy Gia đang nhìn anh,ánh mắt cậu vô cùng tràn đầy mong đợi, thậm chí cậu ta còn hướng Trường Trạch nháy mắt mấy cái, đem đầu Ngụy Gia đẩy ra, vô tình tạt thêm một chậu nước lạnh "Càng không có khả năng."
"Tại sao?" Ngụy Gia nhàm chán tắt TV.
Từ Trường Trạch hỏi lại "Hiện tại dù cho kịch bản cô ấy có hay như thế nào đi chăng nữa,ai sẽ là người cả gan dám đứng ra nhận? Sợ là điên rồi mới đâm vào?"
"Cũng thật là." Ngụy Gia thở dài "Thiên tài như tớ lại không đất diễn...."
Hai người đều im lặng.
Thật lâu sau, Ngụy Gia phá vỡ sự bối rối "Nam ca nói anh ấy đã kết hôn, chị dâu họ gì ấy nhỉ?"
Từ Trường Trạch nói "Hình như họ Tống."
"Nghĩ làm cái gì? Anh ấy nói rằng lần sau sẽ giới thiệu cho chúng ta biết mặt,nếu cậu không sợ bị Nam ca đánh chết thì cứ theo dõi...mà họ Tống"
Ngụy Gia nuốt nước miếng "Hình như là..."
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng kinh ngạc "Dựa vào!"
***
Trình Dật đứng chờ bên cạnh xe Tống Thanh Y một lúc lâu không thấy cô,vội lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tống Thanh Y.
- Ở đâu?
Tống Thanh Y không trả lời.
Đứng hơn nửa giờ,đột nhiên nghe thấy giọng nói cô phát ra từ phía sau.
Dường như còn có... Thượng Nghiên.
Hai người đứng ngay lối vào thang máy, Thượng Nghiên bên này đột nhiên rút ra một tấm thẻ đưa qua, lại bị cô nhanh chóng cự tuyệt, đi về phía xe.
Thượng Nghiên chạy qua ngăn trước người Tống Thanh Y.
Cô cúi xuống xin lỗi "A Thanh, thật sự xin lỗi."
"Tôi biết." Tống Thanh Y nói: "Nhưng xin lỗi, tôi thật sự không có ý định tha thứ cho cô."
"Tôi không dám cầu xin cô tha thứ." Thượng Nghiên cắn môi, hai tay nắm thành quyền "Mặc dù ba người chúng ta coi như quan hệ trước mắt bị phá vỡ nhưng mà không phải lúc trước..."
"Tôi biết." Tống Thanh Y nhìn cô ấy "Cô còn muốn nói điều gì nữa? Kêu tôi cách xa Trần Đạc ra một chút? Tôi bây giờ cũng đã chuyển nhà rồi? Lúc xảy ra sự kiện kia tôi cũng không có mắng qua các người một câu. Thượng Nghiên! Tôi đã rất cho cô mặt mũi, cô không cần lại được một tấc lại muốn tiến một thước có được hay không?"
"A Thanh." Thượng Nghiên mím môi"Tôi thật sự rất hoài niệm khi ấy...cô."
"Hoài niệm cái gì?" Đôi mắt Tống Thanh Y mở to, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống"Chúng ta của quá khứ thân mật khăng khít? Cô cũng đã phá hủy nó rồi, bây giờ cô nói những lời này không cảm thấy đã quá muộn sao Thượng Nghiên?"
"Thật sự xin lỗi." Thượng Nghiên cúi đầu"Tôi không cầu xin cô tha thứ. Nhưng mà A Thanh... Mong cô nhìn lại chút tình cảm chúng ta lúc trước, đừng nhắc lại quá khứ của cô với A Đạc,có được hay không? "
Tống Thanh Y nhìn Thượng Nghiên, đột nhiên nở nụ cười, nâng tay lau nước mắt,đồng ý gọn gàng, sạch sẽ,ngay lập tức."Được."
Vốn cũng không có ý định nhắc tới.
Chỉ cần Trần Đạc sống tốt, coi như cô cho bọn họ một lần ân huệ cuối cùng này.
"Tiểu tam" chỉ là suy đoán của cư dân mạng, không có gì xác nhận. Nhưng nếu bây giờ cô công khai nói ra, khẳng định sẽ bị dư luận bức đến không đường lui,chẳng ai chịu lắng nghe hay tin bất kì điều gì từ cô cả,có giải thích cũng chỉ dư thừa.
Thượng Nghiên mím môi "Còn có A Đạc."
"Chuyện gì?" Tống Thanh Y bình tĩnh hỏi.
"Trần Dạc đã rất nhớ cô." Giọng nói Thượng Nghiên lúc nói ra lời này, khẽ run run "Mặc dù chúng tôi đã ở bên nhau, nhưng Trần Dạc yêu... Vẫn là cô."
Tống Thanh Y cười lạnh "Chuyện đó,cùng tôi có liên quan sao?"
Nội tâm rét lạnh,không tự giác rùng mình một cái, cô nắm thật chặt áo khoác của mình, nhìn chằm chằm vào Thượng Nghiên.
Các cô đã từng thân thiết nằm trên một chiếc giường cùng nhau trò chuyện về tương lai, từng vô số lần ban đêm vui cười đùa giỡn.
Cô với Thượng Nghiên thân gần 10 năm.
Đối Tống Thanh Y mà nói, Thượng Nghiên là bạn tốt nhất trên đời, thậm chí như người thân ruột rà.
Nhưng bây giờ, vì tình yêu, không cần bất cứ điều gì.
Thậm chí hèn mọn đến cầu xin cô.
Sau một thời gian dài,Tống Thanh Y nghe được Thượng Nghiên nói "Đừng lại cho Trần Dạc hy vọng."
Tống Thanh Y chậm rãi gật đầu, nuốt tất cả những gì cô định nói ban nãy.
Vô cùng thành kính, nặng nề mà gật đầu.
Đây là tôn trọng, một lần cuối cùng.
Tình yêu,niềm hy vọng Thượng Nghiên sẽ quay về như lúc ban đầu, vào lúc này tan thành mây khói.
Thượng Nghiên nhìn cô, chậm rãi kêu: "A Thanh."
"Thanh Y." Trình Dật bên này cũng hô một câu.
Tống Thanh Y nghe thấy giọng nói quen thuộc,vội quay đầu nhìn lại.
Trình Dật đứng ở bên xe, mặc aó măng tô màu xám, bên trong áo thun màu trắng phối với quần bò.Anh hướng về phía Tống Thanh Y cười cười, thấy cô sửng sốt, lại nói thêm một lần " Thanh Y."
Rồi anh bước về phía cô.
Thượng Nghiên lúng túng mở miệng "A Thanh, anh ta là ai?"
Trình Dật kéo tay Tống Thanh Y qua " Trình Dật, chồng...của cô ấy"
- ------Edit:Ninh Hinh------
- ----------------------
Bọn Ngụy Gia sau khi ăn xong tụ tập ngồi ở trên ghế "Cha vừa mua cho tớ một chiếc xe."
Ngụy Gia cong môi cười: "Có muốn cùng tớ đi thử nghiệm một chút không? Tớ mang các cậu chạy một vòng."
Từ Trường Trạch hỏi: "Cậu có bằng lái không?"
Ngụy Gia vỗ bả vai Từ Trường Trạch" Khinh thường ai đó?Lão tử chắc chắn là thi qua rồi"
"Tớ như thế nào lại nhớ cậu thi một hai ba bốn... Bảy lần?" Từ Trường Trạch bấm đầu ngón tay cười cười.
Ngụy Gia đuổi theo Từ Trường Trạch trong phòng "Đều là anh em, có thể hay không cho tớ chút mặt mũi."
Hai người náo loạn một trận, Từ Trường Trạch không thể không ngồi xuống thở một hơi"Không đùa với cậu nữa,mau đi lấy chìa khóa, xuống chở bọn tớ dạo thử một vòng xem."
Trình Dật bỗng nhiên nói "Nhìn xem trên người các cậu toàn mùi rượu,có được hay không?"
Hai người nhìn nhau.Trình Dật ở bên kia nhìn Ngụy Gia cười hắc hắc "Nam ca, anh không uống rượu cơ mà, anh chở chúng em đi."
Trình Dật hừ lạnh một tiếng "Có Tiền đồ."
Chiếc xe mới của Ngụy Gia không đắc,trong nhà cũng không phải cái gì giàu có, chính là mở một công ty nhỏ, mắt thấy Ngụy Gia sắp tốt nghiệp, Cha Ngụy Gia tìm kiếm mua cho cậu một chiếc xe hơn mười vạn, nói là tặng quà tốt nghiệp.
Với Ngụy Gia mà nói đắc hay không đắc không quan trọng,chỉ cần có xe là cậu cảm thấy vui vẻ rồi.
Vì để ăn mừng xe mới,vào lúc giữa trưa Ngụy Gia đã tự mình khui một bình rượu vang đỏ chiêu đãi,bởi vì Trình Dật không uống nên cậu cùng Từ Trường Trạch cùng nhau uống không ít.
Đến gara, Ngụy Gia lập tức nhảy lên chiếc xe mình trước, sờ sờ thân xe "Mặc dù nó không đắt tiền, nhưng dù sao nó cũng là chiếc xe đầu tiên trong đời tớ. Thế nào, có phải nhìn nó rất tuyệt?"
Từ Trường Trạch nở nụ cười "Trách không được ba mẹ cậu lần này đi công tác chỉ cho cậu mấy ngàn."
"Ý cậu là gì hả Từ Trường Trạch?" Ngụy Gia không hiểu.
"Chiếc xe này." Trình Dật giải đáp cho cậu " Giá 30 vạn."
Ngụy Gia: "???"
"Ba em nói chỉ có mười hai vạn thôi?Anh cũng không phải không biết Ba em keo kiệt như thế nào cơ mà, như thế nào lại bỏ ra 30 vạn mua xe cho em?"
"Ba cậu sợ cậu khoe khoang." Từ Trường Trạch nói
Hai người đang mải nói chuyện, Trình Dật ở bên này nhìn chằm chằm vào một chiếc ô tô đang đậu cách đó không xa.
Đó là xe của Tống Thanh Y.
Biển số xe 8788, không có sai.
"Nam ca, anh đang nhìn gì vậy?" Ngụy Gia hỏi.
"Không có gì." Trình Dật đem chìa khóa xe ném cho bọn Ngụy Gia "Uống nhiều quá về nhà nằm đi, ngày sau lại đi hóng mát."
Trình Dật hai tay nhét vào túi, vừa nói vừa đi"Tôi có việc rồi."
"Anh định đi chỗ nào?" Ngụy Gia vội vàng đuổi theo.
"Lấy đồ " Trình Dật nói.
Ngụy Gia chân dài bước một bước, theo vào bên trong thang máy "Chúng ta không phải là vừa hợp sao?Buổi chiều còn nói muốn đi hát cơ mà!!."
Trình Dật: "Lần sau đi."
Hôm nay anh có nhiều việc quan trọng hơn để làm.
Ngụy Gia coi như gào thét khàn cổ họng, cũng không giữ được Trình Dật.
Trình Dật vừa rời đi, Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch quay trở lại căn hộ, ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV.
"Thượng Nghiên lại diễn kịch bản mới?" Từ Trường Trạch hỏi.
"Đúng vậy." Ngụy Gia nói: "Đây chính là nữ thần của tớ. Bất quá, cô ấy như thế nào lại ở cùng Trần Đạc? Nhìn bọn họ tớ cảm thấy cả người đều khó chịu muốn chết."
"Hai người bọn họ giống như vừa diễn xong liền ở cùng một chỗ?Phim giả tình thật không phải sao?" Từ Trường Trạch nói: "Bộ phim kia tên là gì nhỉ? Năm đó vô cùng nổi tiếng,lúc đó tớ còn đang học sơ trung, trong lớp có mấy nữ sinh điên cuồng mỗi ngày đều cùng nhau thảo luận."
"Là « Lý Tưởng Của Ta Quốc »." Ngụy Gia thở dài "Hai người bọn họ có thể diễn đạt vai chính, chủ yếu vẫn là nhờ kịch bản. Nếu kịch bản không tốt, làm sao nổi danh tới bây giờ."
Từ Trường Trạch nở nụ cười "Cậu bây giờ như thế nào rất giống anti-fan"
Ngụy Gia phản bác "Điều đó là sự thật 100%, tất cả đều nhờ kịch bản,cậu không nhớ hai người họ ban đầu đều là người mới sao,làm sao có khả năng phát huy cao nghệ thuật tối thiểu khi chưa tham gia bất kì tác phẩm nào? Bộ phim đó tớ xem không dưới năm lần, mỗi một lần xem đều giống như mới xem lần đầu. Thật sự, biên kịch đó quả chính là một nhân tài, hình như là gọi Tống Thanh Y."
"Tớ nhớ là Nam ca siêu thích cô ấy." Từ Trường Trạch nói.
"« Lý Tưởng Của Ta Quốc » hình như là Tống Thanh Y trực tiếp lấy tác phẩm Vạn Tịch sửa đổi sau đó đăng kí bản quyền thì phải?Nếu tớ nhớ không lầm là vào thời điểm đó, tên Tống Thanh Y liên tục nằm trên Hot search,cái gì mà lấy tác phẩm người khác, người thứ ba,... gì gì đó nữa, sau này cũng không biết vì nguyên do gì mà trực tiếp mai danh ẩn tích. Trên mạng đều đoán cô ấy là vì chột dạ nên không dám đáp trả."
Nói đến chuyện này, Ngụy Gia nhìn Thượng Nghiên đều không thuận mắt.
"Tớ nhìn không giống." Từ Trường Trạch nói "Phong cách không giống! Tác phẩm Vạn Tịch hướng về gia đình luân lý còn Tống Thanh Y đặc biệt nói về nhân tính con người,rõ là hai phong cách hoàn toàn khác nhau"
Ngụy Gia nở nụ cười "Chỉ cần không có chứng cớ, hiện tại nếu thay Tống Thanh Y nói chuyện sẽ bị mắng, hơn nữa còn bị người khác giễu cợt vài phần."
"Cho nên..." Từ Trường Trạch cầm di động ở trước mặt Ngụy Gia lắc lắc "Weibo những người làm chứng cho cô ấy đều bị gỡ bỏ?"
"Nếu cô ấy có thể nghĩ thông suốt,quay lại thì..." Ngụy Gia cười nham hiểm"Có thể may mắn tớ sẽ được nhận diễn trong tác phẩm cô ấy biên kịch "
"Căn bản không có khả năng. Hiện tại..." Từ Trường Trạch cúi xuống, thấy Ngụy Gia đang nhìn anh,ánh mắt cậu vô cùng tràn đầy mong đợi, thậm chí cậu ta còn hướng Trường Trạch nháy mắt mấy cái, đem đầu Ngụy Gia đẩy ra, vô tình tạt thêm một chậu nước lạnh "Càng không có khả năng."
"Tại sao?" Ngụy Gia nhàm chán tắt TV.
Từ Trường Trạch hỏi lại "Hiện tại dù cho kịch bản cô ấy có hay như thế nào đi chăng nữa,ai sẽ là người cả gan dám đứng ra nhận? Sợ là điên rồi mới đâm vào?"
"Cũng thật là." Ngụy Gia thở dài "Thiên tài như tớ lại không đất diễn...."
Hai người đều im lặng.
Thật lâu sau, Ngụy Gia phá vỡ sự bối rối "Nam ca nói anh ấy đã kết hôn, chị dâu họ gì ấy nhỉ?"
Từ Trường Trạch nói "Hình như họ Tống."
"Nghĩ làm cái gì? Anh ấy nói rằng lần sau sẽ giới thiệu cho chúng ta biết mặt,nếu cậu không sợ bị Nam ca đánh chết thì cứ theo dõi...mà họ Tống"
Ngụy Gia nuốt nước miếng "Hình như là..."
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng kinh ngạc "Dựa vào!"
***
Trình Dật đứng chờ bên cạnh xe Tống Thanh Y một lúc lâu không thấy cô,vội lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tống Thanh Y.
- Ở đâu?
Tống Thanh Y không trả lời.
Đứng hơn nửa giờ,đột nhiên nghe thấy giọng nói cô phát ra từ phía sau.
Dường như còn có... Thượng Nghiên.
Hai người đứng ngay lối vào thang máy, Thượng Nghiên bên này đột nhiên rút ra một tấm thẻ đưa qua, lại bị cô nhanh chóng cự tuyệt, đi về phía xe.
Thượng Nghiên chạy qua ngăn trước người Tống Thanh Y.
Cô cúi xuống xin lỗi "A Thanh, thật sự xin lỗi."
"Tôi biết." Tống Thanh Y nói: "Nhưng xin lỗi, tôi thật sự không có ý định tha thứ cho cô."
"Tôi không dám cầu xin cô tha thứ." Thượng Nghiên cắn môi, hai tay nắm thành quyền "Mặc dù ba người chúng ta coi như quan hệ trước mắt bị phá vỡ nhưng mà không phải lúc trước..."
"Tôi biết." Tống Thanh Y nhìn cô ấy "Cô còn muốn nói điều gì nữa? Kêu tôi cách xa Trần Đạc ra một chút? Tôi bây giờ cũng đã chuyển nhà rồi? Lúc xảy ra sự kiện kia tôi cũng không có mắng qua các người một câu. Thượng Nghiên! Tôi đã rất cho cô mặt mũi, cô không cần lại được một tấc lại muốn tiến một thước có được hay không?"
"A Thanh." Thượng Nghiên mím môi"Tôi thật sự rất hoài niệm khi ấy...cô."
"Hoài niệm cái gì?" Đôi mắt Tống Thanh Y mở to, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống"Chúng ta của quá khứ thân mật khăng khít? Cô cũng đã phá hủy nó rồi, bây giờ cô nói những lời này không cảm thấy đã quá muộn sao Thượng Nghiên?"
"Thật sự xin lỗi." Thượng Nghiên cúi đầu"Tôi không cầu xin cô tha thứ. Nhưng mà A Thanh... Mong cô nhìn lại chút tình cảm chúng ta lúc trước, đừng nhắc lại quá khứ của cô với A Đạc,có được hay không? "
Tống Thanh Y nhìn Thượng Nghiên, đột nhiên nở nụ cười, nâng tay lau nước mắt,đồng ý gọn gàng, sạch sẽ,ngay lập tức."Được."
Vốn cũng không có ý định nhắc tới.
Chỉ cần Trần Đạc sống tốt, coi như cô cho bọn họ một lần ân huệ cuối cùng này.
"Tiểu tam" chỉ là suy đoán của cư dân mạng, không có gì xác nhận. Nhưng nếu bây giờ cô công khai nói ra, khẳng định sẽ bị dư luận bức đến không đường lui,chẳng ai chịu lắng nghe hay tin bất kì điều gì từ cô cả,có giải thích cũng chỉ dư thừa.
Thượng Nghiên mím môi "Còn có A Đạc."
"Chuyện gì?" Tống Thanh Y bình tĩnh hỏi.
"Trần Dạc đã rất nhớ cô." Giọng nói Thượng Nghiên lúc nói ra lời này, khẽ run run "Mặc dù chúng tôi đã ở bên nhau, nhưng Trần Dạc yêu... Vẫn là cô."
Tống Thanh Y cười lạnh "Chuyện đó,cùng tôi có liên quan sao?"
Nội tâm rét lạnh,không tự giác rùng mình một cái, cô nắm thật chặt áo khoác của mình, nhìn chằm chằm vào Thượng Nghiên.
Các cô đã từng thân thiết nằm trên một chiếc giường cùng nhau trò chuyện về tương lai, từng vô số lần ban đêm vui cười đùa giỡn.
Cô với Thượng Nghiên thân gần 10 năm.
Đối Tống Thanh Y mà nói, Thượng Nghiên là bạn tốt nhất trên đời, thậm chí như người thân ruột rà.
Nhưng bây giờ, vì tình yêu, không cần bất cứ điều gì.
Thậm chí hèn mọn đến cầu xin cô.
Sau một thời gian dài,Tống Thanh Y nghe được Thượng Nghiên nói "Đừng lại cho Trần Dạc hy vọng."
Tống Thanh Y chậm rãi gật đầu, nuốt tất cả những gì cô định nói ban nãy.
Vô cùng thành kính, nặng nề mà gật đầu.
Đây là tôn trọng, một lần cuối cùng.
Tình yêu,niềm hy vọng Thượng Nghiên sẽ quay về như lúc ban đầu, vào lúc này tan thành mây khói.
Thượng Nghiên nhìn cô, chậm rãi kêu: "A Thanh."
"Thanh Y." Trình Dật bên này cũng hô một câu.
Tống Thanh Y nghe thấy giọng nói quen thuộc,vội quay đầu nhìn lại.
Trình Dật đứng ở bên xe, mặc aó măng tô màu xám, bên trong áo thun màu trắng phối với quần bò.Anh hướng về phía Tống Thanh Y cười cười, thấy cô sửng sốt, lại nói thêm một lần " Thanh Y."
Rồi anh bước về phía cô.
Thượng Nghiên lúng túng mở miệng "A Thanh, anh ta là ai?"
Trình Dật kéo tay Tống Thanh Y qua " Trình Dật, chồng...của cô ấy"
- ------Edit:Ninh Hinh------
Bình luận facebook